Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150
Chương 150
Cả hai tay cô đều ấn mạnh hơn, cô tưởng rằng Phạm Nhật Minh sẽ thấy cô mạnh tay quá, ai ngờ anh chẳng hề thay đổi sắc mặt, còn cô thì chưa cố gắng được bao lâu đã thấy mỏi tay.
Một lúc sau, Phạm Nhật Minh nói: “Khi xoa bóp không nên đặt ngón tay cái lên vai mà nên đặt ở xương bả vai, sẽ hiệu quả hơn.”
“Được.”
Nguyễn Khánh Linh lại làm theo lời anh nói, nhưng Phạm Nhật Minh vẫn không hài lòng: “Không phải ở hai bên bả vai mà là ở phần nhô ra ngay sau gáy.”
Nguyễn Khánh Linh kìm nén cơn tức giận và tiếp tục mỉm cười.
Khoảng mười lăm phút trôi qua, Phạm Nhật Minh khẽ lắc đầu nói: “Lần này ấn không bằng lần trước, bên trái ấn nhẹ hơn rồi.”
“Tôi sẽ làm mẫu cho em.”
Nói xong, Phạm Nhật Minh đứng dậy để Nguyễn Khánh Linh ngồi xuống ghế sô pha.
Nguyễn Khánh Linh đương nhiên vui vẻ đồng ý, vừa rồi tay cô rất đau.
Phạm Nhật Minh đặt tay lên vai cô và từ từ ấn xuống.
Nguyễn Khánh Linh vốn tưởng rằng bây giờ đến lượt cô có thể cho anh, nhưng cô không ngờ rằng tay nghề xoa bóp của Phạm Nhật Minh lại tốt như vậy.
Anh ấn với lực vừa phải, và nhanh chóng xoa dịu đôi vai mỏi của cô.
Rồi giọng nói của Phạm Nhật Minh vang lên: “Khi xoa bóp, không chỉ có vai mà còn phải xoa bóp toàn bộ lưng, không thể bỏ qua.”
Vừa nói tay anh vừa xoa dần xuống lưng cô.
Bàn tay của người đàn ông ấm áp và mạnh mẽ, khi tay anh ấn lên vai cô, cô đột nhiên cảm thấy cơ thể mình thoải mái.
Nguyễn Khánh Linh nói với giọng thư thái: “Xuống dưới nữa đi.”
Thế nhưng, cô không thể nhìn thấy được, lúc này, đôi mắt đang nhìn cô của anh đã nóng bừng.
Bởi vì trước khi đi ngủ, Nguyễn Khánh Linh mặc một chiếc váy ngủ, tuy là váy dài tay nhưng chất liệu vải không dày như những chiếc áo khoác ngoài kia.
Thêm vào đó, thiết kế chít eo ở giữa váy khiến vòng eo của cô nàng thêm phần thon gọn.
Phạm Nhật Minh chỉ cảm thấy làn da dưới lòng bàn tay mình thật mềm mại, Nguyễn Khánh Linh tuy rằng nhìn gầy yếu, nhưng thân thể mềm mại vô cùng, có khoảnh khắc nào đó, anh bỗng cảm thấy như mình đang cầm một miếng bọt biển trong tay vậy.
Anh bất giác nhìn vào khuôn mặt cô, dưới ánh đèn, làn da của cô trắng đến gần như phát sáng, thậm chí còn trắng hơn cả chiếc váy cô đang mặc.
Da trắng như tuyết, trông cô xinh như một nàng tiên vậy.
Thật không ngoa khi miêu tả Nguyễn Khánh Linh như thế vào lúc này.
Hơn nữa, cô không hề ý thức được lúc này thân hình cô đang trêu ngươi người khác đến thế nào, Phạm Nhật Minh cảm thấy hai bên thái dương đột nhiên nảy lên.
Bàn tay đang đặt trên eo cô của anh bỗng nhiên dừng lại.
Mãi một lúc sau, Nguyễn Khánh Linh mới để ý thấy Phạm Nhật Minh không ấn tiếp nữa, hơn nữa khi biết được tay anh đang đặt trên eo mình, cô vội vàng quay người lại, thấp giọng hỏi: “Sao anh lại tận dụng cơ hội thế chứ? ”
Phạm Nhật Minh chỉ nhìn cô thật sâu, không lên tiếng.
Cả hai tay cô đều ấn mạnh hơn, cô tưởng rằng Phạm Nhật Minh sẽ thấy cô mạnh tay quá, ai ngờ anh chẳng hề thay đổi sắc mặt, còn cô thì chưa cố gắng được bao lâu đã thấy mỏi tay.
Một lúc sau, Phạm Nhật Minh nói: “Khi xoa bóp không nên đặt ngón tay cái lên vai mà nên đặt ở xương bả vai, sẽ hiệu quả hơn.”
“Được.”
Nguyễn Khánh Linh lại làm theo lời anh nói, nhưng Phạm Nhật Minh vẫn không hài lòng: “Không phải ở hai bên bả vai mà là ở phần nhô ra ngay sau gáy.”
Nguyễn Khánh Linh kìm nén cơn tức giận và tiếp tục mỉm cười.
Khoảng mười lăm phút trôi qua, Phạm Nhật Minh khẽ lắc đầu nói: “Lần này ấn không bằng lần trước, bên trái ấn nhẹ hơn rồi.”
“Tôi sẽ làm mẫu cho em.”
Nói xong, Phạm Nhật Minh đứng dậy để Nguyễn Khánh Linh ngồi xuống ghế sô pha.
Nguyễn Khánh Linh đương nhiên vui vẻ đồng ý, vừa rồi tay cô rất đau.
Phạm Nhật Minh đặt tay lên vai cô và từ từ ấn xuống.
Nguyễn Khánh Linh vốn tưởng rằng bây giờ đến lượt cô có thể cho anh, nhưng cô không ngờ rằng tay nghề xoa bóp của Phạm Nhật Minh lại tốt như vậy.
Anh ấn với lực vừa phải, và nhanh chóng xoa dịu đôi vai mỏi của cô.
Rồi giọng nói của Phạm Nhật Minh vang lên: “Khi xoa bóp, không chỉ có vai mà còn phải xoa bóp toàn bộ lưng, không thể bỏ qua.”
Vừa nói tay anh vừa xoa dần xuống lưng cô.
Bàn tay của người đàn ông ấm áp và mạnh mẽ, khi tay anh ấn lên vai cô, cô đột nhiên cảm thấy cơ thể mình thoải mái.
Nguyễn Khánh Linh nói với giọng thư thái: “Xuống dưới nữa đi.”
Thế nhưng, cô không thể nhìn thấy được, lúc này, đôi mắt đang nhìn cô của anh đã nóng bừng.
Bởi vì trước khi đi ngủ, Nguyễn Khánh Linh mặc một chiếc váy ngủ, tuy là váy dài tay nhưng chất liệu vải không dày như những chiếc áo khoác ngoài kia.
Thêm vào đó, thiết kế chít eo ở giữa váy khiến vòng eo của cô nàng thêm phần thon gọn.
Phạm Nhật Minh chỉ cảm thấy làn da dưới lòng bàn tay mình thật mềm mại, Nguyễn Khánh Linh tuy rằng nhìn gầy yếu, nhưng thân thể mềm mại vô cùng, có khoảnh khắc nào đó, anh bỗng cảm thấy như mình đang cầm một miếng bọt biển trong tay vậy.
Anh bất giác nhìn vào khuôn mặt cô, dưới ánh đèn, làn da của cô trắng đến gần như phát sáng, thậm chí còn trắng hơn cả chiếc váy cô đang mặc.
Da trắng như tuyết, trông cô xinh như một nàng tiên vậy.
Thật không ngoa khi miêu tả Nguyễn Khánh Linh như thế vào lúc này.
Hơn nữa, cô không hề ý thức được lúc này thân hình cô đang trêu ngươi người khác đến thế nào, Phạm Nhật Minh cảm thấy hai bên thái dương đột nhiên nảy lên.
Bàn tay đang đặt trên eo cô của anh bỗng nhiên dừng lại.
Mãi một lúc sau, Nguyễn Khánh Linh mới để ý thấy Phạm Nhật Minh không ấn tiếp nữa, hơn nữa khi biết được tay anh đang đặt trên eo mình, cô vội vàng quay người lại, thấp giọng hỏi: “Sao anh lại tận dụng cơ hội thế chứ? ”
Phạm Nhật Minh chỉ nhìn cô thật sâu, không lên tiếng.
Bình luận facebook