Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1319
Cố Thanh Sơn nhìn Diệp Phi Ly.
Diệp Phi Ly lấy ra một bình đồ uống đưa cho Đại Ca, lúc này mới nói: “Lúc trong đoàn, thật ra tôi càng thích làm trợ giúp hơn, bởi vì đây mới là nhân vật mang tính thử thách kỹ thuật cao nhất… Bây giờ tôi không thích giết người lắm…trừ khi đeo mặt nạ lên.”
Cố Thanh Sơn lại nhìn Huyễn Nhã, từ từ nói:
“Cô thấy rồi chứ, thật ra chúng tôi không thích uy hiếp người khác, cũng sẽ không giết con traicủa cô. Chúng tôi hy vọng kết thêm một người bạn, mà không phải là người qua đường lợi dụng nhau xong thì vứt bỏ.”
Huyễn Nhã im lặng một lúc, lại nói một câu.
Diệp Phi Ly phiên dịch: “Cô ấy nói là, có phải từ trước đến nay anh đều ngốc như vậy không… phụt…”
Nói xong, hắn ta liền không kìm được mà cười lên.
Ngốc?
Mọi người nhìn Cố Thanh Sơn, ánh mắt hơi kỳ dị.
Cố Thanh Sơn lại không có biểu cảm gì, hơn nữa còn nghiêm túc nói: “Thật ra tôi đã từng giết vô số người… còn nhiều hơn tổng số người mà tất cả các Quốc vương đã giết.”
“Tôi hơi giống với Trương Anh Hào, đều không phản cảm với việc giết người.”
Cố Thanh Sơn lấy Địa Kiếm từ trong hư không ra, ánh mắt nhìn vào mũi kiếm.
Một luồng sát khí nhàn nhạt phát ra từ giữa hắn và kiếm.
Cố Thanh Sơn nói: “Đơn giản mà nói, những người chân chính sử dụng kiếm, cơ bản đều không khác tôi là mấy.”
Huyễn Nhã nghe xong, lộ vẻ hơi khó hiểu.
…Người chân chính sử dụng kiếm?
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Kiếm khí phân thành hai lưỡi, một lưỡi để giết, một lưỡi để cứu.”
“Dưới trường kiếm, kẻ đáng chết - một người cũng không để cho sống, người nên cứu - ai cũng không thể chết… Chết rồi, cũng phải sống dậy cho tôi.”
Nói xong, Cố Thanh Sơn cầm kiếm, nhẹ nhàng cúi chào Huyễn Nhã:
“Tôi sẽ mau chóng làm cô sống lại. Hy vọng sau này trong trận đấu, cô có thể đứng về phía chúng tôi.”
“Nếu sau này cô thấy được dáng vẻ tôi giết người như ma quỷ, thì xin hãy chuẩn bị tâm lý trước.”
Huyễn Nhã ngẩn ngơ nhìn hắn, một lúc lâu mới nói một lời.
Diệp Phi Ly phiên dịch: “Thật ra lúc anh giúp cô ấy dỗ con, cô ấy liền cảm thấy anh là người có thể tin cậy, nhưng lại lo lắng anh quá lương thiện, cho nên vẫn do dự.”
Lương thiện!
Mọi người lại dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn trừng bọn họ một cái.
Mọi người lần lượt lấy lại tinh thần, chuyển qua nhìn Huyễn Nhã.
Rốt cuộc mắt của cô gái này bị sao vậy?
Mọi người lặng lẽ nghĩ.
Nhưng mà Laura lại khẽ gật đầu, hơi có ý tán thành.
Huyễn Nhã thấy Cố Thanh Sơn không nói gì, liền tiếp tục nói.
Diệp Phi Ly phiên dịch: “Cô ấy hỏi chiếc nhẫn màu vàng thuộc về Quốc vương có phải ở trong tay cậu hay không?”
“Phải.” Laura cướp lời.
Cô bé lấy nhẫn ra trả cho Cố Thanh Sơn, trên gương mặt còn hơi ửng đỏ rất kỳ lạ.
