Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 94 CÓ GÌ KHÔNG THỂ
CHƯƠNG 94: CÓ GÌ KHÔNG THỂ
Cố Duyên muốn nói Dao Trụ thích hợp, nhưng lời đến khóe miệng rồi lại nuốt trở về, vì cô biết cô nói câu này ra sẽ khiến Phong Tùy tức giận, sau đó vứt cô ở vùng ngoại thành này.
Nơi mà Phong Tùy muốn đi đúng là hướng của căn biệt thự bên bờ biển, là khu biệt thự nghỉ dưỡng, bên trong khu nghỉ dưỡng có khách sạn, có quán bar, khu vui chơi giải trí phong phú và đa dạng.
Phong Tùy dừng xe ở bãi đỗ xe trước cửa khách sạn, Cố Duyên thò đầu ra ngoài, nhìn thấy mấy người phụ nữ ăn mặc sang trọng, thời thượng đứng ở tầng hai khách sạn đang nói chuyện nói nhau. Chiếc xe hơi sang trọng dừng lại bên cạnh họ, có một cô gái bước xuống, cũng ăn mặc xinh đẹp, lộng lẫy.
Cô cúi đầu nhìn chiếc áo khoác mình đang mặc lần nữa, thực sự không có dũng khí xuống xe.
“Sao vậy? Không muốn xuống xe?” Phong Tùy quay đầu nhìn chăm chú vào vẻ mặt bất an của cô.
“Em... hay là đổi một bộ quần áo khác, dù sao lúc em đi dạo phố mua rất nhiều đồ mới.” Cố Duyên lấy quần áo trong túi từ ghế đằng sau. Cô lấy ra một chiếc váy dệt len màu tím, chiếc váy lóng lánh trước mặt anh: “Nhìn xem, cái mới mua này.”
Phong Tùy sờ chất vải rồi lại nhét vào túi: “Quá mỏng, không được.”
“...” Cố Duyên không hài lòng, bĩu môi thể hiện sự không vui của cô.
Phong Tùy nở nụ cười, đã lâu không nhìn thấy cô ấy tức giận, đúng thật là đáng nhớ.
Anh dùng cánh tay ôm lấy cổ của cô, hôn cô một cái rồi cười: “Anh không chê em làm mất mặt, em còn ngại cái gì? Điều em cần làm là làm anh vui vẻ chứ không phải làm người khác vui vẻ.”
“Nhưng bọn họ...” Cố Duyên chỉ vào những người phụ nữ trên sân thượng. Phong Tùy cắt lời: “Bọn họ là bọn họ, em là em.”
Phong Tùy vứt chiếc túi trở về phía sau, tiện tay lấy túi khác lại, lật qua lật lại tùy ý: “Mua gì vậy?”
Cố Duyên thấy túi áo khoác kiểu nam bèn đoạt đi, ôm trong lòng, lắc đầu: “Em mua quần áo và một chiếc khăn.”
“Đưa cho anh xem.” Phong Tùy lôi chiếc túi trong lòng cô.
Vốn dĩ anh chỉ thuận miệng hỏi, nhìn thấy cô giấu giếm anh, anh lại thấy hiếu kỳ. Sau đó nhìn thấy logo trên chiếc túi, rõ ràng là quần áo kiểu nam.
Quần áo bỗng chốc bị anh rút từ trong túi ra, Cố Duyên im lặng, không chịu nổi khi nhìn thấy anh ấy sắp có khả năng tức giận.
“Mua cho Ngự Tứ?” Phong Tùy nhìn một lượt quần áo rồi hỏi cô, vì từ trước đến giờ anh ấy chưa từng mặc kiểu quần áo như thế này, vì vậy anh không hề cho rằng đây là quần áo cô mua cho anh.
Cố Duyên xấu hổ gật đầu.
Sắc mặt Phong Tùy quả nhiên trầm xuống.
Cô không nói lời nào, lẳng lặng đợi anh ấy nổi giận, mắng cô một trận hoặc vứt đồ ra ngoài, những việc này anh ấy đều làm được.
Đúng, anh ấy đều làm được nhưng lại không hề làm như vậy, mà nằm ngoài dự đoán của cô, anh nhét lại vào trong túi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô: “Vậy của anh đâu? Có mua cho anh cái gì không?”
Đầu Cố Duyên trống rỗng, mua đồ cho anh ấy... Không có!
Nếu cô biết anh sẽ hỏi quà cô, thì cô đã nghe những lời của Dương Xinh Xinh, mua cho anh thứ gì tốt rồi.
Thấy vẻ mặt nhìn chằm chằm vào mình, Cố Duyên nghĩ thầm, vừa nãy anh ấy không nổi giận, chắc sẽ không nổi giận nữa đâu. Cô đưa tay ra lấy một túi khác rồi đưa trước mặt anh: “Có...”
“Là cái gì?” Anh lấy chiếc túi, mở ra.
“Khăn quàng cổ.”
Cố Duyên chỉ muốn sụp đổ, trong lòng cảm thấy có lỗi với Ngự Tứ, chiếc khăn này vốn dĩ là mua cho anh. Nhưng việc cấp bách, cô không thể không lợi dụng nó để giữ bình an!
Phong Tùy xem khăn quàng cổ, Cố Duyên cúi đầu, không đành lòng tận mắt chứng kiến.
Phong Tùy quấn khăn vào cổ mình rồi hỏi cô: “Đẹp không?”
Cố Duyên không thể không ngẩng đầu nhìn anh, cô nhìn qua loa: “Đẹp.”
“Anh cũng thấy vậy.”
“...”
Anh Phong, anh có thể đừng tự tin như vậy chứ?
Phong Tùy mở gương trên đầu xe, hý hoáy một hồi rồi quay sang hỏi Cố Duyên: “Em giúp anh quàng khăn đi.”
Cố Duyên trợn mắt lên, nhìn vào cửa khách sạn: “Anh muốn quàng nó đi vào?”
“Có gì không thể?”
Cố Duyên nhìn áo choàng màu đen trên người anh, rất phù hợp với chiếc khăn quàng cổ màu xám tro nhạt này, dường như đúng là không có gì là không thể.
Cô nâng hai tay lên, giúp anh đeo nó chỉnh tề. Không thể không thừa nhận chiếc khăn này vô cùng phù hợp với anh, rất đẹp.
Nhưng chiếc khăn quàng cổ đẹp như vậy, tại sao vẻ mặt của anh lại trầm xuống như vậy? Nhìn anh rõ ràng là vẻ mặt không vui, Cố Duyên không khỏi lo lắng trở lại.
Có điều, Phong Tùy giống như con tắc kè hoa vậy, giây trước vẻ mặt im lặng, giây sau lại hồi phục vẻ mặt rạng rỡ, anh nhấn mở cửa xe: “Đi thôi, xuống xe.”
Tất nhiên, anh ấy trở lại bình thường là đủ rồi.
Cố Duyên yên tâm, đẩy cửa xe ra, xuống xe cùng anh, đi về hướng cửa khách sạn.
Đứng trước cửa xoay của khách sạn, Cố Duyên có chút căng thẳng, lần này không phải vì Phong Tùy mà là cô không tự tin đối với bữa tiệc này.
Từ trước đến giờ cô và Phong Tùy chưa từng xuất hiện công khai trước mặt mọi người có liên quan đến anh, bất kể người thân hay là bạn bè của anh, thậm chí cô cho rằng anh không có bạn bè, luôn đơn độc một mình.
Nhưng cánh tay dài của Phong Tùy lại ôm lấy eo của cô, không cho cô lùi bước, hình như anh hiểu được sự sợ hãi trong đáy lòng cô, anh ôm cô rất chặt.
Người phục vụ dẫn hai người đến một gian phòng lớn ở tầng hai, ở giữa phòng đặt một bàn tròn lớn, trên bàn bày một chiếc bánh ga tô đã cắt và các loại đồ ăn, còn có đồ ăn vặt, bên cạnh có hai bàn mạt chược.
Bên trong có khoảng chừng hơn hai mươi người, có người ngồi bên bàn ăn nói chuyện, có người ngồi quanh bàn đánh mạt chược, những người đang đứng ở sân thượng nói chuyện chính là những cô gái cô vừa nhìn thấy trên xe.
Trong đám người nam nữ này, người đàn ông nào cũng mặc giống như quý tộc, người có địa vị trong xã hội, người phụ nữ nào cũng ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy. Nhìn hai người bước vào, tất cả mọi người im lặng, lập tức một tiếng còi vang lên, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên cạnh bàn ăn ra đón, nhìn Cố Duyên và Phong Tùy, nói: “Sếp Phong trở về từ nước ngoài sao?”
“Xin lỗi, có một số việc trì hoãn.” Phong Tùy cười rồi chỉ về phía Cố Duyên bên cạnh: “Cố Duyên.”
“Cô Cố đây thật có diễm phúc.” Người đàn ông cười ha ha một tiếng.
Tuy ngoài mặt Cố Duyên cười lịch sự, nhưng trong lòng lại không vui vẻ chút nào, trong lòng nghĩ anh ta đang nghĩ gì vậy, đi cùng với Phong Tùy là diễm phúc? Sao không nói Phong Tùy có diễm phúc tìm được một người bạn gái như tôi?
Cố Duyên miên man suy nghĩ một hồi, cuối cùng nghĩ lại, cô không thể không thừa nhận, được đi bên cạnh một người đàn ông đẹp trai lại nhiều tiền như vậy quả thực là có diễm phúc!
“Sếp Phong lại đổi bạn gái rồi, đúng là thần tốc thật.” Một cô gái xinh đẹp dựa vào lan can ban công từ từ xoay vòng eo thon gọn của mình lại, nhìn Cố Duyên từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt lộ rõ sự khinh bỉ.
Phong Tùy vẫn mỉm cười: “Cố Duyên không phải bạn gái anh.”
“Bạn bè?”
Phong Tùy lắc đầu.
“Thư ký?” Một cô gái khác đi đến.
Cố Duyên nhìn thấy trước mắt mình ngày càng nhiều người vây quanh, mọi người đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô, trong lòng cô không được thoải mái, khuôn mặt cũng nóng như lửa đốt.
Cô xấu hổ, lại hơi oán hận Phong Tùy lôi cô đến nơi đây, kết quả đến bản thân là bạn gái của anh, anh cũng không chịu thừa nhận, cô làm anh mất mặt như vậy sao?
Cô biết mình ăn mặc không đẹp, trang điểm không tinh tế như những cô gái ở đây, vóc dáng cũng không nóng bỏng như họ. Nhưng từ đầu cô đã không muốn đến đây làm mất mặt anh, là tự anh kéo cô đến đây.
“Nhất định là trợ lý.” Lại có một cô gái bước đến mỉm cười.
Chỉ có trợ lý mới có thể ăn mặc đơn giản, tùy ý như thế, vì trợ lý là để làm việc, không cần lộ diện khắp nơi giống như thư ký, vì thế không cần yêu cầu cao về dung mạo và trang điểm. Nhìn vào hình dáng và cách trang điêm của Cố Duyên, trợ lý là có khả năng nhất rồi.
Nhìn thấy Phong Tùy lại lắc đầu, mọi người không chịu đựng được: “Sếp Phong nói thẳng đi, làm mọi người mệt mỏi thật đấy.”
Phong Tùy ôm lấy Cố Duyên: “Cô ấy là vợ của tôi.”
Mọi người ồn ào một hồi, sau khi nhìn nhau xong, lại nhìn Cố Duyên với ánh mắt tò mò, hình như muốn tìm ra một chút giá trị trên người cô.
So với những cô gái đẹp ở đây, một cô gái bình thường như vậy lại là vợ của Phong Tùy, sao có thể?
