Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26 - Thì ra em thích kích thích
“Có thể cô Khả Như không cố ý, chỉ là chuyện lúc sáng cho nên em sợ cô ấy vẫn còn trách em…” Đàm Thu Trang hạ thấp giọng, uất ức nói như vậy sẽ càng khiến cho người khác cảm thấy cô ta khoan hồng độ lượng.
Làm bộ làm tịch!
Trần Khả Như mím chặt môi, hai mắt nheo lại liếc nhìn cô ta một cái.
Từ Trần Khả Hân đến Đàm Thu Trang, rốt cuộc bọn họ thiếu kiên nhẫn đến thế sao? Lê Hoàng Việt khinh thường cong cánh môi lên: “Là cô làm sao?”
Trong giọng nói của anh rõ ràng đang chứa đầy sự nghi ngờ hỏi tội. Tuy nhiên âm cuối cùng lại bị kéo lên cao mang theo chút đắc ý không dễ phát hiện. Chuyện Trần Khả Như ghen tuông làm bị thương người khác thì nhìn từ một khía cạnh khác đã cho thấy rằng sức hút của anh là không gì có thể ngăn cản được, có một hai người phụ nữ tranh giành tình cảm cũng rất bình thường.
Nhưng cô sẽ làm vậy sao?
“Xem ra trong mắt của tổng giám đốc Việt, tôi chẳng những ác độc mà lại còn có ngu xuẩn nữa! Nếu tôi thật sự muốn hãm hại bạn gái của anh thì cũng sẽ dùng một vài thủ đoạn thông minh hơn.” Trần Khả Như khinh thường nói, cơ thể cô đứng thẳng tắp, giọng điệu không kiêu ngạo không thấp hèn.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Dám tranh cãi với Lê Hoàng Việt, cô như vậy cũng được xem như một người có mặt mũi rồi.
Nghe vậy, sắc mặt Đàm Thu Trang hơi thay đổi, cô ta cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, vội vàng nói: “Tổng giám đốc Việt, có lẽ vừa rồi là em vô ý thôi. Anh nể tình em đừng so đo với bác sĩ Như có được không? Dù sau thì hôm nay cô ấy cũng cực khổ nhiều rồi.”
Đàm Thu Trang là một người vô cùng biết điều, cô ta biết cách giải vây cho mình đồng thời cũng muốn lấy lòng Lê Hoàng Việt. Trần Khả Như thờ ơ lạnh nhạt, trong mắt hiện lên sự mỉa mai nhưng lại không phản bác. Chỉ tiếc Đàm Thu Trang không nịnh nọt đúng chỗ rồi.
Lê Hoàng Việt là một người cực kỳ sĩ diện, lời anh đã nói ra thì sao dễ dàng thu hồi lại được?
“Chủ nhiệm Sơn, nếu bác sĩ Như đã nói vậy thì ông cứ lấy camera ra xem thử để cô ta hết hy vọng đi!” Anh liếc mắt nhìn sang, trong giọng nói giống như không hề để ý tới. Nhưng khí thế và sự quyết đoán phát ra từ trên người anh cũng đủ để khiến người bình thường kinh sợ.
Phan Đức Sơn bị điểm danh nên vô cùng sợ hãi, ông ấy bước ra khỏi vị trí vây xem đi lên chính giữa, ánh mắt sau mắt chiếc kính chợt lóe lên sự khôn khéo. Sau đó làm như buồn rầu nói: “Tổng giám đốc Việt, thật xin lỗi, nhân viên trong phòng máy tính mới vừa báo cáo máy tính đã xảy ra chút vấn đề, tạm thời không trích video trong camera được, cho nên…”
Trên cánh môi mỏng của Lê Hoàng Việt khẽ nhếch lên, trong mắt dường như đang nói: Trẻ nhỏ dễ dạy.
“Nếu đã như vậy, khi nào sửa xong thì báo cho trợ lý của tôi biết.”
“Đương nhiên, nhất định rồi.” Bộ dáng khom lưng uốn gối của Phan Đức Sơn khiến mấy đồng nghiệp trong bệnh viện không hẹn mà khinh thường, ông ấy quá nịnh nọt. Sao đột nhiên máy tính trong phòng máy tính của bệnh viện lại bị lỗi được chứ?
