Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1396
Còn Reneedol, sau khi đạt được bảo vật của thế giới Phủ Bụi, tuy trở nên vô cùng mạnh mẽ nhưng lại giết sạch vạn thần ngay lập tức.
Chẳng lẽ thế giới Phủ Bụi thật sự kinh khủng như vậy ư?
Cố Thanh Sơn trầm tư.
Trong giáo đường, trận cước của Atula đại loạn, chiêu thức đột nhiên xuất hiện sơ hở.
Một chớp mắt tiếp theo, hắn ta tung ra một chiêu, nhưng không thấy bất kỳ lực lượng nào ở trong hư không giáng lâm xuống che chở cho hắn.
"Không hay rồi!"
Atula hét lớn.
Cả người hắn ta đột nhiên hóa thành xương trắng, lại tan thành mây khói, hoàn toàn biến mất không thấy nữa.
Thất bại, có nghĩa là chết.
Thiên Phụ thở dài một tiếng, lắc đầu, tiện tay rút ra lá thư ủy thác tiếp theo.
"Kế tiếp... ừm..."
Thiên Phụ có vẻ khá bất ngờ, thì thầm:
"... Đến từ tầng mây, lính đánh thuê của Người khổng lồ Nguyên thủy, Cố Thanh Sơn."
Cố Thanh Sơn đi tới từ trong đám người.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Hắn dùng thần niệm hỏi.
Địa kiếm đáp: "Lời nguyền nọ là một loại sức mạnh có sự sống, khi nó tới gần ngươi thì chắc chắn sẽ biến thành sự tồn tại gần như vô hình."
Cố Thanh Sơn nói: "Nói cách khác, ngươi có thể chém chết nó?"
Địa kiếm đáp: "Đúng, chắc là ta có thể khiến nó không thể tới gần cơ thể ngươi, nhưng cái này còn phụ thuộc vào hồn lực và kiếm thuật của ngươi. Ngươi nhất định phải dùng kiếm thi triển ra những chiêu thức không có chút sơ hở nào!"
Cố Thanh Sơn đi đến cánh cửa sắt phía trước cầu, trầm tư hỏi: "Nếu ta kết hợp Địa Quyết và Ly Hỏa lại thì sao? Có thể làm tốt hơn hay không?"
Địa kiếm nói: "Thử một chút mới biết được. Haiz, dù sao thì ta cũng am hiểu giết chóc hơn là phòng ngự, nếu Lục Giới Thần Sơn kiếm ở đây thì tốt rồi! Cô ấy chuyên cắt hết thuật pháp, nói không chừng có thể đối phó lời nguyền."
Sơn Nữ đang đóng giả Cố Thanh Sơn, tiến về vương quốc Kinh Cức cùng với đám Đại Ca.
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
Hắn nhanh chóng nghĩ tới tất cả các mánh khoé.
Đối với lời nguyền đến từ thế giới Phủ Bụi này, tin tức biết được cũng không tính là nhiều, chỉ có thể đi bước nào thì lo bước đấy thôi.
Cố Thanh Sơn đưa tay đẩy cửa sắt ra.
"Lên!" Hắn thấp giọng nói.
"Được." Địa kiếm đáp.
Cố Thanh Sơn đạp một bước, đi đến cầu treo.
Gió nhẹ mơn man.
Một sức mạnh đầy thù địch nào đó theo gió ập đến từ bốn phương tám hướng.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn càng mãnh liệt hơn, cầm kiếm đi về phía trước.
Chỉ một thoáng, vô số ánh kiếm nhỏ như lông trâu bốc lên trên trường kiếm, giao kích trong hư không vô số lần.
Hỏa Hủy kiếm pháp, trảm thuật, Ly Hỏa!
Thần thông của Địa kiếm - Địa Quyết!
Sức mạnh của trường kiếm và Thần kỹ Atula hoà vào nhau, ngưng tụ thành một thức kiếm kỹ.
Cố Thanh Sơn giơ cao kiếm, chỉ một cái.
Ngọn lửa ầm ầm sinh ra, chém về phía hư không.
Mấy chục tiếng hét thảm bỗng vang lên.
Ánh mắt Thiên Phụ từ trong tầng mây nhìn xuống.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đang vây xem đồng thời thay đổi.
Một kiếm này dường như chém trúng cái gì đó!
Trước đó những người kia cùng lắm cũng chỉ có thể giữ cho mình không bị lời nguyền ăn mòn, mà bây giờ, cuối cùng cũng có người tiến thêm được một bước, chống lại lời nguyền kia!
