Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Editor: Nguyệt
Thấy vẻ quẫn bách của Chung Thịnh, trong mắt Ariel ánh lên ý cười. Hắn nâng cằm Chung Thịnh, nhẹ nhàng hôn.
Chung Thịnh vội vàng nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm truyền từ môi đến. Chung Thịnh chẳng biết bị Ariel đẩy xuống giường tự lúc nào, nụ hôn dịu dàng dần trở nên cuồng nhiệt.
“Ư …” Tiếng rên rỉ tràn qua khóe môi. Chung Thịnh cứ để Ariel tùy ý càn quét khoang miệng mình.
Áo sơ mi mặc trên người chẳng biết đã ném đi đâu. Hai người cùng trần trụi dán sát vào nhau, dấy lên từng đợt run rẩy.
Bàn tay Ariel như có ma lực, chạm vào chỗ nào cũng để lại cảm giác tê dại, nơi nó đi qua nóng đỏ cứ như bị lửa thiêu đốt. Nếu không có đôi môi Ariel làm dịu bớt, Chung Thịnh nghĩ mình thực sự sẽ bị lửa tình thiêu rụi.
Những cái vuốt ve cùng nụ hôn nồng cháy khiến hai người nhanh chóng trở nên hưng phấn. Cái thứ cưng cứng nào đó để sát vào nhau, chậm rãi cọ xát, dẫu cách một lớp quần vẫn khiến Chung Thịnh cả người run rẩy.
“Chung Thịnh …” Ariel thì thầm gọi tên Chung Thịnh. Thân dưới miết lên chỗ đũng quần Chung Thịnh đầy tính ám chỉ.
Chung Thịnh đỏ bừng mặt. Đương nhiên là anh hiểu Ariel muốn gì. Cắn chặt răng, xoay người nằm úp sấp xuống giường, anh bắt đầu cởi quần.
Nhưng mới cởi được hai khuy thì bị Ariel ngăn lại.
Hắn lật người Chung Thịnh lại, ngón tay vuốt ve chỗ phồng phồng lên dưới đũng quần như trêu chọc.
“Tôi rất muốn em. Nhưng giờ chưa phải lúc.” Ý trêu đùa trong mắt Ariel làm Chung Thịnh ngượng chín người. Uổng công anh sống lại một lần, vậy mà lại quên đàn ông với nhau không chỉ có cách cắm vào, mà còn nhiều phương thức khác để giải tỏa dục vọng.
Anh chủ động nắm lấy phần thân dưới cứng phồng của Ariel. Kích cỡ của nó làm tim Chung Thịnh đập thình thịch như trống. Lúc này, anh không biết mình đang sợ hãi hay vui sướng nữa. Cứ nghĩ đến một ngày nào đó thứ này sẽ tiến vào cơ thể mình, anh lại không kìm nén được sự căng thẳng.
Cái quần lót màu trắng đã bị thấm ướt một mảng. Những ngón tay linh hoạt chỉ cần vuốt nhẹ một cái là kéo ra được sợi tơ trong suốt.
Nhiệt độ trong phòng dần tăng lên. Chung Thịnh nắm lấy thứ nóng bỏng ấy sờ vuốt, đôi mắt lại vô thức nhìn lên trên.
Khuôn mặt Ariel ửng hồng vì đắm chìm trong dục vọng. Đôi mắt khép hờ, hàng mi cong dài run run. Bờ môi hé thở ra luồng hơi nóng bỏng dồn dập. Thỉnh thoảng lại có tiếng rên mang theo âm mũi trầm thấp bật ra.
Sắc đẹp mê hoặc lòng người như thế, Chung Thịnh nhìn đến ngơ ngẩn. Anh chưa từng nghĩ khuôn mặt không biểu cảm của trưởng quan lại có lúc ngập tràn sắc dục như bây giờ.
Bất giác nuốt nước miếng, Chung Thịnh chỉ thấy thân dưới mình như muốn bùng nổ. Vốn định chờ Ariel phát tiết xong, mình lại vào phòng vệ sinh giải quyết. Nhưng nay xem ra anh không nhịn được đến lúc đó.
Dù đang đắm chìm trong dục vọng, Ariel vẫn không bỏ qua bất kỳ phản ứng nào của Chung Thịnh.
