Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 358
Công tử áo tím biến mất rồi!
Hắn ta đã bị bình Thiên Ma mang qua Thiên Ma giới.
Mà ở bên kia, Cố Thanh Sơn lại thay thế vị trí ban đầu của công tử áo tím. Hắn đã sử dụng thần kĩ Di Hình Hoán Ảnh!
Có lẽ là đĩa bát quái cảm nhận được không gian xung quanh bị dao động rất nhỏ, nó bị thần kĩ làm nhiễu loạn, bất chợt lóe sáng lên.
Đáng lẽ phải sau một hơi thở nữa đĩa bát quái mới khởi động, nhưng không ngờ lúc này nó đã khởi động luôn rồi!
Mà ngay khi ấy, Uyển Nhi đang đặt tay lên vai Cố Thanh Sơn, Tình Nhu đang đặt tay lên lưng Uyển Nhi.
Ánh sáng lóe lên, cả ba người bọn họ đồng thời biến mất.
Họ đã bị đĩa bát quái mang vào dòng chảy thời không hỗn loạn, tiến vào thế giới của công tử áo tím.
Trong chớp mắt, cục diện hoàn toàn thay đổi, trận đấu giữa ba thế giới tạm thời lắng xuống.
Công tử áo tím, Cố Thanh Sơn, Uyển Nhi, Tình Nhu đều đã bị truyền tống đi nơi khác, chờ đón bọn họ là những số mệnh mịt mù hoàn toàn khác nhau.
Linh quang rực trời đã tan biến, con đường âm u dẫn đến thế giới khác cùng với ánh nắng chiều của Thiên Ma giới đồng thời biến mất khỏi thế giới Thần Võ, trên bầu trời chỉ còn lại Bách Hoa tiên tử và thiếu nữ áo đen.
Cả hai đều là những người thông minh tuyệt đỉnh, nên chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã đoán đúng gần hết mọi sự tình.
Bách Hoa tiên tử bất chợt biến mất rồi xuất hiện lại ở vị trí cũ của con đường xuyên không. Nàng giơ tay bắt quyết, nói: “Mở!”
Nơi ngón tay nàng chạm vào, không gian lại mở ra lần nữa, dòng khí hỗn loạn không ngừng cuộn lên. Có điều, nơi này vốn đã truyền tống một lần giữa hai thế giới cách xa nhau, vì thế lần mở ra này vô cùng chậm chạp.
Bách Hoa tiên tử đứng trong luồng không khí hỗn loạn, mặc cho gió lớn quất vào tóc, ánh mắt dần trở nên lo lắng.
“Mở ra cho ta!” Nàng huy động toàn bộ linh lực trong người, quát khẽ.
Vù vù vù...
Cuồng phong vần vũ, cuối cùng không gian cũng từ từ mở ra một con đường.
Nhưng bên trong chẳng có gì cả.
Không có đĩa bát quái, không có hai vị nữ tu có tu vi Thiên Kiếp cảnh bị phong bế, cũng không có Cố Thanh Sơn.
Bách Hoa tiên tử đứng ngây ra tại chỗ.
“Vô ích thôi, đĩa bát quái đó quá nhanh, nếu theo không kịp thì sẽ bị lạc mất trong hư không, đến đường quay về cũng không thể nào tìm được.” Thiếu nữ áo đen nói.
Không gian lại từ từ khép lại.
Bách Hoa tiên tử im lặng không nói gì.
Thiếu nữ áo đen lắc đầu, nhìn bình gốm trong tay mình, vẻ nuối tiếc trên mặt chẳng còn lại chút gì. Một tay nàng ta ôm chặt bình gốm trong lòng, không nỡ buông ra, niềm vui trong ánh mắt càng lúc càng nhiều hơn. Nhưng ngay sau đó, nàng bỗng nhiên giận dữ nhìn sang vị trí nơi Cố Thanh Sơn vừa biến mất.
“Đồ dối trá, đĩa bát quái xuyên qua hai thế giới vẫn còn chưa đưa cho ta.”
Nhưng Cố Thanh Sơn đã đến một thế giới khác rồi, cho dù nàng ta có tức giận như thế nào thì cũng không còn cách nào khác.
… Chi bằng nắm chặt lấy chiến lợi phẩm trước mặt.
Thiếu nữ áo đen nâng bình gốm lên, định quay về thế giới của mình.
“Khoan đã.” Ngay lúc này, tiếng của Bách Hoa tiên tử vọng lại từ xa.
Thiếu nữ áo đen dừng chân lại.
“Ta biết ngươi là hóa thân của Thiên Ma nữ đế, ngay cả ngươi mà cũng không có cách vào được thế giới đó sao?” Bách Hoa tiên tử nói.
Thiếu nữ áo đen quay sang nhìn nàng rồi chậm rãi lắc đầu.
“Ngươi có một đồ đệ tốt.” Thiếu nữ áo đen nhìn chăm chú vào Bách Hoa tiên tử: “Ngươi là tu sĩ Thần Chiếu cảnh, con đường số mệnh lẽ ra phải cường đại vô cùng, không thể nào sửa đổi, nhưng ngươi lại được một sức mạnh cường đại không kém kéo ra khỏi vực sâu của Tử thần. Ta có thể thấy tử khí trên người ngươi đã hoàn toàn tan biến, con đường sau này của ngươi sẽ hoàn toàn mịt mờ, mà tương lai mờ mịt đó cần chính ngươi đi khai phá và thay đổi, tạo ra những diễn biến mới. Đây đúng là một tình cảnh hiếm thấy.”
Im lặng một thoáng, nàng ta đột nhiên nói thêm: “Thật sự chỉ có đồ đệ ngươi mới có thể vì ngươi mà đi đến bước đường này.”
“Ngươi đừng hòng tác động vào tâm chí ta.” Bách Hoa tiên tử nói.
Thiếu nữ áo đen cười: “Muội muội, ta chẳng làm gì cả.” Nàng ta nói tiếp: “Ta không mê hoặc ngươi, trong tay ta có Thiên Ma thần khí, lại còn có hồn phách của tu sĩ Thái Hư cảnh, lần này cũng xem như thỏa mãn rồi.”
“Ta chưa từng nghe ai nói về việc Thiên Ma trò chuyện với người khác mà lại không có bất kỳ ý đồ gì.” Bách Hoa tiên tử lạnh lùng nói.
Thiếu nữ áo đen thong thả đáp lời: “Khi nãy ta đây còn từng hợp tác với tu sĩ Nhân tộc để đánh địch thì sao? Mấy vạn năm nay Thiên Ma giới chưa bao giờ có tình huống như ngày hôm nay, cho nên ta chỉ không nhịn được muốn nói với ngươi một chuyện mà thôi.”
“Chuyện gì?”
“Là về thù lao hắn phải trả cho ta để ta hợp tác cùng hắn. Hắn còn nợ ta một thế giới, sau này khi hắn trở lại, phiền ngươi hãy báo ta một tiếng, ta sẽ đến đòi nợ.”
“Khi nào hắn mới có thể trở về?” Bách Hoa tiên tử hỏi.
“Làm sao ta biết được, nhưng dù gì cũng đã có người từ thế giới đó đến, chỉ cần hắn biết cách là sẽ quay về được thôi.” Thiếu nữ áo đen nói.
Nghe thấy lời này, bàn tay siết chặt trong tay áo của Bách Hoa tiên tử cuối cùng cũng có thể buông lỏng. Nàng nhìn thiếu nữ áo đen, đột nhiên nảy ra ý định muốn giết nàng ta.
“Ngươi rất muốn đoạt lấy hồn phách của đồ đệ ta.”
“Hồn phách của hắn?” Gương mặt của thiếu nữ áo đen lộ vẻ phức tạp, nàng ta trầm ngâm nói: “Chỉ mới là tu vi Nguyên Anh mà lại dám dùng hết mọi thủ đoạn để đưa tu sĩ Thái Hư cảnh vào chỗ chết, sao ta nỡ ăn hắn đây.”
“Vậy ngươi muốn gì?”
“Ta sẽ không ăn hồn phách của hắn, mà chỉ hỏi hắn có muốn trở thành Thiên Ma quân vương, cống hiến sức lực vì Thiên Ma giới bọn ta hay không.” Thiếu nữ áo đen vừa nói xong liền xoay người muốn đi, nhưng cuối cùng lại đột nhiên dừng lại.
Sát khí cuồn cuộn tỏa ra từ trên người Bách Hoa tiên tử, nàng vẫy tay biến ra một sợi dây leo đầy gai.
“Hãy chứng minh lời ngươi nói, nếu không ta sẽ không tha cho một Thiên Ma dám nhòm ngó tính mạng đồ nhi của ta đâu.” Những lời này vừa dứt, trên sợi dây leo gai bỗng mọc lên vô số đóa hoa trắng.
Thiếu nữ áo đen nhìn bộ chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm trên người Bách Hoa tiên tử rồi lại nhìn qua dây leo gai, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
“Thần kỹ hệ A Tu La, lại là một thần kỹ nữa của Lục Đạo, đúng thật là quái lạ.” Nàng ta lẩm bẩm: “Cảnh giới thấp như vậy mà lại biết thần kỹ nhân quả của Hoàng Tuyền đạo và Tu La đạo, rốt cuộc là thế giới nào mới có thể…”
Trong lúc thiếu nữ áo đen còn đang ngẫm nghĩ, sợi dây leo đã bắt đầu chuyển động. Nàng ta giật mình, xua tay nói: “Ngừng lại, ta chứng minh là được chứ gì.”
Thiếu nữ áo đen nhìn vô số Thiên Ma nữa sau lưng mình rồi lại nhìn Bách Hoa tiên tử.
Chỉ có một mình mà dám chống lại hàng trăm nghìn Thiên Ma, đúng là vô cùng có khí phách.
Vẻ mặt thiếu nữ áo đen trở nên nghiêm túc hơn.
Hắn ta đã bị bình Thiên Ma mang qua Thiên Ma giới.
Mà ở bên kia, Cố Thanh Sơn lại thay thế vị trí ban đầu của công tử áo tím. Hắn đã sử dụng thần kĩ Di Hình Hoán Ảnh!
Có lẽ là đĩa bát quái cảm nhận được không gian xung quanh bị dao động rất nhỏ, nó bị thần kĩ làm nhiễu loạn, bất chợt lóe sáng lên.
Đáng lẽ phải sau một hơi thở nữa đĩa bát quái mới khởi động, nhưng không ngờ lúc này nó đã khởi động luôn rồi!
Mà ngay khi ấy, Uyển Nhi đang đặt tay lên vai Cố Thanh Sơn, Tình Nhu đang đặt tay lên lưng Uyển Nhi.
Ánh sáng lóe lên, cả ba người bọn họ đồng thời biến mất.
Họ đã bị đĩa bát quái mang vào dòng chảy thời không hỗn loạn, tiến vào thế giới của công tử áo tím.
Trong chớp mắt, cục diện hoàn toàn thay đổi, trận đấu giữa ba thế giới tạm thời lắng xuống.
Công tử áo tím, Cố Thanh Sơn, Uyển Nhi, Tình Nhu đều đã bị truyền tống đi nơi khác, chờ đón bọn họ là những số mệnh mịt mù hoàn toàn khác nhau.
Linh quang rực trời đã tan biến, con đường âm u dẫn đến thế giới khác cùng với ánh nắng chiều của Thiên Ma giới đồng thời biến mất khỏi thế giới Thần Võ, trên bầu trời chỉ còn lại Bách Hoa tiên tử và thiếu nữ áo đen.
Cả hai đều là những người thông minh tuyệt đỉnh, nên chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã đoán đúng gần hết mọi sự tình.
Bách Hoa tiên tử bất chợt biến mất rồi xuất hiện lại ở vị trí cũ của con đường xuyên không. Nàng giơ tay bắt quyết, nói: “Mở!”
