Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213
Cố Thanh Sơn chăm chú xem hết rồi hỏi: "Được rồi, ông còn có vấn đề gì muốn nói với tôi không?"
"Tôi rất thích nơi này, nó có đủ tất cả các thiết bị nghiên cứu khoa học đỉnh cao." Liêu Hành đóng màn sáng lại rồi tiếp tục nói: "Nhưng không thể không nói, ở đây không gọi thức ăn giao đến nhà được."
Mấy người cùng nhau nhìn ra ngoài, ở đó chỉ có không gian tăm tối của vũ trụ.
"Chúng ta sắp ở đây được một ngày rồi, tôi nghĩ tất cả mọi người đều đã đói bụng." Liêu Hành vuốt bụng nói.
"Tôi rất đồng cảm với ông." Trương Anh Hào nói.
"Chúng ta đi." Cố Thanh Sơn nói.
Một chiếc chiến hạm vũ trụ loại nhỏ bay lên từ phi thuyền Thần Điện, sau đó đổi hướng bay xuống dưới tầng khí quyển. Không bao lâu sau, bốn người bọn họ đã về tới biệt thự của Trương Anh Hào.
Đầu bếp ở đây là do Trương Anh Hào đã phải hao tổn rất nhiều công sức mới có thể mời tới được, trình độ nấu ăn vẫn luôn được duy trì ở mức độ cao. Đội đầu bếp gồm mười lăm người sau khi biết được Trương Anh Hào trở về thì lập tức bắt đầu bận rộn với công việc.
Trong lúc chờ cơm tối, Liêu Hành liền mở màn hình chiếu ra rồi say sưa xem một bộ phim truyền hình. Diệp Phi Ly thì mở máy tính, cài đặt một trò chơi, sau đó một mình chơi trò chém giết đến vô cùng cao hứng. Còn Trương Anh Hào thì nhận được mấy cuộc điện thoại liền, không ngừng bàn giao và bố trí một vài việc.
"Bận rộn như vậy sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Không có cách nào khác, tận thế đã đến rồi, tâm nguyện của mọi người bỗng nhiên lại trở nên vô cùng rõ ràng và dứt khoát." Trương Anh Hào nói. Hắn ta cầm quang não cá nhân lên, thì thầm: "Có bảy tên trai bao muốn giết chết phú bà đã nuôi mình, hai bà vợ muốn giết chết chính người chồng của mình, ba đứa con trai muốn giết chết ba của mình để được thừa kế tài sản… Mấy cái chuyện chó má, thối tha này tôi đều không có nhận."
"Vậy thì việc làm ăn của anh phải làm sao?"
"Cái tiếp theo chính là ám sát Hồng Y giáo chủ của Thánh giáo, thù lao là một trăm hai mươi triệu điểm tín dụng."
"Cái này có được gọi là ba năm không khai trương, khai trương liền ăn được ba năm không nhỉ."
"Người đưa ra nhiệm vụ là người từng được Hồng Y giáo chủ phát hiện ra, nhận thấy người đó ưu tú vượt trội, đáng giá để được bồi dưỡng thêm."
"Sau đó thì sao?"
"Hồng Y giáo chủ bị vẻ ngoài xinh đẹp của cô ta làm cho động tâm, không cho cô ta gia nhập Thánh giáo mà ngược lại còn nhốt cô ta suốt năm năm, tùy ý đùa bỡn. Về sau cô ta thật vất vả mới tìm thấy một cơ hội trốn đi được, mấy năm sau phát đạt nhưng cũng không dám trở lại báo thù. Cho tới bây giờ, tận thế đến rồi, cô ta nghĩ rằng dù sao có lẽ cũng sẽ chết, nên liền ra giá muốn mạng của Hồng Y giáo chủ."
"Theo như những gì khách hàng của tôi nói thì Hồng Y giáo chủ này đã thu nhận rất nhiều mỹ nhân, sau khi đùa bỡn chán rồi liền đem đi huyết tế cho Thánh giáo, dùng bọn họ để biểu đạt sự trung thành của chính mình. Khách hàng của tôi chính là người duy nhất sống sót mà trốn thoát ra ngoài được trong suốt mấy năm trở lại đây."
"Cái tên Hồng Y giáo chủ này nghe xong liền khiến người ta thật ngứa tay." Cố Thanh Sơn đăm chiêu suy nghĩ rồi nói.
"Cậu cút sang một bên đi, đây là chuyện làm ăn của tôi." Trương Anh Hào cảnh giác nói.
"Anh có bao nhiêu thuuộc hạ?" Đột nhiên, giọng của Diệp Phi Ly chợt truyền tới.
"Không ít hơn ba trăm sát thủ, có điểu không thể nói rõ con số cụ thể cho cậu được." Trương Anh Hào ưỡn ngực, đắc ý khoe khoang.