…Lúc trước trong di tích Thần Sinh Mệnh, Cố Thanh Sơn phải rời đi tạm thời, liền đưa nhẫn cho cô bé dùng.
Bây giờ trả về chủ cũ.
Huyễn Nhã nhìn chiếc nhẫn vàng chăm chú, dường như nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nàng gật đầu, tiếp tục nói tiếp.
“Cô ấy nói bây giờ cô ấy đã hiểu được con người cậu rồi, hơn nữa cũng đã hạ quyết tâm, muốn cùng cậu đối mặt với chiến đấu, hi vọng vì tất cả Thần duệ của An Hồn Hương đánh một trận cuối cùng.”
“Đánh như thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Cô ấy nói trong An Hồn Hương có tổng cộng bốn chiếc nhẫn. Một chiếc nhẫn Vương giả, ba chiếc nhẫn Bảo vệ.”
“Khi bốn chiếc nhẫn này tập trung về một chỗ, thì có thể ra lệnh cho tất cả các Thần duệ -- trên phương diện linh hồn.”
Thịch!
Cố Thanh Sơn nghe thấy tiếng tim mình đập.
Đây là bí mật chân chính!
Cố Thanh Sơn nhanh chóng phản ứng lại, hỏi: “Bốn tên giả Thần kia vốn xuất thân từ Thần duệ, cho nên cũng ở trong phạm vi có thể ra lệnh?”
“Đúng vậy, cô ấy nói bây giờ anh đã có một chiếc nhẫn Vương giả và một chiếc Bảo vệ. Chỉ cần tìm được hai chiếc nhẫn nữa, thì có thể ra lệnh bọn họ giao ra thứ mà anh muốn.”
“Bốn vị thần cũng không để ý đến điều này, bởi vì một khi vương thất và Người bảo vệ động đến bọn họ, sau khi xong chuyện quái vật nhất định sẽ đến trả thù.”
“Cho nên phương pháp này chỉ có thể dùng được một lần.”
Cố Thanh Sơn cười, nói: “Một lần là đủ rồi.”
Nếu thật sự có thể ra lệnh cho bốn vị thần, vậy thì muốn thu nhặt bốn mảnh thẻ bài Thủy Thần cũng rất đơn giản!
Cố Thanh Sơn và những người còn lại nhìn nhau, họ đều cảm thấy cuối cùng cũng thấy một tia sáng bình minh.
Lấy lại bình tĩnh, Cố Thanh Sơn bắt mình phải tỉnh tái lại.
Hắn hỏi Huyễn Nhã: “Hôm nay vào 12 giờ trưa sẽ cử hành nghi lễ tân vương đăng cơ… Vào lúc này, bốn vị thần sẽ xuất hiện thật sao?”
Huyễn Nhã gật đầu, nói một câu.
Diệp Phi Ly phiên dịch: “Cô ấy nói bốn vị thần sẽ không tập trung lại, trừ khi là thời điểm đặc biệt.”
“Lần này là bởi vì hoàng thất đã chết gần hết, chỉ còn lại huyết mạch cuối cùng, bốn vị thần tất nhiên sẽ cùng xuất hiện, chủ trì đại điển phục sinh cho tân vương.”
“Cho nên muốn gặp được bốn vị thần, lần này là cơ hội duy nhất.”
Cố Thanh Sơn vừa nghe, vừa gật gù.
“Cảm ơn tin tức của cô, bí mật của cô vô cùng quan trọng đối với chúng tôi.” Hắn chân thành nói.
Huyễn Nhã hơi ngập ngừng, cuối cùng cắn răng nói ra một câu nữa.
Cố Thanh Sơn là người vô cùng khôn khéo, không đợi Diệp Phi Ly phiên dịch, lập tức nói: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho con của cô.”
“Không phải, cô ấy hy vọng anh có thể cứu tất cả Thần duệ của An Hồn Hương.”
