Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28 - Trần Khả Như, có phải cô thầm thích tôi không?
Không phải vừa rồi vẫn còn tốt sao? Nhưng mà, có lẽ anh vẫn luôn khó hiểu như vậy.
"Lúc đi ra nhớ đóng cửa lại." Trần Khả Như không nhìn anh nữa, sự chú ý tập trung vào chân của mình. Cô dùng rượu thuốc bắt đầu vỗ vào từng chút một, nhìn có vẻ rất tập trung giống như không hề có cảm giác đau đớn.
Ban đầu Lê Hoàng Việt còn muốn đi khỏi nhưng trong chớp mắt lại từ bỏ đi suy nghĩ này. Người phụ nữ này giống như vội vàng không kịp chờ đợi muốn đuổi anh đi vậy?
Anh xoay người từ từ đi đến ghế sa lon bên kia, thong thả ngồi xuống rồi thầm nghĩ: Chủ của ngôi biệt thự này là mình, đây là nhà của mình, sao mình lại phải đi chứ?
Trần Khả Như khẽ nâng tầm mắt, mặc dù ngạc nhiên về hành động của anh nhưng cũng không ngăn cản. Ở chung được mấy ngày, cô đã hiểu đôi chút về tính cách của Lê Hoàng Việt. Cô càng nói anh thì anh sẽ càng công kích ác liệt hơn, cho nên chi bằng cô cứ ngậm miệng lại.
Thấy cô không đáp lời, Lê Hoàng Việt cảm thấy hơi nhạt nhẽo, tiện tay lật một quyển tạp chí trên bàn trà. Trên bìa chính là ảnh chụp của anh và Đàm Thu Trang kí kết trong buổi họp báo... Nhìn xuống dưới bàn trà, cũng có mấy quyển tạp chí khác cùng một loại. Ánh mắt anh tối sầm lại, đột nhiên, khóe miệng khẽ cong lên.
Trong phòng khách rộng rãi sáng rực, vang lên tiếng bàn tay lật trang giấy loạt xoạt vô cùng có quy luật, trừ âm thanh đó ra thì mọi việc còn lại đều vô cùng yên tĩnh.Trần Khả Như không thể khống chế được lại liếc mắt mà nhìn về phía bên kia, chỉ thấy đường nét gò má tinh tế sắc bén của anh. Anh vẫn giữ tư thế đó, đã qua rất lâu rồi sao anh vẫn chưa đi nhỉ?
Nhưng sâu trong tiềm thức, cô vẫn hi vọng ở cùng với anh.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Bỗng nhiên anh lên tiếng: "Trần Khả Như, cô quan tâm tôi vậy sao?"
"Cái gì?"
Cô không hiểu.
Chỉ thấy Lê Hoàng Việt thuận tay lật mở một chồng tạp chí lớn, để rầm rầm lên bàn trà, nở nụ cười quỷ dị.
Nghe được âm thanh,Trần Khả Như nhìn lại. Trong chớp mắt vẻ mặt cô cứng đờ, những tạp chí kia... mỗi một cuốn tạp chí đều là chuyện bê bối tình cảm giữa Lê Hoàng Việt và tình cũ. Đã gần hai năm Lê Hoàng Việt chưa từng đặt chân đến đây nên cô cũng không lo lắng sẽ bị anh phát hiện, nhưng bây giờ thì... Chết tiệt, cô lại chủ quan như thế!
Bây giờ giật lại cũng không còn kịp nữa.
Lê Hoàng Việt thấy cô cắn cánh môi, dáng vẻ ngây ngốc thì anh lập tức đứng dậy bước đến gần khiến cho Trần Khả Như vô cùng bất ngờ. Dưới ánh đèn thủy tinh màu cam, anh hơi khom người, khuôn mặt anh tuấn không tì vết đưa đến rất gần, giống như chỉ cần cô khẽ động thì khuôn mặt sẽ dính vào bờ môi anh.
Hơi thở gần như thế.
Nhịp tim nhanh như vậy. Vì sao mỗi lần đến gần anh đều rung động lòng người như vậy.
"Trần Khả Như, có phải cô thầm thích tôi không?"
Hơi thở ấm áp phả ra, giống như con kiến từng chút xâm nhập vào mỗi một lỗ chân lông trên mặt cô. Động tác ngửa đầu của cô khẽ cứng đờ, từ cổ trở xuống như bị tê liệt.
"Nếu không thì sao lại thu gom nhiều tạp chí tin tức về tôi như thế?" Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!Trong khoảnh khắc câu nói kia kết thúc, Trần Khả Như lại chột dạ, bí mật nực cười cô chôn rất sâu này lại bị anh thấy rất rõ.
Không, không thể.
"Anh ghét tôi như thế, sao tôi có thể không biết lượng sức mình mà thích anh được chứ? Hai ba ngày anh lại có tin tức một lần, những tạp chí này chỉ là trùng hợp thôi." Khóe miệng của cô xẹt qua sự chế giễu: "Lê Hoàng Việt, xem ra anh còn tưởng bở hơn tôi nữa đấy!"
Người phụ nữ này luôn có cách chọc giận anh, miệng lưỡi sắc bén không hề chịu yếu thế!
Anh khẽ nhíu đôi mày kiếm rậm rạp, nhanh chóng thu lại dáng vẻ ám muội, sau đó đứng thẳng người lên, vẻ mặt âm trầm mà nói: "Không có thì tốt rồi, Trần Khả Như, nhất định là cô không biết tôi chán ghét cô đến mức nào đâu! Hai năm trước như thế, hai năm sau vẫn như thế."
Cô biết.
Cho nên không cần anh nhắc nhở.
"Như vậy thì mời tổng giám đốc Việt tiếp tục giữ sự chán ghét đó với tôi."
Sắc mặt Trần Khả Như lạnh nhạt, sau khi nói xong thì khập khễnh bước lên bậc thang.
May mắn anh không phát hiện.
Quả nhiên, ở trong mắt Lê Hoàng Việt, ngay cả khi cô thầm mến anh cũng bị chán ghét. Sau này nhất định cô phải cẩn thận hơn một chút, giấu thật sâuchuyện này trong lòng mình mới được. Bởi vì cô không muốn có một ngày bị Lê Hoàng Việt nghênh ngang trắng trợn nói móc và chế giễu, xem sự chân thành của cô như đồ rách nát.
Như thế, cô sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Không hiểu sao Lê Hoàng Việt lại thấy phiền muộn, đôi mắt sắc bén lại u sầu. Tổng giám đốc tập đoàn Á Châu, tuổi trẻ anh tuấn, phong lưu nhiều tiền, người thầm thích anh nhiều không kể siết, vì sao cô lại không thích anh?
Còn nữa, thái độ của cô là thế nào!
Chẳng trách người phụ nữ này lại to gan dám nói chuyện ly hôn với anh, chẳng lẽ cô đã tìm được lốp xe dự phòng ở bên ngoài rồi? Giống như Phan Huỳnh Đông, không đúng, chỉ cần Phan Huỳnh Đông điều tra một chút thì sẽ biết thân phận của Trần Khả Như. Vợ của bạn không thể chiếm được, nếu như anh ta dám nhặt lại đồ của người khác thì cần phải suy nghĩ xem có nên vứt bỏ thể diện của tổng giám đốc ngân hàng ACB hay không trước đã.
Tiếng chuông vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lê Hoàng Việt, theo phán đoán của anh, đây không phải là điện thoại của mình.
Như vậy thì là của Trần Khả Như.
Bước đến mấy bước, đột nhiên Lê Hoàng Việt dừng lại, thần xui quỷ khiến mà quay lại cầm điện thoại của Trần Khả Như lên. Nếu Trần Khả Như thật sự trong sạch như lời cô nói thì anh kiểm tra một chút có làm sao đâu? Tiếng chuông tự dứt, một tin nhắn xuất hiện.
Là một số lạ không có trong danh bạ.
Lê Hoàng Việt không hề chột dạ mà ấn mở điện thoại, thoáng chốc ánh mắt thay đổi, lộ ra vài phần lạnh lẽo dọa người.
"Trần Khả Như, cô là người phụ nữ suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt! Hừ!"
Lê Hoàng Việt nặng nề ném điện thoại di động đi, mang theo dáng vẻ lạnh lùng lập tức rời khỏi biệt thự. Về lời mời của Đàm Thu Trang, đã sớm bị anh lãng quên đến không biết trôi dạt ở nơi hẻo lánh nào rồi.
Tiếng đóng cửa nặng nề từ dưới lầu vang lên, hình như vô cùng mạnh mẽ.
Anh rời đi.
Cô đơn, cô đã đoán trước được.
Rượu thuốc có tác dụng, mu bàn chân đã bắt đầu nóng lên, chắc hẳn không bị thương đến gân cốt. Trần Khả Như xuống lầu, tìm thấy điện thoại của mình trong kẹt, sao nó lại rơi ở đây nhì? Kiểm tra một chút thìcô cảm thấy chắc là không bị ném hỏng. Sau khi mở máy lần nữa, cô thấy cuộc gọi nhỡ từ số xa lạ, ngoài ra còn một tin nhắn, cùng một số gửi đến.
Mở ra để xem, nội dung như sau:
Bác sĩ Như, chào em, từ lần đầu tiên thấy em, tôi đã thích em rồi. Em có tính tình cao lãnh như nữ thần, vẻ ngoài xinh đẹp và tài hoa đã hoàn toàn hấp dẫn tôi, tôi vẫn luôn để ý tới em.
Ký tên: Người trung thực thầm thích em.
Vẻ mặt Trần Khả Như không hề dao động xóa tin nhắn đi. Lúc vừa mới vào làm trong bệnh viện một thời gian, thì đã có một vài bác sĩ nam lớn tuổi hoặc là thực tập sinh tuổi trẻ tỏ tình với cô. Từ trước đến nay cô đều làm lơ, khi gặp phải người quá manh động thì cô sẽ từ chối chẳng. Về sau mọi người cũng đồn nhau rằng có lẽ bác sĩ Như đã từng bị tổn thương trong chuyện tình cảm nên không dám tùy tiện dây vào.
Người thích cô rất nhiều nhưng cô lại vờ như không biết, lại vẫn cứ yêu một người đàn ông vô tình. Ba ngày sau, vết thương ở chân của Trần Khả Như đã dần khỏi hẳn. Trong khoảng thời gian này, nhờ phúc của Lê Hoàng Việt mà cô thật sự đã gặp quá nhiều tai nạn.
Lúc chủ nhiệm Sơn gọi điện thoại, giọng nói của đối phương thể hiện vẻ ân cần. Chủ nhiệm Sơn tỏ ý sau này sẽ không để cô đi tiếp khách nữa, chuyện ngày đó đừng để trong lòng. Ông ấy biết cô chịu oan ức nên bảo cô hãy dưỡng thương cho tốt đi.
Trong lòng Trần Khả Như biết rõ, chủ nhiệm Sơn không hổ danh là chủ nhiệm Sơn, khôn khéo lõi đời, làm việc cẩn thận chu đáo, chẳng trách có thể liên tục thăng chức. Nhưng mà cô chỉ là một bác sĩ nhỏ bé, vì sao cấp trên lại nâng niu như thế chứ? Họ đã thể hiện thái độ như thế thì cô giả vờ cũng không được, hiển nhiên là trả lời qua loa cho xong chuyện thôi.
Chuyện này vốn cũng không phải hoàn toàn công bằng. Trần Khả Như vừa định vào ca thì lúc đi đến trước cửa, tin nhắn lại vang lên. Hai ngày nay, mỗi ngày cô đều nhận được tin nhắn của Người trung thực thầm mến, trong tin nhắn có nhiều loại thơ tình, lời tỏ tình.
Trần Khả Như cảm giác cô sắp bị đống tin nhắn này làm cho nghẹn họng rồi, mà đối phương lại biết chân cô bị thương, biết rõ mọi việc trong lòng bàn tay. Sau khi cô từ chối không trả lời tin nhắn thì đối phương lại càng quấy rối táo tợn hơn, cô kéo thẳng vào sổ đen, ai ngờ người kia lại thay số mà tiếp tục kiên trì gửi tin nhắn.