"Cơ hội tốt!"
Cố Thanh Sơn niệm một tiếng, toàn thân phóng ra vô số tia lửa điện màu lam.
"Rốt cuộc là tên gian ác nào quấy phá? Cút ra đây cho ta!" Cố Thanh Sơn phẫn nộ quát.
Chỉ thấy hư không sinh ra vô số ánh chớp, ngưng tụ thành từng chùm ánh sáng lung linh, không ngừng xoay chung quanh trường kiếm trong tay của hắn.
Một chớp mắt tiếp theo...
Ánh chớp ngưng tụ thành một màn ánh sáng, biến thành một đóa hoa sen màu lam nở rộ.
Đây là kỹ năng tổng hợp "Kinh Mộng" và Bí kiếm "Họa Ảnh" của Thần thông Lôi Điện, sau khi Cố Thanh Sơn nắm giữ kiếm pháp của Thần Vương Atula thì đã dần dần sáng tạo ra kỹ năng tổng hợp mới.
Bí kiếm - Lôi Ảnh.
Màn ánh sáng sinh ra rồi biến mất, khuấy động hư không.
Từng sự tồn tại vô hình bị ánh chớp và lưỡi kiếm quét trúng, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích được.
"Hizzz..."
"... A... Đáng hận..."
"Sinh mệnh..."
"Diệt vong!"
Vô số giọng nói ác độc lải nhải liên miên trong hư không.
Hiển nhiên, kiếm chiêu của Cố Thanh Sơn vẫn chưa làm bọn chúng bị thương, chẳng qua là uy lực của Kinh Mộng khiến bọn chúng tạm thời không thể di chuyển.
Giọng nói nặng nề như núi của Địa kiếm bỗng nhiên vang lên: "Chưa trừ diệt lời nguyền thì không giết hết được, tấn công cũng không có tác dụng gì."
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Hắn cũng thấy rõ rồi. Những vật này đều đến từ lời nguyền, giết chết một hai con thì cũng vô dụng.
May mắn là trước khi đi, Hắc Bạch Song Xà đã trợ giúp mình khôi phục sức mạnh bị tiêu hao.
Giết thẳng một đường cũng không coi vào đâu.
Thế nhưng không tiêu trừ lời nguyền, mình cũng không có cách nào chống đỡ quá lâu, càng đừng nói tới việc giải cứu Thiên Sứ Thánh Vịnh.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ.
Phải làm Thiên Sứ Thánh Vịnh cười thì lời nguyền mới được giải trừ.
...
... Không đúng!
Cố Thanh Sơn thay đổi góc độ, tiếp tục suy nghĩ.
Trước mình, e rằng đã có vô số người đến Đảo hoang Thời gian để cứu Thiên Sứ Thánh Vịnh.
Bọn họ còn chưa giúp Thiên Sứ Thánh Vịnh cười được.
Kể cả chính Thiên Sứ Thánh Vịnh cũng nghĩ hết biện pháp, vẫn không thể bật cười.
Mình thì có biện pháp gì có thể làm cho cô ấy cười chứ?
Mình cũng không phải Diệp Phi Ly.
Không có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ.
Đã như vậy, đành phải nghĩ chuyện này theo lối ngược lại.
Lý do Thiên Sứ Thánh Vịnh không cười nổi là bởi vì cô đã trúng một lời nguyền nào đó của thế giới Phủ Bụi.
Nếu mình không thèm quan tâm cô ấy cười hay không, chỉ tập trung tinh lực để trực tiếp tiêu diệt lời nguyền, vậy thì cô ấy sẽ tự khôi phục.
Căn bản là không cần phải để ý đến cô ấy có cười được không, cũng vẫn có thể giải quyết chuyện này!
Thế nhưng diệt trừ lời nguyền nói nghe thì dễ, ngay cả Thiên Phụ còn bó tay toàn tập cơ mà.
Sự tồn tại như Người khổng lồ Nguyên thủy, dám chắc đã sớm được mời đến xem Thiên Sứ Thánh Vịnh, nhưng nó cũng không thể làm được gì.
Nhiều vị đại năng như vậy mà cũng không thể diệt trừ lời nguyền này.
Địa kiếm cũng đã nói, chém cũng không chết hết được.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Năm giây...
Những sự tồn tại vô hình trong hư không kia đã tự do, ẩn nấp đi một lần nữa.
Cố Thanh Sơn tiếp tục đi tới.
Hắn vung vẩy trường kiếm, không ngừng giết chết những quái vật vô hình trong gió.
Atula chỉ tránh những quái vật này, hắn thì chém giết.
Lần này đã kích thích lời nguyền, kích thích sức mạnh càng ngày càng mạnh hơn của nó.
Quái vật vô hình đến càng lúc càng nhiều, dần dần che kín toàn bộ hư không, vây kín Cố Thanh Sơn, không lộ ra kẽ hở nào.
Cố Thanh Sơn để một tay sau lưng, nắm chặt Triều Âm kiếm, song kiếm cùng xuất!
Ánh kiếm tầng tầng lớp lớp khiến giọt nước không lọt, mỗi một lần vung đánh là giết chết mấy con quái vật vô hình.
Thế nhưng quái vật nhiều vô cùng vô tận, quái vật xuất hiện sau càng ngày càng lợi hại hơn.
Chờ hắn đi đến giữa cầu, sự tồn tại vô hình trong hư không đã không thể đếm xuể.
Bọn quái vật phát ra tiếng gào thét rung động trời đất, nhưng lại không nhìn thấy, khiến lòng người dần dần sinh ra sợ hãi.
Cố Thanh Sơn vừa múa kiếm, vừa nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó.
Đáng chết, rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể diệt trừ lời nguyền đây?
Hắn không nhịn được, lẩm bẩm: "Diệt trừ..."
Đột nhiên, một giọng nói vô danh bỗng vang lên bên tai hắn.
Đó là giọng nữ khàn khàn khô khốc, mang theo một chút bất mãn, nói khẽ: "Sức lực quá yếu... Thôi được... Phóng sức mạnh của ngươi ra!"
Cố Thanh Sơn giật cả mình.
Hắn hao tốn hết thời gian bằng một hơi thở mới phản ứng được chuyện gì đã xảy ra.
Một giây sau, thân hình hắn bay ngược lên, vừa ngăn cản quái vật vô hình trong hư không, vừa thối lui ra khỏi cầu treo, đứng vững ở trước cửa sắt.
Hắn rời khỏi cầu treo, những lực lượng lời nguyền kia dĩ nhiên là không đuổi tới được.
Bọn chúng không gây ảnh hưởng được ở khoảng cách xa như vậy.
Giọng nói của Thiên Phụ từ trên bầu trời truyền đến: "Ngươi muốn từ bỏ ư?"
Chẳng lẽ thế giới Phủ Bụi thật sự kinh khủng như vậy ư?
Cố Thanh Sơn trầm tư.
Trong giáo đường, trận cước của Atula đại loạn, chiêu thức đột nhiên xuất hiện sơ hở.
Một chớp mắt tiếp theo, hắn ta tung ra một chiêu, nhưng không thấy bất kỳ lực lượng nào ở trong hư không giáng lâm xuống che chở cho hắn.
"Không hay rồi!"
Atula hét lớn.
Cả người hắn ta đột nhiên hóa thành xương trắng, lại tan thành mây khói, hoàn toàn biến mất không thấy nữa.
Thất bại, có nghĩa là chết.
Thiên Phụ thở dài một tiếng, lắc đầu, tiện tay rút ra lá thư ủy thác tiếp theo.
"Kế tiếp... ừm..."
Thiên Phụ có vẻ khá bất ngờ, thì thầm:
"... Đến từ tầng mây, lính đánh thuê của Người khổng lồ Nguyên thủy, Cố Thanh Sơn."
Cố Thanh Sơn đi tới từ trong đám người.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Hắn dùng thần niệm hỏi.
Địa kiếm đáp: "Lời nguyền nọ là một loại sức mạnh có sự sống, khi nó tới gần ngươi thì chắc chắn sẽ biến thành sự tồn tại gần như vô hình."
Cố Thanh Sơn nói: "Nói cách khác, ngươi có thể chém chết nó?"
Địa kiếm đáp: "Đúng, chắc là ta có thể khiến nó không thể tới gần cơ thể ngươi, nhưng cái này còn phụ thuộc vào hồn lực và kiếm thuật của ngươi. Ngươi nhất định phải dùng kiếm thi triển ra những chiêu thức không có chút sơ hở nào!"
Cố Thanh Sơn đi đến cánh cửa sắt phía trước cầu, trầm tư hỏi: "Nếu ta kết hợp Địa Quyết và Ly Hỏa lại thì sao? Có thể làm tốt hơn hay không?"
Địa kiếm nói: "Thử một chút mới biết được. Haiz, dù sao thì ta cũng am hiểu giết chóc hơn là phòng ngự, nếu Lục Giới Thần Sơn kiếm ở đây thì tốt rồi! Cô ấy chuyên cắt hết thuật pháp, nói không chừng có thể đối phó lời nguyền."
Sơn Nữ đang đóng giả Cố Thanh Sơn, tiến về vương quốc Kinh Cức cùng với đám Đại Ca.
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
Hắn nhanh chóng nghĩ tới tất cả các mánh khoé.
Đối với lời nguyền đến từ thế giới Phủ Bụi này, tin tức biết được cũng không tính là nhiều, chỉ có thể đi bước nào thì lo bước đấy thôi.
Cố Thanh Sơn đưa tay đẩy cửa sắt ra.
"Lên!" Hắn thấp giọng nói.
"Được." Địa kiếm đáp.
Cố Thanh Sơn đạp một bước, đi đến cầu treo.
Gió nhẹ mơn man.
Một sức mạnh đầy thù địch nào đó theo gió ập đến từ bốn phương tám hướng.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn càng mãnh liệt hơn, cầm kiếm đi về phía trước.
Chỉ một thoáng, vô số ánh kiếm nhỏ như lông trâu bốc lên trên trường kiếm, giao kích trong hư không vô số lần.
Hỏa Hủy kiếm pháp, trảm thuật, Ly Hỏa!
Thần thông của Địa kiếm - Địa Quyết!
Sức mạnh của trường kiếm và Thần kỹ Atula hoà vào nhau, ngưng tụ thành một thức kiếm kỹ.
Cố Thanh Sơn giơ cao kiếm, chỉ một cái.
Ngọn lửa ầm ầm sinh ra, chém về phía hư không.
Mấy chục tiếng hét thảm bỗng vang lên.
Ánh mắt Thiên Phụ từ trong tầng mây nhìn xuống.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đang vây xem đồng thời thay đổi.
Một kiếm này dường như chém trúng cái gì đó!
Trước đó những người kia cùng lắm cũng chỉ có thể giữ cho mình không bị lời nguyền ăn mòn, mà bây giờ, cuối cùng cũng có người tiến thêm được một bước, chống lại lời nguyền kia!
"Cơ hội tốt!"
Cố Thanh Sơn niệm một tiếng, toàn thân phóng ra vô số tia lửa điện màu lam.
"Rốt cuộc là tên gian ác nào quấy phá? Cút ra đây cho ta!" Cố Thanh Sơn phẫn nộ quát.
Chỉ thấy hư không sinh ra vô số ánh chớp, ngưng tụ thành từng chùm ánh sáng lung linh, không ngừng xoay chung quanh trường kiếm trong tay của hắn.
Một chớp mắt tiếp theo...
Ánh chớp ngưng tụ thành một màn ánh sáng, biến thành một đóa hoa sen màu lam nở rộ.
Đây là kỹ năng tổng hợp "Kinh Mộng" và Bí kiếm "Họa Ảnh" của Thần thông Lôi Điện, sau khi Cố Thanh Sơn nắm giữ kiếm pháp của Thần Vương Atula thì đã dần dần sáng tạo ra kỹ năng tổng hợp mới.
Bí kiếm - Lôi Ảnh.
Màn ánh sáng sinh ra rồi biến mất, khuấy động hư không.
Từng sự tồn tại vô hình bị ánh chớp và lưỡi kiếm quét trúng, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích được.
"Hizzz..."
"... A... Đáng hận..."
"Sinh mệnh..."
"Diệt vong!"
Vô số giọng nói ác độc lải nhải liên miên trong hư không.
Hiển nhiên, kiếm chiêu của Cố Thanh Sơn vẫn chưa làm bọn chúng bị thương, chẳng qua là uy lực của Kinh Mộng khiến bọn chúng tạm thời không thể di chuyển.
Giọng nói nặng nề như núi của Địa kiếm bỗng nhiên vang lên: "Chưa trừ diệt lời nguyền thì không giết hết được, tấn công cũng không có tác dụng gì."
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Hắn cũng thấy rõ rồi. Những vật này đều đến từ lời nguyền, giết chết một hai con thì cũng vô dụng.
May mắn là trước khi đi, Hắc Bạch Song Xà đã trợ giúp mình khôi phục sức mạnh bị tiêu hao.
Giết thẳng một đường cũng không coi vào đâu.
Thế nhưng không tiêu trừ lời nguyền, mình cũng không có cách nào chống đỡ quá lâu, càng đừng nói tới việc giải cứu Thiên Sứ Thánh Vịnh.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ.
Phải làm Thiên Sứ Thánh Vịnh cười thì lời nguyền mới được giải trừ.
...
... Không đúng!
Cố Thanh Sơn thay đổi góc độ, tiếp tục suy nghĩ.
Trước mình, e rằng đã có vô số người đến Đảo hoang Thời gian để cứu Thiên Sứ Thánh Vịnh.
Bọn họ còn chưa giúp Thiên Sứ Thánh Vịnh cười được.
Kể cả chính Thiên Sứ Thánh Vịnh cũng nghĩ hết biện pháp, vẫn không thể bật cười.
Mình thì có biện pháp gì có thể làm cho cô ấy cười chứ?
Mình cũng không phải Diệp Phi Ly.
Không có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ.
Đã như vậy, đành phải nghĩ chuyện này theo lối ngược lại.
Lý do Thiên Sứ Thánh Vịnh không cười nổi là bởi vì cô đã trúng một lời nguyền nào đó của thế giới Phủ Bụi.
Nếu mình không thèm quan tâm cô ấy cười hay không, chỉ tập trung tinh lực để trực tiếp tiêu diệt lời nguyền, vậy thì cô ấy sẽ tự khôi phục.
Căn bản là không cần phải để ý đến cô ấy có cười được không, cũng vẫn có thể giải quyết chuyện này!
Thế nhưng diệt trừ lời nguyền nói nghe thì dễ, ngay cả Thiên Phụ còn bó tay toàn tập cơ mà.
Sự tồn tại như Người khổng lồ Nguyên thủy, dám chắc đã sớm được mời đến xem Thiên Sứ Thánh Vịnh, nhưng nó cũng không thể làm được gì.
Nhiều vị đại năng như vậy mà cũng không thể diệt trừ lời nguyền này.
Địa kiếm cũng đã nói, chém cũng không chết hết được.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Năm giây...
Những sự tồn tại vô hình trong hư không kia đã tự do, ẩn nấp đi một lần nữa.
Cố Thanh Sơn tiếp tục đi tới.
Hắn vung vẩy trường kiếm, không ngừng giết chết những quái vật vô hình trong gió.
Atula chỉ tránh những quái vật này, hắn thì chém giết.
Lần này đã kích thích lời nguyền, kích thích sức mạnh càng ngày càng mạnh hơn của nó.
Quái vật vô hình đến càng lúc càng nhiều, dần dần che kín toàn bộ hư không, vây kín Cố Thanh Sơn, không lộ ra kẽ hở nào.
Cố Thanh Sơn để một tay sau lưng, nắm chặt Triều Âm kiếm, song kiếm cùng xuất!
Ánh kiếm tầng tầng lớp lớp khiến giọt nước không lọt, mỗi một lần vung đánh là giết chết mấy con quái vật vô hình.
Thế nhưng quái vật nhiều vô cùng vô tận, quái vật xuất hiện sau càng ngày càng lợi hại hơn.
Chờ hắn đi đến giữa cầu, sự tồn tại vô hình trong hư không đã không thể đếm xuể.
Bọn quái vật phát ra tiếng gào thét rung động trời đất, nhưng lại không nhìn thấy, khiến lòng người dần dần sinh ra sợ hãi.
Cố Thanh Sơn vừa múa kiếm, vừa nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó.
Đáng chết, rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể diệt trừ lời nguyền đây?
Hắn không nhịn được, lẩm bẩm: "Diệt trừ..."
Đột nhiên, một giọng nói vô danh bỗng vang lên bên tai hắn.
Đó là giọng nữ khàn khàn khô khốc, mang theo một chút bất mãn, nói khẽ: "Sức lực quá yếu... Thôi được... Phóng sức mạnh của ngươi ra!"
Cố Thanh Sơn giật cả mình.
Hắn hao tốn hết thời gian bằng một hơi thở mới phản ứng được chuyện gì đã xảy ra.
Một giây sau, thân hình hắn bay ngược lên, vừa ngăn cản quái vật vô hình trong hư không, vừa thối lui ra khỏi cầu treo, đứng vững ở trước cửa sắt.
Hắn rời khỏi cầu treo, những lực lượng lời nguyền kia dĩ nhiên là không đuổi tới được.
Bọn chúng không gây ảnh hưởng được ở khoảng cách xa như vậy.
Giọng nói của Thiên Phụ từ trên bầu trời truyền đến: "Ngươi muốn từ bỏ ư?"
Bình luận facebook