Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1830
Chương 1830
“Để em nhìn nào.”
Nguyễn Khánh Linh đưa tay ra làm nũng.
Nhưng lần này Phạm Nhật Minh không hề động lòng, anh kiên quyết từ chối: “Không được.”
Không thể, người đàn ông phía dưới cũng cởi trần, dung mạo tuấn tú, sao có thể để người phụ nữ của mình nhìn thấy thân thể đàn ông khác?
Nguyễn Khánh Linh bị chơi khăm một hồi, thấy Phạm Nhật Minh nhất định không cho cô nhìn nên đành bó tay.
Quên đi, không xem thì không xem, dù sao cũng không phải lần đầu tiên cô thấy một đôi làm chuyện đáng xấu hổ như vậy.
Cô chợt nhớ rằng trong bữa tối từ thiện vừa rồi Trung Huy và Lâm Đỗ Nhã cũng đang làm loại chuyện này và bị phát hiện nên Nguyễn Khánh Linh không nhịn được cười.
Nhìn thấy cô đột nhiên cười, Phạm Nhật Minh không khỏi hỏi: “Em cười cái gì?”
“Em đang nghĩ tại sao chúng ta lại luôn bắt gặp những cặp đôi làm những việc như thế này chứ?”
“Luôn bắt gặp?”
Phạm Nhật Minh cau mày nghi hoặc.
Ngày thường anh rất bận, trên cơ bản ngoại trừ những việc của Nguyễn Khánh Linh thì cho dù nhìn thấy vài thứ vô dụng khác anh cũng sẽ nhanh chóng tự động bỏ qua.
Vì vậy lần này khi nghe người phụ nữ của anh dùng từ luôn bắt gặp, suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh là người phụ nữ này đã từng nhìn thấy thân thể của người đàn ông nào khác ư?
Nguyễn Khánh Linh cười nhắc nhở, “Đó là tại bữa tối từ thiện ở sau vườn đó. Trung Huy và Lâm Đỗ Nhã đó…”
Sau lời nhắc nhở của cô, cuối cùng Phạm Nhật Minh mới nhớ ra.
Hóa ra người đàn ông bị chính người phụ nữ của mình nhìn thấy lại là Trung Huy.
Sắc mặt Phạm Nhật Minh chợt trở nên u ám một cách không tự chủ được.
Khi Phạm Nhật Minh nhớ lại, Nguyễn Khánh Linh lại liếc nhìn về phía sau anh.
Bị Phạm Nhật Minh bắt quả tang, cô ngượng ngùng cười nói: “Em rất tò mò, khu biệt thự trên đảo chỉ có mấy người sinh sống, em muốn xem bọn họ là ai…”
“Có gì đáng nhìn đâu chứ?”
Sau đó Phạm Nhật Minh không cho cô cơ hội nhìn trộm nữa, anh trực tiếp ôm lấy cô, sải bước đi về phía thành bể bơi: “Đi, về tắm đi. Đã đến giờ đi ngủ rồi.”
“… Được rồi được rồi.”
Sau đó Nguyễn Khánh Linh đành thu lại ánh mắt với vẻ thất vọng vô cùng.
Tuy nhiên hôm nay cô khá hài lòng, ban ngày giải quyết xong chuyện của Hà Thanh, buổi tối cô cũng được bơi rồi. Quan trọng nhất là cô còn có một ước hẹn với Phạm Nhật Minh nữa, cuối cùng buổi tối cô cũng được nghỉ ngơi.
Nghĩ đến đây Nguyễn Khánh Linh cũng không giãy dụa hay phản kháng nữa mà ngoan ngoãn ở trong vòng tay của người đàn ông, để anh ôm cô trở về phòng.
Cùng lúc đó, hai người ở dưới chân núi được coi là tình nhân nhỏ kia thực ra không phải ai khác, chính là Hiên Viên Minh và Hà Tử Ngưng.
Bởi vì bọn họ đến muộn một ngày cho nên khi đến nơi, khu biệt thự trên núi đã được anh Phạm đặt trước, chỉ còn lại biệt thự dưới núi mà thôi.
“Để em nhìn nào.”
Nguyễn Khánh Linh đưa tay ra làm nũng.
Nhưng lần này Phạm Nhật Minh không hề động lòng, anh kiên quyết từ chối: “Không được.”
Không thể, người đàn ông phía dưới cũng cởi trần, dung mạo tuấn tú, sao có thể để người phụ nữ của mình nhìn thấy thân thể đàn ông khác?
Nguyễn Khánh Linh bị chơi khăm một hồi, thấy Phạm Nhật Minh nhất định không cho cô nhìn nên đành bó tay.
Quên đi, không xem thì không xem, dù sao cũng không phải lần đầu tiên cô thấy một đôi làm chuyện đáng xấu hổ như vậy.
Cô chợt nhớ rằng trong bữa tối từ thiện vừa rồi Trung Huy và Lâm Đỗ Nhã cũng đang làm loại chuyện này và bị phát hiện nên Nguyễn Khánh Linh không nhịn được cười.
Nhìn thấy cô đột nhiên cười, Phạm Nhật Minh không khỏi hỏi: “Em cười cái gì?”
“Em đang nghĩ tại sao chúng ta lại luôn bắt gặp những cặp đôi làm những việc như thế này chứ?”
“Luôn bắt gặp?”
Phạm Nhật Minh cau mày nghi hoặc.
Ngày thường anh rất bận, trên cơ bản ngoại trừ những việc của Nguyễn Khánh Linh thì cho dù nhìn thấy vài thứ vô dụng khác anh cũng sẽ nhanh chóng tự động bỏ qua.
Vì vậy lần này khi nghe người phụ nữ của anh dùng từ luôn bắt gặp, suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh là người phụ nữ này đã từng nhìn thấy thân thể của người đàn ông nào khác ư?
Nguyễn Khánh Linh cười nhắc nhở, “Đó là tại bữa tối từ thiện ở sau vườn đó. Trung Huy và Lâm Đỗ Nhã đó…”
Sau lời nhắc nhở của cô, cuối cùng Phạm Nhật Minh mới nhớ ra.
Hóa ra người đàn ông bị chính người phụ nữ của mình nhìn thấy lại là Trung Huy.
Sắc mặt Phạm Nhật Minh chợt trở nên u ám một cách không tự chủ được.
Khi Phạm Nhật Minh nhớ lại, Nguyễn Khánh Linh lại liếc nhìn về phía sau anh.
Bị Phạm Nhật Minh bắt quả tang, cô ngượng ngùng cười nói: “Em rất tò mò, khu biệt thự trên đảo chỉ có mấy người sinh sống, em muốn xem bọn họ là ai…”
“Có gì đáng nhìn đâu chứ?”
Sau đó Phạm Nhật Minh không cho cô cơ hội nhìn trộm nữa, anh trực tiếp ôm lấy cô, sải bước đi về phía thành bể bơi: “Đi, về tắm đi. Đã đến giờ đi ngủ rồi.”
“… Được rồi được rồi.”
Sau đó Nguyễn Khánh Linh đành thu lại ánh mắt với vẻ thất vọng vô cùng.
Tuy nhiên hôm nay cô khá hài lòng, ban ngày giải quyết xong chuyện của Hà Thanh, buổi tối cô cũng được bơi rồi. Quan trọng nhất là cô còn có một ước hẹn với Phạm Nhật Minh nữa, cuối cùng buổi tối cô cũng được nghỉ ngơi.
Nghĩ đến đây Nguyễn Khánh Linh cũng không giãy dụa hay phản kháng nữa mà ngoan ngoãn ở trong vòng tay của người đàn ông, để anh ôm cô trở về phòng.
Cùng lúc đó, hai người ở dưới chân núi được coi là tình nhân nhỏ kia thực ra không phải ai khác, chính là Hiên Viên Minh và Hà Tử Ngưng.
Bởi vì bọn họ đến muộn một ngày cho nên khi đến nơi, khu biệt thự trên núi đã được anh Phạm đặt trước, chỉ còn lại biệt thự dưới núi mà thôi.
Bình luận facebook