Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 200
Sau đó, Cố Thanh Sơn nhìn sang Diệp Phi Ly, hắn ta trầm tư một lát rồi nói: "Nếu đây là một trò chơi hệ thống, vậy thì có việc quan trọng tôi nghĩ cậu đã xem nhẹ rồi. ""
Trương Anh Hào và Liêu Hành nghe vậy, cùng quay sang nhìn Diệp Phi Ly. Hắn ta bị mấy người nhìn nên ngại ngùng, khẽ ho một tiếng rồi nói: "Trước khi tận thế đến, tôi là một player bán chuyên nghiệp * của mấy trò chơi sóng não. ""
(*) Bán ở đây nghĩa là một nửa.
"OK, vậy là ý kiến của cậu vô cùng quý giá. "" Cố Thanh Sơn nói.
"Tôi cảm thấy dù là hệ thống hay là trò chơi, thì điểm quan trọng nhất vẫn nằm ở cái tên của nó. "" Diệp Phi Ly nói.
"Tên sao? "" Cố Thanh Sơn và Liêu Hành đều ngẩn người.
"Phải. "" Diệp Phi Ly nghiêm túc nói: "Một trò chơi, nếu tên không hay thì ấn thượng ban đầu sẽ không tốt, khiến người ta không cảm thấy hứng thú. Ví dụ trước tận thế, có một trò chơi tên là "Cuộc Đời Địa Chủ Online” và đối thủ cạnh tranh của nó tên là "Cuộc Đời Kinh Doanh Online”, hai game này có nội dung na ná nhau. Nhưng cuối cùng, khi Cuộc Đời Địa Chủ Online vừa mở, số người tham gia đã nhiều hơn đối thủ gấp năm lần.”
Nghe hắn ta giải thích như vậy, ba người kia cũng gật đầu theo.
"Đúng vậy. "" Trương Anh Hào nói: "Cái trò chơi Người Bất Tử quỷ quái kia có một cái tên rất chất. Chúng ta là đối thủ của nó, thì ít nhất ngay từ đầu phải đặt được một cái tên nghe chất hơn. ""
"Vậy thì chúng ta cùng nhau suy nghĩ đi. "" Cố Thanh Sơn quyết định.
Bốn người lập tức yên lặng, căng óc suy nghĩ.
"Giải Thi Đấu Bảo Vệ Mỹ Nữ Ở Tận Thế thì sao? "" Liêu Hành nói.
"Tên như rác. "" Diệp Phi Ly bĩu môi khinh thường: "Phái nữ chắc chắn không thích. ""
"Đúng thế, tôi cũng thấy vậy. Hay đặt là Hệ Thống Thợ Săn Máu Lạnh? "" Trương Anh Hào đề nghị.
"Cũng là đồ bỏ, cái tên này của anh sẽ dọa rất nhiều người chơi đấy. "" Diệp Phi Ly lắc đầu liên tục.
"Vậy cậu đưa thử cái tên nào ra xem. "" Trương Anh Hào bực bội nói.
"Sát Nhân Thành Thần. "" Diệp Phi Ly siết chặt nắm tay, có chút phấn khích nói.
"Tên như rác! "" Trương Anh Hào và Liêu Hành cùng đồng thanh nói.
Cố Thanh Sơn nghe bọn họ nói qua nói lại mà đau hết cả đầu. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nói: "Vậy gọi là Người Bảo Vệ Tinh Cầu. ""
"Quá thật thà rồi. "" Trương Anh Hào châm chọc.
"Thật thà, có nghĩa là đang nói sự thật, có nghĩa là mọi người đều sẽ tiến hóa không ngừng, cuối cùng trở thành người bảo vệ tinh cầu, chống lại ngày tận thế. "" Cố Thanh Sơn nói.
"Được rồi, tiếp theo vẫn còn một vấn đề nữa. "" Trương Anh Hào nói.
"Chuyện gì? ""
"Có phải hành động của chúng ta có hơi chậm không? "" Trương Anh Hào nói: "Cậu xem, trận đầu tiên của trò chơi Người Bất Tử đã gần kết thúc rồi. ""
Đúng lúc này, một giọng nói già nua bỗng nhiên vang lên trong lòng mỗi người.
