Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102 - Tiền đặt cược là gì
Lê Hoàng Việt trả lời, câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của cô.
Lông mày của Trần Khả Như nhíu lại, giống như rơi vào trong trầm tư. Đúng vậy, cho dù là Võ Anh Thư làm, nhưng sao cô ta có thể ngu ngốc như vậy, dùng chính chữ viết của mình, nhỡ đâu Trầm Quý khai ra, chẳng phải là cô ta sẽ không trốn thoát sao?
“Vậy chúng ta hết cách với cô ta sao?”
Trần Khả Như buồn rầu hỏi, giống như đang lẩm bẩm, đôi mắt hơi hoảng hốt, mơ hồ xuất hiện chút ảo não.
“Vì sao lại cảm thấy nhất định là cô ta, nói không chừng cô ta vô tội thì sao?” Đôi mắt thâm thúy của Lê Hoàng Việt nhìn cô ở gần mình, nửa thật nửa giả hỏi lại.
Trần Khả Như nâng mắt, đúng lúc nhìn thẳng vào đôi mắt tìm tòi nghiên cứu, nhìn chằm chằm của anh.
“Trực giác.”
Cô rõ ràng, quyết đoán trở lại, thậm chí là không chút do dự.
“Trực giác của cô, bình thường rất linh sao?”
“Trực giác không thể định tội, pháp luật coi trọng chứng cứ.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Trong lòng Trần Khả Như rất buồn bực, rõ ràng kẻ xúi giục phạm tội đang nhảy nhót ở ngay dưới mí mắt cô, nhưng cô không thể làm được gì. Chính vì cô biết rõ điểm này, mới có thể càng bực tức hơn.
Lê Hoàng Việt nhẹ nhàng xoa gương mặt cô, xúc cảm bóng loáng nhẵn nhụi trong tay, anh lưu luyến khàn giọng nói: “Có dám đánh cược với tôi không, xế chiều hôm nay, Võ Anh Thư sẽ gặp xui xẻo lớn rồi?”
Sau khi nói xong, trong mắt anh có chút giễu cợt.
“Chẳng lẽ cảnh sát điều tra ra được manh mối gì sao?” Trần Khả Như chần chừ, không có khả năng, chữ trên thư là chứng cứ trực tiếp nhất, trong huyện thành nhỏ như vậy, nhất là gần nhà Trầm Quý, sẽ không lắp camera theo dõi, hơn nữa trong tài khoản của cô ta không có khả năng chi hai trăm triệu, Võ Anh Thư sẽ không hào phóng như vậy.
“Đánh cược không?”
Anh thề son sắt nói, giống như đang lừa dối cô.
Trần Khả Như hỏi: “Tiền đặt cược là gì?”
Anh không trả lời ngay.
Trần Khả Như nhìn gương mặt anh, nhìn không dời mắt.
Lúc này trên gương mặt Lê Hoàng Việt giống như bao phủ một tầng sương mù nhạt, đôi mắt sáng rực lại thêm vẻ thần bí mê hoặc.
Anh híp mắt, đôi môi quyến rũ hơi nhúc nhích: “Tôi thắng, tối nay em nghe theo tôi, em thắng, tối nay theo em, thế nào?”
Trần Khả Như: “...” Hai chuyện này có khác gì nhau sao?
Một khi người đàn ông được ăn mặn, tuyệt đối sẽ là động vật ăn thịt, nhất là người có thể lực tốt như Lê Hoàng Việt, lại nhịn hơi lâu rồi... Hiện giờ nghĩ lại hình ảnh mặt đỏ tim đập nhanh tối qua, bác sĩ Trần vẫn eo mỏi lưng đau, trong lòng còn sợ hãi như cũ.
“Nghĩ chuyện gì thế, mặt đỏ như vậy?” “Không, tôi không nghĩ gì.”
Bác sĩ Trần làm bộ ho nhẹ che giấu, đôi mắt né tránh, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay nói: “Một giờ rồi, buổi chiều tôi còn phải khám bệnh, không kịp rồi, tôi đi trước đây.”
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của Trần Khả Như, dưới sống mũi cao thẳng của Lê Hoàng Việt, đôi môi anh hơi nhếch lên nụ cười sung sướng.
