Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 224
Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm, gọi: "Nữ Thần, bản đồ thế giới."
Màn sáng mở ra, bản đồ của cả Trái Đất ngay lập tức xuất hiện trước mặt mèo mun. Mèo mun vươn móng vuốt, lẳng lặng ngừng một chút trước bản đồ rồi bỗng nhiên đè xuống một nơi.
"Phóng to." Cố Thanh Sơn nói.
Bản đồ được phóng to lên, nơi mà mèo mun chỉ vào lập tức mở rộng thành núi non sông ngòi cùng với hơn mười thành phố.
Mèo mun nhìn nhìn một chút rồi vươn móng vuốt lên lần nữa, đè vào một nơi trên bản đồ.
Bản đồ lại phóng to lên lần nữa.
Lần này là một thành phố.
Mèo mun tiếp tục vươn móng.
Bản đồ phóng đại.
Lại vươn móng.
Lại phóng đại.
Tiếp tục vươn móng.
Cuối cùng, mèo mun kêu meo một tiếng.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy đó là một võ đạo quán.
Ngày tận thế tới, võ đạo quán là một trong những nơi phát triển hưng thịnh nhất.
"Điều vệ tinh qua." Cố Thanh Sơn nói.
Hình ảnh vệ tinh truyền tới.
Chỉ thấy trên sân đấu võ ngoài trời có hơn mười cô gái xinh đẹp đang vận động làm nóng người.
Đây là một hội quán võ đạo ở Đế quốc Phục Hy, hôm nay là một giờ học “Chiêu thức phòng thân” của các cô gái.
"Huấn luyện viên đâu?"
"Vì sao còn chưa tới vậy?"
"Tôi ở đây chỉ vì muốn nhìn thấy anh ấy thôi đó."
Mấy cô gái bàn luận xôn xao.
"Xin lỗi, tôi đến muộn." Một người đàn ông vóc người cao ráo nhanh nhẹn đi vào trong hội quán võ đạo, ngượng ngùng luôn miệng nói xin lỗi.
Tiếng oán giận lập tức biến mất.
"Thầy tới rồi."
"Không sao, không sao cả, thầy tới cũng không muộn lắm."
"Thầy đến muộn mấy phút là vì đi tìm bạn gái sao?"
"Bậy nào, huấn luyện viên của chúng ta vẫn còn độc thân đấy."
Mấy cô gái chăm chăm nhìn người đàn ông đẹp trai, tranh nhau lên tiếng.
Mèo mun vươn móng vuốt, nhấn vào hình ảnh người đàn ông trên màn sáng.
"Không phải đã bảo là đưa đến một địa điểm ngẫu nhiên sao? Hình như gã là huấn luyện viên của hội quán võ đạo này mà, sao lại trở về nơi cũ của mình chứ?" Diệp Phi Ly không hiểu hỏi.
Trương Anh Hào nhìn chằm chằm người đàn ông kia một chút.
"Không phải, huấn luyện viên thực sự bị gã giết rồi." Ánh mắt Trương Anh Hào trông rất nghiêm trọng.
"Ý anh là... người này là giả sao?" Diệp Phi Ly kinh ngạc nói.
Trương Anh Hào gật đầu trả lời: "Đó là một sát thủ tinh thông dịch dung, nhái giọng và co xương tới trình độ cao nhất."
Lúc này Diệp Phi Ly mới chợt hiểu ra, lắc đầu nói: "Tên này quả thật là quá cẩn thận, vừa mới được ngẫu nhiên đưa tới mà đã lập tức đoạt thân phận của người khác để ẩn nấp rồi."
Trong hình ảnh vệ tinh, chỉ thấy người đàn ông kia cười cười nói xin lỗi: "Vậy thì chúng ta lập tức bắt đầu giờ học quyền pháp thôi."
"Uống ngụm nước trước đi đã! Hình như thầy mới chạy vội tới phải không?" Một cô gái đưa đồ uống qua.
"Cảm ơn." Người đàn ông vươn tay trái ra nhận, nhưng không uống mà thuận tay để qua bên cạnh.
Cô gái thấy vậy cũng không nói gì, dù gì gã cũng đã nhận, bây giờ không uống thì lát nữa sẽ uống.
Người đàn ông kia bước tới trước mặt hơn mười cô gái, cởi áo khoác bắt đầu bày ra một tư thế đánh quyền.
Hình xăm diện tích lớn biến mất, trên cánh tay trái chẳng có gì cả.
Da màu đồng cổ, vừa nhìn đã biết là do phơi nắng trong thời gian dài tạo thành.
Thoạt nhìn quả thật không khác gì bản gốc.
Mấy cô gái thấy huấn luyện viên vào tư thế đánh quyền, cũng bắt đầu làm theo.
Người đàn ông liếc mắt nhìn khắp sân, không phát hiện điều gì khác thường. Lúc này gã mới gật đầu, khẽ khàng tới mức không thể nhận ra.
"Được rồi, đầu tiên, chúng ta học một động tác quyền pháp mới, mọi người xem tôi làm mẫu sau đó cùng làm theo." Gã ta tiến vào trạng thái dạy học, chăm chú nói.
- -------
Vũ trụ.
Phi thuyền Thần Điện.
"Bây giờ là lúc chúng ta phải lên sàn rồi." Cố Thanh Sơn nói.
"Để tôi tự mình ra tay giết gã đi, lỗ tai của tôi cần phải tiến hóa." Diệp Phi Ly nói.
Cố Thanh Sơn nghiêm túc dặn dò: "Cậu phải toàn lực ứng phó, nếu không một khi gã thoát khỏi sự áp chế của cậu, thì tốc độ chạy trốn của gã sẽ được linh lực Lôi điện điều chỉnh tăng nhanh vô cùng, chúng ta nhất định không đuổi kịp."
"Không phải còn anh nữa sao."
"Nếu tôi cũng toàn lực ra tay, sẽ không cách nào lưu lại mạng của gã cho cậu."
"Được rồi, tôi sẽ cố hết sức kìm chân gã lại."
[Thưa ngài, cần phát sóng trực tiếp không?] Nữ Thần Công Chính nói.
"Lần này không cần phát sóng trực tiếp, đến khi thực sự thành công giết chết gã rồi tuyên bố cũng không muộn." Cố Thanh Sơn nói.
- --------
Hơn nửa giờ sau, Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly đến nơi. Hai người đứng trên tòa nhà cao tầng đối diện với võ đạo quán, mỗi người đều mặc bộ chiến giáp của riêng mình.
Lúc này giờ học quyền pháp đã kết thúc, các học viên đã rời đi, người đàn ông kia đứng một mình trên võ đài ngoài trời, chờ nhóm học viên tiếp theo đến để bắt đầu lớp thứ hai.
"Giờ học quyền pháp đã kết thúc, chúng ta ra tay thế nào đây?" Diệp Phi Ly hỏi.
"Trực tiếp lên, cậu trước, tôi sau." Cố Thanh Sơn nói.
"Còn tưởng anh có mưu kế gì chứ." Diệp Phi Ly nói.
"Thông thường loại người như gã có dự cảm rất mạnh, nếu cậu dùng mưu kế, chỉ cần gã phát hiện không ổn sẽ lập tức chạy trốn." Cố Thanh Sơn nói.
"Nhìn dáng vẻ của gã, dường như có chút bất an."
"Gã đã bắt đầu cảnh giác, chúng ta lên ngay bây giờ. Còn nữa, phải giải quyết trận này trong vòng một phút, nếu không... thời gian quá dài, võ đạo quán sẽ phản ứng kịp, cũng sẽ khiến chính phủ Phục Hy chú ý, vậy thì phiền toái lớn." Cố Thanh Sơn nói.
"Tôi sẽ cố gắng." Diệp Phi Ly nói xong, cách không nắm một cái về phía võ đài ngoài trời kia.
Ầm!!
Ánh máu phóng lên tận trời, đánh nơi đó thành một đống đổ nát. Ngay trong khoảnh khắc đó, một bóng đen lướt đi, đáp xuống đường phố.
Người đàn ông nọ nhìn xung quanh rồi chợt ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy trên cao tít kia có một người đang đứng. Người đó có nụ cười lạnh lẽo cứng ngắc, toàn thân mặc chiến giáp đen nhánh, sau lưng là đôi cánh màu đen.
"Chú Hề Tử Thần!" Gã quát khẽ một tiếng, nhảy lên phóng tới đối đầu với Diệp Phi Ly.
"Thật can đảm." Vầng sáng đỏ của máu quấn quanh người Diệp Phi Ly, hắn ta toàn lực xông về phía người đàn ông kia.
Nhưng ngay lúc đó, gã đột nhiên biến mất, khi xuất hiện lại lần nữa thì đã ở sau lưng Diệp Phi Ly, đâm ra một đao. Hắn ta không thể không dừng lại, xoay người qua bắt lấy cây dao găm kia.
Trong chớp nhoáng, dao găm biến mất vào hư không rồi lại hiện ra sau đầu Diệp Phi Ly. Não bộ không giống với những bộ phận khác, nên Diệp Phi Ly cũng không dám tùy ý miễn cưỡng ăn một đòn tấn công này. Vì vậy, hắn ta không thể làm gì khác hơn là hơi nghiêng người, bay lên né tránh.
Lúc Diệp Phi Ly né ra, trên người gã đàn ông kia bỗng nhiên ánh lên một tia điện quang nhỏ xíu. Đây là Thần thông gia tốc hệ Lôi điện.
Gã đàn ông khẽ động thân hình, tốc độ lập tức tăng vọt hóa thành một luồng hư ảnh rơi xuống đất, nhanh chóng chạy đi.
Gã hoàn toàn không muốn tiếp tục chiến đấu.
Ở đây gần với phố xá sầm uất, chỉ cần tìm một trung tâm thương mại lớn rồi trốn vào trong là được, tên hề sẽ không tìm được gã, trừ khi tên hề vẫn cố tình bám sát đuổi giết.
Màn sáng mở ra, bản đồ của cả Trái Đất ngay lập tức xuất hiện trước mặt mèo mun. Mèo mun vươn móng vuốt, lẳng lặng ngừng một chút trước bản đồ rồi bỗng nhiên đè xuống một nơi.
"Phóng to." Cố Thanh Sơn nói.
Bản đồ được phóng to lên, nơi mà mèo mun chỉ vào lập tức mở rộng thành núi non sông ngòi cùng với hơn mười thành phố.
Mèo mun nhìn nhìn một chút rồi vươn móng vuốt lên lần nữa, đè vào một nơi trên bản đồ.
Bản đồ lại phóng to lên lần nữa.
Lần này là một thành phố.
Mèo mun tiếp tục vươn móng.
Bản đồ phóng đại.
Lại vươn móng.
Lại phóng đại.
Tiếp tục vươn móng.
Cuối cùng, mèo mun kêu meo một tiếng.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy đó là một võ đạo quán.
Ngày tận thế tới, võ đạo quán là một trong những nơi phát triển hưng thịnh nhất.
"Điều vệ tinh qua." Cố Thanh Sơn nói.
Hình ảnh vệ tinh truyền tới.
Chỉ thấy trên sân đấu võ ngoài trời có hơn mười cô gái xinh đẹp đang vận động làm nóng người.
Đây là một hội quán võ đạo ở Đế quốc Phục Hy, hôm nay là một giờ học “Chiêu thức phòng thân” của các cô gái.
"Huấn luyện viên đâu?"
"Vì sao còn chưa tới vậy?"
"Tôi ở đây chỉ vì muốn nhìn thấy anh ấy thôi đó."
Mấy cô gái bàn luận xôn xao.
"Xin lỗi, tôi đến muộn." Một người đàn ông vóc người cao ráo nhanh nhẹn đi vào trong hội quán võ đạo, ngượng ngùng luôn miệng nói xin lỗi.
Tiếng oán giận lập tức biến mất.