Rõ ràng chủ nhiệm Sơn đang hy sinh đồng nghiệp để cố tình lấy lòng Lê Hoàng Việt. Tuy trong lòng mỗi người đều hiểu rõ nhưng không ai dám đứng ra nói chuyện.
Bao gồm cả Vũ Tuyết Trang vẫn luôn bênh vực Trần Khả Như, cô ấy chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ. Trong tình huống lớn thế này thì sao có thể làm việc lỗ mãng được, cũng chỉ có yên lặng khinh bỉ kẻ ác trong lòng mà thôi.
Chuyện này mặc kệ Trần Khả Như đúng hay sai, có bị uất ức hay không thì cũng phải cứ cho qua như vậy. Từ đầu đến cuối, cô cũng chỉ là hòn đá kê chân. Sắc mặt của Trần Khả Như không hề thay đổi, trong mắt hiện lên một sự mỉa mai vô cùng nhạt.
Tuy Lê Hoàng Việt vẫn cao cao tại thượng như cũ, trong chuyện này đúng là Trần Khả Như đã chịu thiệt thòi, nhưng vì sao anh vẫn luôn không tìm thấy cảm xúc dao động nào quá lớn trên mặt cô. Người phụ nữ này dường như không có nhược điểm có thể công phá nổi. Nếu nói mềm yếu thì sợ rằng cũng chỉ có lúc ở trên giường mới thỉnh thoảng nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ kẽ răng của cô mà thôi…
“Kết thúc công việc rồi, mọi người đều tản ra đi.”
Đạo diễn thét to một tiếng, đám người đang vây xem lưu luyến rời đi. Tuy rằng xem chưa đã nhưng cũng không thể đòi hỏi quá nhiều được, mọi người vẫn còn oán hận tình huống không đủ xuất sắc nhưng đành phải im lặng rời khỏi.
“Tổng giám đốc Việt, không phải anh nói muốn đi ăn đồ Nhật Bản sao, chúng ta đi thôi.”
Đàm Thu Trang nịnh nọt không đúng lúc, cô ta thoáng nhìn qua Trần Khả Như rồi sau đó dựa sát vào người Lê Hoàng Việt, giống một con công đang khoa trương tuyên thệ chủ quyền vậy. Lê Hoàng Việt gần như chưa nghe hết đã gật đầu đồng ý.
Hai người giống như một đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt, nhanh chóng lướt qua người Trần Khả Như rời đi. Trong lúc hai người đi qua, cô cảm nhận rất rõ một trận gió lớn ập tới.
Mà cô, dáng đứng đến thẳng tắp giống như một bức tượng tinh xảo. Mọi người đều biết rõ Đàm Thu Trang đang cố ý vu oan, nhân phẩm của Đàm Thu Trang không tốt nhưng cô ta có người chống lưng. Nhìn bề ngoài thì có vẻ như cô chiếm được lẽ phải nhưng thật ra lại thua vô cùng thảm bại.
Kỳ thật thắng thua đối với cô mà nói chưa bao giờ là vấn đề. Nhưng khi Lê Hoàng Việt đưa người phụ nữ khác rời đi, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô thì cô lại vô cùng đau lòng khổ sở.
“Chị Khả Như, chị ổn chứ?”
“Không sao...”
Cô giật mình hoàn hồn, mặt mày đột nhiên nhăn lại, cả người cong xuống lung lay như muốn ngã. Vũ Tuyết Trang vội vàng tiến lên đỡ cô, sự khẩn trương trong mắt cô ấy rất chân thành.
“Hả, chị Khả Như, chân chị sưng to hơn vừa rồi kìa!” Đàm Thu Trang đáng chết, cố ý dày vò bác sĩ Như cả một buổi chiều.
“Không sao, chị trở về thoa chút thuốc là được.”
Trần Khả Như tự mình đứng vững, thoát khỏi sự nâng đỡ của cô ấy, đầu lông mày vẫn không hề giãn ra.
Vũ Tuyết Trang cảm thấy chán nản, đột nhiên bác sĩ Như lại trở nên lạnh lùng cao ngạo, cái loại tính tình lạnh lùng khiến người khác phải cách thật xa này lại trở về rồi. Đều là bởi vì ông chồng cặn bã của cô sao?
“Hôm nay vất vả rồi, đừng nghĩ nhiều, trở về nghỉ ngơi sớm chút đi.”
“Chị Khả Như...”
Vũ Tuyết Trang nhíu mày gọi nhưng bước chân của đối phương rất vững vàng, tiếng vang trên sàn nhà cũng đều đặn có sức. Rõ ràng bác sĩ Như gầy như vậy nhưng sao lại muốn mang hết những gánh nặng trên vai chứ? So với bề ngoài thì dường như bên trông cô hiếu thắng hơn nhiều.
Cô ấy im lặng thở dài một hơi. Dường như gió vào cuối mùa hè đầu mùa thu đã bắt đầu thổi nhiều hơn. Sau khi Trần Khả Như ra khỏi bệnh viện thì vẫn luôn dọc theo ven đường, cố chấp tiếp tục đi về phía trước.
Chân đau không?
Đau.
Nhưng trong lòng lại giống như có một tảng đá đang đè nặng, không kéo lại được mà cũng không đẩy đi được, chỉ có thể chịu đựng sự nặng nề. Nhưng cứ nhẫn nhịn lâu như vậy hoài thì chắc cô sẽ điên mất.
Lê Hoàng Việt, rốt cuộc anh muốn tra tấn tôi tới khi nào? Anh không có gì tốt đẹp cả, vậy vì sao mình lại cứ lặp đi lặp lại việc chịu bị sỉ nhục như vậy. Trần Khả Như, vì sao mày chưa từ bỏ ý định? Nếu không yêu thì phải bảo vệ trái tim mình cho tốt, đừng để người khác làm tổn thương đến mày chứ?
Chờ đến khi cô hoàn hồn thì đã cảm thấy chân mình vô cùng đau, tuy cô luôn kiên cường nhưng suýt chút nữa thì nước mắt đã trào ra. Màn đêm buông xuống, Trần Khả Như đang ngồi trên ghế đá ở vòng ngoài của bờ hồ, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt. Cô đang nghĩ mình có nên gọi điện thoại cho ai đó hay không, nếu không với tình trạng của cô bây giờ chỉ sợ không thể tự trở về được.
Lục tìm trong danh bạ một hồi cô mới phát hiện bạn bè của cô ít đến đáng thương.
“Người đẹp, có muốn làm ăn hay không?”
Một giọng nói đáng khinh vang lên từ đỉnh đầu.
Trần Khả Như ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt của một ông chú trung niên đang thèm thuồng đánh giá mình. Ánh mắt kia vô cùng càn rỡ quan sát khắp cơ thể cô!
“Cút ngay!”
Dám coi cô thành loại phụ nữ kia, sắc mặt của Trần Khả Như lộ vẻ bực bội, lạnh giọng quát. Cô suýt nữa đã quên khu này thường xuyên sẽ có mấy cô gái tới mời chào khách,thỉnh thoảng dân phòng có xuống điều tra nhưng cũng vô dụng.
“Người đẹp, sao hung dữ quá vậy, anh cho em thêm hai trăm nghìn nữa được chưa?”
Trong lúc người đàn ông trung niên nói chuyện thì đã đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trần Khả Như làm bộ ôm lấy bả vai của cô liên tục giở trò, trông dáng vẻ giống như đang vô cùng gấp gáp.
“Biến thái!”
Dạ dày của Trần Khả Như trào ngược lên, bất chấp cơn đau trên chân dùng sức đẩy đối phương ra rồi chạy về phía trước.
“Người đẹp, chúng ta thương lượng giá cả đi mà, anh trả năm trăm nghìn nhé được không? Không bao đêm cũng được nữa, em thẹn thùng làm gì chứ, chờ anh với!”
Tiếng gọi vang lên ngay sát phía sau, tiếng bước chân dồn dập tới gần, cơ bắp trên toàn thân Trần Khả Như đều căng chặt, máu chảy ngược lên trên. Hôm nay cô gặp phải vận xui gì mà lại đụng phải một tên lưu manh lì lợm la liếm chứ!
“Cứu mạng...”
Nhưng bây giờ cô không thể chạy nhanh được, chỉ cần người đàn ông này chạm vào cô thôi thì cô đã ghê tởm muốn chết rồi. Đột nhiên dưới chân cô vấp một cái, thân thể mất cân bằng ngã sóng soài về phía trước…
Làm sao bây giờ?
Gần đây có người nào ra giúp cô hay không!
“Người đẹp, thì ra em thích chơi trò kích thích. Được, anh cũng thích lắm…”
Làm bộ làm tịch!
Trần Khả Như mím chặt môi, hai mắt nheo lại liếc nhìn cô ta một cái.
Từ Trần Khả Hân đến Đàm Thu Trang, rốt cuộc bọn họ thiếu kiên nhẫn đến thế sao? Lê Hoàng Việt khinh thường cong cánh môi lên: “Là cô làm sao?”
Trong giọng nói của anh rõ ràng đang chứa đầy sự nghi ngờ hỏi tội. Tuy nhiên âm cuối cùng lại bị kéo lên cao mang theo chút đắc ý không dễ phát hiện. Chuyện Trần Khả Như ghen tuông làm bị thương người khác thì nhìn từ một khía cạnh khác đã cho thấy rằng sức hút của anh là không gì có thể ngăn cản được, có một hai người phụ nữ tranh giành tình cảm cũng rất bình thường.
Nhưng cô sẽ làm vậy sao?
“Xem ra trong mắt của tổng giám đốc Việt, tôi chẳng những ác độc mà lại còn có ngu xuẩn nữa! Nếu tôi thật sự muốn hãm hại bạn gái của anh thì cũng sẽ dùng một vài thủ đoạn thông minh hơn.” Trần Khả Như khinh thường nói, cơ thể cô đứng thẳng tắp, giọng điệu không kiêu ngạo không thấp hèn.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Dám tranh cãi với Lê Hoàng Việt, cô như vậy cũng được xem như một người có mặt mũi rồi.
Nghe vậy, sắc mặt Đàm Thu Trang hơi thay đổi, cô ta cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, vội vàng nói: “Tổng giám đốc Việt, có lẽ vừa rồi là em vô ý thôi. Anh nể tình em đừng so đo với bác sĩ Như có được không? Dù sau thì hôm nay cô ấy cũng cực khổ nhiều rồi.”
Đàm Thu Trang là một người vô cùng biết điều, cô ta biết cách giải vây cho mình đồng thời cũng muốn lấy lòng Lê Hoàng Việt. Trần Khả Như thờ ơ lạnh nhạt, trong mắt hiện lên sự mỉa mai nhưng lại không phản bác. Chỉ tiếc Đàm Thu Trang không nịnh nọt đúng chỗ rồi.
Lê Hoàng Việt là một người cực kỳ sĩ diện, lời anh đã nói ra thì sao dễ dàng thu hồi lại được?
“Chủ nhiệm Sơn, nếu bác sĩ Như đã nói vậy thì ông cứ lấy camera ra xem thử để cô ta hết hy vọng đi!” Anh liếc mắt nhìn sang, trong giọng nói giống như không hề để ý tới. Nhưng khí thế và sự quyết đoán phát ra từ trên người anh cũng đủ để khiến người bình thường kinh sợ.
Phan Đức Sơn bị điểm danh nên vô cùng sợ hãi, ông ấy bước ra khỏi vị trí vây xem đi lên chính giữa, ánh mắt sau mắt chiếc kính chợt lóe lên sự khôn khéo. Sau đó làm như buồn rầu nói: “Tổng giám đốc Việt, thật xin lỗi, nhân viên trong phòng máy tính mới vừa báo cáo máy tính đã xảy ra chút vấn đề, tạm thời không trích video trong camera được, cho nên…”
Trên cánh môi mỏng của Lê Hoàng Việt khẽ nhếch lên, trong mắt dường như đang nói: Trẻ nhỏ dễ dạy.
“Nếu đã như vậy, khi nào sửa xong thì báo cho trợ lý của tôi biết.”
“Đương nhiên, nhất định rồi.” Bộ dáng khom lưng uốn gối của Phan Đức Sơn khiến mấy đồng nghiệp trong bệnh viện không hẹn mà khinh thường, ông ấy quá nịnh nọt. Sao đột nhiên máy tính trong phòng máy tính của bệnh viện lại bị lỗi được chứ?
Rõ ràng chủ nhiệm Sơn đang hy sinh đồng nghiệp để cố tình lấy lòng Lê Hoàng Việt. Tuy trong lòng mỗi người đều hiểu rõ nhưng không ai dám đứng ra nói chuyện.