Khiến bác sĩ Trần luôn bình tĩnh kích động, dáng vẻ của cô gái nhỏ dần lộ ra, đối với anh mà nói, quả thật là chuyện tràn ngập tính khiêu chiến và cảm giác thành tựu.
Ngón tay thon dài như ngọc của Lê Hoàng Việt bưng ly cà phê nồng đậm lên, mùi thơm tinh khiết tỏa ra bốn phía.
Từ trong hơi thở giống như vẫn lưu lại da thịt kề nhau, hương vị lưu luyến triền miên tối qua, nhất thời kích thích đại não, không thể xua đi được.
Bỗng nhiên tổng giám đốc Lê rất hưởng thụ loại cảm giác này, rất thoải mái.
Trần Khả Như trở về bệnh viện, gương mặt đơ của cô hoàn toàn không che giấu được xấu hổ.
Thẹn thùng làm gì?
Đã làm với số lượng hai tay không thể đếm hết được, quá già mồm cãi láo.
Trần Khả Như hất nước lạnh lên mặt mình, nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, nghiêm túc chuyên chú tiến vào trong công việc.
Lúc hơn ba giờ, là lúc phòng khám vắng nhất, cô ma xui quỷ khiến đi tới phòng hồ sơ một chuyến, thông thường ghi chép về bệnh án sẽ tiến hành lưu trữ đặc biệt.
Đồng nghiệp ở phòng hồ sơ rất ân cần, không lâu sau lấy được tất cả hồ sơ và tư liệu của người bệnh bị ung thư cổ tử cung năm ngoái từ trong máy tính, trong bản scan đã sao lưu rõ ràng hồ sơ của người bệnh và tên người nhà.
Trần Khả Như kiểm tra hồ sơ gốc, ký tên đúng là Trầm Quý, ngày 20 tháng 9 năm 2015 làm phẫu thuật, chi phí tổng cộng là chín trăm triệu, sau khi phẫu thuật xong thì xuất viện, chưa tới mười ngày, ung thư chuyển biến xấu đau đớn mà chết. Lúc ấy ông ta đưa tới bệnh viện cứu chữa, quả thật là không ngờ tới tốc độ biến đổi của ung thư nhanh hơn ca bệnh bình thường gấp chục lần, chuyện này liên quan tới thể chất của một người, đồng thời còn liên quan tới nhiều nhân tố khác nữa, ung thư là một trong những vấn đề y học hiện đại khó công phá nhất, không thể giải thích được.
Phía trên viết, bệnh viện đã đưa bốn trăm triệu tiền cứu trợ cho người nhà của người bệnh, lúc ấy có rất nhiều truyền thông đưa tin về chuyện này, ở trong quan niệm của tất cả mọi người, ung thư vốn là phải chết, thời gian chỉ là sớm hay muộn mà thôi, chính vì vậy mà bệnh viện đa khoa được tôn sùng là bệnh viện nhân ái nhất thành phố Đà Nẵng.
Người phụ trách khoản tiền này, đúng là phó viện trưởng Tôn Bồi của bệnh viện đa khoa.
Hóa ra là ông ta.
“Cảm ơn.”
Lúc Trần Khả Như rời khỏi phòng hồ sơ, bỗng nhiên cảm nhận được gió mùa thu hơi lạnh thổi từ hành lang tới, cô không khỏi kéo áo dài trắng quấn chặt lấy cơ thể.
Tôn Bồi ngoại trừ là phó viện trưởng ra, còn là bác sĩ chính của khoa não, giáo sư có quyền nhất... Cùng với nhiều chức danh khác, cha của ông ta cũng tức là bố vợ đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong bộ máy lãnh đạo ở thành phố Đà Nẵng, tóm lại là một nhân vật lớn không thể trêu chọc.
Chẳng trách chủ nhiệm Phan không muốn nói chuyện này.
Nếu chuyện này do Tôn Bồi phụ trách, một khi truy cứu ra, sẽ rất phiền phức. Thương nhân và chính phủ có mối quan hệ từ xa xưa, mọi người giúp nhau cùng có lợi, cho nên bối cảnh của Tôn Bồi quá cứng rồi.
Vậy Trầm Quý thì sao, cho dù lời ông ta nói là thật hay giả, đều không có ai để ý tới!
Trước đây không có khả năng. Hiện giờ ông ta thành tội phạm cố ý đả thương người khác, lại càng không có người hỏi thăm!
Những lời cô nói ở trong phòng thẩm vấn, phải thất tín sao?
Ngay lúc Trần Khả Như thổn thức than nhẹ, khoa phụ sản đã xảy ra chuyện lớn.
“Chị Khả Như, nhanh đi theo em đi, có náo nhiệt để xem đấy!”
Vũ Tuyết Trang không nói rõ, chỉ vội vàng kéo tay cô, vui sướng chạy đi.
“Vũ Tuyết Trang...”
Bởi vì tốc độ quá nhanh, cho nên trong bắp đùi Trần Khả Như mơ hồ hơi đau, môi hơi mím lại, ngầm mắng, tên khốn kiếp Lê Hoàng Việt này...
Lần nào cũng như cướp còn chưa tính, không lăn qua lăn lại cô ba bốn lần, đừng nghĩ tới chuyện tha cho cô.
Cô hơi phồng má nghĩ, suy nghĩ trong đầu đột nhiên hỗn loạn.
Nhưng mà hiện thực luôn không cho người ta thời gian ảo tưởng và suy nghĩ, có một số việc xảy ra là đột nhiên không kịp chuẩn bị, nghĩ lại cũng thấy hợp tình hợp lý, chỉ cảm thấy lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.
“Cô, cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ này, xem tôi có đánh chết cô hay không!”
Một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi ăn mặc thời thượng nhìn vô cùng cao quý, đôi mắt sắc bén đang nắm chặt lấy tóc của Võ Anh Thư, nâng túi xách của hãng thời trang nổi tiếng lên, đập vào mặt Võ Anh Thư từng phát một, cùng với khắp nơi trên người.
“Tôi không có... Cô nhận sai người rồi!”
Võ Anh Thư bị dọa tới mức mặt mũi trắng bệch, mascara khiến đôi mắt đen tuyền nhìn y như gấu trúc, hơi chảy ra ngoài, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn, nhưng miệng vẫn cố chấp không chịu thừa nhận chuyện này.
Đương nhiên là không thừa nhận rồi, loại chuyện này người nào nhận, người đó là kẻ ngốc!
Càng ngày càng có nhiều bác sĩ y tá vây xem, bảo vệ của bệnh viện cũng ở xung quanh ra tay bất cứ lúc nào.
“Hình như người phụ nữ này là Lương Ngọc vợ của phó viện trưởng!”
“Đúng, hình như là vậy, năm trước lúc bác sĩ Vương kết hôn, tôi từng gặp rồi!”
“Vậy bác sĩ Võ ngoại tình... Đối tượng là...”
“...”
Tiếng nghị luận xì xào bàn tán nhanh chóng xuất hiện như măng mọc sau mưa.
Vợ Tôn Bồi, Lương Ngọc.
“Hồ ly tinh chết tiệt, ghi chép về thuê phòng của hai người và camera đều có cả, cô còn muốn chối cãi với tôi sao?”
Lương Ngọc không thèm quan tâm, một tay níu chặt lấy tóc của Võ Anh Thư không buông, một tay khác thì lấy ảnh chụp trong túi áo khoác ra, ném mạnh lên giữa không trung, sau đó rơi xuống đất.
Mọi người vươn cổ ra nhìn, quả nhiên là hình ảnh vô cùng đặc sắc, đều là bối cảnh nhà hàng và khách sạn, nam nữ chính ở trong ảnh có hành động vô cùng thân thiết, rõ ràng là Tôn Bồi và Võ Anh Thư.
Sắc mặt Võ Anh Thư càng trắng hơn, chứng cứ bày ra ngay trước mắt, cô ta không thể nói dối được.
“Hồ ly tinh, sao không nói nữa, tôi cho cô quyến rũ chồng tôi này, cho cô quyến rũ chồng tôi này!” Lương Ngọc càng đánh càng tức, cả người kích động tới mức gân xanh nổi lên, ra tay vừa nhanh vừa mạnh.