Nơi ngón tay nàng chạm vào, không gian lại mở ra lần nữa, dòng khí hỗn loạn không ngừng cuộn lên. Có điều, nơi này vốn đã truyền tống một lần giữa hai thế giới cách xa nhau, vì thế lần mở ra này vô cùng chậm chạp.
Bách Hoa tiên tử đứng trong luồng không khí hỗn loạn, mặc cho gió lớn quất vào tóc, ánh mắt dần trở nên lo lắng.
“Mở ra cho ta!” Nàng huy động toàn bộ linh lực trong người, quát khẽ.
Vù vù vù...
Cuồng phong vần vũ, cuối cùng không gian cũng từ từ mở ra một con đường.
Nhưng bên trong chẳng có gì cả.
Không có đĩa bát quái, không có hai vị nữ tu có tu vi Thiên Kiếp cảnh bị phong bế, cũng không có Cố Thanh Sơn.
Bách Hoa tiên tử đứng ngây ra tại chỗ.
“Vô ích thôi, đĩa bát quái đó quá nhanh, nếu theo không kịp thì sẽ bị lạc mất trong hư không, đến đường quay về cũng không thể nào tìm được.” Thiếu nữ áo đen nói.
Không gian lại từ từ khép lại.
Bách Hoa tiên tử im lặng không nói gì.
Thiếu nữ áo đen lắc đầu, nhìn bình gốm trong tay mình, vẻ nuối tiếc trên mặt chẳng còn lại chút gì. Một tay nàng ta ôm chặt bình gốm trong lòng, không nỡ buông ra, niềm vui trong ánh mắt càng lúc càng nhiều hơn. Nhưng ngay sau đó, nàng bỗng nhiên giận dữ nhìn sang vị trí nơi Cố Thanh Sơn vừa biến mất.
“Đồ dối trá, đĩa bát quái xuyên qua hai thế giới vẫn còn chưa đưa cho ta.”
Nhưng Cố Thanh Sơn đã đến một thế giới khác rồi, cho dù nàng ta có tức giận như thế nào thì cũng không còn cách nào khác.
… Chi bằng nắm chặt lấy chiến lợi phẩm trước mặt.
Thiếu nữ áo đen nâng bình gốm lên, định quay về thế giới của mình.
“Khoan đã.” Ngay lúc này, tiếng của Bách Hoa tiên tử vọng lại từ xa.
Thiếu nữ áo đen dừng chân lại.
“Ta biết ngươi là hóa thân của Thiên Ma nữ đế, ngay cả ngươi mà cũng không có cách vào được thế giới đó sao?” Bách Hoa tiên tử nói.
Thiếu nữ áo đen quay sang nhìn nàng rồi chậm rãi lắc đầu.
“Ngươi có một đồ đệ tốt.” Thiếu nữ áo đen nhìn chăm chú vào Bách Hoa tiên tử: “Ngươi là tu sĩ Thần Chiếu cảnh, con đường số mệnh lẽ ra phải cường đại vô cùng, không thể nào sửa đổi, nhưng ngươi lại được một sức mạnh cường đại không kém kéo ra khỏi vực sâu của Tử thần. Ta có thể thấy tử khí trên người ngươi đã hoàn toàn tan biến, con đường sau này của ngươi sẽ hoàn toàn mịt mờ, mà tương lai mờ mịt đó cần chính ngươi đi khai phá và thay đổi, tạo ra những diễn biến mới. Đây đúng là một tình cảnh hiếm thấy.”
Im lặng một thoáng, nàng ta đột nhiên nói thêm: “Thật sự chỉ có đồ đệ ngươi mới có thể vì ngươi mà đi đến bước đường này.”
“Ngươi đừng hòng tác động vào tâm chí ta.” Bách Hoa tiên tử nói.
Thiếu nữ áo đen cười: “Muội muội, ta chẳng làm gì cả.” Nàng ta nói tiếp: “Ta không mê hoặc ngươi, trong tay ta có Thiên Ma thần khí, lại còn có hồn phách của tu sĩ Thái Hư cảnh, lần này cũng xem như thỏa mãn rồi.”
