• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chú Ái Tinh Không (3 Viewers)

  • Chương 60

Editor: Nguyệt

Chung Thịnh cười cười, giải thích: “À, không có gì, chỉ nói mấy câu với trưởng quan Đặng thôi.”

“Ừ.” Ariel gật nhẹ đầu, xoay người đi trước, để lại cho Đặng Bồi một cái liếc mắt đầy thâm ý.

Nhìn Chung Thịnh bám theo Ariel như cái đuôi rời đi, Đặng Bồi gãi cằm, nhìn bàn tay vẫn còn nổi da gà, lẩm bẩm: “Chậc chậc, yêu nghiệt của gia tộc Clifford, mẹ nó chứ đúng là yêu nghiệt, vậy mà có thể gây cho mình áp lực lớn như thế.”

“Nhưng …” Đặng Bồi nhướn mày, cười mà như không cười nhìn bóng lưng bọn họ: “Uy hiếp trưởng quan không phải thói quen tốt đâu nha.”

Sau khi bắt đầu tiết học kỹ thuật chiến đấu, hơn hai mươi học viên còn lại một lần nữa sụp đổ.

Mẹ nó, trưởng quan Từ nói trưởng quan Đặng tâm trạng không tốt là giả đúng không!!

Anh ta tâm trạng không tốt chỗ nào, rõ ràng là có người giết cả nhà anh ta!!

Mà phạm nhân họ cũng đã tìm ra rồi, chắc chắn là sĩ quan trưởng và sĩ quan phó tội nghiệp. Nếu không, sao trưởng quan Đặng lại bảo bọn họ cùng nhau xông lên đánh sĩ quan trưởng và sĩ quan phó, còn phải kéo dài hai mươi phút.

Khi anh ta tươi cười tuyên bố quyết định này, chỉ có Chung Thịnh luôn luôn trầm ổn và Ariel mặt vĩnh viễn không đổi sắc là có thể giữ bình tĩnh.

“Trưởng quan Đặng, như vậy không tốt đâu.” – Lâm Phỉ Nhi kiến nghị. Hai mươi người quây vào đánh hai người, không phải quá đáng lắm sao?

“Yên tâm.” Đặng Bồi cười sáng chói: “Yên tâm đi, với thực lực của hai người họ, hai mươi người các bạn có khi còn chưa đủ.”

Lâm Phỉ Nhi rơi lệ đầy mặt. Trưởng quan, anh sợ họ chết chưa đủ thảm sao, lại còn gây thù chuốc án thay họ nữa. Đây đều là học viên dự bị của Đệ Nhất đấy, có ai không phải con cưng của trời tính tình cao ngạo đâu. Bình thường, biểu hiện của Chung Thịnh và Ariel rất xuất sắc, nhưng có xuất sắc đến mấy thì trước số lượng đông thế này e cũng không phát huy nổi.

Trưởng quan, anh có thù oán với sĩ quan trưởng và sĩ quan phó đúng không!!!

Không để ý đến nỗi lòng thương cảm của Lâm Phỉ Nhi, các học viên khác đều nóng lòng muốn thử. Lâm Phỉ Nhi đoán không sai, học viên có thể ở lại đây ai ai cũng có lòng kiêu hãnh và tôn nghiêm bị trưởng quan khinh thường trắng trợn như thế, mười người thì phải đến chín bắt đầu xoa tay chờ tẩn cho hai người kia một trận. Một người còn lại … tất nhiên là Fredia vẫn luôn cảm kích Chung Thịnh rồi. Nhưng sức của một mình cậu ta chẳng là gì so với hai mươi người ở đây. Vì thế, cậu chỉ đành cùng Lâm Phỉ Nhi im lặng nhìn nhau, hạ quyết tâm, chốc nữa sẽ không đánh hết sức.

Đặng Bồi không đợi họ chuẩn bị thêm đã bấm đồng hồ, hô: “Bắt đầu!”

Các học viên sớm đã nhìn chằm chằm Chung Thịnh và Ariel như hổ rình mồi, Đặng Bồi vừa phát lệnh là họ vọt lên ngay.

Khó lắm mới có cơ hội được đánh sĩ quan trưởng và sĩ quan phó vĩ đại, họ tất nhiên là nhiệt huyết sôi trào, hừng hực khí thế rồi.

Là sĩ quan trưởng và sĩ quan phó đấy, mới đầu khi họ vừa nhậm chức, một số người còn thấy khó chịu, nhưng sau đó, hai người đã dựa vào thành tích xuất sắc của mình khiến tất cả mọi người phải ngậm miệng. Hơn nữa, chức vụ này nghe có vẻ oai, nhưng áp lực không hề nhỏ chút nào. Dù là huấn luyện viên khóa học nào, ai cũng “kính trọng” họ “vài phần”. Nếu áp lực huấn luyện mà các học viên bình thường phải chịu là 1, thì Chung Thịnh và Ariel là 1.5, thậm chí 2. Dưới tình huống đó, các học viên thật ra đã phục từ đáy lòng rồi, chẳng qua vì ngại mất mặt nên khó mà mở miệng thừa nhận mình thua kém người ta thôi.

Đương nhiên, phục trong lòng là một chuyện, có cơ hội đánh sĩ quan trưởng và sĩ quan phó lại là một chuyện khác. Cơ hội thế này không ai muốn bỏ qua cả. Nói không chừng, tương lai sau này, họ có thể kiêu ngạo nói rằng XXX năm đó từng bị tôi đánh cho một trận tơi bời.

Đây chính là vinh quang cực đỉnh!

Cứ thế, dưới sự dung túng của Đặng Bồi, học viên dự bị ban số sáu truy đuổi Chung Thịnh và Ariel như săn thỏ đến độ mặt xám mày tro. Hai người mới chỉ mười tám tuổi, còn xa mới đạt trình độ lấy một người địch vạn quân. Sử dụng cơ giáp trên mạng chiến đấu còn đỡ, chứ vật lộn ngoài đời thật thì …

Sau khi kết thúc tiết học kỹ thuật chiến đấu, Ariel che hai bên má sưng đỏ, lạnh mặt đi ra khỏi phòng học. So với những vết thương trên người Chung Thịnh, vết sưng tấy trên mặt Ariel chẳng là gì cả. Nguyên nhân khiến hắn lạnh mặt cũng chính là thế. Ariel đã đưa Chung Thịnh vào phạm vi bảo hộ của mình, cho nên hắn cực kỳ tức giận vì không thể bảo vệ được cậu ấy.

“Ariel … A …” Chung Thịnh vừa định nói thì động đến vết thương trên mặt, không khỏi hít mạnh một hơi.

“Đừng nói.” Ariel sầm mặt, ngón tay khẽ vuốt lên vết thương bên miệng anh.

“Ariel?” Hành động kỳ lạ này của Ariel khiến Chung Thịnh chấn động, gần như ngay lập tức nghiêng mặt đi theo phản xạ. Ngón tay chạm lên vết thương trên môi anh kia như mang theo điện vậy, cảm giác hơi tê.

“Đến phòng y tế.” Ariel lạnh mặt, Chung Thịnh vậy mà lại tránh mình đụng chạm? Sự thật này làm hắn rất khó chịu.

“Ừ.” Nhìn vẻ mặt Ariel không hiểu sao bỗng trở nên u ám, Chung Thịnh có chút bất an. Nhưng anh quy kết chuyện này là vì ngài Ariel khó chịu khi bị nhiều người vây đánh như thế.

Không thèm liếc mắt nhìn Fredia và Lâm Phỉ Nhi đang đuổi theo đằng sau, Ariel kéo Chung Thịnh đi thẳng đến phòng y tế.

Trước khi đi, hắn trừng mắt hung tợn nhìn Đặng bồi. Chuyện lần này, hắn nhất định sẽ trả thù.

“Chậc chậc, ánh mắt mới đáng sợ làm sao.” Đặng Bồi cười tủm tỉm lẩm bẩm, trong lòng lại chẳng đặt nặng chuyện này.

Anh đã lên đến quân hàm thiếu úy, chẳng lẽ lại sợ một học viên dự bị còn chưa được làm học viên chính thức hay sao?

Đương nhiên, cũng chính vì khinh thường Ariel, không lâu sau đó Đặng Bồi đã có kết cục vô cùng thê thảm …

Được phép đánh sĩ quan trưởng và sĩ quan phó, nhưng Fredia và Lâm Phỉ Nhi nghĩ mà chỉ muốn khóc. Hai người họ xuống tay nhẹ nhất, cơ mà dưới ánh mắt như hổ rình mồi của Đặng bồi, bọn họ không thể hoàn toàn không ra tay. Người khác nghĩ gì bọn họ không biết, hai người bây giờ thật sự rất sợ. Ánh mắt của Ariel trước lúc rời đi thật khủng khiếp! Cho dù không phải nhìn mình, nhưng họ cứ có cảm giác chuyện này nhất định còn chưa xong.

Fredia mặt nhăn mày nhó nói: “Cậu nói xem, bây giờ chúng ta đi tìm Ariel xin lỗi liệu có được không?”

“Sao tôi biết được.” – Lâm Phỉ Nhi bực tức đáp, đá thật mạnh hòn đá dưới chân.

“Nếu không đi xin lỗi, liệu cậu ấy có quay lại tìm chúng ta tính sổ không?” Fredia rối rắm. Cậu tin là với quan hệ của mình và Chung Thịnh, nhờ Chung Thịnh hỗ trợ chắc không khó. Nhưng vấn đề là … với quan hệ của Chung Thịnh và Ariel, nếu Ariel hạ quyết tâm muốn xử lý cậu, chỉ e Chung Thịnh chẳng những không ngăn cản mà còn rút đao hỗ trợ.

Nghĩ đến đây, cậu lại thầm rơi lệ. Rõ ràng cậu quen Chung Thịnh sớm hơn Ariel, tại làm sao mà Chung Thịnh lại thân với Ariel hơn chứ …

[Thằng bé này … cậu đến muộn hơn mười năm đó …]

Lâm Phỉ Nhi vò đầu bứt tai, sau đó nói đầy kiên quyết: “Mặc kệ, dù sao cũng không chết được, cùng lắm thì để cậu ta đánh lại chứ gì. Dù sao tôi cũng là con gái, tôi không tin cậu ta dám nặng tay.”

Fredia lại càng khóc to hơn, người ta còn có thân phận con gái để mà trốn tránh, một thằng con trai như cậu biết phải làm sao đây.

Nói đến cũng kỳ, trong lớp, Ariel chưa bao giờ có biểu hiện gì mang tính công kích, mọi người lại không hẹn mà cùng nghĩ rằng cậu ta không dễ chọc. Xem ra đây chính là cái gọi là “khí thế”.

“Được rồi, được rồi, đàn ông con trai, đừng có làm cái mặt như nhà có tang đó nữa. Mau đi ăn cơm, chiều còn có khóa huấn luyện tinh thần lực, đói là không trụ được đâu.” Lâm Phỉ Nhi đẩy Fredia, vỗ vỗ quần, chuẩn bị đi ăn.

Không cần biết Ariel với Chung Thịnh trả thù thế nào, có Fredia che đằng trước, cô không việc gì phải sợ.

Fredia nhìn đồng hồ, chỉ đành thở dài ngao ngán, đi ăn trưa.

Ariel luôn trả thù rất nhanh. Sau khi xử lý sơ qua vết thương ở phòng y tế, hai người trực tiếp đến căn tin ăn cơm trưa.

Lúc gọi cơm, Ariel quét nhìn căn tin một vòng, khi thấy được người nào đó, ánh mắt lóe lên, cầm khay ngồi ở bàn bên cạnh người nọ.

Trong bữa ăn, thái độ của Ariel rất khác thường, nói chuyện phiếm với Chung Thịnh, mà nói tới nói lui đều là không ngừng khen ngợi kỹ thuật chiến đấu của huấn luyện viên Đặng Bồi dường như lại tiến bộ.

Chung Thịnh liếc liếc người ngồi bàn bên cạnh, khóe mắt giật giật, nhưng động tác này lại động đến vết sưng trên mặt làm anh đau đến nhe răng.

Vuốt nhẹ lên những vết bầm tím, Chung Thịnh quyết đoán cùng thảo luận đề tài này với Ariel.

Hai người cứ thế vui vẻ ngợi khen Đặng Bồi, mà những lời họ nói với nhau lại lọt vào tai viên thiếu úy ngồi bàn bên cạnh không sót chữ nào.

Nhìn Tần Hi Nhiên nuốt nhanh giải quyết hết bữa trưa, sau đó vội vàng cầm khay rời đi, Chung Thịnh quay đầu nhìn Ariel nháy mắt đã trở lại an tĩnh, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Cố tình hãm hại trưởng quan Đặng Bồi cái gì, anh không biết gì hết.

Tác giả:

σ[°△°|||]︴!!! Ariel lòng dạ hẹp hòi bắt đầu trả thù rồi! Thiếu úy Đặng Bồi, sao anh lại sa vào vũng bùn đó chứ? Bị trừng mắt sẽ không mang thai, nhưng hãm hại Chung Thịnh thì sẽ bị đánh đó.

┐[┘└]┌ Chung Thịnh bị Ariel làm hư rồi.

P/S: Trưởng quan Đặng lần này xem như tự làm tự chịu, coi khinh học viên dự bị là không đúng.

Tần Hi Nhiên bị lợi dụng tỏ vẻ không hề gì, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, giao lưu võ thuật với Đặng Bồi một ván xem như giết thời gian.

Đặng Bồi bị đánh đến mặt mũi bầm dập rơi lệ đầy mặt …
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

CHÚ BẮT CÓC CÓ MỎ VÀNG
  • 4.70 star(s)
  • Nàng tiên nhàm chán
PHẦN V END
CHÚ NUÔI À! YÊU ĐƯƠNG THÔI NÀO!
Chú Ơi Lên Giường Nào!
ÔNG CHÚ 40 TUỔi CỦA EM

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom