Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 124
68124.
Chiến tổng, chào ngài.
Xưng hô thông thường, hỏi thăm đơn giản, có chút khách sáo, nhưng không tìm ra vấn đề gì nữa.
Thế nhưng, chưa bao giờ, Chiến Mặc Thần cảm thấy kiểu đối thoại qua quýt bình thường này có thể chối tai đến như vậy.
Anh mở to mắt, chăm chú nhìn sâu nữ nhân xinh xắn nhỏ nhắn trước mặt này, ánh nhìn rơi vào khuôn mặt trắng bệch của cô, tay nắm trên khung cửa bất giác siết chặt lại, lời giải thích muốn nói ra miệng, giờ lại như bị nghẹn trong họng, không thể nào nói ra được.
“Nếu như ngài không có việc gì, tôi muốn đi nghỉ, phiền ngài có thể bỏ tay ra khỏi cửa được không?”
Nếu như nói, từ đầu Cố Phi Yên có chút hy vọng, vậy khi người này xuất hiện trước mặt cô, bầu không khí giữa hai người trở nên lạnh lẽo gượng gạo, cô liền hận mình chưa từng mở cánh cửa này ra.
“Nhất định phải đối với tôi như vậy?”
“Không thì thế nào?” Cố Phi Yên mím môi cười khẽ, nhún vai, “Hay là, anh muốn cùng tôi trò chuyện về tình hình của Cố Minh Châu, nói rằng sức khỏe cô ta xấu như thế nào, anh đã bất đắc dĩ đến mức nào rống lên với tôi, ôm lấy cô ta nghênh ngang rời đi?”
Không muốn tỏ vẻ thái độ như thế này chút nào.
Không muốn chất vấn hùng hổ, ko muốn hận thù như oán phụ… Thế nhưng, hiện tại cô có lẽ chưa tu luyện tới nơi tới chốn, cô không cách nào có được tấm lòng bình lặng như nước, không cách nào lạnh nhạt.
Tin đồn ngoài kia nói xấu cô có thể chịu, nhưng cô cũng chỉ là người mới trong tình yêu.
“Tôi không biết em đã bị thương.”
“Ừm, đó là tất nhiên, trong mắt anh chỉ có Cố Minh Châu, sao có thể nhìn thấy một vai phụ nhỏ bé? Không, dựa vào tính cách phòng khoáng của Chiến tổng ngài đây, nhất định không ngại mang tôi một đường, thuận tiện đưa tôi vào trong bệnh viện chữa trị.”
“Tiểu Yên…”
“Được rồi.” Cố Phi Yên dùng sức, muốn đóng cửa cửa phòng lại, “Đã quá muộn, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Chiến Mặc Thần vẫn không buông tay, chỉ có đôi mắt tĩnh mịch đen thẳm nhìn cô ngoang cường.
“Chiến tổng đến cùng có ý gì? Anh đứng ở đây, muốn nói lại thôi, đừng nói là muốn kéo tôi đi xin lỗi Cố Minh Châu chứ?” Cố Phi Yên nheo mắt, tràn đầy phòng bị.
Trên người cô mặc chiếc áo sọc trắng xanh của bệnh viện, tóc dài đến thắt lưng rối tung sau lưng, hiện ra một thân vừa nhỏ vừa đáng thương, khiến người ta yêu, muốn để trong lòng bàn tay nâng niu.
Thế nhưng, hết lần này đến lần khác đều dựng gai toàn thân, khó có thể cho người ta tới gần.
Chiến Mặc Thần lóe tia phiền muộn trong mắt, “Cô ấy muốn gặp em một lần, muốn giải thchs chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm…”
“Tôi hiểu lầm cô ta?” Cố Phi Yên thất thanh cười.
