• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chồng Tôi Lòng Đen Tối (Kiều Thê Không Dễ Làm) (72 Viewers)

  • CHƯƠNG 93 DẠY CÔ ẤY CÁCH TIÊU TIỀN NHƯ THẾ NÀO

CHƯƠNG 93: DẠY CÔ ẤY CÁCH TIÊU TIỀN NHƯ THẾ NÀO

Không đợi Cố Duyên mở miệng, Dương Xinh Xinh lại lên tiếng: “Nhìn khá hợp với anh Phong đấy, mua đi.”

Cố Duyên không nói, tại sao cô ấy mở miệng là nhắc đến Phong Tùy? Lẽ nào bản thân và Phong Tùy đã công khai trở thành một đôi rồi sao?

Cô trả khăn quàng cổ về chỗ cũ, nói: “Vậy cậu giúp mình tìm một cái thích hợp cho Ngự Tứ.”

“Ngất mất, cậu không mua cho Phong Tùy sao?”

“Anh ấy không cần tớ mua.”

Quần áo của Phong Tùy nhiều rồi, hơn nữa tất cả chúng đều được thiết kế riêng bởi các thương hiệu quốc tế, tớ đoán những chiếc khăn quàng cổ thông thường này anh ấy không thèm để ý đâu. Cho dù anh ấy để ý thì cũng là Dao Trụ hoặc những cô gái khác mua cho anh ấy.”

Dương Xinh Xinh tìm trên kệ hàng một lượt, cuối cùng vẫn đưa mắt trở về chiếc khăn len cashmere màu xám tro nhạt kia, nói: “Vẫn thấy cái này đẹp.”

“Cái mình cần không phải là đẹp mà là thích hợp với anh ấy.”

“Nhưng tớ cảm thấy cái này hợp với anh ấy mà.” Dương Xinh Xinh cầm chiếc khăn quàng vào cổ mình: “Vóc dáng, hình thể Ngự Tứ và Phong Tùy không khác nhau mấy, tuổi cũng tương đương, đều thích hợp dùng chiếc khăn màu này, chị nói xem.”

Dương Xinh Xinh ném khăn quàng cổ cho Dương Sương Sương nhìn, Dương Sương Sương nhìn một lát rồi gật đầu: “Đúng là rất đẹp, rất hợp với Ngự Tứ.”

Suy nghĩ của Cố Duyên vẫn dừng lại ở câu nói của Dương Xinh Xinh, vóc dáng, hình thể không khác mấy, tuổi cũng tương đương.

Phong Tùy và Ngự Tứ, bọn họ quả thật rất giống nhau, hết lần này đến lần khác, cô không có cách nào xác định bọn họ rốt cuộc có phải cùng một người hay không.

“Duyên Duyên, cậu đơ người ra làm gì thế? Thời gian quý báu cậu biết không?” Dương Xinh Xinh huých cùi chỏ vào cổ tay cô một cái, tức giận nói, cô ấy vẫn còn rất nhiều nơi chưa đi xem.

“Ờ, vậy thì cái này đi!” Cố Duyên hoàn hồn, đưa khăn quàng cổ cho nhân viên bán hàng.

Người bán hàng tính xong tiền, Dương Xinh Xinh xung phong muốn đi quẹt thẻ tính tiền, Cố Duyên kéo cô lại rồi nói: “Cái này không quẹt thẻ, tớ đi trả tiền mặt là được.”

“Sao thế?” Dương Xinh Xinh khó hiểu.

Cố Duyên cười mỉm không nói lời nào, nhìn qua biên lai, lấy tiền mặt ra.

Tuy là thẻ vàng có thể không giới hạn lần quẹt, nhưng tiền là của Phong Tùy, sao có thể lấy tiền của anh ấy mua khăn cho Ngự Tứ được chứ? Như vậy không hợp lý cho lắm.

Mua xong khăn quàng cổ, lúc đi qua khu đồ nam, Cố Duyên kéo tay Sương Sương Xinh Xinh: “Đợi đã, tìm cho Ngự Tứ cái áo choàng đã.”

“Lại là Ngự Tứ.” Dương Sương Sương cười trêu ghẹo cô: “Duyên Duyên, xem ra cậu rất tốt với tên ngốc kia nha.”

“Tất nhiên rồi, người đàn ông đẹp trai như vậy, cho dù là kẻ ngốc cũng đẹp mắt.” Dương Xinh Xinh bên cạnh cũng mở miệng: “Nhưng có điều cậu thật là không có lương tâm à, chân đạp hai thuyền, uổng công anh Phong tốt với cậu như vậy.”

Xinh Xinh... Tại sao cậu phải vạch trần vết sẹo trong đáy lòng của tớ mà nói như vậy chứ? Cố Duyên thở dài trong lòng.