Cô cảm thấy chắc chắn là đồng nghiệp trong bệnh viện.
"Bác sĩ Như, tôi muốn nghe em nói lời từ chối ngay trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ không hết hi vọng."
"Vậy thì được, anh ở đâu?"
Trần Khả Như xoa xoa huyệt thái dương, xem ra đối phương chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Mặc dù với cô mà nói thì việc từ chối người khác cũng không khó nhưng cô không thích loại cảm giác này. Ngược lại, cô có thể hiểu được cảm giác thầm mến kia, cảm giác muốn mà không có được.
Đối phương gửi tới một địa chỉ. Vì sự yên bình sau này của cô nên hôm nay cô nhất định phải đi chuyến này. Nhưng mà địa chỉ kia lại quen đến thế. Quán cà phê Highland là quán cà phê đối diện với cao ốc của tập đoàn Á Châu.
Khóe môi cô khẽ giật, có thể gặp phải Lê Hoàng Việt không đây? Có lẽ đối phương đang chờ mình, vì thế nênTrần Khả Như suy nghĩ một lát thì vẫn không đổi địa chỉ, chắc là vận may của cô không kém như vậy.
Quán cà phê Highland.
Giữa lúc nghỉ trưa có rất nhiều người.
Trần Khả Như không ngờ người gửi tin nhắn là bác sĩ mới được điều tới, bác sĩ Luân ở khoa ngoại. Đặng Việt Luân là một người đàn ông đeo kính, hướng nội và hay xấu hổ, tản ra hơi thở của sinh viên.
"Bác sĩ Như, ở đây này!"
Anh ta cố sức ngoắc cô lại, Trần Khả Như nhắm mắt đi qua, sao não của người này lại không giống như bình thường vậy chứ. Rõ ràng cô tới từ chối anh ta, nhưng anh ta lại giống như bản thân đang vui vẻ đi gặp tình nhân vậy, vẻ mặt... đúng chất là nụ cười của fan hâm mộ nam.
Toàn bộ cả quá trình Trần Khả Như đều nghiêm mặt ngồi xuống, Đặng Việt Luân nhiệt tình đề cử: "Bác sĩ Như, em còn chưa ăn cơm trưa đúng không, bò bít tết ở đây không tệ đâu, tôi gọi giúp em nhé. Em thích cà phê vị gì, cappuccino hay cà phê pha?"
Trần Khả Như cắt ngang lời đối phương: "Bác sĩ Luân, thật xin lỗi, tôi không đến để dùng cơm với anh. Tôi thật sự không thích anh, hy vọng sau này anh đừng gửi tin nhắn cho tôi nữa."
Cô đứng dậy muốn rời đi.
"Được thôi, bác sĩ Như, tôi đồng ý. Nhưng mà em có thể đồng ý ăn cơm trưa với tôi không? Tôi hứa sau này sẽ không quấy rầy em nữa!"
Trần Khả Như nhìn thấy vẻ mặt chân thành của anh ta nên đã đồng ý.
Cách đó không xa.
"Tổng giám đốc Việt, có phải bò bít tết không hợp khẩu vị không?"
Lê Chí Cường thăm dò hỏi. Đột nhiên anh ta cảm thấy đôi mắt của Lê Hoàng Việt ngồi đối diện mình lại trở nên sắc bén, mà ánh mắt lại chăm chú nhìn vào nơi nào đó. Rất lâu sau cũng không hề động đến con dao trong tay.
Anh ta nhìn theo ánh mắt của Lê Hoàng Việt, thế mà lại nhìn thấy cô Khả Như? Có lẽ anh ta đã biết nguyên nhân vì sao cảm xúc của tổng giám đốc lại thay đổi rồi.
Lê Hoàng Việt nghiến răng nghiến lợi: Người phụ nữ Trần Khả Như này, bình thường không biết kiềm chế thì cũng thôi đi. Lúc này hẹn hò với tình nhân mà lại dám chạy đến ngay dưới mắt anh!
Thật sự là càng ngày càng tệ hại... Nhất định anh phải cho cô biết tay. Hàng lông mày của anh nhíu lại thật sâu, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo. Bất chợt Lê Chí Cường hắt xì hơi một cái.
"Lúc đi ra nhớ đóng cửa lại." Trần Khả Như không nhìn anh nữa, sự chú ý tập trung vào chân của mình. Cô dùng rượu thuốc bắt đầu vỗ vào từng chút một, nhìn có vẻ rất tập trung giống như không hề có cảm giác đau đớn.
Ban đầu Lê Hoàng Việt còn muốn đi khỏi nhưng trong chớp mắt lại từ bỏ đi suy nghĩ này. Người phụ nữ này giống như vội vàng không kịp chờ đợi muốn đuổi anh đi vậy?
Anh xoay người từ từ đi đến ghế sa lon bên kia, thong thả ngồi xuống rồi thầm nghĩ: Chủ của ngôi biệt thự này là mình, đây là nhà của mình, sao mình lại phải đi chứ?
Trần Khả Như khẽ nâng tầm mắt, mặc dù ngạc nhiên về hành động của anh nhưng cũng không ngăn cản. Ở chung được mấy ngày, cô đã hiểu đôi chút về tính cách của Lê Hoàng Việt. Cô càng nói anh thì anh sẽ càng công kích ác liệt hơn, cho nên chi bằng cô cứ ngậm miệng lại.
Thấy cô không đáp lời, Lê Hoàng Việt cảm thấy hơi nhạt nhẽo, tiện tay lật một quyển tạp chí trên bàn trà. Trên bìa chính là ảnh chụp của anh và Đàm Thu Trang kí kết trong buổi họp báo... Nhìn xuống dưới bàn trà, cũng có mấy quyển tạp chí khác cùng một loại. Ánh mắt anh tối sầm lại, đột nhiên, khóe miệng khẽ cong lên.
Trong phòng khách rộng rãi sáng rực, vang lên tiếng bàn tay lật trang giấy loạt xoạt vô cùng có quy luật, trừ âm thanh đó ra thì mọi việc còn lại đều vô cùng yên tĩnh.Trần Khả Như không thể khống chế được lại liếc mắt mà nhìn về phía bên kia, chỉ thấy đường nét gò má tinh tế sắc bén của anh. Anh vẫn giữ tư thế đó, đã qua rất lâu rồi sao anh vẫn chưa đi nhỉ?
Nhưng sâu trong tiềm thức, cô vẫn hi vọng ở cùng với anh.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Bỗng nhiên anh lên tiếng: "Trần Khả Như, cô quan tâm tôi vậy sao?"
"Cái gì?"
Cô không hiểu.
Chỉ thấy Lê Hoàng Việt thuận tay lật mở một chồng tạp chí lớn, để rầm rầm lên bàn trà, nở nụ cười quỷ dị.
Nghe được âm thanh,Trần Khả Như nhìn lại. Trong chớp mắt vẻ mặt cô cứng đờ, những tạp chí kia... mỗi một cuốn tạp chí đều là chuyện bê bối tình cảm giữa Lê Hoàng Việt và tình cũ. Đã gần hai năm Lê Hoàng Việt chưa từng đặt chân đến đây nên cô cũng không lo lắng sẽ bị anh phát hiện, nhưng bây giờ thì... Chết tiệt, cô lại chủ quan như thế!
Bây giờ giật lại cũng không còn kịp nữa.
Lê Hoàng Việt thấy cô cắn cánh môi, dáng vẻ ngây ngốc thì anh lập tức đứng dậy bước đến gần khiến cho Trần Khả Như vô cùng bất ngờ. Dưới ánh đèn thủy tinh màu cam, anh hơi khom người, khuôn mặt anh tuấn không tì vết đưa đến rất gần, giống như chỉ cần cô khẽ động thì khuôn mặt sẽ dính vào bờ môi anh.
Hơi thở gần như thế.
Nhịp tim nhanh như vậy. Vì sao mỗi lần đến gần anh đều rung động lòng người như vậy.
"Trần Khả Như, có phải cô thầm thích tôi không?"
Hơi thở ấm áp phả ra, giống như con kiến từng chút xâm nhập vào mỗi một lỗ chân lông trên mặt cô. Động tác ngửa đầu của cô khẽ cứng đờ, từ cổ trở xuống như bị tê liệt.
"Nếu không thì sao lại thu gom nhiều tạp chí tin tức về tôi như thế?" Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!Trong khoảnh khắc câu nói kia kết thúc, Trần Khả Như lại chột dạ, bí mật nực cười cô chôn rất sâu này lại bị anh thấy rất rõ.
Không, không thể.
"Anh ghét tôi như thế, sao tôi có thể không biết lượng sức mình mà thích anh được chứ? Hai ba ngày anh lại có tin tức một lần, những tạp chí này chỉ là trùng hợp thôi." Khóe miệng của cô xẹt qua sự chế giễu: "Lê Hoàng Việt, xem ra anh còn tưởng bở hơn tôi nữa đấy!"
Người phụ nữ này luôn có cách chọc giận anh, miệng lưỡi sắc bén không hề chịu yếu thế!
Anh khẽ nhíu đôi mày kiếm rậm rạp, nhanh chóng thu lại dáng vẻ ám muội, sau đó đứng thẳng người lên, vẻ mặt âm trầm mà nói: "Không có thì tốt rồi, Trần Khả Như, nhất định là cô không biết tôi chán ghét cô đến mức nào đâu! Hai năm trước như thế, hai năm sau vẫn như thế."
Cô biết.
Cho nên không cần anh nhắc nhở.
"Như vậy thì mời tổng giám đốc Việt tiếp tục giữ sự chán ghét đó với tôi."
Sắc mặt Trần Khả Như lạnh nhạt, sau khi nói xong thì khập khễnh bước lên bậc thang.
May mắn anh không phát hiện.
Quả nhiên, ở trong mắt Lê Hoàng Việt, ngay cả khi cô thầm mến anh cũng bị chán ghét. Sau này nhất định cô phải cẩn thận hơn một chút, giấu thật sâuchuyện này trong lòng mình mới được. Bởi vì cô không muốn có một ngày bị Lê Hoàng Việt nghênh ngang trắng trợn nói móc và chế giễu, xem sự chân thành của cô như đồ rách nát.
Như thế, cô sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Không hiểu sao Lê Hoàng Việt lại thấy phiền muộn, đôi mắt sắc bén lại u sầu. Tổng giám đốc tập đoàn Á Châu, tuổi trẻ anh tuấn, phong lưu nhiều tiền, người thầm thích anh nhiều không kể siết, vì sao cô lại không thích anh?
Còn nữa, thái độ của cô là thế nào!
Chẳng trách người phụ nữ này lại to gan dám nói chuyện ly hôn với anh, chẳng lẽ cô đã tìm được lốp xe dự phòng ở bên ngoài rồi? Giống như Phan Huỳnh Đông, không đúng, chỉ cần Phan Huỳnh Đông điều tra một chút thì sẽ biết thân phận của Trần Khả Như. Vợ của bạn không thể chiếm được, nếu như anh ta dám nhặt lại đồ của người khác thì cần phải suy nghĩ xem có nên vứt bỏ thể diện của tổng giám đốc ngân hàng ACB hay không trước đã.
Tiếng chuông vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lê Hoàng Việt, theo phán đoán của anh, đây không phải là điện thoại của mình.
Như vậy thì là của Trần Khả Như.
Bước đến mấy bước, đột nhiên Lê Hoàng Việt dừng lại, thần xui quỷ khiến mà quay lại cầm điện thoại của Trần Khả Như lên. Nếu Trần Khả Như thật sự trong sạch như lời cô nói thì anh kiểm tra một chút có làm sao đâu? Tiếng chuông tự dứt, một tin nhắn xuất hiện.
Là một số lạ không có trong danh bạ.
Lê Hoàng Việt không hề chột dạ mà ấn mở điện thoại, thoáng chốc ánh mắt thay đổi, lộ ra vài phần lạnh lẽo dọa người.
"Trần Khả Như, cô là người phụ nữ suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt! Hừ!"
Lê Hoàng Việt nặng nề ném điện thoại di động đi, mang theo dáng vẻ lạnh lùng lập tức rời khỏi biệt thự. Về lời mời của Đàm Thu Trang, đã sớm bị anh lãng quên đến không biết trôi dạt ở nơi hẻo lánh nào rồi.
Tiếng đóng cửa nặng nề từ dưới lầu vang lên, hình như vô cùng mạnh mẽ.
Anh rời đi.
Cô đơn, cô đã đoán trước được.
Rượu thuốc có tác dụng, mu bàn chân đã bắt đầu nóng lên, chắc hẳn không bị thương đến gân cốt. Trần Khả Như xuống lầu, tìm thấy điện thoại của mình trong kẹt, sao nó lại rơi ở đây nhì? Kiểm tra một chút thìcô cảm thấy chắc là không bị ném hỏng. Sau khi mở máy lần nữa, cô thấy cuộc gọi nhỡ từ số xa lạ, ngoài ra còn một tin nhắn, cùng một số gửi đến.
Mở ra để xem, nội dung như sau:
Bác sĩ Như, chào em, từ lần đầu tiên thấy em, tôi đã thích em rồi. Em có tính tình cao lãnh như nữ thần, vẻ ngoài xinh đẹp và tài hoa đã hoàn toàn hấp dẫn tôi, tôi vẫn luôn để ý tới em.
Ký tên: Người trung thực thầm thích em.
Vẻ mặt Trần Khả Như không hề dao động xóa tin nhắn đi. Lúc vừa mới vào làm trong bệnh viện một thời gian, thì đã có một vài bác sĩ nam lớn tuổi hoặc là thực tập sinh tuổi trẻ tỏ tình với cô. Từ trước đến nay cô đều làm lơ, khi gặp phải người quá manh động thì cô sẽ từ chối chẳng. Về sau mọi người cũng đồn nhau rằng có lẽ bác sĩ Như đã từng bị tổn thương trong chuyện tình cảm nên không dám tùy tiện dây vào.
Người thích cô rất nhiều nhưng cô lại vờ như không biết, lại vẫn cứ yêu một người đàn ông vô tình. Ba ngày sau, vết thương ở chân của Trần Khả Như đã dần khỏi hẳn. Trong khoảng thời gian này, nhờ phúc của Lê Hoàng Việt mà cô thật sự đã gặp quá nhiều tai nạn.
Lúc chủ nhiệm Sơn gọi điện thoại, giọng nói của đối phương thể hiện vẻ ân cần. Chủ nhiệm Sơn tỏ ý sau này sẽ không để cô đi tiếp khách nữa, chuyện ngày đó đừng để trong lòng. Ông ấy biết cô chịu oan ức nên bảo cô hãy dưỡng thương cho tốt đi.
Trong lòng Trần Khả Như biết rõ, chủ nhiệm Sơn không hổ danh là chủ nhiệm Sơn, khôn khéo lõi đời, làm việc cẩn thận chu đáo, chẳng trách có thể liên tục thăng chức. Nhưng mà cô chỉ là một bác sĩ nhỏ bé, vì sao cấp trên lại nâng niu như thế chứ? Họ đã thể hiện thái độ như thế thì cô giả vờ cũng không được, hiển nhiên là trả lời qua loa cho xong chuyện thôi.
Chuyện này vốn cũng không phải hoàn toàn công bằng. Trần Khả Như vừa định vào ca thì lúc đi đến trước cửa, tin nhắn lại vang lên. Hai ngày nay, mỗi ngày cô đều nhận được tin nhắn của Người trung thực thầm mến, trong tin nhắn có nhiều loại thơ tình, lời tỏ tình.
Trần Khả Như cảm giác cô sắp bị đống tin nhắn này làm cho nghẹn họng rồi, mà đối phương lại biết chân cô bị thương, biết rõ mọi việc trong lòng bàn tay. Sau khi cô từ chối không trả lời tin nhắn thì đối phương lại càng quấy rối táo tợn hơn, cô kéo thẳng vào sổ đen, ai ngờ người kia lại thay số mà tiếp tục kiên trì gửi tin nhắn.
Cô cảm thấy chắc chắn là đồng nghiệp trong bệnh viện.