“Cô Lương, tôi có lỗi với cô, tôi không cố ý làm vậy, là phó viện trưởng...” Võ Anh Thư thấy không có ai dám tiến lên khuyên can, nhất định là e sợ thân phận địa vị của Lương Ngọc, chuyện này vốn là cô ta đuối lý, cho nên cô ta chỉ có thể giả đáng thương, ít nhất có thể tranh thủ được sự đồng tình của mọi người.
“Ruồi bọ chẳng bao giờ đi chích quả trứng nào không lỗ, con mẹ nó đừng giả vờ làm cô gái đơn thuần nữa!”
Ánh mắt của Lương Ngọc lạnh lẽo, đôi mắt càng thêm sắc bén hơn, ra tay cũng tàn nhẫn hơn. Võ Anh Thư đau đớn kêu gào thảm thiết, xem ra Lương Ngọc là người cứng mềm không ăn, muốn quậy lớn chuyện này lên, cứ tiếp tục như vậy, không bị hủy dung cũng bị thương nặng, cô ta vùng vẫy, bắt đầu phản kháng.
Vũ Tuyết Trang kéo góc áo của Trần Khả Như, vẻ mặt khâm phục: “Chị Khả Như, cái gì gọi là nữ trung hào kiệt, chính là đây! Vợ của phó viện trưởng đúng là thần tượng của em, em phải thêm zalo của cô ấy mới được!”
“Nhưng mà phó viện trưởng Tôn này đúng là không nhìn ra, không biết thông đồng với Võ Anh Thư từ khi nào... Tin đồn vô căn cứ đều nhất định có nguyên nhân, chẳng trách bình thường Võ Anh Thư đều mặc đồ hiệu đeo trang sức đắt tiền, hóa ra đều do người coi tiền như rác đưa!”
Trần Khả Như nhếch miệng, không nói chuyện.
Cô im lặng đẩy đám người ra, không phát ra tiếng động rời khỏi nơi náo nhiệt này.
Theo ý cô, lúc này Lương Ngọc giương nanh múa vuốt, chỉ là biểu hiện của chột dạ. Ở trong mắt cô ta vốn không có một chút cảm giác sung sướng và thắng lợi.
Cô ta thắng sao?
Không, cô ta thua, cô ta đánh cược cuộc hôn nhân, đánh cược thanh xuân của phụ nữ, đánh cược cả đời lại thua.
Đại khái là, Lương Ngọc thật đáng buồn.
Cho dù không có Võ Anh Thư, vẫn còn những người phụ nữ khác. Bản chất của Tôn Bồi vĩnh viễn không thay đổi được.
Mười mấy phút sau, cuối cùng nam chính Tôn Bồi cũng lững thững đến muộn, đây là chuyện Vũ Tuyết Trang kể sinh động như thật cho cô nghe.
Thực ra, kết quả đơn giản hơn nhiều.
Vợ và kẻ thứ ba đánh nhau, là một người đàn ông sáng suốt, đương nhiên là lựa chọn đứng về phía vợ mình, tuy mọi chuyện đã quậy lớn, nhưng vẫn còn đường sống để vãn hồi.
Cục diện kế tiếp dễ nhìn hơn, Tôn Bồi nói Võ Anh Thư vì tranh vị trí phó chủ nhiệm mà dụ dỗ ông ta, là đàn ông sao có thể cưỡng lại được hấp dẫn. Võ Anh Thư lại chửi ầm lên, nói mình bị người ta dùng quy tắc ngầm.
Trong lúc này tràn ngập tiếng cãi vã, tiếng mắng chửi, tranh giành mặt đỏ tai hồng, thái độ của Lương Ngọc rất rõ ràng, ly hôn, xóa tên của Tôn Bồi ra khỏi sổ hộ khẩu... Tóm lại là chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của bệnh viện và trong xã hội.
Cái gọi là việc tốt chưa ra tới cửa việc xấu đã truyền ngàn dặm, loại chuyện giấy không gói được lửa này lập tức truyền xa, ầm ĩ huyên náo hơn.
