Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chú à em yêu anh-307
Chú À! Em Yêu Anh! - Chương 307: Nắm Chặt Không Buông Ra!
Thời Cảnh Thường chỉ cảm thấy trong tâm như có hàng ngàn những đốm sáng bay phấp phới, xóa tan những bóng tối xung quanh anh, xóa cả những mây mù sấm sét, đem ánh nắng bình yên trở về
Càng nhìn Hứa Sơ Sơ, anh càng thổn thức, cúi đầu thật mạnh mẽ muốn hôn cô
Thế nhưng, giây phút môi anh gần chạm đến môi Hứa Sơ Sơ thì đột nhiên một vật mềm mại xuất hiện, đặt lên môi Thời Cảnh Thường, chắn ngang nụ hôn của anh
Khi liếc mắt nhìn, liền phát hiện Hứa Sơ Sơ từ lúc nào đã đưa tay cô lên chạn miệng anh, đầu cô cúi gằm, lí nhí lên tiếng:
- Em yêu anh, Thời Cảnh Thường, nhưng em cũng yêu gia đình và người thân của em, mất đi họ, em gần như đã mất đi một nửa cuộc đời mình Bây giờ, em có thể nói với anh tấm lòng của mình, như anh đã nói với em vậy, nhưng mà Em không thể về bên cạnh anh được Lí trí em không cho phép điều đó, anh hiểu không
Nói rồi, cánh tay vừa mới nắm bàn tay Thời Cảnh Thường của Hứa Sơ Sơ chậm rãi buông ra, cô nói tiếp:
- Nếu như quay về bên anh, em sẽ rất hổ thẹn với chính mình, càng hổ thẹn với 36 tộc Hứa gia, linh hồn em sẽ bị giày vò, tâm hồn em cũng sẽ không cách nào yên ổn sống tiếp Vậy nên, Thời Cảnh Thường, xin lỗi
Hứa Sơ Sơ vừa nói vừa cúi gằm mặt, hôm nay cô đã dũng cảm nói ra bản thân mình rồi, nhưng cô vẫn như cũ không thể buông bỏ được Hứa gia, càng không thể tha thứ cho những việc mà Thời Cảnh Thường đã làm
Thế nên, cô chỉ có thể xin lỗi mà thôi
Các ngón tay Hứa Sơ Sơ chậm rãi buông Thời Cảnh Thường ra, thế nhưng, ngay lúc đó, bàn tay to ấm nóng của anh đột nhiên duỗi tới, tóm lấy bàn tay cô nắm lại thật chặt
Hứa Sơ Sơ ngạc nhiên ngước mặt nhìn lên, cánh tay trên miệng Thời Cảnh Thường cũng thả xuống, chỉ nghe chất giọng trầm ấm của anh lên tiếng:
- Vậy nếu như anh nói, anh sẽ không buông em ra?
Nói ròi, không kịp để Hứa Sơ Sơ suy nghĩ, Thời Cảnh Thường ngay lập tức nhắm môi cô hạ xuống, tay vẫn nắm chặt tay cô, tay bên kia đưa lên ôm lấy lưng cô, áp sát cô vào ngực mình, không cho tách ra
Hứa Sơ Sơ, tôi đã từng nói, chỉ cần em nắm tay tôi lần này, tôi sẽ không buông tay em ra
Nếu như em đã chủ động nắm tay tôi rồi, vậy thì đừng nghĩ đến việc buông ra nữa!
* Hãy bỏ phiếu để Tiêu có động lực ra thêm đi mọi người TT*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Thời Cảnh Thường chỉ cảm thấy trong tâm như có hàng ngàn những đốm sáng bay phấp phới, xóa tan những bóng tối xung quanh anh, xóa cả những mây mù sấm sét, đem ánh nắng bình yên trở về
Càng nhìn Hứa Sơ Sơ, anh càng thổn thức, cúi đầu thật mạnh mẽ muốn hôn cô
Thế nhưng, giây phút môi anh gần chạm đến môi Hứa Sơ Sơ thì đột nhiên một vật mềm mại xuất hiện, đặt lên môi Thời Cảnh Thường, chắn ngang nụ hôn của anh
Khi liếc mắt nhìn, liền phát hiện Hứa Sơ Sơ từ lúc nào đã đưa tay cô lên chạn miệng anh, đầu cô cúi gằm, lí nhí lên tiếng:
- Em yêu anh, Thời Cảnh Thường, nhưng em cũng yêu gia đình và người thân của em, mất đi họ, em gần như đã mất đi một nửa cuộc đời mình Bây giờ, em có thể nói với anh tấm lòng của mình, như anh đã nói với em vậy, nhưng mà Em không thể về bên cạnh anh được Lí trí em không cho phép điều đó, anh hiểu không
Nói rồi, cánh tay vừa mới nắm bàn tay Thời Cảnh Thường của Hứa Sơ Sơ chậm rãi buông ra, cô nói tiếp:
- Nếu như quay về bên anh, em sẽ rất hổ thẹn với chính mình, càng hổ thẹn với 36 tộc Hứa gia, linh hồn em sẽ bị giày vò, tâm hồn em cũng sẽ không cách nào yên ổn sống tiếp Vậy nên, Thời Cảnh Thường, xin lỗi
Hứa Sơ Sơ vừa nói vừa cúi gằm mặt, hôm nay cô đã dũng cảm nói ra bản thân mình rồi, nhưng cô vẫn như cũ không thể buông bỏ được Hứa gia, càng không thể tha thứ cho những việc mà Thời Cảnh Thường đã làm
Thế nên, cô chỉ có thể xin lỗi mà thôi
Các ngón tay Hứa Sơ Sơ chậm rãi buông Thời Cảnh Thường ra, thế nhưng, ngay lúc đó, bàn tay to ấm nóng của anh đột nhiên duỗi tới, tóm lấy bàn tay cô nắm lại thật chặt
Hứa Sơ Sơ ngạc nhiên ngước mặt nhìn lên, cánh tay trên miệng Thời Cảnh Thường cũng thả xuống, chỉ nghe chất giọng trầm ấm của anh lên tiếng:
- Vậy nếu như anh nói, anh sẽ không buông em ra?
Nói ròi, không kịp để Hứa Sơ Sơ suy nghĩ, Thời Cảnh Thường ngay lập tức nhắm môi cô hạ xuống, tay vẫn nắm chặt tay cô, tay bên kia đưa lên ôm lấy lưng cô, áp sát cô vào ngực mình, không cho tách ra
Hứa Sơ Sơ, tôi đã từng nói, chỉ cần em nắm tay tôi lần này, tôi sẽ không buông tay em ra
Nếu như em đã chủ động nắm tay tôi rồi, vậy thì đừng nghĩ đến việc buông ra nữa!
* Hãy bỏ phiếu để Tiêu có động lực ra thêm đi mọi người TT*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook