Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 153
Chương 153
Nguyễn Khánh Linh thấy ánh mắt của anh luôn hướng về mình, cô lau mồ hôi trên trán, nói nhỏ: “Nhìn tôi làm gì, tiếp tục chạy đi.”
Ngay lập tức, Nguyễn Khánh Linh chạy nhanh về phía trước.
Phạm Nhật Minh nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt mình.
Anh rất hài lòng, mặc dù cô vợ nhỏ của anh tính cách hơi thẳng thắn, nhưng nhân phẩm của cô quả thật rất tốt, ít nhất khi đối mặt với tình cũ, cô đã gọi anh đi cùng để giữ khoảng cách.
Nghĩ rồi, Phạm Nhật Minh nhanh chóng chạy tới bên cạnh cô.
Đến một góc ngã tư nọ, Nguyễn Khánh Linh dừng lại, quay đầu lại nói với Phạm Nhật Minh: “Bọn mèo sợ gặp người lạ. Anh có thể đợi ở đây một lát được không? Khi nào tôi cho chúng ăn xong sẽ quay lại.”
Phạm Nhật Minh đồng ý, anh đưa đồ ăn cho mèo cho Nguyễn Khánh Linh.
Cô cầm lấy nó, rồi lon ton băng qua đường rồi đi cho mèo ăn.
Phạm Nhật Minh mặc dù không đi cùng cô, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn, mềm mại kia.
Bất giác, ánh mắt anh trở nên rất đỗi dịu dàng.
Đúng lúc này, một người phụ nữ tình cờ chạy tới từ phía bên kia, khi nhìn thấy Phạm Nhật Minh, ánh mắt của cô ta lập tức khựng lại, cô ta nhìn anh chằm chằm.
Trời ơi, đẹp trai quá … và dịu dàng quá …
Người phụ nữ kia nhìn anh mê mệt, rồi đi về phía anh.
“Anh đẹp trai cũng đang chạy bộ à?”
Người phụ nữ xõa tóc, cười hỏi.
Phạm Nhật Minh liếc nhìn cô ta, cô ta có khuôn mặt xinh xắn và thân hình đẹp, một cô gái xinh đẹp điển hình, nhưng ánh mắt lại không được linh hoạt lắm, trông giống như một người thiểu năng.
Anh không hề có hứng thú gì với cô gái đó, anh quay mắt đi rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Người phụ nữ không quan tâm đến thái độ thờ ơ của Phạm Nhật Minh, cô ta tiếp tục cười: “Thật là trùng hợp, anh đẹp trai chạy cùng tôi nhé.”
Phạm Nhật Minh không nhìn cô ta nữa, chỉ nói: “Tôi kết hôn rồi.”
Người phụ nữ không tin, tưởng anh đang kiếm cớ từ chối nên tiến lên hai bước, lúc cô ta đang muốn đáp lại lời anh thì thấy Phạm Nhật Minh đột nhiên hét về phía bên kia đường: “Vợ à, em xong chưa thế? “”
Sau khi Phạm Nhật Minh hét lên, Nguyễn Khánh Linh lập tức đổ mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng cô đứng dậy, quay lại bên cạnh Phạm Nhật Minh, chỉ sau đó cô mới nhận ra có một người phụ nữ lạ mặt đang đứng bên cạnh.
Cô không thể trách Phạm Nhật Minh trước mặt người khác, vì vậy cô nhẹ nhàng quở trách: “Anh giục gì thế? Làm mấy con mèo sợ bỏ đi hết rồi.”
Phạm Nhật Minh xoa đầu cô, vẻ mặt khác hẳn vẻ thờ ơ vừa rồi.
Khi người phụ nữ lạ nhìn thấy cảnh này, cô ta lập tức hiểu rằng anh chàng đẹp trai này quả thật đã có gia đình, cô ta hơi xấu hổ, xin lỗi họ rồi quay lưng chạy đi.
Nguyễn Khánh Linh thấy khó hiểu vì lời xin lỗi đột ngột của cô gái kia, lúc cô quay qua định hỏi Phạm Nhật Minh thì thấy anh đã chạy rồi.
