Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 197
Chương 197: Cho em một lý do
Nếu như vậy, cô có thể đứng ở góc độ của anh mà xem xét mọi chuyện.
Trần Khả Như nghĩ lại, mấy lần trước là do cô quá bốc đồng, không đủ tin tưởng anh, luôn để Lê Hoàng Việt phải lựa chọn giữa tình cảm gia đình và tình yêu.
Lê Hoàng Việt là một người đàn ông có lý trí, anh ấy biết xem xét tình hình tổng thể, trước công sau tư.
Cần gì phải so đo hơn thua chứ?
“Không phải.”
Anh phủ nhận một cách ngắn gọn. Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, đôi mắt híp lại tàn nhẫn và độc ác.
Đôi môi mỏng, sắc bén nói: “Lần này em nghĩ quá nhiều rồi.”
Nhạt nhẽ, nhẹ phỗng, Nhưng lại rất trịnh trọng.
“Em không tin.”
Cô nói nhẹ nhàng, với sự kiên định trong đôi mắt mà cô thậm chí không nhận ra.
“Lê Hoàng Việt, em muốn nghe lời thật lòng.”
“Đó là tất cả sự thật.”
Lê Hoàng Việt quay người lại, để lại một bóng lưng lạnh lùng.
Trần Khả Như muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lê Mỹ Hoa đột ngột chặn lại: “Trần Khả Như, anh trai tao đã nói rất rõ, nếu mày còn có chút lòng tự trọng của phụ nữ, mau cút khỏi đây! Ức hiếp cái gì, loại đàn bà lẳng lơ như mày không xứng với anh trai tao!”
Lê Mỹ Hoa nói năng không thèm coi ai ra gì.
Cô ta căn bản không quan tâm.
Xung quanh bàn tán rất khó nghe. Tình hình chung hầu như nghiêng về một bên, có người chỉ trích cô, có người mắng mỏ cô, một số đồng cảm với cô. Cô đã được định sẵn là một kẻ thua cuộc, ở lại, cô còn có thể làm gì chứ?
Đột nhiên cô cảm thấy mình hèn mọn đến tận cùng, nhưng đây là phản ứng bình thường. Cô nghĩ mãi không ra, nghĩ thế nào cũng không hiểu, tại sao hứng thú của một người đàn ông lại thay đổi nhanh như vậy, không có bất kỳ dấu hiệu nào. Nếu đúng như Trần Phương Liên đã nói, bọn họ đã đạt được thỏa thuận riêng tư, tại sao cô lại không sớm nhận ra?
Lê Hoàng Việt, là do kỹ năng diễn xuất của anh quá tốt, hay là do em không cách nào chấp nhận được mộng đẹp tan vỡ trong nháy mắt?
“Chị dâu, hay là em đưa chị đi trước.”
Đúng lúc này, Trương Phúc Nhân đứng lên, lúng túng hỏi. Được rồi, trong hoàn cảnh này, chính là lúc anh anh dũng hy sinh, ngược lại đám đông ‘gây án’!
“Chị dâu? Chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ là vợ cũ của anh trai tôi! Đi nhanh đi, cô nghĩ mình còn chưa đủ nhục nhã sao?”
Trong mắt Lê Mỹ Hoa hiện lên vẻ đắc ý. Cô ta trở về, tận mắt nhìn thấy Trần Khả Như bị bỏ rơi, quả thực khiến người ta vui mừng.
Lê Hoàng Long mắng: “Mỹ Hoa, con im đi!”
“Cha, đã đến nước này, cha vẫn muốn giúp cô ta sao? Bây giờ là anh cả không cần cô ta nữa, lựa chọn chị Phương Liên và con trai, vốn không phải việc của con.” Mỹ Hoa gân cổ, trong mắt tràn đầy vẻ tươi cười xấu xa.
Lê Hoàng Long còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Nguyễn Phương Thanh kiên quyết giữ lại. Bà xệ mặt xuống, không chút khách sáo nói: “Lê Hoàng Long, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta. Anh cứ nhất quyết phải làm trái ý tôi à? Đứa cháu này tôi nhận, không ai có thể ngăn cản tôi!”
Lê Hoàng Long chưa bao giờ thấy bà ấy có dáng vẻ thế này, nhất thời không nói nên lời. Nhưng Khả Như, đứa bé này, hôm nay phải chịu thiệt thòi rồi! Hoàng Việt uống nhầm thuốc, thật sự vì một đứa trẻ mà bỏ rơi Khả Như sao?
“Vậy thì, đi thôi.”
Trương Phúc Nhân lúng túng đứng giữa tâm bão, vẻ mặt bất an.
Vẻ lạnh lùng của Trần Khả Như dần dần khôi phục, con ngươi nhìn chằm chằm anh một lát, mới nói: “Không cần, tôi có thể tự đi được.”
Khi cô xoay người, nhìn thấy Trần Phương Liên lộ ra tư thái chiến thắng, cậu bé liên tục gọi cha mẹ, người đàn bà xấu cuối cùng cũng bỏ đi.
Người đàn bà xấu xa?
Ha ha.
Cô mặc một chiếc váy mỏng, dần dần rời đi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng ồn ào hối hả phía sau, cùng khung cảnh ấm áp và ngột ngạt ở đằng kia.
Cô cảm thấy đây là một giấc mơ. Khi cô bước vào hành lang, một chút lạnh lẽo bắt đầu xâm nhập từ đôi vai trần, rồi dần dần chiếm lấy toàn bộ cơ thể cô.
Dù cô ngẩng cao đầu bước đi, cũng không thể thay đổi tình trạng bi thảm, trốn chạy trong tuyệt vọng.
Trước khi bấm thang máy, một tiếng bước chân lạch cạch chạy nhanh về phía cô.
“Thưa bà chủ, áo khoác của chị?”
Lê Chí Cường bất an nhìn chằm chằm vào mặt cô. Anh cũng bị sốc trước quyết định của giám đốc Hoàng Việt, nhưng anh ta không cách nào nghi ngờ, cho dù giám đốc có làm gì đi chăng nữa, anh ta đều lựa chọn ủng hộ vô điều kiện.
Trần Khả Như quay mặt sang một bên, nhìn chiếc áo khoác lông chồn trên tay đối phương, ánh mắt vô cùng nhạt nhẽo. Đưa tay ra, đầu ngón tay chạm vào lớp nhung lông chồn, vừa chạm liền như bị điện giật.
Cố gắng thu tay lại, nhưng không bỏ được.
“Anh ấy nhờ anh gửi à?”
Cô ngẩn người hỏi. Nói xong lại kích động, sao lại trở nên ngu ngốc như này?
Lê Chí Cường xấu hổ, ú ớ không biết đáp sao cho phải.
“Anh nói thật đi.” Trần Khả Như đột nhiên nhấn mạnh: “Tôi chỉ muốn nghe sự thật. Đoán đi đoán lại quá mệt mỏi. Tôi không hiểu được tâm tư của anh ấy.”
Càng nói, càng nhợt nhạt.
“Bà chủ, tôi tự mình mang áo khoác đến, nhưng tôi nghĩ giám đốc chắc hẳn có phiền phức, chị có thể…”
“Lê Chí Cường, cám ơn anh.”
Trần Khả Như nắm lấy chiếc áo khoác lông chồn, nhanh chóng ngắt lời anh ta, rồi bước vào thang máy đang mở.
Cô đã mong đợi Lê Hoàng Việt đuổi từ bên trong ra và giải thích với cô. Hoặc một cuộc điện thoại, một tin nhắn ám chỉ cũng được. Cô sẵn sàng tin rằng anh ấy gặp khó khăn, sẵn sàng thông cảm với anh, nhưng tại sao không cho cô một chút tín hiệu, dù chỉ là một cái nhìn thôi.
Sau khi đèn nháy đến điểm cuối, thang máy hoàn toàn khép lại.
Lê Hoàng Việt không đuổi theo.
Đến tối, anh cũng không quay lại biệt thự Di Linh.
Trần Khả Như đang nằm trên giường, nhắm mắt lại. Cô rất cố gắng để mình ngủ, có lẽ ngủ một giấc, ngày mai khi tỉnh dậy sẽ phát hiện đây chỉ là một cơn ác mộng.
Sau khi tỉnh lại, Lê Hoàng Việt lại trở về với cô.
Suốt đêm, cô liên tục lặp đi lặp lại những cơn ác mộng, chồng chất qua lại, trằn trọc bất an.
Khi những tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào người cô, cô không thể cảm nhận được chút ấm áp nào. Dự báo thời tiết cho biết nhiệt độ hôm nay xuống rất thấp, lần đầu tiên Đà Nẵng ghi nhận mức nhiệt thấp kỷ lục, 15oC. Vùng da lộ ra ngoài giống như bị ngâm trong nước đá.
Mùa đông ở thành phố Đà Nẵng năm nay cuối cùng cũng trở lại với cái lạnh khắc nghiệt hơn những năm trước.
Trần Khả Như bọc kín chính mình, đi đến sảnh bệnh viện, cô mới cảm thấy trái tim mình ấm lại.
Trong mắt mọi người cô luôn như một con sói cô độc, độc lập một mình. Hôm nay, cô nhận được vô số ánh mắt kỳ lạ của đồng nghiệp xung quanh.
Rõ ràng vẫn là công việc như mọi khi, tại sao khi nhìn thấy cô, mọi người lại xì xào bàn tán.
Cô vẫn đi khám, làm giải phẫu, làm như không nghe không thấy tất cả những lời xung quanh.
Cô biến mất trong nhà vệ sinh, có người nói: “Lê Hoàng Việt và bác sĩ Khả Như đã rạn nứt hôn nhân! Ngay cả con riêng cũng xuất hiện rồi!”
“Nhưng, nhìn bộ dạng của bác sĩ Khả Như, có vẻ như không có chuyện gì xảy ra.”
“Cái này gọi là có định lực, nói không chừng tối hôm qua đã lén khóc một trận!”
“Ai nha, giàu sang quên tình nghĩa, đây đúng là sự thật. Bác sĩ Khả Như đã kết hôn với Lê Hoàng Việt gần ba năm, ai bảo cô ấy còn chưa sinh con, nếu không có lẽ cô ấy sẽ không bị bỏ rơi!”
“…”
Trần Khả Như yếu ớt dựa vào hành lang lạnh lẽo, đôi mắt sưng lên, hiện vẻ chua xót, khuôn mặt lạnh lùng.
Hóa ra tất cả điều này là sự thật!
Cô thật sự bị Lê Hoàng Việt bỏ rơi? Không thể nào, Lê Hoàng Việt và cô yêu nhau, mọi chuyện đều tốt đẹp! Không thể nào!
Đêm khuya, bệnh viện đa khoa An Tâm.
Trần Khả Như vẫn đang làm thêm giờ.
Thay vì nói làm thêm giờ, thì nên nói là tự hành bản thân. Cô ngồi trước bàn làm việc, vò đầu bứt tóc suy nghĩ miên man, hồi tưởng những chuyện vụn vặt giữa hai người.
Hai người họ cả cái chết cũng không sợ, tại sao lại bị những thứ thực tế khác đánh bại?
Yêu thì dễ nhưng giữ được tình thì khó.
Đột nhiên, một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo.
Vũ Tuyết Trang khí thế hung hăng mở to mắt hạnh, mặc áo bệnh viện, dưới chân đi một đôi dép bông, khó nhọc đi đến chỗ cô: “Trần Khả Như, xảy ra chuyện gì? Mấy ngày em nằm viện, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Vũ Tuyết Trang không thể tin được. Hôm nay vừa mở mắt ra, tin tức về hôn nhân của chị Khả Như đổ vỡ ùn ùn đập vào mắt.
Không những thế, lại còn mối tình đầu, con riêng, vân vân mây mây, tựa như bom hẹn giờ, nổ tung toàn bộ thành phố Đà Nẵng.
Lê Hoàng Việt được xem như kiểu mẫu của lãng tử quay đầu, cùng Trần Khả Như ân ái đã lâu, ai ngờ rằng thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu. Các bình luận trên Internet thường mang ý kiến phân cực, một nửa số người mắng Lê Hoàng Việt là đồ cặn bã. Mắng Trần Phương Liên là giả tạo, sớm không đến, muộn không đến lại hết lần này tới lần khác xuất hiện khi mối quan hệ cả hai đang mặn nồng. Nửa còn lại cho rằng Trần Khả Như xứng đáng, vì cô đã cướp bạn trai của người khác, nhưng giờ quả báo đã đến.
Từ sáng đã nhìn thấy, cô ấy không nhịn được nữa, gọi điện cho Trần Khả Như nhưng không ai nghe máy, thật sự khiến Vũ Tuyết Trang lo lắng đến viêm dạ dày.
Nếu không phải bố mẹ cô ấy trông chừng rất chặt, không cho cô ấy ra khỏi giường, thì Vũ Tuyết Trang đã sớm đến khoa sản.
