Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1791
Chương 1791
Những lời anh ta nói ra như dao nhọn chọc thẳng vào tim cô ta, nhưng dù Hà Thanh có ngột ngạt khó chịu đến mức nào đi chăng nữa, cô ta vẫn không thể lơ là ánh mắt săm soi đánh giá trên đỉnh đầu được.
Cô ta biết, nếu không trả lời được câu hỏi này thì rất có thể Tần Hướng Đông sẽ dựa vào đó mà bắt chẹt cô ta.
Một thoáng yên tĩnh trôi qua, tiếng cười của người phụ nữ vang lên, trong giọng nói của cô ta ngập tràn sự khinh bỉ và tàn nhẫn: “Tôi còn chưa ngu đến mức đấy. Nhưng thứ mà tôi không có được thì Nguyễn Khánh Linh cũng đừng hòng có được!”
“Hà Thanh ơi là Hà Thanh, quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà mà.”
Tần Hướng Đông cười, dường như rất hài lòng với câu trả lời của Hà Thanh.
Anh ta lại xoa xoa đầu Hà Thanh như đang chơi đùa với một con thú cưng: “Có điều lòng dạ ác độc của cô lại rất hợp gu tôi.”
“Chậc chậc, người ta nói thế nào ấy nhỉ… Ngưu tầm ngưu mã tầm mã đúng không?”
Tuy Hà Thanh qua lại với Tần Hướng Đông, nhưng sự kiêu căng ngạo mạn ngấm vào tận xương của cô ta vẫn còn đó, giờ lại nghe người đàn ông này phun ra câu ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Cô ta cảm thấy căm ghét và buồn nôn từ tận đáy lòng, nhưng lại không thể không gật đầu phụ họa anh ta: “Ừ.”
“Được! Vì một câu này của cô, ông đây sẽ đánh chết cô ta cho cô.”
Lúc Hà Thanh ra khỏi kho chứa đồ, cô ta chỉnh trang quần áo trên người và mọi thứ thật cẩn thận, cô ta còn cẩn thận nhìn ngó xung quanh, thấy mọi thứ vẫn yên tĩnh như cũ, không có dấu vết từng có người tới đây.
Bấy giờ cô ta mới yên tâm đi khỏi đó.
Một lúc sau, Tần Hướng Đông mặc quần áo nhân viên cũng bước ra khỏi kho chứa đồ, anh ta nhìn về phía đuôi tàu, vừa đi về phía đó vừa nở một nụ cười tàn nhẫn.
Tần Hướng Đông xuất hiện ở ngay phía sau hai người Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh.
Anh ta lên tiếng: “Xin lỗi, phiền hai người nhường lối một chút.”
Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh nghe tiếng bèn quay đầu lại, hai người cùng nhìn Tần Hướng Đông.
Nguyễn Khánh Linh không cảm thấy có gì lạ, cô chỉ nghĩ rằng anh ta là nhân viên vệ sinh ở đây.
Nhưng lúc Phạm Nhật Minh nhìn anh ta, ánh mắt anh liền trở nên vô cùng sâu xa.
Nhưng lúc Tần Hướng Đông ngẩng đầu nhìn bọn họ, Phạm Nhật Minh đã kịp thời thu ánh mắt lại, vẻ mặt trở nên cực kì lạnh lùng.
Nói thật, lúc Tần Hướng Đông nhìn thấy hai người này cũng hơi kinh ngạc.
Anh ta chưa từng gặp hai người này, nhưng cũng từng được nghe tiếng bọn họ. Nói theo một cách nào đó thì Tần Hướng Đông hoàn toàn không có ác ý gì với Phạm Nhật Minh.
Dù sao thì Phạm Nhật Minh vẫn đang chèn ép cái tên Phạm Hoàng Anh vô liêm sỉ kia, coi như là gián tiếp xả giận cho anh ta.
Nhưng bây giờ Nguyễn Khánh Linh và đứa bé trong bụng cô đã xuất hiện, bọn họ chính là những người có khả năng ngăn cản con trai anh ta thừa kế trong tương lai, đương nhiên anh ta phải xóa bỏ cái khả năng này đi rồi.
Tần Hướng Đông cúi đầu lau sàn nhà, che giấu suy nghĩ của anh ta đi.
Bỗng dưng anh ta nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Phạm Nhật Minh hỏi: “Xin hỏi, anh là cậu chủ Phạm sao?”
