6884.
Cố Phi Yên cảm thấy bản thân mình như một cây cỏ dại vậy, bất luận là ngày hè nhạt nhẽo hay là ngày đông tuyết lạnh,cô đều có thể tìm cái cách thức phù hợp nhất với mình để tồn tại,đây cũng là câu chuyện thật của cô.
Cô từ nhỏ nhìn quen thói đời lạnh nhạt,hơn nữa là thói quen khó không rõ về cách thức giải quyết công việc.
Đời người rất khốn khó,muốn nhiều hơn nữa thật sự bản thân làm khó bản thân.
Mơ hồ một chút,trong lòng cũng trải qua tốt hơn một chút.
……
Một tiếng sau,chiếc xe chạy vào khu biêth thự Giang Sơn Đế Cảnh.
Khu biệt thự Giang Sơn Đế Cảnh xuôi theo Thanh Thành Sơn đang được thi công,càng đi lên,kiểu cách của khu biệt thự càng lộng lẫy hoành tráng,thành phố cũng cao.đây là hạng mục của Đế Thần Quốc Tế mới mở,là tài sản dưới tên của Chiến Mặc Thần ,ở đây biệt thự cao nhất là tài sản riêng của anh ấy.
Cây gỗ xanh tươi,rừn cây xanh um tươi tốt giống như là một biển màu xanh vậy,làm đã mắt người nhìn,gió nui hiu hiu cũng đặc biệt mát lạnh.
Chiếc xe càng đi lên cao,nhiệt độ không khi càng làm cho con người thoải mái.
Chân trời chập tối thật đẹp,ráng đỏ mây hồng,gió mát từ rừng thổi qua,thôi vào trong cửa xe,thổi đến những ngọn cỏ thơm mát của cây cỏ,cũng thổi qua mái tóc đen dài của Cố Phi Yên.
Cô thò đầu ra ngoài cửa sổ,tâm trạng sốt ruột dường như cũng được an ủi vỗ về.
Rất nhanh,cũng đến nơi rồi.
Đi vào biệt thự,Cố Phi Yên có một bất ngờ nhẹ, “ở đây không có người ở sao?”
Tòa biệt thự này được lắp đặt rất tốt,là theo phong cách cổ điển kín đáo.
Rất đẹp đẽ và tinh sảo,cho dù đó là một bình sứ hoa lá trên bảo các đi nữa thì cũng được,hay là trong góc xây dựng của dòng chảy hòn non bộ mà ra cũng dừng,nó đều có năm tháng ý vị và mỹ cảm lắng đọng.
Nếu như nói phong cách theo kiểu âu giống như là nhà giàu mới nổi,còn theo phong cách cổ diền Trung Quốc giống như là một vị từ trong cái khung lộ ra vẻ đẹp nhã nhặn lịch sự cũng cung nữ.
Cố Phi Yên rất thích.
Quan trọng hơn là ,ở đây bỗng nhiên được dọn dẹp rất sạch sẽ,nhưng lại không có vết tích của cuộc sống.
Ở đây.chưa từng có người ở qua.
“em là người đầu tiên,”Chiến Mặc Thần hỏi, “thích không?”
Rất thích,tất cả ở đây,giống như mọi thứ đều phù hợp như mong đợi của cô.
Nhưng Cố Phi Yên lại cau màu, “ cũng bình thường thôi,cũng không biết đây là tác phẩm của thầy thiết kế nào,cũng không có gì lại thiếu sót sự tinh túy,tổng thể mà nói có một chút không như ý muốn lắm .
Chiến Măch Thần, “……’
Trong mắt lướt qua một chút nụ cười ý,anh không lên tiếng gì.
Hai người đi lên tầng hai,một đường đi,một đường lên trong lòng Cố Phi Yên chỉ còn lại sự kinh ngạc thán phục.
Đây quả là ngôi nhà trong mơ của cô!
Đợi đi đến phòng ngủ chính,Cố Phi Yên không thể nhịn nổi thêm nữa kinh ngạc thốt lên.
Màu đậm của gỗ hoa văn tinh tế tỉ mỉ của gỗ thô,những tấm tôn che tường với màu sắc tinh tế được bày ra giữa các căn phòng với những món ăn có màu trắng tinh khiết,sạch sẽ giống như những đám mây trắng,trên đầu giường có tấm màn ngủ là một lớp vải mỏng màu trắng,được cắt làm một thanh, màu vàng màu đỏ màu xanh, ba màu nhuộm nhữngmón đồ thủ công,màu sắc nó đủ làm cho không gian trở nêm sinh động hơn bao giờ hết.
Tiến về phía trước nhìn,rèm cửa màu xanh nửa che rộng rãi,cửa số kính chạm đất rực rỡ,ban công rộng lớn được lát bằng gỗ sinh thái màu nâu đậm,đặt một chiếc xích đu hình tròn và một chiếc bàn trà bằng nhựa.
“ thích không?” âm thanh nhỏ nhẹ vang bên tai hỏi.
Cố Phi Yên lẩm bẩm ,” thích”
Cô quên mất hơi thở người đàn ông đang đứng bên cạnh mình,quên mất rằng đó là trái tim của mình.cô chỉ cảm thấy,cho dù ở đây có bị nhiều lần bắt lau chùi dọn dẹo sạch sẽ,trong lòng cô cự tuyệt cũng sẽ ít lên rất nhiều.
“thích là tốt rồi.” Chiến Mặc Thần lên tiếng, “ em ở đây nghỉ ngơi một lát đi,tiện kiểm tra xem còn thiếu đồ gì ,để tôi bảo người đi mua đem về đây.”
“ở đây là phòng ngủ của tôi,còn của anh thì sao?” Cố Phi Yên bỗng nhiên hỏi.
“em nói xem?”
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông,đôi môi đỏ nhỏ bé cười nhẹ, Cố Phi Yên lời nói bị ứ đọng,tính trả thù hỏi, “ chị tôi biết không?”
“em có thể nói với cô ấy,nếu như không sợ phiền phức tìm đến cửa.” đôi mắt đen láy sâu thẳm thoáng chốc biến đổi lạnh lùng, Chiến Mặc Thần ánh mắt sâu thẳm nhìn cô,quay người rời đi.
Cố Phi Yên, “…..”
Bị làm cho tức đi rồi?
Thật tốt!
Đã tới thì an tâm ở lại,Cố Phi Yên ở trong phòng ngủ chính đi loanh quanh,giống như đang đi thám hiểm vậy.
Mở cửa gỗ phòng quần áo,cô phát hiện trong phòng đồ treo rất nhiều quần áo không có nhãn mác.
Quần áo nữ chiếm khoảng hai phần ba phòng ,đủ mọi phong cách,váy và quần đều có,bộ đồ ngủ tơ tằm cũng có vài bộ,còn đều là đồ mới và cũng là size của cô nữa.
Phòng quần áo còn lại một phần ba là quần áo nam,màu đen xám của bộ vest và đen trắng xám ba màu của áo sơ mi,cũng có sơ qua một chút cà vạt màu sắc hoa văn các kiểu,rất có phong cách của Chiến Mặc Thần.
Cô chú ý một lúc,đồ của nữ đều là mới tinh,nhưng đồ của nam dường như không phải.
Không lẽ Chiến Mặc Thần chuyển nhà đến đây ở,còn dự định cùng cô ở đây sao?
Cách nghĩ này,làm cô sợ run lên.
Nếu như là như vậy,đây không phải là thay mặt cô rất có thể một đời đều không thể thoát khỏi anh ta được,có thể bị anh ta giam giữ cho đến khi anh ta chơi chán cô,hoặc là cái ngày mà cô trở nên mệt mỏi?
Cố Phi Yên trong lòng trầm mặc.
Ngồi trên ghế sofa nửa tiếng,cô nhận được tin nhắn của Sở Điềm Điềm,nói đã tìm thấy được Sở Nghiễn rồi,đang trên đường đưa anh ấy đên bệnh viện,chỉ là lúc cô đi tìm Sở Nghiễn bên cạnh đã có người đi theo rồi,bây giờ cái người đó còn vẫn chưa đi,đi cùng cô đến bệnh viện luôn,không biết có phải là do Chiến Mặc Thần sắp xếp không.
Cố Phi Yên tức phát điên lên.
Không nghĩ rằng Chiến Mặc Thần còn sắp xếp chuyện này nữa,là lo lắng cô không đủ nghe lời ư?
Cố Phi Yên khuôn mặt đẹp lạnh lùng,đang muốn trả lời lại tin nhắn,nhưng bị “tùng tùng” tiếng có cửa cắt ngang.
“mời vào.” Cô lên tiếng.
Cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên khoảng chừng 50 tuổi đang đứng trước cửa,nụ cười ấm áp nói, “Cố Tiểu thư,cơm tối làm xong rồi, Tiên Sinh mời cô xuống dưới ăn cơm.”
“vâng.” Cố Phi Yên cúi đầu,đứng dậy.
Cô vừa hay cũng muốn đi tìm Chiến Mặc Thần,xuống dưới thì xuống dưới.
Trên bàn,hầu như biết cô muốn nói cái gì, Chiến Mặc Thần phát ra trước,nhạt nhẽo lên tiếng, “ Có việc gì ,thì ăn xong cơm rồi nói.”
Cố Phi Yên “…..”
Nhịn cục tức này,cô bay rất nhanh,trứt căm phẫn ăn cơm trắng.
Ăn được vài miếng,cô đặt bát cơm xuống , “ tôi ăn no rồi,nói chuyện đi.”
“để cơm trong bát đều ăn hết,ăn chút rau,không thì,tôi không không để ý hôn tay em đó.”
“ tôi ăn no rồi!”
“không được,em gầy quá rồi.” có ý hay không,ánh nhìn của Chiến Mặc Thần bay qua trước ngực cô.
“……” Cố Phi Yên cảm thấy chịu đến mức sỉ nhục,tức giận bừng bừng, ‘ Chiến Mặc Thần, anh bị mù mắt đúng không? Chị tôi chỉ là cỡ C,anh lại còn dám nói tôi gầy.?”
“đúng không? Tôi sờ thì không có.”
“vậy là tay anh cảm nhận không chuẩn rồi,anh tay tàn phế rồi!anh muốn nghi ngờ tôi,có chuyện chúng ta dựa vào số liệu để nói,dùng dây đo đi,nói dối một cách trắng trợn là gì?”
“được.” Chiến Mặc Thần biết lắng nghe cúi đầu, “ đợi một lát thì đo.”
Cố Phi Yên, “….”
Không ……
Đây giống như không phải kết quả cô muốn.
Bình luận facebook