Không cần như ngồi bàn chông đến tận chiều mới đến đây được.
“Vết thương của em còn chưa lành, sao lại chạy lung tung thế?”
Trần Khả Như ngẩng đầu giữa hai lòng bàn tay, nặn ra một nụ cười còn xấu hơn khóc, sự quan tâm trong mắt đầy hời hợt.
“Vết thương của em có cái quái gì, Trần Khả Như, nhìn chị bây giờ trông như một vũng bùn nát, chị thua rồi sao?”
Hai mắt Vũ Tuyết Trang đỏ hoe, đưa tay muốn kéo cô, nhưng đi được vài bước, bởi vì quá xúc động mà ảnh hưởng đến vết thương ở bụng, lông mày nhíu lại.
“Em ngồi xuống nhanh lên!”
Trần Khả Như gấp gáp, cô không chút suy nghĩ đỡ lấy Vũ Tuyết Trang ngồi lên ghế sô pha mềm mại, vội vàng mở áo khoác ra kiểm tra, nhưng Ngô Nguyên đã giữ chặt mu bàn tay cô.
Cô mới phẫu thuật chưa đầy một tháng, cảm xúc quá kịch liệt và động tác quá mạnh, đã ảnh hưởng rất nhiều đến vết thương.
“Chị Khả Như, em không sao. Chị không sao chứ?”
Vũ Tuyết Trang chậm rãi hỏi, giọng cô không còn hăng như trước, giọng mũi có chút nặng nề, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Tuyết Trang, em biết không, chị không tin.”
Dưới ngọn đèn sợi đốt ấm áp, Vũ Tuyết Trang nhìn thấy Trần Khả Như mở ra một đôi mắt trong veo như sương mù, dường như tràn ra nỗi buồn vô tận.
Sự thật ở ngay trước mắt, chị ấy đang cố chấp điều gì?
Vũ Tuyết Trang không hiểu!
“Chị Khả Như đứng lên, em đưa chị đến gặp Lê Hoàng Việt hỏi rõ ràng, anh ta nghĩ như thế nào? Còn yêu hay không thì phải đưa ra lý do chia tay thuyết phục!”
Nếu như vậy, cô có thể đứng ở góc độ của anh mà xem xét mọi chuyện.
Trần Khả Như nghĩ lại, mấy lần trước là do cô quá bốc đồng, không đủ tin tưởng anh, luôn để Lê Hoàng Việt phải lựa chọn giữa tình cảm gia đình và tình yêu.
Lê Hoàng Việt là một người đàn ông có lý trí, anh ấy biết xem xét tình hình tổng thể, trước công sau tư.
Cần gì phải so đo hơn thua chứ?
“Không phải.”
Anh phủ nhận một cách ngắn gọn. Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, đôi mắt híp lại tàn nhẫn và độc ác.
Đôi môi mỏng, sắc bén nói: “Lần này em nghĩ quá nhiều rồi.”
Nhạt nhẽ, nhẹ phỗng, Nhưng lại rất trịnh trọng.
“Em không tin.”
Cô nói nhẹ nhàng, với sự kiên định trong đôi mắt mà cô thậm chí không nhận ra.
“Lê Hoàng Việt, em muốn nghe lời thật lòng.”
“Đó là tất cả sự thật.”
Lê Hoàng Việt quay người lại, để lại một bóng lưng lạnh lùng.
Trần Khả Như muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lê Mỹ Hoa đột ngột chặn lại: “Trần Khả Như, anh trai tao đã nói rất rõ, nếu mày còn có chút lòng tự trọng của phụ nữ, mau cút khỏi đây! Ức hiếp cái gì, loại đàn bà lẳng lơ như mày không xứng với anh trai tao!”
Lê Mỹ Hoa nói năng không thèm coi ai ra gì.
Cô ta căn bản không quan tâm.
Xung quanh bàn tán rất khó nghe. Tình hình chung hầu như nghiêng về một bên, có người chỉ trích cô, có người mắng mỏ cô, một số đồng cảm với cô. Cô đã được định sẵn là một kẻ thua cuộc, ở lại, cô còn có thể làm gì chứ?
