Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 170
Chương 170
Nhà anh ấy đúng là ở gần đây, nhưng … anh ấy nhìn người phụ nữ ngồi ở ghế lái phụ, rồi như bị kim đâm, anh lại quay mắt đi.
“Cậu chủ…”
“Thế này đi, cậu đưa cô ấy xuống xe, còn tôi sẽ lái xe về.”
“Vâng.”
Trung Huy chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Phạm Nhật Minh, nhưng khuôn mặt luôn lãnh đạm lại tỏ ra bối rối, lớn ngần này rồi, e rằng hôm nay là lúc phải tiếp xúc nhiều nhất với người khác giới.
Trung Huy cẩn thận đỡ Hà Thanh, nhưng hai người chắc chắn sẽ chạm mặt nhau, tuy nhiên, anh ấy giữ phép lịch sự và kiềm chế trong suốt quá trình, cuối cùng đến thang máy , anh ấy hỏi: “Cô Thanh, nhà cô ở tầng mấy?”
Ai ngờ, cô ta đột nhiên cười, hỏi: “Anh hỏi làm gì?”
Ánh mắt anh ấy như thể anh có âm mưu gì đó với cô ta vậy.
Trung Huy lúng túng vì bị người ta cho rằng mình xấu xa.
Anh ấy quay đi, cố gắng giảm tiếp xúc thân thể với Hà Thanh, kéo cô ra xa hơn, nghiêm nghị nói: “Cô Thanh, nếu cô không nói thì tôi không thể đưa cô lên trên được đâu.”
Nghe vậy, Hà Thanh lại cong môi cười, nhưng cô ta không thể lại gần anh ấy vì bị Trung Huy đẩy mạnh ra.
Trung Huy lúc này bất lực và khó khăn, người phụ nữ này thật sự quá khó … nhưng mà, anh ấy không thể phũ phàng đẩy cô ta ra như đẩy một người đàn ông được, cho nên cứ tiến thoái lưỡng nan một lúc lâu.
Hà Thanh thấy thế thì trở nên táo bạo hơn.
Cô ta tiến sát Trung Huy, sau đó nhẹ nhàng thở bên tai anh ấy, hỏi nhỏ: “Anh đến nhà tôi làm gì?”
Men say bốc lên, đầu óc Hà Thanh không được tỉnh táo nữa, nhưng cô ta vô thức làm vậy lại khiến cho Trung Huy sắp nhảy dựng lên rồi.
Anh ấy nói hết nước hết cái mới đưa được cô ta về đến cửa, nhưng lại nhận ra không có chìa khóa, thế là anh ấy lại hỏi: “Chìa khóa đâu?”
Hà Thanh nhìn anh ấy, sắc mặt đỏ bừng, mím môi suy nghĩ, sau đó cười nói: “Chìa khóa ở trong túi của tôi, anh tự lấy đi.”
Hà Thanh nhìn bộ dạng lạnh lùng bất khả xâm phạm của Trung Huy, cô ta muốn chọc tức anh ấy.
Sắc mặt của Trung Huy ngay lập tức chùng xuống, nhưng anh ấy không thể che giấu được sự thẹn thùng của mình.
Nhìn thấy phản ứng của anh, Hà Thanh càng thêm bạo dạn, cô ta lại tiến về phía Trung Huy: “Cầm lấy đi.”
Vừa nói cô ta vừa cố ý quay mông về phía tay Trung Huy.
Anh ấy để ý thấy nhiệt độ nóng bỏng giữa hai lòng bàn tay mình, Trung Huy nhìn cô ta chăm chú hồi lâu, đang còn men rượu, Hà Thanh đương nhiên sẽ không sợ anh ấy, ánh mắt cô ta vừa quyến rũ vừa khiêu khích.
Trung Huy không thể chịu được sự khiêu khích của một người phụ nữ, vì vậy anh không nói thêm nữa và đưa tay ra lấy chiếc chìa khóa.
Lúc này, Hà Thanh đột nhiên quay người trở lại, nụ cười thâm thúy, cô ta nói nhỏ bên tai Trung Huy: “Anh vẫn giả bộ như một quý ông à, tôi mặc váy thì lấy đâu ra túi quần.”
“Theo tôi thấy thì anh đang muốn lợi dụng tôi.”
Giọng nói mềm mại của Hà Thanh như giọt nước chảy qua tim anh ấy, khiến tim anh ấy tê dại.
Sắc mặt Trung Huy tối sầm lại, anh đột ngột đẩy người phụ nữ ra khỏi mình, nhưng vành tai anh hơi đỏ lên.
