Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109
Từ lúc còn rất nhỏ, sau khi mẹ cô qua đời, cô đã quên mất cái gì gọi là ấm áp. Nhưng chỉ vừa mới đây thôi, cô lại phát hiện ra mình đã tìm về cảm giác đó rồi.
Một lát sau, một bóng ma chạy như bay từ đằng xa tới, hóa thành Phùng Hoắc Đức đứng trên đầu tường. Gã hỏi: "Tạm biệt rồi chứ?"
Anna nói: "Còn chưa kịp."
"Cậu ta đi đâu vậy?"
"Vội vàng lắm! Dường như anh ta có một Thiên Tuyển kỹ hiếm thấy thì phải."
"Vậy được rồi, chúng ta đi trước, sau đó ngài lại dùng quang não trao đổi với cậu ấy." Phùng Hoắc Đức nói.
Anna ẩn mình trong bóng đêm u tối, lặng lẽ không nói.
Xa xa có đốm lửa bay lên trời, tiếng thét chói tai và tiếng kêu khóc vang lên không ngớt. Ngay sau đó, các loại âm thanh kinh khủng đồng loạt bộc phát.
Dường như tất cả mọi người trong thành phố đã hẹn trước với nhau vào lúc này sẽ ăn cơm, đâu đâu cũng phát ra tiếng cắn xé tiếng nhấm nuốt không chút nhã nhặn. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh hôi nồng nặc, khiến người ta cảm thấy như đang ở trong lò mổ.
Một tiếng thét chói tai thê lương vang lên, nhưng chỉ mới được nửa chừng đã đột nhiên bị gián đoạn, giống như có chuyện gì càng tồi tệ hơn xảy ra.
Bầu trời truyền tới từng tiếng nổ ầm vang, robot cảnh dụng tạo thành đội hình xuất động.
Có một đám người điên cuồng hoảng sợ gào thét chạy ra khỏi ngõ phố.
"Dường như có chuyện không hay rồi, điện hạ, chúng ta lập tức lên đường." Phùng Hoắc Đức nói.
"Không." Anna đột nhiên thốt a một chữ, sau đó giọng của cô cũng kiên quyết hơn, bổ sung thêm: "Ta không đi."
Phùng Hoắc Đức nói: "Mệnh lệnh của bệ hạ rất khẩn cấp, chúng ta phải lập tức trở lại."
Anna nói: "Ta phải chờ anh ta."
Phùng Hoắc Đức bất đắc dĩ nói: "Chờ được cậu ta thì thế nào chứ, cũng chỉ nói thêm được mấy câu mà thôi. Bệ hạ đã phát ra quân lệnh cấp cao nhất, vô cùng khẩn cấp, ngộ nhỡ về muộn thì cả ngài và ta đều bị phạt nặng đấy!"
Nhưng Anna chỉ chầm chậm ngồi xuống trên tường, hai chân thả xuống lắc tới lắc lui trong không trung, vẻ mặt vô cùng bình thản. Cô nói: "Anh ấy bảo ta chờ, ta sẽ chờ anh ấy, không đi đâu cả."
Phùng Hoắc Đức thở dài một tiếng, không có biện pháp nào. Bỗng nhiên, như cảm ứng được gì đó, gã quay phắt đầu lại nhìn về phía góc đường.
Ở con đường đối diện dường như có mấy người uống say, thân hình lung la lung lay tiến về phía hai người.
Nhưng điều kỳ lạ là bọn họ đi bằng tứ chi, bước chạy cũng không hề cân đối, mà tốc độ càng lúc càng nhanh.
…
Cố Thanh Sơn đã quay về không gian tối đen rộng lớn trong Điện Phong Lan của mình. Hắn yên lặng cầm lấy một cái bình, đổ một viên đan dược ra ngửa đầu nuốt thẳng. Đây là linh đan thượng phẩm có thể giúp hắn chữa trị tất cả mọi thương tổn, loại bỏ mệt nhọc.
