Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1702
Chương 1702
Sắc mặt anh cứng lại, cũng đoán được thân phận của người tới.
“Ông nội.”
Người đàn ông mở miệng, giọng điệu thản nhiên, không nghe được cảm xúc trong đó.
Nghe vậy, ghế xoay bên cửa sổ chuyển động, người ngồi trên ghế xuất hiện trước mặt Phạm Nhật Minh.
Quả thật là Ông cụ Phạm.
Chẳng qua sắc mặt của ông cụ rất uy nghiêm, nếp nhăn dưới đuôi mắt cũng vô cùng rõ ràng.
Phạm Nhật Minh vừa thấy vẻ mặt này của ông cụ liền biết ông đang tức giận.
Về phần nguyên nhân khiến ông tức giận Phạm Nhật Minh cũng không biết rõ được, trong lòng anh có nghi hoặc nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ cung kính hỏi: “Ông nội, sao ông lại tới đây ạ?”
Ông cụ Phạm không trả lời, ông cụ đứng lên, đi đến trước mặt Phạm Nhật Minh, sau khi nhìn anh một lúc lâu, vẻ mặt càng tức giận hơn, ông cụ hỏi ngược lại anh: “Ông không được phép đến thăm cháu nội mình sao?”
“… Ông nội, ông ngồi xuống trước đi.”
Phạm Nhật Minh trầm mặc một lúc, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lãnh đạm như cũ, giọng điệu vẫn cất giấu vài phần thân thiết.
Nhưng rồi ông cụ Phạm cũng nhìn ra dường như cháu trai không còn thân thiết với mình như trước, trước đó dù anh có lạnh lùng đến đâu thì cũng đối xử khác với ông cụ, mọi chuyện trở nên khác đi đoán là từ lần trước sau khi ông điều anh rời khỏi trụ sở chính.
Tuy rằng anh cũng lập được một số thành tích nhưng sau đó dù có như thế nào cũng không chịu trở lại trụ sở chính, thậm chí trong lúc hai ông cháu ở chung vô hình chung cũng có một tầng ngăn cách.
Ông lão cũng lớn tuổi, khó tránh khỏi tâm tư trở nên mẫn cảm.
Ông cụ Phạm thở dài trong lòng, nhưng ông cũng không né cánh tay đang nâng đỡ của Phạm Nhật Minh, bám lấy tay anh, ngồi xuống ghế sô pha.
“Cháu cũng ngồi đi.”
“Vâng.”
Sau đó hai ông cháu nhìn nhau không nói gì, tính tình của hai người cũng giống hệt nhau, không ai chịu mở miệng trước.
Sau một lúc lâu, vẫn là ông cụ Phạm không nhịn được, ông cụ khụ một tiếng thật mạnh, thấy ánh mắt Phạm Nhật Minh nhìn qua ông cụ liền trừng mắt liếc anh một cái, lúc này mới mở miệng: “Công ty cháu gặp chuyện không may, sao không tới tìm ông với chú của cháu?”
Phạm Nhật Minh nghe được lời của ông cụ cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Dù sao với năng lực phi thường của ông cụ Phạm để biết được tình hình gần đây của công ty anh cũng không khó.
Phạm Nhật Minh vẫn giữ im lặng như cũ, cụp mắt xuống, che dấu vẻ u ám nơi đáy mắt.
Sở dĩ anh không nói với ông cụ Phạm chủ yếu vẫn là bởi vì Phạm Thành.
Mặc dù hiện tại ông cụ Phạm nắm giữ vị trí nhỏ ở tập đoàn nhà họ Phạm, nhưng trên danh nghĩa vẫn là thành viên hội đồng quản trị, từ sau khi anh bị điều đến Lâm Đồng, cả tập đoàn nhà họ Phạm trên cơ bản đều là do Phạm Thành quản lý.
Anh không bao giờ mở miệng nhờ Phạm Thành giúp đỡ, thứ nhất, sự thật về cái chết của bố mẹ anh vẫn chưa được tìm ra, tuy nhiên, anh có thể chắc chắn rằng Phạm Thành tuyệt đối không thoát khỏi liên quan, thứ hai, lúc trước Phạm Thành đã có ý định hại bố mẹ anh, lần này thấy anh gặp nạn không ngầm đổ thêm dầu vào lửa đã khó gặp rồi, nhờ ông ta giúp đỡ?
Quả thật là vô nghĩa.