Lông mày của Trần Khả Như nhíu lại, giống như rơi vào trong trầm tư. Đúng vậy, cho dù là Võ Anh Thư làm, nhưng sao cô ta có thể ngu ngốc như vậy, dùng chính chữ viết của mình, nhỡ đâu Trầm Quý khai ra, chẳng phải là cô ta sẽ không trốn thoát sao?
“Vậy chúng ta hết cách với cô ta sao?”
Trần Khả Như buồn rầu hỏi, giống như đang lẩm bẩm, đôi mắt hơi hoảng hốt, mơ hồ xuất hiện chút ảo não.
“Vì sao lại cảm thấy nhất định là cô ta, nói không chừng cô ta vô tội thì sao?” Đôi mắt thâm thúy của Lê Hoàng Việt nhìn cô ở gần mình, nửa thật nửa giả hỏi lại.
Trần Khả Như nâng mắt, đúng lúc nhìn thẳng vào đôi mắt tìm tòi nghiên cứu, nhìn chằm chằm của anh.
“Trực giác.”
Cô rõ ràng, quyết đoán trở lại, thậm chí là không chút do dự.
“Trực giác của cô, bình thường rất linh sao?”
“Trực giác không thể định tội, pháp luật coi trọng chứng cứ.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Trong lòng Trần Khả Như rất buồn bực, rõ ràng kẻ xúi giục phạm tội đang nhảy nhót ở ngay dưới mí mắt cô, nhưng cô không thể làm được gì. Chính vì cô biết rõ điểm này, mới có thể càng bực tức hơn.
Lê Hoàng Việt nhẹ nhàng xoa gương mặt cô, xúc cảm bóng loáng nhẵn nhụi trong tay, anh lưu luyến khàn giọng nói: “Có dám đánh cược với tôi không, xế chiều hôm nay, Võ Anh Thư sẽ gặp xui xẻo lớn rồi?”
Sau khi nói xong, trong mắt anh có chút giễu cợt.
“Chẳng lẽ cảnh sát điều tra ra được manh mối gì sao?” Trần Khả Như chần chừ, không có khả năng, chữ trên thư là chứng cứ trực tiếp nhất, trong huyện thành nhỏ như vậy, nhất là gần nhà Trầm Quý, sẽ không lắp camera theo dõi, hơn nữa trong tài khoản của cô ta không có khả năng chi hai trăm triệu, Võ Anh Thư sẽ không hào phóng như vậy.
“Đánh cược không?”
Anh thề son sắt nói, giống như đang lừa dối cô.
Trần Khả Như hỏi: “Tiền đặt cược là gì?”
Anh không trả lời ngay.
Trần Khả Như nhìn gương mặt anh, nhìn không dời mắt.
Lúc này trên gương mặt Lê Hoàng Việt giống như bao phủ một tầng sương mù nhạt, đôi mắt sáng rực lại thêm vẻ thần bí mê hoặc.
Anh híp mắt, đôi môi quyến rũ hơi nhúc nhích: “Tôi thắng, tối nay em nghe theo tôi, em thắng, tối nay theo em, thế nào?”
Trần Khả Như: “...” Hai chuyện này có khác gì nhau sao?
Một khi người đàn ông được ăn mặn, tuyệt đối sẽ là động vật ăn thịt, nhất là người có thể lực tốt như Lê Hoàng Việt, lại nhịn hơi lâu rồi... Hiện giờ nghĩ lại hình ảnh mặt đỏ tim đập nhanh tối qua, bác sĩ Trần vẫn eo mỏi lưng đau, trong lòng còn sợ hãi như cũ.
“Nghĩ chuyện gì thế, mặt đỏ như vậy?” “Không, tôi không nghĩ gì.”
Bác sĩ Trần làm bộ ho nhẹ che giấu, đôi mắt né tránh, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay nói: “Một giờ rồi, buổi chiều tôi còn phải khám bệnh, không kịp rồi, tôi đi trước đây.”
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của Trần Khả Như, dưới sống mũi cao thẳng của Lê Hoàng Việt, đôi môi anh hơi nhếch lên nụ cười sung sướng.
Khiến bác sĩ Trần luôn bình tĩnh kích động, dáng vẻ của cô gái nhỏ dần lộ ra, đối với anh mà nói, quả thật là chuyện tràn ngập tính khiêu chiến và cảm giác thành tựu.
Ngón tay thon dài như ngọc của Lê Hoàng Việt bưng ly cà phê nồng đậm lên, mùi thơm tinh khiết tỏa ra bốn phía.
Từ trong hơi thở giống như vẫn lưu lại da thịt kề nhau, hương vị lưu luyến triền miên tối qua, nhất thời kích thích đại não, không thể xua đi được.
Bỗng nhiên tổng giám đốc Lê rất hưởng thụ loại cảm giác này, rất thoải mái.
Trần Khả Như trở về bệnh viện, gương mặt đơ của cô hoàn toàn không che giấu được xấu hổ.
Thẹn thùng làm gì?
Đã làm với số lượng hai tay không thể đếm hết được, quá già mồm cãi láo.
Trần Khả Như hất nước lạnh lên mặt mình, nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, nghiêm túc chuyên chú tiến vào trong công việc.
Lúc hơn ba giờ, là lúc phòng khám vắng nhất, cô ma xui quỷ khiến đi tới phòng hồ sơ một chuyến, thông thường ghi chép về bệnh án sẽ tiến hành lưu trữ đặc biệt.
Đồng nghiệp ở phòng hồ sơ rất ân cần, không lâu sau lấy được tất cả hồ sơ và tư liệu của người bệnh bị ung thư cổ tử cung năm ngoái từ trong máy tính, trong bản scan đã sao lưu rõ ràng hồ sơ của người bệnh và tên người nhà.
Trần Khả Như kiểm tra hồ sơ gốc, ký tên đúng là Trầm Quý, ngày 20 tháng 9 năm 2015 làm phẫu thuật, chi phí tổng cộng là chín trăm triệu, sau khi phẫu thuật xong thì xuất viện, chưa tới mười ngày, ung thư chuyển biến xấu đau đớn mà chết. Lúc ấy ông ta đưa tới bệnh viện cứu chữa, quả thật là không ngờ tới tốc độ biến đổi của ung thư nhanh hơn ca bệnh bình thường gấp chục lần, chuyện này liên quan tới thể chất của một người, đồng thời còn liên quan tới nhiều nhân tố khác nữa, ung thư là một trong những vấn đề y học hiện đại khó công phá nhất, không thể giải thích được.
Phía trên viết, bệnh viện đã đưa bốn trăm triệu tiền cứu trợ cho người nhà của người bệnh, lúc ấy có rất nhiều truyền thông đưa tin về chuyện này, ở trong quan niệm của tất cả mọi người, ung thư vốn là phải chết, thời gian chỉ là sớm hay muộn mà thôi, chính vì vậy mà bệnh viện đa khoa được tôn sùng là bệnh viện nhân ái nhất thành phố Đà Nẵng.
Người phụ trách khoản tiền này, đúng là phó viện trưởng Tôn Bồi của bệnh viện đa khoa.
Hóa ra là ông ta.
“Cảm ơn.”
Lúc Trần Khả Như rời khỏi phòng hồ sơ, bỗng nhiên cảm nhận được gió mùa thu hơi lạnh thổi từ hành lang tới, cô không khỏi kéo áo dài trắng quấn chặt lấy cơ thể.
Tôn Bồi ngoại trừ là phó viện trưởng ra, còn là bác sĩ chính của khoa não, giáo sư có quyền nhất... Cùng với nhiều chức danh khác, cha của ông ta cũng tức là bố vợ đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong bộ máy lãnh đạo ở thành phố Đà Nẵng, tóm lại là một nhân vật lớn không thể trêu chọc.
Chẳng trách chủ nhiệm Phan không muốn nói chuyện này.
Nếu chuyện này do Tôn Bồi phụ trách, một khi truy cứu ra, sẽ rất phiền phức. Thương nhân và chính phủ có mối quan hệ từ xa xưa, mọi người giúp nhau cùng có lợi, cho nên bối cảnh của Tôn Bồi quá cứng rồi.
Vậy Trầm Quý thì sao, cho dù lời ông ta nói là thật hay giả, đều không có ai để ý tới!
Trước đây không có khả năng. Hiện giờ ông ta thành tội phạm cố ý đả thương người khác, lại càng không có người hỏi thăm!
Những lời cô nói ở trong phòng thẩm vấn, phải thất tín sao?
Ngay lúc Trần Khả Như thổn thức than nhẹ, khoa phụ sản đã xảy ra chuyện lớn.
“Chị Khả Như, nhanh đi theo em đi, có náo nhiệt để xem đấy!”
Vũ Tuyết Trang không nói rõ, chỉ vội vàng kéo tay cô, vui sướng chạy đi.
“Vũ Tuyết Trang...”
Bởi vì tốc độ quá nhanh, cho nên trong bắp đùi Trần Khả Như mơ hồ hơi đau, môi hơi mím lại, ngầm mắng, tên khốn kiếp Lê Hoàng Việt này...
Lần nào cũng như cướp còn chưa tính, không lăn qua lăn lại cô ba bốn lần, đừng nghĩ tới chuyện tha cho cô.
Cô hơi phồng má nghĩ, suy nghĩ trong đầu đột nhiên hỗn loạn.
Nhưng mà hiện thực luôn không cho người ta thời gian ảo tưởng và suy nghĩ, có một số việc xảy ra là đột nhiên không kịp chuẩn bị, nghĩ lại cũng thấy hợp tình hợp lý, chỉ cảm thấy lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.
“Cô, cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ này, xem tôi có đánh chết cô hay không!”
Một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi ăn mặc thời thượng nhìn vô cùng cao quý, đôi mắt sắc bén đang nắm chặt lấy tóc của Võ Anh Thư, nâng túi xách của hãng thời trang nổi tiếng lên, đập vào mặt Võ Anh Thư từng phát một, cùng với khắp nơi trên người.
“Tôi không có... Cô nhận sai người rồi!”
Võ Anh Thư bị dọa tới mức mặt mũi trắng bệch, mascara khiến đôi mắt đen tuyền nhìn y như gấu trúc, hơi chảy ra ngoài, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn, nhưng miệng vẫn cố chấp không chịu thừa nhận chuyện này.
Đương nhiên là không thừa nhận rồi, loại chuyện này người nào nhận, người đó là kẻ ngốc!
Càng ngày càng có nhiều bác sĩ y tá vây xem, bảo vệ của bệnh viện cũng ở xung quanh ra tay bất cứ lúc nào.
“Hình như người phụ nữ này là Lương Ngọc vợ của phó viện trưởng!”
“Đúng, hình như là vậy, năm trước lúc bác sĩ Vương kết hôn, tôi từng gặp rồi!”
“Vậy bác sĩ Võ ngoại tình... Đối tượng là...”
“...”
Tiếng nghị luận xì xào bàn tán nhanh chóng xuất hiện như măng mọc sau mưa.
Vợ Tôn Bồi, Lương Ngọc.
“Hồ ly tinh chết tiệt, ghi chép về thuê phòng của hai người và camera đều có cả, cô còn muốn chối cãi với tôi sao?”
Lương Ngọc không thèm quan tâm, một tay níu chặt lấy tóc của Võ Anh Thư không buông, một tay khác thì lấy ảnh chụp trong túi áo khoác ra, ném mạnh lên giữa không trung, sau đó rơi xuống đất.
Mọi người vươn cổ ra nhìn, quả nhiên là hình ảnh vô cùng đặc sắc, đều là bối cảnh nhà hàng và khách sạn, nam nữ chính ở trong ảnh có hành động vô cùng thân thiết, rõ ràng là Tôn Bồi và Võ Anh Thư.
Sắc mặt Võ Anh Thư càng trắng hơn, chứng cứ bày ra ngay trước mắt, cô ta không thể nói dối được.
“Hồ ly tinh, sao không nói nữa, tôi cho cô quyến rũ chồng tôi này, cho cô quyến rũ chồng tôi này!” Lương Ngọc càng đánh càng tức, cả người kích động tới mức gân xanh nổi lên, ra tay vừa nhanh vừa mạnh.