[Chào quý vị khán giả đang theo dõi cuộc chiến, trận đấu đầu tiên của trò chơi Người Bất Tử đã kết thúc.]
Bốn người bọn họ lập tức nhắm mắt lại để xem diễn biến của trò chơi Người Bất Tử kia.
Xác chết ngổn ngang khắp nơi trên đấu trường, chỉ còn duy nhất một người miễn cưỡng đứng được.
Đây là một ông già tóc bạc trắng. Một cánh tay của lão đã bị chặt đứt, một mắt bị chọc mù, trên lưng còn bị một con dao ngắn cắm vào. Máu trên lưng lão tuôn ra ào ạt không ngừng, chảy xuống khắp người, đọng lại trên đất.
Chỉ đợi thêm một chút nữa thôi, lão ta cũng sẽ chết vì mất máu.
Nhưng giờ phút này, trên toàn bộ đấu trường chỉ còn lão ta sống.
Tiếng nói già nua tán thưởng: [Quán quân của chúng ta đã xuất hiện. Vì thể diện của quán quân, chúng ta sẽ chữa khỏi những vết thương trên người ông ấy.]
Một quan tài màu đen được nâng từ dưới sàn khu thi đấu lên.
[Hãy bước vào quan tài, thương tích của ông sẽ hồi phục rất nhanh, ông sẽ trở lại trạng thái khỏe mạnh như trước ngay thôi.] Giọng nói già nua dụ dỗ.
Chức nghiệp giả kia do dự một chút rồi lảo đảo đi vào bên trong quan tài. Đằng nào bây giờ lão cũng không có lựa chọn nào khác.
Quan tài đóng lại, từ từ di chuyển qua khắp đấu trường.
[Giữa sự sống và cái chết, chỉ có cường giả mới có thể đạt được vinh quang của sự vĩnh hằng.] Giọng nói già nua bắt đầu ngâm nga.
Quan tài dạo một vòng quanh đấu trường, quay về trung tâm rồi mở ra.
Ông lão chức nghiệp giả khi nãy chầm chậm bước ra ngoài. Lão ta ngạc nhiên giơ hai tay lên, nhìn ngón tay và cánh tay lành lặn nguyên vẹn của mình. Miệng vết thương trên lưng cũng đã biến mất, thậm chí ngay cả quần áo của lão cũng khôi phục nguyên trạng như mới.
Lão đứng đó, cả người tràn đầy sức sống, trông khỏe khoắn quắc thước vô cùng.
[Vương giả Âu Dương Phi Vũ, ngài đã giết được tổng cộng 6738 người chơi cạnh tranh, ngài nhận được phần thưởng chung cuộc của trò chơi Người Bất Tử!]
Một hộp báu vật rơi từ trên trời xuống.
Hai mắt Diệp Phi Ly vẫn nhắm nghiền, đột nhiên hắn ta cất tiếng: "Mọi người xem, cách mà trò chơi này ban thưởng cho người chơi hoành tráng hơn việc sử dụng Bước nhảy siêu tốc nhiều. ""
"Nó chỉ phát thưởng cho một người chơi, còn chúng ta lại khích lệ khen thưởng cho tất cả. Với cả muốn hoành tráng cũng đơn giản lắm, cho thêm hiệu ứng ánh sáng vào là được. "" Liêu Hành bắt bẻ.
"Nhưng làm thế này nhìn rất có khí thế, tất cả mọi người trên khắp thế giới chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy được. "" Trương Anh Hào nói.
"Tôi sẽ khiến tất cả những người có mắt đều nhìn thấy được trò chơi của chúng ta. "" Cố Thanh Sơn khẽ nói.
Trong đấu trường, giọng nói già nua vẫn du dương cất lên: [Mời mở hộp báu vật, nhận lấy phần thưởng của ngài, Âu Dương Phi Vũ.]
Lão chức nghiệp giả kia đưa tay ra, cẩn thận chạm vào hộp báu vật, cái hộp ấy ngay lập tức lóe ra một luồng ánh sáng rực rỡ.