Đột nhiên cô cảm thấy mình hèn mọn đến tận cùng, nhưng đây là phản ứng bình thường. Cô nghĩ mãi không ra, nghĩ thế nào cũng không hiểu, tại sao hứng thú của một người đàn ông lại thay đổi nhanh như vậy, không có bất kỳ dấu hiệu nào. Nếu đúng như Trần Phương Liên đã nói, bọn họ đã đạt được thỏa thuận riêng tư, tại sao cô lại không sớm nhận ra?
Lê Hoàng Việt, là do kỹ năng diễn xuất của anh quá tốt, hay là do em không cách nào chấp nhận được mộng đẹp tan vỡ trong nháy mắt?
“Chị dâu, hay là em đưa chị đi trước.”
Đúng lúc này, Trương Phúc Nhân đứng lên, lúng túng hỏi. Được rồi, trong hoàn cảnh này, chính là lúc anh anh dũng hy sinh, ngược lại đám đông ‘gây án’!
“Chị dâu? Chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ là vợ cũ của anh trai tôi! Đi nhanh đi, cô nghĩ mình còn chưa đủ nhục nhã sao?”
Trong mắt Lê Mỹ Hoa hiện lên vẻ đắc ý. Cô ta trở về, tận mắt nhìn thấy Trần Khả Như bị bỏ rơi, quả thực khiến người ta vui mừng.
Lê Hoàng Long mắng: “Mỹ Hoa, con im đi!”
“Cha, đã đến nước này, cha vẫn muốn giúp cô ta sao? Bây giờ là anh cả không cần cô ta nữa, lựa chọn chị Phương Liên và con trai, vốn không phải việc của con.” Mỹ Hoa gân cổ, trong mắt tràn đầy vẻ tươi cười xấu xa.
Lê Hoàng Long còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Nguyễn Phương Thanh kiên quyết giữ lại. Bà xệ mặt xuống, không chút khách sáo nói: “Lê Hoàng Long, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta. Anh cứ nhất quyết phải làm trái ý tôi à? Đứa cháu này tôi nhận, không ai có thể ngăn cản tôi!”
Lê Hoàng Long chưa bao giờ thấy bà ấy có dáng vẻ thế này, nhất thời không nói nên lời. Nhưng Khả Như, đứa bé này, hôm nay phải chịu thiệt thòi rồi! Hoàng Việt uống nhầm thuốc, thật sự vì một đứa trẻ mà bỏ rơi Khả Như sao?
“Vậy thì, đi thôi.”
Trương Phúc Nhân lúng túng đứng giữa tâm bão, vẻ mặt bất an.
Vẻ lạnh lùng của Trần Khả Như dần dần khôi phục, con ngươi nhìn chằm chằm anh một lát, mới nói: “Không cần, tôi có thể tự đi được.”
Khi cô xoay người, nhìn thấy Trần Phương Liên lộ ra tư thái chiến thắng, cậu bé liên tục gọi cha mẹ, người đàn bà xấu cuối cùng cũng bỏ đi.
Người đàn bà xấu xa?
Ha ha.
Cô mặc một chiếc váy mỏng, dần dần rời đi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng ồn ào hối hả phía sau, cùng khung cảnh ấm áp và ngột ngạt ở đằng kia.
Cô cảm thấy đây là một giấc mơ. Khi cô bước vào hành lang, một chút lạnh lẽo bắt đầu xâm nhập từ đôi vai trần, rồi dần dần chiếm lấy toàn bộ cơ thể cô.
Dù cô ngẩng cao đầu bước đi, cũng không thể thay đổi tình trạng bi thảm, trốn chạy trong tuyệt vọng.
Trước khi bấm thang máy, một tiếng bước chân lạch cạch chạy nhanh về phía cô.
“Thưa bà chủ, áo khoác của chị?”
Lê Chí Cường bất an nhìn chằm chằm vào mặt cô. Anh cũng bị sốc trước quyết định của giám đốc Hoàng Việt, nhưng anh ta không cách nào nghi ngờ, cho dù giám đốc có làm gì đi chăng nữa, anh ta đều lựa chọn ủng hộ vô điều kiện.
Trần Khả Như quay mặt sang một bên, nhìn chiếc áo khoác lông chồn trên tay đối phương, ánh mắt vô cùng nhạt nhẽo. Đưa tay ra, đầu ngón tay chạm vào lớp nhung lông chồn, vừa chạm liền như bị điện giật.
Cố gắng thu tay lại, nhưng không bỏ được.
“Anh ấy nhờ anh gửi à?”