Diệp Phi Ly tiếp tục nói: “Cho dù việc cầu xin anh như vậy không hợp lí lắm, nhưng các Thần duệ vô tội, cô ấy xin anh hãy cứu lấy mọi người.”
Cố Thanh Sơn hơi khó xử, nói: “Muốn cứu nhiều người như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa tới bây giờ các Thần duệ vẫn luôn bị lừa gạt, cái gì cũng không biết… Bọn họ ít nhất phải có người lãnh đạo, mới có thể chung sức hợp tác với tôi được.”
Huyễn Nhã đáp lại một câu.
Diệp Phi Ly nói: “Cô ấy hỏi anh có thể giúp cô ấy sống lại được thật không?”
Cố Thanh Sơn dùng thần niệm quét qua Thức hải, chỉ thấy Thiên kiếm bên trong Thức hải hơi rung động.
Lạc Băng Ly vừa mới tỉnh, đang ngáp.
Trong lòng Cố Thanh Sơn âm thầm nói lời xin lỗi với Lạc Băng Ly, lúc này mới đáp lại nói: “…Đúng vậy, tôi có thể giúp cô ấy sống lại.”
Huyễn Nhã gật đầu, lại nói một hồi.
Diệp Phi Ly lộ ra vẻ kinh ngạc, phiên dịch lại: “Cô ấy bảo vương tử mới ba tuổi, chưa thành niên.theo quy định của vương quốc, nhất định phải do người thân trực hệ thay thế quyền chấp chính.”
“Cô ấy vẫn liên lạc với hai Người bảo vệ khác, đôi bên rất hòa hợp.”
“Cô ấy nói trong thế giới An Hồn Hương, các Thần duệ đều từng nghe kể về chuyện của Người bảo vệ, biết vương quốc thật sự tồn tại Người bảo vệ, chỉ là mọi người đều không biết Người bảo vệ là ai.”
“Cô ấy nói cô ấy là Người bảo vệ, cũng là mẹ của Quốc vương, chỉ cần đứng ra, nhất định sẽ nhận được sự ủng hộ.”
“…Cô ấy đồng ý làm Nhiếp chính vương của An Hồn Hương.”
“Cô ấy sẽ dẫn dắt tất cả Thần duệ, kề vai chiến đấu cùng chúng ta.”
Một giọng nữ lười biếng vang lên:
“Ta cuối cùng cũng tỉnh…”
“Đợi đã!”
Cố Thanh Sơn lập tức quát.
“Hả? Sao thế? Có kẻ địch?” Lạc Băng Ly hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Lạc Băng Ly, tôi có một vấn đề nghiêm túc muốn hỏi cô, cô phải thẳng thắn nói cho tôi.”
“Ngươi hỏi đi.”
“Hãy nói cho tôi biết, ước mơ lớn nhất của cô là gì?”
Lạc Băng Ly không chút do dự nói: “Ước mơ sao? Đương nhiên là không cần ngủ rồi.”
Cố Thanh Sơn hơi ngừng lại.
Hắn điều chỉnh lại vẻ mặt, làm cho bản thân cười chân thành hơn.
Chỉ nghe hắn dùng ngữ khí ôn hòa mà giàu tình cảm nói: “…Hãy nghĩ kỹ lại xem, trong hàng tỷ thế giới, nơi thú vị hơn Thiên giới nguyên thủy quả thực nhiều vô kể, cô nhất định có khao khát lớn lao hơn thế nữa.”
Lạc Băng Ly nghĩ kỹ, nói: “Quả thực, hàng tỷ thế giới, chuyện thú vị có rất nhiều, ta muốn thăm thú mọi nơi, dạo phố gì đó.”
Cố Thanh Sơn vỗ tay, vui vẻ nói: “Cô dạo phố là có mục đích gì?”
Lạc Băng Ly không kìm nén nổi mà trở nên vui vẻ, nói: “Đương nhiên là mua đồ rồi… Quần áo đẹp, đồ chơi thú vị, còn cả đồ ăn ngon nữa.”
Diệp Phi Ly lấy ra một bình đồ uống đưa cho Đại Ca, lúc này mới nói: “Lúc trong đoàn, thật ra tôi càng thích làm trợ giúp hơn, bởi vì đây mới là nhân vật mang tính thử thách kỹ thuật cao nhất… Bây giờ tôi không thích giết người lắm…trừ khi đeo mặt nạ lên.”
Cố Thanh Sơn lại nhìn Huyễn Nhã, từ từ nói:
“Cô thấy rồi chứ, thật ra chúng tôi không thích uy hiếp người khác, cũng sẽ không giết con traicủa cô. Chúng tôi hy vọng kết thêm một người bạn, mà không phải là người qua đường lợi dụng nhau xong thì vứt bỏ.”
Huyễn Nhã im lặng một lúc, lại nói một câu.
Diệp Phi Ly phiên dịch: “Cô ấy nói là, có phải từ trước đến nay anh đều ngốc như vậy không… phụt…”
Nói xong, hắn ta liền không kìm được mà cười lên.
Ngốc?
Mọi người nhìn Cố Thanh Sơn, ánh mắt hơi kỳ dị.
Cố Thanh Sơn lại không có biểu cảm gì, hơn nữa còn nghiêm túc nói: “Thật ra tôi đã từng giết vô số người… còn nhiều hơn tổng số người mà tất cả các Quốc vương đã giết.”
“Tôi hơi giống với Trương Anh Hào, đều không phản cảm với việc giết người.”
Cố Thanh Sơn lấy Địa Kiếm từ trong hư không ra, ánh mắt nhìn vào mũi kiếm.
Một luồng sát khí nhàn nhạt phát ra từ giữa hắn và kiếm.
Cố Thanh Sơn nói: “Đơn giản mà nói, những người chân chính sử dụng kiếm, cơ bản đều không khác tôi là mấy.”
Huyễn Nhã nghe xong, lộ vẻ hơi khó hiểu.
…Người chân chính sử dụng kiếm?
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Kiếm khí phân thành hai lưỡi, một lưỡi để giết, một lưỡi để cứu.”
“Dưới trường kiếm, kẻ đáng chết - một người cũng không để cho sống, người nên cứu - ai cũng không thể chết… Chết rồi, cũng phải sống dậy cho tôi.”
Nói xong, Cố Thanh Sơn cầm kiếm, nhẹ nhàng cúi chào Huyễn Nhã:
“Tôi sẽ mau chóng làm cô sống lại. Hy vọng sau này trong trận đấu, cô có thể đứng về phía chúng tôi.”
“Nếu sau này cô thấy được dáng vẻ tôi giết người như ma quỷ, thì xin hãy chuẩn bị tâm lý trước.”
Huyễn Nhã ngẩn ngơ nhìn hắn, một lúc lâu mới nói một lời.
Diệp Phi Ly phiên dịch: “Thật ra lúc anh giúp cô ấy dỗ con, cô ấy liền cảm thấy anh là người có thể tin cậy, nhưng lại lo lắng anh quá lương thiện, cho nên vẫn do dự.”
Lương thiện!
Mọi người lại dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn trừng bọn họ một cái.
Mọi người lần lượt lấy lại tinh thần, chuyển qua nhìn Huyễn Nhã.
Rốt cuộc mắt của cô gái này bị sao vậy?
Mọi người lặng lẽ nghĩ.
Nhưng mà Laura lại khẽ gật đầu, hơi có ý tán thành.
Huyễn Nhã thấy Cố Thanh Sơn không nói gì, liền tiếp tục nói.
Diệp Phi Ly phiên dịch: “Cô ấy hỏi chiếc nhẫn màu vàng thuộc về Quốc vương có phải ở trong tay cậu hay không?”
“Phải.” Laura cướp lời.
Cô bé lấy nhẫn ra trả cho Cố Thanh Sơn, trên gương mặt còn hơi ửng đỏ rất kỳ lạ.
…Lúc trước trong di tích Thần Sinh Mệnh, Cố Thanh Sơn phải rời đi tạm thời, liền đưa nhẫn cho cô bé dùng.
Bây giờ trả về chủ cũ.
Huyễn Nhã nhìn chiếc nhẫn vàng chăm chú, dường như nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nàng gật đầu, tiếp tục nói tiếp.
“Cô ấy nói bây giờ cô ấy đã hiểu được con người cậu rồi, hơn nữa cũng đã hạ quyết tâm, muốn cùng cậu đối mặt với chiến đấu, hi vọng vì tất cả Thần duệ của An Hồn Hương đánh một trận cuối cùng.”
“Đánh như thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Cô ấy nói trong An Hồn Hương có tổng cộng bốn chiếc nhẫn. Một chiếc nhẫn Vương giả, ba chiếc nhẫn Bảo vệ.”
“Khi bốn chiếc nhẫn này tập trung về một chỗ, thì có thể ra lệnh cho tất cả các Thần duệ -- trên phương diện linh hồn.”
Thịch!
Cố Thanh Sơn nghe thấy tiếng tim mình đập.
Đây là bí mật chân chính!
Cố Thanh Sơn nhanh chóng phản ứng lại, hỏi: “Bốn tên giả Thần kia vốn xuất thân từ Thần duệ, cho nên cũng ở trong phạm vi có thể ra lệnh?”
“Đúng vậy, cô ấy nói bây giờ anh đã có một chiếc nhẫn Vương giả và một chiếc Bảo vệ. Chỉ cần tìm được hai chiếc nhẫn nữa, thì có thể ra lệnh bọn họ giao ra thứ mà anh muốn.”
“Bốn vị thần cũng không để ý đến điều này, bởi vì một khi vương thất và Người bảo vệ động đến bọn họ, sau khi xong chuyện quái vật nhất định sẽ đến trả thù.”
“Cho nên phương pháp này chỉ có thể dùng được một lần.”
Cố Thanh Sơn cười, nói: “Một lần là đủ rồi.”
Nếu thật sự có thể ra lệnh cho bốn vị thần, vậy thì muốn thu nhặt bốn mảnh thẻ bài Thủy Thần cũng rất đơn giản!
Cố Thanh Sơn và những người còn lại nhìn nhau, họ đều cảm thấy cuối cùng cũng thấy một tia sáng bình minh.
Lấy lại bình tĩnh, Cố Thanh Sơn bắt mình phải tỉnh tái lại.
Hắn hỏi Huyễn Nhã: “Hôm nay vào 12 giờ trưa sẽ cử hành nghi lễ tân vương đăng cơ… Vào lúc này, bốn vị thần sẽ xuất hiện thật sao?”
Huyễn Nhã gật đầu, nói một câu.
Diệp Phi Ly phiên dịch: “Cô ấy nói bốn vị thần sẽ không tập trung lại, trừ khi là thời điểm đặc biệt.”
“Lần này là bởi vì hoàng thất đã chết gần hết, chỉ còn lại huyết mạch cuối cùng, bốn vị thần tất nhiên sẽ cùng xuất hiện, chủ trì đại điển phục sinh cho tân vương.”
“Cho nên muốn gặp được bốn vị thần, lần này là cơ hội duy nhất.”
Cố Thanh Sơn vừa nghe, vừa gật gù.
“Cảm ơn tin tức của cô, bí mật của cô vô cùng quan trọng đối với chúng tôi.” Hắn chân thành nói.
Huyễn Nhã hơi ngập ngừng, cuối cùng cắn răng nói ra một câu nữa.
Cố Thanh Sơn là người vô cùng khôn khéo, không đợi Diệp Phi Ly phiên dịch, lập tức nói: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho con của cô.”
“Không phải, cô ấy hy vọng anh có thể cứu tất cả Thần duệ của An Hồn Hương.”
Diệp Phi Ly tiếp tục nói: “Cho dù việc cầu xin anh như vậy không hợp lí lắm, nhưng các Thần duệ vô tội, cô ấy xin anh hãy cứu lấy mọi người.”
Cố Thanh Sơn hơi khó xử, nói: “Muốn cứu nhiều người như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa tới bây giờ các Thần duệ vẫn luôn bị lừa gạt, cái gì cũng không biết… Bọn họ ít nhất phải có người lãnh đạo, mới có thể chung sức hợp tác với tôi được.”
Huyễn Nhã đáp lại một câu.
Diệp Phi Ly nói: “Cô ấy hỏi anh có thể giúp cô ấy sống lại được thật không?”
Cố Thanh Sơn dùng thần niệm quét qua Thức hải, chỉ thấy Thiên kiếm bên trong Thức hải hơi rung động.
Lạc Băng Ly vừa mới tỉnh, đang ngáp.
Trong lòng Cố Thanh Sơn âm thầm nói lời xin lỗi với Lạc Băng Ly, lúc này mới đáp lại nói: “…Đúng vậy, tôi có thể giúp cô ấy sống lại.”
Huyễn Nhã gật đầu, lại nói một hồi.
Diệp Phi Ly lộ ra vẻ kinh ngạc, phiên dịch lại: “Cô ấy bảo vương tử mới ba tuổi, chưa thành niên.theo quy định của vương quốc, nhất định phải do người thân trực hệ thay thế quyền chấp chính.”
“Cô ấy vẫn liên lạc với hai Người bảo vệ khác, đôi bên rất hòa hợp.”
“Cô ấy nói trong thế giới An Hồn Hương, các Thần duệ đều từng nghe kể về chuyện của Người bảo vệ, biết vương quốc thật sự tồn tại Người bảo vệ, chỉ là mọi người đều không biết Người bảo vệ là ai.”
“Cô ấy nói cô ấy là Người bảo vệ, cũng là mẹ của Quốc vương, chỉ cần đứng ra, nhất định sẽ nhận được sự ủng hộ.”
“…Cô ấy đồng ý làm Nhiếp chính vương của An Hồn Hương.”
“Cô ấy sẽ dẫn dắt tất cả Thần duệ, kề vai chiến đấu cùng chúng ta.”
Một giọng nữ lười biếng vang lên:
“Ta cuối cùng cũng tỉnh…”
“Đợi đã!”
Cố Thanh Sơn lập tức quát.
“Hả? Sao thế? Có kẻ địch?” Lạc Băng Ly hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Lạc Băng Ly, tôi có một vấn đề nghiêm túc muốn hỏi cô, cô phải thẳng thắn nói cho tôi.”
“Ngươi hỏi đi.”
“Hãy nói cho tôi biết, ước mơ lớn nhất của cô là gì?”
Lạc Băng Ly không chút do dự nói: “Ước mơ sao? Đương nhiên là không cần ngủ rồi.”
Cố Thanh Sơn hơi ngừng lại.
Hắn điều chỉnh lại vẻ mặt, làm cho bản thân cười chân thành hơn.
Chỉ nghe hắn dùng ngữ khí ôn hòa mà giàu tình cảm nói: “…Hãy nghĩ kỹ lại xem, trong hàng tỷ thế giới, nơi thú vị hơn Thiên giới nguyên thủy quả thực nhiều vô kể, cô nhất định có khao khát lớn lao hơn thế nữa.”
Lạc Băng Ly nghĩ kỹ, nói: “Quả thực, hàng tỷ thế giới, chuyện thú vị có rất nhiều, ta muốn thăm thú mọi nơi, dạo phố gì đó.”
Cố Thanh Sơn vỗ tay, vui vẻ nói: “Cô dạo phố là có mục đích gì?”
Lạc Băng Ly không kìm nén nổi mà trở nên vui vẻ, nói: “Đương nhiên là mua đồ rồi… Quần áo đẹp, đồ chơi thú vị, còn cả đồ ăn ngon nữa.”
Bình luận facebook