"Thầy tới rồi."
"Không sao, không sao cả, thầy tới cũng không muộn lắm."
"Thầy đến muộn mấy phút là vì đi tìm bạn gái sao?"
"Bậy nào, huấn luyện viên của chúng ta vẫn còn độc thân đấy."
Mấy cô gái chăm chăm nhìn người đàn ông đẹp trai, tranh nhau lên tiếng.
Mèo mun vươn móng vuốt, nhấn vào hình ảnh người đàn ông trên màn sáng.
"Không phải đã bảo là đưa đến một địa điểm ngẫu nhiên sao? Hình như gã là huấn luyện viên của hội quán võ đạo này mà, sao lại trở về nơi cũ của mình chứ?" Diệp Phi Ly không hiểu hỏi.
Trương Anh Hào nhìn chằm chằm người đàn ông kia một chút.
"Không phải, huấn luyện viên thực sự bị gã giết rồi." Ánh mắt Trương Anh Hào trông rất nghiêm trọng.
"Ý anh là... người này là giả sao?" Diệp Phi Ly kinh ngạc nói.
Trương Anh Hào gật đầu trả lời: "Đó là một sát thủ tinh thông dịch dung, nhái giọng và co xương tới trình độ cao nhất."
Lúc này Diệp Phi Ly mới chợt hiểu ra, lắc đầu nói: "Tên này quả thật là quá cẩn thận, vừa mới được ngẫu nhiên đưa tới mà đã lập tức đoạt thân phận của người khác để ẩn nấp rồi."
Trong hình ảnh vệ tinh, chỉ thấy người đàn ông kia cười cười nói xin lỗi: "Vậy thì chúng ta lập tức bắt đầu giờ học quyền pháp thôi."
"Uống ngụm nước trước đi đã! Hình như thầy mới chạy vội tới phải không?" Một cô gái đưa đồ uống qua.
"Cảm ơn." Người đàn ông vươn tay trái ra nhận, nhưng không uống mà thuận tay để qua bên cạnh.
Cô gái thấy vậy cũng không nói gì, dù gì gã cũng đã nhận, bây giờ không uống thì lát nữa sẽ uống.
Người đàn ông kia bước tới trước mặt hơn mười cô gái, cởi áo khoác bắt đầu bày ra một tư thế đánh quyền.
Hình xăm diện tích lớn biến mất, trên cánh tay trái chẳng có gì cả.
Da màu đồng cổ, vừa nhìn đã biết là do phơi nắng trong thời gian dài tạo thành.
Thoạt nhìn quả thật không khác gì bản gốc.
Mấy cô gái thấy huấn luyện viên vào tư thế đánh quyền, cũng bắt đầu làm theo.
Người đàn ông liếc mắt nhìn khắp sân, không phát hiện điều gì khác thường. Lúc này gã mới gật đầu, khẽ khàng tới mức không thể nhận ra.
"Được rồi, đầu tiên, chúng ta học một động tác quyền pháp mới, mọi người xem tôi làm mẫu sau đó cùng làm theo." Gã ta tiến vào trạng thái dạy học, chăm chú nói.
- -------
Vũ trụ.
Phi thuyền Thần Điện.
"Bây giờ là lúc chúng ta phải lên sàn rồi." Cố Thanh Sơn nói.
"Để tôi tự mình ra tay giết gã đi, lỗ tai của tôi cần phải tiến hóa." Diệp Phi Ly nói.
Cố Thanh Sơn nghiêm túc dặn dò: "Cậu phải toàn lực ứng phó, nếu không một khi gã thoát khỏi sự áp chế của cậu, thì tốc độ chạy trốn của gã sẽ được linh lực Lôi điện điều chỉnh tăng nhanh vô cùng, chúng ta nhất định không đuổi kịp."
"Không phải còn anh nữa sao."
"Nếu tôi cũng toàn lực ra tay, sẽ không cách nào lưu lại mạng của gã cho cậu."
"Được rồi, tôi sẽ cố hết sức kìm chân gã lại."