Nguyễn Khánh Linh thấy ánh mắt của anh luôn hướng về mình, cô lau mồ hôi trên trán, nói nhỏ: “Nhìn tôi làm gì, tiếp tục chạy đi.”
Ngay lập tức, Nguyễn Khánh Linh chạy nhanh về phía trước.
Phạm Nhật Minh nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt mình.
Anh rất hài lòng, mặc dù cô vợ nhỏ của anh tính cách hơi thẳng thắn, nhưng nhân phẩm của cô quả thật rất tốt, ít nhất khi đối mặt với tình cũ, cô đã gọi anh đi cùng để giữ khoảng cách.
Nghĩ rồi, Phạm Nhật Minh nhanh chóng chạy tới bên cạnh cô.
Đến một góc ngã tư nọ, Nguyễn Khánh Linh dừng lại, quay đầu lại nói với Phạm Nhật Minh: “Bọn mèo sợ gặp người lạ. Anh có thể đợi ở đây một lát được không? Khi nào tôi cho chúng ăn xong sẽ quay lại.”
Phạm Nhật Minh đồng ý, anh đưa đồ ăn cho mèo cho Nguyễn Khánh Linh.
Cô cầm lấy nó, rồi lon ton băng qua đường rồi đi cho mèo ăn.
Phạm Nhật Minh mặc dù không đi cùng cô, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn, mềm mại kia.
Bất giác, ánh mắt anh trở nên rất đỗi dịu dàng.
Đúng lúc này, một người phụ nữ tình cờ chạy tới từ phía bên kia, khi nhìn thấy Phạm Nhật Minh, ánh mắt của cô ta lập tức khựng lại, cô ta nhìn anh chằm chằm.
Trời ơi, đẹp trai quá … và dịu dàng quá …
Người phụ nữ kia nhìn anh mê mệt, rồi đi về phía anh.
“Anh đẹp trai cũng đang chạy bộ à?”
Người phụ nữ xõa tóc, cười hỏi.
Phạm Nhật Minh liếc nhìn cô ta, cô ta có khuôn mặt xinh xắn và thân hình đẹp, một cô gái xinh đẹp điển hình, nhưng ánh mắt lại không được linh hoạt lắm, trông giống như một người thiểu năng.
Anh không hề có hứng thú gì với cô gái đó, anh quay mắt đi rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Người phụ nữ không quan tâm đến thái độ thờ ơ của Phạm Nhật Minh, cô ta tiếp tục cười: “Thật là trùng hợp, anh đẹp trai chạy cùng tôi nhé.”
Phạm Nhật Minh không nhìn cô ta nữa, chỉ nói: “Tôi kết hôn rồi.”
Người phụ nữ không tin, tưởng anh đang kiếm cớ từ chối nên tiến lên hai bước, lúc cô ta đang muốn đáp lại lời anh thì thấy Phạm Nhật Minh đột nhiên hét về phía bên kia đường: “Vợ à, em xong chưa thế? “”
Sau khi Phạm Nhật Minh hét lên, Nguyễn Khánh Linh lập tức đổ mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng cô đứng dậy, quay lại bên cạnh Phạm Nhật Minh, chỉ sau đó cô mới nhận ra có một người phụ nữ lạ mặt đang đứng bên cạnh.
Cô không thể trách Phạm Nhật Minh trước mặt người khác, vì vậy cô nhẹ nhàng quở trách: “Anh giục gì thế? Làm mấy con mèo sợ bỏ đi hết rồi.”
Phạm Nhật Minh xoa đầu cô, vẻ mặt khác hẳn vẻ thờ ơ vừa rồi.
Khi người phụ nữ lạ nhìn thấy cảnh này, cô ta lập tức hiểu rằng anh chàng đẹp trai này quả thật đã có gia đình, cô ta hơi xấu hổ, xin lỗi họ rồi quay lưng chạy đi.
Nguyễn Khánh Linh thấy khó hiểu vì lời xin lỗi đột ngột của cô gái kia, lúc cô quay qua định hỏi Phạm Nhật Minh thì thấy anh đã chạy rồi.
Bình luận facebook