Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176
Editor: Nguyệt
Phó Ngạn Triều hừ lạnh một tiếng: “Danh dự của trường Đệ Nhất chúng ta sao có thể để họ khinh rẻ như vậy được. Thế nên, tôi đã liên hệ với hiệu trưởng Học viện Sĩ quan Chỉ huy trực thuộc Liên Bang, chúng ta sẽ phái một đội sang bên đó trao đổi học tập một tháng, để hai bên giao lưu với nhau.”
Edward giật giật khoé mắt, không nói gì nữa.
Chung Thịnh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Ngạn Triều, trầm mặc không nói.
Nhìn khí thế của hiệu trưởng thì đâu phải đi trao đổi giao lưu, rõ ràng là muốn làm người ta bẽ mặt. Hiển nhiên là hiệu trưởng bị chọc cho rất tức giận. Nghĩ lại cũng phải, tiểu đội Giảo Lang của họ là một trong những ứng cử viên sáng giá có khả năng giành giải quán quân, lại bỗng dưng bỏ quyền thi đấu. Còn các đội khác của trường Đệ Nhất thì thực lực không bằng người ta, người thì gặp chuyện xui xẻo, cuối cùng không có đội nào lọt được vào vòng chung kết, bảo sao hiệu trưởng lại giận.
Nếu nói các đội khác mất cơ hội tranh giải quán quân vì đủ các loại nguyên nhân khách quan, thì tiểu đội Giảo Lang của họ hoàn toàn là vì nguyên nhân chủ quan. So ra, bị hiệu trưởng giận nhiều hơn cũng phải.
Nhưng, nếu là đi để làm người ta bẽ mặt thì chẳng phải chọn học viên năm ba năm bốn sẽ đảm bảo hơn sao? Chung Thịnh thấy khó hiểu.
Sau khi trao đổi ánh mắt với Ariel, Chung Thịnh chợt ngộ ra. Tiểu đội Giảo Lang của họ ngoài việc là một đội ngũ tương đối xuất sắc ra, còn có một đặc điểm là có đến bảy thành viên là tân sinh. Nói cách khác, lần trao đổi này, nếu họ thắng đối phương thì tất nhiên là tốt, thua cũng chẳng xấu mặt nào, người khác chỉ nghĩ bọn họ mới vào trường chưa lâu còn thiếu kinh nghiệm.
Tóm lại, dù kết quả thế nào thì đều không làm giảm danh tiếng của trường Đệ Nhất.
Hiểu rõ chuyện này rồi, Chung Thịnh trộm liếc hiệu trưởng Phó, đúng là cáo già. Chẳng trách đời trước lúc ở trong quân đội anh lại nghe người ta bảo hiệu trưởng trường quân đội Đệ Nhất nổi tiếng là lão cáo già.
Đúng là gian xảo!
“Khụ khụ! Sao im lặng thế?” Phó Ngạn Triều thấy mình nói xong mà mãi chẳng có ai phản ứng, có hơi xấu hổ.
“Tuân lệnh hiệu trưởng.” Ariel lập tức đứng dậy, hành lễ theo kiểu quân đội. Những người khác cũng đồng loạt đứng lên, làm động tác y hệt.
Phó Ngạn Triều có hơi ngạc nhiên. Vốn ông còn tưởng mấy đứa nhóc này sẽ không chịu đi, nên chuẩn bị sẵn cả bài diễn thuyết để khuyên nhủ bọn họ, nào ngờ chưa mở lời thì chúng nó đã đồng ý rồi.
Ariel bình tĩnh nhìn Phó Ngạn Triều, ánh mắt phẳng lặng không hề dao động. Hắn không có ý kiến gì về việc sang trường khác trao đổi. Hơn nữa, hắn biết cho dù mình có ý kiến, thì trước mặt Phó Ngạn Triều cũng sẽ thành không có ý kiến.
Lại nói, bây giờ vẻ ngoài của hắn là mười tám tuổi, nhưng linh hồn đã không còn là của cậu thanh niên bồng bột thời kỳ phản nghịch nữa rồi. Vào quân đội thì phải chấp hành kỷ luật nghiêm minh. Đi trao đổi học tập cũng chẳng phải nhiệm vụ gian khổ gì, không việc gì phải từ chối.
“Ừ, tốt lắm. Ha ha, tôi tin rằng các em sẽ trở thành những quân nhân sáng giá của Liên Bang sau này. Rất tốt! Các em về thu dọn hành lý đi, ba ngày sau Từ Bảo Quốc sẽ đưa các em đến tinh cầu Bích Lan.”
“Xin cáo lui.” Ariel giơ tay chào, xoay người dẫn thành viên trong đội rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Chờ cả nhóm đi hết, phó quan mới đi tới rót thêm trà cho hiệu trưởng.
“Ài.” Phó Ngàn Triều ngồi trên ghế thở dài.
Phó quan ngạc nhiên ngẩng đầu: “Chẳng phải các em ấy đã đồng ý rất dứt khoát đó sao? Sao ngài lại thở dài?”
Phó Ngạn Triều nhíu mày: “Chính là vì đồng ý rất dứt khoát, cho nên vốn định khuyên nhủ chúng nó một hồi mà không có cơ hội nói.”
Phó quan bật cười: “Hiệu trưởng, ngài đúng là … không nghe lệnh cấp trên thì ngài vắt óc tìm đủ loại lý do để dạy bảo, lúc học sinh nghe lời thì ngài lại chê quá ngoan.”
Phó Ngạn Triều cũng phì cười. Thằng nhóc Ariel này trông chẳng có vẻ gì là một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi, từ thái độ đến khí chất đều điềm tĩnh đến mức đáng ngạc nhiên.
Chẳng lẽ ông phải nói là không hổ danh con trai do tướng quân Clifford bồi dưỡng sao? Tuổi còn trẻ mà đã có phong độ của một đại tướng.
Hầy, đúng là ông già rồi. Tương lai của Liên Bang phải trông chờ vào những người trẻ tuổi như chúng thôi.
Phó Ngạn Triều lắc đầu, cầm tách nhấp một ngụm trà, nhìn khung cảnh xa xa ngoài cửa sổ.
Ba ngày sau.
Lâm Phỉ Nhi nhìn vũ trụ tối đen ngoài cửa sổ, cảm thán: “Ài, không ngờ vừa về chưa lâu đã lại phải đi rồi.”
Bây giờ họ đang ngồi trong sảnh đường của tàu vũ trụ, bốn phía đặt những dãy ghế sofa dài, ở giữa có rất nhiều bàn nhỏ. Ở một góc đại sảnh có một quầy bar, rất nhiều hành khách rảnh rỗi đến đó giết thời gian.
“Ừ, mới về chưa được ba tháng đã đi.” Samantha bất mãn than thở. Bây giờ cô đang ở vào thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, đột nhiên phải rời xa người yêu, tâm trạng khó chịu cũng dễ hiểu.
Gerald xán tới, cười hì hì nói: “Được rồi, dù sao cũng là cơ hội hiếm có. Thử nghĩ xem, là Học viện Sĩ quan Chỉ huy đấy, vừa nghĩ đến chuyện chúng ta qua đó để làm họ bẽ mặt là tớ lại hưng phấn rồi.”
“Đủ rồi. Lải nhải suốt ba ngày mà không chán hả?” Lâm Phỉ Nhi trừng mắt, dùng ngón tay chọt chọt vào trán Gerald.
Bỗng dưng, cảm giác có người nhìn chằm chặp vào mình, Lâm Phỉ Nhi sởn cả người, quay đầu lại thì thấy Edward đang mỉm cười nhìn mình.
Đệt, tính độc chiếm của đàn anh Edward còn kinh khủng hơn cả Ariel!!! ĐM, đúng là vô lý, tên ngớ ngẩn này thì có gì tốt chứ!
Lâm Phỉ Nhi âm thầm kéo giãn cự ly với tên ngốc Gerald, quả nhiên ánh mắt kia liền biến mất.
Nhìn Gerald vẫn còn đang bốc phét với Samantha sẽ làm người ta bẽ mặt thế nào, Lâm Phỉ Nhi thầm thương thay cậu ta. Tên ngốc này ở cùng Edward thật sự không nguy hiểm đến tính mạng sao? Không biết có phải ảo giác không, cô cứ thấy đàn anh Edward bây giờ thỉnh thoảng lại toả ra loại hơi thở cực kỳ khủng bố, làm cô không dám tới gần.
“Sao thế?” Ariel và Chung Thịnh ngồi cách nhóm Gerald một khoảng. Hắn đang đọc sách thì đột nhiên cảm nhận được Chung Thịnh có gì đó khác thường.
“Không có gì.” Chung Thịnh lắc đầu, cầm cốc rượu trên bàn lên uống một ngụm.
Anh cũng không biết vì sao, từ khi lên thuyền, anh cứ có cảm giác bất an. Cái cảm giác này quá mơ hồ, làm anh không biết phải giải thích thế nào.
Ariel nhíu mày, không nói gì, lại dời mắt sang quyển sách đang đọc.
Chung Thịnh nhìn xung quanh. Trong đại sảnh, người đến người đi rất náo nhiệt. Tụi Gerald đang tụ tập với nhau bàn tán cái gì đó. Phía quầy bar có rất nhiều khách đang đánh bài, cười đùa vui vẻ.
Mọi chuyện đều rất bình thường. Nhưng anh cứ có cảm giác hình như có người đang nhìn trộm mình.
Từ buổi sáng khi tàu khởi hành cho đến tối, không xảy ra chuyện gì bất thường, ngoại trừ một vị khách say rượu được bạn dìu về phòng. Có thể nói, cả ngày hôm nay trôi qua một cách êm đẹp.
Tâm trạng vốn thấp thỏm bất an, lúc nhìn sang nửa bên mặt trầm tĩnh của Ariel, cũng lắng dịu đi nhiều. Chung Thịnh nghĩ có lẽ mình lo lắng nhiều quá, biết đâu là do hôm qua ngủ không ngon.
Hành trình đến tinh cầu Bích Lan của họ kéo dài chừng một tháng. Suốt mười ngày nay, trên tàu không xảy ra bất cứ chuyện gì đáng chú ý.
Từ Bảo Quốc có gương mặt gần giống Từ Vệ Quốc, vừa nhìn đã biết là có quan hệ họ hàng. Nhưng so với trưởng quan Từ vô sỉ đáng khinh, trưởng quan Từ Bảo Quốc hoà ái hơn hẳn, cũng rất quan tâm đến họ.
“Chán quá.” Gerald bất mãn nằm ngả người ra sofa, bực bội nhìn vũ trụ bao la ngoài cửa sổ.
Đây là con tàu chuyên chở hành khách đi đường dài. Trên tàu có rất nhiều trò vui chơi giải trí, nhưng không trang bị dụng cụ huấn luyện cơ giáp. Gerald không có hứng với mấy trò chơi kia, hai ngày trước còn đi dạo xung quanh tàu, nhưng qua mười ngày, trừ những khu vực đặc biệt cấm khách ra vào, cậu đã đi hết con tàu này rồi.
Chán sắp chết rồi.
“Ừ, chán thật.” Lâm Phỉ Nhi ngồi bên cạnh cũng than thở. Bọn Hạng Phi với Chung Thịnh còn có thể tình tứ thân thiết với người yêu giết thời gian, chứ người độc thân như cô thật sự là không có việc gì để làm.
“Vừa nghĩ đến chuyện phải trải qua hành trình nhàm chán thế này hơn nửa tháng nữa là tớ lại muốn chết quách đi cho rồi.” Gerald rầu rĩ lẩm bẩm, “Nếu xảy ra chuyện gì đó thì tốt.”
“Câm miệng, cái đồ mồm quạ đen.” Lâm Phỉ Nhi đập một phát vào gáy Gerald. Cái tên ngốc này, ăn nói linh ta linh tinh, giữa vũ trụ mênh mông thế này, nếu gặp chuyện không may thật thì chỉ có nước chết cả lũ.
Chưa kịp thu tay về, ánh mắt mang tính uy hiếp mãnh liệt kèm theo cảm giác quen thuộc lại dán lên lưng cô.
Lâm Phỉ Nhi quay đầu theo phản xạ. Edward mỉm cười gật đầu với cô.
Lâm Phỉ Nhi: …
Đậu má, tức muốn lật bàn! Rút cuộc tên ngốc Gerald này có gì tốt chứ, ấy vậy mà Edward lại vì cậu ta mà uy hiếp mình!
Im lặng rụt tay về, Lâm Phỉ Nhi khóc thầm, thời buổi bây giờ thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung còn chẳng có giá bằng hạng ngu ngơ ngốc nghếch, đúng thật là … đắng lòng.
Uỳnh!
Một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên.
Trong đại sảnh, rất nhiều người mất thăng bằng vì chấn động của vụ nổ, ngã nhào ra đất. Đèn chùm treo trên trần nhà cũng lắc lư, tưởng như sắp rơi xuống, làm những người đứng dưới sợ khiếp vía, vội vàng tránh ra.
Tác giả:
=.= Trực giác của Chung Thịnh thật nhạy bén … Hiển nhiên là chuyến hành trình này sẽ không thuận lợi …
Phó Ngạn Triều hừ lạnh một tiếng: “Danh dự của trường Đệ Nhất chúng ta sao có thể để họ khinh rẻ như vậy được. Thế nên, tôi đã liên hệ với hiệu trưởng Học viện Sĩ quan Chỉ huy trực thuộc Liên Bang, chúng ta sẽ phái một đội sang bên đó trao đổi học tập một tháng, để hai bên giao lưu với nhau.”
Edward giật giật khoé mắt, không nói gì nữa.
Chung Thịnh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Ngạn Triều, trầm mặc không nói.
Nhìn khí thế của hiệu trưởng thì đâu phải đi trao đổi giao lưu, rõ ràng là muốn làm người ta bẽ mặt. Hiển nhiên là hiệu trưởng bị chọc cho rất tức giận. Nghĩ lại cũng phải, tiểu đội Giảo Lang của họ là một trong những ứng cử viên sáng giá có khả năng giành giải quán quân, lại bỗng dưng bỏ quyền thi đấu. Còn các đội khác của trường Đệ Nhất thì thực lực không bằng người ta, người thì gặp chuyện xui xẻo, cuối cùng không có đội nào lọt được vào vòng chung kết, bảo sao hiệu trưởng lại giận.
Nếu nói các đội khác mất cơ hội tranh giải quán quân vì đủ các loại nguyên nhân khách quan, thì tiểu đội Giảo Lang của họ hoàn toàn là vì nguyên nhân chủ quan. So ra, bị hiệu trưởng giận nhiều hơn cũng phải.
Nhưng, nếu là đi để làm người ta bẽ mặt thì chẳng phải chọn học viên năm ba năm bốn sẽ đảm bảo hơn sao? Chung Thịnh thấy khó hiểu.
Sau khi trao đổi ánh mắt với Ariel, Chung Thịnh chợt ngộ ra. Tiểu đội Giảo Lang của họ ngoài việc là một đội ngũ tương đối xuất sắc ra, còn có một đặc điểm là có đến bảy thành viên là tân sinh. Nói cách khác, lần trao đổi này, nếu họ thắng đối phương thì tất nhiên là tốt, thua cũng chẳng xấu mặt nào, người khác chỉ nghĩ bọn họ mới vào trường chưa lâu còn thiếu kinh nghiệm.
Tóm lại, dù kết quả thế nào thì đều không làm giảm danh tiếng của trường Đệ Nhất.
Hiểu rõ chuyện này rồi, Chung Thịnh trộm liếc hiệu trưởng Phó, đúng là cáo già. Chẳng trách đời trước lúc ở trong quân đội anh lại nghe người ta bảo hiệu trưởng trường quân đội Đệ Nhất nổi tiếng là lão cáo già.
Đúng là gian xảo!
“Khụ khụ! Sao im lặng thế?” Phó Ngạn Triều thấy mình nói xong mà mãi chẳng có ai phản ứng, có hơi xấu hổ.
“Tuân lệnh hiệu trưởng.” Ariel lập tức đứng dậy, hành lễ theo kiểu quân đội. Những người khác cũng đồng loạt đứng lên, làm động tác y hệt.
Phó Ngạn Triều có hơi ngạc nhiên. Vốn ông còn tưởng mấy đứa nhóc này sẽ không chịu đi, nên chuẩn bị sẵn cả bài diễn thuyết để khuyên nhủ bọn họ, nào ngờ chưa mở lời thì chúng nó đã đồng ý rồi.
Ariel bình tĩnh nhìn Phó Ngạn Triều, ánh mắt phẳng lặng không hề dao động. Hắn không có ý kiến gì về việc sang trường khác trao đổi. Hơn nữa, hắn biết cho dù mình có ý kiến, thì trước mặt Phó Ngạn Triều cũng sẽ thành không có ý kiến.
Lại nói, bây giờ vẻ ngoài của hắn là mười tám tuổi, nhưng linh hồn đã không còn là của cậu thanh niên bồng bột thời kỳ phản nghịch nữa rồi. Vào quân đội thì phải chấp hành kỷ luật nghiêm minh. Đi trao đổi học tập cũng chẳng phải nhiệm vụ gian khổ gì, không việc gì phải từ chối.
“Ừ, tốt lắm. Ha ha, tôi tin rằng các em sẽ trở thành những quân nhân sáng giá của Liên Bang sau này. Rất tốt! Các em về thu dọn hành lý đi, ba ngày sau Từ Bảo Quốc sẽ đưa các em đến tinh cầu Bích Lan.”
“Xin cáo lui.” Ariel giơ tay chào, xoay người dẫn thành viên trong đội rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Chờ cả nhóm đi hết, phó quan mới đi tới rót thêm trà cho hiệu trưởng.
“Ài.” Phó Ngàn Triều ngồi trên ghế thở dài.
Phó quan ngạc nhiên ngẩng đầu: “Chẳng phải các em ấy đã đồng ý rất dứt khoát đó sao? Sao ngài lại thở dài?”
Phó Ngạn Triều nhíu mày: “Chính là vì đồng ý rất dứt khoát, cho nên vốn định khuyên nhủ chúng nó một hồi mà không có cơ hội nói.”
Phó quan bật cười: “Hiệu trưởng, ngài đúng là … không nghe lệnh cấp trên thì ngài vắt óc tìm đủ loại lý do để dạy bảo, lúc học sinh nghe lời thì ngài lại chê quá ngoan.”
Phó Ngạn Triều cũng phì cười. Thằng nhóc Ariel này trông chẳng có vẻ gì là một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi, từ thái độ đến khí chất đều điềm tĩnh đến mức đáng ngạc nhiên.
Chẳng lẽ ông phải nói là không hổ danh con trai do tướng quân Clifford bồi dưỡng sao? Tuổi còn trẻ mà đã có phong độ của một đại tướng.
Hầy, đúng là ông già rồi. Tương lai của Liên Bang phải trông chờ vào những người trẻ tuổi như chúng thôi.
Phó Ngạn Triều lắc đầu, cầm tách nhấp một ngụm trà, nhìn khung cảnh xa xa ngoài cửa sổ.
Ba ngày sau.
Lâm Phỉ Nhi nhìn vũ trụ tối đen ngoài cửa sổ, cảm thán: “Ài, không ngờ vừa về chưa lâu đã lại phải đi rồi.”
Bây giờ họ đang ngồi trong sảnh đường của tàu vũ trụ, bốn phía đặt những dãy ghế sofa dài, ở giữa có rất nhiều bàn nhỏ. Ở một góc đại sảnh có một quầy bar, rất nhiều hành khách rảnh rỗi đến đó giết thời gian.
“Ừ, mới về chưa được ba tháng đã đi.” Samantha bất mãn than thở. Bây giờ cô đang ở vào thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, đột nhiên phải rời xa người yêu, tâm trạng khó chịu cũng dễ hiểu.
Gerald xán tới, cười hì hì nói: “Được rồi, dù sao cũng là cơ hội hiếm có. Thử nghĩ xem, là Học viện Sĩ quan Chỉ huy đấy, vừa nghĩ đến chuyện chúng ta qua đó để làm họ bẽ mặt là tớ lại hưng phấn rồi.”
“Đủ rồi. Lải nhải suốt ba ngày mà không chán hả?” Lâm Phỉ Nhi trừng mắt, dùng ngón tay chọt chọt vào trán Gerald.
Bỗng dưng, cảm giác có người nhìn chằm chặp vào mình, Lâm Phỉ Nhi sởn cả người, quay đầu lại thì thấy Edward đang mỉm cười nhìn mình.
Đệt, tính độc chiếm của đàn anh Edward còn kinh khủng hơn cả Ariel!!! ĐM, đúng là vô lý, tên ngớ ngẩn này thì có gì tốt chứ!
Lâm Phỉ Nhi âm thầm kéo giãn cự ly với tên ngốc Gerald, quả nhiên ánh mắt kia liền biến mất.
Nhìn Gerald vẫn còn đang bốc phét với Samantha sẽ làm người ta bẽ mặt thế nào, Lâm Phỉ Nhi thầm thương thay cậu ta. Tên ngốc này ở cùng Edward thật sự không nguy hiểm đến tính mạng sao? Không biết có phải ảo giác không, cô cứ thấy đàn anh Edward bây giờ thỉnh thoảng lại toả ra loại hơi thở cực kỳ khủng bố, làm cô không dám tới gần.
“Sao thế?” Ariel và Chung Thịnh ngồi cách nhóm Gerald một khoảng. Hắn đang đọc sách thì đột nhiên cảm nhận được Chung Thịnh có gì đó khác thường.
“Không có gì.” Chung Thịnh lắc đầu, cầm cốc rượu trên bàn lên uống một ngụm.
Anh cũng không biết vì sao, từ khi lên thuyền, anh cứ có cảm giác bất an. Cái cảm giác này quá mơ hồ, làm anh không biết phải giải thích thế nào.
Ariel nhíu mày, không nói gì, lại dời mắt sang quyển sách đang đọc.
Chung Thịnh nhìn xung quanh. Trong đại sảnh, người đến người đi rất náo nhiệt. Tụi Gerald đang tụ tập với nhau bàn tán cái gì đó. Phía quầy bar có rất nhiều khách đang đánh bài, cười đùa vui vẻ.
Mọi chuyện đều rất bình thường. Nhưng anh cứ có cảm giác hình như có người đang nhìn trộm mình.
Từ buổi sáng khi tàu khởi hành cho đến tối, không xảy ra chuyện gì bất thường, ngoại trừ một vị khách say rượu được bạn dìu về phòng. Có thể nói, cả ngày hôm nay trôi qua một cách êm đẹp.
Tâm trạng vốn thấp thỏm bất an, lúc nhìn sang nửa bên mặt trầm tĩnh của Ariel, cũng lắng dịu đi nhiều. Chung Thịnh nghĩ có lẽ mình lo lắng nhiều quá, biết đâu là do hôm qua ngủ không ngon.
Hành trình đến tinh cầu Bích Lan của họ kéo dài chừng một tháng. Suốt mười ngày nay, trên tàu không xảy ra bất cứ chuyện gì đáng chú ý.
Từ Bảo Quốc có gương mặt gần giống Từ Vệ Quốc, vừa nhìn đã biết là có quan hệ họ hàng. Nhưng so với trưởng quan Từ vô sỉ đáng khinh, trưởng quan Từ Bảo Quốc hoà ái hơn hẳn, cũng rất quan tâm đến họ.
“Chán quá.” Gerald bất mãn nằm ngả người ra sofa, bực bội nhìn vũ trụ bao la ngoài cửa sổ.
Đây là con tàu chuyên chở hành khách đi đường dài. Trên tàu có rất nhiều trò vui chơi giải trí, nhưng không trang bị dụng cụ huấn luyện cơ giáp. Gerald không có hứng với mấy trò chơi kia, hai ngày trước còn đi dạo xung quanh tàu, nhưng qua mười ngày, trừ những khu vực đặc biệt cấm khách ra vào, cậu đã đi hết con tàu này rồi.
Chán sắp chết rồi.
“Ừ, chán thật.” Lâm Phỉ Nhi ngồi bên cạnh cũng than thở. Bọn Hạng Phi với Chung Thịnh còn có thể tình tứ thân thiết với người yêu giết thời gian, chứ người độc thân như cô thật sự là không có việc gì để làm.
“Vừa nghĩ đến chuyện phải trải qua hành trình nhàm chán thế này hơn nửa tháng nữa là tớ lại muốn chết quách đi cho rồi.” Gerald rầu rĩ lẩm bẩm, “Nếu xảy ra chuyện gì đó thì tốt.”
“Câm miệng, cái đồ mồm quạ đen.” Lâm Phỉ Nhi đập một phát vào gáy Gerald. Cái tên ngốc này, ăn nói linh ta linh tinh, giữa vũ trụ mênh mông thế này, nếu gặp chuyện không may thật thì chỉ có nước chết cả lũ.
Chưa kịp thu tay về, ánh mắt mang tính uy hiếp mãnh liệt kèm theo cảm giác quen thuộc lại dán lên lưng cô.
Lâm Phỉ Nhi quay đầu theo phản xạ. Edward mỉm cười gật đầu với cô.
Lâm Phỉ Nhi: …
Đậu má, tức muốn lật bàn! Rút cuộc tên ngốc Gerald này có gì tốt chứ, ấy vậy mà Edward lại vì cậu ta mà uy hiếp mình!
Im lặng rụt tay về, Lâm Phỉ Nhi khóc thầm, thời buổi bây giờ thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung còn chẳng có giá bằng hạng ngu ngơ ngốc nghếch, đúng thật là … đắng lòng.
Uỳnh!
Một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên.
Trong đại sảnh, rất nhiều người mất thăng bằng vì chấn động của vụ nổ, ngã nhào ra đất. Đèn chùm treo trên trần nhà cũng lắc lư, tưởng như sắp rơi xuống, làm những người đứng dưới sợ khiếp vía, vội vàng tránh ra.
Tác giả:
=.= Trực giác của Chung Thịnh thật nhạy bén … Hiển nhiên là chuyến hành trình này sẽ không thuận lợi …
Bình luận facebook