Sắc mặt anh cứng lại, cũng đoán được thân phận của người tới.
“Ông nội.”
Người đàn ông mở miệng, giọng điệu thản nhiên, không nghe được cảm xúc trong đó.
Nghe vậy, ghế xoay bên cửa sổ chuyển động, người ngồi trên ghế xuất hiện trước mặt Phạm Nhật Minh.
Quả thật là Ông cụ Phạm.
Chẳng qua sắc mặt của ông cụ rất uy nghiêm, nếp nhăn dưới đuôi mắt cũng vô cùng rõ ràng.
Phạm Nhật Minh vừa thấy vẻ mặt này của ông cụ liền biết ông đang tức giận.
Về phần nguyên nhân khiến ông tức giận Phạm Nhật Minh cũng không biết rõ được, trong lòng anh có nghi hoặc nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ cung kính hỏi: “Ông nội, sao ông lại tới đây ạ?”
Ông cụ Phạm không trả lời, ông cụ đứng lên, đi đến trước mặt Phạm Nhật Minh, sau khi nhìn anh một lúc lâu, vẻ mặt càng tức giận hơn, ông cụ hỏi ngược lại anh: “Ông không được phép đến thăm cháu nội mình sao?”
“… Ông nội, ông ngồi xuống trước đi.”
Phạm Nhật Minh trầm mặc một lúc, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lãnh đạm như cũ, giọng điệu vẫn cất giấu vài phần thân thiết.
Nhưng rồi ông cụ Phạm cũng nhìn ra dường như cháu trai không còn thân thiết với mình như trước, trước đó dù anh có lạnh lùng đến đâu thì cũng đối xử khác với ông cụ, mọi chuyện trở nên khác đi đoán là từ lần trước sau khi ông điều anh rời khỏi trụ sở chính.
Tuy rằng anh cũng lập được một số thành tích nhưng sau đó dù có như thế nào cũng không chịu trở lại trụ sở chính, thậm chí trong lúc hai ông cháu ở chung vô hình chung cũng có một tầng ngăn cách.
Ông lão cũng lớn tuổi, khó tránh khỏi tâm tư trở nên mẫn cảm.
Ông cụ Phạm thở dài trong lòng, nhưng ông cũng không né cánh tay đang nâng đỡ của Phạm Nhật Minh, bám lấy tay anh, ngồi xuống ghế sô pha.
“Cháu cũng ngồi đi.”
“Vâng.”
Sau đó hai ông cháu nhìn nhau không nói gì, tính tình của hai người cũng giống hệt nhau, không ai chịu mở miệng trước.
Sau một lúc lâu, vẫn là ông cụ Phạm không nhịn được, ông cụ khụ một tiếng thật mạnh, thấy ánh mắt Phạm Nhật Minh nhìn qua ông cụ liền trừng mắt liếc anh một cái, lúc này mới mở miệng: “Công ty cháu gặp chuyện không may, sao không tới tìm ông với chú của cháu?”
Phạm Nhật Minh nghe được lời của ông cụ cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Dù sao với năng lực phi thường của ông cụ Phạm để biết được tình hình gần đây của công ty anh cũng không khó.
Phạm Nhật Minh vẫn giữ im lặng như cũ, cụp mắt xuống, che dấu vẻ u ám nơi đáy mắt.
Sở dĩ anh không nói với ông cụ Phạm chủ yếu vẫn là bởi vì Phạm Thành.
Mặc dù hiện tại ông cụ Phạm nắm giữ vị trí nhỏ ở tập đoàn nhà họ Phạm, nhưng trên danh nghĩa vẫn là thành viên hội đồng quản trị, từ sau khi anh bị điều đến Lâm Đồng, cả tập đoàn nhà họ Phạm trên cơ bản đều là do Phạm Thành quản lý.
Anh không bao giờ mở miệng nhờ Phạm Thành giúp đỡ, thứ nhất, sự thật về cái chết của bố mẹ anh vẫn chưa được tìm ra, tuy nhiên, anh có thể chắc chắn rằng Phạm Thành tuyệt đối không thoát khỏi liên quan, thứ hai, lúc trước Phạm Thành đã có ý định hại bố mẹ anh, lần này thấy anh gặp nạn không ngầm đổ thêm dầu vào lửa đã khó gặp rồi, nhờ ông ta giúp đỡ?
Quả thật là vô nghĩa.
Bình luận facebook