Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103 - Ăn dấm với một người đàn ông có gì ngon
Sau đó trong lòng Vũ Tuyết Trang còn sợ hãi nói: Phó viện trưởng nhìn giống như giáo viên dạy toán của em thời học trung học phổ thông, nhìn thì áo mũ chỉnh tề, không ngờ là loại mặt hàng cặn bã như vậy, chẳng trách em luôn cảm thấy ánh mắt mê gái của ông ta dưới mắt kính, rất nhiều lần rồi, sau này em gặp ông ta phải cẩn thận.
Sau này gặp phải sao?
Trần Khả Như từ chối cho ý kiến.
Cô cảm thấy chắc chắn là Võ Anh Thư sẽ không đi làm nữa. Cô ta chỉ là một bác sĩ phụ khoa nhỏ bé, tình huống ngày hôm qua đã rất rõ ràng rồi, phó viện trưởng Tôn không có một chút thương tiếc với cô ta, còn tính toán đổ hết mọi chuyện lên đầu cô ta nữa, muốn lấy lòng trước mặt Lương Ngọc.
Cho dù ở trong bệnh viện Tôn Bồi có địa vị không tầm thường, nhưng thân là nhân viên nhà nước, tác phong có vấn đề là chuyện rất nghiêm trọng. Tuy không đến mức như tham ô nhận hối lộ, nhưng có lẽ con đường làm quan sau này sẽ chịu ảnh hưởng.
Quan trọng là còn phải xem thái độ của Lương Ngọc, nếu Lương Ngọc kiên quyết muốn ly hôn, như vậy Tôn Bồi thật sự xong đời.
Trần Khả Như đi ở ven đường đầy lá rụng, bất chợt tâm trạng trầm trọng hơn.
Nếu bây giờ hoặc tương lai Lê Hoàng Việt có người phụ nữ khác, vậy cô nên làm gì bây giờ?
Cô sẽ giống như người đàn bà chanh chua như Lương Ngọc quậy lớn chuyện này lên sao? Có lẽ chiêu này có tác dụng với Tôn Bồi, Lê Hoàng Việt thì khác, anh là người không bị quản chế, thậm chí có thể nói là thích làm gì thì làm.
Chỗ dựa của cô hiện giờ, chỉ là mê luyến và cưng chiều của Lê Hoàng Việt đối với cô.
Nếu... Nếu thực sự có ngày đó, cô nhất định phải cố gắng khống chế mình, kiên quyết không thể làm một người phụ nữ đáng thương.
Trần Khả Như đang định vẫy một chiếc xe taxi trở về biệt thự Di Linh, dù sao không còn nơi khác để đi, vẫn nên trở về biệt thự ăn tối một mình đi.
Lúc này, trước mắt xuất hiện một bóng dáng cao gầy màu đen.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Cô gái xinh đẹp, cô có đi xe nữa không, tôi còn phải làm ăn nữa đấy!”
Tài xế taxi hạ cửa sổ xe xuống, vẻ mặt và giọng điệu đều không kiên nhẫn.
“Không đi, cảm ơn!”
Trần Khả Như giống như thất thần, xua tay, ngay cả khi tài xế taxi hùng hổ, dường như cô cũng không nghe thấy.
Đôi mắt cô đột nhiên sáng lên, sợi dây nào đó trong đầu đột nhiên thông suốt rồi, gương mặt lập tức âm u hơn.
Người đàn ông đội mũ ngư dân tối màu kia, cô quen.
Là Vương Kỳ tên tội phạm buôn thuốc phiện từng gặp ở thành phố Hải Phòng.
Nghĩ tới mình mất cả ngày không công ở trong đồn công an thành phố Hải Phòng, Lê Hoàng Việt cũng vì vậy mà dần nảy sinh thù ghét cô, tuy sau đó bọn họ làm lành, nhưng cô vẫn không thoải mái.
Chỉ mới ba bốn ngày, Trần Khả Như không mắc bệnh Alzheimer, sao có thể quên được?
Không chần chừ thêm nữa, Trần Khả Như lập tức lặng lẽ đuổi theo, càng quan sát cẩn thận, cô càng có thể chắc chắn, người này chính là Vương Kỳ.
Mỗi một cử động, sợ hãi rụt rè, hình tượng một tên buôn ma túy đều được biểu lộ ra rõ.
Ông ta từ thành phố Hải Phòng chạy trốn tới thành phố Đà Nẵng, rốt cuộc là có mục đích gì?
Trong lòng Trần Khả Như càng thêm nghi ngờ, Vương Kỳ biết chân tướng năm đó mẹ cô rời đi, hiện giờ ông ta lại đưa lên tận cửa, lần trước không bàn bạc mua bán thành công, lần này cô tuyệt đối không bỏ qua cơ hội.
Cô cẩn thận theo dõi ông ta, đơn giản là tính cảnh giác của Vương Kỳ không cao, cho rằng lệnh truy nã ở thành phố Hải Phòng, thì ở thành phố Đà Nẵng không có người biết rõ, cộng thêm hút thuốc phiện khiến đầu óc ông ta hỗn loạn, phản ứng trì độn hơn người bình thường một chút.
Nhưng Vương Kỳ có thể trốn thoát dưới mí mắt cảnh sát nhiều năm như vậy, tất nhiên là ông ta có chỗ hơn người.
Đại khái là hơn nửa tiếng sau, Trần Khả Như mệt tới mức lòng bàn chân chua xót, quả thật lâu rồi cô không đi xa như vậy, thể lực không đủ để sử dụng. Nếu không phải vì kinh tế túng thiếu, Vương Kỳ sẽ đi bộ như vậy sao?
Bỗng nhiên Vương Kỳ dừng bước trước một biệt thự.
Đến nơi rồi sao? Trần Khả Như mệt mỏi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên kinh ngạc, đôi mắt trở nên âm trầm hơn.
Vậy mà là nhà của Trần Thế Phong.
Cho nên Vương Kỳ tới tìm Trần Thế Phong! Cho nên Trần Thế Phong nói với cô, mẹ bỏ trốn theo người đàn ông khác, vốn dĩ không phải là sự thật!
Đồng tử của Trần Khả Như co rút lại, ngực bắt đầu lên xuống dữ dội, ngay lúc cô sắp tiến lên túm chặt lấy Vương Kỳ chất vấn.
Trong biệt thự có một chiếc xe BMW màu đen đi ra, là xe của Trần Thế Phong.
Vương Kỳ nhanh chóng đến vị trí ghế lái, xe BMW nhanh chóng lái đi mất, phả đầy bụi đất vào trong không khí, kích thích Trần Khả Như thở khó khăn.
Cô ho khụ khụ vài cái, nắm chặt tay lại, hai chân cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Đây có phải là lời mà cổ nhân hay nói, có lòng mà không đủ lực hay không?
Nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ ngày hôm nay rất quan trọng, cô rất muốn biết, nhưng cô càng biết mình không có biện pháp đuổi theo bọn họ.
Làm sao bây giờ?
Lòng dạ của Trần Thế Phong sâu như vậy, nhất định là ông ta sẽ không nói cho mình.
Tuy Trần Khả Như vô cùng sốt ruột, nhưng chỉ có thể từ bỏ.
Chuyện cô lo lắng nhất là nếu Vương Kỳ tìm Trần Thế Phong đàm phán, ông ta cầm tiền xong chắc chắn sẽ chạy trốn, rời khỏi thành phố Đà Nẵng, muốn tìm được người sẽ rất khó khăn.
Nghĩ một lát, lúc này Trần Khả Như đưa ra một quyết định.
Cô vẫy xe taxi, nơi đến là tổng bộ của cục cảnh sát thành phố Hải Phòng.
Ngày hôm qua cô vừa mới tới, nên ký ức vẫn còn mới.
Trong cục cảnh sát đột nhiên có một cô gái xinh đẹp tới, luôn khiến đôi mắt mọi người sáng lên. Cho nên gần như là tất cả mọi người phát hiện ra Trần Khả Như trước tiên.
Cộng thêm hình tượng của cô đã xâm nhập vào trong đầu quần chúng, vợ của tổng giám đốc tập đoàn Á Châu, nữ bác sĩ đẹp nhất, tập hợp muôn vàn may mắn ở trên người.
“Cô Trần?”
Nhân viên cảnh sát cung kính chào hỏi: “Không biết có thể giúp cô chuyện gì, cô Trần cứ việc nói, có cần tôi mời cục trưởng ra ngoài hay không?”
“Không cần.” Trần Khả Như thấy mình giống như kinh động không ít người, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tôi tới đây là muốn báo án, dựa theo trình tự thông thường là được.”
“Được.”
Nhân viên cảnh sát nửa tin nửa ngờ, cuối cùng gọi người ghi chép cho Trần Khả Như báo án, là cảnh sát Dư, cũng là cảnh sát hình sự ở trong phòng thẩm vấn ngày hôm qua.
“Cảnh sát Dư, chuyện là như thế này, mấy ngày hôm trước tôi tới thành phố Hải Phòng công tác gặp một tên buôn ma túy, vốn dĩ ông ta dọa dẫm tôi, may mà cảnh sát tới kịp, sau đó tôi mới biết được hóa ra người kia là tên buôn ma túy cảnh sát luôn truy nã... Nhưng ngay vừa rồi tôi gặp được một người giống y hệt ông ta ở gần đường Hồng Bàng, tôi sợ là ông ta chạy trốn từ thành phố Hải Phòng tới thành phố Đà Nẵng, có lẽ định tới trả thù tôi.”
Trần Khả Như nghiêm túc nói, trong đó có thật có giả, cộng thêm biểu cảm của cô nghiêm túc, trên đỉnh đầu còn có cái mũ vợ của Lê Hoàng Việt, người ta nghe chỉ cảm thấy cô nói rất chính xác, có lý có chứng cứ, không nghi ngờ chút nào.
“Cô Trần, ông ta tên là gì, cô còn nhớ rõ không?”
“Vương Kỳ, cảnh sát ở thành phố Hải Phòng gọi ông ta như vậy, điều tra tội phạm truy nã trên hệ thống sẽ rất nhanh tra ra được tư liệu của ông ta.”
“Cô Trần, có lẽ tên tội phạm buôn ma túy này chỉ trùng hợp xuất hiện ở thành phố Đà Nẵng mà thôi, cô không cần quá khủng hoảng... Nếu cô quá lo lắng, tôi có thể bảo hai đồng nghiệp bảo vệ cô...”
“Không, không cần huy động nhân lực như vậy, nhỡ đâu tôi trông gà hóa cuốc thì sao, đây chỉ là chuyện nhỏ. Tôi là một bác sĩ, đã từng thực tập ở trong cơ sở cai nghiện, đối với ma túy căm thù tới tận xương tủy, cho nên không thể dễ dàng tha thứ với mấy người buôn lậu thuốc phiện, đương nhiên, tôi cảm thấy báo án là trách nhiệm và bổn phận của mỗi người dân.”
Vẻ mặt Trần Khả Như nghiêm túc, trong đôi mắt lộ ra vài phần cảm xúc căm phẫn.
Đạo đức tốt, tràn đầy tinh thần trọng nghĩa như vậy, quả thực là một công dân tốt.
Cảnh sát Dư cũng lộ ra vẻ xúc động nói: “Cô Trần, cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ lùng bắt Vương Kỳ, nhanh chóng bắt ông ta về quy án.”
Trần Khả Như lại nói: “Cảnh sát Dư, tên tội phạm truy nã này vô cùng giảo hoạt, tôi cảm thấy không nên bứt dây động rừng thì hơn, lặng lẽ thiết lập trạm kiểm tra ở sân bay, nhà ga, bến đò, có phải là có vẻ thỏa đáng hơn hay không?”
Cảnh sát Dư vỗ trán: “Cô Trần, cô đúng là có năng lực chỉ huy điều tra trời cho.”
Khóe miệng Trần Khả Như giật giật: “Đâu có, tôi chỉ tới đây báo án, bắt phạm nhân là chuyện của cảnh sát, nếu các anh bắt được Vương Kỳ, có thể nói cho tôi biết một tiếng không, tôi có việc muốn hỏi ông ta.”
“Chuyện này...” Cảnh sát Dư hơi buồn bực, có phải là bác sĩ Trần này quá nóng lòng bắt tội phạm truy nã rồi hay không?
“Là gần đây tôi sắp viết luận văn về thuốc phiện, cần tìm hiểu một chút.”
“Không thành vấn đề, cô Trần, cô cho tôi số di động đi, có tin tức, tôi sẽ báo cho cô.”
“Cảm ơn cảnh sát Dư.” Trần Khả Như mỉm cười, xoay người, tư thế tao nhã xinh đẹp, đột nhiên sườn mặt tinh xảo kia nhẹ nhàng ngoái đầu lại, giọng nữ dịu dàng vang lên: “Đúng rồi, tôi tới cục cảnh sát báo án là việc nhỏ, không cần báo cáo với tổng giám đốc Lê, cảnh sát Dư, anh thấy thế nào?”
Cảnh sát Dư lắc đầu: “Tôi sẽ không nói, tôi biết cô sợ tổng giám đốc Lê lo lắng!”
“Cảm ơn, cảnh sát Dư anh làm việc rất có nguyên tắc, nhất định sẽ từng bước thăng chức.”
“Cô Trần đi thong thả!”
Trần Khả Như ưu nhã rời khỏi cục cảnh sát, ngẩng đầu thì thấy sương mù buổi hoàng hôn, cô khẽ thở dài một hơi.
Cuối cùng cũng giải quyết được một chuyện, có cảnh sát giúp đỡ, Vương Kỳ muốn rời khỏi thành phố Đà Nẵng, cô có thể biết trước.
Nói thật, lần đầu tiên mạo hiểm lừa cảnh sát nhân dân, quả thật là rất chột dạ. Cái gì mà từng bước thăng chức, hoàn toàn là cô hạ bút thành văn, cuối cùng cảnh sát Dư cười vui như nở hoa, anh ta sẽ không cho rằng vị trí vợ của tổng giám đốc, có thể ảnh hưởng tới con đường làm quan của anh ta đấy chứ...
Về phần tại sao không nói cho Lê Hoàng Việt, cô cũng không biết.
Có lẽ thời gian bọn họ ở bên nhau quá ít, có lẽ cô còn chưa thể toàn tâm toàn ý tin tưởng Lê Hoàng Việt, có lẽ... Tóm lại, trong tiềm thức của cô không muốn nói chuyện này.
Lúc ăn cơm trưa, Lê Hoàng Việt nói, Võ Anh Thư sẽ gặp xui xẻo lớn, là muốn nói chuyện làm kẻ thứ ba sao?
Chẳng lẽ anh mật báo cho Lương Ngọc, điều tra chứng cứ?
Trong lòng Trần Khả Như buồn bực, nắm chặt áo gió trên người, gọi điện thoại cho Lê Hoàng Việt: “Alo, anh đang ở đâu thế?”
“Tôi đang ở...”
Trong di động truyền tới tiếng nhạc ầm ĩ, cùng với tiếng cười của cả trai lẫn gái, ngăn cách điện thoại, Trần Khả Như có thể nghe ra được men say phát ra từ miệng anh.
“Anh uống rượu à?”
Không phải chất vấn, cô chỉ hỏi vậy thôi.
“Ừ...”
Cho dù giọng nói của Lê Hoàng Việt trầm thấp, nhưng Trần Khả Như biết, anh không phải loại người sau khi say rượu thích mượn rượu làm càn.
“Tôi tới tìm anh, được không?”
“Được, tôi đang ở Golden... Cô tới đây...”
Lê Hoàng Việt còn chưa nói xong, đã bị một người đàn ông kéo lấy di động: “Chị dâu yên tâm đi, anh Hoàng Việt ở với bọn tôi không có vấn đề gì đâu... Uống... Tút tút...”
“Alo?”
Trần Khả Như gọi vài tiếng, không có ai trả lời.
Nghe giọng nói, hình như người mới nghe điện thoại là Trương Phúc Nhân, là play boy cô gặp lần đầu ở quán bar Golden. Những người này, hẳn là lúc trước ở bên Lê Hoàng Việt lêu lổng tán gái.
Không có vấn đề gì sao? Ở cạnh nhau mới có vấn đề.
Nhất là có mấy giọng nữ “tổng giám đốc Lê” “anh Lê” bùng nổ trong tai Trần Khả Như, cô mơ hồ có dự cảm không tốt, nếu Lê Hoàng Việt uống rượu, sẽ bị ăn sạch mất.
Cô hùng hổ tới cửa quán bar, nhưng đột nhiên dừng lại trước bảng hiệu đèn nê ông chói mắt.
Trần Khả Như, mày bị thần kinh rồi!
Nếu ngay cả chút xã giao ấy, hoặc là gặp dịp thì chơi mày cũng không nhịn được, như vậy có một ngày Trần Phương Liên trở về, chẳng phải không khống chế nổi, vung tay sao?
Đàn ông không phải dựa vào quản, mà dựa vào tự giác.
Nếu Lê Hoàng Việt có lòng, tất nhiên sẽ trở về. Hơn nữa anh là một người đàn ông có giới hạn, cái gì là giải trí, cái gì là xã giao cần thiết, có thể phân chia rõ ràng.
Trần Khả Như do dự một lát, lắc đầu, cuối cùng vẫn trở về biệt thự Di Ninh.
Cô ngâm mình trong nước nóng, xua đi mệt mỏi trong ngày hôm nay.
Đại khái là uống sữa vào, có lẽ là tối qua tiêu hao quá nhiều thể lực, tóm lại là đặt mình xuống giường là cô ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa, là cô bị mùi rượu hun tỉnh.
Cô không quá mẫn cảm với mùi rượu, bởi vì ở trong bệnh viện mùi này rất đậm, nhưng đối với mùi nicotin, cô thật sự không thể thích ứng, thậm chí là buồn nôn.
Lê Hoàng Việt ít khi hút thuốc, anh là loại người trời sinh đã khống chế được mọi thứ, ví dụ như thuốc lá, lúc muốn hút thì hút, không muốn hút thì không hút.
“Ừm...”
Trên cổ ngứa ngáy, cô phát ra âm thanh kháng nghị.
Lê Hoàng Việt ra sức hôn trên cổ cô, một đường đi tới viền tai, hơi thở phả vào mặt cô: “Đến rồi, vì sao không vào tìm tôi?”
Ở trong căn phòng yên tĩnh giọng nói có vẻ khàn khàn dị thường, tràn ngập từ tính mê ly hấp dẫn nguyên thủy.
Trần Khả Như dần tỉnh táo lại: “Tôi sợ quấy rầy anh xã giao.”
“Nói dối!”
Anh hôn lên cái mũi cô.
Lê Hoàng Việt không cần phán đoán cũng biết, đợi hôn gần đủ rồi, lúc Trần Khả Như và anh đều đã choáng váng mơ hồ, anh mới buông ra.
“Trương Phúc Nhân cũng là một phần đầu tư trong hạng mục ở khu vui chơi Cực Quang, tuy anh ta hơi lăng nhăng một chút, nhưng con người khá tốt.” Hơi thở nóng bỏng của Lê Hoàng Việt dần vững vàng hơn.
Đây là giải thích sao?
Trần Khả Như kinh ngạc, trong bóng đêm, đôi mắt cô sáng trong: “Vì sao phải giải thích với tôi?”
Trong lúc vô thức lại già mồm cãi láo rồi.
“Chẳng lẽ vừa rồi không phải là cô đang ghen?”
Giọng nói của anh trầm thấp buồn cười nói.
“Ăn dấm với một người đàn ông có gì ngon.” Trần Khả Như mở miệng nói dối.
“Đánh cược vào ban ngày của hai chúng ta, cô còn nhớ không?”
“Đánh cược gì cơ?”
Sau này gặp phải sao?
Trần Khả Như từ chối cho ý kiến.
Cô cảm thấy chắc chắn là Võ Anh Thư sẽ không đi làm nữa. Cô ta chỉ là một bác sĩ phụ khoa nhỏ bé, tình huống ngày hôm qua đã rất rõ ràng rồi, phó viện trưởng Tôn không có một chút thương tiếc với cô ta, còn tính toán đổ hết mọi chuyện lên đầu cô ta nữa, muốn lấy lòng trước mặt Lương Ngọc.
Cho dù ở trong bệnh viện Tôn Bồi có địa vị không tầm thường, nhưng thân là nhân viên nhà nước, tác phong có vấn đề là chuyện rất nghiêm trọng. Tuy không đến mức như tham ô nhận hối lộ, nhưng có lẽ con đường làm quan sau này sẽ chịu ảnh hưởng.
Quan trọng là còn phải xem thái độ của Lương Ngọc, nếu Lương Ngọc kiên quyết muốn ly hôn, như vậy Tôn Bồi thật sự xong đời.
Trần Khả Như đi ở ven đường đầy lá rụng, bất chợt tâm trạng trầm trọng hơn.
Nếu bây giờ hoặc tương lai Lê Hoàng Việt có người phụ nữ khác, vậy cô nên làm gì bây giờ?
Cô sẽ giống như người đàn bà chanh chua như Lương Ngọc quậy lớn chuyện này lên sao? Có lẽ chiêu này có tác dụng với Tôn Bồi, Lê Hoàng Việt thì khác, anh là người không bị quản chế, thậm chí có thể nói là thích làm gì thì làm.
Chỗ dựa của cô hiện giờ, chỉ là mê luyến và cưng chiều của Lê Hoàng Việt đối với cô.
Nếu... Nếu thực sự có ngày đó, cô nhất định phải cố gắng khống chế mình, kiên quyết không thể làm một người phụ nữ đáng thương.
Trần Khả Như đang định vẫy một chiếc xe taxi trở về biệt thự Di Linh, dù sao không còn nơi khác để đi, vẫn nên trở về biệt thự ăn tối một mình đi.
Lúc này, trước mắt xuất hiện một bóng dáng cao gầy màu đen.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Cô gái xinh đẹp, cô có đi xe nữa không, tôi còn phải làm ăn nữa đấy!”
Tài xế taxi hạ cửa sổ xe xuống, vẻ mặt và giọng điệu đều không kiên nhẫn.
“Không đi, cảm ơn!”
Trần Khả Như giống như thất thần, xua tay, ngay cả khi tài xế taxi hùng hổ, dường như cô cũng không nghe thấy.
Đôi mắt cô đột nhiên sáng lên, sợi dây nào đó trong đầu đột nhiên thông suốt rồi, gương mặt lập tức âm u hơn.
Người đàn ông đội mũ ngư dân tối màu kia, cô quen.
Là Vương Kỳ tên tội phạm buôn thuốc phiện từng gặp ở thành phố Hải Phòng.
Nghĩ tới mình mất cả ngày không công ở trong đồn công an thành phố Hải Phòng, Lê Hoàng Việt cũng vì vậy mà dần nảy sinh thù ghét cô, tuy sau đó bọn họ làm lành, nhưng cô vẫn không thoải mái.
Chỉ mới ba bốn ngày, Trần Khả Như không mắc bệnh Alzheimer, sao có thể quên được?
Không chần chừ thêm nữa, Trần Khả Như lập tức lặng lẽ đuổi theo, càng quan sát cẩn thận, cô càng có thể chắc chắn, người này chính là Vương Kỳ.
Mỗi một cử động, sợ hãi rụt rè, hình tượng một tên buôn ma túy đều được biểu lộ ra rõ.
Ông ta từ thành phố Hải Phòng chạy trốn tới thành phố Đà Nẵng, rốt cuộc là có mục đích gì?
Trong lòng Trần Khả Như càng thêm nghi ngờ, Vương Kỳ biết chân tướng năm đó mẹ cô rời đi, hiện giờ ông ta lại đưa lên tận cửa, lần trước không bàn bạc mua bán thành công, lần này cô tuyệt đối không bỏ qua cơ hội.
Cô cẩn thận theo dõi ông ta, đơn giản là tính cảnh giác của Vương Kỳ không cao, cho rằng lệnh truy nã ở thành phố Hải Phòng, thì ở thành phố Đà Nẵng không có người biết rõ, cộng thêm hút thuốc phiện khiến đầu óc ông ta hỗn loạn, phản ứng trì độn hơn người bình thường một chút.
Nhưng Vương Kỳ có thể trốn thoát dưới mí mắt cảnh sát nhiều năm như vậy, tất nhiên là ông ta có chỗ hơn người.
Đại khái là hơn nửa tiếng sau, Trần Khả Như mệt tới mức lòng bàn chân chua xót, quả thật lâu rồi cô không đi xa như vậy, thể lực không đủ để sử dụng. Nếu không phải vì kinh tế túng thiếu, Vương Kỳ sẽ đi bộ như vậy sao?
Bỗng nhiên Vương Kỳ dừng bước trước một biệt thự.
Đến nơi rồi sao? Trần Khả Như mệt mỏi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên kinh ngạc, đôi mắt trở nên âm trầm hơn.
Vậy mà là nhà của Trần Thế Phong.
Cho nên Vương Kỳ tới tìm Trần Thế Phong! Cho nên Trần Thế Phong nói với cô, mẹ bỏ trốn theo người đàn ông khác, vốn dĩ không phải là sự thật!
Đồng tử của Trần Khả Như co rút lại, ngực bắt đầu lên xuống dữ dội, ngay lúc cô sắp tiến lên túm chặt lấy Vương Kỳ chất vấn.
Trong biệt thự có một chiếc xe BMW màu đen đi ra, là xe của Trần Thế Phong.
Vương Kỳ nhanh chóng đến vị trí ghế lái, xe BMW nhanh chóng lái đi mất, phả đầy bụi đất vào trong không khí, kích thích Trần Khả Như thở khó khăn.
Cô ho khụ khụ vài cái, nắm chặt tay lại, hai chân cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Đây có phải là lời mà cổ nhân hay nói, có lòng mà không đủ lực hay không?
Nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ ngày hôm nay rất quan trọng, cô rất muốn biết, nhưng cô càng biết mình không có biện pháp đuổi theo bọn họ.
Làm sao bây giờ?
Lòng dạ của Trần Thế Phong sâu như vậy, nhất định là ông ta sẽ không nói cho mình.
Tuy Trần Khả Như vô cùng sốt ruột, nhưng chỉ có thể từ bỏ.
Chuyện cô lo lắng nhất là nếu Vương Kỳ tìm Trần Thế Phong đàm phán, ông ta cầm tiền xong chắc chắn sẽ chạy trốn, rời khỏi thành phố Đà Nẵng, muốn tìm được người sẽ rất khó khăn.
Nghĩ một lát, lúc này Trần Khả Như đưa ra một quyết định.
Cô vẫy xe taxi, nơi đến là tổng bộ của cục cảnh sát thành phố Hải Phòng.
Ngày hôm qua cô vừa mới tới, nên ký ức vẫn còn mới.
Trong cục cảnh sát đột nhiên có một cô gái xinh đẹp tới, luôn khiến đôi mắt mọi người sáng lên. Cho nên gần như là tất cả mọi người phát hiện ra Trần Khả Như trước tiên.
Cộng thêm hình tượng của cô đã xâm nhập vào trong đầu quần chúng, vợ của tổng giám đốc tập đoàn Á Châu, nữ bác sĩ đẹp nhất, tập hợp muôn vàn may mắn ở trên người.
“Cô Trần?”
Nhân viên cảnh sát cung kính chào hỏi: “Không biết có thể giúp cô chuyện gì, cô Trần cứ việc nói, có cần tôi mời cục trưởng ra ngoài hay không?”
“Không cần.” Trần Khả Như thấy mình giống như kinh động không ít người, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tôi tới đây là muốn báo án, dựa theo trình tự thông thường là được.”
“Được.”
Nhân viên cảnh sát nửa tin nửa ngờ, cuối cùng gọi người ghi chép cho Trần Khả Như báo án, là cảnh sát Dư, cũng là cảnh sát hình sự ở trong phòng thẩm vấn ngày hôm qua.
“Cảnh sát Dư, chuyện là như thế này, mấy ngày hôm trước tôi tới thành phố Hải Phòng công tác gặp một tên buôn ma túy, vốn dĩ ông ta dọa dẫm tôi, may mà cảnh sát tới kịp, sau đó tôi mới biết được hóa ra người kia là tên buôn ma túy cảnh sát luôn truy nã... Nhưng ngay vừa rồi tôi gặp được một người giống y hệt ông ta ở gần đường Hồng Bàng, tôi sợ là ông ta chạy trốn từ thành phố Hải Phòng tới thành phố Đà Nẵng, có lẽ định tới trả thù tôi.”
Trần Khả Như nghiêm túc nói, trong đó có thật có giả, cộng thêm biểu cảm của cô nghiêm túc, trên đỉnh đầu còn có cái mũ vợ của Lê Hoàng Việt, người ta nghe chỉ cảm thấy cô nói rất chính xác, có lý có chứng cứ, không nghi ngờ chút nào.
“Cô Trần, ông ta tên là gì, cô còn nhớ rõ không?”
“Vương Kỳ, cảnh sát ở thành phố Hải Phòng gọi ông ta như vậy, điều tra tội phạm truy nã trên hệ thống sẽ rất nhanh tra ra được tư liệu của ông ta.”