“Ta chưa từng nghe ai nói về việc Thiên Ma trò chuyện với người khác mà lại không có bất kỳ ý đồ gì.” Bách Hoa tiên tử lạnh lùng nói.
Thiếu nữ áo đen thong thả đáp lời: “Khi nãy ta đây còn từng hợp tác với tu sĩ Nhân tộc để đánh địch thì sao? Mấy vạn năm nay Thiên Ma giới chưa bao giờ có tình huống như ngày hôm nay, cho nên ta chỉ không nhịn được muốn nói với ngươi một chuyện mà thôi.”
“Chuyện gì?”
“Là về thù lao hắn phải trả cho ta để ta hợp tác cùng hắn. Hắn còn nợ ta một thế giới, sau này khi hắn trở lại, phiền ngươi hãy báo ta một tiếng, ta sẽ đến đòi nợ.”
“Khi nào hắn mới có thể trở về?” Bách Hoa tiên tử hỏi.
“Làm sao ta biết được, nhưng dù gì cũng đã có người từ thế giới đó đến, chỉ cần hắn biết cách là sẽ quay về được thôi.” Thiếu nữ áo đen nói.
Nghe thấy lời này, bàn tay siết chặt trong tay áo của Bách Hoa tiên tử cuối cùng cũng có thể buông lỏng. Nàng nhìn thiếu nữ áo đen, đột nhiên nảy ra ý định muốn giết nàng ta.
“Ngươi rất muốn đoạt lấy hồn phách của đồ đệ ta.”
“Hồn phách của hắn?” Gương mặt của thiếu nữ áo đen lộ vẻ phức tạp, nàng ta trầm ngâm nói: “Chỉ mới là tu vi Nguyên Anh mà lại dám dùng hết mọi thủ đoạn để đưa tu sĩ Thái Hư cảnh vào chỗ chết, sao ta nỡ ăn hắn đây.”
“Vậy ngươi muốn gì?”
“Ta sẽ không ăn hồn phách của hắn, mà chỉ hỏi hắn có muốn trở thành Thiên Ma quân vương, cống hiến sức lực vì Thiên Ma giới bọn ta hay không.” Thiếu nữ áo đen vừa nói xong liền xoay người muốn đi, nhưng cuối cùng lại đột nhiên dừng lại.
Sát khí cuồn cuộn tỏa ra từ trên người Bách Hoa tiên tử, nàng vẫy tay biến ra một sợi dây leo đầy gai.
“Hãy chứng minh lời ngươi nói, nếu không ta sẽ không tha cho một Thiên Ma dám nhòm ngó tính mạng đồ nhi của ta đâu.” Những lời này vừa dứt, trên sợi dây leo gai bỗng mọc lên vô số đóa hoa trắng.
Thiếu nữ áo đen nhìn bộ chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm trên người Bách Hoa tiên tử rồi lại nhìn qua dây leo gai, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
“Thần kỹ hệ A Tu La, lại là một thần kỹ nữa của Lục Đạo, đúng thật là quái lạ.” Nàng ta lẩm bẩm: “Cảnh giới thấp như vậy mà lại biết thần kỹ nhân quả của Hoàng Tuyền đạo và Tu La đạo, rốt cuộc là thế giới nào mới có thể…”
Trong lúc thiếu nữ áo đen còn đang ngẫm nghĩ, sợi dây leo đã bắt đầu chuyển động. Nàng ta giật mình, xua tay nói: “Ngừng lại, ta chứng minh là được chứ gì.”
Thiếu nữ áo đen nhìn vô số Thiên Ma nữa sau lưng mình rồi lại nhìn Bách Hoa tiên tử.
Chỉ có một mình mà dám chống lại hàng trăm nghìn Thiên Ma, đúng là vô cùng có khí phách.
Vẻ mặt thiếu nữ áo đen trở nên nghiêm túc hơn.
Bình luận facebook