Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
Editor: Nguyệt
Nhưng hắn đột nhiên nhận ra mình đã cố gắng sai hướng rồi! Nghe Ariel chỉ ra chỗ thiếu sót của từng người, rồi tổng kết buổi huấn luyện hôm nay, hắn mới ý thức được rằng khả năng bày mưu nghĩ kế như của Ariel mới là yếu tố cần thiết ở một vị tướng lĩnh.
Hắn không biết Ariel mới chỉ mười tám tuổi sao lại học được khả năng chỉ huy, tư duy chiến thuật bài bản thế này. Hắn chỉ biết mình đứng trước Ariel chẳng khác nào một binh sĩ đứng trước sĩ quan chỉ huy, ngoài phục tùng mệnh lệnh ra chẳng nghĩ được cái gì khác.
Bị Ariel áp chế là cực hình với Edward. Nhưng điểm yếu về mặt chiến lược chiến thuật lại khiến hắn không nêu ra được ý kiến gì.
Càng làm hắn kinh ngạc là ngay cả Chung Thịnh cũng có thể bổ sung một vài điều ngoài những gì Ariel đã nói, còn hắn thì chẳng nói được câu nào.
Chẳng lẽ đây chính là thiên tài sao?
Edward bắt đầu thấy nản lòng.
Cho dù bố của Ariel là tướng quân Clifford, chắc gì hắn đã thành thạo nghệ thuật quân sự khi còn trẻ tuổi như thế này. Bởi vì kinh nghiệm là thứ mà sách vở không tài nào dạy được, chỉ có thể tự mình trải nghiệm trên chiến trường thôi.
Ngoài mặt vẫn mỉm cười ung dung, Edward thoạt nhìn như là đang khiêm tốn nghe Ariel tổng kết, nhưng bàn tay để dưới bàn đã siết chặt thành nắm đấm.
Không cam lòng! Tuyệt đối không cam lòng!
Edward thầm cảnh tỉnh bản thân. Mục tiêu của hắn là sau này trở thành một vị tướng vĩ đại, tuyệt đối không thể chỉ chú ý đến thao tác cơ giáp! Sau này phải phân bổ lại kế hoạch huấn luyện, bớt một nửa thời gian để học về chiến lược chiến thuật. May là hắn mới học năm thứ ba, còn ít nhất ba năm nữa để rèn luyện trong nhà trường. Hắn tin vẫn còn kịp!
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Mọi người trở về nghỉ ngơi cho tốt. Sáng mai tiếp tục huấn luyện căn bản theo kế hoạch, buổi chiều luyện tập phối hợp ở các địa hình khác nhau. Có vấn đề gì không?”
“Không.” Mọi người đều lắc đầu.
Ariel gật đầu, xoay người rời khỏi phòng chuẩn bị, cùng đăng xuất với Chung Thịnh. Mọi người chào hỏi nhau rồi lần lượt rời đi. Chỉ còn Edward, tất cả về hết rồi, mình hắn vẫn ngồi trên ghế. Chờ khi không còn ai khác, hắn mới chậm rãi rút tay ra. Lòng bàn tay trắng toát đã rướm máu.
“Sao rồi? Còn khó chịu không?” Ariel kéo Chung Thịnh ra khỏi đản thương. Mặc dù ở trên mạng chiến đấu không nhìn ra được, nhưng Chung Thịnh bị hắn tra tấn suốt một đêm, cơ thể chắc chưa khỏe lại được.
“Vẫn ổn.” Chung Thịnh ngượng ngùng nói. Được Ariel chăm sóc chu đáo thế này, cảm giác cứ lạ lạ.
Ngày hôm qua vẫn còn lạnh lùng như băng. Vậy mà hôm nay, Ariel đứng trước mặt anh đây đã thành một người tỉ mỉ chu đáo, thậm chí đôi khi còn trêu chọc anh. Sự khác biệt quá lớn làm anh hơi khó tiếp nhận.
“Tối nay muốn ăn gì?”
Ariel không phải là một trưởng quan hà khắc, cho nên ba giờ chiều đã kết thúc buổi huấn luyện. Buổi chiều chiến đấu rất ác liệt, nhưng Ariel đã tính toán kỹ càng, dành đủ thời gian cho mọi người nghỉ ngơi, thậm chí còn dư ra một chút để họ đi thư giãn, ví dụ như hẹn hò hay uống rượu.
“Ừm … gì cũng được, em không kén ăn.” Chung Thịnh tùy ý nói.
“Anh đặt cơm tiếp nhé?” Ariel nhíu mày.
Chung Thịnh囧. Cả ngày không ra ngoài ăn cơm rồi, nếu ngay cả buổi tối họ cũng không đi, thì có vẻ …
“Không ổn đâu.”
“Có gì không ổn chứ. Trường cũng không bắt buộc phải đến căn tin ăn cơm.” Ariel rất bình tĩnh.
Chung Thịnh phân vân một lúc, vẫn cảm thấy không ổn. Cuối cùng, hai người quyết định đến căn tin ăn tối.
Chung Thịnh tuy vẫn còn mỏi eo đau chân, hậu huyệt cũng hơi nhức, nhưng nhìn chung là vẫn chịu được.
Ăn cơm xong thì cũng gần bảy giờ tối. Hai người thảo luận một lúc về chiến thuật cho các địa hình khác. Nếu đã thẳng thắn với nhau thì không cần phải giấu giếm gì hết. Hai người lôi hết bản lĩnh thật ra, bàn nhau xem phải sắp xếp đội hình thế nào, chiến đấu ra sao để chiếm ưu thế trong từng loại địa hình.
Cả Chung Thịnh và Ariel đều có kinh nghiệm phong phú, việc vạch kế hoạch tác chiến thì phải nói là vô cùng thành thạo. Những nhận xét hôm nay của Ariel chỉ là một góc băng nhỏ trồi trên mặt nước thôi. Có ai ngờ chỉ đôi chút ấy lại làm Edward bị đả kích nặng nề, bắt đầu liều mạng học tập nghiên cứu chiến lược chiến thuật.
Chiều hôm sau, huấn luyện trong địa hình rừng rậm. Ngày thứ ba, địa hình đầm lầy. Ngày thứ tư, địa hình đô thị …
Qua gần một tuần, Ariel đã dẫn cả đội thử hết các loại địa hình.
Trong thời gian đó, Felid xuất hiện một lần để giao cơ giáp đã cải tạo cho họ. Có cơ giáp phù hợp với mình, mọi người chạy bản đồ lại càng hăng.
Mặc dù rất ghét gia tộc Heideck, nhưng Chung Thịnh phải công nhận Edward là người dễ ở chung. Chỉ ngắn ngủi vài ngày, anh ta gần đã như đã hòa nhập hoàn toàn vào tiểu đội. Mọi người đều có thiện cảm với anh. Dù sao một người tính tình ôn hòa như thế cũng khó mà ghét được.
Đương nhiên, ngoài vấn đề tính cách, năng lực cực cao của anh đã chinh phục được mọi người. Đến Chung Thịnh còn phải thừa nhận đời trước ở vào độ tuổi này, anh kém xa Edward, có khi ngay cả ngài Ariel cũng chỉ nhỉnh hơn anh ta một chút thôi.
Trải qua một tuần rèn luyện ngắn ngủi, Edward đã có thể phối hợp tương đối nhuần nhuyễn với mọi người. Tuy chưa bằng được nhóm bọn họ kết hợp với nhau, nhưng thế là rất tốt rồi.
“Hôm nay chúng ta tạm dừng huấn luyện.” Đến buổi chiều, Ariel không đăng ký sân huấn luyện như mọi ngày nữa.
“Không huấn luyện? Quá tốt. Hai ngày nay tớ mệt sắp chết rồi!” Lâm Phỉ Nhi vỗ tay hoan hô, lập tức lựa tư thế thoải mái ngả người ra ghế, cứ như nữ chiến sĩ tinh thần sảng khoái quân dung tươi tỉnh lúc nãy chỉ là ảo giác của mọi người.
Lôi Tranh quay đầu im lặng che mặt. Cậu thực sự rất lo, cứ tiếp tục ở chung với đám người này, liệu mình có đánh mất niềm tin vào con gái không. Ở bên ngoài, Phỉ Nhi thể hiện mình là một người trong sáng đáng yêu, hơi chút lanh lợi, hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn từ các học viên trẻ tuổi. Nhưng trước mặt “người quen” như bọn họ, cô nàng này chẳng còn chút gì gọi là hình tượng cả!!! Từ cử chỉ đến lời nói, còn lưu manh hơn cả lưu manh!
Lôi Tranh từng hỏi cô tại sao lại như vậy.
Lâm Phỉ Nhi cười nhạt đáp: “Cậu ngốc à, hình tượng chỉ là thứ bày ra cho người ngoài xem thôi. Chúng ta là người một nhà, cần hình tượng làm quái gì. Nói hơi quá chút, ở chung với nhau lâu vậy rồi, tớ còn tật xấu gì mà mọi người không biết đâu. Che giấu làm gì cho mệt. Dù sao tớ cũng không định gả cho ai trong số các cậu.”
Lúc nghe cô nói vậy, trái tim mỏng manh của Lôi Tranh đã vỡ vụn. Cậu thực sự nghĩ rằng, nếu tất cả con gái đều như vậy, thì thà tìm con trai mà yêu còn hơn.
“Hôm nay sẽ thảo luận về luật thi đấu à?” Hạng Phi ngẩng lên nhìn Ariel.
“Đúng vậy.” Chung Thịnh đáp. Anh bấm nhẹ vài cái trên quang não. Lập tức, trước mặt mọi người hiện ra một màn hình, ghi đầy đủ các điều luật của giải đấu cơ giáp lần này.
“ĐM … Chóng mặt quá. Sao lại nhiều luật thế này hả trời?” Gerald nhấn vài cái trên màn hình, lật xem mấy trang, mắt đã thành hình nhang muỗi.
“Khụ khụ, sau khi tổng kết,” Chung Thịnh chậm rãi nói, “Giải đấu cơ giáp dành cho thanh niên hạng mục thi đấu đồng đội có các hình thức sau đây.”
“Cái gì? Hình thức thi đấu mà cũng phân ra nhiều loại á? Chẳng phải xử lý đối phương là xong à?” Samantha khoanh tay trước ngực, hoàn toàn không nhìn cái màn hình tràn ngập chữ kia.
“Đúng vậy. Có nhiều hình thức khác nhau. Cụ thể là hình thức nào, diễn ra ở địa hình nào, chỉ được lựa chọn ngẫu nhiên mười phút trước khi trận đấu bắt đầu.”
“Để kiểm tra khả năng ứng biến à?” Lôi Tranh hỏi.
“Chắc là vậy. Chúng ta chỉ có mười phút để lựa chọn vũ khí và các thiết bị hỗ trợ khác.” Edward chậm rãi lật màn hình. Những thứ này đã được đăng trên trang web của giải cơ giáp ngày hôm qua, hắn mới chỉ xem lướt qua.
“Vậy có những hình thức nào?” Lâm Phỉ Nhi hiếu kỳ hỏi.
Chung Thịnh nhấn vài cái trên màn hình. Màn hình của những người khác cũng tự động lật đến trang đó.
“Giải đấu lần này có mấy hình thức sau đây.” Chung Thịnh chỉ vào màn hình nói, “Cướp cờ, tử chiến, đào tẩu, truy sát, chiến tranh, và cuối cùng là đại chiến tổng hợp.”
“Ngất! Sao mà nhiều thế, phiền phức quá đi.” Gerald nằm nhoài ra bàn, uể oải nói.
Chung Thịnh không để ý đến cậu, tiếp tục giải thích: “Bởi vì có nhiều hình thức như vậy, cho nên điều kiện chiến thắng cũng không giống nhau. Chúng ta nhất định phải chú ý, đừng chỉ lo đuổi giết kẻ địch, kết quả lại thua trận.”
Anh nhìn lướt một vòng, thấy mọi người đều chú ý lắng nghe mới nói tiếp: “Ở hình thức cướp cờ, đội viên hai đội sau khi được dịch chuyển vào bản đồ sẽ xuất hiện trong căn cứ bên mình. Điều kiện thắng lợi là cướp cờ của căn cứ đối phương mang về căn cứ bên mình.”
Nhưng hắn đột nhiên nhận ra mình đã cố gắng sai hướng rồi! Nghe Ariel chỉ ra chỗ thiếu sót của từng người, rồi tổng kết buổi huấn luyện hôm nay, hắn mới ý thức được rằng khả năng bày mưu nghĩ kế như của Ariel mới là yếu tố cần thiết ở một vị tướng lĩnh.
Hắn không biết Ariel mới chỉ mười tám tuổi sao lại học được khả năng chỉ huy, tư duy chiến thuật bài bản thế này. Hắn chỉ biết mình đứng trước Ariel chẳng khác nào một binh sĩ đứng trước sĩ quan chỉ huy, ngoài phục tùng mệnh lệnh ra chẳng nghĩ được cái gì khác.
Bị Ariel áp chế là cực hình với Edward. Nhưng điểm yếu về mặt chiến lược chiến thuật lại khiến hắn không nêu ra được ý kiến gì.
Càng làm hắn kinh ngạc là ngay cả Chung Thịnh cũng có thể bổ sung một vài điều ngoài những gì Ariel đã nói, còn hắn thì chẳng nói được câu nào.
Chẳng lẽ đây chính là thiên tài sao?
Edward bắt đầu thấy nản lòng.
Cho dù bố của Ariel là tướng quân Clifford, chắc gì hắn đã thành thạo nghệ thuật quân sự khi còn trẻ tuổi như thế này. Bởi vì kinh nghiệm là thứ mà sách vở không tài nào dạy được, chỉ có thể tự mình trải nghiệm trên chiến trường thôi.
Ngoài mặt vẫn mỉm cười ung dung, Edward thoạt nhìn như là đang khiêm tốn nghe Ariel tổng kết, nhưng bàn tay để dưới bàn đã siết chặt thành nắm đấm.
Không cam lòng! Tuyệt đối không cam lòng!
Edward thầm cảnh tỉnh bản thân. Mục tiêu của hắn là sau này trở thành một vị tướng vĩ đại, tuyệt đối không thể chỉ chú ý đến thao tác cơ giáp! Sau này phải phân bổ lại kế hoạch huấn luyện, bớt một nửa thời gian để học về chiến lược chiến thuật. May là hắn mới học năm thứ ba, còn ít nhất ba năm nữa để rèn luyện trong nhà trường. Hắn tin vẫn còn kịp!
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Mọi người trở về nghỉ ngơi cho tốt. Sáng mai tiếp tục huấn luyện căn bản theo kế hoạch, buổi chiều luyện tập phối hợp ở các địa hình khác nhau. Có vấn đề gì không?”
“Không.” Mọi người đều lắc đầu.
Ariel gật đầu, xoay người rời khỏi phòng chuẩn bị, cùng đăng xuất với Chung Thịnh. Mọi người chào hỏi nhau rồi lần lượt rời đi. Chỉ còn Edward, tất cả về hết rồi, mình hắn vẫn ngồi trên ghế. Chờ khi không còn ai khác, hắn mới chậm rãi rút tay ra. Lòng bàn tay trắng toát đã rướm máu.
“Sao rồi? Còn khó chịu không?” Ariel kéo Chung Thịnh ra khỏi đản thương. Mặc dù ở trên mạng chiến đấu không nhìn ra được, nhưng Chung Thịnh bị hắn tra tấn suốt một đêm, cơ thể chắc chưa khỏe lại được.
“Vẫn ổn.” Chung Thịnh ngượng ngùng nói. Được Ariel chăm sóc chu đáo thế này, cảm giác cứ lạ lạ.
Ngày hôm qua vẫn còn lạnh lùng như băng. Vậy mà hôm nay, Ariel đứng trước mặt anh đây đã thành một người tỉ mỉ chu đáo, thậm chí đôi khi còn trêu chọc anh. Sự khác biệt quá lớn làm anh hơi khó tiếp nhận.
“Tối nay muốn ăn gì?”
Ariel không phải là một trưởng quan hà khắc, cho nên ba giờ chiều đã kết thúc buổi huấn luyện. Buổi chiều chiến đấu rất ác liệt, nhưng Ariel đã tính toán kỹ càng, dành đủ thời gian cho mọi người nghỉ ngơi, thậm chí còn dư ra một chút để họ đi thư giãn, ví dụ như hẹn hò hay uống rượu.
“Ừm … gì cũng được, em không kén ăn.” Chung Thịnh tùy ý nói.
“Anh đặt cơm tiếp nhé?” Ariel nhíu mày.
Chung Thịnh囧. Cả ngày không ra ngoài ăn cơm rồi, nếu ngay cả buổi tối họ cũng không đi, thì có vẻ …
“Không ổn đâu.”
“Có gì không ổn chứ. Trường cũng không bắt buộc phải đến căn tin ăn cơm.” Ariel rất bình tĩnh.
Chung Thịnh phân vân một lúc, vẫn cảm thấy không ổn. Cuối cùng, hai người quyết định đến căn tin ăn tối.
Chung Thịnh tuy vẫn còn mỏi eo đau chân, hậu huyệt cũng hơi nhức, nhưng nhìn chung là vẫn chịu được.
Ăn cơm xong thì cũng gần bảy giờ tối. Hai người thảo luận một lúc về chiến thuật cho các địa hình khác. Nếu đã thẳng thắn với nhau thì không cần phải giấu giếm gì hết. Hai người lôi hết bản lĩnh thật ra, bàn nhau xem phải sắp xếp đội hình thế nào, chiến đấu ra sao để chiếm ưu thế trong từng loại địa hình.
Cả Chung Thịnh và Ariel đều có kinh nghiệm phong phú, việc vạch kế hoạch tác chiến thì phải nói là vô cùng thành thạo. Những nhận xét hôm nay của Ariel chỉ là một góc băng nhỏ trồi trên mặt nước thôi. Có ai ngờ chỉ đôi chút ấy lại làm Edward bị đả kích nặng nề, bắt đầu liều mạng học tập nghiên cứu chiến lược chiến thuật.
Chiều hôm sau, huấn luyện trong địa hình rừng rậm. Ngày thứ ba, địa hình đầm lầy. Ngày thứ tư, địa hình đô thị …
Qua gần một tuần, Ariel đã dẫn cả đội thử hết các loại địa hình.
Trong thời gian đó, Felid xuất hiện một lần để giao cơ giáp đã cải tạo cho họ. Có cơ giáp phù hợp với mình, mọi người chạy bản đồ lại càng hăng.
Mặc dù rất ghét gia tộc Heideck, nhưng Chung Thịnh phải công nhận Edward là người dễ ở chung. Chỉ ngắn ngủi vài ngày, anh ta gần đã như đã hòa nhập hoàn toàn vào tiểu đội. Mọi người đều có thiện cảm với anh. Dù sao một người tính tình ôn hòa như thế cũng khó mà ghét được.
Đương nhiên, ngoài vấn đề tính cách, năng lực cực cao của anh đã chinh phục được mọi người. Đến Chung Thịnh còn phải thừa nhận đời trước ở vào độ tuổi này, anh kém xa Edward, có khi ngay cả ngài Ariel cũng chỉ nhỉnh hơn anh ta một chút thôi.
Trải qua một tuần rèn luyện ngắn ngủi, Edward đã có thể phối hợp tương đối nhuần nhuyễn với mọi người. Tuy chưa bằng được nhóm bọn họ kết hợp với nhau, nhưng thế là rất tốt rồi.
“Hôm nay chúng ta tạm dừng huấn luyện.” Đến buổi chiều, Ariel không đăng ký sân huấn luyện như mọi ngày nữa.
“Không huấn luyện? Quá tốt. Hai ngày nay tớ mệt sắp chết rồi!” Lâm Phỉ Nhi vỗ tay hoan hô, lập tức lựa tư thế thoải mái ngả người ra ghế, cứ như nữ chiến sĩ tinh thần sảng khoái quân dung tươi tỉnh lúc nãy chỉ là ảo giác của mọi người.
Lôi Tranh quay đầu im lặng che mặt. Cậu thực sự rất lo, cứ tiếp tục ở chung với đám người này, liệu mình có đánh mất niềm tin vào con gái không. Ở bên ngoài, Phỉ Nhi thể hiện mình là một người trong sáng đáng yêu, hơi chút lanh lợi, hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn từ các học viên trẻ tuổi. Nhưng trước mặt “người quen” như bọn họ, cô nàng này chẳng còn chút gì gọi là hình tượng cả!!! Từ cử chỉ đến lời nói, còn lưu manh hơn cả lưu manh!
Lôi Tranh từng hỏi cô tại sao lại như vậy.
Lâm Phỉ Nhi cười nhạt đáp: “Cậu ngốc à, hình tượng chỉ là thứ bày ra cho người ngoài xem thôi. Chúng ta là người một nhà, cần hình tượng làm quái gì. Nói hơi quá chút, ở chung với nhau lâu vậy rồi, tớ còn tật xấu gì mà mọi người không biết đâu. Che giấu làm gì cho mệt. Dù sao tớ cũng không định gả cho ai trong số các cậu.”
Lúc nghe cô nói vậy, trái tim mỏng manh của Lôi Tranh đã vỡ vụn. Cậu thực sự nghĩ rằng, nếu tất cả con gái đều như vậy, thì thà tìm con trai mà yêu còn hơn.
“Hôm nay sẽ thảo luận về luật thi đấu à?” Hạng Phi ngẩng lên nhìn Ariel.
“Đúng vậy.” Chung Thịnh đáp. Anh bấm nhẹ vài cái trên quang não. Lập tức, trước mặt mọi người hiện ra một màn hình, ghi đầy đủ các điều luật của giải đấu cơ giáp lần này.
“ĐM … Chóng mặt quá. Sao lại nhiều luật thế này hả trời?” Gerald nhấn vài cái trên màn hình, lật xem mấy trang, mắt đã thành hình nhang muỗi.
“Khụ khụ, sau khi tổng kết,” Chung Thịnh chậm rãi nói, “Giải đấu cơ giáp dành cho thanh niên hạng mục thi đấu đồng đội có các hình thức sau đây.”
“Cái gì? Hình thức thi đấu mà cũng phân ra nhiều loại á? Chẳng phải xử lý đối phương là xong à?” Samantha khoanh tay trước ngực, hoàn toàn không nhìn cái màn hình tràn ngập chữ kia.
“Đúng vậy. Có nhiều hình thức khác nhau. Cụ thể là hình thức nào, diễn ra ở địa hình nào, chỉ được lựa chọn ngẫu nhiên mười phút trước khi trận đấu bắt đầu.”
“Để kiểm tra khả năng ứng biến à?” Lôi Tranh hỏi.
“Chắc là vậy. Chúng ta chỉ có mười phút để lựa chọn vũ khí và các thiết bị hỗ trợ khác.” Edward chậm rãi lật màn hình. Những thứ này đã được đăng trên trang web của giải cơ giáp ngày hôm qua, hắn mới chỉ xem lướt qua.
“Vậy có những hình thức nào?” Lâm Phỉ Nhi hiếu kỳ hỏi.
Chung Thịnh nhấn vài cái trên màn hình. Màn hình của những người khác cũng tự động lật đến trang đó.
“Giải đấu lần này có mấy hình thức sau đây.” Chung Thịnh chỉ vào màn hình nói, “Cướp cờ, tử chiến, đào tẩu, truy sát, chiến tranh, và cuối cùng là đại chiến tổng hợp.”
“Ngất! Sao mà nhiều thế, phiền phức quá đi.” Gerald nằm nhoài ra bàn, uể oải nói.
Chung Thịnh không để ý đến cậu, tiếp tục giải thích: “Bởi vì có nhiều hình thức như vậy, cho nên điều kiện chiến thắng cũng không giống nhau. Chúng ta nhất định phải chú ý, đừng chỉ lo đuổi giết kẻ địch, kết quả lại thua trận.”
Anh nhìn lướt một vòng, thấy mọi người đều chú ý lắng nghe mới nói tiếp: “Ở hình thức cướp cờ, đội viên hai đội sau khi được dịch chuyển vào bản đồ sẽ xuất hiện trong căn cứ bên mình. Điều kiện thắng lợi là cướp cờ của căn cứ đối phương mang về căn cứ bên mình.”
Bình luận facebook