Cô ngẩn người hỏi. Nói xong lại kích động, sao lại trở nên ngu ngốc như này?
Lê Chí Cường xấu hổ, ú ớ không biết đáp sao cho phải.
“Anh nói thật đi.” Trần Khả Như đột nhiên nhấn mạnh: “Tôi chỉ muốn nghe sự thật. Đoán đi đoán lại quá mệt mỏi. Tôi không hiểu được tâm tư của anh ấy.”
Càng nói, càng nhợt nhạt.
“Bà chủ, tôi tự mình mang áo khoác đến, nhưng tôi nghĩ giám đốc chắc hẳn có phiền phức, chị có thể…”
“Lê Chí Cường, cám ơn anh.”
Trần Khả Như nắm lấy chiếc áo khoác lông chồn, nhanh chóng ngắt lời anh ta, rồi bước vào thang máy đang mở.
Cô đã mong đợi Lê Hoàng Việt đuổi từ bên trong ra và giải thích với cô. Hoặc một cuộc điện thoại, một tin nhắn ám chỉ cũng được. Cô sẵn sàng tin rằng anh ấy gặp khó khăn, sẵn sàng thông cảm với anh, nhưng tại sao không cho cô một chút tín hiệu, dù chỉ là một cái nhìn thôi.
Sau khi đèn nháy đến điểm cuối, thang máy hoàn toàn khép lại.
Lê Hoàng Việt không đuổi theo.
Đến tối, anh cũng không quay lại biệt thự Di Linh.
Trần Khả Như đang nằm trên giường, nhắm mắt lại. Cô rất cố gắng để mình ngủ, có lẽ ngủ một giấc, ngày mai khi tỉnh dậy sẽ phát hiện đây chỉ là một cơn ác mộng.
Sau khi tỉnh lại, Lê Hoàng Việt lại trở về với cô.
Suốt đêm, cô liên tục lặp đi lặp lại những cơn ác mộng, chồng chất qua lại, trằn trọc bất an.
Khi những tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào người cô, cô không thể cảm nhận được chút ấm áp nào. Dự báo thời tiết cho biết nhiệt độ hôm nay xuống rất thấp, lần đầu tiên Đà Nẵng ghi nhận mức nhiệt thấp kỷ lục, 15oC. Vùng da lộ ra ngoài giống như bị ngâm trong nước đá.
Mùa đông ở thành phố Đà Nẵng năm nay cuối cùng cũng trở lại với cái lạnh khắc nghiệt hơn những năm trước.
Trần Khả Như bọc kín chính mình, đi đến sảnh bệnh viện, cô mới cảm thấy trái tim mình ấm lại.
Trong mắt mọi người cô luôn như một con sói cô độc, độc lập một mình. Hôm nay, cô nhận được vô số ánh mắt kỳ lạ của đồng nghiệp xung quanh.
Rõ ràng vẫn là công việc như mọi khi, tại sao khi nhìn thấy cô, mọi người lại xì xào bàn tán.
Cô vẫn đi khám, làm giải phẫu, làm như không nghe không thấy tất cả những lời xung quanh.
Cô biến mất trong nhà vệ sinh, có người nói: “Lê Hoàng Việt và bác sĩ Khả Như đã rạn nứt hôn nhân! Ngay cả con riêng cũng xuất hiện rồi!”
“Nhưng, nhìn bộ dạng của bác sĩ Khả Như, có vẻ như không có chuyện gì xảy ra.”
“Cái này gọi là có định lực, nói không chừng tối hôm qua đã lén khóc một trận!”
“Ai nha, giàu sang quên tình nghĩa, đây đúng là sự thật. Bác sĩ Khả Như đã kết hôn với Lê Hoàng Việt gần ba năm, ai bảo cô ấy còn chưa sinh con, nếu không có lẽ cô ấy sẽ không bị bỏ rơi!”
“…”
Trần Khả Như yếu ớt dựa vào hành lang lạnh lẽo, đôi mắt sưng lên, hiện vẻ chua xót, khuôn mặt lạnh lùng.
Hóa ra tất cả điều này là sự thật!
Cô thật sự bị Lê Hoàng Việt bỏ rơi? Không thể nào, Lê Hoàng Việt và cô yêu nhau, mọi chuyện đều tốt đẹp! Không thể nào!
Đêm khuya, bệnh viện đa khoa An Tâm.
Trần Khả Như vẫn đang làm thêm giờ.