[Thưa ngài, cần phát sóng trực tiếp không?] Nữ Thần Công Chính nói.
"Lần này không cần phát sóng trực tiếp, đến khi thực sự thành công giết chết gã rồi tuyên bố cũng không muộn." Cố Thanh Sơn nói.
- --------
Hơn nửa giờ sau, Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly đến nơi. Hai người đứng trên tòa nhà cao tầng đối diện với võ đạo quán, mỗi người đều mặc bộ chiến giáp của riêng mình.
Lúc này giờ học quyền pháp đã kết thúc, các học viên đã rời đi, người đàn ông kia đứng một mình trên võ đài ngoài trời, chờ nhóm học viên tiếp theo đến để bắt đầu lớp thứ hai.
"Giờ học quyền pháp đã kết thúc, chúng ta ra tay thế nào đây?" Diệp Phi Ly hỏi.
"Trực tiếp lên, cậu trước, tôi sau." Cố Thanh Sơn nói.
"Còn tưởng anh có mưu kế gì chứ." Diệp Phi Ly nói.
"Thông thường loại người như gã có dự cảm rất mạnh, nếu cậu dùng mưu kế, chỉ cần gã phát hiện không ổn sẽ lập tức chạy trốn." Cố Thanh Sơn nói.
"Nhìn dáng vẻ của gã, dường như có chút bất an."
"Gã đã bắt đầu cảnh giác, chúng ta lên ngay bây giờ. Còn nữa, phải giải quyết trận này trong vòng một phút, nếu không... thời gian quá dài, võ đạo quán sẽ phản ứng kịp, cũng sẽ khiến chính phủ Phục Hy chú ý, vậy thì phiền toái lớn." Cố Thanh Sơn nói.
"Tôi sẽ cố gắng." Diệp Phi Ly nói xong, cách không nắm một cái về phía võ đài ngoài trời kia.
Ầm!!
Ánh máu phóng lên tận trời, đánh nơi đó thành một đống đổ nát. Ngay trong khoảnh khắc đó, một bóng đen lướt đi, đáp xuống đường phố.
Người đàn ông nọ nhìn xung quanh rồi chợt ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy trên cao tít kia có một người đang đứng. Người đó có nụ cười lạnh lẽo cứng ngắc, toàn thân mặc chiến giáp đen nhánh, sau lưng là đôi cánh màu đen.
"Chú Hề Tử Thần!" Gã quát khẽ một tiếng, nhảy lên phóng tới đối đầu với Diệp Phi Ly.
"Thật can đảm." Vầng sáng đỏ của máu quấn quanh người Diệp Phi Ly, hắn ta toàn lực xông về phía người đàn ông kia.
Nhưng ngay lúc đó, gã đột nhiên biến mất, khi xuất hiện lại lần nữa thì đã ở sau lưng Diệp Phi Ly, đâm ra một đao. Hắn ta không thể không dừng lại, xoay người qua bắt lấy cây dao găm kia.
Trong chớp nhoáng, dao găm biến mất vào hư không rồi lại hiện ra sau đầu Diệp Phi Ly. Não bộ không giống với những bộ phận khác, nên Diệp Phi Ly cũng không dám tùy ý miễn cưỡng ăn một đòn tấn công này. Vì vậy, hắn ta không thể làm gì khác hơn là hơi nghiêng người, bay lên né tránh.
Lúc Diệp Phi Ly né ra, trên người gã đàn ông kia bỗng nhiên ánh lên một tia điện quang nhỏ xíu. Đây là Thần thông gia tốc hệ Lôi điện.
Gã đàn ông khẽ động thân hình, tốc độ lập tức tăng vọt hóa thành một luồng hư ảnh rơi xuống đất, nhanh chóng chạy đi.
Gã hoàn toàn không muốn tiếp tục chiến đấu.
Ở đây gần với phố xá sầm uất, chỉ cần tìm một trung tâm thương mại lớn rồi trốn vào trong là được, tên hề sẽ không tìm được gã, trừ khi tên hề vẫn cố tình bám sát đuổi giết.
Bình luận facebook