“Cô Trần, có lẽ tên tội phạm buôn ma túy này chỉ trùng hợp xuất hiện ở thành phố Đà Nẵng mà thôi, cô không cần quá khủng hoảng... Nếu cô quá lo lắng, tôi có thể bảo hai đồng nghiệp bảo vệ cô...”
“Không, không cần huy động nhân lực như vậy, nhỡ đâu tôi trông gà hóa cuốc thì sao, đây chỉ là chuyện nhỏ. Tôi là một bác sĩ, đã từng thực tập ở trong cơ sở cai nghiện, đối với ma túy căm thù tới tận xương tủy, cho nên không thể dễ dàng tha thứ với mấy người buôn lậu thuốc phiện, đương nhiên, tôi cảm thấy báo án là trách nhiệm và bổn phận của mỗi người dân.”
Vẻ mặt Trần Khả Như nghiêm túc, trong đôi mắt lộ ra vài phần cảm xúc căm phẫn.
Đạo đức tốt, tràn đầy tinh thần trọng nghĩa như vậy, quả thực là một công dân tốt.
Cảnh sát Dư cũng lộ ra vẻ xúc động nói: “Cô Trần, cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ lùng bắt Vương Kỳ, nhanh chóng bắt ông ta về quy án.”
Trần Khả Như lại nói: “Cảnh sát Dư, tên tội phạm truy nã này vô cùng giảo hoạt, tôi cảm thấy không nên bứt dây động rừng thì hơn, lặng lẽ thiết lập trạm kiểm tra ở sân bay, nhà ga, bến đò, có phải là có vẻ thỏa đáng hơn hay không?”
Cảnh sát Dư vỗ trán: “Cô Trần, cô đúng là có năng lực chỉ huy điều tra trời cho.”
Khóe miệng Trần Khả Như giật giật: “Đâu có, tôi chỉ tới đây báo án, bắt phạm nhân là chuyện của cảnh sát, nếu các anh bắt được Vương Kỳ, có thể nói cho tôi biết một tiếng không, tôi có việc muốn hỏi ông ta.”
“Chuyện này...” Cảnh sát Dư hơi buồn bực, có phải là bác sĩ Trần này quá nóng lòng bắt tội phạm truy nã rồi hay không?
“Là gần đây tôi sắp viết luận văn về thuốc phiện, cần tìm hiểu một chút.”
“Không thành vấn đề, cô Trần, cô cho tôi số di động đi, có tin tức, tôi sẽ báo cho cô.”
“Cảm ơn cảnh sát Dư.” Trần Khả Như mỉm cười, xoay người, tư thế tao nhã xinh đẹp, đột nhiên sườn mặt tinh xảo kia nhẹ nhàng ngoái đầu lại, giọng nữ dịu dàng vang lên: “Đúng rồi, tôi tới cục cảnh sát báo án là việc nhỏ, không cần báo cáo với tổng giám đốc Lê, cảnh sát Dư, anh thấy thế nào?”
Cảnh sát Dư lắc đầu: “Tôi sẽ không nói, tôi biết cô sợ tổng giám đốc Lê lo lắng!”
“Cảm ơn, cảnh sát Dư anh làm việc rất có nguyên tắc, nhất định sẽ từng bước thăng chức.”
“Cô Trần đi thong thả!”
Trần Khả Như ưu nhã rời khỏi cục cảnh sát, ngẩng đầu thì thấy sương mù buổi hoàng hôn, cô khẽ thở dài một hơi.
Cuối cùng cũng giải quyết được một chuyện, có cảnh sát giúp đỡ, Vương Kỳ muốn rời khỏi thành phố Đà Nẵng, cô có thể biết trước.
Nói thật, lần đầu tiên mạo hiểm lừa cảnh sát nhân dân, quả thật là rất chột dạ. Cái gì mà từng bước thăng chức, hoàn toàn là cô hạ bút thành văn, cuối cùng cảnh sát Dư cười vui như nở hoa, anh ta sẽ không cho rằng vị trí vợ của tổng giám đốc, có thể ảnh hưởng tới con đường làm quan của anh ta đấy chứ...
Về phần tại sao không nói cho Lê Hoàng Việt, cô cũng không biết.
Có lẽ thời gian bọn họ ở bên nhau quá ít, có lẽ cô còn chưa thể toàn tâm toàn ý tin tưởng Lê Hoàng Việt, có lẽ... Tóm lại, trong tiềm thức của cô không muốn nói chuyện này.
Lúc ăn cơm trưa, Lê Hoàng Việt nói, Võ Anh Thư sẽ gặp xui xẻo lớn, là muốn nói chuyện làm kẻ thứ ba sao?
Chẳng lẽ anh mật báo cho Lương Ngọc, điều tra chứng cứ?
Trong lòng Trần Khả Như buồn bực, nắm chặt áo gió trên người, gọi điện thoại cho Lê Hoàng Việt: “Alo, anh đang ở đâu thế?”
“Tôi đang ở...”
Trong di động truyền tới tiếng nhạc ầm ĩ, cùng với tiếng cười của cả trai lẫn gái, ngăn cách điện thoại, Trần Khả Như có thể nghe ra được men say phát ra từ miệng anh.
“Anh uống rượu à?”
Không phải chất vấn, cô chỉ hỏi vậy thôi.
“Ừ...”
Cho dù giọng nói của Lê Hoàng Việt trầm thấp, nhưng Trần Khả Như biết, anh không phải loại người sau khi say rượu thích mượn rượu làm càn.
“Tôi tới tìm anh, được không?”
“Được, tôi đang ở Golden... Cô tới đây...”
Lê Hoàng Việt còn chưa nói xong, đã bị một người đàn ông kéo lấy di động: “Chị dâu yên tâm đi, anh Hoàng Việt ở với bọn tôi không có vấn đề gì đâu... Uống... Tút tút...”
“Alo?”
Trần Khả Như gọi vài tiếng, không có ai trả lời.
Nghe giọng nói, hình như người mới nghe điện thoại là Trương Phúc Nhân, là play boy cô gặp lần đầu ở quán bar Golden. Những người này, hẳn là lúc trước ở bên Lê Hoàng Việt lêu lổng tán gái.
Không có vấn đề gì sao? Ở cạnh nhau mới có vấn đề.
Nhất là có mấy giọng nữ “tổng giám đốc Lê” “anh Lê” bùng nổ trong tai Trần Khả Như, cô mơ hồ có dự cảm không tốt, nếu Lê Hoàng Việt uống rượu, sẽ bị ăn sạch mất.
Cô hùng hổ tới cửa quán bar, nhưng đột nhiên dừng lại trước bảng hiệu đèn nê ông chói mắt.
Trần Khả Như, mày bị thần kinh rồi!
Nếu ngay cả chút xã giao ấy, hoặc là gặp dịp thì chơi mày cũng không nhịn được, như vậy có một ngày Trần Phương Liên trở về, chẳng phải không khống chế nổi, vung tay sao?
Đàn ông không phải dựa vào quản, mà dựa vào tự giác.
Nếu Lê Hoàng Việt có lòng, tất nhiên sẽ trở về. Hơn nữa anh là một người đàn ông có giới hạn, cái gì là giải trí, cái gì là xã giao cần thiết, có thể phân chia rõ ràng.
Trần Khả Như do dự một lát, lắc đầu, cuối cùng vẫn trở về biệt thự Di Ninh.
Cô ngâm mình trong nước nóng, xua đi mệt mỏi trong ngày hôm nay.
Đại khái là uống sữa vào, có lẽ là tối qua tiêu hao quá nhiều thể lực, tóm lại là đặt mình xuống giường là cô ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa, là cô bị mùi rượu hun tỉnh.
Cô không quá mẫn cảm với mùi rượu, bởi vì ở trong bệnh viện mùi này rất đậm, nhưng đối với mùi nicotin, cô thật sự không thể thích ứng, thậm chí là buồn nôn.
Lê Hoàng Việt ít khi hút thuốc, anh là loại người trời sinh đã khống chế được mọi thứ, ví dụ như thuốc lá, lúc muốn hút thì hút, không muốn hút thì không hút.
“Ừm...”
Trên cổ ngứa ngáy, cô phát ra âm thanh kháng nghị.
Lê Hoàng Việt ra sức hôn trên cổ cô, một đường đi tới viền tai, hơi thở phả vào mặt cô: “Đến rồi, vì sao không vào tìm tôi?”
Ở trong căn phòng yên tĩnh giọng nói có vẻ khàn khàn dị thường, tràn ngập từ tính mê ly hấp dẫn nguyên thủy.
Trần Khả Như dần tỉnh táo lại: “Tôi sợ quấy rầy anh xã giao.”
“Nói dối!”
Anh hôn lên cái mũi cô.
Lê Hoàng Việt không cần phán đoán cũng biết, đợi hôn gần đủ rồi, lúc Trần Khả Như và anh đều đã choáng váng mơ hồ, anh mới buông ra.
“Trương Phúc Nhân cũng là một phần đầu tư trong hạng mục ở khu vui chơi Cực Quang, tuy anh ta hơi lăng nhăng một chút, nhưng con người khá tốt.” Hơi thở nóng bỏng của Lê Hoàng Việt dần vững vàng hơn.
Đây là giải thích sao?
Trần Khả Như kinh ngạc, trong bóng đêm, đôi mắt cô sáng trong: “Vì sao phải giải thích với tôi?”
Trong lúc vô thức lại già mồm cãi láo rồi.
“Chẳng lẽ vừa rồi không phải là cô đang ghen?”
Giọng nói của anh trầm thấp buồn cười nói.
“Ăn dấm với một người đàn ông có gì ngon.” Trần Khả Như mở miệng nói dối.
“Đánh cược vào ban ngày của hai chúng ta, cô còn nhớ không?”
“Đánh cược gì cơ?”
Bình luận facebook