Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1810
Chương 1810
Hiên Viên Minh còn đang buồn bực, không biết nên làm thế nào mới có thể khiến Nguyễn Khánh Linh vui vẻ lên, nếu không lát nữa Phạm Nhật Minh nhìn thấy, nói không chừng còn tưởng anh ta bắt nạt cô vợ nhỏ của anh ấy.
“Khánh Linh.”
Đột nhiên, giọng nói của Phạm Nhật Minh vang lên trên đỉnh đầu hai người.
Hiên Viên Minh lập tức vui vẻ, anh ta vội vàng nhìn về phía Nguyễn Khánh Linh, trong lòng thầm nghĩ, chắc giờ cô ấy vui vẻ trở lại rồi nhỉ?
Quả thật, nụ cười vừa rồi của Nguyễn Khánh Linh rất miễn cưỡng, sau khi nghe thấy giọng của Phạm Nhật Minh, hai mắt cô đột nhiên sáng bừng lên, bên trong như chứa thủy tinh, lấp la lấp lánh.
Cô vui mừng kêu lên một tiếng: “Anh về rồi sao?”
Cô còn đang muốn đứng lên, Phạm Nhật Minh lại ngồi xổm xuống trước, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, tươi cười kéo cô gái nhỏ đang rầu rĩ không vui vào trong lòng mình.
Khi làm chuyện này, Phạm Nhật Minh còn liếc mắt nhìn thoáng qua Hiên Viên Minh.
Nhận được ánh mắt này của anh, Hiên Viên Minh vui mừng ra mặt, lập tức đứng dậy, chạy như bay rời đi.
Được rồi, chính chủ đã trở lại, anh ta có thể thoát rồi.
Sau khi Hiên Viên Minh rời đi, trên bãi cát chỉ còn lại hai người Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh.
Phạm Nhật Minh xoa đầu cô, hỏi cô: “Vừa rồi sao nhìn em có vẻ không vui thế?”
Nguyễn Khánh Linh không muốn để anh biết mình vì anh nên mới không vui, vì vật cô lắc lắc đầu, giơ vỏ sò lên cho Phạm Nhật Minh xem, đổi sang một chủ đề khác.
“Anh nhìn xem, có đẹp không? Là anh Hiên Viên Minh nhặt đó.”
Phạm Nhật Minh có thể nhận ra cô cố tình đổi chủ đề, anh bật cười, cũng không tiếp tục truy hỏi cô, chỉ thuận theo lời cô gật đầu, có điều ánh mắt người đàn ông dừng trên vỏ sò một lát.
Rất nhanh, anh lại nhìn khuôn mặt Nguyễn Khánh Linh.
Làn da trắng nõn, thậm chí còn có thể nhìn rõ lông tơ trên mặt cô.
“Ừm, đẹp lắm.”
Phạm Nhật Minh nhìn Nguyễn Khánh Linh không chớp mắt, khẽ đáp lời cô.
Nguyễn Khánh Linh có thể nhận ra ánh mắt của anh, vẻ mặt đột nhiên đỏ lên, cô xoay mặt người đàn ông đi, bảo anh nhìn vào vỏ sò trong tay mình, thấp giọng nói: “Anh còn chưa nhìn kĩ đâu.”
Dáng vẻ xấu hổ của người phụ nữ khiến Phạm Nhật Minh nhịn không được mà nâng cằm cô lên, hôn một cái vào đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó lại buông tay ôm cô thật chặt vào lòng.
Làm xong những chuyện này Phạm Nhật Minh mới chuyển tầm mắt tới chiếc vỏ, đúng là cũng không tệ.
Anh đang chuẩn bị nghiêm túc khen một câu thì chợt nhớ tới vừa rồi cô nói đây là Hiên Viên Minh nhặt cho cô?
Phạm Nhật Minh lại nuốt lời nói lại, anh cầm lấy vỏ sò trong tay cô, đặt vào túi áo, hoàn toàn không thèm để ý tới chuyện vỏ sò có khả năng sẽ cứa vào âu phục của anh.
Người đàn ông nắm lấy tay Nguyễn Khánh Linh, đỡ cô đứng dậy, anh nói: “Thứ người khác nhặt có gì đẹp chứ, anh nhặt cho em.”
Nghe vậy, Đường Khánh Linh lập tức nở nụ cười: “Được.”
Phạm Nhật Minh nói là đi nhặt vỏ sò nhưng nhặt một lúc lại cảm thấy không có gì thú vị, chi bằng nắm tay vợ đi dạo quanh bờ biển còn vui hơn.