"Bác sĩ Như, tôi muốn nghe em nói lời từ chối ngay trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ không hết hi vọng."
"Vậy thì được, anh ở đâu?"
Trần Khả Như xoa xoa huyệt thái dương, xem ra đối phương chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Mặc dù với cô mà nói thì việc từ chối người khác cũng không khó nhưng cô không thích loại cảm giác này. Ngược lại, cô có thể hiểu được cảm giác thầm mến kia, cảm giác muốn mà không có được.
Đối phương gửi tới một địa chỉ. Vì sự yên bình sau này của cô nên hôm nay cô nhất định phải đi chuyến này. Nhưng mà địa chỉ kia lại quen đến thế. Quán cà phê Highland là quán cà phê đối diện với cao ốc của tập đoàn Á Châu.
Khóe môi cô khẽ giật, có thể gặp phải Lê Hoàng Việt không đây? Có lẽ đối phương đang chờ mình, vì thế nênTrần Khả Như suy nghĩ một lát thì vẫn không đổi địa chỉ, chắc là vận may của cô không kém như vậy.
Quán cà phê Highland.
Giữa lúc nghỉ trưa có rất nhiều người.
Trần Khả Như không ngờ người gửi tin nhắn là bác sĩ mới được điều tới, bác sĩ Luân ở khoa ngoại. Đặng Việt Luân là một người đàn ông đeo kính, hướng nội và hay xấu hổ, tản ra hơi thở của sinh viên.
"Bác sĩ Như, ở đây này!"
Anh ta cố sức ngoắc cô lại, Trần Khả Như nhắm mắt đi qua, sao não của người này lại không giống như bình thường vậy chứ. Rõ ràng cô tới từ chối anh ta, nhưng anh ta lại giống như bản thân đang vui vẻ đi gặp tình nhân vậy, vẻ mặt... đúng chất là nụ cười của fan hâm mộ nam.
Toàn bộ cả quá trình Trần Khả Như đều nghiêm mặt ngồi xuống, Đặng Việt Luân nhiệt tình đề cử: "Bác sĩ Như, em còn chưa ăn cơm trưa đúng không, bò bít tết ở đây không tệ đâu, tôi gọi giúp em nhé. Em thích cà phê vị gì, cappuccino hay cà phê pha?"
Trần Khả Như cắt ngang lời đối phương: "Bác sĩ Luân, thật xin lỗi, tôi không đến để dùng cơm với anh. Tôi thật sự không thích anh, hy vọng sau này anh đừng gửi tin nhắn cho tôi nữa."
Cô đứng dậy muốn rời đi.
"Được thôi, bác sĩ Như, tôi đồng ý. Nhưng mà em có thể đồng ý ăn cơm trưa với tôi không? Tôi hứa sau này sẽ không quấy rầy em nữa!"
Trần Khả Như nhìn thấy vẻ mặt chân thành của anh ta nên đã đồng ý.
Cách đó không xa.
"Tổng giám đốc Việt, có phải bò bít tết không hợp khẩu vị không?"
Lê Chí Cường thăm dò hỏi. Đột nhiên anh ta cảm thấy đôi mắt của Lê Hoàng Việt ngồi đối diện mình lại trở nên sắc bén, mà ánh mắt lại chăm chú nhìn vào nơi nào đó. Rất lâu sau cũng không hề động đến con dao trong tay.
Anh ta nhìn theo ánh mắt của Lê Hoàng Việt, thế mà lại nhìn thấy cô Khả Như? Có lẽ anh ta đã biết nguyên nhân vì sao cảm xúc của tổng giám đốc lại thay đổi rồi.
Lê Hoàng Việt nghiến răng nghiến lợi: Người phụ nữ Trần Khả Như này, bình thường không biết kiềm chế thì cũng thôi đi. Lúc này hẹn hò với tình nhân mà lại dám chạy đến ngay dưới mắt anh!
Thật sự là càng ngày càng tệ hại... Nhất định anh phải cho cô biết tay. Hàng lông mày của anh nhíu lại thật sâu, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo. Bất chợt Lê Chí Cường hắt xì hơi một cái.
Bình luận facebook