Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 195
Chương 195: Ác mộng trở thành sự thật
Trần Khả Như nhìn chằm chằm về phía anh.
Cho đến khi bóng dáng họ khuất dạng trước cửa đón khách, cô mới thu lại ánh mắt, ép mình cụp mí xuống.
Trong một dịp trọng đại và náo nhiệt thế này, xảy ra chuyện gì, có phải đây là thời điểm tốt nhất?
Trên hành lang.
“Có chuyện gì?”
“Giám đốc, có người nhờ em đưa cái này cho anh.”
Lê Chí Cường lấy từ trong túi ra một cái túi giấy nhỏ màu vàng, đưa cho Lê Hoàng Việt.
Mặt mũi Lê Hoàng Việt nghiêm trọng. Nhìn lướt qua, giờ phút quan trọng này, người gửi cái này sợ không có ý tốt.
Anh nhanh chóng nhận lấy, mở niêm phong ra, nhìn thoáng qua bên trong, sau đó thu lại như một mũi tên, con ngươi dao động dữ dội.
Lê Chí Cường nhìn thấy ngón tay anh run lên. Mặc cho giám đốc đã nhanh chóng đè nén biểu hiện, là trợ lý quen thuộc hàng ngày, anh ta vẫn có thể trong nháy mắt nhìn thấy ngay.
Bên trong đến tột cùng là cái gì?
“Ai gửi nó tới?”
Một lúc lâu sau, giọng anh trầm xuống, hỏi.
Lê Chí Cường mấp máy môi, nói ra tên một người.
Trong hội trường sáng sủa, người dẫn Chương trình giới thiệu lời khai mạc bằng giọng ngọt ngào. Ba mươi mấy năm tình cảm, là điều vô cùng hiếm có trong xã hội này.
Lê Hoàng Long không giỏi giả bộ, vì vậy Nguyễn Phương Thanh là người thay mặt nhà họ Lê lên tiếng.
Trang phục của Nguyễn Phương Thanh tối nay rất cao cấp và sang trọng. Vòng cổ bằng ngọc trai sáng lấp lánh, trang điểm đoan trang mà phóng khoáng, bình tĩnh mà bắt mắt.
Gương mặt Nguyễn Phương Thanh tràn đầy niềm vui và phấn khởi: “Đầu tiên, xin cảm ơn bạn bè và gia đình đã đến chung vui với vợ chồng tôi nhân kỷ niệm 33 năm ngày cưới. Ba mươi ba năm trước, khi tôi tổ chức đám cưới, tôi nhớ đó là mùa đông, trời hơi lành lạnh. Thế mà, trong nháy mắt, con của chúng tôi đã lớn như vậy rồi… “
Ánh mắt bà ấy trìu mến nhìn về phía Lê Hoàng Long, nói tiếp: “Chồng tôi, Lê Hoàng Long, mọi người đều biết ông ấy. Ông ấy là một người cứng nhắc, lúc còn trẻ không biết thế nào là lãng mạn, bây giờ tính tình càng khó chịu, vừa khó tính vừa đáng ghét”.
Người dưới khán đài phát ra tiếng cười thầm.
Sắc mặt Lê Hoàng Long có chút xấu hổ, hiện tại ông ấy đang ảo não, không biết kế tiếp Nguyễn Phương Thanh sẽ nói cái gì.
Đây là lần đầu tiên Trần Khả Như phát hiện ra Nguyễn Phương Thanh có tài ăn nói, nghe chút là nhập tâm. Thậm chí không biết Lê Hoàng Việt đứng bên cạnh cô từ lúc nào, chỉ cảm thấy ngón tay cảm thấy ấm áp, sau đó liền thấy tay anh đan vào.
“Mệt sao?”
Anh khẽ thì thầm vào tai cô.
Lúc này, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Nguyễn Phương Thanh, không ai để ý đến hành động tán tỉnh nho nhỏ của bọn họ.