"Lợi hại." Liêu Hành vừa xem phim truyền hình vừa chen miệng khen một tiếng.
"Với năng lực của anh, cần gì cứ phải kinh doanh loại hình giết người này chứ?" Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nói: "Anh muốn trở thành một trong những Phủ chủ của Cửu phủ có lẽ cũng không khó đâu?"
"Không, không, không." Vả mặt của Trương Anh Hào lập tức ỉu xìu, nói: "Phủ chủ chỉ có thể do con cháu của dòng chính kế thừa mà thôi, hơn nữa thứ mà bọn họ bảo vệ thì tôi đây cũng không thể gánh nổi."
Nghe được lời này, Cố Thanh Sơn rất bất ngờ. Kiếp trước hắn sớm tha hương ở nơi xa, về sau, khi tiến vào trò chơi thì lại suốt ngày chém giết lẫn nhau để sinh tồn, hắn thật sự không biết là Cửu phủ của Liên bang Tự Do có bí mật gì cả.
Cửu phủ bảo vệ cái gì mới được chứ?
Nếu như nói là thủ hộ cho Liên Bang, vậy thì không khác gì một câu chuyện cười cả.
"Phủ chủ của Cửu phủ thủ hộ vật gì vậy?" Không nghĩ nhiều, Cố Thanh Sơn hỏi thẳng.
"Tôi cũng không rõ lắm, chỉ có Phủ chủ đương nhiệm mới biết thôi, mà lại phải giữ bí mật suốt cả đời. Trong lịch sử, bất luận là người nào muốn xem trộm bí mật này thì đều chết hết." Trương Anh Hào nói.
Liêu Hành bỗng nhiên nói: "Tôi biết."
Ông ta tắt phim, đi tới ngồi đối diện với hai người họ, trên mặt mang theo chút vẻ lo sợ.
"Ông?" Trương Anh Hào khinh thường nói: "Ngay cả tôi cũng không dám đi điều tra..."
"Cậu thì biết cái gì chứ? Tôi cũng chính vì vậy nên mới phải giả chết, trốn tránh suốt ba mươi năm không dám bước chân về lại Trái Đất đấy." Liêu Hành thấp giọng nói.
Hai người họ đều đưa mắt nhìn Liêu Hành, bắt đầu cảm thấy hứng thú, chỉ có Diệp Phi Ly vẫn còn tiếp tục chơi trò chơi.
"Không phải là vì ông muốn làm vị Phủ chủ thứ mười, hơn nữa còn chuẩn bị đặt bom Bước nhảy siêu tốc nên mới bị Cửu phủ đuổi giết hay sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Liêu Hành đáp: "Tôi nói như vậy là vì khiến bọn họ không dám tùy ý ra tay đối phó với tôi thôi."
"Thế rốt cuộc là chuyện gì?" Trương Anh Hào hỏi. Với tư cách là kẻ phản bội Cửu Phủ, có thể nói anh ta cảm thấy hứng thú hơn so với bất kỳ ai khác.
"Khi hấp hối sắp chết, thì lúc này mỗi một Phủ chủ của Cửu phủ mới tuyển ra người kế nhiệm trước sự chứng kiến của tám Phủ chủ còn lại.”
“Đây là quy tắc bất di bất dịch xưa nay của Cửu phủ, mọi người đều biết, xin hãy nói đến điểm chính đi."
"Người kế nhiệm sẽ đi cùng với tám Phủ chủ còn lại tới một nơi thần bí."
"Ngay cả cái này mà ông cũng biết? Ngoài dòng chính của Cửu phủ, thì ông là người đầu tiên đó. Thế ông còn biết gì nữa?" Trương Anh Hào nghe đến đó thì rốt cuộc cũng chăm chú hơn.
"Trên bản đồ vệ tinh thì cái chỗ đó chính là một dãy núi tư nhân, bốn phía xung quanh dãy núi ấy đều được phòng ngự nghiêm ngặt, có rất nhiều lực lượng bảo vệ xung quanh. Bất kể ai cố ý tiến vào cũng đều phải chết."
"Vậy sao ông vào được?"
"Tôi không có tự mình đi vào mà sử dụng một thiết bị theo dõi có gắn Bước nhảy không gian cỡ nhỏ để băng qua không gian, thoắt cái đã vào được trong đó."
"Bên trong trông như thế nào?"
"Rất khó nói, tôi không biết phải hình dung như thế nào nữa. Thế nhưng nơi đó dường như cũng không giống một ngọn núi lắm." Biểu cảm trên mặt Liêu Hành rất kỳ lạ.
"Dường như không phải núi? Lẽ nào ông không nhìn thấy rõ, nên một chút phán đoán sơ bộ cũng không có?"
"Từ trường ở đó quấy nhiễu rất mạnh, giống như còn có cái gì khác nữa, cho nên ra đa của tôi bị nhiễu, không thể nhìn thấy được gì."
"Tôi rất thích nơi này, nó có đủ tất cả các thiết bị nghiên cứu khoa học đỉnh cao." Liêu Hành đóng màn sáng lại rồi tiếp tục nói: "Nhưng không thể không nói, ở đây không gọi thức ăn giao đến nhà được."
Mấy người cùng nhau nhìn ra ngoài, ở đó chỉ có không gian tăm tối của vũ trụ.
"Chúng ta sắp ở đây được một ngày rồi, tôi nghĩ tất cả mọi người đều đã đói bụng." Liêu Hành vuốt bụng nói.
"Tôi rất đồng cảm với ông." Trương Anh Hào nói.
"Chúng ta đi." Cố Thanh Sơn nói.
Một chiếc chiến hạm vũ trụ loại nhỏ bay lên từ phi thuyền Thần Điện, sau đó đổi hướng bay xuống dưới tầng khí quyển. Không bao lâu sau, bốn người bọn họ đã về tới biệt thự của Trương Anh Hào.
Đầu bếp ở đây là do Trương Anh Hào đã phải hao tổn rất nhiều công sức mới có thể mời tới được, trình độ nấu ăn vẫn luôn được duy trì ở mức độ cao. Đội đầu bếp gồm mười lăm người sau khi biết được Trương Anh Hào trở về thì lập tức bắt đầu bận rộn với công việc.
Trong lúc chờ cơm tối, Liêu Hành liền mở màn hình chiếu ra rồi say sưa xem một bộ phim truyền hình. Diệp Phi Ly thì mở máy tính, cài đặt một trò chơi, sau đó một mình chơi trò chém giết đến vô cùng cao hứng. Còn Trương Anh Hào thì nhận được mấy cuộc điện thoại liền, không ngừng bàn giao và bố trí một vài việc.
"Bận rộn như vậy sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Không có cách nào khác, tận thế đã đến rồi, tâm nguyện của mọi người bỗng nhiên lại trở nên vô cùng rõ ràng và dứt khoát." Trương Anh Hào nói. Hắn ta cầm quang não cá nhân lên, thì thầm: "Có bảy tên trai bao muốn giết chết phú bà đã nuôi mình, hai bà vợ muốn giết chết chính người chồng của mình, ba đứa con trai muốn giết chết ba của mình để được thừa kế tài sản… Mấy cái chuyện chó má, thối tha này tôi đều không có nhận."
"Vậy thì việc làm ăn của anh phải làm sao?"
"Cái tiếp theo chính là ám sát Hồng Y giáo chủ của Thánh giáo, thù lao là một trăm hai mươi triệu điểm tín dụng."
"Cái này có được gọi là ba năm không khai trương, khai trương liền ăn được ba năm không nhỉ."
"Người đưa ra nhiệm vụ là người từng được Hồng Y giáo chủ phát hiện ra, nhận thấy người đó ưu tú vượt trội, đáng giá để được bồi dưỡng thêm."
"Sau đó thì sao?"
"Hồng Y giáo chủ bị vẻ ngoài xinh đẹp của cô ta làm cho động tâm, không cho cô ta gia nhập Thánh giáo mà ngược lại còn nhốt cô ta suốt năm năm, tùy ý đùa bỡn. Về sau cô ta thật vất vả mới tìm thấy một cơ hội trốn đi được, mấy năm sau phát đạt nhưng cũng không dám trở lại báo thù. Cho tới bây giờ, tận thế đến rồi, cô ta nghĩ rằng dù sao có lẽ cũng sẽ chết, nên liền ra giá muốn mạng của Hồng Y giáo chủ."
"Theo như những gì khách hàng của tôi nói thì Hồng Y giáo chủ này đã thu nhận rất nhiều mỹ nhân, sau khi đùa bỡn chán rồi liền đem đi huyết tế cho Thánh giáo, dùng bọn họ để biểu đạt sự trung thành của chính mình. Khách hàng của tôi chính là người duy nhất sống sót mà trốn thoát ra ngoài được trong suốt mấy năm trở lại đây."
"Cái tên Hồng Y giáo chủ này nghe xong liền khiến người ta thật ngứa tay." Cố Thanh Sơn đăm chiêu suy nghĩ rồi nói.
"Cậu cút sang một bên đi, đây là chuyện làm ăn của tôi." Trương Anh Hào cảnh giác nói.
"Anh có bao nhiêu thuuộc hạ?" Đột nhiên, giọng của Diệp Phi Ly chợt truyền tới.
"Không ít hơn ba trăm sát thủ, có điểu không thể nói rõ con số cụ thể cho cậu được." Trương Anh Hào ưỡn ngực, đắc ý khoe khoang.
"Lợi hại." Liêu Hành vừa xem phim truyền hình vừa chen miệng khen một tiếng.