Bao gồm cả Vũ Tuyết Trang vẫn luôn bênh vực Trần Khả Như, cô ấy chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ. Trong tình huống lớn thế này thì sao có thể làm việc lỗ mãng được, cũng chỉ có yên lặng khinh bỉ kẻ ác trong lòng mà thôi.
Chuyện này mặc kệ Trần Khả Như đúng hay sai, có bị uất ức hay không thì cũng phải cứ cho qua như vậy. Từ đầu đến cuối, cô cũng chỉ là hòn đá kê chân. Sắc mặt của Trần Khả Như không hề thay đổi, trong mắt hiện lên một sự mỉa mai vô cùng nhạt.
Tuy Lê Hoàng Việt vẫn cao cao tại thượng như cũ, trong chuyện này đúng là Trần Khả Như đã chịu thiệt thòi, nhưng vì sao anh vẫn luôn không tìm thấy cảm xúc dao động nào quá lớn trên mặt cô. Người phụ nữ này dường như không có nhược điểm có thể công phá nổi. Nếu nói mềm yếu thì sợ rằng cũng chỉ có lúc ở trên giường mới thỉnh thoảng nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ kẽ răng của cô mà thôi…
“Kết thúc công việc rồi, mọi người đều tản ra đi.”
Đạo diễn thét to một tiếng, đám người đang vây xem lưu luyến rời đi. Tuy rằng xem chưa đã nhưng cũng không thể đòi hỏi quá nhiều được, mọi người vẫn còn oán hận tình huống không đủ xuất sắc nhưng đành phải im lặng rời khỏi.
“Tổng giám đốc Việt, không phải anh nói muốn đi ăn đồ Nhật Bản sao, chúng ta đi thôi.”
Đàm Thu Trang nịnh nọt không đúng lúc, cô ta thoáng nhìn qua Trần Khả Như rồi sau đó dựa sát vào người Lê Hoàng Việt, giống một con công đang khoa trương tuyên thệ chủ quyền vậy. Lê Hoàng Việt gần như chưa nghe hết đã gật đầu đồng ý.
Hai người giống như một đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt, nhanh chóng lướt qua người Trần Khả Như rời đi. Trong lúc hai người đi qua, cô cảm nhận rất rõ một trận gió lớn ập tới.
Mà cô, dáng đứng đến thẳng tắp giống như một bức tượng tinh xảo. Mọi người đều biết rõ Đàm Thu Trang đang cố ý vu oan, nhân phẩm của Đàm Thu Trang không tốt nhưng cô ta có người chống lưng. Nhìn bề ngoài thì có vẻ như cô chiếm được lẽ phải nhưng thật ra lại thua vô cùng thảm bại.
Kỳ thật thắng thua đối với cô mà nói chưa bao giờ là vấn đề. Nhưng khi Lê Hoàng Việt đưa người phụ nữ khác rời đi, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô thì cô lại vô cùng đau lòng khổ sở.
“Chị Khả Như, chị ổn chứ?”
“Không sao...”
Cô giật mình hoàn hồn, mặt mày đột nhiên nhăn lại, cả người cong xuống lung lay như muốn ngã. Vũ Tuyết Trang vội vàng tiến lên đỡ cô, sự khẩn trương trong mắt cô ấy rất chân thành.
“Hả, chị Khả Như, chân chị sưng to hơn vừa rồi kìa!” Đàm Thu Trang đáng chết, cố ý dày vò bác sĩ Như cả một buổi chiều.
“Không sao, chị trở về thoa chút thuốc là được.”
Trần Khả Như tự mình đứng vững, thoát khỏi sự nâng đỡ của cô ấy, đầu lông mày vẫn không hề giãn ra.
Vũ Tuyết Trang cảm thấy chán nản, đột nhiên bác sĩ Như lại trở nên lạnh lùng cao ngạo, cái loại tính tình lạnh lùng khiến người khác phải cách thật xa này lại trở về rồi. Đều là bởi vì ông chồng cặn bã của cô sao?
“Hôm nay vất vả rồi, đừng nghĩ nhiều, trở về nghỉ ngơi sớm chút đi.”
“Chị Khả Như...”