Ariel nhếch môi cười, lần theo cái quần dài cởi được nửa chừng lúc nãy, dễ dàng kéo quần lót Chung Thịnh xuống.
dương v*t căng cứng nhảy bật lên, rồi bắn ngược trở lại, nện lên bụng Chung Thịnh.
Mặt Chung Thịnh đã đỏ đến không thể đỏ hơn nữa. Anh luống cuống muốn nhanh nhanh nhét thứ xấu xí đó vào lại trong quần, không để ngài Ariel nhìn thấy.
“Đừng ngừng lại.” Ariel bất mãn hô khẽ, hơi thở nóng rẫy phả vào tai Chung Thịnh làm anh rùng mình.
Bàn tay vừa ngừng do lúc nãy hoảng hốt lại tiếp tục công tác. Nhưng Chung Thịnh vẫn không từ bỏ ý định, cố rút bàn tay bị bắt dán lên ngực Ariel ra, muốn nhét cái của mình về chỗ cũ.
“Em không nghe lệnh?” Ariel mở mắt ra, ánh nhìn mang theo mấy phần uy thế. Chung Thịnh cứng đờ người, không dám lộn xộn nữa, một tay nhẹ nhàng vuốt lên ***g ngực Ariel, tay kia ngoan ngoan tiếp tục sờ trên nắn dưới.
Cái thứ thô to kia cứ thế lộ rõ trước mắt Ariel. Khi Chung Thịnh ý thức được chuyện này, phân thân vốn hơi nhỏ đi do cảm giác hốt hoảng lo lắng, nay lại căng mẩy đầy sức sống.
Chung Thịnh không còn biết phải phải dùng từ gì để giải thích nữa. Rõ ràng anh muốn thứ đó mềm xuống. Nhưng Ariel cứ nhìn nghiêm túc như vậy, làm máu trong người anh sôi trào hưng phấn, dồn nhanh xuống thân dưới.
Thế là, dưới ánh nhìn chăm chú của Ariel, cái đó của Chung Thịnh càng lúc càng lớn, thậm chí lỗ nhỏ còn tiết ra chất lỏng trơn ướt.
“Ariel … đừng … đừng nhìn …” Chung Thịnh thấy mất mặt chết đi được. Anh vốn đã lo ngài Ariel sẽ phản cảm với bộ phân sinh dục của đàn ông rồi, cho nên mới muốn che chỗ đó lại. Ai ngờ thứ kia không biết cố gắng gì cả, chẳng những không thu nhỏ, còn vì Ariel nhìn chăm chú mà càng thêm hưng phấn, thậm chí run rẩy, cứ như sợ Ariel không thấy ấy.
“Thật đáng yêu.” Ariel nhìn trong chốc lát rồi nhận xét.
Chung Thịnh xấu hổ sắp ngất đi rồi.
Ngài Ariel khen thứ đó của anh đáng yêu?
Sau đó, ngoài đỏ mặt ra, Chung Thịnh không còn chút phản ứng nào khác.
Ariel nói xong, không chờ Chung Thịnh tỉnh táo lại đã đưa tay trực tiếp cầm lấy thứ ‘thật đáng yêu’ đó.
Chung Thịnh chợt rùng mình, bàn tay vô thức siết chặt.
Ariel lập tức đáp lại bằng một tiếng than khẽ. “A …”
“Xin lỗi …” Chung Thịnh lắp bắp nói. Vừa rồi chỉ là hành động theo phản xạ thôi, thật sự không phải anh cố ý.
Ariel liếc nhìn anh, xấu xa cắn cắn lỗ tai anh: “Thỉnh thoảng như thế một lần cũng tốt.” Nói xong, hắn miết Chung Thịnh nhỏ một cái như đáp trả.
Chung Thịnh không nhịn được bật ra tiếng kêu rên. Thân dưới càng lớn hơn. Đúng như Ariel nói, thỉnh thoảng làm như thế quả thật rất khoái.
Ariel lại hôn tiếp. Chung Thịnh cũng nhắm mắt, thả lỏng cơ thể, đón nhận nụ hôn của đối phương.
Bàn tay ve vuốt xoa nắn hạ thân cho nhau, chẳng có kỹ thuật cao siêu gì, nhưng có tình cảm nồng cháy, nên không còn quan trọng nữa.
“A …” Chung Thịnh thét lên, rốt cuộc bùng nổ dục vọng, phân thân bắn ra chất lỏng màu trắng đục.
Ariel cũng lên tới cao trào trong bàn tay Chung Thịnh.
Hai người nằm nhoài trên giường, không ai muốn nhúc nhích. Mặc dù tay có cảm giác dinh dính, nhưng Chung Thịnh không ghét chút nào.
Đó là của Ariel. Chỉ cần vậy thôi, đừng bảo là dính lên tay, cho dù bảo anh nuốt anh cũng không hề do dự hay nhíu mày.
Nghỉ chừng mười phút, Ariel đứng dậy, hôn lên má Chung Thịnh một cái rồi vào toilet.
Chung Thịnh vẫn nằm ườn trên giường. Cặp mắt mù sương mơ màng nhìn trần nhà. Lần tiếp xúc thân mật hôm nay càng khiến anh thêm tin tưởng Ariel.
Vốn còn lo Ariel đời trước là dị tính luyến, đời này có thích mình thì có lẽ vẫn phản cảm với cơ thể đàn ông. Nhưng biểu hiện của Ariel hôm nay hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh. Ariel chẳng những không phản cảm, mà còn rất có ‘hứng thú’ với cơ thể anh.
Có điều này làm trụ cột, anh nghĩ tình cảm của mình và Ariel sẽ phát triển thuận lợi.
Ánh đèn trên trần nhà hơi chói. Chung Thịnh nheo mắt lại, nâng tay lên muốn cản bớt ánh sáng.
Tay nâng lên trước mắt, anh lại thấy chất lỏng trăng trắng dính trên đó. Qua được một lúc rồi, chất lỏng bắt đầu khô dần.
Đó là của Ariel …
Ý thức được điều này, Chung Thịnh như bị ma xui quỷ khiến liếm nó. Mùi tanh nồng đậm hương vị đàn ông tràn ngập khắp khoang miệng …
Ariel vừa bước ra khỏi phòng tắm, thấy cảnh này, hạ thân lại cứng. Dục vọng vừa phát tiết nay có xu thế dâng trào trở lại.
Tiếng đóng cửa làm Chung Thịnh giật mình. Ngẩng lên liền đối diện ánh nhìn nóng bỏng của Ariel. Chung Thịnh lại lần nữa xấu hổ vô cùng.
Bị Ariel nhìn thấy rồi!!!
Chuyện mất mặt như thế …
Chung Thịnh mặt đỏ như gấc, cúi gằm đầu xuống, tay chân luống cuống cài lại khuy quần, bất chấp trên tay còn dính chất lỏng chưa khô hết. Lúc này anh chỉ muốn mau mau chóng chóng thoát khỏi tầm mắt Ariel.
Ngay lúc anh mặt đỏ bừng bừng chạy vọt vào phòng tắm, Ariel đi ngang qua bên cạnh đột nhiên ngăn lại.
“Nếu em thích, chúng ta có thể thử một lần.” Ariel nói với vẻ mặt nghiêm trang. Nói xong, cái lưỡi đỏ mọng còn liếm liếm khóe môi đầy mờ ám.
“Thích? Thử một lần?” Chung Thịnh vốn không hiểu gì, nhưng nhìn động tác liếm môi của Ariel liền hiểu. Sau đó, máu nóng dồn hết lên mặt. Bất chấp mọi thứ, đẩy Ariel ra, chạy tót vào phòng tắm.
“Ha ha …”
Vào phòng tắm rồi, anh vẫn nghe được tiếng cười sang sảng của Ariel. Chung Thịnh đứng trước gương, tay ôm hai má nóng bừng, thầm mắng mình: Mày đúng là đồ kém cỏi, sống lại một lần rồi mà còn bị ngài Ariel mười tám tuổi đùa giỡn!
Tác giả: Khụ khụ … nội dung hôm nay … mọi người đều hiểu ha. Cho nên không nói tỉ mỉ nữa. Nhưng hôm nay tôi muốn thêm vào một đoạn tiểu kịch trường – thành quả của tưởng tượng phấn khích. Tác giả là – Yên Vũ!!!
Đây chắc chắn là ảo tưởng quá độ …
[ Một hôm, phu nhân Clifford muốn mua quà sinh nhật cho Ariel bé nhỏ nhà mình.
Phải là một chú cún trung thành, còn có thể làm bạn với Ariel bé bỏng. (Giống kiểu thú nhân.)
Cô nghĩ mãi, quyết định không mua cún con giống thuần chủng. (Sợ nuôi chó ngao bạn nhỏ Ariel lại càng không đáng yêu.)
Dạo quanh một vòng, cô mua được một chú cún con có màu lông ấm, đã được huấn luyện, tên là Chung Thịnh.
Từ sau khi mang nó về nuôi, phu nhân Clifford phát hiện đằng sau Ariel bé bỏng của cô có thêm một cái đuôi nhỏ – Chung Thịnh.
Hai đứa phải nói là như hình với bóng.
Đến khi Chung Thịnh trưởng thành, một tháng sẽ có khoảng dăm ba ngày không thấy cái đuôi to này đâu.
Lại qua vài ba năm nữa, Ariel chung quy cứ có cảm giác mấy ngày Chung Thịnh không đi theo mình đó có vấn đề. Càng không thể tha thứ hơn, Chung Thịnh thế mà lại kháng cự cái ôm của cậu!
Chủ nhân là cậu đây vốn ghét tiếp xúc thân mật với người khác đã tỏ vẻ trân trọng rồi, vậy mà …
Càng nghĩ càng thấy bực.
Đương lúc cậu muốn củng cố uy nghiêm của chủ nhân, thì …
Hôm đó là ngày nghỉ của Chung Thịnh. (Nếu không nghỉ, thì buổi sáng đúng sáu giờ sẽ đến chờ trước cửa phòng Ariel.)
Chủ nhân càng lúc càng bất mãn, quyết định đi dạy dỗ chú chó nhà mình một trận, lại đột nhiên nhận ra mình không hề biết Chung Thịnh ở phòng nào.
Sau khi hỏi người hầu, Ariel đi tới phòng Chung Thịnh.
Màn chưa kéo. Căn phòng có vẻtối tăm. Cái chăn phồng phồng phủ kín làm người ta không thấy được Chung Thịnh đang làm gì.
Nhưng, trong phòng tràn ngập mùi ***, tiếng thở dồn dập của Chung Thịnh, và tiếng gọi “Ariel” mềm nhẹ.
Ariel dứt khoát … bỏ chạy.]
Được rồi, ảo tưởng chấm dứt.
Thấy vẻ quẫn bách của Chung Thịnh, trong mắt Ariel ánh lên ý cười. Hắn nâng cằm Chung Thịnh, nhẹ nhàng hôn.
Chung Thịnh vội vàng nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm truyền từ môi đến. Chung Thịnh chẳng biết bị Ariel đẩy xuống giường tự lúc nào, nụ hôn dịu dàng dần trở nên cuồng nhiệt.
“Ư …” Tiếng rên rỉ tràn qua khóe môi. Chung Thịnh cứ để Ariel tùy ý càn quét khoang miệng mình.
Áo sơ mi mặc trên người chẳng biết đã ném đi đâu. Hai người cùng trần trụi dán sát vào nhau, dấy lên từng đợt run rẩy.
Bàn tay Ariel như có ma lực, chạm vào chỗ nào cũng để lại cảm giác tê dại, nơi nó đi qua nóng đỏ cứ như bị lửa thiêu đốt. Nếu không có đôi môi Ariel làm dịu bớt, Chung Thịnh nghĩ mình thực sự sẽ bị lửa tình thiêu rụi.
Những cái vuốt ve cùng nụ hôn nồng cháy khiến hai người nhanh chóng trở nên hưng phấn. Cái thứ cưng cứng nào đó để sát vào nhau, chậm rãi cọ xát, dẫu cách một lớp quần vẫn khiến Chung Thịnh cả người run rẩy.
“Chung Thịnh …” Ariel thì thầm gọi tên Chung Thịnh. Thân dưới miết lên chỗ đũng quần Chung Thịnh đầy tính ám chỉ.
Chung Thịnh đỏ bừng mặt. Đương nhiên là anh hiểu Ariel muốn gì. Cắn chặt răng, xoay người nằm úp sấp xuống giường, anh bắt đầu cởi quần.
Nhưng mới cởi được hai khuy thì bị Ariel ngăn lại.
Hắn lật người Chung Thịnh lại, ngón tay vuốt ve chỗ phồng phồng lên dưới đũng quần như trêu chọc.
“Tôi rất muốn em. Nhưng giờ chưa phải lúc.” Ý trêu đùa trong mắt Ariel làm Chung Thịnh ngượng chín người. Uổng công anh sống lại một lần, vậy mà lại quên đàn ông với nhau không chỉ có cách cắm vào, mà còn nhiều phương thức khác để giải tỏa dục vọng.
Anh chủ động nắm lấy phần thân dưới cứng phồng của Ariel. Kích cỡ của nó làm tim Chung Thịnh đập thình thịch như trống. Lúc này, anh không biết mình đang sợ hãi hay vui sướng nữa. Cứ nghĩ đến một ngày nào đó thứ này sẽ tiến vào cơ thể mình, anh lại không kìm nén được sự căng thẳng.
Cái quần lót màu trắng đã bị thấm ướt một mảng. Những ngón tay linh hoạt chỉ cần vuốt nhẹ một cái là kéo ra được sợi tơ trong suốt.
Nhiệt độ trong phòng dần tăng lên. Chung Thịnh nắm lấy thứ nóng bỏng ấy sờ vuốt, đôi mắt lại vô thức nhìn lên trên.
Khuôn mặt Ariel ửng hồng vì đắm chìm trong dục vọng. Đôi mắt khép hờ, hàng mi cong dài run run. Bờ môi hé thở ra luồng hơi nóng bỏng dồn dập. Thỉnh thoảng lại có tiếng rên mang theo âm mũi trầm thấp bật ra.
Sắc đẹp mê hoặc lòng người như thế, Chung Thịnh nhìn đến ngơ ngẩn. Anh chưa từng nghĩ khuôn mặt không biểu cảm của trưởng quan lại có lúc ngập tràn sắc dục như bây giờ.
Bất giác nuốt nước miếng, Chung Thịnh chỉ thấy thân dưới mình như muốn bùng nổ. Vốn định chờ Ariel phát tiết xong, mình lại vào phòng vệ sinh giải quyết. Nhưng nay xem ra anh không nhịn được đến lúc đó.
Dù đang đắm chìm trong dục vọng, Ariel vẫn không bỏ qua bất kỳ phản ứng nào của Chung Thịnh.
Ariel nhếch môi cười, lần theo cái quần dài cởi được nửa chừng lúc nãy, dễ dàng kéo quần lót Chung Thịnh xuống.
dương v*t căng cứng nhảy bật lên, rồi bắn ngược trở lại, nện lên bụng Chung Thịnh.
Mặt Chung Thịnh đã đỏ đến không thể đỏ hơn nữa. Anh luống cuống muốn nhanh nhanh nhét thứ xấu xí đó vào lại trong quần, không để ngài Ariel nhìn thấy.
“Đừng ngừng lại.” Ariel bất mãn hô khẽ, hơi thở nóng rẫy phả vào tai Chung Thịnh làm anh rùng mình.
Bàn tay vừa ngừng do lúc nãy hoảng hốt lại tiếp tục công tác. Nhưng Chung Thịnh vẫn không từ bỏ ý định, cố rút bàn tay bị bắt dán lên ngực Ariel ra, muốn nhét cái của mình về chỗ cũ.
“Em không nghe lệnh?” Ariel mở mắt ra, ánh nhìn mang theo mấy phần uy thế. Chung Thịnh cứng đờ người, không dám lộn xộn nữa, một tay nhẹ nhàng vuốt lên ***g ngực Ariel, tay kia ngoan ngoan tiếp tục sờ trên nắn dưới.
Cái thứ thô to kia cứ thế lộ rõ trước mắt Ariel. Khi Chung Thịnh ý thức được chuyện này, phân thân vốn hơi nhỏ đi do cảm giác hốt hoảng lo lắng, nay lại căng mẩy đầy sức sống.
Chung Thịnh không còn biết phải phải dùng từ gì để giải thích nữa. Rõ ràng anh muốn thứ đó mềm xuống. Nhưng Ariel cứ nhìn nghiêm túc như vậy, làm máu trong người anh sôi trào hưng phấn, dồn nhanh xuống thân dưới.
Thế là, dưới ánh nhìn chăm chú của Ariel, cái đó của Chung Thịnh càng lúc càng lớn, thậm chí lỗ nhỏ còn tiết ra chất lỏng trơn ướt.
“Ariel … đừng … đừng nhìn …” Chung Thịnh thấy mất mặt chết đi được. Anh vốn đã lo ngài Ariel sẽ phản cảm với bộ phân sinh dục của đàn ông rồi, cho nên mới muốn che chỗ đó lại. Ai ngờ thứ kia không biết cố gắng gì cả, chẳng những không thu nhỏ, còn vì Ariel nhìn chăm chú mà càng thêm hưng phấn, thậm chí run rẩy, cứ như sợ Ariel không thấy ấy.
“Thật đáng yêu.” Ariel nhìn trong chốc lát rồi nhận xét.
Chung Thịnh xấu hổ sắp ngất đi rồi.
Ngài Ariel khen thứ đó của anh đáng yêu?
Sau đó, ngoài đỏ mặt ra, Chung Thịnh không còn chút phản ứng nào khác.
Ariel nói xong, không chờ Chung Thịnh tỉnh táo lại đã đưa tay trực tiếp cầm lấy thứ ‘thật đáng yêu’ đó.
Chung Thịnh chợt rùng mình, bàn tay vô thức siết chặt.
Ariel lập tức đáp lại bằng một tiếng than khẽ. “A …”
“Xin lỗi …” Chung Thịnh lắp bắp nói. Vừa rồi chỉ là hành động theo phản xạ thôi, thật sự không phải anh cố ý.
Ariel liếc nhìn anh, xấu xa cắn cắn lỗ tai anh: “Thỉnh thoảng như thế một lần cũng tốt.” Nói xong, hắn miết Chung Thịnh nhỏ một cái như đáp trả.
Chung Thịnh không nhịn được bật ra tiếng kêu rên. Thân dưới càng lớn hơn. Đúng như Ariel nói, thỉnh thoảng làm như thế quả thật rất khoái.
Ariel lại hôn tiếp. Chung Thịnh cũng nhắm mắt, thả lỏng cơ thể, đón nhận nụ hôn của đối phương.
Bàn tay ve vuốt xoa nắn hạ thân cho nhau, chẳng có kỹ thuật cao siêu gì, nhưng có tình cảm nồng cháy, nên không còn quan trọng nữa.
“A …” Chung Thịnh thét lên, rốt cuộc bùng nổ dục vọng, phân thân bắn ra chất lỏng màu trắng đục.
Ariel cũng lên tới cao trào trong bàn tay Chung Thịnh.
Hai người nằm nhoài trên giường, không ai muốn nhúc nhích. Mặc dù tay có cảm giác dinh dính, nhưng Chung Thịnh không ghét chút nào.
Đó là của Ariel. Chỉ cần vậy thôi, đừng bảo là dính lên tay, cho dù bảo anh nuốt anh cũng không hề do dự hay nhíu mày.
Nghỉ chừng mười phút, Ariel đứng dậy, hôn lên má Chung Thịnh một cái rồi vào toilet.
Chung Thịnh vẫn nằm ườn trên giường. Cặp mắt mù sương mơ màng nhìn trần nhà. Lần tiếp xúc thân mật hôm nay càng khiến anh thêm tin tưởng Ariel.
Vốn còn lo Ariel đời trước là dị tính luyến, đời này có thích mình thì có lẽ vẫn phản cảm với cơ thể đàn ông. Nhưng biểu hiện của Ariel hôm nay hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh. Ariel chẳng những không phản cảm, mà còn rất có ‘hứng thú’ với cơ thể anh.
Có điều này làm trụ cột, anh nghĩ tình cảm của mình và Ariel sẽ phát triển thuận lợi.
Ánh đèn trên trần nhà hơi chói. Chung Thịnh nheo mắt lại, nâng tay lên muốn cản bớt ánh sáng.
Tay nâng lên trước mắt, anh lại thấy chất lỏng trăng trắng dính trên đó. Qua được một lúc rồi, chất lỏng bắt đầu khô dần.
Đó là của Ariel …
Ý thức được điều này, Chung Thịnh như bị ma xui quỷ khiến liếm nó. Mùi tanh nồng đậm hương vị đàn ông tràn ngập khắp khoang miệng …
Ariel vừa bước ra khỏi phòng tắm, thấy cảnh này, hạ thân lại cứng. Dục vọng vừa phát tiết nay có xu thế dâng trào trở lại.
Tiếng đóng cửa làm Chung Thịnh giật mình. Ngẩng lên liền đối diện ánh nhìn nóng bỏng của Ariel. Chung Thịnh lại lần nữa xấu hổ vô cùng.
Bị Ariel nhìn thấy rồi!!!
Chuyện mất mặt như thế …
Chung Thịnh mặt đỏ như gấc, cúi gằm đầu xuống, tay chân luống cuống cài lại khuy quần, bất chấp trên tay còn dính chất lỏng chưa khô hết. Lúc này anh chỉ muốn mau mau chóng chóng thoát khỏi tầm mắt Ariel.
Ngay lúc anh mặt đỏ bừng bừng chạy vọt vào phòng tắm, Ariel đi ngang qua bên cạnh đột nhiên ngăn lại.
“Nếu em thích, chúng ta có thể thử một lần.” Ariel nói với vẻ mặt nghiêm trang. Nói xong, cái lưỡi đỏ mọng còn liếm liếm khóe môi đầy mờ ám.
“Thích? Thử một lần?” Chung Thịnh vốn không hiểu gì, nhưng nhìn động tác liếm môi của Ariel liền hiểu. Sau đó, máu nóng dồn hết lên mặt. Bất chấp mọi thứ, đẩy Ariel ra, chạy tót vào phòng tắm.
“Ha ha …”
Vào phòng tắm rồi, anh vẫn nghe được tiếng cười sang sảng của Ariel. Chung Thịnh đứng trước gương, tay ôm hai má nóng bừng, thầm mắng mình: Mày đúng là đồ kém cỏi, sống lại một lần rồi mà còn bị ngài Ariel mười tám tuổi đùa giỡn!
Tác giả: Khụ khụ … nội dung hôm nay … mọi người đều hiểu ha. Cho nên không nói tỉ mỉ nữa. Nhưng hôm nay tôi muốn thêm vào một đoạn tiểu kịch trường – thành quả của tưởng tượng phấn khích. Tác giả là – Yên Vũ!!!
Đây chắc chắn là ảo tưởng quá độ …
[ Một hôm, phu nhân Clifford muốn mua quà sinh nhật cho Ariel bé nhỏ nhà mình.
Phải là một chú cún trung thành, còn có thể làm bạn với Ariel bé bỏng. (Giống kiểu thú nhân.)
Cô nghĩ mãi, quyết định không mua cún con giống thuần chủng. (Sợ nuôi chó ngao bạn nhỏ Ariel lại càng không đáng yêu.)
Dạo quanh một vòng, cô mua được một chú cún con có màu lông ấm, đã được huấn luyện, tên là Chung Thịnh.
Từ sau khi mang nó về nuôi, phu nhân Clifford phát hiện đằng sau Ariel bé bỏng của cô có thêm một cái đuôi nhỏ – Chung Thịnh.
Hai đứa phải nói là như hình với bóng.
Đến khi Chung Thịnh trưởng thành, một tháng sẽ có khoảng dăm ba ngày không thấy cái đuôi to này đâu.
Lại qua vài ba năm nữa, Ariel chung quy cứ có cảm giác mấy ngày Chung Thịnh không đi theo mình đó có vấn đề. Càng không thể tha thứ hơn, Chung Thịnh thế mà lại kháng cự cái ôm của cậu!
Chủ nhân là cậu đây vốn ghét tiếp xúc thân mật với người khác đã tỏ vẻ trân trọng rồi, vậy mà …
Càng nghĩ càng thấy bực.
Đương lúc cậu muốn củng cố uy nghiêm của chủ nhân, thì …
Hôm đó là ngày nghỉ của Chung Thịnh. (Nếu không nghỉ, thì buổi sáng đúng sáu giờ sẽ đến chờ trước cửa phòng Ariel.)
Chủ nhân càng lúc càng bất mãn, quyết định đi dạy dỗ chú chó nhà mình một trận, lại đột nhiên nhận ra mình không hề biết Chung Thịnh ở phòng nào.
Sau khi hỏi người hầu, Ariel đi tới phòng Chung Thịnh.
Màn chưa kéo. Căn phòng có vẻtối tăm. Cái chăn phồng phồng phủ kín làm người ta không thấy được Chung Thịnh đang làm gì.
Nhưng, trong phòng tràn ngập mùi ***, tiếng thở dồn dập của Chung Thịnh, và tiếng gọi “Ariel” mềm nhẹ.
Ariel dứt khoát … bỏ chạy.]
Được rồi, ảo tưởng chấm dứt.
Bình luận facebook