Sau khi vầng sáng ấy tan đi, một quyền trượng màu đỏ như lửa, cao gần bằng nửa người, lặng lẽ trôi nổi giữa không trung. Quyền trượng này có sức hấp dẫn không thể giải thích, có thể khiến người khác không kìm lòng được đưa mắt nhìn về phía nó.
Phía trên đỉnh quyền trượng có khắc một cái đầu quỷ đang há to miệng, còn ở bên cạnh quyền trượng là một viên thuốc màu đen.
Giọng nói già nua lại vang lên: [Chúc mừng Âu Dương Phi Vũ, ngài đã nhận được viên đan Trường Sinh và quyền trượng Ám Hỏa Qủy Vương.]
[Viên đan Trường Sinh này, sau khi uống vào sẽ trở nên bất tử trọn đời, là người có sinh mạng cao quý nhất.]
[Còn về quyền trượng.] Giọng nói già nua tiếp tục nói: [Đây là quyền trượng tùy thân Ám Hỏa Quỷ Vương, ở Ám Hỏa giới thể hiện cho quyền lực cao nhất.]
[Đối với chức nghiệp giả khai hóa Hỏa linh mà nói, mang theo quyền trượng tùy thân Ám Hỏa Qủy Vương, sẽ tăng thêm năng lực của Quỷ Vương, uy lực của thuật pháp công kích hệ Hỏa sẽ tăng lên thêm 200 điểm!!!]
Âu Dương Phi Vũ lúc này có vẻ rất khiếp sợ. Lão ta đúng thật là một chức nghiệp giả Ngũ Hành Khai Hóa có linh lực hệ Hỏa, nhưng lão còn chẳng thèm liếc mắt nhìn cây quyền trượng ấy, mà chỉ cầm ngay viên đan Trường Sinh màu đen.
"Thật sự sẽ có được sinh mệnh vĩnh hằng ư? "" Lão do dự hỏi.
[Không sai, sau khi uống, ngài sẽ có được cuộc sống vĩnh hằng!] Giọng nói già nua trở nên nghiêm túc.
Âu Dương Phi Vũ khẽ cắn môi, cuối cùng nuốt viên đan Trường Sinh vào.
Ngay lúc này, tất cả mọi người sinh sống trên Trái Đất đều dừng mọi chuyện đang làm, ngừng thở nhìn chằm chằm vào lão ta.
Trương Anh Hào và Liêu Hành nghe vậy, cùng quay sang nhìn Diệp Phi Ly. Hắn ta bị mấy người nhìn nên ngại ngùng, khẽ ho một tiếng rồi nói: "Trước khi tận thế đến, tôi là một player bán chuyên nghiệp * của mấy trò chơi sóng não. ""
(*) Bán ở đây nghĩa là một nửa.
"OK, vậy là ý kiến của cậu vô cùng quý giá. "" Cố Thanh Sơn nói.
"Tôi cảm thấy dù là hệ thống hay là trò chơi, thì điểm quan trọng nhất vẫn nằm ở cái tên của nó. "" Diệp Phi Ly nói.
"Tên sao? "" Cố Thanh Sơn và Liêu Hành đều ngẩn người.
"Phải. "" Diệp Phi Ly nghiêm túc nói: "Một trò chơi, nếu tên không hay thì ấn thượng ban đầu sẽ không tốt, khiến người ta không cảm thấy hứng thú. Ví dụ trước tận thế, có một trò chơi tên là "Cuộc Đời Địa Chủ Online” và đối thủ cạnh tranh của nó tên là "Cuộc Đời Kinh Doanh Online”, hai game này có nội dung na ná nhau. Nhưng cuối cùng, khi Cuộc Đời Địa Chủ Online vừa mở, số người tham gia đã nhiều hơn đối thủ gấp năm lần.”
Nghe hắn ta giải thích như vậy, ba người kia cũng gật đầu theo.
"Đúng vậy. "" Trương Anh Hào nói: "Cái trò chơi Người Bất Tử quỷ quái kia có một cái tên rất chất. Chúng ta là đối thủ của nó, thì ít nhất ngay từ đầu phải đặt được một cái tên nghe chất hơn. ""
"Vậy thì chúng ta cùng nhau suy nghĩ đi. "" Cố Thanh Sơn quyết định.
Bốn người lập tức yên lặng, căng óc suy nghĩ.
"Giải Thi Đấu Bảo Vệ Mỹ Nữ Ở Tận Thế thì sao? "" Liêu Hành nói.
"Tên như rác. "" Diệp Phi Ly bĩu môi khinh thường: "Phái nữ chắc chắn không thích. ""
"Đúng thế, tôi cũng thấy vậy. Hay đặt là Hệ Thống Thợ Săn Máu Lạnh? "" Trương Anh Hào đề nghị.
"Cũng là đồ bỏ, cái tên này của anh sẽ dọa rất nhiều người chơi đấy. "" Diệp Phi Ly lắc đầu liên tục.
"Vậy cậu đưa thử cái tên nào ra xem. "" Trương Anh Hào bực bội nói.
"Sát Nhân Thành Thần. "" Diệp Phi Ly siết chặt nắm tay, có chút phấn khích nói.
"Tên như rác! "" Trương Anh Hào và Liêu Hành cùng đồng thanh nói.
Cố Thanh Sơn nghe bọn họ nói qua nói lại mà đau hết cả đầu. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nói: "Vậy gọi là Người Bảo Vệ Tinh Cầu. ""
"Quá thật thà rồi. "" Trương Anh Hào châm chọc.
"Thật thà, có nghĩa là đang nói sự thật, có nghĩa là mọi người đều sẽ tiến hóa không ngừng, cuối cùng trở thành người bảo vệ tinh cầu, chống lại ngày tận thế. "" Cố Thanh Sơn nói.
"Được rồi, tiếp theo vẫn còn một vấn đề nữa. "" Trương Anh Hào nói.
"Chuyện gì? ""
"Có phải hành động của chúng ta có hơi chậm không? "" Trương Anh Hào nói: "Cậu xem, trận đầu tiên của trò chơi Người Bất Tử đã gần kết thúc rồi. ""
Đúng lúc này, một giọng nói già nua bỗng nhiên vang lên trong lòng mỗi người.
[Chào quý vị khán giả đang theo dõi cuộc chiến, trận đấu đầu tiên của trò chơi Người Bất Tử đã kết thúc.]
Bốn người bọn họ lập tức nhắm mắt lại để xem diễn biến của trò chơi Người Bất Tử kia.
Xác chết ngổn ngang khắp nơi trên đấu trường, chỉ còn duy nhất một người miễn cưỡng đứng được.
Đây là một ông già tóc bạc trắng. Một cánh tay của lão đã bị chặt đứt, một mắt bị chọc mù, trên lưng còn bị một con dao ngắn cắm vào. Máu trên lưng lão tuôn ra ào ạt không ngừng, chảy xuống khắp người, đọng lại trên đất.
Chỉ đợi thêm một chút nữa thôi, lão ta cũng sẽ chết vì mất máu.
Nhưng giờ phút này, trên toàn bộ đấu trường chỉ còn lão ta sống.
Tiếng nói già nua tán thưởng: [Quán quân của chúng ta đã xuất hiện. Vì thể diện của quán quân, chúng ta sẽ chữa khỏi những vết thương trên người ông ấy.]
Một quan tài màu đen được nâng từ dưới sàn khu thi đấu lên.
[Hãy bước vào quan tài, thương tích của ông sẽ hồi phục rất nhanh, ông sẽ trở lại trạng thái khỏe mạnh như trước ngay thôi.] Giọng nói già nua dụ dỗ.
Chức nghiệp giả kia do dự một chút rồi lảo đảo đi vào bên trong quan tài. Đằng nào bây giờ lão cũng không có lựa chọn nào khác.
Quan tài đóng lại, từ từ di chuyển qua khắp đấu trường.
[Giữa sự sống và cái chết, chỉ có cường giả mới có thể đạt được vinh quang của sự vĩnh hằng.] Giọng nói già nua bắt đầu ngâm nga.
Quan tài dạo một vòng quanh đấu trường, quay về trung tâm rồi mở ra.
Ông lão chức nghiệp giả khi nãy chầm chậm bước ra ngoài. Lão ta ngạc nhiên giơ hai tay lên, nhìn ngón tay và cánh tay lành lặn nguyên vẹn của mình. Miệng vết thương trên lưng cũng đã biến mất, thậm chí ngay cả quần áo của lão cũng khôi phục nguyên trạng như mới.
Lão đứng đó, cả người tràn đầy sức sống, trông khỏe khoắn quắc thước vô cùng.
[Vương giả Âu Dương Phi Vũ, ngài đã giết được tổng cộng 6738 người chơi cạnh tranh, ngài nhận được phần thưởng chung cuộc của trò chơi Người Bất Tử!]
Một hộp báu vật rơi từ trên trời xuống.
Hai mắt Diệp Phi Ly vẫn nhắm nghiền, đột nhiên hắn ta cất tiếng: "Mọi người xem, cách mà trò chơi này ban thưởng cho người chơi hoành tráng hơn việc sử dụng Bước nhảy siêu tốc nhiều. ""
"Nó chỉ phát thưởng cho một người chơi, còn chúng ta lại khích lệ khen thưởng cho tất cả. Với cả muốn hoành tráng cũng đơn giản lắm, cho thêm hiệu ứng ánh sáng vào là được. "" Liêu Hành bắt bẻ.
"Nhưng làm thế này nhìn rất có khí thế, tất cả mọi người trên khắp thế giới chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy được. "" Trương Anh Hào nói.
"Tôi sẽ khiến tất cả những người có mắt đều nhìn thấy được trò chơi của chúng ta. "" Cố Thanh Sơn khẽ nói.
Trong đấu trường, giọng nói già nua vẫn du dương cất lên: [Mời mở hộp báu vật, nhận lấy phần thưởng của ngài, Âu Dương Phi Vũ.]
Lão chức nghiệp giả kia đưa tay ra, cẩn thận chạm vào hộp báu vật, cái hộp ấy ngay lập tức lóe ra một luồng ánh sáng rực rỡ.
Sau khi vầng sáng ấy tan đi, một quyền trượng màu đỏ như lửa, cao gần bằng nửa người, lặng lẽ trôi nổi giữa không trung. Quyền trượng này có sức hấp dẫn không thể giải thích, có thể khiến người khác không kìm lòng được đưa mắt nhìn về phía nó.
Phía trên đỉnh quyền trượng có khắc một cái đầu quỷ đang há to miệng, còn ở bên cạnh quyền trượng là một viên thuốc màu đen.
Giọng nói già nua lại vang lên: [Chúc mừng Âu Dương Phi Vũ, ngài đã nhận được viên đan Trường Sinh và quyền trượng Ám Hỏa Qủy Vương.]
[Viên đan Trường Sinh này, sau khi uống vào sẽ trở nên bất tử trọn đời, là người có sinh mạng cao quý nhất.]
[Còn về quyền trượng.] Giọng nói già nua tiếp tục nói: [Đây là quyền trượng tùy thân Ám Hỏa Quỷ Vương, ở Ám Hỏa giới thể hiện cho quyền lực cao nhất.]
[Đối với chức nghiệp giả khai hóa Hỏa linh mà nói, mang theo quyền trượng tùy thân Ám Hỏa Qủy Vương, sẽ tăng thêm năng lực của Quỷ Vương, uy lực của thuật pháp công kích hệ Hỏa sẽ tăng lên thêm 200 điểm!!!]
Âu Dương Phi Vũ lúc này có vẻ rất khiếp sợ. Lão ta đúng thật là một chức nghiệp giả Ngũ Hành Khai Hóa có linh lực hệ Hỏa, nhưng lão còn chẳng thèm liếc mắt nhìn cây quyền trượng ấy, mà chỉ cầm ngay viên đan Trường Sinh màu đen.
"Thật sự sẽ có được sinh mệnh vĩnh hằng ư? "" Lão do dự hỏi.
[Không sai, sau khi uống, ngài sẽ có được cuộc sống vĩnh hằng!] Giọng nói già nua trở nên nghiêm túc.
Âu Dương Phi Vũ khẽ cắn môi, cuối cùng nuốt viên đan Trường Sinh vào.
Ngay lúc này, tất cả mọi người sinh sống trên Trái Đất đều dừng mọi chuyện đang làm, ngừng thở nhìn chằm chằm vào lão ta.
Bình luận facebook