Cười xong, ánh mắt đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo, giọng nói lạnh băng như mùa đông khắc nghiệt, mang theo gai nhọn, “Phiền ngài chuyển lời cho cô ta, tôi không chỉ không hiểu lầm cô ta, tôi còn rất cảm kích cô ta! Lòng tốt của cô ta, tôi khắc sâu trong tim, mãi mãi sẽ không quên! Cái khác không nói, chỉ nói hôm nay ngài xuất hiện ở đây, cũng đều nhờ phúc của cô ta cả!”
“Tiểu Yên…”
“Tôi cảm thấy, tôi và Chiến tổng vẫn chưa thân thiết đến bước này, ngài vẫn nên gọi đầy đủ tên tôi thì tốt hơn.”
“…”
“Được rồi, tôi phải đi nghỉ ngơi đây!”
Bốn mắt đối diện, cuối cùng vẫn là Chiến Mặc Thần lùi bước.
Anh thả tay ra, “Em nghỉ ngơi cho…”
Chữ cuối cùng chưa nói xong, cánh cửa đã bị đóng lại, phát ra tiếng nho nhỏ.
Anh nghĩ rằng, đây tuyệt không phải cô muốn cho anh thể diện, mà động tác chaajmlaji, chỉ là không muốn kinh động đến Sở Điềm Điềm đang ngủ bên trong mà thôi.
Cách tấm cửa thủy tinh mờ, Chiến Mặc Thần có thể nhìn rõ thân ảnh cô gái nhỏ bước đi vào trong, không có ý chần chừ, không có tia quyến luyến, phảng phất như quyết tuyệt rời khỏi thế giới của anh.
…
“Mặc Thần, Tiểu Yên có đồng ý gặp em không?”
Thấy Chiến Mặc Thần đẩy cửa bước vào, Cố Minh Châu không đợi mà hỏi, còn duỗi cổ về phía sau lưng Chiến Mặc Thần, tựa hồ rất mong chờ nhìn thấy một bóng hình sẽ xuất hiện.
Thời gian đã qua rạng sáng, cô ta nằm trên giường đọc sách, chống cự cơn buồn ngủ.
“Em ấy không đến.” Chiến Mặc Thần đứng vững, đạm mạc mở miệng.
“A…” Cố Minh Châu thu lại đường nhìn, trong mắt tràn đầy vẻ thấy vọng, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, “Em còn tưởng anh đích thân qua mời em ấy, em ấy dù không coi mặt mũi em ra gì, cũng sẽ nể mặt anh đến một chuyến, không nghĩ rằng em ấy vãn không đáp ứng…”
Vừa nói xong, cô ta lập tức che miệng lại, ánh mắt lấp lánh, ngại ngùng nhìn Chiến Mặc Thần, “Mặc Thần, em không phải là nói em ấy không cho anh thể diện, không coi trong anh đâu, chắc chắn do em ấy hiểu lầm em quá mức, cho nên mới đến mức này.”
“Ừm.” Chiến Mặc Thần không để ý chuyện này nhiều, mà là hỏi, “Đã một giờ rồi, sao em còn chưa đi ngủ?”
Cố Minh Châu và Cố Phi Yên không ở cùng một bệnh viện, anh từ bệnh viện tư nhân nơi Cố Phi Yên đang ở đến đây đã là rạng sáng, anh không nghĩ Cố Minh Châu sẽ chờ đến bây giờ.
“Chuyện do em mà đến mức này, sao em có thể ngủ cho được?”
Đôi mắt trầm tĩnh của Chiến Mặc Thần nhìn Cố Minh Châu, im lặng không nói gì, xem như tận lực thu liễm khĩ thế, nhưng trên người anh vẫn tỏa ra khí chất khó lường, vẫn còn mấy phần khiếp người.
Cố Minh Châu rủ mắt, bàn tay ngọc ngà xoa xoa lấy mặt.
“Anh cũng biết, em buổi sáng tới tìm Tiểu Yên, chính là muốn hòa hoãn mối quan hệ cùng em ấy, cũng muốn khuyên em ấy mềm mỏng hơn với cha mẹ, đừng cứ làm loạn với họ, khiến thương tâm. Không ngờ, vận khí xấu lại chạm mặt với nhà họ Viên đến làm loạn, em ấy còn tưởng em tới để cười nhạo em ấy, mội chuyện cứ như vậy bị em làm đổ vỡ…”
Trên khuôn mặt trắng nõn củanoxmc còn lưu lại dấu tay rõ ràng của Cố Phi Yên, cực kỳ cực kỳ rõ.
Chiến Mặc Thần dù không thấy Cố Minh Châu bị tát thì nhìn thấy dấu tay này, cũng có thể liên tưởng được lúc ấy Cố Phi Yên đã dùng lực mạnh đến mức nào, nghĩ tới đây, anh mày kiếm cau lại, ánh mắt trầm ngưng.
Nhìn thấy thế, trong lòng Cố Minh Châu thầm vui sướng.
Trên mặt cô ta giả bộ thương tâm vô cùng, thực tế trong lòng cô ta đang nghĩ gì chỉ có cô ta biết rõ.
“Thật ra, sức khỏe của em thế nào anh rõ nhất, dù có ra sao cũng không thể sống đến 25 tuổi được, tranh giành nhiều đến đâu cũng vô dụng, càng không có lòng đi tranh. Em ngay cả anh cũng có thể tặng cho Tiểu Yên, chi muốn đời này các người có thể sống hạnh phúc, thứ ngoài thân sao có thể quan tâm đến? Mặc Thần, coi như là Tiểu Yên không tin em, thì anh vẫn sẽ tin em phải không?”
Nói đến sức khỏe của mình, bi ai trong mắt Cố Minh Châu không chỉ một mức độ.
Đúng vậy, sức khỏe của cô ấy rất không lạc quan.
Nếu như không tìm thấy một trái tim thích hợp, cô ấy có thể duy trì đến 25 tuổi đã là không dễ dàng, chớ nói đến sống thời gian lâu hơn thế.
Chiến tổng, chào ngài.
Xưng hô thông thường, hỏi thăm đơn giản, có chút khách sáo, nhưng không tìm ra vấn đề gì nữa.
Thế nhưng, chưa bao giờ, Chiến Mặc Thần cảm thấy kiểu đối thoại qua quýt bình thường này có thể chối tai đến như vậy.
Anh mở to mắt, chăm chú nhìn sâu nữ nhân xinh xắn nhỏ nhắn trước mặt này, ánh nhìn rơi vào khuôn mặt trắng bệch của cô, tay nắm trên khung cửa bất giác siết chặt lại, lời giải thích muốn nói ra miệng, giờ lại như bị nghẹn trong họng, không thể nào nói ra được.
“Nếu như ngài không có việc gì, tôi muốn đi nghỉ, phiền ngài có thể bỏ tay ra khỏi cửa được không?”
Nếu như nói, từ đầu Cố Phi Yên có chút hy vọng, vậy khi người này xuất hiện trước mặt cô, bầu không khí giữa hai người trở nên lạnh lẽo gượng gạo, cô liền hận mình chưa từng mở cánh cửa này ra.
“Nhất định phải đối với tôi như vậy?”
“Không thì thế nào?” Cố Phi Yên mím môi cười khẽ, nhún vai, “Hay là, anh muốn cùng tôi trò chuyện về tình hình của Cố Minh Châu, nói rằng sức khỏe cô ta xấu như thế nào, anh đã bất đắc dĩ đến mức nào rống lên với tôi, ôm lấy cô ta nghênh ngang rời đi?”
Không muốn tỏ vẻ thái độ như thế này chút nào.
Không muốn chất vấn hùng hổ, ko muốn hận thù như oán phụ… Thế nhưng, hiện tại cô có lẽ chưa tu luyện tới nơi tới chốn, cô không cách nào có được tấm lòng bình lặng như nước, không cách nào lạnh nhạt.
Tin đồn ngoài kia nói xấu cô có thể chịu, nhưng cô cũng chỉ là người mới trong tình yêu.
“Tôi không biết em đã bị thương.”
“Ừm, đó là tất nhiên, trong mắt anh chỉ có Cố Minh Châu, sao có thể nhìn thấy một vai phụ nhỏ bé? Không, dựa vào tính cách phòng khoáng của Chiến tổng ngài đây, nhất định không ngại mang tôi một đường, thuận tiện đưa tôi vào trong bệnh viện chữa trị.”
“Tiểu Yên…”
“Được rồi.” Cố Phi Yên dùng sức, muốn đóng cửa cửa phòng lại, “Đã quá muộn, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Chiến Mặc Thần vẫn không buông tay, chỉ có đôi mắt tĩnh mịch đen thẳm nhìn cô ngoang cường.
“Chiến tổng đến cùng có ý gì? Anh đứng ở đây, muốn nói lại thôi, đừng nói là muốn kéo tôi đi xin lỗi Cố Minh Châu chứ?” Cố Phi Yên nheo mắt, tràn đầy phòng bị.
Trên người cô mặc chiếc áo sọc trắng xanh của bệnh viện, tóc dài đến thắt lưng rối tung sau lưng, hiện ra một thân vừa nhỏ vừa đáng thương, khiến người ta yêu, muốn để trong lòng bàn tay nâng niu.
Thế nhưng, hết lần này đến lần khác đều dựng gai toàn thân, khó có thể cho người ta tới gần.
Chiến Mặc Thần lóe tia phiền muộn trong mắt, “Cô ấy muốn gặp em một lần, muốn giải thchs chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm…”
“Tôi hiểu lầm cô ta?” Cố Phi Yên thất thanh cười.
Cười xong, ánh mắt đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo, giọng nói lạnh băng như mùa đông khắc nghiệt, mang theo gai nhọn, “Phiền ngài chuyển lời cho cô ta, tôi không chỉ không hiểu lầm cô ta, tôi còn rất cảm kích cô ta! Lòng tốt của cô ta, tôi khắc sâu trong tim, mãi mãi sẽ không quên! Cái khác không nói, chỉ nói hôm nay ngài xuất hiện ở đây, cũng đều nhờ phúc của cô ta cả!”
“Tiểu Yên…”
“Tôi cảm thấy, tôi và Chiến tổng vẫn chưa thân thiết đến bước này, ngài vẫn nên gọi đầy đủ tên tôi thì tốt hơn.”
“…”
“Được rồi, tôi phải đi nghỉ ngơi đây!”
Bốn mắt đối diện, cuối cùng vẫn là Chiến Mặc Thần lùi bước.
Anh thả tay ra, “Em nghỉ ngơi cho…”
Chữ cuối cùng chưa nói xong, cánh cửa đã bị đóng lại, phát ra tiếng nho nhỏ.
Anh nghĩ rằng, đây tuyệt không phải cô muốn cho anh thể diện, mà động tác chaajmlaji, chỉ là không muốn kinh động đến Sở Điềm Điềm đang ngủ bên trong mà thôi.
Cách tấm cửa thủy tinh mờ, Chiến Mặc Thần có thể nhìn rõ thân ảnh cô gái nhỏ bước đi vào trong, không có ý chần chừ, không có tia quyến luyến, phảng phất như quyết tuyệt rời khỏi thế giới của anh.
…
“Mặc Thần, Tiểu Yên có đồng ý gặp em không?”
Thấy Chiến Mặc Thần đẩy cửa bước vào, Cố Minh Châu không đợi mà hỏi, còn duỗi cổ về phía sau lưng Chiến Mặc Thần, tựa hồ rất mong chờ nhìn thấy một bóng hình sẽ xuất hiện.
Thời gian đã qua rạng sáng, cô ta nằm trên giường đọc sách, chống cự cơn buồn ngủ.
“Em ấy không đến.” Chiến Mặc Thần đứng vững, đạm mạc mở miệng.
“A…” Cố Minh Châu thu lại đường nhìn, trong mắt tràn đầy vẻ thấy vọng, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, “Em còn tưởng anh đích thân qua mời em ấy, em ấy dù không coi mặt mũi em ra gì, cũng sẽ nể mặt anh đến một chuyến, không nghĩ rằng em ấy vãn không đáp ứng…”
Vừa nói xong, cô ta lập tức che miệng lại, ánh mắt lấp lánh, ngại ngùng nhìn Chiến Mặc Thần, “Mặc Thần, em không phải là nói em ấy không cho anh thể diện, không coi trong anh đâu, chắc chắn do em ấy hiểu lầm em quá mức, cho nên mới đến mức này.”
“Ừm.” Chiến Mặc Thần không để ý chuyện này nhiều, mà là hỏi, “Đã một giờ rồi, sao em còn chưa đi ngủ?”
Cố Minh Châu và Cố Phi Yên không ở cùng một bệnh viện, anh từ bệnh viện tư nhân nơi Cố Phi Yên đang ở đến đây đã là rạng sáng, anh không nghĩ Cố Minh Châu sẽ chờ đến bây giờ.
“Chuyện do em mà đến mức này, sao em có thể ngủ cho được?”
Đôi mắt trầm tĩnh của Chiến Mặc Thần nhìn Cố Minh Châu, im lặng không nói gì, xem như tận lực thu liễm khĩ thế, nhưng trên người anh vẫn tỏa ra khí chất khó lường, vẫn còn mấy phần khiếp người.
Cố Minh Châu rủ mắt, bàn tay ngọc ngà xoa xoa lấy mặt.
“Anh cũng biết, em buổi sáng tới tìm Tiểu Yên, chính là muốn hòa hoãn mối quan hệ cùng em ấy, cũng muốn khuyên em ấy mềm mỏng hơn với cha mẹ, đừng cứ làm loạn với họ, khiến thương tâm. Không ngờ, vận khí xấu lại chạm mặt với nhà họ Viên đến làm loạn, em ấy còn tưởng em tới để cười nhạo em ấy, mội chuyện cứ như vậy bị em làm đổ vỡ…”
Trên khuôn mặt trắng nõn củanoxmc còn lưu lại dấu tay rõ ràng của Cố Phi Yên, cực kỳ cực kỳ rõ.
Chiến Mặc Thần dù không thấy Cố Minh Châu bị tát thì nhìn thấy dấu tay này, cũng có thể liên tưởng được lúc ấy Cố Phi Yên đã dùng lực mạnh đến mức nào, nghĩ tới đây, anh mày kiếm cau lại, ánh mắt trầm ngưng.
Nhìn thấy thế, trong lòng Cố Minh Châu thầm vui sướng.
Trên mặt cô ta giả bộ thương tâm vô cùng, thực tế trong lòng cô ta đang nghĩ gì chỉ có cô ta biết rõ.
“Thật ra, sức khỏe của em thế nào anh rõ nhất, dù có ra sao cũng không thể sống đến 25 tuổi được, tranh giành nhiều đến đâu cũng vô dụng, càng không có lòng đi tranh. Em ngay cả anh cũng có thể tặng cho Tiểu Yên, chi muốn đời này các người có thể sống hạnh phúc, thứ ngoài thân sao có thể quan tâm đến? Mặc Thần, coi như là Tiểu Yên không tin em, thì anh vẫn sẽ tin em phải không?”
Nói đến sức khỏe của mình, bi ai trong mắt Cố Minh Châu không chỉ một mức độ.
Đúng vậy, sức khỏe của cô ấy rất không lạc quan.
Nếu như không tìm thấy một trái tim thích hợp, cô ấy có thể duy trì đến 25 tuổi đã là không dễ dàng, chớ nói đến sống thời gian lâu hơn thế.
Bình luận facebook