6830.
Cố Phi Yên trước giờ không phải là người tự để mình phải chịu oan ức.
Đã đến thì an tâm ở lại.
Sở Điềm Điềm ăn rất nhanh, cô cũng không thiếu đồ ăn.
Chiến Mặc Thần- người đàn ông quyền lực, nơi này chỉ là một phần nhỏ trong tài sản của anh. Những đĩa hết thức ăn được dọn xuống, thay vào đó là những món khác được mang lên.
Dường như ăn không hết được.
Cố Phi Yên rất thích ăn, nhưng ngân khố không cho phép, gần đây toàn ăn mì ăn liền, chưa nói đến bị chịu tội bao lần.
Hôm nay được ăn bữa này, lòng yêu đồ ăn của cô được an ủi không ít, uống liền mấy ly rượu nho, không biết rằng là mỹ tửu đã làm cho cô ngà ngà say, hay là do tâm trạng tốt, nhìn Chiến Mặc Thần và Cố Minh Châu tay trong tay lại thấy thuận mắt.
Dù sao cũng được công tử Bạc Liêu chủ trì.
Tuy nhiên, trong lòng cô lại có chút yếu đuối nhưng cũng nhanh biến mất.
Cố Minh Châu xoa nhẹ môi, nhìn sang Cố Phi Yên hỏi, “Tiểu Yên, cô gần đây không phải là đang tìm việc sao?”
“Vâng…” Cố Phi Yên miễn cưỡng trả lời.
“Haizz…nếu muốn đi làm, cô chỉ cần nói với tôi một tiếng, không khéo tôi sẽ đi cầu xin ba mẹ. Cô ở công ty nhà mình làm việc, có phải thoải mái hơn nhiều so với làm ở ngoài không? Tối thiểu là vậy…” ngừng một lúc, Cố Minh Châu tiếp tục nói, “Thấy thế nào, cũng không có truyền tin đồn cô câu dẫn ông chủ đâu.”
Ẩn sâu trong ánh mắt của cô ta chứa đầy sự đắc ý.
“Cái gì cơ?...” Cố Phi Yên cau mày lại.
Lại là tin đồn?
Truyền cái gì, không phải là truyền từ miệng của Cố Minh Châu ra sao!
“Hai ngày trước, cô có phải làm ở công ty thiết kế sở hữu đất đai sao? Ông chủ Vương của công ty đó nói cô ngày đầu tiên đi làm đã không biết an phận, không những có ý đồ câu dẫn ông ta, còn vu oan nói ông ta ức hiếp cô, đánh cả ông ta…. Tiểu Yên, cô không cần phải làm vậy, nếu cô thiếu tiền hãy nói với người chị này, chị sẽ cho cô… cô đừng làm ba thất vọng, được không?”.
“Tôi nếu có thiếu đàn ông, cũng nói với cô, cô cũng thoải mái đưa anh rể cho tôi dùng sao?” Cố Phi Yên cười nhếch mép, “Quản rộng như vậy, nhà cô là cả Thái Bình Dương sao?”
Cố biết rõ trong lòng Cố Minh Châu đang nghĩ gì, không phải cô muốn mượn tình huống này cố ý trước mặt Chiến Mặc Thần bôi nhọ anh ta!
Cho dù như vậy, cô vẫn muốn cho Cố Minh Châu phải ấm ức.
Mặc dù uông rượu có chút say, nhưng cô vẫn còn khả năng đấu khẩu với Cố Minh Châu!
Lai nhắc đến Chiến Mặc Thần!
Đứa con gái vô liêm sỉ kia tại sao lần nào cũng mang chuyện đó treo bên miệng?
Cố Minh Châu trong chốc lát mặt biến sắc, móng tay bấm chặt vào trong da thịt. Mới miễn cưỡng làm mất đi vẻ dịu dàng ban đầu của mình, cười khô khan, “Ha, ha… Tiểu Yên cô nói đùa sao, cô cần phải có liêm sỉ, hiểu lễ nghĩa, chuyện này không phải để cô lôi ra làm trò đùa được….”
Không chỉ mình cô, còn có Chiến Mặc Thần và Sở Điềm Điềm đang ở đó.
Sở Điềm Điềm khuôn mặt lặng đi, đôi mắt Chiến Mặc Thần âm u nhìn Cố Phi Yên, tâm tư trầm lắng.
Anh nhớ đến hôm nhìn thấy cảnh Cố Phi Yên cô mặc chiếc váy vàng ngồi bên bồn hoa đau đớn khóc không ra tiếng. Đối chiếu thời gian, vào đúng ngày cô đi làm bị ức hiếp,chính vì thế cô đã bất lực như vậy.
Chỉ là, anh vẫn chưa kịp làm rõ những khúc mắc trong lòng mình, Cố Phi Yên lại nói ra “mượn anh rể dùng”, đây gọi là cảm xúc phức tạp trong lòng anh, suy nghĩ cái gì cũng loạn hết lên.
“Điềm Điềm, tôi đi tìm Tố Tố một lát” Cố Phi Yên quay người cứng nhắc.
Bạch Tố Tố đi vệ sinh, đã nửa tiếng chưa quay lại, Cố Phi Yên không muốn ở lại đây đối diện với gương mặt giả tạo của Cố Minh Châu, mệt mỏi khi phải đôi co với cô ta, càng lo lắng Bạch Tố Tố xảy ra chuyện gì.
Cô nhíu đôi lông mày thanh tú rồi đứng dậy đi tìm Bạch Tố Tố.
Ra khỏi cửa, hỏi rõ lối đi xong, Cố Phi Yên hướng nhà vệ sinh đi tìm.
“Tố Tố?... Bạch Tố Tố?….”
Vào trong nhà vệ sinh, Cố Phi Yên gọi nhiều lần, vẫn không nghe thấy tiếng của Bạch Tố Tố.
Lẽ nào không có ở đây sao?
Cố Phi Yên nhăn mày đi ra, định hướng nơi khác tìm Bạch Tố Tố, đột nhiên một thân ảnh cao lớn ở ngay sau lưng, cánh tay nhỏ bé của cô bị người đó giữ lại, trong lúc đang choáng váng, lưng của cô áp vào bức tường lạnh lẽo, đôi mắt dễ thương vẫn còn mơ hồ của cô chạm vào con ngươi sâu thẳm của người nam nhân ấy.
Chiến Mặc Thần?
Bị người nam nhân đó với đôi mắt xâm chiếm dò xét cả người cô, Cố Phi Yên say rượu cũng đột nhiên tỉnh một nửa.
“Anh định làm gì?” muốn rút tay lại, Cố Phi Yên bực mình mặt đỏ lên nhưng vẫn không thể rút tay lại được, cô lấy thêm can đảm, không do dự tức giận, “Anh mau bỏ tay tôi ra, nếu không, xem tôi xử lý anh!”.
“Xử lý tôi?” Chiến Mặc Thần nhếch môi, dùng lực giữ lấy cằm của cô, “Là tôi cần xử lý cô!”.
Cô hôm nay lại mê hoặc anh kiểu gì mà hình bóng cô cứ xuất hiện trong đầu anh.
Trước giờ chưa có ai làm anh phải chịu thiệt thòi như vậy!
“Hả?” Cố Phi Yên lắc đầu, có chút không hiểu.
Nhưng cô biết là có nguy hiểm.
Cô hối hận hôm nay đã không nhịn nổi uống hai đến ba ly rượu, nếu không, giờ toàn thân cô vô lực như này. Thậm chí không có cách nào để cho người đàn ông xấu xa này một trận, đánh chết anh!
“Cô đang nghĩ gì?”
Âm thanh trầm ấm của người đàn ông đó văng vẳng bên tai,Cố Phi Yên như bị mê hoặc thành thật nói: “Muốn đánh anh!”
Người đàn ông đó cúi đầu cười ra tiếng, giống như cô không biết tự lượng sức mình.
Cô trợn tròn mắt nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của anh, trước khi cô chưa kịp phản ứng lại, đôi môi đỏ mọng của anh đã khóa chặt làn môi mềm mại của cô. Lưỡi của anh nhanh chóng đưa vào trong miệng, quấn lấy lưỡi cô đầy thách thức.
“Không phải mượn tôi dùng sao? Cho cô…”
“Hả?....”
Cố Phi Yên cố gắng vùng vẫy, nhưng đấu không lại sức của người đàn ông ấy.
Anh giữ lấy gáy của cô, khóa chặt chiếc eo thon, đẩy cả người cô áp chặt vào ngực mình. Hơi ấm cơ thể của người đàn ông, một nụ hôn triền miên, nồng cháy, làm cho cô hầu như không thể nào hô hấp dễ dàng.
Tại sao lại có thể như vậy?
Cô thẹn quá hóa giận, cắn mạnh, một vị tanh từ lưỡi chảy ra.
“Ưm…” Chiến Mặc Thần chịu không nổi há miệng.
Nữ nhân này, quá hoang dã rồi!
Cứ như này, anh quyết không buông tha cho cô.
Con mắt đen sâu thẳm của anh dần tối sầm lại, tiếp tục hôn cô một cách mãnh liệt, lưỡi anh đưa vào miệng cô quấn lấy lưỡi cô rồi mút chặt, lúc mạnh mẽ, khi thì thâm nhập sâu vào cứ thế dây dưa triền miên.
Đợi khi nụ hôn vừa dứt, Cố Phi Yên thở gấp, mắt nhìn vào người đàn ông trước mặt mình, ngạc nhiên không nói lên lời, vậy mà Chiến Mặc Thần đã lên tiếng, “Đây là thù lao của bữa ăn hôm nay, cũng là sự trừng phạt của cô đã câu dẫn tôi.”
Làm ơn hãy nhẹ nhàng một chút, đau thật mà…..
Khi người con gái này lại nói ra được những từ dễ thương như vậy. Ai mà biết được trong lòng anh dâng trào lên cơn sóng dữ dội.
Cũng giỗng như cái đêm hôm đó, lúc cô uyển chuyển mềm mại dưới thân của anh, những giọt nước mắt long lanh rơi trên khuôn mặt đỏ ửng ấy, cũng hết lần này đến lần khác cầu xin anh, âm thanh so với lúc này còn đục khoét tâm hồn hơn nhiều.
Cô là một vị thuốc độc, ai mà biết được sau lần đó, anh đã phải kiềm chế bao lần, mới đến hôm nay anh mới phóng đãng mình một chút…
Vậy mà, anh vẫn muốn tiếp tục không?
Bình luận facebook