Thay vì nói làm thêm giờ, thì nên nói là tự hành bản thân. Cô ngồi trước bàn làm việc, vò đầu bứt tóc suy nghĩ miên man, hồi tưởng những chuyện vụn vặt giữa hai người.
Hai người họ cả cái chết cũng không sợ, tại sao lại bị những thứ thực tế khác đánh bại?
Yêu thì dễ nhưng giữ được tình thì khó.
Đột nhiên, một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo.
Vũ Tuyết Trang khí thế hung hăng mở to mắt hạnh, mặc áo bệnh viện, dưới chân đi một đôi dép bông, khó nhọc đi đến chỗ cô: “Trần Khả Như, xảy ra chuyện gì? Mấy ngày em nằm viện, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Vũ Tuyết Trang không thể tin được. Hôm nay vừa mở mắt ra, tin tức về hôn nhân của chị Khả Như đổ vỡ ùn ùn đập vào mắt.
Không những thế, lại còn mối tình đầu, con riêng, vân vân mây mây, tựa như bom hẹn giờ, nổ tung toàn bộ thành phố Đà Nẵng.
Lê Hoàng Việt được xem như kiểu mẫu của lãng tử quay đầu, cùng Trần Khả Như ân ái đã lâu, ai ngờ rằng thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu. Các bình luận trên Internet thường mang ý kiến phân cực, một nửa số người mắng Lê Hoàng Việt là đồ cặn bã. Mắng Trần Phương Liên là giả tạo, sớm không đến, muộn không đến lại hết lần này tới lần khác xuất hiện khi mối quan hệ cả hai đang mặn nồng. Nửa còn lại cho rằng Trần Khả Như xứng đáng, vì cô đã cướp bạn trai của người khác, nhưng giờ quả báo đã đến.
Từ sáng đã nhìn thấy, cô ấy không nhịn được nữa, gọi điện cho Trần Khả Như nhưng không ai nghe máy, thật sự khiến Vũ Tuyết Trang lo lắng đến viêm dạ dày.
Nếu không phải bố mẹ cô ấy trông chừng rất chặt, không cho cô ấy ra khỏi giường, thì Vũ Tuyết Trang đã sớm đến khoa sản.
Không cần như ngồi bàn chông đến tận chiều mới đến đây được.
“Vết thương của em còn chưa lành, sao lại chạy lung tung thế?”
Trần Khả Như ngẩng đầu giữa hai lòng bàn tay, nặn ra một nụ cười còn xấu hơn khóc, sự quan tâm trong mắt đầy hời hợt.
“Vết thương của em có cái quái gì, Trần Khả Như, nhìn chị bây giờ trông như một vũng bùn nát, chị thua rồi sao?”
Hai mắt Vũ Tuyết Trang đỏ hoe, đưa tay muốn kéo cô, nhưng đi được vài bước, bởi vì quá xúc động mà ảnh hưởng đến vết thương ở bụng, lông mày nhíu lại.
“Em ngồi xuống nhanh lên!”
Trần Khả Như gấp gáp, cô không chút suy nghĩ đỡ lấy Vũ Tuyết Trang ngồi lên ghế sô pha mềm mại, vội vàng mở áo khoác ra kiểm tra, nhưng Ngô Nguyên đã giữ chặt mu bàn tay cô.
Cô mới phẫu thuật chưa đầy một tháng, cảm xúc quá kịch liệt và động tác quá mạnh, đã ảnh hưởng rất nhiều đến vết thương.
“Chị Khả Như, em không sao. Chị không sao chứ?”
Vũ Tuyết Trang chậm rãi hỏi, giọng cô không còn hăng như trước, giọng mũi có chút nặng nề, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Tuyết Trang, em biết không, chị không tin.”
Dưới ngọn đèn sợi đốt ấm áp, Vũ Tuyết Trang nhìn thấy Trần Khả Như mở ra một đôi mắt trong veo như sương mù, dường như tràn ra nỗi buồn vô tận.
Sự thật ở ngay trước mắt, chị ấy đang cố chấp điều gì?
Vũ Tuyết Trang không hiểu!
“Chị Khả Như đứng lên, em đưa chị đến gặp Lê Hoàng Việt hỏi rõ ràng, anh ta nghĩ như thế nào? Còn yêu hay không thì phải đưa ra lý do chia tay thuyết phục!”
Bình luận facebook