Sau hai canh giờ, Cố Thanh Sơn tỉnh lại từ trong trạng thái nhập định sâu, dùng thần niệm kiểm tra cơ thể thì phát hiện mình đã khôi phục đến thời kỳ đỉnh phong.
Hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra một hộp trữ đông mini có vỏ ngoài bằng kim loại. Hắn mở hộp ra, lấy mảnh nhỏ của trái tim quái vật vũ trụ cất trong đó.
"Khảm vào." Cố Thanh Sơn ra lệnh.
Mảnh nhỏ của trái tim quái vật vũ trụ lập tức bị hút vào giao diện Chiến Thần, rơi vào trong cái lỗ duy nhất còn sót lại kia. Ngay sau đó, cái lỗ đột nhiên biến mất.
Lúc này, toàn bộ năm lỗ trên vòng tròn đều đã được lấp đầy, biến thành năm điểm sáng, ánh sáng từng chút từng chút lan ra toàn bộ vòng tròn.
Một hàng chữ nhỏ như đom đóm nhảy lên trên giao diện.
[Thỏa mãn điều kiện trước thời hạn.]
[Nhiệm vụ: Thần thông Chiến Thần. Đã hoàn thành.]
[Vòng quay Thần thông được chuẩn bị xong, mời người chơi bắt đầu đột phá.]
Thành công rồi! Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm.
Thần thông chỉ có thể thức tỉnh trong lúc người tu hành giao cảm với thiên địa để đột phá đại cảnh giới, cho dù là hệ thống, cũng không có khả năng giao cho hắn trước thời hạn.
Những việc phải làm tiếp theo chính là đột phá Luyện Khí kỳ rồi tiến vào Trúc Cơ kỳ!
Tới khi đạt đến Trúc Cơ kỳ, thực lực của hắn sẽ tăng lên rất nhiều. Trong những biến động tiếp theo của thế giới, hắn sẽ có nhiều sức mạnh hơn để bảo vệ mình.
Cố Thanh Sơn ráng nhịn không thử đột phá ngay tại chỗ. Đột phá cảnh giới lớn vẫn luôn là chuyện vô cùng hung hiểm, không cẩn thận sẽ tẩu hỏa nhập ma, công lực về không.
Từ Luyện Khí đến Trúc Cơ là cửa ải khó khăn đầu tiên, cho dù Cố Thanh Sơn có kinh nghiệm kiếp trước cũng không dám coi thường nó.
Rất nhiều người chơi ở kiếp trước, cho dù đã có hệ thống giúp đỡ, nhưng trong quá trình tấn thăng từ Luyện Khí tới Trúc Cơ vẫn phải chịu rất nhiều đau khổ. Có người không chết trong miệng quái vật, nhưng trong quá trình lên cấp lại trả giá bằng cả mạng sống của mình.
Tới những cảnh giới cao hơn sau này, từ một cảnh giới cao này đến một cảnh giới cao khác, còn có thể phải nghênh đón lôi kiếp, đó là kiếp nạn còn đáng sợ hơn nhiều.
Hiện tại, hắn chính là đệ tử của Bách Hoa tông, là đồ đệ do đích thân Thánh Nhân thu nhận, thế tại sao không nhịn một chút, chờ tới lúc trời hửng sáng thì đi thỉnh giáo Bách Hoa tiên tử?
Đây là phương thức ổn thỏa nhất.
Hơn nữa, nói không chừng dựa vào tầm nhìn và thủ đoạn của Thánh Nhân, người có thể cho hắn những chỉ dẫn tâm đắc khác hoàn toàn so với kiếp trước.
Cố Thanh Sơn đã quyết định xong bèn ngồi xuống bồ đoàn, yên lặng điều tức.
Trời dần dần sáng lên.
Đột nhiên một con ngỗng trắng bay vào Điện Phong Lan.
"Sư đệ… Hả? Đệ chuẩn bị đột phá sao?"
Ngỗng trắng nhìn Cố Thanh Sơn từ trên xuống dưới, phát hiện linh lực của hắn đã tràn đầy, trạng thái cũng ở đỉnh phong, cho người nhìn một cảm giác giương cung mà không bắn.
"Đúng lúc ta cũng muốn đợi đệ tới Luyện Khí tầng bảy, rồi truyền thụ cho đệ phương pháp đột phá." Ngỗng trắng không ngừng gật đầu.
"Đa tạ đại sư huynh." Cố Thanh Sơn nói.
"Không cần khách khí, đi ăn sáng trước đi. Ăn sáng xong ta và nhị sư huynh sẽ cùng nhau từ từ chỉ dẫn cho đệ." Ngỗng trắng nói rồi xoay người, thong thả đi ra phía ngoài đại điện.
Cố Thanh Sơn đứng lên cũng đi theo ra ngoài.
Bữa sáng ăn ở chính điện, tức là Bách Hoa điện. Đây là nơi Bách Hoa tiên tử xử lý tất cả công việc, nhưng cũng là nơi mọi người trong Bách Hoa tông ăn sáng.
"Chúng ta ăn ở đây à?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng vậy, sư tôn thích náo nhiệt một chút." Bạch Nga nói.
Bữa sáng là hoa Tuyết Linh, loại hoa này có mùi vị ngọt thanh, rất có lợi cho thần hồn của tu sĩ.
Hoa này có thể dùng để luyện đan, cũng có thể dùng làm linh thực, dùng trong thời gian dài có thể giúp thần hồn của tu sĩ lớn mạnh và dẻo dai hơn. Thần hồn dẻo dai hơn thì sẽ không dễ bị mị hoặc, cũng không dễ bị tổn thương nữa.
Một đóa hoa Tuyết Linh có giá tới mười ngàn linh thạch hạ phẩm. Mà mười ngàn linh thạch hạ phẩm có thể làm gì?
Có thể thuê một cửa hàng mặt tiền ở nơi phường thị náo nhiệt, mà còn trả luôn tiền thuê một năm. Có thể đổi lấy một công việc thanh nhàn ở tiền tuyến, không cần ra trận giết ma. Có thể giúp một tu sĩ Luyện Khí kỳ tu hành thẳng tới Trúc Cơ trung kỳ.
Trong bát trước mặt Cố Thanh Sơn là năm đóa hoa Tuyết Linh, chúng nằm đó lẳng lặng mà yên tĩnh. Chỉ một bữa sáng thôi cũng đã đáng giá năm mươi ngàn linh thạch hạ phẩm.
Hắn hít vào một hơi, lại nhìn qua bát của những người khác.
Trong bát của ngỗng trắng và Tần Tiểu Lâu cũng giống hắn, đều có năm đóa hoa Tuyết Linh, chỉ riêng bát của Tú Tú là có tới chín đóa.
Thần hồn của Tú Tú vẫn còn bị thương chưa khỏi, lại là sư muội nhỏ tuổi nhất, nên có thể hiểu được.
Thật xa xỉ, giá trị của bữa sáng mà bốn người họ ăn đến tận hai trăm bốn mươi ngàn linh thạch hạ phẩm.
Hai đời Cố Thanh Sơn đều có thói quen cần kiệm, thấy tình cảnh này không khỏi yên lặng thở dài trong lòng.
Hắn chợt nhớ tới một câu thơ cổ.
Chu môn tửu nhục xú. (*)
(*) Dịch: Nơi cửa son rượu thịt ê hề (Trích "Tự kinh phó Phụng Tiên huyện vịnh hoài ngũ bách tự" - Đỗ Phủ)
À, hoa là đồ chay, không phải thịt, không liên quan, không liên quan.
"Sư tôn đâu rồi?" Tần Tiểu Lâu hỏi.
"Tiền tuyến có việc, Thiên Tôn và đại sư đều đã đi, lúc sáng sư tôn cũng đi luôn rồi." Tú Tú nói.
Một lát sau, một bóng ma chạy như bay từ đằng xa tới, hóa thành Phùng Hoắc Đức đứng trên đầu tường. Gã hỏi: "Tạm biệt rồi chứ?"
Anna nói: "Còn chưa kịp."
"Cậu ta đi đâu vậy?"
"Vội vàng lắm! Dường như anh ta có một Thiên Tuyển kỹ hiếm thấy thì phải."
"Vậy được rồi, chúng ta đi trước, sau đó ngài lại dùng quang não trao đổi với cậu ấy." Phùng Hoắc Đức nói.
Anna ẩn mình trong bóng đêm u tối, lặng lẽ không nói.
Xa xa có đốm lửa bay lên trời, tiếng thét chói tai và tiếng kêu khóc vang lên không ngớt. Ngay sau đó, các loại âm thanh kinh khủng đồng loạt bộc phát.
Dường như tất cả mọi người trong thành phố đã hẹn trước với nhau vào lúc này sẽ ăn cơm, đâu đâu cũng phát ra tiếng cắn xé tiếng nhấm nuốt không chút nhã nhặn. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh hôi nồng nặc, khiến người ta cảm thấy như đang ở trong lò mổ.
Một tiếng thét chói tai thê lương vang lên, nhưng chỉ mới được nửa chừng đã đột nhiên bị gián đoạn, giống như có chuyện gì càng tồi tệ hơn xảy ra.
Bầu trời truyền tới từng tiếng nổ ầm vang, robot cảnh dụng tạo thành đội hình xuất động.
Có một đám người điên cuồng hoảng sợ gào thét chạy ra khỏi ngõ phố.
"Dường như có chuyện không hay rồi, điện hạ, chúng ta lập tức lên đường." Phùng Hoắc Đức nói.
"Không." Anna đột nhiên thốt a một chữ, sau đó giọng của cô cũng kiên quyết hơn, bổ sung thêm: "Ta không đi."
Phùng Hoắc Đức nói: "Mệnh lệnh của bệ hạ rất khẩn cấp, chúng ta phải lập tức trở lại."
Anna nói: "Ta phải chờ anh ta."
Phùng Hoắc Đức bất đắc dĩ nói: "Chờ được cậu ta thì thế nào chứ, cũng chỉ nói thêm được mấy câu mà thôi. Bệ hạ đã phát ra quân lệnh cấp cao nhất, vô cùng khẩn cấp, ngộ nhỡ về muộn thì cả ngài và ta đều bị phạt nặng đấy!"
Nhưng Anna chỉ chầm chậm ngồi xuống trên tường, hai chân thả xuống lắc tới lắc lui trong không trung, vẻ mặt vô cùng bình thản. Cô nói: "Anh ấy bảo ta chờ, ta sẽ chờ anh ấy, không đi đâu cả."
Phùng Hoắc Đức thở dài một tiếng, không có biện pháp nào. Bỗng nhiên, như cảm ứng được gì đó, gã quay phắt đầu lại nhìn về phía góc đường.
Ở con đường đối diện dường như có mấy người uống say, thân hình lung la lung lay tiến về phía hai người.
Nhưng điều kỳ lạ là bọn họ đi bằng tứ chi, bước chạy cũng không hề cân đối, mà tốc độ càng lúc càng nhanh.
…
Cố Thanh Sơn đã quay về không gian tối đen rộng lớn trong Điện Phong Lan của mình. Hắn yên lặng cầm lấy một cái bình, đổ một viên đan dược ra ngửa đầu nuốt thẳng. Đây là linh đan thượng phẩm có thể giúp hắn chữa trị tất cả mọi thương tổn, loại bỏ mệt nhọc.
Sau hai canh giờ, Cố Thanh Sơn tỉnh lại từ trong trạng thái nhập định sâu, dùng thần niệm kiểm tra cơ thể thì phát hiện mình đã khôi phục đến thời kỳ đỉnh phong.
Hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra một hộp trữ đông mini có vỏ ngoài bằng kim loại. Hắn mở hộp ra, lấy mảnh nhỏ của trái tim quái vật vũ trụ cất trong đó.
"Khảm vào." Cố Thanh Sơn ra lệnh.
Mảnh nhỏ của trái tim quái vật vũ trụ lập tức bị hút vào giao diện Chiến Thần, rơi vào trong cái lỗ duy nhất còn sót lại kia. Ngay sau đó, cái lỗ đột nhiên biến mất.
Lúc này, toàn bộ năm lỗ trên vòng tròn đều đã được lấp đầy, biến thành năm điểm sáng, ánh sáng từng chút từng chút lan ra toàn bộ vòng tròn.
Một hàng chữ nhỏ như đom đóm nhảy lên trên giao diện.
[Thỏa mãn điều kiện trước thời hạn.]
[Nhiệm vụ: Thần thông Chiến Thần. Đã hoàn thành.]
[Vòng quay Thần thông được chuẩn bị xong, mời người chơi bắt đầu đột phá.]
Thành công rồi! Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm.
Thần thông chỉ có thể thức tỉnh trong lúc người tu hành giao cảm với thiên địa để đột phá đại cảnh giới, cho dù là hệ thống, cũng không có khả năng giao cho hắn trước thời hạn.
Những việc phải làm tiếp theo chính là đột phá Luyện Khí kỳ rồi tiến vào Trúc Cơ kỳ!
Tới khi đạt đến Trúc Cơ kỳ, thực lực của hắn sẽ tăng lên rất nhiều. Trong những biến động tiếp theo của thế giới, hắn sẽ có nhiều sức mạnh hơn để bảo vệ mình.
Cố Thanh Sơn ráng nhịn không thử đột phá ngay tại chỗ. Đột phá cảnh giới lớn vẫn luôn là chuyện vô cùng hung hiểm, không cẩn thận sẽ tẩu hỏa nhập ma, công lực về không.
Từ Luyện Khí đến Trúc Cơ là cửa ải khó khăn đầu tiên, cho dù Cố Thanh Sơn có kinh nghiệm kiếp trước cũng không dám coi thường nó.
Rất nhiều người chơi ở kiếp trước, cho dù đã có hệ thống giúp đỡ, nhưng trong quá trình tấn thăng từ Luyện Khí tới Trúc Cơ vẫn phải chịu rất nhiều đau khổ. Có người không chết trong miệng quái vật, nhưng trong quá trình lên cấp lại trả giá bằng cả mạng sống của mình.
Tới những cảnh giới cao hơn sau này, từ một cảnh giới cao này đến một cảnh giới cao khác, còn có thể phải nghênh đón lôi kiếp, đó là kiếp nạn còn đáng sợ hơn nhiều.
Hiện tại, hắn chính là đệ tử của Bách Hoa tông, là đồ đệ do đích thân Thánh Nhân thu nhận, thế tại sao không nhịn một chút, chờ tới lúc trời hửng sáng thì đi thỉnh giáo Bách Hoa tiên tử?
Đây là phương thức ổn thỏa nhất.
Hơn nữa, nói không chừng dựa vào tầm nhìn và thủ đoạn của Thánh Nhân, người có thể cho hắn những chỉ dẫn tâm đắc khác hoàn toàn so với kiếp trước.
Cố Thanh Sơn đã quyết định xong bèn ngồi xuống bồ đoàn, yên lặng điều tức.
Trời dần dần sáng lên.
Đột nhiên một con ngỗng trắng bay vào Điện Phong Lan.
"Sư đệ… Hả? Đệ chuẩn bị đột phá sao?"
Ngỗng trắng nhìn Cố Thanh Sơn từ trên xuống dưới, phát hiện linh lực của hắn đã tràn đầy, trạng thái cũng ở đỉnh phong, cho người nhìn một cảm giác giương cung mà không bắn.
"Đúng lúc ta cũng muốn đợi đệ tới Luyện Khí tầng bảy, rồi truyền thụ cho đệ phương pháp đột phá." Ngỗng trắng không ngừng gật đầu.
"Đa tạ đại sư huynh." Cố Thanh Sơn nói.
"Không cần khách khí, đi ăn sáng trước đi. Ăn sáng xong ta và nhị sư huynh sẽ cùng nhau từ từ chỉ dẫn cho đệ." Ngỗng trắng nói rồi xoay người, thong thả đi ra phía ngoài đại điện.
Cố Thanh Sơn đứng lên cũng đi theo ra ngoài.
Bữa sáng ăn ở chính điện, tức là Bách Hoa điện. Đây là nơi Bách Hoa tiên tử xử lý tất cả công việc, nhưng cũng là nơi mọi người trong Bách Hoa tông ăn sáng.
"Chúng ta ăn ở đây à?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng vậy, sư tôn thích náo nhiệt một chút." Bạch Nga nói.
Bữa sáng là hoa Tuyết Linh, loại hoa này có mùi vị ngọt thanh, rất có lợi cho thần hồn của tu sĩ.
Hoa này có thể dùng để luyện đan, cũng có thể dùng làm linh thực, dùng trong thời gian dài có thể giúp thần hồn của tu sĩ lớn mạnh và dẻo dai hơn. Thần hồn dẻo dai hơn thì sẽ không dễ bị mị hoặc, cũng không dễ bị tổn thương nữa.
Một đóa hoa Tuyết Linh có giá tới mười ngàn linh thạch hạ phẩm. Mà mười ngàn linh thạch hạ phẩm có thể làm gì?
Có thể thuê một cửa hàng mặt tiền ở nơi phường thị náo nhiệt, mà còn trả luôn tiền thuê một năm. Có thể đổi lấy một công việc thanh nhàn ở tiền tuyến, không cần ra trận giết ma. Có thể giúp một tu sĩ Luyện Khí kỳ tu hành thẳng tới Trúc Cơ trung kỳ.
Trong bát trước mặt Cố Thanh Sơn là năm đóa hoa Tuyết Linh, chúng nằm đó lẳng lặng mà yên tĩnh. Chỉ một bữa sáng thôi cũng đã đáng giá năm mươi ngàn linh thạch hạ phẩm.
Hắn hít vào một hơi, lại nhìn qua bát của những người khác.
Trong bát của ngỗng trắng và Tần Tiểu Lâu cũng giống hắn, đều có năm đóa hoa Tuyết Linh, chỉ riêng bát của Tú Tú là có tới chín đóa.
Thần hồn của Tú Tú vẫn còn bị thương chưa khỏi, lại là sư muội nhỏ tuổi nhất, nên có thể hiểu được.
Thật xa xỉ, giá trị của bữa sáng mà bốn người họ ăn đến tận hai trăm bốn mươi ngàn linh thạch hạ phẩm.
Hai đời Cố Thanh Sơn đều có thói quen cần kiệm, thấy tình cảnh này không khỏi yên lặng thở dài trong lòng.
Hắn chợt nhớ tới một câu thơ cổ.
Chu môn tửu nhục xú. (*)
(*) Dịch: Nơi cửa son rượu thịt ê hề (Trích "Tự kinh phó Phụng Tiên huyện vịnh hoài ngũ bách tự" - Đỗ Phủ)
À, hoa là đồ chay, không phải thịt, không liên quan, không liên quan.
"Sư tôn đâu rồi?" Tần Tiểu Lâu hỏi.
"Tiền tuyến có việc, Thiên Tôn và đại sư đều đã đi, lúc sáng sư tôn cũng đi luôn rồi." Tú Tú nói.
Bình luận facebook