“Em không làm gì, sao có thể mệt chứ?”
Cô thì thầm đáp lại, vẫn tập trung.
Nguyễn Phương Thanh nói: “Tuy nhiên, sống bên nhau bao nhiêu năm như vậy, điều mà chồng tôi khiến tôi hài lòng nhất chính là nhân phẩm của anh ấy. Bây giờ thế giới bên ngoài có bao nhiêu cám dỗ, anh ấy từ trước tới giờ luôn có trách nhiệm và trung thành với gia đình này.Tôi rất vui vẻ và yên tâm. Hoàng Long, cảm ơn anh.”
Một ông già đầu năm mươi như Lê Hoàng Long, có tiền trong nhà, cùng vợ già đi, cũng không có Tuesday hay wednesday, cũng thật xin lỗi bao năm bôn ba ngoài xã hội.
Vì vậy, Nguyễn Phương Thanh rất thích Lê Hoàng Long. Mặc dù đã thành vợ thành chồng nhưng tình cảm vẫn không thay đổi.
Nói đến đây, cô thật sự cảm thấy bình thường mình có chút cảm giác thiếu mắng.
“Chúng ta trở về đi.”
Lê Hoàng Việt nhẹ nhàng nhéo nhéo thịt bên hông cô. Trần Khả Như hoàn hồn, bất lực nói: “Hôm nay là ngày trọng đại của cha mẹ, nếu chúng ta chơi trò biến mất, liệu có ổn không?”
Nhưng Lê Hoàng Việt không thuận theo, nói lời uy hiếp bên tai cô: “Nếu em không nghe lời, anh sẽ hôn em.”
“Anh điên rồi.”
Trần Khả Như buột miệng, kỳ quái nhìn anh: “Lê Hoàng Việt, nói cho em biết, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Mặc dù lúc này anh rất ân cần, nhưng sự bất an trong lòng cô càng lúc càng mạnh, thậm chí còn hơn rất nhiều so với sự hồi hộp khi phẫu thuật dạ dày lần đầu tiên.
Cảm giác của cô rất nhạy bén.
Lê Hoàng Việt phủ nhận: “Không sao, anh sợ em cảm thấy không thoải mái mà thái độ Mỹ Hoa thì không tốt.”
“Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, dù mẹ có đưa con bé về, chúng ta cũng không sống chung dưới một mái nhà, chỉ cần con bé không mưu hại em nữa là được.”
Trần Khả Như rất nghiêm túc, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng uy nghiêm.
“Cha!”
Khi Nguyễn Phương Thanh đang phát biểu, một giọng nói trẻ con vang lên.
Ở cửa đón khách cuối thảm đỏ, có một cậu bé mặc vest, đi giày da, tối đa chỉ ba tuổi, rất đẹp trai và đáng yêu.
Cha?
Thằng bé đang gọi ai?
Sự xuất hiện của cậu bé thành công thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người đều xì xào bàn tán.
“Bảo vệ đâu, đi ra xem đi, con cái nhà ai lại chạy xổng vào đây, lập tức đưa ra ngoài.”
Mặc dù Nguyễn Phương Thanh thích trẻ con, nhưng bà ấy không thích loại trẻ con ngỗ ngược này, cho dù thằng bé rất đáng yêu.
Nhân viên bảo vệ có mặt tại hiện trường đã ngay lập tức bắt được anh chàng nhỏ bé và thuyết phục: “Cậu bạn nhỏ, đây không phải chỗ để đùa nghịch”.
Cậu bé vùng vẫy trong vòng tay của nhân viên bảo vệ, tính tình rất ngang ngạnh, cứ dùng chân đá, thái độ rất xấu: “Buông tôi ra, tôi tới đây để tìm cha tôi, lão bảo vệ hôi hám, có biết cha tôi là ai không? Cha tôi là sếp lớn, đang ở trong kia, ông còn không bỏ tay ra! Cẩn thận không tôi sẽ bảo cha sa thải ông!”
Mới là đứa con nít ba tuổi đã mà đã thốt ra những lời rõ ràng như vậy, thực sự khiến người ta phải sửng sốt, điều này cho thấy người giáo dục thằng bé kinh khủng như thế nào.
Những người có mặt không khỏi thấy ngờ ngợ.
Làm sao một đứa trẻ có giáo dục lại có thể xuất hiện một cách láo xược như vậy? Có vẻ như ai đó cố tình gây rối. Mọi người không hẹn mà cùng suy đoán, 80% đứa trẻ là con riêng của kẻ xui xẻo nào đó, nhân cơ hội này tới đây dọa nạt.
Bác bảo vệ nghe xong toát mồ hôi lạnh.
Nhỡ đâu thằng nhóc này thực sự là con của một ông chủ lớn nào đó. Thấy thằng bé ăn mặc sang trọng, mình há chẳng phải đắc tội, có khi anh ta còn không thể giữ được công việc của mình.
Nghĩ vậy liền buông lỏng tay, nhóc con nhân cơ hội trượt xuống giữa không trung. Tay chân nhỏ bé chạy như bay, vụt nhanh trong đám người.
Có người thích hóng chuyện liền lớn tiếng hỏi: “Nhóc con, cha của cháu là ai, chỉ ra cho các cô các chú xem nào!”
“Tôi tìm một chút đã.”
Đứa bé trai rất nghiêm túc nhìn từng người một: “Mẹ của tôi nói, cha của tôi rất đẹp trai, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.”
Tâm trạng hiện tại của Trần Khả Như có thể dùng từ sợ hết hồn hết vía để hình dung. Từ lúc cậu bé bước vào hội trường, tinh thần của cô đã tập trung cao độ, trong đầu cô hiện lên hình ảnh Trần Phương Liên đi ngang qua trường mẫu giáo… Dừng lại, cô tự nhủ mình không được nghĩ tới nữa.
Tay chân cô lạnh ngắt, vẻ mặt nghiêm trọng, cơ thể bắt đầu bất giác run rẩy.
Đây không phải là sự thật.
Đứa trẻ này không phải của Trần Phương Liên!
Trần Khả Như không ngừng phủ nhận trong đầu. Cô đưa tay định nắm lấy bàn tay của Lê Hoàng Việt, không biết đã buông ra từ lúc nào. Nhũng ngón tay căng cứng và run rẩy của cô dù thế nào cũng không thể chạm tới.
“Đó chính là cha của tôi.”
Cậu bé giòn giã nói.
Ngọn lửa trong đầu Trần Khả Như dập tắt ngay lập tức, bị dập sạch, hóa thành một lớp ván băng, xuyên sâu vào trái tim cô.
Cuối cùng một ngày, điều cô sợ nhất đã xảy ra.
Cô không ngờ rằng, chuyện này đến quá nhanh không kịp đề phòng, lại tựa hồ nó đã có dấu hiệu từ trước.
Đứa nhỏ đứng ở trước mặt Lê Hoàng Việt, chỉ vào anh. Đôi mắt to nhìn anh chằm chằm.
Lời vừa nói ra, lập tức khiến mọi người xôn xao.
Ai ở thành phố Đà Nẵng lại không biết tổng giám đốc Á Châu, Lê Hoàng Việt và bác sĩ Khả Như có tình cảm tốt đẹp. Đặc biệt là kể từ khi giám đốc Hoàng Việt thay đổi tính tình cách đây sáu tháng, anh ấy chỉ một mực dành tình cảm cho bác sỹ Khả Như.
Đúng là hình mẫu lãng tử quay đầu kinh điển. À, còn tặng kèm combo con riêng.
Nguyễn Phương Thanh cầm lấy micro, sững sờ. Khi phản ứng lại, hai mắt sáng lên như đèn pin, bắt đầu nhìn từ trên xuống dưới cậu nhóc, từ tóc đến lông mày đều không không buông tha.
Lê Hoàng Việt dáng người thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm nghị vô cảm, lại ảm đạm bất định, khiến người ta không tìm ra chút manh mối.
Trần Khả Như cảm thấy cô nên bình tĩnh hơn, lý trí hơn, có lẽ sẽ có cách cứu vãn.
Nhưng Trương Phúc Nhân không sợ chết cúi xuống hỏi: “Này nhóc con, cha không thể tùy tiện nhận ra. Mẹ con là ai, trở về hỏi rõ ràng mẹ con, nếu không sẽ gây rắc rối cho người khác.”
“Chú, cha của cháu là Lê Hoàng Việt, cháu không nhận sai, mỗi ngày cháu sẽ xem tin tức đều thấy cha.”
Cậu bé phản bác Trương Phúc Nhân không thương tiếc, không hề có vẻ lùi bước.
Trương Phúc Nhân đứng thẳng, ngượng ngùng cười nói: “Nhìn cái miệng nhỏ nhắn này tuy rằng là của đứa trẻ ba tuổi, nhưng thật ra nói năng có khác gì mười ba tuổi đâu, Hoàng Việt, anh tự cầu nguyện đi!”
Lần trước mãi mới dứt được một Trần Phương Liên, mà đã be bét. Lần này thì là một đứa con riêng, sợ là chuẩn bị sóng to gió lớn.
Lê Hoàng Việt không nói gì.
Trần Khả Như cũng im lặng.
Cô nên nói cái gì, làm cái gì để giữ thể diện và chu toàn đại cuộc đây ?
Người duy nhất cô tin tưởng là Lê Hoàng Việt.
Nguyễn Phương Thanh vội vàng đi tới, ngồi xổm trước mặt cậu bé, vui sướng hỏi: “Con trai, mẹ của con là ai?”
Lúc trước Lê Hoàng Việt ở bên ngoài chơi bời gái trai, cứ mỗi ngày lại đổi một cô, thay phụ nữ còn siêng năng hơn thay quần áo. Cho nên bà ấy bối rối, khả năng con trai gieo giống ở đâu đó rất lớn.
“Nhìn kìa, mẹ tôi đến rồi.”
Cậu bé quay đầu lại, hai tay giơ cao.
Nguyễn Phương Thanh và mọi người nhìn chăm chú vào chính giữa thảm đỏ.
Như để chứng minh bản thân sinh ra đã là tâm điểm của mọi sự chú ý, có một số người vừa xuất hiện liền nhất định phải cướp đi tất cả hào quang.
Trần Phương Liên trang phục lộng lẫy tham dự.
Cô ta mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng phối ren tím cắt may tinh xảo, đầu đội mũ màu oải hương, vải tuyn che nửa bên mắt, bước đi tao nhã đến cực điểm.
Cô ta bước vào với một nụ cười, lớp trang điểm tinh xảo hoàn mỹ, đôi môi tươi cười động lòng người Là Trần Phương Liên.
Trước đây, khi Trần Phương Liên và Lê Hoàng Việt yêu nhau, họ cũng thường xuyên lui tới những nơi công cộng lẫn những buổi xã giao riêng tư. Những năm gần đây, bản thân Trần Phương Liên cũng thường xuyên xuất hiện trên nhiều tạp chí khác nhau, cũng như những tin tức nóng hổi hai tháng trước. Mọi người liếc mắt là nhận ra cô ta.
“Mọi người, tôi thực sự xin lỗi. Thằng bé lớn lên trong gia đình đơn thân, tôi bận rộn công việc nên không có nhiều thời gian chăm sóc cháu, thành ra cháu nó hơi nghịch ngợm. Hôm nay cháu nó đã quấy rầy ngày vui của bác trai bác gái…”
Thông báo tiêu chuẩn của Trần Phương Liên vang lên chậm rãi, tựa như một giai điệu đẹp đẽ.
Nhưng trong đó, ẩn chứa ý đồ phanh thây xẻ xác.
Trần Khả Như nhìn chằm chằm về phía anh.
Cho đến khi bóng dáng họ khuất dạng trước cửa đón khách, cô mới thu lại ánh mắt, ép mình cụp mí xuống.
Trong một dịp trọng đại và náo nhiệt thế này, xảy ra chuyện gì, có phải đây là thời điểm tốt nhất?
Trên hành lang.
“Có chuyện gì?”
“Giám đốc, có người nhờ em đưa cái này cho anh.”
Lê Chí Cường lấy từ trong túi ra một cái túi giấy nhỏ màu vàng, đưa cho Lê Hoàng Việt.
Mặt mũi Lê Hoàng Việt nghiêm trọng. Nhìn lướt qua, giờ phút quan trọng này, người gửi cái này sợ không có ý tốt.
Anh nhanh chóng nhận lấy, mở niêm phong ra, nhìn thoáng qua bên trong, sau đó thu lại như một mũi tên, con ngươi dao động dữ dội.
Lê Chí Cường nhìn thấy ngón tay anh run lên. Mặc cho giám đốc đã nhanh chóng đè nén biểu hiện, là trợ lý quen thuộc hàng ngày, anh ta vẫn có thể trong nháy mắt nhìn thấy ngay.
Bên trong đến tột cùng là cái gì?
“Ai gửi nó tới?”
Một lúc lâu sau, giọng anh trầm xuống, hỏi.
Lê Chí Cường mấp máy môi, nói ra tên một người.
Trong hội trường sáng sủa, người dẫn Chương trình giới thiệu lời khai mạc bằng giọng ngọt ngào. Ba mươi mấy năm tình cảm, là điều vô cùng hiếm có trong xã hội này.
Lê Hoàng Long không giỏi giả bộ, vì vậy Nguyễn Phương Thanh là người thay mặt nhà họ Lê lên tiếng.
Trang phục của Nguyễn Phương Thanh tối nay rất cao cấp và sang trọng. Vòng cổ bằng ngọc trai sáng lấp lánh, trang điểm đoan trang mà phóng khoáng, bình tĩnh mà bắt mắt.
Gương mặt Nguyễn Phương Thanh tràn đầy niềm vui và phấn khởi: “Đầu tiên, xin cảm ơn bạn bè và gia đình đã đến chung vui với vợ chồng tôi nhân kỷ niệm 33 năm ngày cưới. Ba mươi ba năm trước, khi tôi tổ chức đám cưới, tôi nhớ đó là mùa đông, trời hơi lành lạnh. Thế mà, trong nháy mắt, con của chúng tôi đã lớn như vậy rồi… “
Ánh mắt bà ấy trìu mến nhìn về phía Lê Hoàng Long, nói tiếp: “Chồng tôi, Lê Hoàng Long, mọi người đều biết ông ấy. Ông ấy là một người cứng nhắc, lúc còn trẻ không biết thế nào là lãng mạn, bây giờ tính tình càng khó chịu, vừa khó tính vừa đáng ghét”.
Người dưới khán đài phát ra tiếng cười thầm.
Sắc mặt Lê Hoàng Long có chút xấu hổ, hiện tại ông ấy đang ảo não, không biết kế tiếp Nguyễn Phương Thanh sẽ nói cái gì.
Đây là lần đầu tiên Trần Khả Như phát hiện ra Nguyễn Phương Thanh có tài ăn nói, nghe chút là nhập tâm. Thậm chí không biết Lê Hoàng Việt đứng bên cạnh cô từ lúc nào, chỉ cảm thấy ngón tay cảm thấy ấm áp, sau đó liền thấy tay anh đan vào.
“Mệt sao?”
Anh khẽ thì thầm vào tai cô.
Lúc này, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Nguyễn Phương Thanh, không ai để ý đến hành động tán tỉnh nho nhỏ của bọn họ.
“Em không làm gì, sao có thể mệt chứ?”