Hiên Viên Minh còn đang buồn bực, không biết nên làm thế nào mới có thể khiến Nguyễn Khánh Linh vui vẻ lên, nếu không lát nữa Phạm Nhật Minh nhìn thấy, nói không chừng còn tưởng anh ta bắt nạt cô vợ nhỏ của anh ấy.
“Khánh Linh.”
Đột nhiên, giọng nói của Phạm Nhật Minh vang lên trên đỉnh đầu hai người.
Hiên Viên Minh lập tức vui vẻ, anh ta vội vàng nhìn về phía Nguyễn Khánh Linh, trong lòng thầm nghĩ, chắc giờ cô ấy vui vẻ trở lại rồi nhỉ?
Quả thật, nụ cười vừa rồi của Nguyễn Khánh Linh rất miễn cưỡng, sau khi nghe thấy giọng của Phạm Nhật Minh, hai mắt cô đột nhiên sáng bừng lên, bên trong như chứa thủy tinh, lấp la lấp lánh.
Cô vui mừng kêu lên một tiếng: “Anh về rồi sao?”
Cô còn đang muốn đứng lên, Phạm Nhật Minh lại ngồi xổm xuống trước, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, tươi cười kéo cô gái nhỏ đang rầu rĩ không vui vào trong lòng mình.
Khi làm chuyện này, Phạm Nhật Minh còn liếc mắt nhìn thoáng qua Hiên Viên Minh.
Nhận được ánh mắt này của anh, Hiên Viên Minh vui mừng ra mặt, lập tức đứng dậy, chạy như bay rời đi.
Được rồi, chính chủ đã trở lại, anh ta có thể thoát rồi.
Sau khi Hiên Viên Minh rời đi, trên bãi cát chỉ còn lại hai người Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh.
Phạm Nhật Minh xoa đầu cô, hỏi cô: “Vừa rồi sao nhìn em có vẻ không vui thế?”
Nguyễn Khánh Linh không muốn để anh biết mình vì anh nên mới không vui, vì vật cô lắc lắc đầu, giơ vỏ sò lên cho Phạm Nhật Minh xem, đổi sang một chủ đề khác.
“Anh nhìn xem, có đẹp không? Là anh Hiên Viên Minh nhặt đó.”
Phạm Nhật Minh có thể nhận ra cô cố tình đổi chủ đề, anh bật cười, cũng không tiếp tục truy hỏi cô, chỉ thuận theo lời cô gật đầu, có điều ánh mắt người đàn ông dừng trên vỏ sò một lát.
Rất nhanh, anh lại nhìn khuôn mặt Nguyễn Khánh Linh.
Làn da trắng nõn, thậm chí còn có thể nhìn rõ lông tơ trên mặt cô.
“Ừm, đẹp lắm.”
Phạm Nhật Minh nhìn Nguyễn Khánh Linh không chớp mắt, khẽ đáp lời cô.
Nguyễn Khánh Linh có thể nhận ra ánh mắt của anh, vẻ mặt đột nhiên đỏ lên, cô xoay mặt người đàn ông đi, bảo anh nhìn vào vỏ sò trong tay mình, thấp giọng nói: “Anh còn chưa nhìn kĩ đâu.”
Dáng vẻ xấu hổ của người phụ nữ khiến Phạm Nhật Minh nhịn không được mà nâng cằm cô lên, hôn một cái vào đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó lại buông tay ôm cô thật chặt vào lòng.
Làm xong những chuyện này Phạm Nhật Minh mới chuyển tầm mắt tới chiếc vỏ, đúng là cũng không tệ.
Anh đang chuẩn bị nghiêm túc khen một câu thì chợt nhớ tới vừa rồi cô nói đây là Hiên Viên Minh nhặt cho cô?
Phạm Nhật Minh lại nuốt lời nói lại, anh cầm lấy vỏ sò trong tay cô, đặt vào túi áo, hoàn toàn không thèm để ý tới chuyện vỏ sò có khả năng sẽ cứa vào âu phục của anh.
Người đàn ông nắm lấy tay Nguyễn Khánh Linh, đỡ cô đứng dậy, anh nói: “Thứ người khác nhặt có gì đẹp chứ, anh nhặt cho em.”
Nghe vậy, Đường Khánh Linh lập tức nở nụ cười: “Được.”
Phạm Nhật Minh nói là đi nhặt vỏ sò nhưng nhặt một lúc lại cảm thấy không có gì thú vị, chi bằng nắm tay vợ đi dạo quanh bờ biển còn vui hơn.
Bình luận facebook