Không chỉ có bọn họ ngạc nhiên, đến bản thân Cố Duyên cũng ngạc nhiên vì câu trả lời của Phong Tùy, cô xoay đầu nhìn về phía anh, anh lại có thể giới thiệu với mọi người cô là vợ của anh?
Phong Tùy nhìn lướt qua đám người đang ngạc nhiên kia, buông Cố Duyên ra, đi đến rồi khoác vai một cô gái đứng ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Cô gái như Lisa thích hợp làm người tình.”
Sau đó lại đi đến một cô gái khác cũng khoác vai như vậy: “Cô gái xinh đẹp như Linh Linh thích hợp làm bạn gái.”
“Cô gái như Điền Điền thích hợp làm thư ký.”
“...”
Anh khoác vai họ một vòng rồi trở về bên cạnh Cố Duyên, ôm cô, cúi thấp đầu hôn cô: “Chỉ có Cố Duyên là thích hợp làm vợ nhất.”
Anh nói những lời này là để cho người khác nghe, cũng là nói cho Cố Duyên nghe.
Cố Duyên cúi đầu, trong lòng cô giống như con thỏ nhỏ đập loạn nhịp, không rõ là cảm động hay xấu hổ.
Đám người đàn ông cười lớn rời đi, đám người đẹp kia cũng xấu hổ tản ra chỗ khác.
Phong Tùy cởi áo khoác và chiếc khăn quàng cổ treo lên giá treo quần áo, dẫn Cố Duyên vào trong phòng xép, nhân vật chính của tối nay - Lăng Ly nói đùa: “Hai người đến muộn rồi, phạt ba ly rượu.”
“Đúng, đúng, đúng, nên phạt rượu.” Một thành viên khác bên cạnh ồn ào.
Phong Tùy nhận lấy ly rượu phục vụ mang đến, cười nói: “Nên phạt rượu.”
Anh uống liên tiếp ba ly rượu vang, Lăng Ly lại đưa cho Cố Duyên uống, Cố Duyên bất giác co rúm lại, cô vốn dĩ không biết uống rượu, ba ly liên tiếp, cô sợ bản thân không chịu nổi.
Nhưng những người ở đây lại không có ý định bỏ qua cho cô, đặc biệt là mấy người vừa bị Phong Tùy đả kích, chèn ép kia, nhất định phải uống rượu để bày tỏ thành ý.
Cố Duyên bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy ly rượu trong tay người phục vụ, nhìn chất lỏng đầy trong cốc, cô nghĩ, mình chạy thế nào cũng không thể chạy thoát khỏi.
“Đến muộn là lỗi của tôi, ly này nên phạt tôi mới phải.” Phong Tùy mỉm cười cầm ly rượu trong tay cô.”
Lisa lại lập tức nhảy lên ngăn lại: “Sếp Phong, vợ của anh cưng chiều ở nhà, đây không phải nhà anh, anh muốn chịu phạt thay cũng được, phạt gấp đôi.” Nói xong lại quay sang phía Cố Duyên, dùng giọng đùa giỡn nói với cô: “Cô Cố, cô nhẫn tâm để cho sếp Phong vừa uống ba ly, liên tiếp uống chín ly sao?
Thật đúng là không đành lòng, Cố Duyên nhìn Phong Tùy, nghĩ trong lòng.
Cô cầm ly rượu trong tay anh: “Để em tự uống.”
Phong Tùy không yên tâm, lo lắng hạ giọng hỏi cô: “Em có uống được hay không? Không được thì anh có thể uống thay em.”
“Không phải chỉ là uống rượu thôi sao, có gì khó chứ.” Cố Duyên ngửa mặt uống vài ngụm rượu vang.
Rượu vang trong miệng cũng không khó chịu như cô tưởng tượng, chỉ khổ cái là nó làm cô buồn nôn, nhưng để mọi người hài lòng, cô uống tiếp hai ly rượu còn lại.
“Vợ anh Phong quả nhiên tửu lượng cao!” Lisa cười híp mắt khen.
