Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1395
"Kết quả của dự đoán chính là phải để cho cô ấy mỉm cười chân thành. Chỉ cần cô ấy cười thật lòng, nguyền rủa sẽ giải trừ ngay lập tức!"
Người khổng lồ hạ giọng nói: "Tất cả mọi người suy đoán ra ý tứ hàm súc của việc này, theo như cách nói của Nhân tộc các ngươi thì là phải "cua" được cô ấy!"
Cố Thanh Sơn trầm tư: "Đúng là ta từng nghe chuyện cổ tích về người đẹp ngủ trong rừng..."
Người khổng lồ lập tức dùng một ngón tay chọc chọc bộ ngực hắn, cảnh cáo: "Chỉ có thể lấy lòng, không thể có ý nghĩ xấu! Nếu như ngươi dám hôn nàng trước khi lồi nguyền được giải trừ, ta cam đoan ngươi sẽ không chịu nổi, còn ta thì không thể không khai chiến với Thiên Phụ."
"Ta không phải người như vậy, ta chỉ nói là chuyện này khá giống." Cố Thanh Sơn giải thích.
Người khổng lồ nói: "Phải nhớ, chỉ khi hoàn thành ủy thác khó khăn này thì ta mới có thể đạt được một khoản tiền từ Thiên phụ, theo đó ngươi mới có thể có cái gậy bảy màu đây."
"Cho nên bây giờ ngươi phải đi thôi, đến thời điểm một trăm chín mươi triệu năm trước! Nhất định phải hoàn thành chuyện này!"
Người khổng lồ niệm chú ngữ.
Thư ủy thác trong tay Cố Thanh Sơn lập tức bốc cháy.
Ngọn lửa bao phủ hắn, khiến hắn biến mất trong nháy mắt, không thấy đâu nữa.
Người khổng lồ suy tư một lát, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Hình như là sức mạnh bên Kỳ quỷ... Dùng sức mạnh của thế giới Phủ Bụi để chống lại sức mạnh của thế giới Phủ Bụi..."
"Hi vọng là ta không làm sai!"
Nói đến đây, Người khổng lồ chỉ cảm thấy lông tơ phía sau dựng ngược lên, không nhịn được bèn rùng mình một cái.
Ở nơi khác.
Một trăm chín mươi triệu năm trước.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình đang đứng ở phía trước một cây cầu treo lơ lửng giữa trời.
Cây cầu bị một cánh cửa sắt khóa lại, không thể qua lại.
Ở đầu cầu bên kia, một tòa giáo đường lớn trang nghiêm lơ lửng ở giữa không trung.
Ngoài cửa sắt đã có một số người đứng ở đó.
Lúc Cố Thanh Sơn mới xuất hiện, những người này nhìn hắn một chút, nhưng rất nhanh đã không nhìn nữa.
Còn chưa kịp nghe bọn họ nói gì thì trên bầu trời đã vang lên một giọng nói.
"Một nhóm người này đã đủ rồi, đóng đảo hoang lại!"
"Vâng."
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo bào trắng, khuôn mặt bị che bởi mũ trùm, đang đứng giữa không trung.
Vô số tia sáng màu vàng kim tạo thành hai cái cánh sau lưng hắn ta, có vẻ uy nghiêm vô tận.
Người đàn ông này cầm một quyển sách ủy nhiệm, dựa theo trang đầu mà đọc thì thầm: "Người thứ nhất, núi Thánh Chủ, Thánh tử, Sâm."
Người đàn ông tên là Sâm đứng dậy đi ra từ trong đám người.
Đây là một người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan rõ ràng.
"Thiên phụ đại nhân, ngài hãy yên tâm! Tôi đã tìm được bảo vật có thể giải cứu Sương." Người đàn ông nói.
"Hi vọng là vậy! Nếu là thật, ta sẽ ban thưởng cho nhà ngươi thật hậu hĩnh. Đi đi!" Người trên trời kia nói.
Cửa sắt trước cây cầu treo lơ lửng đột nhiên rộng mở.
Chỉ thấy cả cây cầu lơ lửng giữa không trung ấy thông thẳng với giáo đường hùng vĩ, dưới cầu là vực sâu không nhìn thấy đáy.
Cửa chính của giáo đường từ từ mở ra.
Đám người nhìn vào bên trong cửa, chỉ thấy một bức tượng đá bị giam lại bởi vô số hào quang lấp lánh ở đại sảnh của giáo đường.
Nhưng đây cũng không phải là tượng đá nguyên khối, bởi vì phần đầu của nó vẫn là người.
Có thể trông thấy loáng thoáng là một cô gái.
"Xem ta tới cứu nàng!"
Người đàn ông kia nói rồi bước lên cầu.
Hắn ta đi được bảy tám bước thì đột nhiên khôi giáp và quần áo trên người biến mất hết.
Sau đó là máu và thịt.
Cuối cùng chỉ còn lại một cái đầu lâu, vẫn đi về phía trước.
Mọi người không nhịn được, kêu lên ầm ĩ.
Đầu lâu quay đầu, nhìn tất cả mọi người.
"Có thể giữ yên lặng hay không? Ta đây là muốn chữa bệnh cho Sương muội muội. Ai quấy rầy cô ấy, hậu quả thì ta không nói các ngươi cũng biết."
Đầu lâu nhắc nhở rất trang nghiêm.
Một cơn gió thổi tới.
Vừa khéo lúc này đầu lâu quay người, chuẩn bị tiếp tục tiến lên.
Gió thổi qua nó, lập tức tất cả xương cốt tản ra, rơi xuống đầy đất.
Mọi người chờ trong chốc lát.
Chỉ thấy các mảnh vụn của đầu lâu cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Hoá ra hắn đã chết!
Trên bầu trời vang lên giọng nói của Thiên phụ: "Sau khi Thiên sứ Thánh Vịnh bị giam cầm, lời nguyền trên thân có phạm vi ảnh hưởng khá rộng..."
"Trước hết các ngươi phải tìm biện pháp đi qua cầu, đến trước mặt nàng, sau đó mới có thể trò chuyện cùng với nàng, thử giúp nàng cười!"
Nói xong, Thiên phụ cầm lấy lá thư ủy thác thứ hai, thì thầm: "Vua tộc Phi Linh, Đằng Dạ."
Chỉ thấy một người đàn ông thân hình cường tráng vượt ra khỏi mọi người.
Gã cười lạnh nói: "Không có chút đầu óc nào, chỉ dựa vào bảo vật thì làm được cái gì?"
Dứt lời, thân hình gã lóe lên, nháy mắt đã vượt qua toàn bộ cây cầu dài.
Lúc rơi xuống đất, mọi người lại trơ mắt nhìn toàn bộ thân hình gã hóa thành xương trắng, rồi lại tiếp tục hóa thành tro bụi.
Câu nói tiếp theo của gã cũng vừa vặn xuất hiện:
"Nhìn đi, chẳng phải ta đã tới rồi đây sao?"
Xung quanh yên tĩnh một hồi.
Có vài người khẽ cắn môi, thân hình biến mất ngay tại chỗ.
Thiên phụ không hề bị lay động, hờ hững nói: "Đi quá nhanh, lực lượng nguyền rủa sẽ nhanh chóng nhân lên theo, bộc phát càng mạnh mẽ hơn."
Ông ta lại rút một lá thư ủy thác khác ra, thì thầm: " Atula của Lục Đạo, Hầu Đa La."
Người thứ ba vượt ra khỏi mọi người.
Chỉ thấy cái tên Atula Hầu Đa La này giắt đầy các loại binh khí phía sau lưng.
Sắc mặt hắn ta rất nghiêm túc, bước lên cầu treo.
"Chiến!"
Một tiếng quát to vang lên.
Atula lấy binh khí ra, bắt đầu thi triển toàn lực.
Sức mạnh và kỹ xảo của hắn ta đều đạt đến đỉnh cao, liên tiếp khơi ra vô số sức mạnh mạnh mẽ giáng lâm xuống, bám vào người hắn ta.
Những sức mạnh này tràn đầy sự tang thương, có khi còn phát ra âm thanh của một câu thần chú nào đó, tựa như là đến từ thời đại xa xưa vậy.
Dưới sự bảo vệ của những sức mạnh này, Atula đi một mạch qua cầu treo.
Hắn ta thành công rồi!
Tất cả mọi người đều có vẻ bất ngờ.
Chỉ thấy Atula đã đi vào giáo đường, đến trước mặt Thiên sứ Thánh Vịnh.
Hắn ta vừa liều mạng phóng ra đủ loại chiêu thức, vừa nói: "Thiên sứ Thánh Vịnh, mau cười đi!"
Thiên Sứ Thánh Vịnh nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: "Sao ta lại phải cười?"
Giọng nói của cô vô cùng lạnh lẽo, nhưng vẫn uyển chuyển du dương như cũ. Tựa như ảo mộng, khiến người nghe khó quên.
Atula bay giữa không trung, các chiêu thức tràn ngập trên tay, miệng nói: "Cười mới có thể giải trừ lời nguyền trên người cô!"
Thiên sứ Thánh Vịnh thất vọng nói: "Ngươi hoàn toàn không biết rõ tình trạng của ta, ta không thể tự mỉm cười được."
Atula đổ mồ hôi đầm đìa, thả ra hết đại chiêu này đến đại chiêu khác, những sức mạnh này đánh vào giáo đường thì biến mất không một tiếng động.
Nhân thời gian rảnh rỗi, hắn ta phóng mấy thuật pháp giải trừ về phía Thiên sứ Thánh Vịnh.
Đây là thuật giải trừ mạnh nhất mà hắn ta biết.
Thế nhưng không có tác dụng gì.
Atula hết cách, đành phải hét lớn: "Một chiêu cuối cùng, ta kể chuyện cười cho cô nghe."
Thiên sứ Thánh Vịnh nói: "Kể đi!"
Atula bắt đầu kể: "Có một ngày, khi ta luyện công xong, về nhà nằm ở trên giường kể chuyện tiếu lâm cho vợ ta. Vợ ta không cười, chỉ nhìn ta đầy căng thẳng, cô đoán xem là vì sao?"
Thiên sứ Thánh Vịnh lạnh lùng nói: "Dưới giường có người đàn ông đang cười."
Atula ngẩn ngơ, không cam lòng hỏi: "Sao cô biết?"
Thiên sứ Thánh Vịnh nghẹn ngào: "Ta đã nghe qua vô số truyện cười và hài kịch trên khắp thế giới, thế nhưng cho dù truyện cười hay đến mấy ta cũng chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, căn bản là không cười nổi. Ngươi có thể hiểu được sự đau khổ này không?"
Atula chấn động toàn thân, dáng vẻ như bị đả kích nặng nề.
"Sao lại như thế? Vậy mà ta còn ngồi học thuộc cả ba trăm truyện cười, đáng ghét thật!"
Mọi người: "..."
Yên tĩnh như chết.
Cố Thanh Sơn trông thấy Thiên Phụ cũng hơi lảo đảo giữa không trung.
Thiên sứ Thánh Vịnh vốn là Đại Thiên Sứ mạnh mẽ, tinh khiết và xinh đẹp, chuyên quản lý tất cả Thần uy, ca ngợi Thiên Phụ, dùng lời nói đánh thắng mọi sự vật.
Kết quả, vì để giải trừ lời nguyền, cô lại trở thành vua hài kịch.
Người khổng lồ hạ giọng nói: "Tất cả mọi người suy đoán ra ý tứ hàm súc của việc này, theo như cách nói của Nhân tộc các ngươi thì là phải "cua" được cô ấy!"
Cố Thanh Sơn trầm tư: "Đúng là ta từng nghe chuyện cổ tích về người đẹp ngủ trong rừng..."
Người khổng lồ lập tức dùng một ngón tay chọc chọc bộ ngực hắn, cảnh cáo: "Chỉ có thể lấy lòng, không thể có ý nghĩ xấu! Nếu như ngươi dám hôn nàng trước khi lồi nguyền được giải trừ, ta cam đoan ngươi sẽ không chịu nổi, còn ta thì không thể không khai chiến với Thiên Phụ."
"Ta không phải người như vậy, ta chỉ nói là chuyện này khá giống." Cố Thanh Sơn giải thích.
Người khổng lồ nói: "Phải nhớ, chỉ khi hoàn thành ủy thác khó khăn này thì ta mới có thể đạt được một khoản tiền từ Thiên phụ, theo đó ngươi mới có thể có cái gậy bảy màu đây."
"Cho nên bây giờ ngươi phải đi thôi, đến thời điểm một trăm chín mươi triệu năm trước! Nhất định phải hoàn thành chuyện này!"
Người khổng lồ niệm chú ngữ.
Thư ủy thác trong tay Cố Thanh Sơn lập tức bốc cháy.
Ngọn lửa bao phủ hắn, khiến hắn biến mất trong nháy mắt, không thấy đâu nữa.
Người khổng lồ suy tư một lát, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Hình như là sức mạnh bên Kỳ quỷ... Dùng sức mạnh của thế giới Phủ Bụi để chống lại sức mạnh của thế giới Phủ Bụi..."
"Hi vọng là ta không làm sai!"
Nói đến đây, Người khổng lồ chỉ cảm thấy lông tơ phía sau dựng ngược lên, không nhịn được bèn rùng mình một cái.
Ở nơi khác.
Một trăm chín mươi triệu năm trước.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình đang đứng ở phía trước một cây cầu treo lơ lửng giữa trời.
Cây cầu bị một cánh cửa sắt khóa lại, không thể qua lại.
Ở đầu cầu bên kia, một tòa giáo đường lớn trang nghiêm lơ lửng ở giữa không trung.
Ngoài cửa sắt đã có một số người đứng ở đó.
Lúc Cố Thanh Sơn mới xuất hiện, những người này nhìn hắn một chút, nhưng rất nhanh đã không nhìn nữa.
Còn chưa kịp nghe bọn họ nói gì thì trên bầu trời đã vang lên một giọng nói.
"Một nhóm người này đã đủ rồi, đóng đảo hoang lại!"
"Vâng."
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo bào trắng, khuôn mặt bị che bởi mũ trùm, đang đứng giữa không trung.
Vô số tia sáng màu vàng kim tạo thành hai cái cánh sau lưng hắn ta, có vẻ uy nghiêm vô tận.
Người đàn ông này cầm một quyển sách ủy nhiệm, dựa theo trang đầu mà đọc thì thầm: "Người thứ nhất, núi Thánh Chủ, Thánh tử, Sâm."
Người đàn ông tên là Sâm đứng dậy đi ra từ trong đám người.
Đây là một người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan rõ ràng.
"Thiên phụ đại nhân, ngài hãy yên tâm! Tôi đã tìm được bảo vật có thể giải cứu Sương." Người đàn ông nói.
"Hi vọng là vậy! Nếu là thật, ta sẽ ban thưởng cho nhà ngươi thật hậu hĩnh. Đi đi!" Người trên trời kia nói.
Cửa sắt trước cây cầu treo lơ lửng đột nhiên rộng mở.
Chỉ thấy cả cây cầu lơ lửng giữa không trung ấy thông thẳng với giáo đường hùng vĩ, dưới cầu là vực sâu không nhìn thấy đáy.
Cửa chính của giáo đường từ từ mở ra.
Đám người nhìn vào bên trong cửa, chỉ thấy một bức tượng đá bị giam lại bởi vô số hào quang lấp lánh ở đại sảnh của giáo đường.
Nhưng đây cũng không phải là tượng đá nguyên khối, bởi vì phần đầu của nó vẫn là người.
Có thể trông thấy loáng thoáng là một cô gái.
"Xem ta tới cứu nàng!"
Người đàn ông kia nói rồi bước lên cầu.
Hắn ta đi được bảy tám bước thì đột nhiên khôi giáp và quần áo trên người biến mất hết.
Sau đó là máu và thịt.
Cuối cùng chỉ còn lại một cái đầu lâu, vẫn đi về phía trước.
Mọi người không nhịn được, kêu lên ầm ĩ.
Đầu lâu quay đầu, nhìn tất cả mọi người.
"Có thể giữ yên lặng hay không? Ta đây là muốn chữa bệnh cho Sương muội muội. Ai quấy rầy cô ấy, hậu quả thì ta không nói các ngươi cũng biết."
Đầu lâu nhắc nhở rất trang nghiêm.
Một cơn gió thổi tới.
Vừa khéo lúc này đầu lâu quay người, chuẩn bị tiếp tục tiến lên.
Gió thổi qua nó, lập tức tất cả xương cốt tản ra, rơi xuống đầy đất.
Mọi người chờ trong chốc lát.
Chỉ thấy các mảnh vụn của đầu lâu cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Hoá ra hắn đã chết!
Trên bầu trời vang lên giọng nói của Thiên phụ: "Sau khi Thiên sứ Thánh Vịnh bị giam cầm, lời nguyền trên thân có phạm vi ảnh hưởng khá rộng..."
"Trước hết các ngươi phải tìm biện pháp đi qua cầu, đến trước mặt nàng, sau đó mới có thể trò chuyện cùng với nàng, thử giúp nàng cười!"
Nói xong, Thiên phụ cầm lấy lá thư ủy thác thứ hai, thì thầm: "Vua tộc Phi Linh, Đằng Dạ."
Chỉ thấy một người đàn ông thân hình cường tráng vượt ra khỏi mọi người.
Gã cười lạnh nói: "Không có chút đầu óc nào, chỉ dựa vào bảo vật thì làm được cái gì?"
Dứt lời, thân hình gã lóe lên, nháy mắt đã vượt qua toàn bộ cây cầu dài.
Lúc rơi xuống đất, mọi người lại trơ mắt nhìn toàn bộ thân hình gã hóa thành xương trắng, rồi lại tiếp tục hóa thành tro bụi.
Câu nói tiếp theo của gã cũng vừa vặn xuất hiện:
"Nhìn đi, chẳng phải ta đã tới rồi đây sao?"
Xung quanh yên tĩnh một hồi.
Có vài người khẽ cắn môi, thân hình biến mất ngay tại chỗ.
Thiên phụ không hề bị lay động, hờ hững nói: "Đi quá nhanh, lực lượng nguyền rủa sẽ nhanh chóng nhân lên theo, bộc phát càng mạnh mẽ hơn."
Ông ta lại rút một lá thư ủy thác khác ra, thì thầm: " Atula của Lục Đạo, Hầu Đa La."
Người thứ ba vượt ra khỏi mọi người.
Chỉ thấy cái tên Atula Hầu Đa La này giắt đầy các loại binh khí phía sau lưng.
Sắc mặt hắn ta rất nghiêm túc, bước lên cầu treo.
"Chiến!"
Một tiếng quát to vang lên.
Atula lấy binh khí ra, bắt đầu thi triển toàn lực.
Sức mạnh và kỹ xảo của hắn ta đều đạt đến đỉnh cao, liên tiếp khơi ra vô số sức mạnh mạnh mẽ giáng lâm xuống, bám vào người hắn ta.
Những sức mạnh này tràn đầy sự tang thương, có khi còn phát ra âm thanh của một câu thần chú nào đó, tựa như là đến từ thời đại xa xưa vậy.
Dưới sự bảo vệ của những sức mạnh này, Atula đi một mạch qua cầu treo.
Hắn ta thành công rồi!
Tất cả mọi người đều có vẻ bất ngờ.
Chỉ thấy Atula đã đi vào giáo đường, đến trước mặt Thiên sứ Thánh Vịnh.
Hắn ta vừa liều mạng phóng ra đủ loại chiêu thức, vừa nói: "Thiên sứ Thánh Vịnh, mau cười đi!"
Thiên Sứ Thánh Vịnh nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: "Sao ta lại phải cười?"
Giọng nói của cô vô cùng lạnh lẽo, nhưng vẫn uyển chuyển du dương như cũ. Tựa như ảo mộng, khiến người nghe khó quên.
Atula bay giữa không trung, các chiêu thức tràn ngập trên tay, miệng nói: "Cười mới có thể giải trừ lời nguyền trên người cô!"
Thiên sứ Thánh Vịnh thất vọng nói: "Ngươi hoàn toàn không biết rõ tình trạng của ta, ta không thể tự mỉm cười được."
Atula đổ mồ hôi đầm đìa, thả ra hết đại chiêu này đến đại chiêu khác, những sức mạnh này đánh vào giáo đường thì biến mất không một tiếng động.
Nhân thời gian rảnh rỗi, hắn ta phóng mấy thuật pháp giải trừ về phía Thiên sứ Thánh Vịnh.
Đây là thuật giải trừ mạnh nhất mà hắn ta biết.
Thế nhưng không có tác dụng gì.
Atula hết cách, đành phải hét lớn: "Một chiêu cuối cùng, ta kể chuyện cười cho cô nghe."
Thiên sứ Thánh Vịnh nói: "Kể đi!"
Atula bắt đầu kể: "Có một ngày, khi ta luyện công xong, về nhà nằm ở trên giường kể chuyện tiếu lâm cho vợ ta. Vợ ta không cười, chỉ nhìn ta đầy căng thẳng, cô đoán xem là vì sao?"
Thiên sứ Thánh Vịnh lạnh lùng nói: "Dưới giường có người đàn ông đang cười."
Atula ngẩn ngơ, không cam lòng hỏi: "Sao cô biết?"
Thiên sứ Thánh Vịnh nghẹn ngào: "Ta đã nghe qua vô số truyện cười và hài kịch trên khắp thế giới, thế nhưng cho dù truyện cười hay đến mấy ta cũng chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, căn bản là không cười nổi. Ngươi có thể hiểu được sự đau khổ này không?"
Atula chấn động toàn thân, dáng vẻ như bị đả kích nặng nề.
"Sao lại như thế? Vậy mà ta còn ngồi học thuộc cả ba trăm truyện cười, đáng ghét thật!"
Mọi người: "..."
Yên tĩnh như chết.
Cố Thanh Sơn trông thấy Thiên Phụ cũng hơi lảo đảo giữa không trung.
Thiên sứ Thánh Vịnh vốn là Đại Thiên Sứ mạnh mẽ, tinh khiết và xinh đẹp, chuyên quản lý tất cả Thần uy, ca ngợi Thiên Phụ, dùng lời nói đánh thắng mọi sự vật.
Kết quả, vì để giải trừ lời nguyền, cô lại trở thành vua hài kịch.