Những lời anh ta nói ra như dao nhọn chọc thẳng vào tim cô ta, nhưng dù Hà Thanh có ngột ngạt khó chịu đến mức nào đi chăng nữa, cô ta vẫn không thể lơ là ánh mắt săm soi đánh giá trên đỉnh đầu được.
Cô ta biết, nếu không trả lời được câu hỏi này thì rất có thể Tần Hướng Đông sẽ dựa vào đó mà bắt chẹt cô ta.
Một thoáng yên tĩnh trôi qua, tiếng cười của người phụ nữ vang lên, trong giọng nói của cô ta ngập tràn sự khinh bỉ và tàn nhẫn: “Tôi còn chưa ngu đến mức đấy. Nhưng thứ mà tôi không có được thì Nguyễn Khánh Linh cũng đừng hòng có được!”
“Hà Thanh ơi là Hà Thanh, quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà mà.”
Tần Hướng Đông cười, dường như rất hài lòng với câu trả lời của Hà Thanh.
Anh ta lại xoa xoa đầu Hà Thanh như đang chơi đùa với một con thú cưng: “Có điều lòng dạ ác độc của cô lại rất hợp gu tôi.”
“Chậc chậc, người ta nói thế nào ấy nhỉ… Ngưu tầm ngưu mã tầm mã đúng không?”
Tuy Hà Thanh qua lại với Tần Hướng Đông, nhưng sự kiêu căng ngạo mạn ngấm vào tận xương của cô ta vẫn còn đó, giờ lại nghe người đàn ông này phun ra câu ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Cô ta cảm thấy căm ghét và buồn nôn từ tận đáy lòng, nhưng lại không thể không gật đầu phụ họa anh ta: “Ừ.”
“Được! Vì một câu này của cô, ông đây sẽ đánh chết cô ta cho cô.”
Lúc Hà Thanh ra khỏi kho chứa đồ, cô ta chỉnh trang quần áo trên người và mọi thứ thật cẩn thận, cô ta còn cẩn thận nhìn ngó xung quanh, thấy mọi thứ vẫn yên tĩnh như cũ, không có dấu vết từng có người tới đây.
Bấy giờ cô ta mới yên tâm đi khỏi đó.
Một lúc sau, Tần Hướng Đông mặc quần áo nhân viên cũng bước ra khỏi kho chứa đồ, anh ta nhìn về phía đuôi tàu, vừa đi về phía đó vừa nở một nụ cười tàn nhẫn.
Tần Hướng Đông xuất hiện ở ngay phía sau hai người Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh.
Anh ta lên tiếng: “Xin lỗi, phiền hai người nhường lối một chút.”
Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh nghe tiếng bèn quay đầu lại, hai người cùng nhìn Tần Hướng Đông.
Nguyễn Khánh Linh không cảm thấy có gì lạ, cô chỉ nghĩ rằng anh ta là nhân viên vệ sinh ở đây.
Nhưng lúc Phạm Nhật Minh nhìn anh ta, ánh mắt anh liền trở nên vô cùng sâu xa.
Nhưng lúc Tần Hướng Đông ngẩng đầu nhìn bọn họ, Phạm Nhật Minh đã kịp thời thu ánh mắt lại, vẻ mặt trở nên cực kì lạnh lùng.
Nói thật, lúc Tần Hướng Đông nhìn thấy hai người này cũng hơi kinh ngạc.
Anh ta chưa từng gặp hai người này, nhưng cũng từng được nghe tiếng bọn họ. Nói theo một cách nào đó thì Tần Hướng Đông hoàn toàn không có ác ý gì với Phạm Nhật Minh.
Dù sao thì Phạm Nhật Minh vẫn đang chèn ép cái tên Phạm Hoàng Anh vô liêm sỉ kia, coi như là gián tiếp xả giận cho anh ta.
Nhưng bây giờ Nguyễn Khánh Linh và đứa bé trong bụng cô đã xuất hiện, bọn họ chính là những người có khả năng ngăn cản con trai anh ta thừa kế trong tương lai, đương nhiên anh ta phải xóa bỏ cái khả năng này đi rồi.
Tần Hướng Đông cúi đầu lau sàn nhà, che giấu suy nghĩ của anh ta đi.
Bỗng dưng anh ta nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Phạm Nhật Minh hỏi: “Xin hỏi, anh là cậu chủ Phạm sao?”
Bình luận facebook