Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1486
Núi thần Tu Di!
Hiện tại nó đã hoàn toàn khôi phục lại màu sắc lưu ly, không còn vẻ u ám sắp sửa hủy diệt như trước đây nữa.
"Đi theo ta."
Cố Thanh Sơn gọi một tiếng, bay lên trời, bay về phía núi thần.
Mọi người di chuyển theo lời hắn.
Hơn mười giây sau.
Mọi người dừng lại dưới chân núi thần.
Đột nhiên, hư không rẽ ra hai bên, một con khỉ chui ra.
Con khỉ liếc mắt nhìn thấy Cố Thanh Sơn, hét lớn:
"Lại là ngươi!"
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: "Là ta."
Con khỉ vái chào một cái, cung kính nói: “Đa tạ các hạ ra tay tương trợ, cứu vớt Núi thần Tu Di.”
“Không cần khách khí, ta làm vậy chũng chỉ vì bản thân, muốn mình có thể thuận lợi độ kiếp mà thôi.” Cố Thanh Sơn đáp lễ, nói.
Đám tu sĩ nghe xong lời này, cả kinh đến mức quên hô hấp.
Cái gì?
Vị tu sĩ sắp đột phá cảnh giới Tu Di Sơn Chủ này đã cứu vớt núi thần?
Rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào mới có thể làm ra đại sự như thế!
Một nữ tu bỗng nhiên lên tiếng: “Khoan đã, trước đó núi thần Tu Di đang bị hủy diệt dần dần, sau đó hắn đã cứu vớt?”
Mọi người nhìn nữ tu kia, chỉ thấy nàng chính là con gái của Thánh Nhân Tinh Hà.
Con khỉ liếc mắt nhìn nữ tu kia, gật đầu nói: “Là hắn và sư tôn hợp lực làm nên, thật sự là rất tài giỏi.”
Cố Thanh Sơn nói: “Đừng nói chuyện phiếm nữa, bây giờ chúng ta phải lên núi.”
“Được! Thật ra núi thần cũng đang chờ ngươi.” Con khỉ nói.
Nó rút từ sau lưng ra một cái chiêng phép và một cây gõ, nói với mọi người:
“Chỉ cần gõ chiêng phép là sẽ được núi thần đón vào trong.”
“Chiêng phép sẽ ngẫu nhiên chọn ra một trong rất nhiều danh cách của các ngươi, dựa vào danh cách đó mà xem xét, cuối cùng đưa các ngươi đến những địa điểm khác nhau trong núi thần.”
“Ai tới trước?”
Mọi người nhìn Cố Thanh Sơn.
Sắc mặt Cố Thanh Sơn lộ vẻ khó khăn, đột nhiên thân hình khẽ động, thối lui về phía sau mọi người.
Hắn ôm quyền nói với mọi người: “Các vị, mời đi trước một bước. Ta xem danh hiệu của các vị xong, tự nhiên sẽ hiểu rõ năng lực của các vị, cũng sớm có tính toán trong lòng.”
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra là thế, vị đại tu sĩ này thật đúng là tâm tư kín đáo!
Ai ngờ con khỉ lại cao giọng nói: “Mèo đại ca, danh cách ‘Mèo Hoa Mập Mạp’ của ngươi đã đạt được thần thông Tự Tại cực hạn rồi. Núi thần đã đặc biệt dặn dò, bảo rằng ngươi phải là người gõ đầu tiên, cũng tiện đi vào thương lượng với nó chút chuyện.”
!!!
Ta đã cẩn thận né tránh như vậy, vì sao còn muốn đọc danh cách của ta ra?
Cõi lòng Cố Thanh Sơn tràn đầy oán niệm, bực bội đi lên trong ánh mắt không cách nào hình dung của đám tu sĩ, gõ lên chiêng phép một cái.
Trên chiêng phép lập tức vang lên một giọng nói: “Cố Thanh Sơn, do được núi thần quan tâm để ý, lần này chọn được danh cách: Miêu Vương.”
“Miêu Vương, chính là...”
Chiêng phép ngưng lại, thực sự không tìm được cách miêu tả, không khỏi thẹn quá hóa giận hét lớn: “Cố Thanh Sơn, tiến vào địa điểm: Lục Đạo Thần Điện.”
Trên người Cố Thanh Sơn dâng lên một vầng linh quang bao bọc lấy hắn, “xoạt” một tiếng đã không còn thấy tăm hơi.
"Được rồi, kế tiếp!"
...
Cố Thanh Sơn cảm thấy người mình bỗng hẫng đi một cái, đã lập tức rời khỏi nơi hắn vốn đang đứng.
Chỉ sang giây tiếp theo, cảnh sắc liền bốn phía biến đổi.
Hắn phát hiện mình đứng ngay chính giữa một tòa cung điện.
Cung điện này có sáu cánh cửa, bên ngoài mỗi một cánh cửa đều có một đội ngũ đứng xếp thành hàng dài.
Cố Thanh Sơn quan sát bốn phía, chỉ thấy khắp xung quanh đều bận rộn.
Không ít người duy trì trật tự trong đại điện.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh!”
“Không được chen ngang! Chen ngang thì trực tiếp đến Hoàng Tuyền!”
“Tên đầu heo kia, chính là nói ngươi đó! Ngươi chỉ có thể lựa chọn giữa Hoàng Tuyền đạo và Thú Vương đạo thôi, tự dưng lại chen vào Nhân Gian đạo làm gì... Bây giờ ngươi chỉ còn lại mỗi Hoàng Tuyền đạo!”
Ngay sau đó, một tiếng lợn kêu thảm thiết vang lên.
Không thấy heo đâu nữa.
Cố Thanh Sơn không nhịn được xoa mồ hôi trán.
Rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra?
Hắn chợt thấy một người quen.
Bạch Chước!
Bạch Chước đang duy trì trật tự, nhìn thấy Cố Thanh Sơn thì lập tức bước tới.
“Đa tạ huynh lần trước đã giết con hổ kia báo thù cho ta và Thường Ngộ Lễ.” Hắn ôm quyền nghiêm túc tạ ơn.
“Đừng ngại, những chuyện này là sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“À, núi thần muốn phân chia lại Lục Đạo lần nữa, tất cả yêu quỷ trước đó phải đầu thai hết.” Bạch Chước nói.
“Con heo vừa rồi...”
“Yêu quái heo.”
“À, con yêu quái heo đó đi đến Hoàng Tuyền rồi à?”
“Đúng vậy. Thật ra núi thần là một mô hình thu nhỏ của Lục Đạo Luân Hồi, vốn là tu sĩ độ kiếp phải vượt qua sáu ngọn núi mới có thể lên đến đỉnh núi, trở lại Nhân Gian giới, hoặc đi lên Đăng Thiên Lộ.”
“Đăng Thiên Lộ...”
Cố Thanh Sơn lặp lại, trong lòng bỗng nhoáng lên một ý nghĩ.
Ngày xưa Reneedol không tìm được Đăng Thiên Lộ của núi thần, mới buộc phải để lại Kỳ Lân ở chỗ này tiếp tục tìm kiếm thay cho nàng ta.
Bao nhiêu năm trôi qua, mãi đến khi núi thần sắp bị hủy diệt, kỳ lân cũng không tìm được Đăng Thiên Lộ.
Trong lịch sử của các thế giới tu hành, núi thần luôn chỉ có tác dụng là để độ kiếp, chưa từng có người tu hành nào tìm được Đăng Thiên Lộ của Núi thần Tu Di.
Rốt cuộc... Đăng Thiên Lộ ở đâu?
“Cố huynh”
“Ừ?”
Cố Thanh Sơn phục hồi tinh thần lại.
Bạch Chước nói: “Núi thần nói, lần này tìm huynh tới chủ yếu là có một vấn đề nhỏ và một vấn đề lớn. Chỉ cần huynh giúp nó giải quyết, nó sẽ trực tiếp đưa huynh lên đỉnh núi, sau đó giúp huynh thăng ‘Quất Chi Sơn’ lên làm thần thông của Tu Di Sơn Chủ.”
Hai mắt Cố Thanh Sơn sáng rực lên.
Lâu lắm rồi hắn không thu được một lượng lớn hồn lực nào.
Thậm chí giết Thương Vô Chương cũng không nhận được hồn lực.
Giao diện Chiến Thần phán định rằng sức mạnh của Thương Vô Chương không xứng đáng là Quỷ hùng đích thực, cũng không cùng tiêu chuẩn với Cố Thanh Sơn.
Cho nên không chiếm được hồn lực.
Hiện tại Cố Thanh Sơn đã có sức mạnh của ba con rồng, nếu còn muốn thu hoạch hồn lực thông qua chiến đấu, thì chỉ trừ phi giết kẻ địch cấp bậc Quỷ hùng, Quỷ chủ.
Nếu không, đừng nghĩ đến chuyện lấy được hồn lực.
Hiện tại hắn chỉ có thể trông cậy vào Tế vũ và “Quất Chi Sơn”.
Tế vũ thì không phải lúc nào cũng có thể múa.
“Quất Chi Sơn” thì một giây cho được một điểm hồn lực.
Nếu như “Quất Chi Sơn” có thể thăng cấp, thu được nhiều hồn lực hơn...
Đương nhiên như vậy là tốt nhất.
Cố Thanh Sơn vừa suy nghĩ đến đây, liền hỏi: “Quất Chi Sơn còn có thể trở nên mạnh hơn nữa?”
“Núi thần nói vậy đó, thần thông Tu Di mạnh hơn thần thông Tự Tại.” Bạch Chước nói.
“Được, nó muốn ta hỗ trợ giải quyết chuyện gì?”
“Chúng ta tới xem vấn đề nhỏ trước... Núi thần, xin hãy dẫn chúng ta đi.”
Bạch Chước hướng về phía bầu trời trên thần điện, cung kính thi lễ.
Trong nháy mắt, cảnh sắc xung quanh Cố Thanh Sơn và Bạch Chước thay đổi.
Bọn họ rời khỏi đại điện, đi tới trong một vùng hoang dã, nơi có những tảng đá quái dị lởm chởm.
Ở đây dày đặc những ngọn lửa quỷ quái, khắp cả vùng đất không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì có thể ăn.
Chỉ có những ác quỷ dữ tợn dẫn đầu từng nhóm nhân loại quần áo không đủ che thân, xông pha khắp nơi tranh đấu không ngớt.
Những nhân loại bị bắt làm tù binh trong trận chiến lập tức trở thành nô lệ, bị tùy ý lăng nhục hành hạ, còn những ác quỷ thống lĩnh thì phát ra tiếng tru đầy đắc ý.
“Ác Quỷ giới.”
Cố Thanh Sơn đánh giá những ác quỷ này, lên tiếng.
Bạch Chước chú ý tới ánh mắt của hắn, nói: “Đúng vậy, những thứ này là ác quỷ nguyên thủy, là ác quỷ cường đại đích thực, cũng là chúa tể của Ác Quỷ đạo, không giống với những tên mang mặt nạ kia.”
“Đúng vậy, chúng nó quá hung mãnh. Nhân tộc chỉ là nô lệ mua vui cho chúng nó.” Cố Thanh Sơn nhìn những người đó, lắc đầu nói.
Hắn chú ý tới gương mặt đặc biệt của một ác quỷ, chợt nhớ tới mặt nạ của Thương Vô Chương.
Hình vẽ trên mặt nạ kia chính là dáng vẻ của ác quỷ này.
