Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 293
“Huynh cứ từ từ suy nghĩ, ta đi ngâm thuốc đây.” Cố Thanh Sơn nói.
Đợi đến chiều, Cố Thanh Sơn lại bước ra từ quân trướng, trước cửa đã bày ra hai cái tàu bay được luyện chế xong. Hắn mới nhìn liếc qua một cái liền sửng sốt cả người.
Trên hai tàu bay này, hai chữ viết thật lớn được sơn lên bằng sơn màu xanh trông rất nổi bật, nét chữ uốn lượn như rồng bay phượng múa.
Một cái là “Thanh”.
Một cái là “Lâu”.
“Thanh” của Cố Thanh Sơn, “Lâu” của Tần Tiểu Lâu.
Tần Tiểu Lâu đứng ngay bên cạnh, hưng phấn nhìn kiệt tác của mình.
Cố Thanh Sơn thở dài, lặng lẽ bước đến gần hắn ta, nghiêm túc nói: “Sư huynh, huynh làm thế này sư phụ sẽ không vui đâu.”
Cố Thanh Sơn phải nói hết lời, Tần Tiểu Lâu mới lưu luyến từ bỏ danh hiệu này. Đến tận khi ấy, hắn mới nhẹ nhõm thở phào, sau đó liền toàn tâm toàn ý dưỡng thương, thỉnh thoảng mới ra ngoài đi dạo một chút.
Tu sĩ các tông môn thấy hắn đều thật lòng kính phục, lần lượt bước lên bắt chuyện kết giao khiến Cố Thanh Sơn cũng có thêm không ít bạn mới.
Hai ngày này, cho dù là Tứ Kiếm Tây Sơn hay hai vị nữ tu Nguyên Anh của Hà Lạc tông, thậm chí là mấy nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi khác đều đã quen mặt hắn.
Trưa ngày thứ ba, Cố Thanh Sơn lại ngâm thuốc tắm xong, đứng dậy phóng thần niệm ra, cẩn thận kiểm tra cơ thể.
Một lúc sau, hắn nở nụ cười.
Cuối cùng cũng khỏi hẳn rồi.
Gần như đã tính chính xác thời gian này, một tia lửa đỏ rực bay từ ngoài vào quân trướng, rơi xuống trước mặt hắn.
Cố Thanh Sơn nhận bùa truyền tin, giọng Bách Hoa tiên tử vang lên: “Đến đại quân trướng, bắt đầu bố trí nhiệm vụ tấn công.”
Cố Thanh Sơn mặc đồ xong liền ra khỏi quân trướng của mình.
…
Trong đại quân trướng, Bách Hoa tiên tử, Huyền Nguyên thiên tôn, Bi Ngưỡng đại sư ngồi ở vị trí đầu, bên dưới là một vị Tướng quân toàn thân mặc giáp vừa tiếp nhận quân lệnh xong, sau khi đứng dậy hành lễ liền lui ra ngoài.
Lúc này, Cố Thanh Sơn bước vào.
“Thế nào, thương thế ổn chưa?” Bi Ngưỡng đại sư hỏi trước.
“Vâng, ổn rồi, đa tạ Thánh nhân ban thưởng linh dược.” Cố Thanh Sơn cảm ơn.
“A Di Đà Phật, ổn là tốt, ổn là tốt, nếu không thì thật uổng phí mớ thuốc bị khoắng sạch của ta.” Sắc mặt Bi Ngưỡng đại sư không được tốt lắm, giống như đang nhớ tới gì đó, khóe môi không kìm được run rẩy.
Ngay cả một vị Thánh nhân tôn kính như ông ta, mà khi nói ra những lời này, giọng cũng hơi run rẩy.
Cái này cũng có thể hiểu được, nhiều linh dược trân quý mấy vạn kim tiền cũng khó đổi được mà bị lấy đi như vậy, nếu đổi lại là người bình thường thì đã đau lòng muốn chết rồi.
Bách Hoa tiên tử lại điềm nhiên như không có việc gì, nhìn sang chỗ khác.
Cố Thanh Sơn thức thời không tiếp lời.
Được rồi, đã hưởng lợi rồi thì không cần xát muối vào vết thương người khác nữa.
Lúc này, Huyền Nguyên thiên tôn nói sang chuyện khác: “Sắp phải tấn công thế giới Thần Võ rồi, giờ đang sắp xếp nhiệm vụ cho các Tướng quân, gọi ngươi đến là muốn xem thử suy nghĩ của ngươi sau đó đưa ra quyết định.”
Cố Thanh Sơn ôm quyền nói: “Ta nguyện dẫn binh.”
Đây là công việc của kiếp trước, kiếp này lại đảm nhiệm, cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì. Mặc dù tu vi của hắn vẫn không cao, nhưng bản lĩnh hành quân bày trận, chém giết trên chiến trường vẫn còn. Giờ tu sĩ các tông phái lại chịu ơn của hắn, chắc hẳn chỉ huy cũng không gặp phải trở ngại quá lớn.
Mối lo duy nhất hiện giờ, là thế giới Thần Võ.
Đây là một thế giới hoàn toàn mới.
Trong kiếp trước không có chuyện Nhân tộc phản công, cũng chưa ai từng đến thế giới Thần Võ. Cố Thanh Sơn cũng chỉ là sau khi trùng sinh được Công Tôn Trí đưa đến thế giới Thần Võ, ở một thời gian ngắn rồi lại trốn đi. Trong thời gian ngắn như vậy, hắn căn bản không thể hiểu rõ đây là thế giới ra sao.
Nhưng càng là kiểu khiêu chiến không nắm chắc thì mới càng khiến người ta căng thẳng và kích động.
Cố Thanh Sơn cảm thấy mình đã chuẩn bị xong rồi.
Đây là trận chiến giúp hắn khôi phục thân phận quan chỉ huy chiến tranh.
Ba Thánh nhân nhìn nhau, nhất thời đều không nói gì.
Bách Hoa tiên tử thì mỉm cười nhìn đồ đệ của mình, trong lòng hết sức hài lòng.
Rất nhiều Tướng quân vừa được thăng chức tình nguyện lựa chọn đơn độc hoàn thành nhiệm vụ gian khó, chứ căn bản không dám dẫn binh, bởi vì dẫn binh có nghĩa là sẽ phải gánh trách nhiệm nhiều nhất.
Sinh tử tồn vong của mỗi binh lính đều có liên quan đến Tướng quân, ngoài ra nhất định còn phải lập mưu, vạch kế hoạch tiến lùi công thủ, hoàn thành nhiệm vụ chiến đấu, chưa kể khi gặp những đội quân khác xảy ra chuyện phải nhanh chóng quyết định nên hỗ trợ yểm hộ hay là tranh thủ lui ra sau báo cáo tình hình. Ngoài ra, khi gặp các quái vật mà binh sĩ không thể đối phó, Tướng quân hoặc là tự dẫn binh xông lên, hoặc tranh thủ thời gian đưa ra biện pháp ứng đối, nếu không khó tránh được tội “ứng đối bất lực”, phải chịu trừng phạt của quân pháp.
Cho nên, có được cái danh Tướng quân thì dễ, thực hiện chức Tướng quân mới khó.
Huyền Nguyên thiên tôn ngẫm nghĩ, sắp xếp câu chữ cẩn thận rồi nói: “Mặc dù ngươi lập công lớn, chứng minh bản thân thực sự có mưu lược nhưng tuổi tác lại chưa tròn 20. Nếu dẫn binh, chỉ e khó mà phục chúng.”
“Thánh nhân nói đúng lắm, như vậy, ta có thể dẫn một ít binh trước đã.” Cố Thanh Sơn nói.
Lúc này hắn đang nghĩ đến những lợi ích khi dẫn binh.
Nhiệm vụ Vận mệnh lần này của Giao diện Chiến Thần e là sẽ không dễ dàng, nếu có một tiểu đội của riêng mình, rất nhiều chuyện có thể dựa vào sức của nhiều người để làm. Cho dù nhiệm vụ có khó, nhưng hàng trăm tu sĩ đồng loạt ra tay hỗ trợ dù sao cũng thoải mái hơn một người cực khổ lùng sục.
Hắn đang ngẫm nghĩ thì lại nghe Bi Ngưỡng đại sư mở miệng: “A Di Đà Phật, lão nạp cảm thấy Cố tiểu thí chủ dù sao tuổi cũng còn quá nhỏ, chi bằng cứ rèn luyện trước, để quen với công việc của Tướng quân rồi hãy bàn đến chuyện dẫn binh.”
Hai vị Thánh đều nói vậy, Cố Thanh Sơn không khỏi hơi thất vọng.
Chẳng qua da mặt của ta hơi non một chút thôi, chứ thực chất trong xương tủy không biết đã trải qua bao nhiêu trận chém giết trên chiến trường, có thể cho một cơ hội thử xem được không hả?
Hắn nhìn về phía Bách Hoa tiên tử, nói: “Con có thể dẫn một tiểu đội mười người, con không cần nhiều người.”
Bách Hoa tiên tử nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không có kinh nghiệm thì một đội mười người cũng không dễ dẫn đâu, vẫn nên làm quen một thời gian nữa đã.”
Câu này đã giải quyết dứt khoát mọi chuyện.
Bách Hoa tiên tử nhìn đồ đệ của mình, truyền âm nói: “Bọn họ nói có lý, ta cũng thấy thế. Tình hình ở thế giới Thần Võ không rõ ràng, con đi một mình vẫn an toàn hơn, đợi làm quen tình hình rồi, ta sẽ cho con thêm binh tướng.”
Được, sư tôn đã quan tâm bảo vệ như vậy thì không thể không nể mặt nàng. Hơn nữa, bất kỳ ai muốn khóc lóc om sòm trước mặt Tam Thánh đều là muốn tìm chết.
Vì vậy, Cố Thanh Sơn đành phải ôm quyền nói: “Vâng.”
Tam Thánh thấy hắn đã nghe lọt tai, lúc này mới khẽ gật đầu.
“Được, con ra ngoài đi, chúng ta thương nghị một chút, nhiệm vụ của con đến lúc đó sẽ truyền đạt cho con.”
Đợi đến chiều, Cố Thanh Sơn lại bước ra từ quân trướng, trước cửa đã bày ra hai cái tàu bay được luyện chế xong. Hắn mới nhìn liếc qua một cái liền sửng sốt cả người.
Trên hai tàu bay này, hai chữ viết thật lớn được sơn lên bằng sơn màu xanh trông rất nổi bật, nét chữ uốn lượn như rồng bay phượng múa.
Một cái là “Thanh”.
Một cái là “Lâu”.
“Thanh” của Cố Thanh Sơn, “Lâu” của Tần Tiểu Lâu.
Tần Tiểu Lâu đứng ngay bên cạnh, hưng phấn nhìn kiệt tác của mình.
Cố Thanh Sơn thở dài, lặng lẽ bước đến gần hắn ta, nghiêm túc nói: “Sư huynh, huynh làm thế này sư phụ sẽ không vui đâu.”
Cố Thanh Sơn phải nói hết lời, Tần Tiểu Lâu mới lưu luyến từ bỏ danh hiệu này. Đến tận khi ấy, hắn mới nhẹ nhõm thở phào, sau đó liền toàn tâm toàn ý dưỡng thương, thỉnh thoảng mới ra ngoài đi dạo một chút.
Tu sĩ các tông môn thấy hắn đều thật lòng kính phục, lần lượt bước lên bắt chuyện kết giao khiến Cố Thanh Sơn cũng có thêm không ít bạn mới.
Hai ngày này, cho dù là Tứ Kiếm Tây Sơn hay hai vị nữ tu Nguyên Anh của Hà Lạc tông, thậm chí là mấy nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi khác đều đã quen mặt hắn.
Trưa ngày thứ ba, Cố Thanh Sơn lại ngâm thuốc tắm xong, đứng dậy phóng thần niệm ra, cẩn thận kiểm tra cơ thể.
Một lúc sau, hắn nở nụ cười.
Cuối cùng cũng khỏi hẳn rồi.
Gần như đã tính chính xác thời gian này, một tia lửa đỏ rực bay từ ngoài vào quân trướng, rơi xuống trước mặt hắn.
Cố Thanh Sơn nhận bùa truyền tin, giọng Bách Hoa tiên tử vang lên: “Đến đại quân trướng, bắt đầu bố trí nhiệm vụ tấn công.”
Cố Thanh Sơn mặc đồ xong liền ra khỏi quân trướng của mình.
…
Trong đại quân trướng, Bách Hoa tiên tử, Huyền Nguyên thiên tôn, Bi Ngưỡng đại sư ngồi ở vị trí đầu, bên dưới là một vị Tướng quân toàn thân mặc giáp vừa tiếp nhận quân lệnh xong, sau khi đứng dậy hành lễ liền lui ra ngoài.
Lúc này, Cố Thanh Sơn bước vào.
“Thế nào, thương thế ổn chưa?” Bi Ngưỡng đại sư hỏi trước.
“Vâng, ổn rồi, đa tạ Thánh nhân ban thưởng linh dược.” Cố Thanh Sơn cảm ơn.
“A Di Đà Phật, ổn là tốt, ổn là tốt, nếu không thì thật uổng phí mớ thuốc bị khoắng sạch của ta.” Sắc mặt Bi Ngưỡng đại sư không được tốt lắm, giống như đang nhớ tới gì đó, khóe môi không kìm được run rẩy.
Ngay cả một vị Thánh nhân tôn kính như ông ta, mà khi nói ra những lời này, giọng cũng hơi run rẩy.
Cái này cũng có thể hiểu được, nhiều linh dược trân quý mấy vạn kim tiền cũng khó đổi được mà bị lấy đi như vậy, nếu đổi lại là người bình thường thì đã đau lòng muốn chết rồi.
Bách Hoa tiên tử lại điềm nhiên như không có việc gì, nhìn sang chỗ khác.
Cố Thanh Sơn thức thời không tiếp lời.
Được rồi, đã hưởng lợi rồi thì không cần xát muối vào vết thương người khác nữa.
Lúc này, Huyền Nguyên thiên tôn nói sang chuyện khác: “Sắp phải tấn công thế giới Thần Võ rồi, giờ đang sắp xếp nhiệm vụ cho các Tướng quân, gọi ngươi đến là muốn xem thử suy nghĩ của ngươi sau đó đưa ra quyết định.”
Cố Thanh Sơn ôm quyền nói: “Ta nguyện dẫn binh.”
Đây là công việc của kiếp trước, kiếp này lại đảm nhiệm, cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì. Mặc dù tu vi của hắn vẫn không cao, nhưng bản lĩnh hành quân bày trận, chém giết trên chiến trường vẫn còn. Giờ tu sĩ các tông phái lại chịu ơn của hắn, chắc hẳn chỉ huy cũng không gặp phải trở ngại quá lớn.
Mối lo duy nhất hiện giờ, là thế giới Thần Võ.
Đây là một thế giới hoàn toàn mới.
Trong kiếp trước không có chuyện Nhân tộc phản công, cũng chưa ai từng đến thế giới Thần Võ. Cố Thanh Sơn cũng chỉ là sau khi trùng sinh được Công Tôn Trí đưa đến thế giới Thần Võ, ở một thời gian ngắn rồi lại trốn đi. Trong thời gian ngắn như vậy, hắn căn bản không thể hiểu rõ đây là thế giới ra sao.
Nhưng càng là kiểu khiêu chiến không nắm chắc thì mới càng khiến người ta căng thẳng và kích động.
Cố Thanh Sơn cảm thấy mình đã chuẩn bị xong rồi.
Đây là trận chiến giúp hắn khôi phục thân phận quan chỉ huy chiến tranh.
Ba Thánh nhân nhìn nhau, nhất thời đều không nói gì.
Bách Hoa tiên tử thì mỉm cười nhìn đồ đệ của mình, trong lòng hết sức hài lòng.
Rất nhiều Tướng quân vừa được thăng chức tình nguyện lựa chọn đơn độc hoàn thành nhiệm vụ gian khó, chứ căn bản không dám dẫn binh, bởi vì dẫn binh có nghĩa là sẽ phải gánh trách nhiệm nhiều nhất.
Sinh tử tồn vong của mỗi binh lính đều có liên quan đến Tướng quân, ngoài ra nhất định còn phải lập mưu, vạch kế hoạch tiến lùi công thủ, hoàn thành nhiệm vụ chiến đấu, chưa kể khi gặp những đội quân khác xảy ra chuyện phải nhanh chóng quyết định nên hỗ trợ yểm hộ hay là tranh thủ lui ra sau báo cáo tình hình. Ngoài ra, khi gặp các quái vật mà binh sĩ không thể đối phó, Tướng quân hoặc là tự dẫn binh xông lên, hoặc tranh thủ thời gian đưa ra biện pháp ứng đối, nếu không khó tránh được tội “ứng đối bất lực”, phải chịu trừng phạt của quân pháp.
Cho nên, có được cái danh Tướng quân thì dễ, thực hiện chức Tướng quân mới khó.
Huyền Nguyên thiên tôn ngẫm nghĩ, sắp xếp câu chữ cẩn thận rồi nói: “Mặc dù ngươi lập công lớn, chứng minh bản thân thực sự có mưu lược nhưng tuổi tác lại chưa tròn 20. Nếu dẫn binh, chỉ e khó mà phục chúng.”
“Thánh nhân nói đúng lắm, như vậy, ta có thể dẫn một ít binh trước đã.” Cố Thanh Sơn nói.
Lúc này hắn đang nghĩ đến những lợi ích khi dẫn binh.
Nhiệm vụ Vận mệnh lần này của Giao diện Chiến Thần e là sẽ không dễ dàng, nếu có một tiểu đội của riêng mình, rất nhiều chuyện có thể dựa vào sức của nhiều người để làm. Cho dù nhiệm vụ có khó, nhưng hàng trăm tu sĩ đồng loạt ra tay hỗ trợ dù sao cũng thoải mái hơn một người cực khổ lùng sục.
Hắn đang ngẫm nghĩ thì lại nghe Bi Ngưỡng đại sư mở miệng: “A Di Đà Phật, lão nạp cảm thấy Cố tiểu thí chủ dù sao tuổi cũng còn quá nhỏ, chi bằng cứ rèn luyện trước, để quen với công việc của Tướng quân rồi hãy bàn đến chuyện dẫn binh.”
Hai vị Thánh đều nói vậy, Cố Thanh Sơn không khỏi hơi thất vọng.
Chẳng qua da mặt của ta hơi non một chút thôi, chứ thực chất trong xương tủy không biết đã trải qua bao nhiêu trận chém giết trên chiến trường, có thể cho một cơ hội thử xem được không hả?
Hắn nhìn về phía Bách Hoa tiên tử, nói: “Con có thể dẫn một tiểu đội mười người, con không cần nhiều người.”
Bách Hoa tiên tử nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không có kinh nghiệm thì một đội mười người cũng không dễ dẫn đâu, vẫn nên làm quen một thời gian nữa đã.”
Câu này đã giải quyết dứt khoát mọi chuyện.
Bách Hoa tiên tử nhìn đồ đệ của mình, truyền âm nói: “Bọn họ nói có lý, ta cũng thấy thế. Tình hình ở thế giới Thần Võ không rõ ràng, con đi một mình vẫn an toàn hơn, đợi làm quen tình hình rồi, ta sẽ cho con thêm binh tướng.”
Được, sư tôn đã quan tâm bảo vệ như vậy thì không thể không nể mặt nàng. Hơn nữa, bất kỳ ai muốn khóc lóc om sòm trước mặt Tam Thánh đều là muốn tìm chết.
Vì vậy, Cố Thanh Sơn đành phải ôm quyền nói: “Vâng.”
Tam Thánh thấy hắn đã nghe lọt tai, lúc này mới khẽ gật đầu.
“Được, con ra ngoài đi, chúng ta thương nghị một chút, nhiệm vụ của con đến lúc đó sẽ truyền đạt cho con.”