Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Chương 7: Trò chơi kết thúc (2)
“Chẳng lẽ ba định để con ném tiền cho một đám người, rồi trở về nghe ba dạy dỗ sao.”
Cố Thiên giận đến phát run: “Mày muốn chọc cho ba tức chết đúng không. Ba nói với mày lần này là lần cuối cùng. Tối nay phải theo ba về nhà.”
Giọng nói sang sảng và thân thể khỏe mạnh thế này mà dễ bị chọc tức chết vậy sao.
Cố Dương vẫn để chìa khóa trên bàn, thản nhiên nói: “Tối nay con có tiệc xã giao, không về được.”
“Bộ ông già mày chưa từng làm cán bộ à. Ở đâu ra lắm tiệc xã giao thế. Cho dù có thì cũng từ chối hết cho ba. Không thì ba đánh gãy chân mày.”
“Được đó, đánh gãy chân thì không phải đi làm nữa. Ba nuôi con.” Cố Dương nói năng không kiêng dè.
VietWriter.vn
Sau cùng, hai cha con chia tay không mấy vui vẻ vì Cố Thiên nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Không lâu sau, Lữ Hải Yến gọi điện thoại đến: “Cố Dương à! Hai ba con sao lại cãi nhau nữa rồi. Nghe lời mẹ đi nào. Tối nay về ăn cơm, nói chuyện đàng hoàng tử tế với ba. Cha con chứ đâu phải kẻ thù, đừng để lần nào gặp nhau cũng làm mắt lớn trừng mắt nhỏ như vậy.”
“Mẹ, tối nay thực sự là con có tiệc xã giao.”
“Mẹ mặc kệ. Đã lâu lắm rồi mẹ không được gặp con. Lẽ nào bây giờ mẹ muốn gặp con cũng phải xin một cuộc hẹn à. Con là do mẹ mang thai chín tháng mười ngày mới sinh được. Mẹ rất nhớ con. Hơn nữa, con đâu phải là bán thân cho thành phố Nam Hoa. Chẳng lẽ về thăm nhà một lần mà nhà nước cũng không cho phép à. “
Rốt cuộc cũng đỡ không nổi tiết mục khóc lóc ỉ ôi của Lữ Hải Yến, buổi tối Cố Dương đành trở về nhà.
Trước khi Cố Dương về nhà, Lữ Hải Yến đã dặn đi dặn lại Cố Thiên: “Lúc con trai về, anh nhất định không được quát nó. Có chuyện gì thì từ từ nói. Anh đừng quên mục đích chính của mình tối nay. Mắng nó quá khiến nó lại bỏ đi thì xôi hỏng bỏng không hết cả.”
“Anh sẽ cố gắng hết sức. Chỉ cần đứa bất hiếu đó đừng chọc giận anh thì anh sẽ nói chuyện tử tế với nó.” Cố Thiên hậm hực.
“Ba con hai người chắc kiếp trước là kẻ thù.”
Cố Thiên ngồi trên ghế sô pha, tuy rằng tóc đã hoa râm nhưng tinh thần vẫn vô cùng minh mẫn. Thỉnh thoảng còn bị Lữ Hải Yến kéo đi khiêu vũ tập thể ở quảng trường.
Cho nên dù tuổi đã ngoài năm mươi nhưng thân thể ông ấy vẫn còn rất dẻo dai, hầu như chẳng lúc nào đau ốm.
Lúc này, Cố Thiên đang nhíu mày suy tư, sau đó hỏi rất nghiêm túc: “Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba là người sinh ra con, con bao nhiêu tuổi mà ba còn không biết à?”
Cố Thiên lập tức nghiêm mặt lại trước câu đùa giỡn không biết trên dưới, lớn tiếng nói: “ Đương nhiên là ba biết. Ba muốn hỏi xem con có biết hay không thôi.”
“Ba nói thẳng vào vấn đề chính đi, không cần phải lòng vòng với con.” Dù vậy, có lẽ Cố Dương đã đoán được ông ấy định nói gì.
Tuy lời mở đầu mỗi lần đều khác nhau nhưng chung quy lại vẫn là chuyện đó. Anh đã nghe đến nhàm cả tai.
“Năm nay con đã hai mươi chín rồi. Ý nghĩa của hai mươi chín tuổi là gì? Tức là nói mày sắp vào hàng ngũ ba mươi rồi đấy con ạ, chẳng còn trẻ trung gì đâu. Tóm lại ba không phí lời với con nữa. Nội trong năm nay nhất định phải dẫn được một cô gái về đây gặp ba mẹ, bằng không ba sẽ đăng báo cắt đứt quan hệ cha con.”
Vẻ mặt Cố Dương có chút mệt mỏi: “Kết hôn chứ có phải đi chợ mua rau đâu. Ba tưởng rằng có cả siêu thị đầy ắp rau cho con tùy ý lựa chọn à. Con chỉ cần đến đó chộp đại cũng được một cô về cho ba chắc. Hiện tại con vẫn chưa muốn kết hôn đâu. Hơn nữa, công việc này của con dù cho kết hôn được, thì cũng sẽ ly hôn mà thôi. Ai mà chịu nổi cảnh chồng mình thường xuyên nửa đêm nửa hôm mới về nhà.”
Cơ trên mặt Cố Thiên giật liên hồi, lập tức ngắt lời anh: “Ý con nói là làm thị trưởng thì không thể kết hôn à. Cả nước có biết bao nhiêu thành phố, chẳng lẽ tất cả thị trưởng đều ở vậy hết sao. Cố Dương, ba nói cho mày biết. Đừng có mà bao biện nữa. Mày nhất định phải kết hôn trước ba mươi tuổi cho ba.”
Cố Dương đứng lên, ý không muốn tiếp tục nói chuyện nữa: “Tóm lại một câu, tạm thời con vẫn chưa có kế hoạch kết hôn. Thôi đủ rồi, chủ đề này dừng ở đây đi. Ăn cơm xong con còn phải về nữa.”
“Rầm.” Cố Thiên đập bàn một cái thật mạnh. Ông ấy đứng dậy, cất giọng uy hiếp: “Đường đường là Thị trưởng Thành phố Nam Hoa lại bị ba ruột của mình đăng báo cắt đứt quan hệ cha con. Nếu mày chấp nhận bị mất mặt như vậy thì ba không ép mày kết hôn nữa.”
Loại bê bối kiểu này tuyệt nhiên không được phép xuất hiện. Quả thực là anh gánh không nổi chuyện mất mặt này.
Cố Dương nheo mắt nhìn dáng vẻ đắc ý của Cố Thiên, thở dài thườn thượt. Xem ra lần này ba rất quyết tâm.
“Chẳng lẽ ba định để con ném tiền cho một đám người, rồi trở về nghe ba dạy dỗ sao.”
Cố Thiên giận đến phát run: “Mày muốn chọc cho ba tức chết đúng không. Ba nói với mày lần này là lần cuối cùng. Tối nay phải theo ba về nhà.”
Giọng nói sang sảng và thân thể khỏe mạnh thế này mà dễ bị chọc tức chết vậy sao.
Cố Dương vẫn để chìa khóa trên bàn, thản nhiên nói: “Tối nay con có tiệc xã giao, không về được.”
“Bộ ông già mày chưa từng làm cán bộ à. Ở đâu ra lắm tiệc xã giao thế. Cho dù có thì cũng từ chối hết cho ba. Không thì ba đánh gãy chân mày.”
“Được đó, đánh gãy chân thì không phải đi làm nữa. Ba nuôi con.” Cố Dương nói năng không kiêng dè.
VietWriter.vn
Sau cùng, hai cha con chia tay không mấy vui vẻ vì Cố Thiên nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Không lâu sau, Lữ Hải Yến gọi điện thoại đến: “Cố Dương à! Hai ba con sao lại cãi nhau nữa rồi. Nghe lời mẹ đi nào. Tối nay về ăn cơm, nói chuyện đàng hoàng tử tế với ba. Cha con chứ đâu phải kẻ thù, đừng để lần nào gặp nhau cũng làm mắt lớn trừng mắt nhỏ như vậy.”
“Mẹ, tối nay thực sự là con có tiệc xã giao.”
“Mẹ mặc kệ. Đã lâu lắm rồi mẹ không được gặp con. Lẽ nào bây giờ mẹ muốn gặp con cũng phải xin một cuộc hẹn à. Con là do mẹ mang thai chín tháng mười ngày mới sinh được. Mẹ rất nhớ con. Hơn nữa, con đâu phải là bán thân cho thành phố Nam Hoa. Chẳng lẽ về thăm nhà một lần mà nhà nước cũng không cho phép à. “
Rốt cuộc cũng đỡ không nổi tiết mục khóc lóc ỉ ôi của Lữ Hải Yến, buổi tối Cố Dương đành trở về nhà.
Trước khi Cố Dương về nhà, Lữ Hải Yến đã dặn đi dặn lại Cố Thiên: “Lúc con trai về, anh nhất định không được quát nó. Có chuyện gì thì từ từ nói. Anh đừng quên mục đích chính của mình tối nay. Mắng nó quá khiến nó lại bỏ đi thì xôi hỏng bỏng không hết cả.”
“Anh sẽ cố gắng hết sức. Chỉ cần đứa bất hiếu đó đừng chọc giận anh thì anh sẽ nói chuyện tử tế với nó.” Cố Thiên hậm hực.
“Ba con hai người chắc kiếp trước là kẻ thù.”
Cố Thiên ngồi trên ghế sô pha, tuy rằng tóc đã hoa râm nhưng tinh thần vẫn vô cùng minh mẫn. Thỉnh thoảng còn bị Lữ Hải Yến kéo đi khiêu vũ tập thể ở quảng trường.
Cho nên dù tuổi đã ngoài năm mươi nhưng thân thể ông ấy vẫn còn rất dẻo dai, hầu như chẳng lúc nào đau ốm.
Lúc này, Cố Thiên đang nhíu mày suy tư, sau đó hỏi rất nghiêm túc: “Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba là người sinh ra con, con bao nhiêu tuổi mà ba còn không biết à?”
Cố Thiên lập tức nghiêm mặt lại trước câu đùa giỡn không biết trên dưới, lớn tiếng nói: “ Đương nhiên là ba biết. Ba muốn hỏi xem con có biết hay không thôi.”
“Ba nói thẳng vào vấn đề chính đi, không cần phải lòng vòng với con.” Dù vậy, có lẽ Cố Dương đã đoán được ông ấy định nói gì.
Tuy lời mở đầu mỗi lần đều khác nhau nhưng chung quy lại vẫn là chuyện đó. Anh đã nghe đến nhàm cả tai.
“Năm nay con đã hai mươi chín rồi. Ý nghĩa của hai mươi chín tuổi là gì? Tức là nói mày sắp vào hàng ngũ ba mươi rồi đấy con ạ, chẳng còn trẻ trung gì đâu. Tóm lại ba không phí lời với con nữa. Nội trong năm nay nhất định phải dẫn được một cô gái về đây gặp ba mẹ, bằng không ba sẽ đăng báo cắt đứt quan hệ cha con.”
Vẻ mặt Cố Dương có chút mệt mỏi: “Kết hôn chứ có phải đi chợ mua rau đâu. Ba tưởng rằng có cả siêu thị đầy ắp rau cho con tùy ý lựa chọn à. Con chỉ cần đến đó chộp đại cũng được một cô về cho ba chắc. Hiện tại con vẫn chưa muốn kết hôn đâu. Hơn nữa, công việc này của con dù cho kết hôn được, thì cũng sẽ ly hôn mà thôi. Ai mà chịu nổi cảnh chồng mình thường xuyên nửa đêm nửa hôm mới về nhà.”
Cơ trên mặt Cố Thiên giật liên hồi, lập tức ngắt lời anh: “Ý con nói là làm thị trưởng thì không thể kết hôn à. Cả nước có biết bao nhiêu thành phố, chẳng lẽ tất cả thị trưởng đều ở vậy hết sao. Cố Dương, ba nói cho mày biết. Đừng có mà bao biện nữa. Mày nhất định phải kết hôn trước ba mươi tuổi cho ba.”
Cố Dương đứng lên, ý không muốn tiếp tục nói chuyện nữa: “Tóm lại một câu, tạm thời con vẫn chưa có kế hoạch kết hôn. Thôi đủ rồi, chủ đề này dừng ở đây đi. Ăn cơm xong con còn phải về nữa.”
“Rầm.” Cố Thiên đập bàn một cái thật mạnh. Ông ấy đứng dậy, cất giọng uy hiếp: “Đường đường là Thị trưởng Thành phố Nam Hoa lại bị ba ruột của mình đăng báo cắt đứt quan hệ cha con. Nếu mày chấp nhận bị mất mặt như vậy thì ba không ép mày kết hôn nữa.”
Loại bê bối kiểu này tuyệt nhiên không được phép xuất hiện. Quả thực là anh gánh không nổi chuyện mất mặt này.
Cố Dương nheo mắt nhìn dáng vẻ đắc ý của Cố Thiên, thở dài thườn thượt. Xem ra lần này ba rất quyết tâm.
Bình luận facebook