Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 168
68168.
Vốn là người bình tĩnh thanh minh, đột nhiên bây giờ bị thuốc ảnh hưởng, Chiến Mặc Thần chớp mắt đã nghĩ ra mấu chốt quan trọng.
Từ lúc bước vào cửa bắt đầu, anh đã bị cô tính kế.
Cô cố ý dẫn anh nói chuyện, cố ý cùng anh đấu khẩu, tức giận anh, làm anh bỏ phòng bị không có chút nghi ngờ uống hết cốc nước cô đưa cho anh!
Nhưng cô hà cớ phức tạp như vậy?
Chỉ cần cô đưa cho anh cái gì, coi như cô không cần dùng nhiều tâm kế gì, lẽ nào anh sẽ cự tuyệt cô?
Không, không thể!
Nghĩ đến sự ngu dại của mình, Chiến Mặc Thần trong lòng càng lạnh hơn.
Chắc sợ anh tức giận làm thương người khác, cô không những hạ thuốc anh, còn trói hai tay hai chân anh lại, có lẽ trong nhà không tìm thấy dây thừng nên là thứ trói chân tay anh lại là bọc cuộn thực phẩm dường như không thể xé đứt được!
Cúi mắt nhìn xuống trên giường vứt cơ man ống rỗng, đúng như Chiến Mặc Thần đoán.
Trong mắt anh lướt qua tia giễu cợt, “Làm sao, quá hận tôi, vì vậy muốn giết tôi sao?”
Muốn giết anh, chuẩn bị mà vẫn còn không đầy đủ như vậy?
Mặc dù anh xoay người liên tục không còn tý sức gì nhưng ánh mắt của anh nếu có thể đông cứng thành vật chất, nhất định sẽ hóa thành mũi dao cực kỳ sắc nhọn, cứ thế đâm dần vào trong mắt Cố Phi Yên.
Cố Phi Yên bị đâm sững người ra.
“Giết anh? Tôi làm gì có công phu đó! Giết anh không những phải ném xác đi mà còn nghĩ cách xóa sạch dấu vết……, quá vất vả lại bị bắt, tôi mới không rảnh!” phản ứng lại, cô lắc đầu khinh thường.
“Vậy thì tại sao?”
Chiến Mặc Thần trong lòng nhẹ đi.
Cũng là, là anh phần hồn nát phần tính rồi.
Nữ nhân này sao lại hận anh, cũng không phải anh trước kia cực kỳ hung dữ, cô làm sao có thể hận đến mức muốn lấy mạng anh chứ? Là anh quá ngạc nhiên vì vậy mới nghĩ cực đoan.
Tuy nhiên, lòng tự tôn của người đàn ông không muốn để anh rơi vào cảnh này,
Dùng lực vùng vẫy, vẫn không thể khống chế chân tay, anh chỉ có thể lên giọng ra lệnh người phụ nữ trước mặt mình, “Cố Phi Yên, cô là nữ nhân! Không nên đùa với tôi kiểu này, thả tôi ra, nghe rõ chưa?!”
Nếu cô ngoan ngoãn, có lẽ anh cũng không tức giân như vậy, sẽ ít trừng phạt cô một chút!
“Ha ha….thả anh ra?”
Hổ xuống đồng bằng bị khuyển bắt nạt, coi như lúc này cả người Chiến Mặc Thần toát ra hơi lạnh tựa như rút mũi kiếm sắc nhọn dường như cũng không đáng sợ là mấy.
Cố Phi Yên gan to lớn mật.
Vỗ lên khuôn mặt anh tuấn của Chiến Mặc Thần, cô hihi cười, “Anh thà cứ hỏi tôi tại sao lại ra tay với anh, không bằng đoán xem, tôi tiếp theo chuẩn bị đối phó anh như nào…..Nếu anh đoán đúng, chị đây có thưởng!”
“Chị?” Chiến Mặc Thần ngẩng mặt lên.
“Ừm, chị của anh chính là tôi!”
“Có thưởng?”
“Nếu anh đoán đúng hoặc để tôi vui mới có.”
“…..” Chiến Mặc Thần rủ mắt xuống, “Cố Phi Yên, cô một vừa hai phải!”
Anh không uống công vùng vẫy, đợi sức lực hồi phục, anh chỉ cần ra sức một phát, đống giấy bọc thực phẩm kia sẽ tan tành ngay….đồ quái quỷ, dám trói anh lại!
“Ha ha ha…”
Địch yếu ta mạnh, lấy lòng Cố Phi Yên, suýt nữa chống nạnh cười điên cuồng rồi.
Cô từ trên giường cầm con dao, cưỡi lên người Chiến Mặc Thần, khua dao trước mặt anh, “Thứ này, anh biết chứ?”
Ánh đèn chiếu xuống, lưỡi dao lóe sáng.
Chiến Mặc Thần, “…..”
Không đợi anh trả lời, cô kéo áo sơ mi anh từ trong cạp quần ra một cách dứt khoát, tiếp theo là mũi dao đưa xuống.
“Từng cúc áo cửi ra cũng chậm quá, không bằng xé y phục ra nhanh hơn phải không?”
Chiến Mặc Thần không nói gì, hơi thở càng nặng hơn.
“Lúc anh xé quần áo tôi vui như vậy, tôi cũng muốn thử cảm giác đó, đáng tiếc ah, tôi không thô bạo được như kiểu của anh, chỉ có thể dựa vào lưỡi dao này thoải mái chút, tuy nhiên, hiệu quả vẫn không tồi….”
Cắt xong đường cúc áo, Cố Phi Yên nắm chặt hai bên miếng vải dùng lực xé một nhát.
“Xoạc” một tiếng, tiếng vải xé rõ ràng làm cho thể xác và tinh thần sảng khoái dễ chịu, Cố Phi Yên hai mắt cong cong, con ngươi lấp lánh, nụ cười gian trá.
Một lưỡi dao, xoạc một tiếng, lại một lưỡi dao.
Không phải đợi lâu, Cố Phi Yên đã xé chiếc áo sơ mi đen được làm rất tinh sảo ra làm bảy tám phát, trên giường rơi xuống từng mảnh, miếng vải còn lại ở nửa thân trên của anh cũng che không hết cơ thể cường tráng to lớn của anh, làm da màu lúa mạch dâng lên trước mặt Cố Phi Yên.
Cô giơ tay vuốt ve một lượt, “Oh, vóc dáng không tồi ah.”
Vai rộng eo hẹp, bụng tám múi….
Chọc thử, vẫn rất cứng.
“Cố Phi Yên, cô dừng tay, đừng đùa với lửa!” Giọng Chiến Mặc Thần có chút khàn khàn, con ngươi trầm xuống, không biết đang nghĩ gì.
“Ha ha! Tôi không có đùa với lửa, tôi đang đùa với anh!”
Đều đến nông nỗi này rồi, còn chưa nhận rõ hiện thực sao?
Cố Phi Yên cũng không bằng lòng, ánh mắt rơi trên thắt lưng da giữa eo của nam nhân.
Nửa thân trên đã xong, phía dưới còn chưa bắt đầu nữa!
Tiếp tục!
Ngón tay trắng nõn nà của cô thăm dò đầu kim loại bạc trắng giữa thắt lưng, cô nhẹ nhàng cầm lên, “Rắc” một tiếng, đầu thắt lưng dễ dàng tháo ra. Dùng lực rút, Cố Phi Yên kéo cả dây ra, vứt trên mặt đất.
Không có dây thắt lưng gò bó, chỗ đó của người đàn ông lồi lên rõ rệt.
Cố Phi Yên cười gian, dùng dao đâm xuống.
“Chiến tổng, anh quá kích thích rồi, tôi còn chưa bắt đầu cởi quần nữa, anh vội quá không chờ được sao? Anh có phải không có tự trọng, hay là tật xấu của người đàn ông, bị người ta ức hiếp đều có thể cứng lên, anh nghĩ tôi không dám xử lý anh sao, đúng không?”
Chiến Mặc Thần hít một hơi thật sâu, ánh mắt ngấm ngầm chịu đựng, “Cố Phi Yên, cô bây giờ dừng tay còn kịp, nếu không….”
“Nếu không thì sao?”
“Tôi……”
“Tôi ức hiếp anh, dù sa anh cũng không đánh lại tôi được!”
“Cô….”
Cố Phi Yên nhếch môi, “Làm sao, anh muốn uy hiếp tôi?”
Hôm qua bị Chiến Mặc Thần chặn không kịp nói câu nào, hôm nay đến lượt cô!
Ba mươi năm Hà Đông, Ba mươi năm Hà Tây, trời xanh tha cho ai ah!
Cố Phi Yên dùng lực kéo quần của người đàn ông đó xuống.
Còn lại lớp vải mỏng manh cuối cùng, căn bản không chắn nổi sinh vậy to lớn tựa như dãy núi nhấp nhô, nơi đó toát ra hơi nóng bỏng dường như cách không gian truyền đến mặt Cố Phi Yên, làm hai má cô đỏ lên.
Cố Phi Yên bặm môi, có chút bất tiện.
Đáng tiếc đã làm chuyện xấu đến nông nỗi này, cô bây giờ đánh chiêng thu binh, hình như có chút sợ hãi, sợ Chiến Mặc Thần tên vô lại này, huống hồ ác ý trong lòng cô còn chưa lộ ra!
Hít một hơi thật sâu, Cố Phi Yên chuẩn bị tâm lý vững vàng, cơ thể trèo lên phía trước, tay mò dưới gối Chiến Mặc thần lấy ra dụng cụ gây án.
Chiến Mặc Thần, “….”
Thật sự muốn lấy mạng!
Vốn là người bình tĩnh thanh minh, đột nhiên bây giờ bị thuốc ảnh hưởng, Chiến Mặc Thần chớp mắt đã nghĩ ra mấu chốt quan trọng.
Từ lúc bước vào cửa bắt đầu, anh đã bị cô tính kế.
Cô cố ý dẫn anh nói chuyện, cố ý cùng anh đấu khẩu, tức giận anh, làm anh bỏ phòng bị không có chút nghi ngờ uống hết cốc nước cô đưa cho anh!
Nhưng cô hà cớ phức tạp như vậy?
Chỉ cần cô đưa cho anh cái gì, coi như cô không cần dùng nhiều tâm kế gì, lẽ nào anh sẽ cự tuyệt cô?
Không, không thể!
Nghĩ đến sự ngu dại của mình, Chiến Mặc Thần trong lòng càng lạnh hơn.
Chắc sợ anh tức giận làm thương người khác, cô không những hạ thuốc anh, còn trói hai tay hai chân anh lại, có lẽ trong nhà không tìm thấy dây thừng nên là thứ trói chân tay anh lại là bọc cuộn thực phẩm dường như không thể xé đứt được!
Cúi mắt nhìn xuống trên giường vứt cơ man ống rỗng, đúng như Chiến Mặc Thần đoán.
Trong mắt anh lướt qua tia giễu cợt, “Làm sao, quá hận tôi, vì vậy muốn giết tôi sao?”
Muốn giết anh, chuẩn bị mà vẫn còn không đầy đủ như vậy?
Mặc dù anh xoay người liên tục không còn tý sức gì nhưng ánh mắt của anh nếu có thể đông cứng thành vật chất, nhất định sẽ hóa thành mũi dao cực kỳ sắc nhọn, cứ thế đâm dần vào trong mắt Cố Phi Yên.
Cố Phi Yên bị đâm sững người ra.
“Giết anh? Tôi làm gì có công phu đó! Giết anh không những phải ném xác đi mà còn nghĩ cách xóa sạch dấu vết……, quá vất vả lại bị bắt, tôi mới không rảnh!” phản ứng lại, cô lắc đầu khinh thường.
“Vậy thì tại sao?”
Chiến Mặc Thần trong lòng nhẹ đi.
Cũng là, là anh phần hồn nát phần tính rồi.
Nữ nhân này sao lại hận anh, cũng không phải anh trước kia cực kỳ hung dữ, cô làm sao có thể hận đến mức muốn lấy mạng anh chứ? Là anh quá ngạc nhiên vì vậy mới nghĩ cực đoan.
Tuy nhiên, lòng tự tôn của người đàn ông không muốn để anh rơi vào cảnh này,
Dùng lực vùng vẫy, vẫn không thể khống chế chân tay, anh chỉ có thể lên giọng ra lệnh người phụ nữ trước mặt mình, “Cố Phi Yên, cô là nữ nhân! Không nên đùa với tôi kiểu này, thả tôi ra, nghe rõ chưa?!”
Nếu cô ngoan ngoãn, có lẽ anh cũng không tức giân như vậy, sẽ ít trừng phạt cô một chút!
“Ha ha….thả anh ra?”
Hổ xuống đồng bằng bị khuyển bắt nạt, coi như lúc này cả người Chiến Mặc Thần toát ra hơi lạnh tựa như rút mũi kiếm sắc nhọn dường như cũng không đáng sợ là mấy.
Cố Phi Yên gan to lớn mật.
Vỗ lên khuôn mặt anh tuấn của Chiến Mặc Thần, cô hihi cười, “Anh thà cứ hỏi tôi tại sao lại ra tay với anh, không bằng đoán xem, tôi tiếp theo chuẩn bị đối phó anh như nào…..Nếu anh đoán đúng, chị đây có thưởng!”
“Chị?” Chiến Mặc Thần ngẩng mặt lên.
“Ừm, chị của anh chính là tôi!”
“Có thưởng?”
“Nếu anh đoán đúng hoặc để tôi vui mới có.”
“…..” Chiến Mặc Thần rủ mắt xuống, “Cố Phi Yên, cô một vừa hai phải!”
Anh không uống công vùng vẫy, đợi sức lực hồi phục, anh chỉ cần ra sức một phát, đống giấy bọc thực phẩm kia sẽ tan tành ngay….đồ quái quỷ, dám trói anh lại!
“Ha ha ha…”
Địch yếu ta mạnh, lấy lòng Cố Phi Yên, suýt nữa chống nạnh cười điên cuồng rồi.
Cô từ trên giường cầm con dao, cưỡi lên người Chiến Mặc Thần, khua dao trước mặt anh, “Thứ này, anh biết chứ?”
Ánh đèn chiếu xuống, lưỡi dao lóe sáng.
Chiến Mặc Thần, “…..”
Không đợi anh trả lời, cô kéo áo sơ mi anh từ trong cạp quần ra một cách dứt khoát, tiếp theo là mũi dao đưa xuống.
“Từng cúc áo cửi ra cũng chậm quá, không bằng xé y phục ra nhanh hơn phải không?”
Chiến Mặc Thần không nói gì, hơi thở càng nặng hơn.
“Lúc anh xé quần áo tôi vui như vậy, tôi cũng muốn thử cảm giác đó, đáng tiếc ah, tôi không thô bạo được như kiểu của anh, chỉ có thể dựa vào lưỡi dao này thoải mái chút, tuy nhiên, hiệu quả vẫn không tồi….”
Cắt xong đường cúc áo, Cố Phi Yên nắm chặt hai bên miếng vải dùng lực xé một nhát.
“Xoạc” một tiếng, tiếng vải xé rõ ràng làm cho thể xác và tinh thần sảng khoái dễ chịu, Cố Phi Yên hai mắt cong cong, con ngươi lấp lánh, nụ cười gian trá.
Một lưỡi dao, xoạc một tiếng, lại một lưỡi dao.
Không phải đợi lâu, Cố Phi Yên đã xé chiếc áo sơ mi đen được làm rất tinh sảo ra làm bảy tám phát, trên giường rơi xuống từng mảnh, miếng vải còn lại ở nửa thân trên của anh cũng che không hết cơ thể cường tráng to lớn của anh, làm da màu lúa mạch dâng lên trước mặt Cố Phi Yên.
Cô giơ tay vuốt ve một lượt, “Oh, vóc dáng không tồi ah.”
Vai rộng eo hẹp, bụng tám múi….
Chọc thử, vẫn rất cứng.
“Cố Phi Yên, cô dừng tay, đừng đùa với lửa!” Giọng Chiến Mặc Thần có chút khàn khàn, con ngươi trầm xuống, không biết đang nghĩ gì.
“Ha ha! Tôi không có đùa với lửa, tôi đang đùa với anh!”
Đều đến nông nỗi này rồi, còn chưa nhận rõ hiện thực sao?
Cố Phi Yên cũng không bằng lòng, ánh mắt rơi trên thắt lưng da giữa eo của nam nhân.
Nửa thân trên đã xong, phía dưới còn chưa bắt đầu nữa!
Tiếp tục!
Ngón tay trắng nõn nà của cô thăm dò đầu kim loại bạc trắng giữa thắt lưng, cô nhẹ nhàng cầm lên, “Rắc” một tiếng, đầu thắt lưng dễ dàng tháo ra. Dùng lực rút, Cố Phi Yên kéo cả dây ra, vứt trên mặt đất.
Không có dây thắt lưng gò bó, chỗ đó của người đàn ông lồi lên rõ rệt.
Cố Phi Yên cười gian, dùng dao đâm xuống.
“Chiến tổng, anh quá kích thích rồi, tôi còn chưa bắt đầu cởi quần nữa, anh vội quá không chờ được sao? Anh có phải không có tự trọng, hay là tật xấu của người đàn ông, bị người ta ức hiếp đều có thể cứng lên, anh nghĩ tôi không dám xử lý anh sao, đúng không?”
Chiến Mặc Thần hít một hơi thật sâu, ánh mắt ngấm ngầm chịu đựng, “Cố Phi Yên, cô bây giờ dừng tay còn kịp, nếu không….”
“Nếu không thì sao?”
“Tôi……”
“Tôi ức hiếp anh, dù sa anh cũng không đánh lại tôi được!”
“Cô….”
Cố Phi Yên nhếch môi, “Làm sao, anh muốn uy hiếp tôi?”
Hôm qua bị Chiến Mặc Thần chặn không kịp nói câu nào, hôm nay đến lượt cô!
Ba mươi năm Hà Đông, Ba mươi năm Hà Tây, trời xanh tha cho ai ah!
Cố Phi Yên dùng lực kéo quần của người đàn ông đó xuống.
Còn lại lớp vải mỏng manh cuối cùng, căn bản không chắn nổi sinh vậy to lớn tựa như dãy núi nhấp nhô, nơi đó toát ra hơi nóng bỏng dường như cách không gian truyền đến mặt Cố Phi Yên, làm hai má cô đỏ lên.
Cố Phi Yên bặm môi, có chút bất tiện.
Đáng tiếc đã làm chuyện xấu đến nông nỗi này, cô bây giờ đánh chiêng thu binh, hình như có chút sợ hãi, sợ Chiến Mặc Thần tên vô lại này, huống hồ ác ý trong lòng cô còn chưa lộ ra!
Hít một hơi thật sâu, Cố Phi Yên chuẩn bị tâm lý vững vàng, cơ thể trèo lên phía trước, tay mò dưới gối Chiến Mặc thần lấy ra dụng cụ gây án.
Chiến Mặc Thần, “….”
Thật sự muốn lấy mạng!
Bình luận facebook