Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Chương 5: Tính toán với cô
Tô Vũ là con trai của ba kế, trước giờ không gọi tên cô. Anh ta cứ luôn miệng gọi cô là Con cừu non, Con cừu non. Anh ta cảm thấy cô rất dễ ức hiếp. Tư Mộng Thần không nói gì. Cô đi vòng qua anh ta để trở về phòng. Sau khi tắm rửa xong, cô nghe Tô Vũ đứng dưới lầu gọi: “Con cừu non, mau ra đây rửa trái cây, gọt hết vỏ và cắt thành từng miếng bằng nhau đi.”
Cô rửa trái cây, gọt xong và đặt trước mặt anh ta. Tô Vũ đang chơi game. Anh ta không ngẩng đầu và cũng không thèm ngó ngàng đến cô. Dĩ nhiên Tư Mộng Thần đã chuẩn bị nhanh chóng đi khỏi đây, cô không muốn ở lại với anh ta thêm một giây nào nữa.
Nhưng vừa mới đi vài bước, Tô Vũ lại lên tiếng gọi cô: “Con cừu non, chỗ làm của cô thế nào? Có lão già nào quấy rối cô không?”
Tư Mộng Thần mỉm cười: “Không có, công ty chúng tôi rất lành mạnh. Nếu không có gì thì tôi lên lầu trước đây.”
VietWriter.vn
“Ngay cả lão già cũng không muốn quấy rối cô, cô đúng là vô dụng.” Tô Vũ hừ một tiếng.
Ngoài mặt Tư Mộng Thần tươi cười, trong lòng lặng lẽ thề, rồi có một ngày cô chắc chắn sẽ đè đầu Tô Vũ vào nhà vệ sinh, để anh ta ăn phân.
Sáng sớm hôm sau, Tư Mộng Thần tới công ty. Thiên Hằng là một công ty lớn. Nó cũng được xếp vào top 10 ở thành phố Nam Hoa. Thật ra học lực đại học chuyên ngành của cô cơ bản không bước qua nổi ngưỡng cửa. Hơn nữa bây giờ cô thậm chí còn chưa có bằng tốt nghiệp đại học. Cô phải thực tập một năm, hoàn thành tín chỉ thì mới có thể về trường nhận bằng.
Tuy đã vào công ty nhưng cô cũng chỉ là một chân sai vặt. Tư Mộng Thần cũng không từ chối việc đi cửa sau, khí phách trong thời đại kim tiền này không đáng là gì.
Thật ra cô không biết lý do tại sao ba kế lại hao tâm tổn trí đưa mình vào Thiên Hằng? Mộng Thần không phải không biết lý do. Học lực đã không thể cứu vãn, công việc thì cũng cần có thể diện, sau này đối tượng kết hôn với cô mới không ghét bỏ. Còn một lý do khác là Tô Bách Ngạn trọng sĩ diện, sợ người khác nói ông ấy đối xử không tốt với con riêng.
Tư Mộng Thần vừa tới trước cửa công ty thì thấy Hạ Tuyết có hơi luộm thuộm tới chỗ làm. Nhìn thấy cô, cô ấy chạy lại nói: “Mộng Thần à, hôm nay vừa ra ngoài thì tớ đã gặp phải con khốn nạn, còn lên chung xe với chị ta. Mẹ nó, ở trên xe, chị ta nhân lúc đông người mà tàn nhẫn giẫm lên chân tớ.”
Tư Mộng Thần nhìn chân của Hạ Tuyết in đầy dấu chân, còn sưng đỏ cả lên, cô tức tối: “Có phải là Hướng Băng Tâm không? Chị ta muốn giẫm nát chân cậu à.”
“Đúng vậy. Lúc trước cô ta cứ nhắm vào tớ. Bây giờ cậy chú mình là quản lý của một bộ phận tại Thiên Hằng nên chị ta càng thêm hống hách, đúng là hiếp người quá đáng mà.”
Tư Mộng Thần nghiến răng nghiến lợi, ức hiếp người của cô, thật không nể mặt cô chút nào.
“Khoan đã. Trưa nay chúng ta bàn bạc cách tính sổ với cô ta. Tớ giúp cậu trả thù, bảo đảm khiến chị ta trở tay không kịp, có thể giúp cậu nguôi giận. Hừ, ức hiếp lên đầu chúng ta, tưởng tớ là con cừu non dễ bắt nạt à.”
Hạ Tuyết gật đầu lia lịa, có Tư Mộng Thần ở đây, chắc chắn họ sẽ không bị thiệt. Lúc còn học ở trường, Tư Mộng Thần nổi tiếng là người khó đối phó.
Cô là người thông minh, trong đầu có lắm mưu kế, đàn anh năm ba cũng phải gào khóc thảm thiết. Cô có vẻ mặt dịu dàng yếu ớt nhưng thật ra không phải là người ngây thơ.
Buổi trưa tại canteen của nhân viên, Hạ Tuyết dẫn Tư Mộng Thần đi tìm Hướng Băng Tâm, cô ta đang ăn cơm với bạn của mình. Khi thấy Hạ Tuyết dẫn người tới, cô ta cười khinh thường: “Hạ Tuyết, cô đưa em gái này tới tìm tôi là có ý gì đây? Muốn đấu đơn hay đấu nhóm đây? Chúng tôi cho cô chọn.”
Hướng Băng Tâm rõ ràng trẻ trung xinh đẹp nhưng nói chuyện quá hống hách, hoàn toàn phá vỡ mỹ quan tổng thể. Tư Mộng Thần không nhịn được thở dài trong lòng, đúng là phí của trời.
Hạ Tuyết không nhịn được muốn gào lên nhưng lại bị Tư Mộng Thần ngăn lại. Cô mỉm cười, thái độ rất thân thiện: “Chị Băng Tâm, đương nhiên chúng tôi không phải tới gây gổ. Tôi nghe nói chị Băng Tâm đánh cầu lông rất giỏi, tôi muốn tới làm quen với chị. Dạo này không phải công ty muốn tổ chức đại hội thể thao sao? Tôi chuẩn bị tham gia thi đấu cầu lông nên muốn tới học hỏi ở chị. Mong chị Băng Tâm nhất định phải dạy em một chút.” Nói xong, cô còn dùng ánh mắt sùng bái để nhìn Hướng Băng Tâm.
Tô Vũ là con trai của ba kế, trước giờ không gọi tên cô. Anh ta cứ luôn miệng gọi cô là Con cừu non, Con cừu non. Anh ta cảm thấy cô rất dễ ức hiếp. Tư Mộng Thần không nói gì. Cô đi vòng qua anh ta để trở về phòng. Sau khi tắm rửa xong, cô nghe Tô Vũ đứng dưới lầu gọi: “Con cừu non, mau ra đây rửa trái cây, gọt hết vỏ và cắt thành từng miếng bằng nhau đi.”
Cô rửa trái cây, gọt xong và đặt trước mặt anh ta. Tô Vũ đang chơi game. Anh ta không ngẩng đầu và cũng không thèm ngó ngàng đến cô. Dĩ nhiên Tư Mộng Thần đã chuẩn bị nhanh chóng đi khỏi đây, cô không muốn ở lại với anh ta thêm một giây nào nữa.
Nhưng vừa mới đi vài bước, Tô Vũ lại lên tiếng gọi cô: “Con cừu non, chỗ làm của cô thế nào? Có lão già nào quấy rối cô không?”
Tư Mộng Thần mỉm cười: “Không có, công ty chúng tôi rất lành mạnh. Nếu không có gì thì tôi lên lầu trước đây.”
VietWriter.vn
“Ngay cả lão già cũng không muốn quấy rối cô, cô đúng là vô dụng.” Tô Vũ hừ một tiếng.
Ngoài mặt Tư Mộng Thần tươi cười, trong lòng lặng lẽ thề, rồi có một ngày cô chắc chắn sẽ đè đầu Tô Vũ vào nhà vệ sinh, để anh ta ăn phân.
Sáng sớm hôm sau, Tư Mộng Thần tới công ty. Thiên Hằng là một công ty lớn. Nó cũng được xếp vào top 10 ở thành phố Nam Hoa. Thật ra học lực đại học chuyên ngành của cô cơ bản không bước qua nổi ngưỡng cửa. Hơn nữa bây giờ cô thậm chí còn chưa có bằng tốt nghiệp đại học. Cô phải thực tập một năm, hoàn thành tín chỉ thì mới có thể về trường nhận bằng.
Tuy đã vào công ty nhưng cô cũng chỉ là một chân sai vặt. Tư Mộng Thần cũng không từ chối việc đi cửa sau, khí phách trong thời đại kim tiền này không đáng là gì.
Thật ra cô không biết lý do tại sao ba kế lại hao tâm tổn trí đưa mình vào Thiên Hằng? Mộng Thần không phải không biết lý do. Học lực đã không thể cứu vãn, công việc thì cũng cần có thể diện, sau này đối tượng kết hôn với cô mới không ghét bỏ. Còn một lý do khác là Tô Bách Ngạn trọng sĩ diện, sợ người khác nói ông ấy đối xử không tốt với con riêng.
Tư Mộng Thần vừa tới trước cửa công ty thì thấy Hạ Tuyết có hơi luộm thuộm tới chỗ làm. Nhìn thấy cô, cô ấy chạy lại nói: “Mộng Thần à, hôm nay vừa ra ngoài thì tớ đã gặp phải con khốn nạn, còn lên chung xe với chị ta. Mẹ nó, ở trên xe, chị ta nhân lúc đông người mà tàn nhẫn giẫm lên chân tớ.”
Tư Mộng Thần nhìn chân của Hạ Tuyết in đầy dấu chân, còn sưng đỏ cả lên, cô tức tối: “Có phải là Hướng Băng Tâm không? Chị ta muốn giẫm nát chân cậu à.”
“Đúng vậy. Lúc trước cô ta cứ nhắm vào tớ. Bây giờ cậy chú mình là quản lý của một bộ phận tại Thiên Hằng nên chị ta càng thêm hống hách, đúng là hiếp người quá đáng mà.”
Tư Mộng Thần nghiến răng nghiến lợi, ức hiếp người của cô, thật không nể mặt cô chút nào.
“Khoan đã. Trưa nay chúng ta bàn bạc cách tính sổ với cô ta. Tớ giúp cậu trả thù, bảo đảm khiến chị ta trở tay không kịp, có thể giúp cậu nguôi giận. Hừ, ức hiếp lên đầu chúng ta, tưởng tớ là con cừu non dễ bắt nạt à.”
Hạ Tuyết gật đầu lia lịa, có Tư Mộng Thần ở đây, chắc chắn họ sẽ không bị thiệt. Lúc còn học ở trường, Tư Mộng Thần nổi tiếng là người khó đối phó.
Cô là người thông minh, trong đầu có lắm mưu kế, đàn anh năm ba cũng phải gào khóc thảm thiết. Cô có vẻ mặt dịu dàng yếu ớt nhưng thật ra không phải là người ngây thơ.
Buổi trưa tại canteen của nhân viên, Hạ Tuyết dẫn Tư Mộng Thần đi tìm Hướng Băng Tâm, cô ta đang ăn cơm với bạn của mình. Khi thấy Hạ Tuyết dẫn người tới, cô ta cười khinh thường: “Hạ Tuyết, cô đưa em gái này tới tìm tôi là có ý gì đây? Muốn đấu đơn hay đấu nhóm đây? Chúng tôi cho cô chọn.”
Hướng Băng Tâm rõ ràng trẻ trung xinh đẹp nhưng nói chuyện quá hống hách, hoàn toàn phá vỡ mỹ quan tổng thể. Tư Mộng Thần không nhịn được thở dài trong lòng, đúng là phí của trời.
Hạ Tuyết không nhịn được muốn gào lên nhưng lại bị Tư Mộng Thần ngăn lại. Cô mỉm cười, thái độ rất thân thiện: “Chị Băng Tâm, đương nhiên chúng tôi không phải tới gây gổ. Tôi nghe nói chị Băng Tâm đánh cầu lông rất giỏi, tôi muốn tới làm quen với chị. Dạo này không phải công ty muốn tổ chức đại hội thể thao sao? Tôi chuẩn bị tham gia thi đấu cầu lông nên muốn tới học hỏi ở chị. Mong chị Băng Tâm nhất định phải dạy em một chút.” Nói xong, cô còn dùng ánh mắt sùng bái để nhìn Hướng Băng Tâm.
Bình luận facebook