Chân đạp hai thuyền, cô thực sự không muốn làm người phụ nữ như vậy, nhưng lại cứ luôn như vậy. Mặc dù bản thân cô không thừa nhận mình là người đạp hai thuyền, nhưng ngay cả Dương Xinh Xinh cũng nói như vậy, vẫn có thể không thừa nhận sao?

Bởi vì quần áo Ngự Tứ không nhiều, áo choàng lại càng ít, vì vậy cô mới muốn mua cho anh một cái. Đi dạo trong cửa hàng một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc áo choàng có lót bông bên trong, giá hơi đắt một chút, nhưng cô vẫn cắn răng lấy đủ tiền mặt từ tay Dương Xinh Xinh thanh toán.

Đợt mua sắm lần này, Cố Duyên vẫn có thu hoạch, cô cúi đầu nhìn chiếc túi mình đang cầm, mặc dù đau lòng nhưng cũng có cảm giác thành công.

Ba người vẫn đi dạo cho đến hơn sáu giờ, cuối cùng Phong Tùy gọi điện thoại đến, anh ấy nói đã điều xe đón các cô đi nhà hàng ăn cơm.

Vừa nhắc đến ăn cơm, mọi người mới cảm thấy đói, Dương Xinh Xinh mua đồ nhiều đến nỗi không di chuyển nổi, họ gọi A Kim lái xe đa dụng đến rồi nhét đầy đồ lên. Cô ấy vẫn chưa mua thỏa thích, la hét muốn đi mua một đôi giày nữa.

Cố Duyên và Dương Sương Sương mệt mỏi đến nỗi than thở không muốn di chuyển, vẫy tay bảo cô ấy tự đi rồi nhanh chóng trở lại, kết quả cô mua bao nhiêu đồ, tay xách bốn, năm đôi giày cười híp mắt quay lại rồi nói: “Chỗ này mình không biết chọn đôi nào, đành phải mua hết tất cả.”

Dương Sương Sương nhìn cô đe dọa: “Anh Phong mà kiểm tra tài khoản xem em giải thích với người ta như thế nào?

“Yên tâm đi, anh Phong không có thói quen này đâu.” Dương Xinh Xinh trích dẫn câu nói của Phong Tùy, nói xong cười ha ha.

A Kim lái xe đưa các cô đến một nhà hàng Pháp cao cấp, Phong Tùy đã đợi trong phòng riêng. Trong phòng bày trí rất sang trọng, ánh đèn dịu nhẹ chiếu vào đỉnh đầu, phủ toàn thân của anh, đẹp đến nỗi khiến tim người ta đập nhanh hơn.

Dương Xinh Xinh huých cùi chỏ vào cánh tay của Cố Duyên, nháy mắt với cô một cái: “Thực sự bị anh ấy mê hoặc chết mất.”

Nói xong, cô cười ha ha dẫn đầu tiến lên về phía trước, khoác tay vào vai Phong Tùy: “Một tháng không gặp, anh Phong càng đẹp trai hơn trước kia!”

Phong Tùy cười rồi đứng dậy khoác vai của cô, đẩy cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện: “Cô Dương cũng ngày càng nóng bỏng so với trước đây.”

Anh nhã nhặn rót một ly rượu đỏ rồi đặt trước mặt cô: “Nhưng đừng làm hư Duyên Duyên của anh.”

Phong Tùy nói xong, xoay người dịu dàng khoác vai Cố Duyên, một tay khác nâng cằm của cô, cúi đầu hôn nhẹ vào môi cô một cái: “Em có thể cam lòng để anh đợi lâu như vậy.”

Sau đó, không để ý đến khuôn mặt Cố Duyên đỏ ửng lên trong nháy mắt, anh lại quay về hướng của Dương Sương Sương, cười lịch sự với cô: “Cô Dương, mời ngồi.”

“Thật ngại quá, phá hỏng không gian riêng của hai người.” Dương Sương Sương không tự nhiên ngồi bên cạnh Dương Xinh Xinh.

Phong Tùy kéo Cố Duyên ngồi xuống, trên mặt Cố Duyên vẫn đỏ ửng, thật là đáng yêu.

Phong Tùy đã gọi xong đồ ăn. Phục vụ đưa một nghệ sĩ đàn vi ô lông xen vào, hỏi mọi người muốn chọn bài nào. Phong Tùy nhìn mọi người rồi bảo nghệ sĩ đàn đi ra.

Có Dương Xinh Xinh ở đây, bầu không khí lãng mạnh tươi đẹp đều dư thừa.

Người phục vụ đem đồ ăn lên, đều là những đồ ăn rất đắt tiền mang phong cách châu Âu, sau khi Dương Xinh Xinh ăn ngấu nghiến, ngẩng đầu nhìn Phong Tùy nói: “Em nói cho anh nghe nè, Duyên Duyên nhà anh thực sự là rất khó làm hư, anh biết cả buổi chiều em làm gì không?

“Không biết.” Phong Tùy uống một ngụm nước trái cây.

“Em dạy cậu ấy cách tiêu tiền như thề nào, anh đoán cậu ấy như thế nào?”

“Thế nào?”

“Trẻ con không thể dạy được cậu ấy nữa.”

“Nói chi tiết xem nào.”

“Chính là... không nỡ mua cái này, không nỡ mua cái kia, cái này chê đắt, cái kia cũng chê đắt.”

“Có chuyện này sao?” Phong Tùy nhìn Cố Duyên, mặt mày như tơ.

Cố Duyên cười, chần chừ mở miệng: “Dù gì...”

Câu nói kế tiếp, cô không biết nói như thế nào.

Phong Tùy lại gật đầu một cái: “Anh hiểu rồi...”

“Anh hiểu?” Dương Xinh Xinh kinh ngạc.

“Ừ.” Phong Tùy chỉ cười, không giải thích.

Anh ấy đương nhiên hiểu, Cố Duyên không phải một mực lảng tránh anh sao? Thẻ của anh, cô nhất định sẽ không quẹt.

Buổi chiều cô gọi điện thoại cho anh, anh đã nghi ngờ, nhưng sau đó nghĩ cô đi dạo phố với Dương Xinh Xinh, anh đột nhiên hiểu ra tất cả.

Dương Xinh Xinh nhìn bít tết trong đĩa của Cố Duyên, ngạc nhiên nói: “Anh Phong, anh không biết sao? Duyên Duyên không thích rắc hạt tiêu đen lên bít tết.”

“Thật à?” Phong Tùy nhíu mày. Anh thực sự không biết.

“Đúng rồi, Cố Duyên có chứng sợ hạt tiêu đen.”

“Vậy sao?”

“Lúc đại học có một lần, cả lớp em cùng nhau đi dã ngoại nướng thịt, một cậu học sinh nam lén lút rắc một lớp hạt tiêu đen dày lên miếng thịt bò của cậu ấy, còn lừa cậu ấy đó là nước sốt. Duyên Duyên ngu ngốc lại đi tin cậu ta, cay đến nỗi nước mắt nước mũi đều chảy ra, vô cùng thê thảm.”

“Sau đó thì sao?” Phong Tùy vô cùng hứng thú đối với câu chuyện xấu hổ của Cố Duyên.

“Sau đó...” Dương Xinh Xinh thông cảm: “Sau đó cậu học sinh kia bị Phong Thanh đấm một cú, mũi bị lệch ngay tại chỗ.”

Nói xong, Dương Xinh Xinh và Dương Sương Sương đều cười lên, Cố Duyên im lặng, cô ghét nhất là bị người khác nhắc đến chuyện cũ, đặc biệt là những việc xấu hổ như vậy.

Phong Tùy không nói lời nào, mọi người cười xong rồi, Dương Xinh Xinh nhìn Phong Tùy im lặng: “Anh Phong, sao anh không cười?”

Phong Tùy ngẩng đầu lên, hỏi: “Cả lớp em đi nướng, liên quan gì đến Phong Thanh?”

“...”

“...”

Mọi người không còn gì để nói, tư duy thông minh tuyệt đỉnh của anh Phong tiến triển cũng quá chậm nhỉ?

Cố Duyên đương nhiên biết điều Phong Tùy không muốn nghe nhất là chuyện của cô và Phong Thanh hoặc những người đàn ông khác, cô ra hiệu cho Dương Xinh Xinh im miệng nhưng Dương Xinh Xinh đang cao hứng, nói không tiếp thu được cái gì cả, tiếp tục tràn đầy phấn khởi: “Sau khi kết thúc bữa nướng, Phong Thanh đến đón Duyên Duyên về nhà, lúc Phong Thanh đến, Duyên Duyên đang bị cay thê thảm.”

“Thì ra là thế.” Phong Tùy liếc nhìn Cố Duyên.

Dương Xinh Xinh suy nghĩ một chút lại nói: “Còn có một lần...”

“Hay là em kể anh nghe chuyện Cố Duyên hồi trung học được không? Phong Tùy cắt ngang lời cô.

Mặc dù anh rất thích nghe chuyện trước đây của Cố Duyên, nhưng lại không hề thích nghe cái tên Phong Thanh này, Cố Duyên hồi trung học lúc đó nhất định sẽ không có nhân vật nào tên Phong Thanh bên cạnh cô ấy.

“Được thôi, để em suy nghĩ một chút.” Dương Xinh Xinh muốn gì có nấy.

Cố Duyên rốt cuộc không nhịn được, dùng chân đá vào bắp chân của cô ấy, Dương Xinh Xinh “ây da” một tiếng, nhấc khăn trải bàn lên nhìn Cố Duyên, tức giận nói: “Duyên Duyên, cậu đá chân của tớ làm gì thế? Tất của tớ đắt lắm đấy.”

Mặt của Cố Duyên lại đỏ bừng bừng, chỉ muốn chẻ Dương Xinh Xinh làm đôi.

“Đừng nói chuyện lúc trước nữa, ăn cho xong rồi về nhà thôi, Sương Sương mệt lắm rồi đây này.” Ánh mắt nhờ giúp đỡ của Cố Duyên hướng về phía Dương Sương Sương.

Dương Sương Sương tiếp thu, vội vàng gật đầu không ngừng: “Đúng vậy, đúng vậy, tớ muốn về sớm một chút.”

“Vậy... được thôi.” Dương Xinh Xinh vẫn cảm thấy đói: “Anh Phong, hôm khác em kể với anh.”

“Được.” Phong Tùy mỉm cười gật đầu.

Từ lúc vào cho đến bây giờ, từ đầu đến cuối Phong Tùy đều duy trì trạng thái nhã nhặn và lịch sự, anh bao dung tiếng la hét của Dương Xinh Xinh, nghiêm túc lắng nghe mỗi một câu cô ấy nói ra.

Ăn xong cơm trời đã tối đen, mọi người ra ngoài, tài xế đã đợi ở ngoài rất lâu rồi. Phong Tùy dặn dò tài xế đưa bọn họ về, nhìn bọn họ lên xe.

Xe chậm rãi rời đi, Dương Xinh Xinh nhấn cửa xe xuống, xua tay hét lên: “Anh Phong, cảm ơn bữa tối của anh! Hôm khác em kể chuyện Cố Duyên hồi trung học cho em nghe!”

Phong Tùy giơ tay lên, ý bảo cô đi thong thả.

Dương Sương Sương và Dương Xinh Xinh đi rồi, Cố Duyên thở phào nhẹ nhõm, nói thật, cô sợ tính cách hời hợt của Dương Xinh Xinh, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cái gì nên làm, cái gì không nên làm đều được cô ấy bao trọn.

Trong tay của cô còn cầm mấy cái túi lớn xách từ xe đa dụng xuống, Phong Tùy khoác vai cô đi về hướng xe hơi, lấy túi đồ trên tay cô: “Anh giúp em.”

“Không cần đâu.”

Mặc dù túi bị Phong Tùy cầm đi, nhưng Cố Duyên vẫn quen ý tứ một chút.

Phong Tùy để đồ ở đằng sau, kéo cửa buồng lái ra rồi ngồi vào trong, xe anh lái chính là của Cố Duyên. Xe khởi động, đi ra khỏi thành phố náo nhiệt, nhưng lại không hề lái về phía nhà họ Ngự hoặc nhà họ Phong.

Cố Duyên nhìn cảnh vật vụt sáng ở ngoài cửa sổ, nóng lòng nói: “Anh muốn đưa em đi đâu?”

“Một người bạn sinh nhật, em đi cùng anh qua đó một chút.”

Sinh nhật bạn? Anh ấy muốn đưa cô đi gặp bạn? Cố Duyên lập tức rối bời...

“Không được.” Cô cúi đầu nhìn bản thân mình, áo khoác ngoài vô cùng bình thường, quần bó sát, nhìn thế nào cũng không thích hợp xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật của người khác, đặc biệt là trong vòng xoay cuộc sống của Phong Tùy.

“Anh xem em cũng không mặc trang phục tiệc, lại không biết khiêu vũ, càng không biết cách giao tiếp với người khác, đi chỉ làm anh mất mặt thôi, hay là anh tìm người khác đi cùng anh đi.”

Trong ấn trượng của cô, người có tiền đều thích mở tiệc rượu, phụ nữ tham dự tiệc đều biết khiêu vũ, biết uống rượu.

Đương nhiên, những thứ này đều là thứ yếu, chủ yếu là cô và Phong Tùy đi tham dự tiệc bạn bè, lấy thân phận gì dự tiệc đây? Không phải là người yêu chứ? Nếu ai đó nhiều chuyện lộ hành tung của cô ra ngoài thì ảnh hưởng không tốt lắm.

“Em yên tâm, chỉ là một bữa liên hoan đơn giản thôi, không cần khiêu vũ cũng không cần trang phục đi tiệc.” Phong Tùy giải quyết tất cả những lời viện cớ của cô.

Cô định tranh thủ lần nữa: “Nhưng em cảm thấy như vậy không tốt, không phù hợp.”

“Nếu không phải vậy, em cảm thấy ai phù hợp?” Khuôn mặt vốn dĩ dịu dàng của Phong Tùy trở lên lạnh lùng, đây là biểu cảm không hài lòng của anh, điềm báo của sự tức giận.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom