Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137
Trên tinh không.
Phi thuyền Thần Điện ở trạm Tinh Không.
[Người đề nghị: Cố Thanh Sơn, quyền hạn: Lãnh Tụ Tối Cao, đề nghị đưa ra phù hợp với Hiến pháp Liên bang, đã được tiếp nhận, đang tiến hành phán đoán...]
Trên màn sáng to lớn, toàn bộ đều là số liệu đang nhảy nhót điêng cuồng.
Đây chính là lần tính toán duy nhất vượt ngoài chức năng của Nữ Thần Công Chính từ khi sinh ra tới nay, gần như đã vượt qua tất cả những phép toán phức tạp mà con người có thể nhận thức được, khiến cho cả nhiệt độ của phi thuyền Thần Điệno đều tăng thêm 1 độ C.
Một khắc sau, một màn đủ để tái nhập vào sử sách văn minh đã ra đời.
Giọng nữ to lớn vang khắp cứ điểm Tinh Không, giống như là xét xử, càng giống như đang tuyên cáo.
[Công Chính tôi, không cho phép... đau khổ...]
Câu này vừa dứt, tốc độ chuyển động của số liệu trên màn sáng càng thay đổi nhanh hơn, giọng nữ cũng khôi phục sự lưu loát trôi chảy.
[Bắt đầu thi hành điều thứ ba mươi bảy của Hiến pháp Liên Bang.]
[Bắt đầu tổng hợp số liệu.]
Từng hình ảnh xuất hiện ở trên màn sáng.
Mỗi một hình ảnh, đều tràn đầy những con quỷ ăn thịt người cùng với những con quỷ giết người hung tàn, trên mỗi hình ảnh, tiếng gào thét tuyệt vọng cùng những giọt nước mắt không thể ngăn lại bi kịch xảy ra.
Mỗi một phút mỗi một giây, đều có sinh mạng đang sống sờ sờ biến thành thi thể lạnh như băng.
[Số liệu đã được thu thập xong, bắt đầu phân tích.]
[Phán đoán: trao quyền sử dụng cơ giáp cho toàn bộ người dân, sẽ có lợi cho sự tồn tại của nhân loại.]
[Ban phát tất cả cơ giáp AImới nhất.]
[Chính sách phát hành.]
[Lựa chọn chính sách có tỷ lệ thành công ở mức cao một, bảy, mười chín.]
[Thi hành!]
Nhà máy.
Trương Binh ngồi trên xà nhà, tuyệt vọng nhìn cảnh tượng phía dưới.
Tất cả những người bình thường trong nhà máy đều đã chết.
Những kẻ đang di chuyển ở dưới kia đều là những tên “thực khách” khao khát được ăn bữa tiệc linh đình tối nay.
Bọn họ đã không còn là con người nữa.
Có mấy người hai mắt đã biến thành màu đỏ, nghĩ đủ mọi cách, muốn leo lên xà ngang, nhưng đều bị gậy sắt của Trương Binh đánh cho lăn xuống.
Đây là nơi cao nhất, dễ thủ khó công.
Trương Binh biết, tuyệt đối không thể để bọn họ đi lên.
Mặc dù những tên mắt đỏ này không ăn thịt người, nhưng mà cả nhà máy hơn tám trăm người, có hơn một nửa là bị bọn họ giết chết.
Tại sao, tại sao phải như vậy?
Trong đầu Trương Binh trống rỗng.
Nếu như không phải đã từng làm ở lò mổ hai năm, Trương Binh cảm thấy mình đã sụp đổ từ lâu rồi.
Phía dưới, mấy tên quái vật mắt đỏ ấy không biết đã lôi được một cái thang dài từ đâu đến.
Ngay sau đó, lại là hai cái thang dài.
Bọn họ không giống với những con quái vật chỉ biết ăn thi thể kia, bọn họ biết suy tính, có trí khôn.
Xong rồi, Trương Binh nhìn một màn này, trái tim dần dần chìm đến đáy cốc.
Hắn ta đứng lên, suy nghĩ mình nên vật lộn đến giây phút cuối cùng, hay là trực tiếp cắm đầu xuống dưới, ngã thẳng từ trên xà nhà này xuống.
Bỗng nhiên, quang não trong ngực Trương Binh tự động sáng lên.
"Đã tìm kiếm được sóng não của người bình thường, bắt đầu cứu viện." Giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên.
Nói xong câu này, quang não lại tối đen.
Trương Binh ngẩn ngơ, hắn ta không nghe thấy lời nào khác, chỉ bắt được hai chữ rõ ràng "Cứu viện".
Một khắc sau, bên ngoài vang lên tiếng nổ rền vang của động cơ to lớn.
Cửa nhà máy bị một sức lực cường đại đánh vỡ.
Mấy mô hình sắt thép cỡ lớn chói lọi toả ra sự lạnh lẽo xuất hiện ở cửa chính.
Một chiếc cơ giáp mô hình nhỏ đột nhiên bay tới, dừng ở trước mặt Trương Binh.
Khoang buồng lái từ từ mở ra.
"Công dân Liên bang Trương Binh, mời vào chiến giáp cơ động tránh nạn." Giong nói của Nữ Thần Công Chính truyền tới từ trong chiến giáp.
Trương Binh không chút do dự nhảy vào chiến giáp cơ động.
Ở phía dưới hắn ta, tiếng máy móc chuyển động ầm ầm không ngừng vang lên.
Hệ thống hoả lực của tất cả cơ giáp đều đã được mở ra.
Từng ngọn lửa cháy đùng đùng phóng ra từ cơ giáp, cắt đứt sinh mạng của quái vật như cuồng phong cuốn lá rụng.
Tàn sát như một trận quét dọn đã được mở màn.
Mà trong nội bộ cơ giáp cỡ nhỏ đã giải cứu Trương Binh, thao tác trên giao diện màn sáng, bỗng nhiên nhảy ra một hàng chữ nhắc nhở lựa chọn.
"Xét thấy công dân Liên bang Trương Binh chưa từng làm việc với chiến giáp cơ động, phương án tránh nạn mà chiến giáp AI tự động tạo ra đã hoàn thành, ngài có muốn thi hành không?"
Trương Binh ngơ ngác nhìn hàng chữ này, nước mắt bất giác trào ra.
Thượng Nghị Viện.
Nơi này vốn còn đang náo nhiệt, ồn ào như một buổi chợ phiên, Tổng thống và nhóm Tham Nghị viên còn đang căng thẳng thảo luận.
Đúng lúc này, quang não của mọi người đồng loạt sáng lên, ai cũng nhanh chóng mở quang não ra, sau đó đột nhiên ngẩn người.
“Nữ Thần Công Chính! Ai cho cô quyền làm như vậy?” Một gã Tham Nghị viên tức giận rống lớn.
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính lại vô cùng nhu hòa: [Xét thấy tính thiết của sự việc và thời gian gấp rút nên tôi cho rằng tình hình trước mắt rất phù hợp với Hiến Pháp thứ 17, thứ 21, điều 37 của Liên Bang.]
Mọi người lục lại trí nhớ một lát, cuối cùng cũng hiểu được ngọn nguồn sự việc.
Có không ít người nhìn về phía một ông già có mái tóc muối tiêu đã được chải gọn cẩn thận.
Ông ta trầm tư hồi lâu, sau đó thở dài nói: “Hiến Pháp Liên Bang điều thứ 17, thứ 21 và 37 quả thực có quy định, cũng cho phép Nữ Thần Công Chính bỏ qua 37 điều khoản hạn chế thông thường, trực tiếp quyết định sách lược.”
Về mặt Hiến Pháp, ông ta là người có quyền uy diễn giải tốt nhất.
Lần đầu tiên mọi người không hẹn mà cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Điều này ít nhất có thể chứng minh là Nữ Thần Công Chính không vi phạm pháp luật cũng không có hành động vi phạm đến nhân loại.
Nhưng mà rất nhanh liền có không ít người lộ ra nụ cười khổ mang theo sự cam chịu.
Đầu tiên, Hiến Pháp Liên Bang – thứ đại biểu cho quyền lợi tối cao là không thể thay đổi, dù có muốn sửa hay khởi động lại trình tự phức tạp ấy thì giờ đây cũng không phải là thời điểm thích hợp...
Tiếp đó, Nữ Thần Công Chính là căn cứ vào logic của khoa học mà máy móc chấp hành mệnh lệnh, một khi quyết định sách lược thì phải chấp hành ngay lập tức.
Sự việc như vậy dù muốn cũng không thể xoay chuyển.
Sự việc như vậy có thể trách ai đây chứ?
Đột nhiên Tổng thống đứng lên, trầm giọng hỏi: “Nữ Thần Công Chính, tình hình hiện tại thế nào rồi?”
Nữ Thần Công Chính nói: [Mời các vị xem.]
Một luồng sáng xuất hiện trên đài chủ tịch.
[Trước mắt thì đã thành công giải cứu được 59812 người, số người được cứu sống đang được tăng lên.]
Trên mặt Tổng thống không hề có chút ý cười nào.
Ông ta nhìn chằm chằm vào mấy người Nghị viên phía dưới, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Nếu làm việc này sớm hơn thì rất nhiều người vô tội sẽ không chết.”
“Nhưng mà ông có nghĩ đến vấn đề sau đó không? Mỗi người đều có chiến giáp cơ động để sử dụng, như vậy thì mỗi người đều có thể giết người! Giết chết bất kỳ người nào!” Một gã Nghị viên nhảy dựng lên, hét lớn.
Ở hoàn cảnh trước mắt, tôi tin rằng chuyện đầu tiên người dân làm khi có vũ khí trong tay là bảo vệ bản thân.” Tổng thống đáp trả không chút nhượng bộ.
Tham nghị viên không khoan nhượng nói: “Đúng vậy, cầm lấy vũ khí để bảo vệ bản thân, còn sau đó thì sao? Đoạt đồ ăn, đoạt phụ nữ, đoạt nhà cửa, thành lập thế lực để chống lại chính phủ, chống lại quý tộc. Sau đó tại đây, quốc gia này còn có thể xưng là quốc gia không?”
Tổng thống thở dài, trầm giọng nói với ông ta: “Bởi vì phán đoán chưa chắc sẽ xảy ra mà cướp đoạt hy vọng sinh tồn của bọn họ, chúng ta làm như vậy là đúng à?”
Sắc mặt của Tham Nghị viên nọ trở nên khó coi, ông ta “hừ” một tiếng rồi đứng dậy đá ngã cửa đi ra.
Phi thuyền Thần Điện ở trạm Tinh Không.
[Người đề nghị: Cố Thanh Sơn, quyền hạn: Lãnh Tụ Tối Cao, đề nghị đưa ra phù hợp với Hiến pháp Liên bang, đã được tiếp nhận, đang tiến hành phán đoán...]
Trên màn sáng to lớn, toàn bộ đều là số liệu đang nhảy nhót điêng cuồng.
Đây chính là lần tính toán duy nhất vượt ngoài chức năng của Nữ Thần Công Chính từ khi sinh ra tới nay, gần như đã vượt qua tất cả những phép toán phức tạp mà con người có thể nhận thức được, khiến cho cả nhiệt độ của phi thuyền Thần Điệno đều tăng thêm 1 độ C.
Một khắc sau, một màn đủ để tái nhập vào sử sách văn minh đã ra đời.
Giọng nữ to lớn vang khắp cứ điểm Tinh Không, giống như là xét xử, càng giống như đang tuyên cáo.
[Công Chính tôi, không cho phép... đau khổ...]
Câu này vừa dứt, tốc độ chuyển động của số liệu trên màn sáng càng thay đổi nhanh hơn, giọng nữ cũng khôi phục sự lưu loát trôi chảy.
[Bắt đầu thi hành điều thứ ba mươi bảy của Hiến pháp Liên Bang.]
[Bắt đầu tổng hợp số liệu.]
Từng hình ảnh xuất hiện ở trên màn sáng.
Mỗi một hình ảnh, đều tràn đầy những con quỷ ăn thịt người cùng với những con quỷ giết người hung tàn, trên mỗi hình ảnh, tiếng gào thét tuyệt vọng cùng những giọt nước mắt không thể ngăn lại bi kịch xảy ra.
Mỗi một phút mỗi một giây, đều có sinh mạng đang sống sờ sờ biến thành thi thể lạnh như băng.
[Số liệu đã được thu thập xong, bắt đầu phân tích.]
[Phán đoán: trao quyền sử dụng cơ giáp cho toàn bộ người dân, sẽ có lợi cho sự tồn tại của nhân loại.]
[Ban phát tất cả cơ giáp AImới nhất.]
[Chính sách phát hành.]
[Lựa chọn chính sách có tỷ lệ thành công ở mức cao một, bảy, mười chín.]
[Thi hành!]
Nhà máy.
Trương Binh ngồi trên xà nhà, tuyệt vọng nhìn cảnh tượng phía dưới.
Tất cả những người bình thường trong nhà máy đều đã chết.
Những kẻ đang di chuyển ở dưới kia đều là những tên “thực khách” khao khát được ăn bữa tiệc linh đình tối nay.
Bọn họ đã không còn là con người nữa.
Có mấy người hai mắt đã biến thành màu đỏ, nghĩ đủ mọi cách, muốn leo lên xà ngang, nhưng đều bị gậy sắt của Trương Binh đánh cho lăn xuống.
Đây là nơi cao nhất, dễ thủ khó công.
Trương Binh biết, tuyệt đối không thể để bọn họ đi lên.
Mặc dù những tên mắt đỏ này không ăn thịt người, nhưng mà cả nhà máy hơn tám trăm người, có hơn một nửa là bị bọn họ giết chết.
Tại sao, tại sao phải như vậy?
Trong đầu Trương Binh trống rỗng.
Nếu như không phải đã từng làm ở lò mổ hai năm, Trương Binh cảm thấy mình đã sụp đổ từ lâu rồi.
Phía dưới, mấy tên quái vật mắt đỏ ấy không biết đã lôi được một cái thang dài từ đâu đến.
Ngay sau đó, lại là hai cái thang dài.
Bọn họ không giống với những con quái vật chỉ biết ăn thi thể kia, bọn họ biết suy tính, có trí khôn.
Xong rồi, Trương Binh nhìn một màn này, trái tim dần dần chìm đến đáy cốc.
Hắn ta đứng lên, suy nghĩ mình nên vật lộn đến giây phút cuối cùng, hay là trực tiếp cắm đầu xuống dưới, ngã thẳng từ trên xà nhà này xuống.
Bỗng nhiên, quang não trong ngực Trương Binh tự động sáng lên.
"Đã tìm kiếm được sóng não của người bình thường, bắt đầu cứu viện." Giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên.
Nói xong câu này, quang não lại tối đen.
Trương Binh ngẩn ngơ, hắn ta không nghe thấy lời nào khác, chỉ bắt được hai chữ rõ ràng "Cứu viện".
Một khắc sau, bên ngoài vang lên tiếng nổ rền vang của động cơ to lớn.
Cửa nhà máy bị một sức lực cường đại đánh vỡ.
Mấy mô hình sắt thép cỡ lớn chói lọi toả ra sự lạnh lẽo xuất hiện ở cửa chính.
Một chiếc cơ giáp mô hình nhỏ đột nhiên bay tới, dừng ở trước mặt Trương Binh.
Khoang buồng lái từ từ mở ra.
"Công dân Liên bang Trương Binh, mời vào chiến giáp cơ động tránh nạn." Giong nói của Nữ Thần Công Chính truyền tới từ trong chiến giáp.
Trương Binh không chút do dự nhảy vào chiến giáp cơ động.
Ở phía dưới hắn ta, tiếng máy móc chuyển động ầm ầm không ngừng vang lên.
Hệ thống hoả lực của tất cả cơ giáp đều đã được mở ra.
Từng ngọn lửa cháy đùng đùng phóng ra từ cơ giáp, cắt đứt sinh mạng của quái vật như cuồng phong cuốn lá rụng.
Tàn sát như một trận quét dọn đã được mở màn.
Mà trong nội bộ cơ giáp cỡ nhỏ đã giải cứu Trương Binh, thao tác trên giao diện màn sáng, bỗng nhiên nhảy ra một hàng chữ nhắc nhở lựa chọn.
"Xét thấy công dân Liên bang Trương Binh chưa từng làm việc với chiến giáp cơ động, phương án tránh nạn mà chiến giáp AI tự động tạo ra đã hoàn thành, ngài có muốn thi hành không?"
Trương Binh ngơ ngác nhìn hàng chữ này, nước mắt bất giác trào ra.
Thượng Nghị Viện.
Nơi này vốn còn đang náo nhiệt, ồn ào như một buổi chợ phiên, Tổng thống và nhóm Tham Nghị viên còn đang căng thẳng thảo luận.
Đúng lúc này, quang não của mọi người đồng loạt sáng lên, ai cũng nhanh chóng mở quang não ra, sau đó đột nhiên ngẩn người.
“Nữ Thần Công Chính! Ai cho cô quyền làm như vậy?” Một gã Tham Nghị viên tức giận rống lớn.
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính lại vô cùng nhu hòa: [Xét thấy tính thiết của sự việc và thời gian gấp rút nên tôi cho rằng tình hình trước mắt rất phù hợp với Hiến Pháp thứ 17, thứ 21, điều 37 của Liên Bang.]
Mọi người lục lại trí nhớ một lát, cuối cùng cũng hiểu được ngọn nguồn sự việc.
Có không ít người nhìn về phía một ông già có mái tóc muối tiêu đã được chải gọn cẩn thận.
Ông ta trầm tư hồi lâu, sau đó thở dài nói: “Hiến Pháp Liên Bang điều thứ 17, thứ 21 và 37 quả thực có quy định, cũng cho phép Nữ Thần Công Chính bỏ qua 37 điều khoản hạn chế thông thường, trực tiếp quyết định sách lược.”
Về mặt Hiến Pháp, ông ta là người có quyền uy diễn giải tốt nhất.
Lần đầu tiên mọi người không hẹn mà cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Điều này ít nhất có thể chứng minh là Nữ Thần Công Chính không vi phạm pháp luật cũng không có hành động vi phạm đến nhân loại.
Nhưng mà rất nhanh liền có không ít người lộ ra nụ cười khổ mang theo sự cam chịu.
Đầu tiên, Hiến Pháp Liên Bang – thứ đại biểu cho quyền lợi tối cao là không thể thay đổi, dù có muốn sửa hay khởi động lại trình tự phức tạp ấy thì giờ đây cũng không phải là thời điểm thích hợp...
Tiếp đó, Nữ Thần Công Chính là căn cứ vào logic của khoa học mà máy móc chấp hành mệnh lệnh, một khi quyết định sách lược thì phải chấp hành ngay lập tức.
Sự việc như vậy dù muốn cũng không thể xoay chuyển.
Sự việc như vậy có thể trách ai đây chứ?
Đột nhiên Tổng thống đứng lên, trầm giọng hỏi: “Nữ Thần Công Chính, tình hình hiện tại thế nào rồi?”
Nữ Thần Công Chính nói: [Mời các vị xem.]
Một luồng sáng xuất hiện trên đài chủ tịch.
[Trước mắt thì đã thành công giải cứu được 59812 người, số người được cứu sống đang được tăng lên.]
Trên mặt Tổng thống không hề có chút ý cười nào.
Ông ta nhìn chằm chằm vào mấy người Nghị viên phía dưới, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Nếu làm việc này sớm hơn thì rất nhiều người vô tội sẽ không chết.”
“Nhưng mà ông có nghĩ đến vấn đề sau đó không? Mỗi người đều có chiến giáp cơ động để sử dụng, như vậy thì mỗi người đều có thể giết người! Giết chết bất kỳ người nào!” Một gã Nghị viên nhảy dựng lên, hét lớn.
Ở hoàn cảnh trước mắt, tôi tin rằng chuyện đầu tiên người dân làm khi có vũ khí trong tay là bảo vệ bản thân.” Tổng thống đáp trả không chút nhượng bộ.
Tham nghị viên không khoan nhượng nói: “Đúng vậy, cầm lấy vũ khí để bảo vệ bản thân, còn sau đó thì sao? Đoạt đồ ăn, đoạt phụ nữ, đoạt nhà cửa, thành lập thế lực để chống lại chính phủ, chống lại quý tộc. Sau đó tại đây, quốc gia này còn có thể xưng là quốc gia không?”
Tổng thống thở dài, trầm giọng nói với ông ta: “Bởi vì phán đoán chưa chắc sẽ xảy ra mà cướp đoạt hy vọng sinh tồn của bọn họ, chúng ta làm như vậy là đúng à?”
Sắc mặt của Tham Nghị viên nọ trở nên khó coi, ông ta “hừ” một tiếng rồi đứng dậy đá ngã cửa đi ra.
Bình luận facebook