Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1693
Chương 1693
Phạm Nhật Minh nhìn thấy bộ dáng của cô như vậy, ngọn lửa trong lòng càng ngày càng lớn, nhưng anh vẫn cố hết sức kìm nén, dù sao mấy ngày nay cô nghỉ ngơi không tốt, anh sợ mình làm điều đó, không kiềm chế được mà làm tổn thương đến cô.
Vì vậy chỉ có thể chịu đựng dục vọng trong lòng.
Anh chỉ có thể vùi đầu vào cổ cô, dùng sức như muốn nắm lấy hương thơm từ cơ thể của người phụ nữ, điều này mới dần dần làm dịu đi khí nóng trong lòng.
“Không buồn ngủ sao, ngủ thêm một lát nhé?”
Phạm Nhật Minh khàn giọng nói.
Nguyễn Khánh Linh vốn dĩ chưa ngủ đủ, anh nói như vậy, thật sự giống như bị gợi lại cơn buồn ngủ.
Cô nheo mắt, gật gật đầu.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, Phạm Nhật Minh đương nhiên sẽ không để cô ngủ một mình nên anh vẫn ôm cô, thỉnh thoảng vỗ nhẹ vào lưng cô, hành động vô cùng nhẹ nhàng như đang dỗ đứa trẻ ngủ vậy.
Nghe tiếng thở đều đều của người phụ nữ, hơi nóng trên người Phạm Nhật Minh cũng dần dần dịu đi theo tiếng mưa rơi bên ngoài.
Anh cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, hai mắt khẽ nhắm lại, vừa chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần một lát, người trong tay đột nhiên động đậy.
Cô với lấy điện thoại trên bàn gần đầu giường, sau khi nhìn thấy thời gian, đôi mắt vốn dĩ còn đang mơ hồ lập tức tỉnh táo lại.
Nguyễn Khánh Linh muốn ra khỏi vòng tay của Phạm Nhật Minh.
Vẻ mặt của cô rất lo lắng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thôi hỏng rồi…”
Nhìn thấy vậy, cơn buồn ngủ của Phạm Nhật Minh cũng biến mất, anh thấy người phụ nữ di chuyển quá nhanh như vậy, vì sợ làm tổn thương đứa trẻ, anh vội vàng đỡ lấy eo cô và cũng đứng lên theo.
“Làm sao vậy?”
Phạm Nhật Minh hỏi.
“Chiều nay em có một cuộc họp, để thống nhất chủ đề dây chuyền với nhà thiết kế sớm nhất có thể, làm sao bây giờ đây? Chắc chắn là sắp muộn rồi.”
Nguyễn Khánh Linh nói xong lại vội vội vàng vàng xuống giường.
Phạm Nhật Minh ở một bên thấy động tác của cô, trái tim cũng như đang treo lên.
Chỉ là anh đang lo lắng Nguyễn Khánh Linh sẽ va chạm vào đâu.
“Đừng lo lắng, anh đưa em đi, sẽ không muộn đâu.”
Phạm Nhật Minh khoác áo khoác ngoài cho cô, lại giữ chặt tay cô không cho cô đi lại lung tung nữa.
Sự bình tĩnh của người đàn ông dường như đã tiếp thêm sự bình tâm chi Nguyễn Khánh Linh, cô cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Nguyễn Khánh Linh nắm chặt tay Phạm Nhật Minh, đi bên cạnh anh.
Phạm Nhật Minh đích thân lái xe đưa cô đến công ty, hai người đến phòng họp, thời gian vừa vặn.
Lúc này, mọi người trong phòng họp đều đến rồi, chỉ là số người không nhiều.
Đó là vài trụ cột chính của bộ phận kế hoạch và nhà thiết kế mà Nguyễn Khánh Linh đã hẹn gặp.
Những người bên trong nhìn thấy cặp đôi đột nhiên xuất hiện, ngay lập tức ánh mắt đều dán chặt lên người họ.
Phạm Nhật Minh nhìn thấy bộ dáng của cô như vậy, ngọn lửa trong lòng càng ngày càng lớn, nhưng anh vẫn cố hết sức kìm nén, dù sao mấy ngày nay cô nghỉ ngơi không tốt, anh sợ mình làm điều đó, không kiềm chế được mà làm tổn thương đến cô.
Vì vậy chỉ có thể chịu đựng dục vọng trong lòng.
Anh chỉ có thể vùi đầu vào cổ cô, dùng sức như muốn nắm lấy hương thơm từ cơ thể của người phụ nữ, điều này mới dần dần làm dịu đi khí nóng trong lòng.
“Không buồn ngủ sao, ngủ thêm một lát nhé?”
Phạm Nhật Minh khàn giọng nói.
Nguyễn Khánh Linh vốn dĩ chưa ngủ đủ, anh nói như vậy, thật sự giống như bị gợi lại cơn buồn ngủ.
Cô nheo mắt, gật gật đầu.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, Phạm Nhật Minh đương nhiên sẽ không để cô ngủ một mình nên anh vẫn ôm cô, thỉnh thoảng vỗ nhẹ vào lưng cô, hành động vô cùng nhẹ nhàng như đang dỗ đứa trẻ ngủ vậy.
Nghe tiếng thở đều đều của người phụ nữ, hơi nóng trên người Phạm Nhật Minh cũng dần dần dịu đi theo tiếng mưa rơi bên ngoài.
Anh cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, hai mắt khẽ nhắm lại, vừa chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần một lát, người trong tay đột nhiên động đậy.
Cô với lấy điện thoại trên bàn gần đầu giường, sau khi nhìn thấy thời gian, đôi mắt vốn dĩ còn đang mơ hồ lập tức tỉnh táo lại.
Nguyễn Khánh Linh muốn ra khỏi vòng tay của Phạm Nhật Minh.
Vẻ mặt của cô rất lo lắng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thôi hỏng rồi…”
Nhìn thấy vậy, cơn buồn ngủ của Phạm Nhật Minh cũng biến mất, anh thấy người phụ nữ di chuyển quá nhanh như vậy, vì sợ làm tổn thương đứa trẻ, anh vội vàng đỡ lấy eo cô và cũng đứng lên theo.
“Làm sao vậy?”
Phạm Nhật Minh hỏi.
“Chiều nay em có một cuộc họp, để thống nhất chủ đề dây chuyền với nhà thiết kế sớm nhất có thể, làm sao bây giờ đây? Chắc chắn là sắp muộn rồi.”
Nguyễn Khánh Linh nói xong lại vội vội vàng vàng xuống giường.
Phạm Nhật Minh ở một bên thấy động tác của cô, trái tim cũng như đang treo lên.
Chỉ là anh đang lo lắng Nguyễn Khánh Linh sẽ va chạm vào đâu.
“Đừng lo lắng, anh đưa em đi, sẽ không muộn đâu.”
Phạm Nhật Minh khoác áo khoác ngoài cho cô, lại giữ chặt tay cô không cho cô đi lại lung tung nữa.
Sự bình tĩnh của người đàn ông dường như đã tiếp thêm sự bình tâm chi Nguyễn Khánh Linh, cô cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Nguyễn Khánh Linh nắm chặt tay Phạm Nhật Minh, đi bên cạnh anh.
Phạm Nhật Minh đích thân lái xe đưa cô đến công ty, hai người đến phòng họp, thời gian vừa vặn.
Lúc này, mọi người trong phòng họp đều đến rồi, chỉ là số người không nhiều.
Đó là vài trụ cột chính của bộ phận kế hoạch và nhà thiết kế mà Nguyễn Khánh Linh đã hẹn gặp.
Những người bên trong nhìn thấy cặp đôi đột nhiên xuất hiện, ngay lập tức ánh mắt đều dán chặt lên người họ.
Bình luận facebook