“Cô Lương, tôi có lỗi với cô, tôi không cố ý làm vậy, là phó viện trưởng...” Võ Anh Thư thấy không có ai dám tiến lên khuyên can, nhất định là e sợ thân phận địa vị của Lương Ngọc, chuyện này vốn là cô ta đuối lý, cho nên cô ta chỉ có thể giả đáng thương, ít nhất có thể tranh thủ được sự đồng tình của mọi người.
“Ruồi bọ chẳng bao giờ đi chích quả trứng nào không lỗ, con mẹ nó đừng giả vờ làm cô gái đơn thuần nữa!”
Ánh mắt của Lương Ngọc lạnh lẽo, đôi mắt càng thêm sắc bén hơn, ra tay cũng tàn nhẫn hơn. Võ Anh Thư đau đớn kêu gào thảm thiết, xem ra Lương Ngọc là người cứng mềm không ăn, muốn quậy lớn chuyện này lên, cứ tiếp tục như vậy, không bị hủy dung cũng bị thương nặng, cô ta vùng vẫy, bắt đầu phản kháng.
Vũ Tuyết Trang kéo góc áo của Trần Khả Như, vẻ mặt khâm phục: “Chị Khả Như, cái gì gọi là nữ trung hào kiệt, chính là đây! Vợ của phó viện trưởng đúng là thần tượng của em, em phải thêm zalo của cô ấy mới được!”
“Nhưng mà phó viện trưởng Tôn này đúng là không nhìn ra, không biết thông đồng với Võ Anh Thư từ khi nào... Tin đồn vô căn cứ đều nhất định có nguyên nhân, chẳng trách bình thường Võ Anh Thư đều mặc đồ hiệu đeo trang sức đắt tiền, hóa ra đều do người coi tiền như rác đưa!”
Trần Khả Như nhếch miệng, không nói chuyện.
Cô im lặng đẩy đám người ra, không phát ra tiếng động rời khỏi nơi náo nhiệt này.
Theo ý cô, lúc này Lương Ngọc giương nanh múa vuốt, chỉ là biểu hiện của chột dạ. Ở trong mắt cô ta vốn không có một chút cảm giác sung sướng và thắng lợi.
Cô ta thắng sao?
Không, cô ta thua, cô ta đánh cược cuộc hôn nhân, đánh cược thanh xuân của phụ nữ, đánh cược cả đời lại thua.
Đại khái là, Lương Ngọc thật đáng buồn.
Cho dù không có Võ Anh Thư, vẫn còn những người phụ nữ khác. Bản chất của Tôn Bồi vĩnh viễn không thay đổi được.
Mười mấy phút sau, cuối cùng nam chính Tôn Bồi cũng lững thững đến muộn, đây là chuyện Vũ Tuyết Trang kể sinh động như thật cho cô nghe.
Thực ra, kết quả đơn giản hơn nhiều.
Vợ và kẻ thứ ba đánh nhau, là một người đàn ông sáng suốt, đương nhiên là lựa chọn đứng về phía vợ mình, tuy mọi chuyện đã quậy lớn, nhưng vẫn còn đường sống để vãn hồi.
Cục diện kế tiếp dễ nhìn hơn, Tôn Bồi nói Võ Anh Thư vì tranh vị trí phó chủ nhiệm mà dụ dỗ ông ta, là đàn ông sao có thể cưỡng lại được hấp dẫn. Võ Anh Thư lại chửi ầm lên, nói mình bị người ta dùng quy tắc ngầm.
Trong lúc này tràn ngập tiếng cãi vã, tiếng mắng chửi, tranh giành mặt đỏ tai hồng, thái độ của Lương Ngọc rất rõ ràng, ly hôn, xóa tên của Tôn Bồi ra khỏi sổ hộ khẩu... Tóm lại là chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của bệnh viện và trong xã hội.
Cái gọi là việc tốt chưa ra tới cửa việc xấu đã truyền ngàn dặm, loại chuyện giấy không gói được lửa này lập tức truyền xa, ầm ĩ huyên náo hơn.
Bình luận facebook