Cố Duyên gượng cười, cố nén sự khó chịu trong dạ dày.
Cố Duyên muốn nói Dao Trụ thích hợp, nhưng lời đến khóe miệng rồi lại nuốt trở về, vì cô biết cô nói câu này ra sẽ khiến Phong Tùy tức giận, sau đó vứt cô ở vùng ngoại thành này.
Nơi mà Phong Tùy muốn đi đúng là hướng của căn biệt thự bên bờ biển, là khu biệt thự nghỉ dưỡng, bên trong khu nghỉ dưỡng có khách sạn, có quán bar, khu vui chơi giải trí phong phú và đa dạng.
Phong Tùy dừng xe ở bãi đỗ xe trước cửa khách sạn, Cố Duyên thò đầu ra ngoài, nhìn thấy mấy người phụ nữ ăn mặc sang trọng, thời thượng đứng ở tầng hai khách sạn đang nói chuyện nói nhau. Chiếc xe hơi sang trọng dừng lại bên cạnh họ, có một cô gái bước xuống, cũng ăn mặc xinh đẹp, lộng lẫy.
Cô cúi đầu nhìn chiếc áo khoác mình đang mặc lần nữa, thực sự không có dũng khí xuống xe.
“Sao vậy? Không muốn xuống xe?” Phong Tùy quay đầu nhìn chăm chú vào vẻ mặt bất an của cô.
“Em... hay là đổi một bộ quần áo khác, dù sao lúc em đi dạo phố mua rất nhiều đồ mới.” Cố Duyên lấy quần áo trong túi từ ghế đằng sau. Cô lấy ra một chiếc váy dệt len màu tím, chiếc váy lóng lánh trước mặt anh: “Nhìn xem, cái mới mua này.”
Phong Tùy sờ chất vải rồi lại nhét vào túi: “Quá mỏng, không được.”
“...” Cố Duyên không hài lòng, bĩu môi thể hiện sự không vui của cô.
Phong Tùy nở nụ cười, đã lâu không nhìn thấy cô ấy tức giận, đúng thật là đáng nhớ.
Anh dùng cánh tay ôm lấy cổ của cô, hôn cô một cái rồi cười: “Anh không chê em làm mất mặt, em còn ngại cái gì? Điều em cần làm là làm anh vui vẻ chứ không phải làm người khác vui vẻ.”
“Nhưng bọn họ...” Cố Duyên chỉ vào những người phụ nữ trên sân thượng. Phong Tùy cắt lời: “Bọn họ là bọn họ, em là em.”
Phong Tùy vứt chiếc túi trở về phía sau, tiện tay lấy túi khác lại, lật qua lật lại tùy ý: “Mua gì vậy?”
Cố Duyên thấy túi áo khoác kiểu nam bèn đoạt đi, ôm trong lòng, lắc đầu: “Em mua quần áo và một chiếc khăn.”
“Đưa cho anh xem.” Phong Tùy lôi chiếc túi trong lòng cô.
Vốn dĩ anh chỉ thuận miệng hỏi, nhìn thấy cô giấu giếm anh, anh lại thấy hiếu kỳ. Sau đó nhìn thấy logo trên chiếc túi, rõ ràng là quần áo kiểu nam.
Quần áo bỗng chốc bị anh rút từ trong túi ra, Cố Duyên im lặng, không chịu nổi khi nhìn thấy anh ấy sắp có khả năng tức giận.
“Mua cho Ngự Tứ?” Phong Tùy nhìn một lượt quần áo rồi hỏi cô, vì từ trước đến giờ anh ấy chưa từng mặc kiểu quần áo như thế này, vì vậy anh không hề cho rằng đây là quần áo cô mua cho anh.
Cố Duyên xấu hổ gật đầu.
Sắc mặt Phong Tùy quả nhiên trầm xuống.
Cô không nói lời nào, lẳng lặng đợi anh ấy nổi giận, mắng cô một trận hoặc vứt đồ ra ngoài, những việc này anh ấy đều làm được.