Vũ Tuyết Trang nhíu mày gọi nhưng bước chân của đối phương rất vững vàng, tiếng vang trên sàn nhà cũng đều đặn có sức. Rõ ràng bác sĩ Như gầy như vậy nhưng sao lại muốn mang hết những gánh nặng trên vai chứ? So với bề ngoài thì dường như bên trông cô hiếu thắng hơn nhiều.
Cô ấy im lặng thở dài một hơi. Dường như gió vào cuối mùa hè đầu mùa thu đã bắt đầu thổi nhiều hơn. Sau khi Trần Khả Như ra khỏi bệnh viện thì vẫn luôn dọc theo ven đường, cố chấp tiếp tục đi về phía trước.
Chân đau không?
Đau.
Nhưng trong lòng lại giống như có một tảng đá đang đè nặng, không kéo lại được mà cũng không đẩy đi được, chỉ có thể chịu đựng sự nặng nề. Nhưng cứ nhẫn nhịn lâu như vậy hoài thì chắc cô sẽ điên mất.
Lê Hoàng Việt, rốt cuộc anh muốn tra tấn tôi tới khi nào? Anh không có gì tốt đẹp cả, vậy vì sao mình lại cứ lặp đi lặp lại việc chịu bị sỉ nhục như vậy. Trần Khả Như, vì sao mày chưa từ bỏ ý định? Nếu không yêu thì phải bảo vệ trái tim mình cho tốt, đừng để người khác làm tổn thương đến mày chứ?
Chờ đến khi cô hoàn hồn thì đã cảm thấy chân mình vô cùng đau, tuy cô luôn kiên cường nhưng suýt chút nữa thì nước mắt đã trào ra. Màn đêm buông xuống, Trần Khả Như đang ngồi trên ghế đá ở vòng ngoài của bờ hồ, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt. Cô đang nghĩ mình có nên gọi điện thoại cho ai đó hay không, nếu không với tình trạng của cô bây giờ chỉ sợ không thể tự trở về được.
Lục tìm trong danh bạ một hồi cô mới phát hiện bạn bè của cô ít đến đáng thương.
“Người đẹp, có muốn làm ăn hay không?”
Một giọng nói đáng khinh vang lên từ đỉnh đầu.
Trần Khả Như ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt của một ông chú trung niên đang thèm thuồng đánh giá mình. Ánh mắt kia vô cùng càn rỡ quan sát khắp cơ thể cô!
“Cút ngay!”
Dám coi cô thành loại phụ nữ kia, sắc mặt của Trần Khả Như lộ vẻ bực bội, lạnh giọng quát. Cô suýt nữa đã quên khu này thường xuyên sẽ có mấy cô gái tới mời chào khách,thỉnh thoảng dân phòng có xuống điều tra nhưng cũng vô dụng.
“Người đẹp, sao hung dữ quá vậy, anh cho em thêm hai trăm nghìn nữa được chưa?”
Trong lúc người đàn ông trung niên nói chuyện thì đã đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trần Khả Như làm bộ ôm lấy bả vai của cô liên tục giở trò, trông dáng vẻ giống như đang vô cùng gấp gáp.
“Biến thái!”
Dạ dày của Trần Khả Như trào ngược lên, bất chấp cơn đau trên chân dùng sức đẩy đối phương ra rồi chạy về phía trước.
“Người đẹp, chúng ta thương lượng giá cả đi mà, anh trả năm trăm nghìn nhé được không? Không bao đêm cũng được nữa, em thẹn thùng làm gì chứ, chờ anh với!”
Tiếng gọi vang lên ngay sát phía sau, tiếng bước chân dồn dập tới gần, cơ bắp trên toàn thân Trần Khả Như đều căng chặt, máu chảy ngược lên trên. Hôm nay cô gặp phải vận xui gì mà lại đụng phải một tên lưu manh lì lợm la liếm chứ!
“Cứu mạng...”
Nhưng bây giờ cô không thể chạy nhanh được, chỉ cần người đàn ông này chạm vào cô thôi thì cô đã ghê tởm muốn chết rồi. Đột nhiên dưới chân cô vấp một cái, thân thể mất cân bằng ngã sóng soài về phía trước…
Làm sao bây giờ?
Gần đây có người nào ra giúp cô hay không!
“Người đẹp, thì ra em thích chơi trò kích thích. Được, anh cũng thích lắm…”
Bình luận facebook