Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1032
"Xẻ thịt và giết mổ là kỹ năng cơ bản" Cố Thanh Sơn nói.
Đây cũng là lời nói thật.
Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ loé lên.
Vù...
Bảy trăm thanh phi kiếm bỗng nhiên xuất hiện từ trong hư không.
Tất cả phi kiếm hóa thành chiếc bóng lao vút về phía con cá biển đang phát ra ánh sáng sấm sét màu lam kia, sau đó rất nhanh bay trở về sau lưng Cố Thanh Sơn, lại chìm vào trong hư không lần nữa.
Sấm sét trên người cá biển biến mất.
Chỉ trong tích tắc, từ đầu tới đuôi, nó bị cắt thành những miếng thịt đều nhau, nhìn giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Đầu của cá biển bỗng nhiên nhảy lên, nhưng cơ thể lại không nhúc nhích.
Lúc này nó mới cảm giác được đau đớn.
Lúc này, nó mới phát hiện mình đã chết.
"Kỹ thuật cắt không tệ."
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật khen một tiếng.
Cố Thanh Sơn không trả lời, ánh mắt khẽ hạ xuống giao diện Mồi Lửa.
Một nhóm chữ nhỏ màu đỏ máu hiện ra:
[Ngài đã giết chết bá vương Lôi Thích.]
[Đây là một loại ma thú đại dương vô cùng hiếm hoi, thực lực lớn mạnh lại hung mãnh, ăn tất cả thịt máu còn tươi để sống.]
[Bởi vì nó đã bị một vết thương trí mạng, cho nên ngài đã hoàn thành lần giết hại này.]
[Hồn lực ngài tăng thêm 5000 điểm.]
5000 điểm hồn lực, đủ rồi!
Cố Thanh Sơn đi tới bên mép khán đài.
Hắn nhìn về phía vùng biển mênh mông đang cơn bão táp vây lấy.
"Triều Âm."
Hắn dùng Thần Niệm lặng lẽ gọi.
"Vù... "
Triều Âm ẩn núp ở trong đầu của hắn, nghe được tiếng gọi của hắn liền khẽ kêu lên một tiếng, dường như đã không chờ đợi được thêm nữa.
"Được, chúng ta cùng nhau."
Cố Thanh Sơn đáp lại.
Hắn bắt đầu rót hồn lực cho kiếm Triều Âm.
Trên biển, một cảnh tượng trước đây chưa từng thấy xuất hiện ngay sau đó.
Hai con ma thú đại dương vốn đang đánh nhau.
Nhưng giờ khắc này, sóng biển ở bên cạnh bọn chúng rẽ sang hai bên, tạo thành hai lỗ hổng hoàn toàn không có chút nước biển nào ở trong.
Hai con ma thú đang đánh lộn lập tức bị rơi xuống dưới.
Dọc đường tất cả nước biển cũng né tránh bọn chúng, không có bất kỳ một giọt nước nào muốn chạm vào.
Gào!!!
Hai con ma thú đại dương đều phát ra tiếng gào thét rung động trời đất.
Nhưng vô ích.
Dựa vào đại dương để sống như chúng, cứ như vậy rớt xuống thẳng tắp, không có biện pháp nào hết.
Không có bọn chúng gây sóng gây gió, bão táp dần dần ngừng lại.
Toàn bộ đại dương khôi phục vẻ yên tĩnh.
Chỉ có hai lỗ trống lớn kia vẫn tồn tại ở trên mặt biển, như đang nhắc nhở đám ma quỷ đang quan sát tất cả, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nhìn hai lỗ trống khổng lồ kia, trên mặt dần dần lộ ra vẻ hứng thú.
"Nếu như vậy..."
Hắn ta lẩm bẩm nói, như đang nghĩ tới điều gì.
Lúc này Cố Thanh Sơn nói: "Ta nghe nói đáy biển của biển ma Hỗn Loạn vô cùng sâu, chưa bao giờ có người dò được phần đáy của nó."
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nói: "Nơi này tương đối gần bờ, không có sâu như vậy."
Cố Thanh Sơn hỏi: "Nơi này sâu khoảng bao nhiêu?"
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật suy nghĩ một chút, đáp: "Một phút nữa."
Một phút sau.
Đùng!!!
Sâu trong lòng đất truyền tới tiếng va chạm kịch liệt, theo đó là vùng đất hoang và bãi biển của giải đất duyên hải đều bắt đầu chấn động.
Đất rung núi chuyển!
Ngay cả giáo đường cũng lay động một hồi lâu mới ổn định lại.
Hai con ma thú đại dương khổng lồ từ trên mặt biển rơi thẳng xuống, đụng vào tầng nham thạch sâu dưới đáy biển, dẫn tới chấn động cực lớn.
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng phất phất tay.
Trên mặt biển, hai lỗ trống lớn kia lặng lẽ biến mất.
Đại dương lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật gật đầu một cái, hài lòng nói: "Những loại năng lực điều khiển nước biển hoàn toàn không thể điều khiển biển ma Hỗn Loạn như vậy được, hơn nữa ma thú đại dương thường được sự che chở của biển cả, những sức mạnh hệ thần bí như Đứa Con Của Biển, Đại Dương Thân Thiết, ngươi không thể làm được đến mức này."
Hắn ta hỏi tiếp: "Cho nên, loại năng lực này rốt cuộc là gì?"
Cố Thanh Sơn ngừng trong giây lát.
... Cũng may, vấn đề này không cần nói dối vẫn có thể ứng phó.
Hắn rất nhanh nhớ tới lời thuyết minh ban đầu của giao diện Chiến Thần về kiếm Triều Âm.
[Kiếm thời xa xưa, tên kiếm Triều Âm.]
[Thời kỳ thượng cổ, thế giới Thần Võ mênh mông vô tận, lúc rời đi ác thần linh đã đúc ra kiếm này, để trấn giữ tứ hải.]
[Người cầm kiếm này, tức là vua của bốn bể.]
[Kiếm này có khí linh thần thông: Khổ Hải Giai Độ]
Cố Thanh Sơn khẽ mỉm cười, đáp: "Năng lực này gọi là Khổ Hải Giai Độ."
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật khen ngợi: "Tên rất hay, có chút ý vị của thời xa xưa."
Cố Thanh Sơn không định nói chuyện thêm nữa.
Thời gian kéo dài một phút, Địa kiếm sẽ cách cái chết gần hơn.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật đã đồng ý trao đổi với mình.
Mình cũng đã thể hiện năng lực hệ thần bí mạnh nhất.
Bây giờ là thời điểm thu hoạch.
"Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật tôn kính, ngài nghĩ là bây giờ chúng ta đã có thể tiến hành giao dịch chưa?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nói: "Chuyện giao dịch đừng nóng vội, ta muốn để ngươi xem một món đồ trước."
Hắn ta phất phất tay.
Toàn bộ khán đài bắt đầu tối xuống.
Vô số vách tường bằng gạch nhanh chóng lướt qua bốn phía khán đài.
Vô số căn phòng, đám ma quỷ đang bàn chuyện làm ăn, đủ những loại vật báu với hình thù kì lạ đều đi xa như nước chảy.
Ánh sáng càng ngày càng mờ ảo.
Cuối cùng, khán đài ngừng lại trên một đại dương đang ánh lên bóng tối tĩnh mịch.
"Nhìn bên dưới." Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nói.
Cố Thanh Sơn không biết rõ rốt cuộc đối phương đang nghĩ gì, thử thăm dò nói: "Dường như đây là một chỗ dưới lòng biển nơi đất liền tiếp xúc với đại dương."
"Không phải như vậy." Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nói.
Hắn ta lại phất tay một cái nữa.
Một bậc thang bằng đá quanh co nhỏ dài xuất hiện ở bên rìa khán đài.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật bắt lấy một cây đuốc đang rực cháy từ trong hư không, đi về phía nấc thang.
Cố Thanh Sơn chỉ đành đuổi theo.
Hai người dọc theo thềm đá cổ xưa đã xuống cấp trầm trọng đi thẳng xuống, đi tới chỗ bậc thang tiếp xúc với nước biển.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật dừng bước.
Cố Thanh Sơn cũng dừng lại, đứng ở bên cạnh hắn ta.
"Nơi này là tầng dưới cùng của giáo đường, hoàn toàn kín, cũng không thông với thế giới bên ngoài, ta mang ngươi đến để cho ngươi nhìn thứ ở dưới kia” Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nói.
Cố Thanh Sơn nghe vậy, liền toả ra Thần Niệm quét vào nước biển.
Lúc này hắn mới phát hiện, Thần Niệm của mình vừa mới chạm vào nước đã bị ngăn lại, căn bản không thể thăm dò vào trong đó.
Chỉ có chỗ tầm mắt có thể nhìn thấy là thấy được sâu trong nước biển có một bóng đen.
Đây là thứ gì?
Nơi này là vùng đất bí mật trong giáo đường, tại sao Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật muốn mình đến xem cái này?
Mang theo nghi vấn, Cố Thanh Sơn cẩn thận quan sát bóng đen trong nước biển kia.
Thật đáng tiếc, trên bóng đen dường như còn có một lớp gì đó che giấu lại, căn bản không thể thấy rõ rốt cuộc là cái gì.
Cố Thanh Sơn chỉ có thể dùng cảm giác để phân biệt đó hình như là một vật còn sống.
"Ta nhìn không rõ lắm." Cố Thanh Sơn thành thật nói.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật ném cây đuốc xuống, thấp giọng nói: "Giải trừ cấm kỵ.”
Ánh lửa chiếu sáng nước biển, làm cho thứ ẩn hình trong đó dần dần trở nên rõ ràng.
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú.
Chỉ thấy đó là một ngón tay.
Một ngón tay dài bằng ba tầng lầu, màu đen vô cùng thô to.
Trên ngón tay ấy mọc lên móng tay sắc nhọn, nhìn có vẻ như một phần móng vuốt của loài vật khổng lồ nào đó.
Cả một ngón tay khổng lồ bị hàng trăm xiềng xích màu đen nhỏ bé trói chặt lại, cố định ở dưới đáy biển.
Đáng sợ là, ngón tay này đang không ngừng giãy giụa, muốn thoát khỏi những xiềng xích trói buộc màu đen kia.
Cố Thanh Sơn thấy đã có năm ba xiềng xích màu đen bị đứt đoạn, lác đác rơi xuống đáy biển.
"Ta đã từng đi nghiên cứu sâu về cả toà giáo đường này, cuối cùng phát hiện mục đích tồn tại của nó, đều là để giam cầm ngón tay này." Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nói.
Đây cũng là lời nói thật.
Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ loé lên.
Vù...
Bảy trăm thanh phi kiếm bỗng nhiên xuất hiện từ trong hư không.
Tất cả phi kiếm hóa thành chiếc bóng lao vút về phía con cá biển đang phát ra ánh sáng sấm sét màu lam kia, sau đó rất nhanh bay trở về sau lưng Cố Thanh Sơn, lại chìm vào trong hư không lần nữa.
Sấm sét trên người cá biển biến mất.
Chỉ trong tích tắc, từ đầu tới đuôi, nó bị cắt thành những miếng thịt đều nhau, nhìn giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Đầu của cá biển bỗng nhiên nhảy lên, nhưng cơ thể lại không nhúc nhích.
Lúc này nó mới cảm giác được đau đớn.
Lúc này, nó mới phát hiện mình đã chết.
"Kỹ thuật cắt không tệ."
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật khen một tiếng.
Cố Thanh Sơn không trả lời, ánh mắt khẽ hạ xuống giao diện Mồi Lửa.
Một nhóm chữ nhỏ màu đỏ máu hiện ra:
[Ngài đã giết chết bá vương Lôi Thích.]
[Đây là một loại ma thú đại dương vô cùng hiếm hoi, thực lực lớn mạnh lại hung mãnh, ăn tất cả thịt máu còn tươi để sống.]
[Bởi vì nó đã bị một vết thương trí mạng, cho nên ngài đã hoàn thành lần giết hại này.]
[Hồn lực ngài tăng thêm 5000 điểm.]
5000 điểm hồn lực, đủ rồi!
Cố Thanh Sơn đi tới bên mép khán đài.
Hắn nhìn về phía vùng biển mênh mông đang cơn bão táp vây lấy.
"Triều Âm."
Hắn dùng Thần Niệm lặng lẽ gọi.
"Vù... "
Triều Âm ẩn núp ở trong đầu của hắn, nghe được tiếng gọi của hắn liền khẽ kêu lên một tiếng, dường như đã không chờ đợi được thêm nữa.
"Được, chúng ta cùng nhau."
Cố Thanh Sơn đáp lại.
Hắn bắt đầu rót hồn lực cho kiếm Triều Âm.
Trên biển, một cảnh tượng trước đây chưa từng thấy xuất hiện ngay sau đó.
Hai con ma thú đại dương vốn đang đánh nhau.
Nhưng giờ khắc này, sóng biển ở bên cạnh bọn chúng rẽ sang hai bên, tạo thành hai lỗ hổng hoàn toàn không có chút nước biển nào ở trong.
Hai con ma thú đang đánh lộn lập tức bị rơi xuống dưới.
Dọc đường tất cả nước biển cũng né tránh bọn chúng, không có bất kỳ một giọt nước nào muốn chạm vào.
Gào!!!
Hai con ma thú đại dương đều phát ra tiếng gào thét rung động trời đất.
Nhưng vô ích.
Dựa vào đại dương để sống như chúng, cứ như vậy rớt xuống thẳng tắp, không có biện pháp nào hết.
Không có bọn chúng gây sóng gây gió, bão táp dần dần ngừng lại.
Toàn bộ đại dương khôi phục vẻ yên tĩnh.
Chỉ có hai lỗ trống lớn kia vẫn tồn tại ở trên mặt biển, như đang nhắc nhở đám ma quỷ đang quan sát tất cả, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nhìn hai lỗ trống khổng lồ kia, trên mặt dần dần lộ ra vẻ hứng thú.
"Nếu như vậy..."
Hắn ta lẩm bẩm nói, như đang nghĩ tới điều gì.
Lúc này Cố Thanh Sơn nói: "Ta nghe nói đáy biển của biển ma Hỗn Loạn vô cùng sâu, chưa bao giờ có người dò được phần đáy của nó."
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nói: "Nơi này tương đối gần bờ, không có sâu như vậy."
Cố Thanh Sơn hỏi: "Nơi này sâu khoảng bao nhiêu?"
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật suy nghĩ một chút, đáp: "Một phút nữa."
Một phút sau.
Đùng!!!
Sâu trong lòng đất truyền tới tiếng va chạm kịch liệt, theo đó là vùng đất hoang và bãi biển của giải đất duyên hải đều bắt đầu chấn động.
Đất rung núi chuyển!
Ngay cả giáo đường cũng lay động một hồi lâu mới ổn định lại.
Hai con ma thú đại dương khổng lồ từ trên mặt biển rơi thẳng xuống, đụng vào tầng nham thạch sâu dưới đáy biển, dẫn tới chấn động cực lớn.
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng phất phất tay.
Trên mặt biển, hai lỗ trống lớn kia lặng lẽ biến mất.
Đại dương lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật gật đầu một cái, hài lòng nói: "Những loại năng lực điều khiển nước biển hoàn toàn không thể điều khiển biển ma Hỗn Loạn như vậy được, hơn nữa ma thú đại dương thường được sự che chở của biển cả, những sức mạnh hệ thần bí như Đứa Con Của Biển, Đại Dương Thân Thiết, ngươi không thể làm được đến mức này."
Hắn ta hỏi tiếp: "Cho nên, loại năng lực này rốt cuộc là gì?"
Cố Thanh Sơn ngừng trong giây lát.
... Cũng may, vấn đề này không cần nói dối vẫn có thể ứng phó.
Hắn rất nhanh nhớ tới lời thuyết minh ban đầu của giao diện Chiến Thần về kiếm Triều Âm.
[Kiếm thời xa xưa, tên kiếm Triều Âm.]
[Thời kỳ thượng cổ, thế giới Thần Võ mênh mông vô tận, lúc rời đi ác thần linh đã đúc ra kiếm này, để trấn giữ tứ hải.]
[Người cầm kiếm này, tức là vua của bốn bể.]
[Kiếm này có khí linh thần thông: Khổ Hải Giai Độ]
Cố Thanh Sơn khẽ mỉm cười, đáp: "Năng lực này gọi là Khổ Hải Giai Độ."
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật khen ngợi: "Tên rất hay, có chút ý vị của thời xa xưa."
Cố Thanh Sơn không định nói chuyện thêm nữa.
Thời gian kéo dài một phút, Địa kiếm sẽ cách cái chết gần hơn.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật đã đồng ý trao đổi với mình.
Mình cũng đã thể hiện năng lực hệ thần bí mạnh nhất.
Bây giờ là thời điểm thu hoạch.
"Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật tôn kính, ngài nghĩ là bây giờ chúng ta đã có thể tiến hành giao dịch chưa?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nói: "Chuyện giao dịch đừng nóng vội, ta muốn để ngươi xem một món đồ trước."
Hắn ta phất phất tay.
Toàn bộ khán đài bắt đầu tối xuống.
Vô số vách tường bằng gạch nhanh chóng lướt qua bốn phía khán đài.
Vô số căn phòng, đám ma quỷ đang bàn chuyện làm ăn, đủ những loại vật báu với hình thù kì lạ đều đi xa như nước chảy.
Ánh sáng càng ngày càng mờ ảo.
Cuối cùng, khán đài ngừng lại trên một đại dương đang ánh lên bóng tối tĩnh mịch.
"Nhìn bên dưới." Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nói.
Cố Thanh Sơn không biết rõ rốt cuộc đối phương đang nghĩ gì, thử thăm dò nói: "Dường như đây là một chỗ dưới lòng biển nơi đất liền tiếp xúc với đại dương."
"Không phải như vậy." Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nói.
Hắn ta lại phất tay một cái nữa.
Một bậc thang bằng đá quanh co nhỏ dài xuất hiện ở bên rìa khán đài.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật bắt lấy một cây đuốc đang rực cháy từ trong hư không, đi về phía nấc thang.
Cố Thanh Sơn chỉ đành đuổi theo.
Hai người dọc theo thềm đá cổ xưa đã xuống cấp trầm trọng đi thẳng xuống, đi tới chỗ bậc thang tiếp xúc với nước biển.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật dừng bước.
Cố Thanh Sơn cũng dừng lại, đứng ở bên cạnh hắn ta.
"Nơi này là tầng dưới cùng của giáo đường, hoàn toàn kín, cũng không thông với thế giới bên ngoài, ta mang ngươi đến để cho ngươi nhìn thứ ở dưới kia” Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nói.
Cố Thanh Sơn nghe vậy, liền toả ra Thần Niệm quét vào nước biển.
Lúc này hắn mới phát hiện, Thần Niệm của mình vừa mới chạm vào nước đã bị ngăn lại, căn bản không thể thăm dò vào trong đó.
Chỉ có chỗ tầm mắt có thể nhìn thấy là thấy được sâu trong nước biển có một bóng đen.
Đây là thứ gì?
Nơi này là vùng đất bí mật trong giáo đường, tại sao Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật muốn mình đến xem cái này?
Mang theo nghi vấn, Cố Thanh Sơn cẩn thận quan sát bóng đen trong nước biển kia.
Thật đáng tiếc, trên bóng đen dường như còn có một lớp gì đó che giấu lại, căn bản không thể thấy rõ rốt cuộc là cái gì.
Cố Thanh Sơn chỉ có thể dùng cảm giác để phân biệt đó hình như là một vật còn sống.
"Ta nhìn không rõ lắm." Cố Thanh Sơn thành thật nói.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật ném cây đuốc xuống, thấp giọng nói: "Giải trừ cấm kỵ.”
Ánh lửa chiếu sáng nước biển, làm cho thứ ẩn hình trong đó dần dần trở nên rõ ràng.
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú.
Chỉ thấy đó là một ngón tay.
Một ngón tay dài bằng ba tầng lầu, màu đen vô cùng thô to.
Trên ngón tay ấy mọc lên móng tay sắc nhọn, nhìn có vẻ như một phần móng vuốt của loài vật khổng lồ nào đó.
Cả một ngón tay khổng lồ bị hàng trăm xiềng xích màu đen nhỏ bé trói chặt lại, cố định ở dưới đáy biển.
Đáng sợ là, ngón tay này đang không ngừng giãy giụa, muốn thoát khỏi những xiềng xích trói buộc màu đen kia.
Cố Thanh Sơn thấy đã có năm ba xiềng xích màu đen bị đứt đoạn, lác đác rơi xuống đáy biển.
"Ta đã từng đi nghiên cứu sâu về cả toà giáo đường này, cuối cùng phát hiện mục đích tồn tại của nó, đều là để giam cầm ngón tay này." Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nói.
Bình luận facebook