Đúng, anh ấy đều làm được nhưng lại không hề làm như vậy, mà nằm ngoài dự đoán của cô, anh nhét lại vào trong túi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô: “Vậy của anh đâu? Có mua cho anh cái gì không?”
Đầu Cố Duyên trống rỗng, mua đồ cho anh ấy... Không có!
Nếu cô biết anh sẽ hỏi quà cô, thì cô đã nghe những lời của Dương Xinh Xinh, mua cho anh thứ gì tốt rồi.
Thấy vẻ mặt nhìn chằm chằm vào mình, Cố Duyên nghĩ thầm, vừa nãy anh ấy không nổi giận, chắc sẽ không nổi giận nữa đâu. Cô đưa tay ra lấy một túi khác rồi đưa trước mặt anh: “Có...”
“Là cái gì?” Anh lấy chiếc túi, mở ra.
“Khăn quàng cổ.”
Cố Duyên chỉ muốn sụp đổ, trong lòng cảm thấy có lỗi với Ngự Tứ, chiếc khăn này vốn dĩ là mua cho anh. Nhưng việc cấp bách, cô không thể không lợi dụng nó để giữ bình an!
Phong Tùy xem khăn quàng cổ, Cố Duyên cúi đầu, không đành lòng tận mắt chứng kiến.
Phong Tùy quấn khăn vào cổ mình rồi hỏi cô: “Đẹp không?”
Cố Duyên không thể không ngẩng đầu nhìn anh, cô nhìn qua loa: “Đẹp.”
“Anh cũng thấy vậy.”
“...”
Anh Phong, anh có thể đừng tự tin như vậy chứ?
Phong Tùy mở gương trên đầu xe, hý hoáy một hồi rồi quay sang hỏi Cố Duyên: “Em giúp anh quàng khăn đi.”
Cố Duyên trợn mắt lên, nhìn vào cửa khách sạn: “Anh muốn quàng nó đi vào?”
“Có gì không thể?”
Cố Duyên nhìn áo choàng màu đen trên người anh, rất phù hợp với chiếc khăn quàng cổ màu xám tro nhạt này, dường như đúng là không có gì là không thể.
Cô nâng hai tay lên, giúp anh đeo nó chỉnh tề. Không thể không thừa nhận chiếc khăn này vô cùng phù hợp với anh, rất đẹp.
Nhưng chiếc khăn quàng cổ đẹp như vậy, tại sao vẻ mặt của anh lại trầm xuống như vậy? Nhìn anh rõ ràng là vẻ mặt không vui, Cố Duyên không khỏi lo lắng trở lại.
Có điều, Phong Tùy giống như con tắc kè hoa vậy, giây trước vẻ mặt im lặng, giây sau lại hồi phục vẻ mặt rạng rỡ, anh nhấn mở cửa xe: “Đi thôi, xuống xe.”
Tất nhiên, anh ấy trở lại bình thường là đủ rồi.
Cố Duyên yên tâm, đẩy cửa xe ra, xuống xe cùng anh, đi về hướng cửa khách sạn.
Đứng trước cửa xoay của khách sạn, Cố Duyên có chút căng thẳng, lần này không phải vì Phong Tùy mà là cô không tự tin đối với bữa tiệc này.
Từ trước đến giờ cô và Phong Tùy chưa từng xuất hiện công khai trước mặt mọi người có liên quan đến anh, bất kể người thân hay là bạn bè của anh, thậm chí cô cho rằng anh không có bạn bè, luôn đơn độc một mình.
Nhưng cánh tay dài của Phong Tùy lại ôm lấy eo của cô, không cho cô lùi bước, hình như anh hiểu được sự sợ hãi trong đáy lòng cô, anh ôm cô rất chặt.
Người phục vụ dẫn hai người đến một gian phòng lớn ở tầng hai, ở giữa phòng đặt một bàn tròn lớn, trên bàn bày một chiếc bánh ga tô đã cắt và các loại đồ ăn, còn có đồ ăn vặt, bên cạnh có hai bàn mạt chược.
Bên trong có khoảng chừng hơn hai mươi người, có người ngồi bên bàn ăn nói chuyện, có người ngồi quanh bàn đánh mạt chược, những người đang đứng ở sân thượng nói chuyện chính là những cô gái cô vừa nhìn thấy trên xe.
Trong đám người nam nữ này, người đàn ông nào cũng mặc giống như quý tộc, người có địa vị trong xã hội, người phụ nữ nào cũng ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy. Nhìn hai người bước vào, tất cả mọi người im lặng, lập tức một tiếng còi vang lên, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên cạnh bàn ăn ra đón, nhìn Cố Duyên và Phong Tùy, nói: “Sếp Phong trở về từ nước ngoài sao?”
“Xin lỗi, có một số việc trì hoãn.” Phong Tùy cười rồi chỉ về phía Cố Duyên bên cạnh: “Cố Duyên.”
“Cô Cố đây thật có diễm phúc.” Người đàn ông cười ha ha một tiếng.
Tuy ngoài mặt Cố Duyên cười lịch sự, nhưng trong lòng lại không vui vẻ chút nào, trong lòng nghĩ anh ta đang nghĩ gì vậy, đi cùng với Phong Tùy là diễm phúc? Sao không nói Phong Tùy có diễm phúc tìm được một người bạn gái như tôi?
Cố Duyên miên man suy nghĩ một hồi, cuối cùng nghĩ lại, cô không thể không thừa nhận, được đi bên cạnh một người đàn ông đẹp trai lại nhiều tiền như vậy quả thực là có diễm phúc!
“Sếp Phong lại đổi bạn gái rồi, đúng là thần tốc thật.” Một cô gái xinh đẹp dựa vào lan can ban công từ từ xoay vòng eo thon gọn của mình lại, nhìn Cố Duyên từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt lộ rõ sự khinh bỉ.
Phong Tùy vẫn mỉm cười: “Cố Duyên không phải bạn gái anh.”
“Bạn bè?”
Phong Tùy lắc đầu.
“Thư ký?” Một cô gái khác đi đến.
Cố Duyên nhìn thấy trước mắt mình ngày càng nhiều người vây quanh, mọi người đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô, trong lòng cô không được thoải mái, khuôn mặt cũng nóng như lửa đốt.
Cô xấu hổ, lại hơi oán hận Phong Tùy lôi cô đến nơi đây, kết quả đến bản thân là bạn gái của anh, anh cũng không chịu thừa nhận, cô làm anh mất mặt như vậy sao?
Cô biết mình ăn mặc không đẹp, trang điểm không tinh tế như những cô gái ở đây, vóc dáng cũng không nóng bỏng như họ. Nhưng từ đầu cô đã không muốn đến đây làm mất mặt anh, là tự anh kéo cô đến đây.
“Nhất định là trợ lý.” Lại có một cô gái bước đến mỉm cười.
Chỉ có trợ lý mới có thể ăn mặc đơn giản, tùy ý như thế, vì trợ lý là để làm việc, không cần lộ diện khắp nơi giống như thư ký, vì thế không cần yêu cầu cao về dung mạo và trang điểm. Nhìn vào hình dáng và cách trang điêm của Cố Duyên, trợ lý là có khả năng nhất rồi.
Nhìn thấy Phong Tùy lại lắc đầu, mọi người không chịu đựng được: “Sếp Phong nói thẳng đi, làm mọi người mệt mỏi thật đấy.”
Phong Tùy ôm lấy Cố Duyên: “Cô ấy là vợ của tôi.”
Mọi người ồn ào một hồi, sau khi nhìn nhau xong, lại nhìn Cố Duyên với ánh mắt tò mò, hình như muốn tìm ra một chút giá trị trên người cô.
So với những cô gái đẹp ở đây, một cô gái bình thường như vậy lại là vợ của Phong Tùy, sao có thể?
Không chỉ có bọn họ ngạc nhiên, đến bản thân Cố Duyên cũng ngạc nhiên vì câu trả lời của Phong Tùy, cô xoay đầu nhìn về phía anh, anh lại có thể giới thiệu với mọi người cô là vợ của anh?
Phong Tùy nhìn lướt qua đám người đang ngạc nhiên kia, buông Cố Duyên ra, đi đến rồi khoác vai một cô gái đứng ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Cô gái như Lisa thích hợp làm người tình.”
Sau đó lại đi đến một cô gái khác cũng khoác vai như vậy: “Cô gái xinh đẹp như Linh Linh thích hợp làm bạn gái.”
“Cô gái như Điền Điền thích hợp làm thư ký.”
“...”
Anh khoác vai họ một vòng rồi trở về bên cạnh Cố Duyên, ôm cô, cúi thấp đầu hôn cô: “Chỉ có Cố Duyên là thích hợp làm vợ nhất.”
Anh nói những lời này là để cho người khác nghe, cũng là nói cho Cố Duyên nghe.
Cố Duyên cúi đầu, trong lòng cô giống như con thỏ nhỏ đập loạn nhịp, không rõ là cảm động hay xấu hổ.
Đám người đàn ông cười lớn rời đi, đám người đẹp kia cũng xấu hổ tản ra chỗ khác.
Phong Tùy cởi áo khoác và chiếc khăn quàng cổ treo lên giá treo quần áo, dẫn Cố Duyên vào trong phòng xép, nhân vật chính của tối nay - Lăng Ly nói đùa: “Hai người đến muộn rồi, phạt ba ly rượu.”
“Đúng, đúng, đúng, nên phạt rượu.” Một thành viên khác bên cạnh ồn ào.
Phong Tùy nhận lấy ly rượu phục vụ mang đến, cười nói: “Nên phạt rượu.”
Anh uống liên tiếp ba ly rượu vang, Lăng Ly lại đưa cho Cố Duyên uống, Cố Duyên bất giác co rúm lại, cô vốn dĩ không biết uống rượu, ba ly liên tiếp, cô sợ bản thân không chịu nổi.
Nhưng những người ở đây lại không có ý định bỏ qua cho cô, đặc biệt là mấy người vừa bị Phong Tùy đả kích, chèn ép kia, nhất định phải uống rượu để bày tỏ thành ý.
Cố Duyên bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy ly rượu trong tay người phục vụ, nhìn chất lỏng đầy trong cốc, cô nghĩ, mình chạy thế nào cũng không thể chạy thoát khỏi.
“Đến muộn là lỗi của tôi, ly này nên phạt tôi mới phải.” Phong Tùy mỉm cười cầm ly rượu trong tay cô.”
Lisa lại lập tức nhảy lên ngăn lại: “Sếp Phong, vợ của anh cưng chiều ở nhà, đây không phải nhà anh, anh muốn chịu phạt thay cũng được, phạt gấp đôi.” Nói xong lại quay sang phía Cố Duyên, dùng giọng đùa giỡn nói với cô: “Cô Cố, cô nhẫn tâm để cho sếp Phong vừa uống ba ly, liên tiếp uống chín ly sao?
Thật đúng là không đành lòng, Cố Duyên nhìn Phong Tùy, nghĩ trong lòng.
Cô cầm ly rượu trong tay anh: “Để em tự uống.”
Phong Tùy không yên tâm, lo lắng hạ giọng hỏi cô: “Em có uống được hay không? Không được thì anh có thể uống thay em.”
“Không phải chỉ là uống rượu thôi sao, có gì khó chứ.” Cố Duyên ngửa mặt uống vài ngụm rượu vang.
Rượu vang trong miệng cũng không khó chịu như cô tưởng tượng, chỉ khổ cái là nó làm cô buồn nôn, nhưng để mọi người hài lòng, cô uống tiếp hai ly rượu còn lại.
“Vợ anh Phong quả nhiên tửu lượng cao!” Lisa cười híp mắt khen.
Cố Duyên gượng cười, cố nén sự khó chịu trong dạ dày.
Bình luận facebook