Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1711
Chương 1711
Nếu là trước kia, Nguyễn Khánh Linh có thể không có cảm giác sâu sắc đến như vậy. Nhưng hiện giờ cô cũng đã mang thai, vì thế nên càng cảm thấy cảm động lây một chút.
Nhưng mà Phạm Nhật Minh lại không tiếp lời cô nói giống như mọi khi.
Qua một lát anh mới ôm lấy bả vai của cô, thản nhiên nói: “Khánh Linh, chuyện không hề đơn giản như những gì em nghĩ đâu.”
Nguyễn Khánh Linh nghe thấy câu trả lời này của Phạm Nhật Minh, nhất thời cô không hiểu ý anh muốn nói gì, không khỏi nhíu mày hỏi: “Cái gì cơ?”
Phạm Nhật Minh cũng không muốn nói quá nhiều với cô về những chuyện này.
Vì thế anh bèn thuận miệng nói: “Phạm Hoàng Anh là tên khốn khiếp thật, nhưng mà Hà Thanh cũng chẳng phải người tốt đẹp gì cho cam.”
Vốn dĩ Phạm Nhật Minh nghĩ sau khi anh và cô nhóc này nói qua vài câu, cô sẽ cho qua chuyện này luôn. Ai mà biết được Nguyễn Khánh Linh nghe những lời này xong, cô lại càng thêm lòng kiên trì.
Ánh mắt cô sáng quắc nhìn Phạm Nhật Minh, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Một lát sau, Nguyễn Khánh Linh nhớ lại những lời mà Phạm Nhật Minh vừa mới nói xong, chỉ trong nháy mắt, dường như đã hiểu ra điều gì đó, cô lập tức bịt miệng mình lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Không phải thế chứ…”
Nghe lời mà anh nói, có lẽ nào Hà Thanh thật sự đi ngoại tình sao? Đứa bé kia không phải là con của Phạm Hoàng Anh?
Phạm Nhật Minh nhìn thấy bộ dáng cô gái nhỏ vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt vừa tò mò vừa sửng sốt, anh bỗng bật cười, nắm lấy tay cô kéo cô ngồi xuống gần mình một chút.
Vì vừa rồi ông nội còn đang ở đó, cho nên Nguyễn Khánh Linh cố ý giữ một khoảng cách nhất định với anh.
“Thật sự muốn biết như vậy à?”
Phạm Nhật Minh dí nhẹ đầu vào vầng trán của cô, khuôn mặt anh tràn đầy vẻ cưng chiều.
“Rất muốn biết, vô cùng muốn biết.”
Hai mắt Nguyễn Khánh Linh trào dâng vẻ mong ngóng nhìn anh, giọng điệu còn đặc biệt cố ý nhấn mạnh.
Phạm Nhật Minh biết cô giống như một chú mèo luôn tò mò mọi thức, hiện tại đã đến mức này rồi, nếu như không tìm tòi ra một chút gì đó, đoán chừng sẽ không vui vẻ dễ dàng mà từ bỏ ý đồ, ví thế anh bèn chọn những điểm chính nói một chút.
“Theo những gì anh được biết, sau khi Hà Thanh được gả vào nhà họ Phạm, có một khoảng thời gian rất dài, Phạm Hoàng Anh đều ở bên ngoài ăn chơi đàn đúm, trên cơ bản là không về nhà. Thêm nữa, trong lúc Hà Thanh đi du học ở nước ngoài, đời tư cá nhân cũng không hề sạch sẽ chút nào.”
Anh nói đến đây thì dừng lại không tiếp tục nói nữa.
Kì thật những chuyện này, từ rất lâu trước đó Phạm Nhật Minh đã biết được rồi, chỉ có điều anh không hề quan tâm đến cuộc sống tình cảm của vợ chồng, cho nên vẫn chưa từng nhắc qua lần nào.
Ngược lại, sau khi Nguyễn Khánh Linh nghe được những lời này của anh, hai mắt cô càng sáng bừng lên, rất giống như một con cáo nhỏ đang tính bàn tính.
“Chồng à, anh nói rõ ràng hơn chút đi mà, đời tư cá nhân của Hà Thanh lộn xộn như thế nào? Có phải là anh đã sớm biết chuyện này rồi không hả?”
Nghe thấy vậy, Phạm Nhật Minh đỡ trán.
Anh biết ngay mà, một khi anh nói ra những thứ này sẽ giống như cơn lũ đã được mở cửa xả, một khi bắt đầu sẽ không thể cứu vãn được.