"Với năng lực của anh, cần gì cứ phải kinh doanh loại hình giết người này chứ?" Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nói: "Anh muốn trở thành một trong những Phủ chủ của Cửu phủ có lẽ cũng không khó đâu?"
"Không, không, không." Vả mặt của Trương Anh Hào lập tức ỉu xìu, nói: "Phủ chủ chỉ có thể do con cháu của dòng chính kế thừa mà thôi, hơn nữa thứ mà bọn họ bảo vệ thì tôi đây cũng không thể gánh nổi."
Nghe được lời này, Cố Thanh Sơn rất bất ngờ. Kiếp trước hắn sớm tha hương ở nơi xa, về sau, khi tiến vào trò chơi thì lại suốt ngày chém giết lẫn nhau để sinh tồn, hắn thật sự không biết là Cửu phủ của Liên bang Tự Do có bí mật gì cả.
Cửu phủ bảo vệ cái gì mới được chứ?
Nếu như nói là thủ hộ cho Liên Bang, vậy thì không khác gì một câu chuyện cười cả.
"Phủ chủ của Cửu phủ thủ hộ vật gì vậy?" Không nghĩ nhiều, Cố Thanh Sơn hỏi thẳng.
"Tôi cũng không rõ lắm, chỉ có Phủ chủ đương nhiệm mới biết thôi, mà lại phải giữ bí mật suốt cả đời. Trong lịch sử, bất luận là người nào muốn xem trộm bí mật này thì đều chết hết." Trương Anh Hào nói.
Liêu Hành bỗng nhiên nói: "Tôi biết."
Ông ta tắt phim, đi tới ngồi đối diện với hai người họ, trên mặt mang theo chút vẻ lo sợ.
"Ông?" Trương Anh Hào khinh thường nói: "Ngay cả tôi cũng không dám đi điều tra..."
"Cậu thì biết cái gì chứ? Tôi cũng chính vì vậy nên mới phải giả chết, trốn tránh suốt ba mươi năm không dám bước chân về lại Trái Đất đấy." Liêu Hành thấp giọng nói.
Hai người họ đều đưa mắt nhìn Liêu Hành, bắt đầu cảm thấy hứng thú, chỉ có Diệp Phi Ly vẫn còn tiếp tục chơi trò chơi.
"Không phải là vì ông muốn làm vị Phủ chủ thứ mười, hơn nữa còn chuẩn bị đặt bom Bước nhảy siêu tốc nên mới bị Cửu phủ đuổi giết hay sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Liêu Hành đáp: "Tôi nói như vậy là vì khiến bọn họ không dám tùy ý ra tay đối phó với tôi thôi."
"Thế rốt cuộc là chuyện gì?" Trương Anh Hào hỏi. Với tư cách là kẻ phản bội Cửu Phủ, có thể nói anh ta cảm thấy hứng thú hơn so với bất kỳ ai khác.
"Khi hấp hối sắp chết, thì lúc này mỗi một Phủ chủ của Cửu phủ mới tuyển ra người kế nhiệm trước sự chứng kiến của tám Phủ chủ còn lại.”
“Đây là quy tắc bất di bất dịch xưa nay của Cửu phủ, mọi người đều biết, xin hãy nói đến điểm chính đi."
"Người kế nhiệm sẽ đi cùng với tám Phủ chủ còn lại tới một nơi thần bí."
"Ngay cả cái này mà ông cũng biết? Ngoài dòng chính của Cửu phủ, thì ông là người đầu tiên đó. Thế ông còn biết gì nữa?" Trương Anh Hào nghe đến đó thì rốt cuộc cũng chăm chú hơn.
"Trên bản đồ vệ tinh thì cái chỗ đó chính là một dãy núi tư nhân, bốn phía xung quanh dãy núi ấy đều được phòng ngự nghiêm ngặt, có rất nhiều lực lượng bảo vệ xung quanh. Bất kể ai cố ý tiến vào cũng đều phải chết."
"Vậy sao ông vào được?"
"Tôi không có tự mình đi vào mà sử dụng một thiết bị theo dõi có gắn Bước nhảy không gian cỡ nhỏ để băng qua không gian, thoắt cái đã vào được trong đó."
"Bên trong trông như thế nào?"
"Rất khó nói, tôi không biết phải hình dung như thế nào nữa. Thế nhưng nơi đó dường như cũng không giống một ngọn núi lắm." Biểu cảm trên mặt Liêu Hành rất kỳ lạ.
"Dường như không phải núi? Lẽ nào ông không nhìn thấy rõ, nên một chút phán đoán sơ bộ cũng không có?"
"Từ trường ở đó quấy nhiễu rất mạnh, giống như còn có cái gì khác nữa, cho nên ra đa của tôi bị nhiễu, không thể nhìn thấy được gì."