Hiện tại nó đã hoàn toàn khôi phục lại màu sắc lưu ly, không còn vẻ u ám sắp sửa hủy diệt như trước đây nữa.
"Đi theo ta."
Cố Thanh Sơn gọi một tiếng, bay lên trời, bay về phía núi thần.
Mọi người di chuyển theo lời hắn.
Hơn mười giây sau.
Mọi người dừng lại dưới chân núi thần.
Đột nhiên, hư không rẽ ra hai bên, một con khỉ chui ra.
Con khỉ liếc mắt nhìn thấy Cố Thanh Sơn, hét lớn:
"Lại là ngươi!"
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: "Là ta."
Con khỉ vái chào một cái, cung kính nói: “Đa tạ các hạ ra tay tương trợ, cứu vớt Núi thần Tu Di.”
“Không cần khách khí, ta làm vậy chũng chỉ vì bản thân, muốn mình có thể thuận lợi độ kiếp mà thôi.” Cố Thanh Sơn đáp lễ, nói.
Đám tu sĩ nghe xong lời này, cả kinh đến mức quên hô hấp.
Cái gì?
Vị tu sĩ sắp đột phá cảnh giới Tu Di Sơn Chủ này đã cứu vớt núi thần?
Rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào mới có thể làm ra đại sự như thế!
Một nữ tu bỗng nhiên lên tiếng: “Khoan đã, trước đó núi thần Tu Di đang bị hủy diệt dần dần, sau đó hắn đã cứu vớt?”
Mọi người nhìn nữ tu kia, chỉ thấy nàng chính là con gái của Thánh Nhân Tinh Hà.
Con khỉ liếc mắt nhìn nữ tu kia, gật đầu nói: “Là hắn và sư tôn hợp lực làm nên, thật sự là rất tài giỏi.”
Cố Thanh Sơn nói: “Đừng nói chuyện phiếm nữa, bây giờ chúng ta phải lên núi.”
“Được! Thật ra núi thần cũng đang chờ ngươi.” Con khỉ nói.
Nó rút từ sau lưng ra một cái chiêng phép và một cây gõ, nói với mọi người:
“Chỉ cần gõ chiêng phép là sẽ được núi thần đón vào trong.”
“Chiêng phép sẽ ngẫu nhiên chọn ra một trong rất nhiều danh cách của các ngươi, dựa vào danh cách đó mà xem xét, cuối cùng đưa các ngươi đến những địa điểm khác nhau trong núi thần.”
“Ai tới trước?”
Mọi người nhìn Cố Thanh Sơn.
Sắc mặt Cố Thanh Sơn lộ vẻ khó khăn, đột nhiên thân hình khẽ động, thối lui về phía sau mọi người.
Hắn ôm quyền nói với mọi người: “Các vị, mời đi trước một bước. Ta xem danh hiệu của các vị xong, tự nhiên sẽ hiểu rõ năng lực của các vị, cũng sớm có tính toán trong lòng.”
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra là thế, vị đại tu sĩ này thật đúng là tâm tư kín đáo!
Ai ngờ con khỉ lại cao giọng nói: “Mèo đại ca, danh cách ‘Mèo Hoa Mập Mạp’ của ngươi đã đạt được thần thông Tự Tại cực hạn rồi. Núi thần đã đặc biệt dặn dò, bảo rằng ngươi phải là người gõ đầu tiên, cũng tiện đi vào thương lượng với nó chút chuyện.”
!!!
Ta đã cẩn thận né tránh như vậy, vì sao còn muốn đọc danh cách của ta ra?
Cõi lòng Cố Thanh Sơn tràn đầy oán niệm, bực bội đi lên trong ánh mắt không cách nào hình dung của đám tu sĩ, gõ lên chiêng phép một cái.
Trên chiêng phép lập tức vang lên một giọng nói: “Cố Thanh Sơn, do được núi thần quan tâm để ý, lần này chọn được danh cách: Miêu Vương.”
“Miêu Vương, chính là...”
Chiêng phép ngưng lại, thực sự không tìm được cách miêu tả, không khỏi thẹn quá hóa giận hét lớn: “Cố Thanh Sơn, tiến vào địa điểm: Lục Đạo Thần Điện.”
Trên người Cố Thanh Sơn dâng lên một vầng linh quang bao bọc lấy hắn, “xoạt” một tiếng đã không còn thấy tăm hơi.
"Được rồi, kế tiếp!"
...
Cố Thanh Sơn cảm thấy người mình bỗng hẫng đi một cái, đã lập tức rời khỏi nơi hắn vốn đang đứng.
Chỉ sang giây tiếp theo, cảnh sắc liền bốn phía biến đổi.
Hắn phát hiện mình đứng ngay chính giữa một tòa cung điện.
Cung điện này có sáu cánh cửa, bên ngoài mỗi một cánh cửa đều có một đội ngũ đứng xếp thành hàng dài.
Cố Thanh Sơn quan sát bốn phía, chỉ thấy khắp xung quanh đều bận rộn.
Không ít người duy trì trật tự trong đại điện.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh!”
“Không được chen ngang! Chen ngang thì trực tiếp đến Hoàng Tuyền!”
“Tên đầu heo kia, chính là nói ngươi đó! Ngươi chỉ có thể lựa chọn giữa Hoàng Tuyền đạo và Thú Vương đạo thôi, tự dưng lại chen vào Nhân Gian đạo làm gì... Bây giờ ngươi chỉ còn lại mỗi Hoàng Tuyền đạo!”
Ngay sau đó, một tiếng lợn kêu thảm thiết vang lên.
Không thấy heo đâu nữa.
Cố Thanh Sơn không nhịn được xoa mồ hôi trán.
Rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra?
Hắn chợt thấy một người quen.
Bạch Chước!
Bạch Chước đang duy trì trật tự, nhìn thấy Cố Thanh Sơn thì lập tức bước tới.
“Đa tạ huynh lần trước đã giết con hổ kia báo thù cho ta và Thường Ngộ Lễ.” Hắn ôm quyền nghiêm túc tạ ơn.
“Đừng ngại, những chuyện này là sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“À, núi thần muốn phân chia lại Lục Đạo lần nữa, tất cả yêu quỷ trước đó phải đầu thai hết.” Bạch Chước nói.
“Con heo vừa rồi...”
“Yêu quái heo.”
“À, con yêu quái heo đó đi đến Hoàng Tuyền rồi à?”
“Đúng vậy. Thật ra núi thần là một mô hình thu nhỏ của Lục Đạo Luân Hồi, vốn là tu sĩ độ kiếp phải vượt qua sáu ngọn núi mới có thể lên đến đỉnh núi, trở lại Nhân Gian giới, hoặc đi lên Đăng Thiên Lộ.”
“Đăng Thiên Lộ...”
Cố Thanh Sơn lặp lại, trong lòng bỗng nhoáng lên một ý nghĩ.
Ngày xưa Reneedol không tìm được Đăng Thiên Lộ của núi thần, mới buộc phải để lại Kỳ Lân ở chỗ này tiếp tục tìm kiếm thay cho nàng ta.
Bao nhiêu năm trôi qua, mãi đến khi núi thần sắp bị hủy diệt, kỳ lân cũng không tìm được Đăng Thiên Lộ.
Trong lịch sử của các thế giới tu hành, núi thần luôn chỉ có tác dụng là để độ kiếp, chưa từng có người tu hành nào tìm được Đăng Thiên Lộ của Núi thần Tu Di.
Rốt cuộc... Đăng Thiên Lộ ở đâu?
“Cố huynh”
“Ừ?”
Cố Thanh Sơn phục hồi tinh thần lại.
Bạch Chước nói: “Núi thần nói, lần này tìm huynh tới chủ yếu là có một vấn đề nhỏ và một vấn đề lớn. Chỉ cần huynh giúp nó giải quyết, nó sẽ trực tiếp đưa huynh lên đỉnh núi, sau đó giúp huynh thăng ‘Quất Chi Sơn’ lên làm thần thông của Tu Di Sơn Chủ.”
Hai mắt Cố Thanh Sơn sáng rực lên.
Lâu lắm rồi hắn không thu được một lượng lớn hồn lực nào.
Thậm chí giết Thương Vô Chương cũng không nhận được hồn lực.
Giao diện Chiến Thần phán định rằng sức mạnh của Thương Vô Chương không xứng đáng là Quỷ hùng đích thực, cũng không cùng tiêu chuẩn với Cố Thanh Sơn.
Cho nên không chiếm được hồn lực.
Hiện tại Cố Thanh Sơn đã có sức mạnh của ba con rồng, nếu còn muốn thu hoạch hồn lực thông qua chiến đấu, thì chỉ trừ phi giết kẻ địch cấp bậc Quỷ hùng, Quỷ chủ.
Nếu không, đừng nghĩ đến chuyện lấy được hồn lực.
Hiện tại hắn chỉ có thể trông cậy vào Tế vũ và “Quất Chi Sơn”.
Tế vũ thì không phải lúc nào cũng có thể múa.
“Quất Chi Sơn” thì một giây cho được một điểm hồn lực.
Nếu như “Quất Chi Sơn” có thể thăng cấp, thu được nhiều hồn lực hơn...
Đương nhiên như vậy là tốt nhất.
Cố Thanh Sơn vừa suy nghĩ đến đây, liền hỏi: “Quất Chi Sơn còn có thể trở nên mạnh hơn nữa?”
“Núi thần nói vậy đó, thần thông Tu Di mạnh hơn thần thông Tự Tại.” Bạch Chước nói.
“Được, nó muốn ta hỗ trợ giải quyết chuyện gì?”
“Chúng ta tới xem vấn đề nhỏ trước... Núi thần, xin hãy dẫn chúng ta đi.”
Bạch Chước hướng về phía bầu trời trên thần điện, cung kính thi lễ.
Trong nháy mắt, cảnh sắc xung quanh Cố Thanh Sơn và Bạch Chước thay đổi.
Bọn họ rời khỏi đại điện, đi tới trong một vùng hoang dã, nơi có những tảng đá quái dị lởm chởm.
Ở đây dày đặc những ngọn lửa quỷ quái, khắp cả vùng đất không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì có thể ăn.
Chỉ có những ác quỷ dữ tợn dẫn đầu từng nhóm nhân loại quần áo không đủ che thân, xông pha khắp nơi tranh đấu không ngớt.
Những nhân loại bị bắt làm tù binh trong trận chiến lập tức trở thành nô lệ, bị tùy ý lăng nhục hành hạ, còn những ác quỷ thống lĩnh thì phát ra tiếng tru đầy đắc ý.
“Ác Quỷ giới.”
Cố Thanh Sơn đánh giá những ác quỷ này, lên tiếng.
Bạch Chước chú ý tới ánh mắt của hắn, nói: “Đúng vậy, những thứ này là ác quỷ nguyên thủy, là ác quỷ cường đại đích thực, cũng là chúa tể của Ác Quỷ đạo, không giống với những tên mang mặt nạ kia.”
“Đúng vậy, chúng nó quá hung mãnh. Nhân tộc chỉ là nô lệ mua vui cho chúng nó.” Cố Thanh Sơn nhìn những người đó, lắc đầu nói.
Hắn chú ý tới gương mặt đặc biệt của một ác quỷ, chợt nhớ tới mặt nạ của Thương Vô Chương.
Hình vẽ trên mặt nạ kia chính là dáng vẻ của ác quỷ này.
Bình luận facebook