Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
Editor: Nguyệt
Là đàn ông, cho dù anh yêu Ariel, thì cảm giác nơi tư mật bị ngón tay xâm nhập vẫn khiến anh khó chịu. Anh có thể kìm nén cảm giác đó, nhưng không cách nào xóa bỏ nó.
Chỉ một ngón tay đã khiến mắt Ariel ngập trong lửa tình. Hắn có vẻ nôn nóng muốn chen ngón tay thứ hai vào.
Đúng lúc đó …
Rầm! Rầm! Rầm!
Đột nhiên có tiếng đập cửa.
Ariel nói không cần suy nghĩ: “Đừng để ý đến!”
Chung Thịnh xấu hổ không dám nhúc nhích. Cho dù người đập cửa là ai, anh cũng không thể ra mở.
Rầm! Rầm! Rầm!
Ngón tay thứ hai của Ariel chen vào một nửa. Từ đôi má đỏ hồng và vầng trán ướt đẫm mồ hôi có thể thấy được hắn đang cực lực kìm nén dục vọng của mình.
Rầm! Rầm! Rầm!
Người ngoài cửa hình như không biết cái gì là bỏ cuộc, cho dù người trong phòng không đáp lại vẫn ngoan cố đập cửa.
Rầm! Rầm! Rầm!
Chung Thịnh không nhịn được ngẩng đầu lên, liếc nhìn Ariel. Anh không biết người ngoài đó là ai, nhưng cố chấp như thế chắc là tìm họ có việc gấp?
Ariel ngừng tay, nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn Chung Thịnh. Nếu bây giờ Chung Thịnh dám bảo hắn đi mở cửa, hắn nhất định sẽ không tha cho anh!
Chung Thịnh nhìn vẻ mặt khủng bố của Ariel, nuốt nước miếng cái ực, lại vùi đầu xuống.
Thôi thôi, mặc kệ ai đang đập cửa, trời đất bao la cũng không bằng được Ariel. Nếu ngài Ariel không muốn mở cửa, vậy cứ để người kia đập tiếp đi.
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng đập cửa càng trở nên dồn dập. Cùng với đó là giọng nói cực kỳ đáng ghét: “Chung Thịnh! Ariel! Mở cửa nhanh! Tôi biết hai cậu đang ở trong đó, tôi có thể xem hình ảnh camera trong phòng các cậu đấy! Đang ngồi toilet cũng ra ngay cho tôi! Tôi có chuyện cần bàn với các cậu về đoàn trao đổi!”
“Mẹ-nó!” Ariel mặt mày nhăn nhó đáng sợ đến nỗi không dám nhìn thẳng. Mà người vẫn luôn giữ hình tượng tao nhã như hắn lần đầu tiên chửi bậy trước mặt Chung Thịnh.
Tuy chỉ là hai chữ “mẹ nó” chẳng có lực sát thương gì, nhưng cũng đủ biểu đạt sự phẫn nộ của hắn giờ phút này.
Rầm!
Ariel nện mạnh lên thành giường.
Chung Thịnh có thể cảm nhận rất rõ cái thứ nóng cứng vừa rồi để trên bụng mình đã mềm đi. Anh vội vàng bò dậy, nhặt quần áo dưới đất lên. Giận thì giận, nhưng trong tình huống này anh biết ngài Ariel sẽ không trì hoãn chính sự.
Dù rằng giờ phút này ngài đang bị lửa dục thiêu đốt, mắt nhìn chằm chằm vào anh như muốn nuốt anh vào bụng.
Lúc Ariel mở rộng cho Chung Thịnh thì cái đó của anh đã mềm xuống rồi. Ừm, anh là một người đàn ông rất bình thường, bị người khác dùng ngón tay chọc vào chỗ đó đương nhiên không có cảm giác thoải mái sung sướng gì. Mà anh lại căng thẳng, cho nên chuyện này là rất bình thường.
Nhưng cái chuyện anh cho là rất bình thường đó với Ariel lại thành biểu hiện của việc mình không có sức hấp dẫn. Lại còn tên Từ Vệ Quốc đập cửa kêu gào ngoài kia nữa. Ariel thấy hôm nay đúng là ngày xui xẻo nhất trong cả hai đời của mình!
Chung Thịnh dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo cho ngài Ariel, rồi chỉnh trang lại cho mình, xác nhận cả hai đều trông có vẻ bình thường rồi – đúng vậy, chỉ là ‘trông có vẻ’ thôi, vì sắc mặt sầm sì của Ariel kia ai nhìn vào cũng biết có chuyện – anh mới đi mở cửa.
“Làm gì mà lâu thế? Ngồi toilet thật à?” Từ Vệ Quốc bực bội nói.
“Đàn – anh! Nói trọng điểm!” Ariel mất kiên nhẫn ngắt lời lắn, còn nhấn mạnh rằng bây giờ anh ta không phải huấn luyện viên của họ, mà chỉ là đàn anh thôi, không có bất cứ lý do gì đến quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của hai người.
Từ Vệ Quốc nhíu mày: Thằng này ăn thuốc nổ à? Bình thường lúc nào cũng đeo cái mặt lạnh lùng thản nhiên, trời sập không biến sắc, hôm nay lại tức cái gì đây?
Hắn chuyển sang nhìn Chung Thịnh với vẻ nghi hoặc. Nhưng Chung Thịnh vẫn giữ vẻ bình thản, hoàn toàn không nhìn ra manh mối gì.
Đương nhiên, nếu thiếu úy Từ Vệ Quốc đổi góc nhìn sẽ thấy đôi tai hơi hồng của Chung Thịnh cùng với dấu hôn đằng sau cổ.
“Rốt cuộc anh có chuyện gì?” Ariel dựa người ngồi trên sofa, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Giờ phút này ai nhìn vào, cho dù là trẻ con, cũng biết tâm trạng hắn đang cực kỳ tồi tệ.
Chung Thịnh âm thầm thắp nén nhang cho Từ Vệ Quốc. Ngài Ariel lúc bất mãn về chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, mà nếu là dục cầu bất mãn thì không chỉ ‘đáng sợ’ thôi đâu.
Anh tin ngài Ariel sẽ không chậm trễ chuyện chính. Nhưng anh càng tin sau này có cơ hội ngài Ariel sẽ lập tức trả thù Từ Vệ Quốc.
Nếu là đời trước, có khi anh sẽ không phát hiện ra điều này. Nhưng sau làn sụp đổ thần tượng lần trước, Chung Thịnh nhận ra ngài Ariel thật sự là một người lòng dạ hẹp hòi.
“Anh tới đây có việc gì? Không có gì thì mời đi cho.” Ariel lúc này đã bực bội lắm rồi, không lưu tình chút nào đổ hết lên đầu từ Vệ Quốc.
Thông cảm cho hắn, một người đàn ông đang làm tình, còn là làm tình lần đầu tiên, lại bị ngắt ngang thì ai không giận cho được.
Nhìn đám mây đen âm u gần như được thực thể hóa trên đầu Ariel, Chung Thịnh đột nhiên rất muốn cười. Chuyện vừa rồi bị xen ngang, ngoài một chút thất vọng, anh còn thấy nhẹ nhõm khó tả.
Anh tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho Ariel. Có điều vẫn không ngăn nổi tâm trạng thoải mái lúc này của anh.
Từ Vệ Quốc không rối rắm quá lâu về biểu hiện, giọng điệu nói chuyện khác thường của Ariel. Có rất nhiều lý do khiến một người đàn ông tức giận đến mức này, nhưng kết hợp với việc đây là ký túc xá vợ chồng và Chung Thịnh cũng ở trong phòng, hắn có thể cho ra kết luận hai đứa này đang làm chuyện xấu xa thì bị mình ngắt ngang.
Khụ khụ, đương nhiên, cái hộp bôi trơn lộ một góc dưới gầm giường cũng cho hắn một gợi ý. Nhưng hắn sẽ giả vờ như không thấy.
Thoáng có chút xấu hổ dịch dịch mông, mặt Từ Vệ Quốc thật hiếm khi xuất hiện vẻ ‘ngượng ngùng’.
Được rồi, được rồi, đàn ông đúng là khó mà bỏ qua chuyện này được. Hắn có thể thông cảm cho Ariel.
Nhưng, nhìn Chung Thịnh người ta bình tĩnh chưa kìa. So ra định lực của Ariel có vẻ không tốt lắm?
Hay là … Ariel có ý đồ quyến rũ Chung Thịnh, vừa mới có hiệu quả thì đột nhiên bị mình xen vào? Cho nên mới bực bội thế?
Từ Vệ Quốc nhìn ngó Ariel một hồi. Trong mắt hắn, cả Ariel và Chung Thịnh đều rất xuất sắc, cho nên hắn mới không nghĩ đến vấn đề trên dưới của hai người. Nhưng giờ nhìn lại thì … Ừm, Ariel khá đẹp, chắc là ở dưới nhỉ? Nhưng tính tình Ariel như thế sẽ chấp nhận ở dưới sao? Mà dáng người Chung Thịnh thế kia ở dưới cũng không thích hợp …
Bất giác, đối mặt với Ariel mắt như phun lửa, Từ Vệ Quốc càng nghĩ lại càng xa.
“Khụ khụ, anh đến tìm bọn em là có việc gì sao?”
Ngay trước khi Ariel không nhịn nổi ra tay đánh tên đàn anh phá hỏng chuyện tốt lại chạy đến trước mặt hắn ngẩn người, Chung Thịnh mở miệng ngăn trở.
Từ Vệ Quốc thu lại những ý tưởng chạy dần theo hướng đen tối của mình, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: “Hửm? À ừ, tôi đến để bàn với các cậu về chuyện đoàn trao đổi.”
“Mời – nói – trọng – điểm!” Ariel nghiến răng gằn từng chữ.
Từ Vệ Quốc không đùa nữa, nói một vài suy nghĩ của mình cho họ. Nói đến cũng lạ, đáng lý ra những chuyện thế này Từ Vệ Quốc đâu cần bàn bạc với họ. Có lẽ là vì hai người này chín chắn hơn hẳn số tuổi hiện tại nên Từ Vệ Quốc mới vô thức coi họ như bạn cùng trang lứa.
“Thế nào? Hai đứa thấy cách này có được không?” Từ Vệ Quốc nhìn họ đầy chờ mong.
Chung Thịnh vuốt cằm nói: “Em thấy ý này hay lắm, có thể hướng mọi sự chú ý của đoàn trao đổi đến trận đấu. Với lại, em cũng rất tin tưởng vào thực lực quân mình.”
“Nếu có thể trực tiếp dùng cơ giáp thì tốt.” Sắc mặt Ariel có vẻ dịu đi, nhưng giọng điệu vẫn khó chịu như cũ.
Từ Vệ Quốc trừng mắt. Người ta đến để trao đổi chứ có phải gây chiến đâu. Nếu dùng cơ giáp, chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì lại thành vấn đề ngoại giao của hai nước rồi. Đặc biệt là trong số đó còn có nhị hoàng tử của quốc gia họ. Với quốc gia theo chế độ quân chủ, hoàng tử tôn quý thế nào khỏi nói cũng biết. Từ Vệ Quốc muốn Liên Bang nở mày nở mặt, chứ không phải châm ngòi chiến tranh.
“Thật muốn cho con chim khổng tước kia bẽ mặt.” Ariel nói với vẻ âm trầm. Có lẽ bị chuyện vừa rồi kích thích, nên bây giờ mọi cảm xúc của hắn đều bộc lộ xa ngoài.
Từ Vệ Quốc nghe giọng điệu âm hiểm đó mà lạnh sống lưng. Cái đứa Ariel lạnh lùng tao nhã ngày trước đi đâu rồi? Sao ra ngoài một chuyện lại thành thế này?
Từ Vệ Quốc đột nhiên hiếu kỳ hỏi: “Chim khổng tước là ai?”
Ariel đột nhiên cứng người. Chung Thịnh trả lời theo phản xạ: “Ngài Zaccai Fuery.”
Lời vừa ra khỏi miệng, cả Chung Thịnh và Từ Vệ Quốc đều sửng sốt.
Ariel lẳng lặng bắt chéo chân, vẻ mặt nhìn không ra điều gì.
Là đàn ông, cho dù anh yêu Ariel, thì cảm giác nơi tư mật bị ngón tay xâm nhập vẫn khiến anh khó chịu. Anh có thể kìm nén cảm giác đó, nhưng không cách nào xóa bỏ nó.
Chỉ một ngón tay đã khiến mắt Ariel ngập trong lửa tình. Hắn có vẻ nôn nóng muốn chen ngón tay thứ hai vào.
Đúng lúc đó …
Rầm! Rầm! Rầm!
Đột nhiên có tiếng đập cửa.
Ariel nói không cần suy nghĩ: “Đừng để ý đến!”
Chung Thịnh xấu hổ không dám nhúc nhích. Cho dù người đập cửa là ai, anh cũng không thể ra mở.
Rầm! Rầm! Rầm!
Ngón tay thứ hai của Ariel chen vào một nửa. Từ đôi má đỏ hồng và vầng trán ướt đẫm mồ hôi có thể thấy được hắn đang cực lực kìm nén dục vọng của mình.
Rầm! Rầm! Rầm!
Người ngoài cửa hình như không biết cái gì là bỏ cuộc, cho dù người trong phòng không đáp lại vẫn ngoan cố đập cửa.
Rầm! Rầm! Rầm!
Chung Thịnh không nhịn được ngẩng đầu lên, liếc nhìn Ariel. Anh không biết người ngoài đó là ai, nhưng cố chấp như thế chắc là tìm họ có việc gấp?
Ariel ngừng tay, nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn Chung Thịnh. Nếu bây giờ Chung Thịnh dám bảo hắn đi mở cửa, hắn nhất định sẽ không tha cho anh!
Chung Thịnh nhìn vẻ mặt khủng bố của Ariel, nuốt nước miếng cái ực, lại vùi đầu xuống.
Thôi thôi, mặc kệ ai đang đập cửa, trời đất bao la cũng không bằng được Ariel. Nếu ngài Ariel không muốn mở cửa, vậy cứ để người kia đập tiếp đi.
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng đập cửa càng trở nên dồn dập. Cùng với đó là giọng nói cực kỳ đáng ghét: “Chung Thịnh! Ariel! Mở cửa nhanh! Tôi biết hai cậu đang ở trong đó, tôi có thể xem hình ảnh camera trong phòng các cậu đấy! Đang ngồi toilet cũng ra ngay cho tôi! Tôi có chuyện cần bàn với các cậu về đoàn trao đổi!”
“Mẹ-nó!” Ariel mặt mày nhăn nhó đáng sợ đến nỗi không dám nhìn thẳng. Mà người vẫn luôn giữ hình tượng tao nhã như hắn lần đầu tiên chửi bậy trước mặt Chung Thịnh.
Tuy chỉ là hai chữ “mẹ nó” chẳng có lực sát thương gì, nhưng cũng đủ biểu đạt sự phẫn nộ của hắn giờ phút này.
Rầm!
Ariel nện mạnh lên thành giường.
Chung Thịnh có thể cảm nhận rất rõ cái thứ nóng cứng vừa rồi để trên bụng mình đã mềm đi. Anh vội vàng bò dậy, nhặt quần áo dưới đất lên. Giận thì giận, nhưng trong tình huống này anh biết ngài Ariel sẽ không trì hoãn chính sự.
Dù rằng giờ phút này ngài đang bị lửa dục thiêu đốt, mắt nhìn chằm chằm vào anh như muốn nuốt anh vào bụng.
Lúc Ariel mở rộng cho Chung Thịnh thì cái đó của anh đã mềm xuống rồi. Ừm, anh là một người đàn ông rất bình thường, bị người khác dùng ngón tay chọc vào chỗ đó đương nhiên không có cảm giác thoải mái sung sướng gì. Mà anh lại căng thẳng, cho nên chuyện này là rất bình thường.
Nhưng cái chuyện anh cho là rất bình thường đó với Ariel lại thành biểu hiện của việc mình không có sức hấp dẫn. Lại còn tên Từ Vệ Quốc đập cửa kêu gào ngoài kia nữa. Ariel thấy hôm nay đúng là ngày xui xẻo nhất trong cả hai đời của mình!
Chung Thịnh dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo cho ngài Ariel, rồi chỉnh trang lại cho mình, xác nhận cả hai đều trông có vẻ bình thường rồi – đúng vậy, chỉ là ‘trông có vẻ’ thôi, vì sắc mặt sầm sì của Ariel kia ai nhìn vào cũng biết có chuyện – anh mới đi mở cửa.
“Làm gì mà lâu thế? Ngồi toilet thật à?” Từ Vệ Quốc bực bội nói.
“Đàn – anh! Nói trọng điểm!” Ariel mất kiên nhẫn ngắt lời lắn, còn nhấn mạnh rằng bây giờ anh ta không phải huấn luyện viên của họ, mà chỉ là đàn anh thôi, không có bất cứ lý do gì đến quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của hai người.
Từ Vệ Quốc nhíu mày: Thằng này ăn thuốc nổ à? Bình thường lúc nào cũng đeo cái mặt lạnh lùng thản nhiên, trời sập không biến sắc, hôm nay lại tức cái gì đây?
Hắn chuyển sang nhìn Chung Thịnh với vẻ nghi hoặc. Nhưng Chung Thịnh vẫn giữ vẻ bình thản, hoàn toàn không nhìn ra manh mối gì.
Đương nhiên, nếu thiếu úy Từ Vệ Quốc đổi góc nhìn sẽ thấy đôi tai hơi hồng của Chung Thịnh cùng với dấu hôn đằng sau cổ.
“Rốt cuộc anh có chuyện gì?” Ariel dựa người ngồi trên sofa, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Giờ phút này ai nhìn vào, cho dù là trẻ con, cũng biết tâm trạng hắn đang cực kỳ tồi tệ.
Chung Thịnh âm thầm thắp nén nhang cho Từ Vệ Quốc. Ngài Ariel lúc bất mãn về chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, mà nếu là dục cầu bất mãn thì không chỉ ‘đáng sợ’ thôi đâu.
Anh tin ngài Ariel sẽ không chậm trễ chuyện chính. Nhưng anh càng tin sau này có cơ hội ngài Ariel sẽ lập tức trả thù Từ Vệ Quốc.
Nếu là đời trước, có khi anh sẽ không phát hiện ra điều này. Nhưng sau làn sụp đổ thần tượng lần trước, Chung Thịnh nhận ra ngài Ariel thật sự là một người lòng dạ hẹp hòi.
“Anh tới đây có việc gì? Không có gì thì mời đi cho.” Ariel lúc này đã bực bội lắm rồi, không lưu tình chút nào đổ hết lên đầu từ Vệ Quốc.
Thông cảm cho hắn, một người đàn ông đang làm tình, còn là làm tình lần đầu tiên, lại bị ngắt ngang thì ai không giận cho được.
Nhìn đám mây đen âm u gần như được thực thể hóa trên đầu Ariel, Chung Thịnh đột nhiên rất muốn cười. Chuyện vừa rồi bị xen ngang, ngoài một chút thất vọng, anh còn thấy nhẹ nhõm khó tả.
Anh tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho Ariel. Có điều vẫn không ngăn nổi tâm trạng thoải mái lúc này của anh.
Từ Vệ Quốc không rối rắm quá lâu về biểu hiện, giọng điệu nói chuyện khác thường của Ariel. Có rất nhiều lý do khiến một người đàn ông tức giận đến mức này, nhưng kết hợp với việc đây là ký túc xá vợ chồng và Chung Thịnh cũng ở trong phòng, hắn có thể cho ra kết luận hai đứa này đang làm chuyện xấu xa thì bị mình ngắt ngang.
Khụ khụ, đương nhiên, cái hộp bôi trơn lộ một góc dưới gầm giường cũng cho hắn một gợi ý. Nhưng hắn sẽ giả vờ như không thấy.
Thoáng có chút xấu hổ dịch dịch mông, mặt Từ Vệ Quốc thật hiếm khi xuất hiện vẻ ‘ngượng ngùng’.
Được rồi, được rồi, đàn ông đúng là khó mà bỏ qua chuyện này được. Hắn có thể thông cảm cho Ariel.
Nhưng, nhìn Chung Thịnh người ta bình tĩnh chưa kìa. So ra định lực của Ariel có vẻ không tốt lắm?
Hay là … Ariel có ý đồ quyến rũ Chung Thịnh, vừa mới có hiệu quả thì đột nhiên bị mình xen vào? Cho nên mới bực bội thế?
Từ Vệ Quốc nhìn ngó Ariel một hồi. Trong mắt hắn, cả Ariel và Chung Thịnh đều rất xuất sắc, cho nên hắn mới không nghĩ đến vấn đề trên dưới của hai người. Nhưng giờ nhìn lại thì … Ừm, Ariel khá đẹp, chắc là ở dưới nhỉ? Nhưng tính tình Ariel như thế sẽ chấp nhận ở dưới sao? Mà dáng người Chung Thịnh thế kia ở dưới cũng không thích hợp …
Bất giác, đối mặt với Ariel mắt như phun lửa, Từ Vệ Quốc càng nghĩ lại càng xa.
“Khụ khụ, anh đến tìm bọn em là có việc gì sao?”
Ngay trước khi Ariel không nhịn nổi ra tay đánh tên đàn anh phá hỏng chuyện tốt lại chạy đến trước mặt hắn ngẩn người, Chung Thịnh mở miệng ngăn trở.
Từ Vệ Quốc thu lại những ý tưởng chạy dần theo hướng đen tối của mình, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: “Hửm? À ừ, tôi đến để bàn với các cậu về chuyện đoàn trao đổi.”
“Mời – nói – trọng – điểm!” Ariel nghiến răng gằn từng chữ.
Từ Vệ Quốc không đùa nữa, nói một vài suy nghĩ của mình cho họ. Nói đến cũng lạ, đáng lý ra những chuyện thế này Từ Vệ Quốc đâu cần bàn bạc với họ. Có lẽ là vì hai người này chín chắn hơn hẳn số tuổi hiện tại nên Từ Vệ Quốc mới vô thức coi họ như bạn cùng trang lứa.
“Thế nào? Hai đứa thấy cách này có được không?” Từ Vệ Quốc nhìn họ đầy chờ mong.
Chung Thịnh vuốt cằm nói: “Em thấy ý này hay lắm, có thể hướng mọi sự chú ý của đoàn trao đổi đến trận đấu. Với lại, em cũng rất tin tưởng vào thực lực quân mình.”
“Nếu có thể trực tiếp dùng cơ giáp thì tốt.” Sắc mặt Ariel có vẻ dịu đi, nhưng giọng điệu vẫn khó chịu như cũ.
Từ Vệ Quốc trừng mắt. Người ta đến để trao đổi chứ có phải gây chiến đâu. Nếu dùng cơ giáp, chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì lại thành vấn đề ngoại giao của hai nước rồi. Đặc biệt là trong số đó còn có nhị hoàng tử của quốc gia họ. Với quốc gia theo chế độ quân chủ, hoàng tử tôn quý thế nào khỏi nói cũng biết. Từ Vệ Quốc muốn Liên Bang nở mày nở mặt, chứ không phải châm ngòi chiến tranh.
“Thật muốn cho con chim khổng tước kia bẽ mặt.” Ariel nói với vẻ âm trầm. Có lẽ bị chuyện vừa rồi kích thích, nên bây giờ mọi cảm xúc của hắn đều bộc lộ xa ngoài.
Từ Vệ Quốc nghe giọng điệu âm hiểm đó mà lạnh sống lưng. Cái đứa Ariel lạnh lùng tao nhã ngày trước đi đâu rồi? Sao ra ngoài một chuyện lại thành thế này?
Từ Vệ Quốc đột nhiên hiếu kỳ hỏi: “Chim khổng tước là ai?”
Ariel đột nhiên cứng người. Chung Thịnh trả lời theo phản xạ: “Ngài Zaccai Fuery.”
Lời vừa ra khỏi miệng, cả Chung Thịnh và Từ Vệ Quốc đều sửng sốt.
Ariel lẳng lặng bắt chéo chân, vẻ mặt nhìn không ra điều gì.
Bình luận facebook