Cô thì thầm đáp lại, vẫn tập trung.
Nguyễn Phương Thanh nói: “Tuy nhiên, sống bên nhau bao nhiêu năm như vậy, điều mà chồng tôi khiến tôi hài lòng nhất chính là nhân phẩm của anh ấy. Bây giờ thế giới bên ngoài có bao nhiêu cám dỗ, anh ấy từ trước tới giờ luôn có trách nhiệm và trung thành với gia đình này.Tôi rất vui vẻ và yên tâm. Hoàng Long, cảm ơn anh.”
Một ông già đầu năm mươi như Lê Hoàng Long, có tiền trong nhà, cùng vợ già đi, cũng không có Tuesday hay wednesday, cũng thật xin lỗi bao năm bôn ba ngoài xã hội.
Vì vậy, Nguyễn Phương Thanh rất thích Lê Hoàng Long. Mặc dù đã thành vợ thành chồng nhưng tình cảm vẫn không thay đổi.
Nói đến đây, cô thật sự cảm thấy bình thường mình có chút cảm giác thiếu mắng.
“Chúng ta trở về đi.”
Lê Hoàng Việt nhẹ nhàng nhéo nhéo thịt bên hông cô. Trần Khả Như hoàn hồn, bất lực nói: “Hôm nay là ngày trọng đại của cha mẹ, nếu chúng ta chơi trò biến mất, liệu có ổn không?”
Nhưng Lê Hoàng Việt không thuận theo, nói lời uy hiếp bên tai cô: “Nếu em không nghe lời, anh sẽ hôn em.”
“Anh điên rồi.”
Trần Khả Như buột miệng, kỳ quái nhìn anh: “Lê Hoàng Việt, nói cho em biết, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Mặc dù lúc này anh rất ân cần, nhưng sự bất an trong lòng cô càng lúc càng mạnh, thậm chí còn hơn rất nhiều so với sự hồi hộp khi phẫu thuật dạ dày lần đầu tiên.
Cảm giác của cô rất nhạy bén.
Lê Hoàng Việt phủ nhận: “Không sao, anh sợ em cảm thấy không thoải mái mà thái độ Mỹ Hoa thì không tốt.”
“Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, dù mẹ có đưa con bé về, chúng ta cũng không sống chung dưới một mái nhà, chỉ cần con bé không mưu hại em nữa là được.”
Trần Khả Như rất nghiêm túc, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng uy nghiêm.
“Cha!”
Khi Nguyễn Phương Thanh đang phát biểu, một giọng nói trẻ con vang lên.
Ở cửa đón khách cuối thảm đỏ, có một cậu bé mặc vest, đi giày da, tối đa chỉ ba tuổi, rất đẹp trai và đáng yêu.
Cha?
Thằng bé đang gọi ai?
Sự xuất hiện của cậu bé thành công thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người đều xì xào bàn tán.
“Bảo vệ đâu, đi ra xem đi, con cái nhà ai lại chạy xổng vào đây, lập tức đưa ra ngoài.”
Mặc dù Nguyễn Phương Thanh thích trẻ con, nhưng bà ấy không thích loại trẻ con ngỗ ngược này, cho dù thằng bé rất đáng yêu.
Nhân viên bảo vệ có mặt tại hiện trường đã ngay lập tức bắt được anh chàng nhỏ bé và thuyết phục: “Cậu bạn nhỏ, đây không phải chỗ để đùa nghịch”.
Cậu bé vùng vẫy trong vòng tay của nhân viên bảo vệ, tính tình rất ngang ngạnh, cứ dùng chân đá, thái độ rất xấu: “Buông tôi ra, tôi tới đây để tìm cha tôi, lão bảo vệ hôi hám, có biết cha tôi là ai không? Cha tôi là sếp lớn, đang ở trong kia, ông còn không bỏ tay ra! Cẩn thận không tôi sẽ bảo cha sa thải ông!”
Mới là đứa con nít ba tuổi đã mà đã thốt ra những lời rõ ràng như vậy, thực sự khiến người ta phải sửng sốt, điều này cho thấy người giáo dục thằng bé kinh khủng như thế nào.
Những người có mặt không khỏi thấy ngờ ngợ.
Làm sao một đứa trẻ có giáo dục lại có thể xuất hiện một cách láo xược như vậy? Có vẻ như ai đó cố tình gây rối. Mọi người không hẹn mà cùng suy đoán, 80% đứa trẻ là con riêng của kẻ xui xẻo nào đó, nhân cơ hội này tới đây dọa nạt.
Bác bảo vệ nghe xong toát mồ hôi lạnh.
Nhỡ đâu thằng nhóc này thực sự là con của một ông chủ lớn nào đó. Thấy thằng bé ăn mặc sang trọng, mình há chẳng phải đắc tội, có khi anh ta còn không thể giữ được công việc của mình.
Nghĩ vậy liền buông lỏng tay, nhóc con nhân cơ hội trượt xuống giữa không trung. Tay chân nhỏ bé chạy như bay, vụt nhanh trong đám người.
Có người thích hóng chuyện liền lớn tiếng hỏi: “Nhóc con, cha của cháu là ai, chỉ ra cho các cô các chú xem nào!”
“Tôi tìm một chút đã.”
Đứa bé trai rất nghiêm túc nhìn từng người một: “Mẹ của tôi nói, cha của tôi rất đẹp trai, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.”
Tâm trạng hiện tại của Trần Khả Như có thể dùng từ sợ hết hồn hết vía để hình dung. Từ lúc cậu bé bước vào hội trường, tinh thần của cô đã tập trung cao độ, trong đầu cô hiện lên hình ảnh Trần Phương Liên đi ngang qua trường mẫu giáo… Dừng lại, cô tự nhủ mình không được nghĩ tới nữa.
Tay chân cô lạnh ngắt, vẻ mặt nghiêm trọng, cơ thể bắt đầu bất giác run rẩy.
Đây không phải là sự thật.
Đứa trẻ này không phải của Trần Phương Liên!
Trần Khả Như không ngừng phủ nhận trong đầu. Cô đưa tay định nắm lấy bàn tay của Lê Hoàng Việt, không biết đã buông ra từ lúc nào. Nhũng ngón tay căng cứng và run rẩy của cô dù thế nào cũng không thể chạm tới.
“Đó chính là cha của tôi.”
Cậu bé giòn giã nói.
Ngọn lửa trong đầu Trần Khả Như dập tắt ngay lập tức, bị dập sạch, hóa thành một lớp ván băng, xuyên sâu vào trái tim cô.
Cuối cùng một ngày, điều cô sợ nhất đã xảy ra.
Cô không ngờ rằng, chuyện này đến quá nhanh không kịp đề phòng, lại tựa hồ nó đã có dấu hiệu từ trước.
Đứa nhỏ đứng ở trước mặt Lê Hoàng Việt, chỉ vào anh. Đôi mắt to nhìn anh chằm chằm.
Lời vừa nói ra, lập tức khiến mọi người xôn xao.
Ai ở thành phố Đà Nẵng lại không biết tổng giám đốc Á Châu, Lê Hoàng Việt và bác sĩ Khả Như có tình cảm tốt đẹp. Đặc biệt là kể từ khi giám đốc Hoàng Việt thay đổi tính tình cách đây sáu tháng, anh ấy chỉ một mực dành tình cảm cho bác sỹ Khả Như.
Đúng là hình mẫu lãng tử quay đầu kinh điển. À, còn tặng kèm combo con riêng.
Nguyễn Phương Thanh cầm lấy micro, sững sờ. Khi phản ứng lại, hai mắt sáng lên như đèn pin, bắt đầu nhìn từ trên xuống dưới cậu nhóc, từ tóc đến lông mày đều không không buông tha.
Lê Hoàng Việt dáng người thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm nghị vô cảm, lại ảm đạm bất định, khiến người ta không tìm ra chút manh mối.
Trần Khả Như cảm thấy cô nên bình tĩnh hơn, lý trí hơn, có lẽ sẽ có cách cứu vãn.
Nhưng Trương Phúc Nhân không sợ chết cúi xuống hỏi: “Này nhóc con, cha không thể tùy tiện nhận ra. Mẹ con là ai, trở về hỏi rõ ràng mẹ con, nếu không sẽ gây rắc rối cho người khác.”
“Chú, cha của cháu là Lê Hoàng Việt, cháu không nhận sai, mỗi ngày cháu sẽ xem tin tức đều thấy cha.”
Cậu bé phản bác Trương Phúc Nhân không thương tiếc, không hề có vẻ lùi bước.
Trương Phúc Nhân đứng thẳng, ngượng ngùng cười nói: “Nhìn cái miệng nhỏ nhắn này tuy rằng là của đứa trẻ ba tuổi, nhưng thật ra nói năng có khác gì mười ba tuổi đâu, Hoàng Việt, anh tự cầu nguyện đi!”
Lần trước mãi mới dứt được một Trần Phương Liên, mà đã be bét. Lần này thì là một đứa con riêng, sợ là chuẩn bị sóng to gió lớn.
Lê Hoàng Việt không nói gì.
Trần Khả Như cũng im lặng.
Cô nên nói cái gì, làm cái gì để giữ thể diện và chu toàn đại cuộc đây ?
Người duy nhất cô tin tưởng là Lê Hoàng Việt.
Nguyễn Phương Thanh vội vàng đi tới, ngồi xổm trước mặt cậu bé, vui sướng hỏi: “Con trai, mẹ của con là ai?”
Lúc trước Lê Hoàng Việt ở bên ngoài chơi bời gái trai, cứ mỗi ngày lại đổi một cô, thay phụ nữ còn siêng năng hơn thay quần áo. Cho nên bà ấy bối rối, khả năng con trai gieo giống ở đâu đó rất lớn.
“Nhìn kìa, mẹ tôi đến rồi.”
Cậu bé quay đầu lại, hai tay giơ cao.
Nguyễn Phương Thanh và mọi người nhìn chăm chú vào chính giữa thảm đỏ.
Như để chứng minh bản thân sinh ra đã là tâm điểm của mọi sự chú ý, có một số người vừa xuất hiện liền nhất định phải cướp đi tất cả hào quang.
Trần Phương Liên trang phục lộng lẫy tham dự.
Cô ta mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng phối ren tím cắt may tinh xảo, đầu đội mũ màu oải hương, vải tuyn che nửa bên mắt, bước đi tao nhã đến cực điểm.
Cô ta bước vào với một nụ cười, lớp trang điểm tinh xảo hoàn mỹ, đôi môi tươi cười động lòng người Là Trần Phương Liên.
Trước đây, khi Trần Phương Liên và Lê Hoàng Việt yêu nhau, họ cũng thường xuyên lui tới những nơi công cộng lẫn những buổi xã giao riêng tư. Những năm gần đây, bản thân Trần Phương Liên cũng thường xuyên xuất hiện trên nhiều tạp chí khác nhau, cũng như những tin tức nóng hổi hai tháng trước. Mọi người liếc mắt là nhận ra cô ta.
“Mọi người, tôi thực sự xin lỗi. Thằng bé lớn lên trong gia đình đơn thân, tôi bận rộn công việc nên không có nhiều thời gian chăm sóc cháu, thành ra cháu nó hơi nghịch ngợm. Hôm nay cháu nó đã quấy rầy ngày vui của bác trai bác gái…”
Thông báo tiêu chuẩn của Trần Phương Liên vang lên chậm rãi, tựa như một giai điệu đẹp đẽ.
Nhưng trong đó, ẩn chứa ý đồ phanh thây xẻ xác.
Bình luận facebook