Nếu là trước kia, Nguyễn Khánh Linh có thể không có cảm giác sâu sắc đến như vậy. Nhưng hiện giờ cô cũng đã mang thai, vì thế nên càng cảm thấy cảm động lây một chút.
Nhưng mà Phạm Nhật Minh lại không tiếp lời cô nói giống như mọi khi.
Qua một lát anh mới ôm lấy bả vai của cô, thản nhiên nói: “Khánh Linh, chuyện không hề đơn giản như những gì em nghĩ đâu.”
Nguyễn Khánh Linh nghe thấy câu trả lời này của Phạm Nhật Minh, nhất thời cô không hiểu ý anh muốn nói gì, không khỏi nhíu mày hỏi: “Cái gì cơ?”
Phạm Nhật Minh cũng không muốn nói quá nhiều với cô về những chuyện này.
Vì thế anh bèn thuận miệng nói: “Phạm Hoàng Anh là tên khốn khiếp thật, nhưng mà Hà Thanh cũng chẳng phải người tốt đẹp gì cho cam.”
Vốn dĩ Phạm Nhật Minh nghĩ sau khi anh và cô nhóc này nói qua vài câu, cô sẽ cho qua chuyện này luôn. Ai mà biết được Nguyễn Khánh Linh nghe những lời này xong, cô lại càng thêm lòng kiên trì.
Ánh mắt cô sáng quắc nhìn Phạm Nhật Minh, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Một lát sau, Nguyễn Khánh Linh nhớ lại những lời mà Phạm Nhật Minh vừa mới nói xong, chỉ trong nháy mắt, dường như đã hiểu ra điều gì đó, cô lập tức bịt miệng mình lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Không phải thế chứ…”
Nghe lời mà anh nói, có lẽ nào Hà Thanh thật sự đi ngoại tình sao? Đứa bé kia không phải là con của Phạm Hoàng Anh?
Phạm Nhật Minh nhìn thấy bộ dáng cô gái nhỏ vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt vừa tò mò vừa sửng sốt, anh bỗng bật cười, nắm lấy tay cô kéo cô ngồi xuống gần mình một chút.
Vì vừa rồi ông nội còn đang ở đó, cho nên Nguyễn Khánh Linh cố ý giữ một khoảng cách nhất định với anh.
“Thật sự muốn biết như vậy à?”
Phạm Nhật Minh dí nhẹ đầu vào vầng trán của cô, khuôn mặt anh tràn đầy vẻ cưng chiều.
“Rất muốn biết, vô cùng muốn biết.”
Hai mắt Nguyễn Khánh Linh trào dâng vẻ mong ngóng nhìn anh, giọng điệu còn đặc biệt cố ý nhấn mạnh.
Phạm Nhật Minh biết cô giống như một chú mèo luôn tò mò mọi thức, hiện tại đã đến mức này rồi, nếu như không tìm tòi ra một chút gì đó, đoán chừng sẽ không vui vẻ dễ dàng mà từ bỏ ý đồ, ví thế anh bèn chọn những điểm chính nói một chút.
“Theo những gì anh được biết, sau khi Hà Thanh được gả vào nhà họ Phạm, có một khoảng thời gian rất dài, Phạm Hoàng Anh đều ở bên ngoài ăn chơi đàn đúm, trên cơ bản là không về nhà. Thêm nữa, trong lúc Hà Thanh đi du học ở nước ngoài, đời tư cá nhân cũng không hề sạch sẽ chút nào.”
Anh nói đến đây thì dừng lại không tiếp tục nói nữa.
Kì thật những chuyện này, từ rất lâu trước đó Phạm Nhật Minh đã biết được rồi, chỉ có điều anh không hề quan tâm đến cuộc sống tình cảm của vợ chồng, cho nên vẫn chưa từng nhắc qua lần nào.
Ngược lại, sau khi Nguyễn Khánh Linh nghe được những lời này của anh, hai mắt cô càng sáng bừng lên, rất giống như một con cáo nhỏ đang tính bàn tính.
“Chồng à, anh nói rõ ràng hơn chút đi mà, đời tư cá nhân của Hà Thanh lộn xộn như thế nào? Có phải là anh đã sớm biết chuyện này rồi không hả?”
Nghe thấy vậy, Phạm Nhật Minh đỡ trán.
Anh biết ngay mà, một khi anh nói ra những thứ này sẽ giống như cơn lũ đã được mở cửa xả, một khi bắt đầu sẽ không thể cứu vãn được.
Bình luận facebook