Nhà anh ấy đúng là ở gần đây, nhưng … anh ấy nhìn người phụ nữ ngồi ở ghế lái phụ, rồi như bị kim đâm, anh lại quay mắt đi.
“Cậu chủ…”
“Thế này đi, cậu đưa cô ấy xuống xe, còn tôi sẽ lái xe về.”
“Vâng.”
Trung Huy chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Phạm Nhật Minh, nhưng khuôn mặt luôn lãnh đạm lại tỏ ra bối rối, lớn ngần này rồi, e rằng hôm nay là lúc phải tiếp xúc nhiều nhất với người khác giới.
Trung Huy cẩn thận đỡ Hà Thanh, nhưng hai người chắc chắn sẽ chạm mặt nhau, tuy nhiên, anh ấy giữ phép lịch sự và kiềm chế trong suốt quá trình, cuối cùng đến thang máy , anh ấy hỏi: “Cô Thanh, nhà cô ở tầng mấy?”
Ai ngờ, cô ta đột nhiên cười, hỏi: “Anh hỏi làm gì?”
Ánh mắt anh ấy như thể anh có âm mưu gì đó với cô ta vậy.
Trung Huy lúng túng vì bị người ta cho rằng mình xấu xa.
Anh ấy quay đi, cố gắng giảm tiếp xúc thân thể với Hà Thanh, kéo cô ra xa hơn, nghiêm nghị nói: “Cô Thanh, nếu cô không nói thì tôi không thể đưa cô lên trên được đâu.”
Nghe vậy, Hà Thanh lại cong môi cười, nhưng cô ta không thể lại gần anh ấy vì bị Trung Huy đẩy mạnh ra.
Trung Huy lúc này bất lực và khó khăn, người phụ nữ này thật sự quá khó … nhưng mà, anh ấy không thể phũ phàng đẩy cô ta ra như đẩy một người đàn ông được, cho nên cứ tiến thoái lưỡng nan một lúc lâu.
Hà Thanh thấy thế thì trở nên táo bạo hơn.
Cô ta tiến sát Trung Huy, sau đó nhẹ nhàng thở bên tai anh ấy, hỏi nhỏ: “Anh đến nhà tôi làm gì?”
Men say bốc lên, đầu óc Hà Thanh không được tỉnh táo nữa, nhưng cô ta vô thức làm vậy lại khiến cho Trung Huy sắp nhảy dựng lên rồi.
Anh ấy nói hết nước hết cái mới đưa được cô ta về đến cửa, nhưng lại nhận ra không có chìa khóa, thế là anh ấy lại hỏi: “Chìa khóa đâu?”
Hà Thanh nhìn anh ấy, sắc mặt đỏ bừng, mím môi suy nghĩ, sau đó cười nói: “Chìa khóa ở trong túi của tôi, anh tự lấy đi.”
Hà Thanh nhìn bộ dạng lạnh lùng bất khả xâm phạm của Trung Huy, cô ta muốn chọc tức anh ấy.
Sắc mặt của Trung Huy ngay lập tức chùng xuống, nhưng anh ấy không thể che giấu được sự thẹn thùng của mình.
Nhìn thấy phản ứng của anh, Hà Thanh càng thêm bạo dạn, cô ta lại tiến về phía Trung Huy: “Cầm lấy đi.”
Vừa nói cô ta vừa cố ý quay mông về phía tay Trung Huy.
Anh ấy để ý thấy nhiệt độ nóng bỏng giữa hai lòng bàn tay mình, Trung Huy nhìn cô ta chăm chú hồi lâu, đang còn men rượu, Hà Thanh đương nhiên sẽ không sợ anh ấy, ánh mắt cô ta vừa quyến rũ vừa khiêu khích.
Trung Huy không thể chịu được sự khiêu khích của một người phụ nữ, vì vậy anh không nói thêm nữa và đưa tay ra lấy chiếc chìa khóa.
Lúc này, Hà Thanh đột nhiên quay người trở lại, nụ cười thâm thúy, cô ta nói nhỏ bên tai Trung Huy: “Anh vẫn giả bộ như một quý ông à, tôi mặc váy thì lấy đâu ra túi quần.”
“Theo tôi thấy thì anh đang muốn lợi dụng tôi.”
Giọng nói mềm mại của Hà Thanh như giọt nước chảy qua tim anh ấy, khiến tim anh ấy tê dại.
Sắc mặt Trung Huy tối sầm lại, anh đột ngột đẩy người phụ nữ ra khỏi mình, nhưng vành tai anh hơi đỏ lên.
Bình luận facebook