Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
Editor: Nguyệt
Ba tháng nay cô bị ba người này bắt nạt không ít lần, nhất là khi khả năng chiến đấu của cô còn kém nhất trong bảy người, cho nên lần nào cũng bị đánh rất thảm.
Đối với một thiếu nữ như hoa, mang khuôn mặt bầm tím đi gặp người khác thật sự là quá khảo nghiệm ý chí.
“Đừng vui mừng quá sớm.” Hồ Lập lười biếng nói.
Mọi người: …
“Tôi nói đánh bại họ đâu chỉ trên phương diện đấu đối kháng. Ngày mai, mấy đứa lên mạng chiến đấu, cho tôi xem thành quả huấn luyện của mình đi.” Nói xong, Hồ Lập ngáp một cái, về ngủ bù. Vừa hoàn thành một nhiệm vụ đã vội vàng trở về, gã phải nghỉ ngơi cho tốt để mai còn có tinh thần xem bọn nhóc này biểu diễn.
Bảy người vừa mới vui sướng đã bị Hồ Lập tạt cho một chậu nước lạnh. Quay mặt nhìn nhau, bĩu môi, tự giác đến phòng huấn luyện cơ giáp. Đấu đối kháng thắng không có nghĩa là đấu cơ giáp cũng sẽ thắng. Lâm trận mới mài gươm, dẫu không sắc cũng sáng, tăng thêm độ thuần thục thôi cũng tốt.
Ngày hôm sau, nhóm Ariel tiêu diệt tổ ba người Thiết Thuẫn với tổn thất sáu chết một bị thương. Mặc dù ba người kia chỉ dùng cơ giáp chế thức loại kém nhất … nhưng dẫu sao thắng vẫn là thắng.
Hồ Lập vui mừng gật đầu, rất hài lòng với biểu hiện của họ. Có điều, không quá hai ngày, gã đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn.
Không biết có phải ảo giác không … Gã cứ cảm thấy ngoài Chung Thịnh và Ariel ra, mấy đứa còn lại đều bị ảnh hưởng bởi phong cách chiến đấu của bọn Thiết Thuẫn.
Có lẽ vì vấn đề tính cách, nên Lôi Tranh càng ngày càng có xu thế giữ vị trí phòng thủ Hạng Phi và Gerald thì dần bắt chước Shadow, ra tay xảo quyệt vô cùng, còn cực kỳ am hiểu việc đánh lén Lâm Phỉ Nhi hình như bị Góa Phụ Đen dạy hư rồi … động cái là lại lợi dụng ưu thế về mặt hình thể của phái nữ để dụ hoặc kẻ địch còn Samantha … Hồ Lập không biết phải nói gì, tại sao cách đấu của Samantha càng ngày càng điên cuồng thế này, hầu như lần nào đối chiến với con bé này cũng có cảm giác phải đồng quy vu tận với nó. Kiểu chiến đấu không sợ chết này rốt cuộc là học ai?
[Chung Thịnh vô tội ngẩng mặt nhìn trời …]
Nhìn đám đệ tử bị dạy thành “thanh niên hư hỏng”, Hồ Lập thấy đau hết cả đầu. Biểu hiện của chúng nó có thể nói là cực kỳ xuất sắc, nhưng ba người Góa Phụ Đen không bị chúng nó ảnh hưởng, mà chúng nó lại chịu ảnh hưởng của ba người kia. Cho nên, ngoài Ariel và Chung Thịnh, mấy đứa này gần như đều học xong các kỹ năng giết địch “vô sỉ”.
Nhóm học viên thuần khiết từng dùng cặp mắt to tròn đầy ngưỡng mộ nhìn gã nay còn đâu, chỉ còn một đám lính đánh thuê ‘mới’ trong đầu lúc nào cũng có mấy ý nghĩ gian xảo.
Đương nhiên, trong số đó vẫn còn một đứa ngoan hiền, như Lôi Tranh chẳng hạn. Hồ Lập tự an ủi. Nhưng sau đó, trong một lần đấu tập, gã chính mắt nhìn thấy Lôi Tranh âm hiểm nhờ Samantha che chắn, hung hăng đạp cho Gerald một phát …
Chú Phó chắc sẽ không trách mình dạy hư bọn nhỏ đâu … Ừ, chắc là không đâu.
Hồ Lập á khẩu. Gã bắt đầu suy xét chuyện có nên đóng gói mấy đứa này gửi thẳng về trường Đệ Nhất không. Hắn thật sự không dám tưởng tượng nếu chú Phó phát hiện một nhóm tài năng của trường bị gã dạy thành lưu manh hư hỏng sẽ xử lý gã thế nào.
Cũng may là có một số điểm làm hắn thấy được an ủi. Mấy đứa này tuy bị dạy hư rồi, nhưng khả năng sinh tồn của chúng nó trên chiến trường đã lên đến một tầm cao mới … Nói một cách đơn giản, trong lúc chiến đấu, chiêu thức âm hiểm giả dối thế nào chúng nó cũng dùng được, hoàn toàn không có ý nghĩ ngu xuẩn ‘đường đường chính chính đánh bại kẻ địch mới là thắng lợi chính đáng’ trong đầu.
“Được rồi, mấy đứa huấn luyện cũng ổn rồi. Mang mấy đứa ra ngoài chơi một chút.” Hồ Lập ngoắc tay gọi họ đến.
Mấy đứa này bị bọn Góa Phụ Đen dạy dỗ có gầy đi một chút, nhưng tình thần rất tốt. Hơn nữa, bình thường không nhìn ra, chứ một khi vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, chúng nó sẽ như bảo kiếm ra khỏi vỏ, bày ra sự sắc bén kinh người.
“Đi đâu chơi?” Lâm Phỉ Nhi nghẹn lâu lắm rồi. Lúc trước ở Đệ Nhất tiến hành huấn luyện khép kín ba tháng, có điều trong trường vẫn có các nơi để đi dạo mua sắm. Nhưng đây là một trạm trung chuyển bị bỏ hoang, vật tư cực kỳ nghèo nàn. Con gái mà không được thỏa mãn thú vui mua sắm sẽ dễ trở nên điên cuồng lắm.
Hồ Lập cười tủm tỉm: “Chỗ tốt.”
Chuông cảnh báo trong lòng mọi người đồng thời rung lên. Mỗi lần Hồ Lập cười kiểu này là y như rằng không có chuyện gì tốt. Bọn họ nhất định phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa.
Mọi người lần lượt bước lên con thuyền vũ trụ loại nhỏ. Lần này, Hồ Lập hào phóng giao quyền điều khiển cho Lâm Phỉ Nhi.
Ngồi trên ghế lái, Lâm Phỉ Nhi kích động đến mặt đỏ bừng. Dù chỉ là một con thuyền vũ trụ loại nhỏ, số người có cơ hội được điều khiển nó lúc mười tám tuổi vẫn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Có lẽ để tiện cho các loại tàu thuyền vũ trụ đáp xuống vệ tinh, một số thiên thạch xung quanh vệ tinh đều bị tàu vũ trụ cỡ lớn dùng pháo laser bắn phá triệt để. Trong một khoảng không gian rộng lớn, không gì có thể tạo thành nguy hiểm, cho nên Hồ Lập mới thoải mái để Lâm Phỉ Nhi điều khiển con thuyền, nhân thể giảm bớt gánh nặng cho mình, mặt khác còn làm Lâm Phỉ Nhi cảm kích.
Dùng tinh thần lực vượt ngưỡng ba nghìn của mình, Lâm Phỉ Nhi vững vàng điều khiển con thuyền. Các tri thức tương quan cô đều đã học trong ba tháng qua rồi, thậm chí còn thực hành nhiều lần trong cabin mô phỏng, không có lần nào xảy ra vấn đề. Đây cũng là nguyên nhân chính cô tự tin tiếp nhận quyền điều khiển.
“Này, cho mấy đứa mượn.” Hồ Lập tùy tay ném mấy thứ trông giống nhẫn với vòng cổ lên ghế.
Chung Thịnh vừa thấy liền sửng sốt. Mấy thứ này là ấn không gian của cơ giáp. Nói cách khác, Hồ Lập vừa tùy tay ném ra bảy chiếc cơ giáp.
“Nhìn mê mẩn nữa tôi cũng không tặng cho mấy đứa đâu.” Hồ Lập chậm rì rì nói: “Đây đều là tôi mượn của người khác, cho mấy đứa dùng tạm.”
“Ê ê, tôi muốn chọn trước!” Lâm Phỉ Nhi mắt sáng như đèn pha, nhưng cô đang điều khiển thuyền nên đành phải hô lên.
Ai để ý chứ.
Ở chung thời gian dài, mọi người sớm đã thân đến không thể thân hơn. Lúc trước có lẽ Lôi Tranh sẽ ngại Lâm Phỉ Nhi là con gái nên nhường. Nhưng từ khi phát hiện cô mạnh mẽ chẳng thua gì Samantha, cậu đã vứt suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Căn cứ vào họa tiết và ký tự trên ấn không gian, có thể dễ dàng đoán ra chiếc cơ giáp nằm trong đó thuộc loại nào. Sau một hồi giành giật tranh cướp, Chung Thịnh thành công lấy được hai cái ấn không gian dạng nhẫn họa tiết giống nhau, loại hình khác nhau. Trong hai chiếc nhẫn này là cơ giáp hệ ngụy trang cấp một và cấp hai. Đây là loại cơ giáp tổng hợp có khả năng chiến đấu khá xuất sắc. Anh có khả năng ngụy trang rất tốt, cho nên dù là mai phục cận chiến hay tập kích tầm xa đều có thể đạt hiệu quả cao.
Đương nhiên, Chung Thịnh chọn chúng không chỉ vì tính chất phẩm cấp tốt, mà còn vì một chút tư tâm.
Nhẫn đôi gì chứ, anh còn lâu mới nói ra.
“Này.” Đưa một chiếc nhẫn cho Ariel, Chung Thịnh nghiêm mặt, không dám để lộ chút tư tâm của mình.
Ariel cầm lấy nhẫn nhìn một hồi, lại nhìn cái trong tay Chung Thịnh, mặt lạnh lùng, đưa trả: “Đổi cái khác.”
Chung Thịnh ánh mắt ảm đạm, im lặng cầm nhẫn hồi lâu không nói. Ariel từ chối nhẫn của mình …
Ariel thấy sắc mặt anh khó coi, ho nhẹ một tiếng: “Sau này những thứ như nhẫn chỉ có thể để tôi mua. Còn nữa, sau này em mua cơ giáp không được dùng ấn không gian có dạng nhẫn.”
Chung Thịnh đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền mỉm cười nhẹ nhõm. Ngài Ariel vẻ mặt nghiêm túc nói ra mấy câu thế này thật sự là rất đáng yêu!
Đương nhiên, anh không dám nói ra miệng, chỉ nhịn cười dùng bạo lực cướp lấy hai chiếc cơ giáp của Hạng Phi và Gerald, sau đó quay trở về dâng lên Ariel như dâng vật quý.
Ariel tiện tay cầm cái ấn không gian dạng dây chuyền đeo lên cổ. Các loại cơ giáp thịnh hành hiện nay hắn đều từng điều khiển, sau khi đến địa điểm làm vài bước điều chỉnh đơn giản là có thể trực tiếp sử dụng.
Ra khỏi vùng an toàn xung quanh vệ tinh, Hồ Lập thu lại quyền điều khiển con thuyền. Lâm Phỉ Nhi thấy tiếc, nhưng cũng hiểu là trong vũ trụ có thể xảy ra bất cứ chuyện gì, Hồ Lập không thể để cô tiếp tục ngồi ghế lái, như thế là vô trách nhiệm với tính mạng của mọi người.
Chừng tám tiếng sau, họ thành công tiếp cận một tinh cầu loại nhỏ trơ trọi. Nhìn tọa độ của tinh cầu trên màn hình trong khoang điều khiển, Chung Thịnh bất giác giật giật khóe mắt.
Không trùng hợp thế chứ …
Anh không kìm được đưa mắt nhìn Ariel, lập tức phát hiện ra … vừa rồi hình như ngài Ariel cũng có gì đó khác thường.
Ba tháng nay cô bị ba người này bắt nạt không ít lần, nhất là khi khả năng chiến đấu của cô còn kém nhất trong bảy người, cho nên lần nào cũng bị đánh rất thảm.
Đối với một thiếu nữ như hoa, mang khuôn mặt bầm tím đi gặp người khác thật sự là quá khảo nghiệm ý chí.
“Đừng vui mừng quá sớm.” Hồ Lập lười biếng nói.
Mọi người: …
“Tôi nói đánh bại họ đâu chỉ trên phương diện đấu đối kháng. Ngày mai, mấy đứa lên mạng chiến đấu, cho tôi xem thành quả huấn luyện của mình đi.” Nói xong, Hồ Lập ngáp một cái, về ngủ bù. Vừa hoàn thành một nhiệm vụ đã vội vàng trở về, gã phải nghỉ ngơi cho tốt để mai còn có tinh thần xem bọn nhóc này biểu diễn.
Bảy người vừa mới vui sướng đã bị Hồ Lập tạt cho một chậu nước lạnh. Quay mặt nhìn nhau, bĩu môi, tự giác đến phòng huấn luyện cơ giáp. Đấu đối kháng thắng không có nghĩa là đấu cơ giáp cũng sẽ thắng. Lâm trận mới mài gươm, dẫu không sắc cũng sáng, tăng thêm độ thuần thục thôi cũng tốt.
Ngày hôm sau, nhóm Ariel tiêu diệt tổ ba người Thiết Thuẫn với tổn thất sáu chết một bị thương. Mặc dù ba người kia chỉ dùng cơ giáp chế thức loại kém nhất … nhưng dẫu sao thắng vẫn là thắng.
Hồ Lập vui mừng gật đầu, rất hài lòng với biểu hiện của họ. Có điều, không quá hai ngày, gã đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn.
Không biết có phải ảo giác không … Gã cứ cảm thấy ngoài Chung Thịnh và Ariel ra, mấy đứa còn lại đều bị ảnh hưởng bởi phong cách chiến đấu của bọn Thiết Thuẫn.
Có lẽ vì vấn đề tính cách, nên Lôi Tranh càng ngày càng có xu thế giữ vị trí phòng thủ Hạng Phi và Gerald thì dần bắt chước Shadow, ra tay xảo quyệt vô cùng, còn cực kỳ am hiểu việc đánh lén Lâm Phỉ Nhi hình như bị Góa Phụ Đen dạy hư rồi … động cái là lại lợi dụng ưu thế về mặt hình thể của phái nữ để dụ hoặc kẻ địch còn Samantha … Hồ Lập không biết phải nói gì, tại sao cách đấu của Samantha càng ngày càng điên cuồng thế này, hầu như lần nào đối chiến với con bé này cũng có cảm giác phải đồng quy vu tận với nó. Kiểu chiến đấu không sợ chết này rốt cuộc là học ai?
[Chung Thịnh vô tội ngẩng mặt nhìn trời …]
Nhìn đám đệ tử bị dạy thành “thanh niên hư hỏng”, Hồ Lập thấy đau hết cả đầu. Biểu hiện của chúng nó có thể nói là cực kỳ xuất sắc, nhưng ba người Góa Phụ Đen không bị chúng nó ảnh hưởng, mà chúng nó lại chịu ảnh hưởng của ba người kia. Cho nên, ngoài Ariel và Chung Thịnh, mấy đứa này gần như đều học xong các kỹ năng giết địch “vô sỉ”.
Nhóm học viên thuần khiết từng dùng cặp mắt to tròn đầy ngưỡng mộ nhìn gã nay còn đâu, chỉ còn một đám lính đánh thuê ‘mới’ trong đầu lúc nào cũng có mấy ý nghĩ gian xảo.
Đương nhiên, trong số đó vẫn còn một đứa ngoan hiền, như Lôi Tranh chẳng hạn. Hồ Lập tự an ủi. Nhưng sau đó, trong một lần đấu tập, gã chính mắt nhìn thấy Lôi Tranh âm hiểm nhờ Samantha che chắn, hung hăng đạp cho Gerald một phát …
Chú Phó chắc sẽ không trách mình dạy hư bọn nhỏ đâu … Ừ, chắc là không đâu.
Hồ Lập á khẩu. Gã bắt đầu suy xét chuyện có nên đóng gói mấy đứa này gửi thẳng về trường Đệ Nhất không. Hắn thật sự không dám tưởng tượng nếu chú Phó phát hiện một nhóm tài năng của trường bị gã dạy thành lưu manh hư hỏng sẽ xử lý gã thế nào.
Cũng may là có một số điểm làm hắn thấy được an ủi. Mấy đứa này tuy bị dạy hư rồi, nhưng khả năng sinh tồn của chúng nó trên chiến trường đã lên đến một tầm cao mới … Nói một cách đơn giản, trong lúc chiến đấu, chiêu thức âm hiểm giả dối thế nào chúng nó cũng dùng được, hoàn toàn không có ý nghĩ ngu xuẩn ‘đường đường chính chính đánh bại kẻ địch mới là thắng lợi chính đáng’ trong đầu.
“Được rồi, mấy đứa huấn luyện cũng ổn rồi. Mang mấy đứa ra ngoài chơi một chút.” Hồ Lập ngoắc tay gọi họ đến.
Mấy đứa này bị bọn Góa Phụ Đen dạy dỗ có gầy đi một chút, nhưng tình thần rất tốt. Hơn nữa, bình thường không nhìn ra, chứ một khi vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, chúng nó sẽ như bảo kiếm ra khỏi vỏ, bày ra sự sắc bén kinh người.
“Đi đâu chơi?” Lâm Phỉ Nhi nghẹn lâu lắm rồi. Lúc trước ở Đệ Nhất tiến hành huấn luyện khép kín ba tháng, có điều trong trường vẫn có các nơi để đi dạo mua sắm. Nhưng đây là một trạm trung chuyển bị bỏ hoang, vật tư cực kỳ nghèo nàn. Con gái mà không được thỏa mãn thú vui mua sắm sẽ dễ trở nên điên cuồng lắm.
Hồ Lập cười tủm tỉm: “Chỗ tốt.”
Chuông cảnh báo trong lòng mọi người đồng thời rung lên. Mỗi lần Hồ Lập cười kiểu này là y như rằng không có chuyện gì tốt. Bọn họ nhất định phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa.
Mọi người lần lượt bước lên con thuyền vũ trụ loại nhỏ. Lần này, Hồ Lập hào phóng giao quyền điều khiển cho Lâm Phỉ Nhi.
Ngồi trên ghế lái, Lâm Phỉ Nhi kích động đến mặt đỏ bừng. Dù chỉ là một con thuyền vũ trụ loại nhỏ, số người có cơ hội được điều khiển nó lúc mười tám tuổi vẫn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Có lẽ để tiện cho các loại tàu thuyền vũ trụ đáp xuống vệ tinh, một số thiên thạch xung quanh vệ tinh đều bị tàu vũ trụ cỡ lớn dùng pháo laser bắn phá triệt để. Trong một khoảng không gian rộng lớn, không gì có thể tạo thành nguy hiểm, cho nên Hồ Lập mới thoải mái để Lâm Phỉ Nhi điều khiển con thuyền, nhân thể giảm bớt gánh nặng cho mình, mặt khác còn làm Lâm Phỉ Nhi cảm kích.
Dùng tinh thần lực vượt ngưỡng ba nghìn của mình, Lâm Phỉ Nhi vững vàng điều khiển con thuyền. Các tri thức tương quan cô đều đã học trong ba tháng qua rồi, thậm chí còn thực hành nhiều lần trong cabin mô phỏng, không có lần nào xảy ra vấn đề. Đây cũng là nguyên nhân chính cô tự tin tiếp nhận quyền điều khiển.
“Này, cho mấy đứa mượn.” Hồ Lập tùy tay ném mấy thứ trông giống nhẫn với vòng cổ lên ghế.
Chung Thịnh vừa thấy liền sửng sốt. Mấy thứ này là ấn không gian của cơ giáp. Nói cách khác, Hồ Lập vừa tùy tay ném ra bảy chiếc cơ giáp.
“Nhìn mê mẩn nữa tôi cũng không tặng cho mấy đứa đâu.” Hồ Lập chậm rì rì nói: “Đây đều là tôi mượn của người khác, cho mấy đứa dùng tạm.”
“Ê ê, tôi muốn chọn trước!” Lâm Phỉ Nhi mắt sáng như đèn pha, nhưng cô đang điều khiển thuyền nên đành phải hô lên.
Ai để ý chứ.
Ở chung thời gian dài, mọi người sớm đã thân đến không thể thân hơn. Lúc trước có lẽ Lôi Tranh sẽ ngại Lâm Phỉ Nhi là con gái nên nhường. Nhưng từ khi phát hiện cô mạnh mẽ chẳng thua gì Samantha, cậu đã vứt suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Căn cứ vào họa tiết và ký tự trên ấn không gian, có thể dễ dàng đoán ra chiếc cơ giáp nằm trong đó thuộc loại nào. Sau một hồi giành giật tranh cướp, Chung Thịnh thành công lấy được hai cái ấn không gian dạng nhẫn họa tiết giống nhau, loại hình khác nhau. Trong hai chiếc nhẫn này là cơ giáp hệ ngụy trang cấp một và cấp hai. Đây là loại cơ giáp tổng hợp có khả năng chiến đấu khá xuất sắc. Anh có khả năng ngụy trang rất tốt, cho nên dù là mai phục cận chiến hay tập kích tầm xa đều có thể đạt hiệu quả cao.
Đương nhiên, Chung Thịnh chọn chúng không chỉ vì tính chất phẩm cấp tốt, mà còn vì một chút tư tâm.
Nhẫn đôi gì chứ, anh còn lâu mới nói ra.
“Này.” Đưa một chiếc nhẫn cho Ariel, Chung Thịnh nghiêm mặt, không dám để lộ chút tư tâm của mình.
Ariel cầm lấy nhẫn nhìn một hồi, lại nhìn cái trong tay Chung Thịnh, mặt lạnh lùng, đưa trả: “Đổi cái khác.”
Chung Thịnh ánh mắt ảm đạm, im lặng cầm nhẫn hồi lâu không nói. Ariel từ chối nhẫn của mình …
Ariel thấy sắc mặt anh khó coi, ho nhẹ một tiếng: “Sau này những thứ như nhẫn chỉ có thể để tôi mua. Còn nữa, sau này em mua cơ giáp không được dùng ấn không gian có dạng nhẫn.”
Chung Thịnh đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền mỉm cười nhẹ nhõm. Ngài Ariel vẻ mặt nghiêm túc nói ra mấy câu thế này thật sự là rất đáng yêu!
Đương nhiên, anh không dám nói ra miệng, chỉ nhịn cười dùng bạo lực cướp lấy hai chiếc cơ giáp của Hạng Phi và Gerald, sau đó quay trở về dâng lên Ariel như dâng vật quý.
Ariel tiện tay cầm cái ấn không gian dạng dây chuyền đeo lên cổ. Các loại cơ giáp thịnh hành hiện nay hắn đều từng điều khiển, sau khi đến địa điểm làm vài bước điều chỉnh đơn giản là có thể trực tiếp sử dụng.
Ra khỏi vùng an toàn xung quanh vệ tinh, Hồ Lập thu lại quyền điều khiển con thuyền. Lâm Phỉ Nhi thấy tiếc, nhưng cũng hiểu là trong vũ trụ có thể xảy ra bất cứ chuyện gì, Hồ Lập không thể để cô tiếp tục ngồi ghế lái, như thế là vô trách nhiệm với tính mạng của mọi người.
Chừng tám tiếng sau, họ thành công tiếp cận một tinh cầu loại nhỏ trơ trọi. Nhìn tọa độ của tinh cầu trên màn hình trong khoang điều khiển, Chung Thịnh bất giác giật giật khóe mắt.
Không trùng hợp thế chứ …
Anh không kìm được đưa mắt nhìn Ariel, lập tức phát hiện ra … vừa rồi hình như ngài Ariel cũng có gì đó khác thường.
Bình luận facebook