6892.
“Chúng tôi muốn đi tìm Tiểu Yên, Tố Tố, cậu cũng cùng chúng tôi đi tìm đi Nhiều người lực lượng lớn, ba người tìm càng nhanh hơn!” Sở Điềm Điềm nhanh chóng nói.
“Cậu nói cái gì, Tiểu Yên mất tích?” Tuy là hỏi như vậy, nhưng trong mắt Bạch Tố Tố lại không có chút ngạc nhiên nào, sâu trong mắt lóe ra ám mang, dường như đang lặng lẽ tính toán nhỏ nhặt.
“Đúng vậy, tôi lo lắng gần chết rồi! Nhanh lên đi thôi.”
Sở Điềm Điềm vội vã đi đằng trước, lại bị Bạch Tố Tố kéo lại.
Cô ta không tán thành lắc đầu, thanh âm mềm mại lại kiên định, “Điềm Điềm, anh của cậu còn chưa khỏe, sao cậu lại không hiểu chuyện như vậy, một chút cũng không quan tâm đến sức khỏe anh ấy sao? Để hai chúng ta đi thôi, anh Sở Nghiễn phải nằm nghỉ trên giường!”
“Nhưng mà…” Sở Điềm Điềm nhìn về phía Sở Nghiễn.
Cô là em gái ruột của Sở Nghiễn, đương nhiên không muốn nhìn anh trai của mình khó chịu, nhưng cô cảm giác, anh trai cô nhất định sẽ không đồng ý.
Nếu như có thể bỏ được Tiểu Yên, anh ấy đã sớm bỏ rồi.
“Bạch Tố Tố, cô bỏ ra!” Sở Nghiễn mâu quang cực trầm, không lưu tình lạnh giọng nói, “Làm trễ nải thời gian, cô có thể gánh được trách nhiệm sao?”
“Không, em không bỏ!” Không quản Sở Nghiễn có thái độ gì, Bạch Tố Tố vẫn kéo chặt cánh tay của anh, một mực không chịu buông tay, “Hôm qua em mới hỏi thăm về anh qua bác sĩ trưởng, ông ấy nói trên người anh ngoại trừ vết thương bị đao chém ra, xương sườn còn gãy mất hai cái, đây đâu phải là vết thương nhỏ! Anh nghe em, mau về giường nằm, được không?”
“Tiểu Yên nếu như chịu nguy hiểm, cô cảm thấy tôi còn có thể nằm trên giường được sao? Em ấy là mệnh của tôi!” Sở Nghiễn hất tay Bạch Tố Tố ra, dùng sức quá mạnh động tới vết thương trên người, đau tới mức khiến trán anh đổ tầng mồ hôi mịn.
Anh nhịn cơn đau, vẫn muốn đi về phía trước.
“Em đã bảo rồi, anh đừng có lộn xộn! Anh nhìn xem, hiện tại anh bộ dáng này, anh làm sao đi tìm Cố Phi Yên được đây?” Bạch Tố Tố trong lòng tự cho mình là bạn gái của Sở Nghiễn, trong lòng vừa thầm hận vừa nóng vội, “Anh Sở Nghiễn, dì Chu đã nói rồi, chờ anh xuất viện chúng ta sẽ đi lấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, anh bây giờ bảo hộ Cố Phi Yên như thế, anh nói em nghĩ như thế nào?”
Trước kia cô ta vẫn luôn yêu thầm Sở Nghiễn, nhưng tuyệt không xem trọng gia đình của anh.
Cô ta tâm khí cao, một lòng muốn trèo lên nơi cao cấp như Ngự Thiện Phường, nhưng từ sau khi trải qua sự việc kia, cô ta sợ rồi. Cô ta biết, những kẻ có quyền có thể có thể dễ dàng bóp chết cô ta như một con kiến, cô ta không dám đi gây chuyện nữa.
Sở Nghiễn coi như không có nhiều tiền đồ như thế, ngay cả công ty cũng đã có, dù sao so với nam nhân bình thường tốt hơn nhiều, cuộc sống sinh hoạt áo cơm về sau cô ta không cần phải lo, cô ta có thể cho anh thời gian.
Lại nói sự si tình của Sở Nghiễn với Cố Phi Yên, nững năm này cô ta vẫn luôn đặt trong mắt, cũng cực kỳ ghen tị. Nếu như anh ấy có thể quên đi Cố Phi Yên, về sau khăng khăng một mực yêu cô ta, cô ta có lẽ sẽ cân nhắc toàn tâm toàn ý đối với anh.
Cô ta thông minh như vậy, lớn lên cũng không tệ, còn sợ không hơn được Cố Phi Yên, không có được tâm Sở Nghiễn sao?
Cân nhắc như vậy, Bạch Tố Tố liền đặt mục tiêu thành Sở Nghiễn, chỉ là, không thể ngờ anh thế mà rống câu “Em ấy là mệnh của tôi” như vậy với cô ta, thật sự tức chết cô ta rồi!
Hôm nay, cô ta bất luận thế nào cũng không thể để Sở Nghiễn tìm thấy Cố Phi Yên!
“Kết hôn?” Sở Nghiễn cười lạnh, “Cô và tôi có quan hệ gì, tại sao tôi phải quan tâm cô nghĩ gì, tại sao phải tôi phải kết hôn với cô?! Cô bỏ ra cho tôi, nếu không buông, đừng trách tôi động thủ!”
Sở Nghiễn nhìn như ôn tồn lễ độ, quân tử như ngọc, nhưng thực chất bên trong luôn có sự ngoan cố, anh gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tố Tố, khiến cô ta tâm sinh ý lạnh.
“Anh Sở Nghiễn…”
“Cút!”
Gầm lên, Sở Nghiễn lạnh mặt đi về phía trước.
Từ trước đến nay người đàn ông ôn nhuận như ngọc, một khi đã tức giận thật sự rất đáng sợ, Bạch Tố Tố không dám cản anh, chỉ có thể để anh rời đi.
“Anh một chút cũng không quan tâm em, một lòng chỉ nhớ đến Cố Phi Yên phải không?” Bạch Tố Tố hai tay nắm chặt, phẫn nộ hét về phía anh, “Cô ta chỗ nào hơn em, chỗ nào mạnh hơn em? Cô ta trước kia lêu lổng lên giường với nhiều thằng đàn ông như thế, bây giờ còn chen chân vào tình cảm của người khác, anh rốt cuộc thích cô ta ở điểm gì?!”
Đáng tiếc, tiếng thét của cô ta cũng không thể ngăn được bước chân của Sở Nghiễn.
Thấy Sở Nghiễn không chút nào để ý đến sức khỏe của mình, nhìn bóng lưng nhanh chóng biến mất, toàn thân cô ta tức đến phát run.
“Bạch Tố Tố, nếu cậu không phải là con gái, trước đây có quan hệ không tồi với tôi, tôi hôm nay chắc chắn sẽ cho cậu vài cái tát để cô tỉnh táo lại!” Sở Điềm Điềm còn chưa đi, mặt lạnh nhìn Bạch Tố Tố, đôi mắt to tròn bốc lửa giận, “Tôi nói cho cậu biết, về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, muốn làm chị dâu của tôi, cô còn chưa đủ tư cách!”
Lần trước ở Thiên Vân uyển, lời Bạch Tố Tố khinh bỉ Sở Nghiễn, cô luôn giữ ở trong lòng, giờ phút này Bạch Tố Tố đã cản trở Sở Nghiễn lại còn nói lời ăn dấm chua, thật sự đã làm cô tận mắt thấy được lòng ham muốn của cô ta.
Mắt nhìn Sở Nghiễn sắp đi xa, Sở Điềm Điềm trừng mắt với Bạch Tố Tố, chạy như bay đuổi theo Sở Nghiễn.
Cô rất lo lắng cho thân thể của anh cô, cũng rất lo lắng cho Tiểu Yên, hai người cô đều phải chăm sóc cho tốt!
…
Cố Phi Yên cảm thấy bản thân sắp chết rồi.
Một trận ho sặc sụa, cô nhổ ra một ngụm nước bọt chứa tơ máu, trong miệng ngập vị máu ngai ngái, tức giận cực độ khiến mắt cô đỏ ngầu.
Hiện tại, may mắn duy nhất của cô chính là, mỗi ngày cô đều mặc quần bảy phân (loại quần short lửng/ loại quần dài trên mắt cá chân/ capri pants) để tiện làm việc ở công ty của Sở Nghiễn, so với váy thì chặt chẽ hơn nhiều, không dễ dàng bị xé hỏng.
Đôi mắt cô cực kỳ xinh đẹp, thời điềm hung dữ nhìn chằm chằm người ta, dù là trong bóng tối, cũng hiện ra tia âm u lạnh lẽo riêng, sắc bén như đao kiếm.
Bị cô nhìn đến mức lòng phát sợ, lông vàng kéo lấy tóc của cô, tát một bạt tai vào một bên mặt cô, “Trừng cái gì mà trừng, đợi ông mày làm mày, xem mày con mẹ nó còn dám hung như thế nữa không! Cường Tử, đi tìm cái kéo mang đến đây, cái quần này không xé được thì để ông cắt cho cô ta! Tư thế cô ta vừa chuẩn, chúng ta chơi từ phía sau!”
“Ha ha ha, có ngay, chủ ý của đại ca luôn đúng!”
Người được gọi là Cường Tử quay người đi, bộ dáng thật sự đi tìm kéo.
Cố Phi Yên không nói câu nào, gắt gao cắn cánh môi, ánh mắt lạnh lùng trừng với đám côn đồ, hai tay nắm chặt quần trong, cơ thể quận lại, tùy ý để bọn chúng chân tay đấm đá, chết cũng không thả ra.
Chân trái của cô bị bỏng đau rát, đùi phải bị tên lưu manh dùng gậy gỗ đánh gãy, giờ phút này ngoài đau cũng chỉ có đau hơn.
Đau đến mức cô hận không thể nhanh chóng mất đi tri giác thì tốt biết mấy.
Nhưng không thể, cô buộc chết cũng phải chống đỡ đến cùng.
Dù cô không đánh lại được đám người này, nhưng trừ phi cô chết đi, bọn họ đừng hòng khi nhục được cô!
Rất nhanh, người tên Cường Tử đã quay về.
“Đại ca, kéo đây rồi, anh mau cắt quần của nó đi, em sắp nhịn không nổi rồi!”
“Thúc cái gì mà thúc, ông mày tới trước, mày mau ra sau xếp hàng đợi đi!”
Trên mặt lông vàng lộ ra nụ cười dữ tợn, đưa tay muốn cắt quần của Cố Phi Yên, thế nhưng, ngay khoảnh khắc ấy, Cố Phi Yên vẫn luôn co quắp trên mặt đất đột nhiên xoay người, liều mạng cướp lấy cái kéo của hắn ta.
Bình luận facebook