Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chú à em yêu anh-192
Chú À! Em Yêu Anh! - Chương 192: Hai Người Đang Làm Gì Vậy?
Hứa Sơ Sơ rời khỏi quán cafe, cô lái xe vòng vòng chẳng biết phải đi đâu Cuối cùng, lại dừng chân tại công ty của Thời Cảnh Thường
Nghĩ nghĩ đã nhớ anh rồi, cô mở dây an toàn đi xuống xe, bước vào trong
Hứa Sơ Sơ trực tiếp đi vào thang máy, bấm nút đi lên tầng Đám người bảo vệ và lễ tân đã biết cô là ai, cũng không dám hó hé nói tiếng nào
Lúc cô đến phòng Thời Cảnh Thường, lại không thấy anh ở đó, chỉ có một mình Vĩ Sâm đang sắp xếp lại bàn làm việc
Đẩy cửa đi vào, Hứa Sơ Sơ lên tiếng chào hỏi:
- Thư ký Vĩ!
Vĩ Sâm đang bận rộn với đống tài liệu, nghe tiếng gọi mình, anh quay đầu thì thấy Hứa Sơ Sơ, liền cúi đầu đáp:
- Hứa tiểu thư!
Hứa Sơ Sơ cầm theo một bao nhỏ đi vào, cô nhìn qua lại, xác định không có Thời Cảnh Thường ở đây, mới hỏi:
- Anh ở đây một mình sao? Chú đâu?
Vĩ Sâm nhìn cô, thành thật trả lời:
- Thời tổng đang họp, là một cuộc họp nhỏ thôi, nên tôi không cần có mặt Tôi ở đây để sắp xếp bàn làm việc lại cho ngài ấy!
Hứa Sơ Sơ gật đầu như hiểu ra gì đó, cầm bao nhỏ trên tay, cô đưa ra nói:
- Vậy thì chú ấy lỗ! Tôi mua đồ ăn ngon đến, chú ấy không ăn được thì thôi, anh lại ăn với tôi đi!
Vừa nói, cô vừa đi đến bàn, mở bao lấy hộp thức ăn thơm lừng ra Bộ dáng như thực sự đang muốn ăn tại phòng này vậy
Vĩ Sâm có chút hoảng, lên tiếng:
- À như vậy không được đâu Hứa tiểu thư, Thời tổng không thích có mùi đồ ăn trong phòng mình Hay là, tôi đưa cô ra ngoài ăn nhé!
Hứa Sơ Sơ lắc đầu, cô ngồi xuống ghế sofa, nhíu mày nói:
- Tôi mới vào anh đã đuổi tôi đi sao? Không đi đâu! Anh rảnh như thế thì tự đi đi! Tôi ở đây ăn!
Vĩ Sâm liếm môi, có chút bất lực tiến đến gần, muốn giải thích:
- Nhưng mà
Lời nói của anh lập tức bị Hứa Sơ Sơ cắt ngang, cô lên tiếng:
- Được rồi, đừng cò kè nữa, việc này tôi sẽ chị hoàn toàn trách nhiệm, anh lại ăn chung với tôi đi, mau lên!
Vĩ Sâm mím môi, bất đắc dĩ cầm lấy đũa của cô, ngồi xuống đối diện nhìn thức ăn trên bàn
Hứa Sơ Sơ gật đầu với anh, sau đó gắp một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, vừa ăn vừa cười!
Vĩ Sâm thấp thỏm nhìn cô, sau một hồi do dự, cũng vươn tay gắp đồ ăn bỏ vào miệng
Chợt, một suy nghĩ chạy qua đầu Vĩ Sâm, anh nhìn Hứa Sơ Sơ nói:
- Hứa tiểu thư thật ra trước mặt tôi, cô có thể dùng xưng hô "bình thường" với Thời tổng, chuyện đó tôi cũng có biết
Hứa Sơ Sơ có chút xấu hổ khi nhắc đến vấn đề này, cô cười gượng, đáp:
- Không sao! Tôi với chú ấy vẫn nên cẩn trọng một chút! Xưng hô quá bình thường, sẽ có người để ý!
- Mà, anh đã biết rồi thì không được nói với ai đâu đấy! Bữa này của tôi anh ăn rồi, vậy thì xem như anh đã ăn hối lộ, cấm anh nói ra! - Hứa Sơ Sơ gằn giọng nói đưa tay ra chỉ vào mặt Vĩ Sâm
Anh vội gật đầu, trả lời:
- Tôi làm sao dám chứ, Hứa tiểu thư đừng lo! Tôi sẽ không nói gì cả!
Hứa Sơ Sơ nhai nhai miếng bánh, nhìn lời thề thoáng qua của Vĩ Sâm, lại cứ cảm thấy không yên tâm, cô bèn gắp một miếng bánh đưa lên, nói:
- Đã nói hối lộ thì hối lộ cho trót, anh há miệng ra, tôi cho anh ăn cái bánh này! Xem như tôi thành công hối lộ anh! Sau này anh không lật lọng được! Phòng chú có camera, anh cũng không thể chối!
Vĩ Sâm chần chừ một giây, sau đó gật đầu, chấp nhận há miệng, nuốt miếng bánh trên tay cô, chỉ để khiến Hứa Sơ Sơ yên tâm hơn!
Thế nhưng ngay lúc chiếc đũa của Hứa Sơ Sơ chỉ vừa chạm đến môi Vĩ Sâm, miếng bánh còn chưa lọt vào trong, anh thì đang há to miệng để ăn thì một tiếng nói đột ngột vang lên:
- Hai người đang làm gì vậy?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Hứa Sơ Sơ rời khỏi quán cafe, cô lái xe vòng vòng chẳng biết phải đi đâu Cuối cùng, lại dừng chân tại công ty của Thời Cảnh Thường
Nghĩ nghĩ đã nhớ anh rồi, cô mở dây an toàn đi xuống xe, bước vào trong
Hứa Sơ Sơ trực tiếp đi vào thang máy, bấm nút đi lên tầng Đám người bảo vệ và lễ tân đã biết cô là ai, cũng không dám hó hé nói tiếng nào
Lúc cô đến phòng Thời Cảnh Thường, lại không thấy anh ở đó, chỉ có một mình Vĩ Sâm đang sắp xếp lại bàn làm việc
Đẩy cửa đi vào, Hứa Sơ Sơ lên tiếng chào hỏi:
- Thư ký Vĩ!
Vĩ Sâm đang bận rộn với đống tài liệu, nghe tiếng gọi mình, anh quay đầu thì thấy Hứa Sơ Sơ, liền cúi đầu đáp:
- Hứa tiểu thư!
Hứa Sơ Sơ cầm theo một bao nhỏ đi vào, cô nhìn qua lại, xác định không có Thời Cảnh Thường ở đây, mới hỏi:
- Anh ở đây một mình sao? Chú đâu?
Vĩ Sâm nhìn cô, thành thật trả lời:
- Thời tổng đang họp, là một cuộc họp nhỏ thôi, nên tôi không cần có mặt Tôi ở đây để sắp xếp bàn làm việc lại cho ngài ấy!
Hứa Sơ Sơ gật đầu như hiểu ra gì đó, cầm bao nhỏ trên tay, cô đưa ra nói:
- Vậy thì chú ấy lỗ! Tôi mua đồ ăn ngon đến, chú ấy không ăn được thì thôi, anh lại ăn với tôi đi!
Vừa nói, cô vừa đi đến bàn, mở bao lấy hộp thức ăn thơm lừng ra Bộ dáng như thực sự đang muốn ăn tại phòng này vậy
Vĩ Sâm có chút hoảng, lên tiếng:
- À như vậy không được đâu Hứa tiểu thư, Thời tổng không thích có mùi đồ ăn trong phòng mình Hay là, tôi đưa cô ra ngoài ăn nhé!
Hứa Sơ Sơ lắc đầu, cô ngồi xuống ghế sofa, nhíu mày nói:
- Tôi mới vào anh đã đuổi tôi đi sao? Không đi đâu! Anh rảnh như thế thì tự đi đi! Tôi ở đây ăn!
Vĩ Sâm liếm môi, có chút bất lực tiến đến gần, muốn giải thích:
- Nhưng mà
Lời nói của anh lập tức bị Hứa Sơ Sơ cắt ngang, cô lên tiếng:
- Được rồi, đừng cò kè nữa, việc này tôi sẽ chị hoàn toàn trách nhiệm, anh lại ăn chung với tôi đi, mau lên!
Vĩ Sâm mím môi, bất đắc dĩ cầm lấy đũa của cô, ngồi xuống đối diện nhìn thức ăn trên bàn
Hứa Sơ Sơ gật đầu với anh, sau đó gắp một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, vừa ăn vừa cười!
Vĩ Sâm thấp thỏm nhìn cô, sau một hồi do dự, cũng vươn tay gắp đồ ăn bỏ vào miệng
Chợt, một suy nghĩ chạy qua đầu Vĩ Sâm, anh nhìn Hứa Sơ Sơ nói:
- Hứa tiểu thư thật ra trước mặt tôi, cô có thể dùng xưng hô "bình thường" với Thời tổng, chuyện đó tôi cũng có biết
Hứa Sơ Sơ có chút xấu hổ khi nhắc đến vấn đề này, cô cười gượng, đáp:
- Không sao! Tôi với chú ấy vẫn nên cẩn trọng một chút! Xưng hô quá bình thường, sẽ có người để ý!
- Mà, anh đã biết rồi thì không được nói với ai đâu đấy! Bữa này của tôi anh ăn rồi, vậy thì xem như anh đã ăn hối lộ, cấm anh nói ra! - Hứa Sơ Sơ gằn giọng nói đưa tay ra chỉ vào mặt Vĩ Sâm
Anh vội gật đầu, trả lời:
- Tôi làm sao dám chứ, Hứa tiểu thư đừng lo! Tôi sẽ không nói gì cả!
Hứa Sơ Sơ nhai nhai miếng bánh, nhìn lời thề thoáng qua của Vĩ Sâm, lại cứ cảm thấy không yên tâm, cô bèn gắp một miếng bánh đưa lên, nói:
- Đã nói hối lộ thì hối lộ cho trót, anh há miệng ra, tôi cho anh ăn cái bánh này! Xem như tôi thành công hối lộ anh! Sau này anh không lật lọng được! Phòng chú có camera, anh cũng không thể chối!
Vĩ Sâm chần chừ một giây, sau đó gật đầu, chấp nhận há miệng, nuốt miếng bánh trên tay cô, chỉ để khiến Hứa Sơ Sơ yên tâm hơn!
Thế nhưng ngay lúc chiếc đũa của Hứa Sơ Sơ chỉ vừa chạm đến môi Vĩ Sâm, miếng bánh còn chưa lọt vào trong, anh thì đang há to miệng để ăn thì một tiếng nói đột ngột vang lên:
- Hai người đang làm gì vậy?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook