Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 367
Cố Thanh Sơn nhìn Diệp Phi Ly, nhưng hắn ta vẫn bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng. Hắn ta nói: "Trong lịch sử, khi đám quý tộc Cửu phủ thành lập ra Liên Bang thì tất cả đại quý tộc đều là những nhân vật anh hùng, đều đã từng khiến cho toàn bộ thế giới phải ngợi ca hành động vĩ đại mà họ đã làm."
Sau đó, hắn ta lại khó hiểu hỏi: "Vậy tại sao thế hệ sau này của bọn họ lại như vậy? Tại sao quý tộc Cửu tộc hiện giờ lại có loại tính cách như vậy chứ?"
"Bởi vì quý tộc bây giờ không có truyền thừa tinh thần của tổ tiên bọn họ mà chỉ truyền thừa quyền lực thôi." Cố Thanh Sơn giải thích: "Lúc một người có quyền khống chế và làm tổn thương người khác mà không phải nhận bất luận một loại trừng phạt nào, như vậy người này rất có khả năng sẽ biến thành một tên ác ma."
"Vì sao lại như vậy?"
"Hiệu ứng Lucifer *, đây là bản tính của con người."
(*) Hiệu ứng Lucifer được nghiên cứu và in thành sách bởi cựu chủ tịch Hiệp hội tâm lý Mỹ đồng thời là giáo sư đại học Stanford - Philip Zimbardo. Hiệu ứng Lucifer nói lên những mặt tiêu cực, những phần xấu mà con người có thể trở thành khi bị những hoàn cảnh khác nhau tác động. Trong Kinh Thánh, Lucifer là thiên thần từng được Thượng đế yêu mến, nhưng đã thách thức quyền lực của Ngài và bị đày xuống địa ngục cùng một nhóm các thiên thần sa ngã khác. Ở đó, Lucifer trở thành Satan, hiện thân của mọi điều xấu xa.
Diệp Phi Ly đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh thấy tôi có nên báo thù thay cô ấy hay không?"
"Tại sao phải thay cô ta báo thù? Hai người đã chia tay rồi mà." Cố Thanh Sơn lạnh lùng nói.
Diệp Phi Ly vội giải thích: "Đúng vậy, nhưng mà tôi cũng có thể hiểu cho cô ấy. Cô ấy cũng chỉ vì muốn sống sót được trong thời tận thế này mà thôi, hoặc có thể nói là cô ấy vì người nhà nên muốn sống tốt hơn một chút."
"Cô ta đã bỏ cậu." Cố Thanh Sơn không hề lưu tình chút nào.
"Vậy thì đã làm sao, cô ấy cũng đã chết rồi, chẳng lẽ tôi vẫn phải đi so đo với cô ấy hay sao? Hơn nữa, hiện tại tôi đã không còn là con người nữa rồi, nhưng những niềm vui mà cô ấy mang lại cho tôi là những ký ức trân quý nhất mỗi khi tôi nhớ lại khoảng thời gian mình vẫn là con người." Cuối cùng, Diệp Phi Ly nói: "Thật ra, tôi vẫn luôn rất biết ơn cô ấy..."
Cố Thanh Sơn chăm chú nghe xong, cuối cùng nở một nụ cười thật tươi. Hắn nói: "Vậy thì tốt, báo thù không quản ngày đêm, cậu đi luôn bây giờ đi."
"Tôi là đi giết người... giết một tên nhân loại bình thường, vậy mà anh không ngăn cản tôi sao?" Diệp Phi Ly nhìn hắn, nói.
Cố Thanh Sơn đáp: "Tuy rằng đã biến thành quỷ giết người, nhưng cậu vẫn luôn không có ý thức được một chuyện."
"Chuyện gì?" Diệp Phi Ly hỏi.
Cố Thanh Sơn đang muốn mở miệng nói chuyện thì vẻ mặt bỗng nhiên khẽ động.
Diệp Phi Ly quay lại nhìn theo hướng của hắn, chỉ thấy trên con đường xung quanh khu mộ đang có rất nhiều người lặng lẽ vây quanh. Bọn họ đa số là chức nghiệp giả, cũng xen lẫn một vài người bình thường. Đi ở phía sau là hai nam thanh niên, đám chức nghiệp giả vây quanh bảo vệ họ giống như những vì sao đang xoay xung quanh mặt trăng vậy.
"Tôi chỉ đến trước mộ xem một chút thôi mà có thể dẫn đến nhiều người của nhà họ Vương như vậy sao?" Diệp Phi Ly cảm thấy thật khó tin.
"Hình như không phải tìm cậu đâu, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào tôi này." Cố Thanh Sơn nói.
Đám người kia đi tới, yên lặng vây quanh Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly. Sau đó, hai nam thanh niên bước ra từ trong đám người kia, đánh giá Cố Thanh Sơn từ trên xuống dưới.
"Mày là Cố Thanh Sơn?"
"Đúng vậy, còn các anh là ai?"
"Bọn tao con cháu dòng chính của Cửu phủ thế hệ này."
"Các anh muốn gì?"
Hai vị thanh niên liếc nhìn nhau, người bên trái bước lên nói trước: "Rời khỏi Tô Tuyết Nhi đi, điều kiện tùy mày chọn."
"Bởi vì bây giờ cô ấy đã là Phủ chủ của Tô phủ sao?" Cố Thanh Sơn cười hỏi.
"Đúng vậy, hiện tại cô ấy là người đại diện cho quyền thế, không phải là người mà loại người như mày có thể leo lên được." Người kia nói.
"Bọn tao có thể cho mày một trăm triệu, chỉ cần mày cách xa cô ấy!" Một gã thanh niên nhịn không được nói.
"Bất kể là điều kiện gì cũng không được." Cố Thanh Sơn tiếp tục cười nói. Hắn thật sự rất muốn cười lên thật to, thậm chí cả Diệp Phi Ly cũng thấy buồn cười.
"Cảm giác thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi Diệp Phi Ly.
"Cảm thấy giống như đang chơi trò gia đình *." Diệp Phi Ly thành thật trả lời.
(*) Trò chơi gia đình: Trong trò chơi này, mấy đứa bé thường hay đóng giả thành người lớn để nấu ăn, cưới chồng cưới vợ, chăm sóc con cái... Ý của Diệp Phi Ly là hai cậu nhóc kia vắt mũi chưa sạch đã bày đặt lên mặt.
"Nếu tôi là một người bình thường thì sao?"
"Nếu như vậy..." Diệp Phi Ly suy nghĩ một chút, nói: "Chỉ sợ không đáp ứng sẽ chết, giống như bạn gái của tôi."
Hắn ta vừa nói xong, tên thanh niên cầm đầu kia quả nhiên ra lệnh: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, xông lên tiêu diệt hắn cho tôi!"
Đám chức nghiệp giả liền bay nhào lên.
Cố Thanh Sơn cầm Địa kiếm hiện ra từ trong hư không, nói: "Chuyện vừa nãy tôi muốn nói với cậu, có liên quan tới cái này."
"Đúng vậy, anh nói là tôi đã quên mất một chuyện." Diệp Phi Ly gật đầu nói.
"Khi cậu liên tục trở nên mạnh mẽ, cậu sẽ chợt phát hiện ra thế giới này bao la biết mấy, những cảnh vật trước mắt cậu cũng sẽ rất khác so với trước kia." Cố Thanh Sơn nói.
Trong lúc hắn trò chuyện, vô số bóng kiếm màu đen âm thầm lan tỏa ra khắp nơi. Chỉ một thoáng sau, cả con đường đã đầy ắp những bóng kiếm bay quanh khắp nơi.
Bí kiếm, Họa Ảnh.
"Cậu sẽ muốn đi càng xa hơn, ngắm được càng nhiều phong cảnh hùng vĩ hơn, chứ không phải giống như một kẻ yếu đuối, mình sống hay chết đều nằm trong tay người khác." Cố Thanh Sơn tiếp tục nói.
Ở xung quanh, có người muốn xông lên, có người muốn tiến lên trước để phòng ngự, cũng có người muốn chạy trốn. Lúc bóng kiếm xuyên qua thân thể của bọn họ, trong đầu bọn họ chẳng còn bất cứ một ý nghĩ nào, đầu óc trống rỗng.
Vô số tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, mùi máu tanh nặng nề lan tràn trong bóng đêm.
Cố Thanh Sơn thu kiếm, nhìn Diệp Phi Ly nói: "Cậu muốn trở thành cường giả, thì trước tiên nhất định phải có một trái tim của cường giả."
Vì không có bất kỳ âm thanh nào khác quấy nhiễu nữa, cho nên giọng của hắn truyền đi rất xa, loáng thoáng còn nghe thấy cả tiếng vọng lại.
Khắp nơi đều yên tĩnh, không còn ai sống sót.
"Tôi... Hiện tại đã rất mạnh rồi." Diệp Phi Ly nói. Hắn ta mở bàn tay ra, phía trên có những tia sáng máu đỏ tươi đang chuyển động.
"Không, cậu không hề mạnh mẽ." Cố Thanh Sơn nói.
Diệp Phi Ly không đồng ý: "Sức mạnh của tôi..."
Thế nhưng, Cố Thanh Sơn đã ngắt lời hắn ta: "Lúc cậu có được sức mạnh, cậu liền cho rằng cậu đã trở nên mạnh mẽ, nhưng thật ra lại không phải như vậy."
"Vì sao?" Diệp Phi Ly ngơ ngẩn, buột miệng hỏi.
"Cái gọi là cường giả, có lẽ là ở chỗ tâm linh... Lúc trong lòng cậu khát vọng một việc gì đó, mà hành động của cậu cũng là làm theo khát vọng ấy, thì lúc đó cậu mới thực sự là một cường giả."
Sau đó, hắn ta lại khó hiểu hỏi: "Vậy tại sao thế hệ sau này của bọn họ lại như vậy? Tại sao quý tộc Cửu tộc hiện giờ lại có loại tính cách như vậy chứ?"
"Bởi vì quý tộc bây giờ không có truyền thừa tinh thần của tổ tiên bọn họ mà chỉ truyền thừa quyền lực thôi." Cố Thanh Sơn giải thích: "Lúc một người có quyền khống chế và làm tổn thương người khác mà không phải nhận bất luận một loại trừng phạt nào, như vậy người này rất có khả năng sẽ biến thành một tên ác ma."
"Vì sao lại như vậy?"
"Hiệu ứng Lucifer *, đây là bản tính của con người."
(*) Hiệu ứng Lucifer được nghiên cứu và in thành sách bởi cựu chủ tịch Hiệp hội tâm lý Mỹ đồng thời là giáo sư đại học Stanford - Philip Zimbardo. Hiệu ứng Lucifer nói lên những mặt tiêu cực, những phần xấu mà con người có thể trở thành khi bị những hoàn cảnh khác nhau tác động. Trong Kinh Thánh, Lucifer là thiên thần từng được Thượng đế yêu mến, nhưng đã thách thức quyền lực của Ngài và bị đày xuống địa ngục cùng một nhóm các thiên thần sa ngã khác. Ở đó, Lucifer trở thành Satan, hiện thân của mọi điều xấu xa.
Diệp Phi Ly đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh thấy tôi có nên báo thù thay cô ấy hay không?"
"Tại sao phải thay cô ta báo thù? Hai người đã chia tay rồi mà." Cố Thanh Sơn lạnh lùng nói.
Diệp Phi Ly vội giải thích: "Đúng vậy, nhưng mà tôi cũng có thể hiểu cho cô ấy. Cô ấy cũng chỉ vì muốn sống sót được trong thời tận thế này mà thôi, hoặc có thể nói là cô ấy vì người nhà nên muốn sống tốt hơn một chút."
"Cô ta đã bỏ cậu." Cố Thanh Sơn không hề lưu tình chút nào.
"Vậy thì đã làm sao, cô ấy cũng đã chết rồi, chẳng lẽ tôi vẫn phải đi so đo với cô ấy hay sao? Hơn nữa, hiện tại tôi đã không còn là con người nữa rồi, nhưng những niềm vui mà cô ấy mang lại cho tôi là những ký ức trân quý nhất mỗi khi tôi nhớ lại khoảng thời gian mình vẫn là con người." Cuối cùng, Diệp Phi Ly nói: "Thật ra, tôi vẫn luôn rất biết ơn cô ấy..."
Cố Thanh Sơn chăm chú nghe xong, cuối cùng nở một nụ cười thật tươi. Hắn nói: "Vậy thì tốt, báo thù không quản ngày đêm, cậu đi luôn bây giờ đi."
"Tôi là đi giết người... giết một tên nhân loại bình thường, vậy mà anh không ngăn cản tôi sao?" Diệp Phi Ly nhìn hắn, nói.
Cố Thanh Sơn đáp: "Tuy rằng đã biến thành quỷ giết người, nhưng cậu vẫn luôn không có ý thức được một chuyện."
"Chuyện gì?" Diệp Phi Ly hỏi.
Cố Thanh Sơn đang muốn mở miệng nói chuyện thì vẻ mặt bỗng nhiên khẽ động.
Diệp Phi Ly quay lại nhìn theo hướng của hắn, chỉ thấy trên con đường xung quanh khu mộ đang có rất nhiều người lặng lẽ vây quanh. Bọn họ đa số là chức nghiệp giả, cũng xen lẫn một vài người bình thường. Đi ở phía sau là hai nam thanh niên, đám chức nghiệp giả vây quanh bảo vệ họ giống như những vì sao đang xoay xung quanh mặt trăng vậy.
"Tôi chỉ đến trước mộ xem một chút thôi mà có thể dẫn đến nhiều người của nhà họ Vương như vậy sao?" Diệp Phi Ly cảm thấy thật khó tin.
"Hình như không phải tìm cậu đâu, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào tôi này." Cố Thanh Sơn nói.
Đám người kia đi tới, yên lặng vây quanh Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly. Sau đó, hai nam thanh niên bước ra từ trong đám người kia, đánh giá Cố Thanh Sơn từ trên xuống dưới.
"Mày là Cố Thanh Sơn?"
"Đúng vậy, còn các anh là ai?"
"Bọn tao con cháu dòng chính của Cửu phủ thế hệ này."
"Các anh muốn gì?"
Hai vị thanh niên liếc nhìn nhau, người bên trái bước lên nói trước: "Rời khỏi Tô Tuyết Nhi đi, điều kiện tùy mày chọn."
"Bởi vì bây giờ cô ấy đã là Phủ chủ của Tô phủ sao?" Cố Thanh Sơn cười hỏi.
"Đúng vậy, hiện tại cô ấy là người đại diện cho quyền thế, không phải là người mà loại người như mày có thể leo lên được." Người kia nói.
"Bọn tao có thể cho mày một trăm triệu, chỉ cần mày cách xa cô ấy!" Một gã thanh niên nhịn không được nói.
"Bất kể là điều kiện gì cũng không được." Cố Thanh Sơn tiếp tục cười nói. Hắn thật sự rất muốn cười lên thật to, thậm chí cả Diệp Phi Ly cũng thấy buồn cười.
"Cảm giác thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi Diệp Phi Ly.
"Cảm thấy giống như đang chơi trò gia đình *." Diệp Phi Ly thành thật trả lời.
(*) Trò chơi gia đình: Trong trò chơi này, mấy đứa bé thường hay đóng giả thành người lớn để nấu ăn, cưới chồng cưới vợ, chăm sóc con cái... Ý của Diệp Phi Ly là hai cậu nhóc kia vắt mũi chưa sạch đã bày đặt lên mặt.
"Nếu tôi là một người bình thường thì sao?"
"Nếu như vậy..." Diệp Phi Ly suy nghĩ một chút, nói: "Chỉ sợ không đáp ứng sẽ chết, giống như bạn gái của tôi."
Hắn ta vừa nói xong, tên thanh niên cầm đầu kia quả nhiên ra lệnh: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, xông lên tiêu diệt hắn cho tôi!"
Đám chức nghiệp giả liền bay nhào lên.
Cố Thanh Sơn cầm Địa kiếm hiện ra từ trong hư không, nói: "Chuyện vừa nãy tôi muốn nói với cậu, có liên quan tới cái này."
"Đúng vậy, anh nói là tôi đã quên mất một chuyện." Diệp Phi Ly gật đầu nói.
"Khi cậu liên tục trở nên mạnh mẽ, cậu sẽ chợt phát hiện ra thế giới này bao la biết mấy, những cảnh vật trước mắt cậu cũng sẽ rất khác so với trước kia." Cố Thanh Sơn nói.
Trong lúc hắn trò chuyện, vô số bóng kiếm màu đen âm thầm lan tỏa ra khắp nơi. Chỉ một thoáng sau, cả con đường đã đầy ắp những bóng kiếm bay quanh khắp nơi.
Bí kiếm, Họa Ảnh.
"Cậu sẽ muốn đi càng xa hơn, ngắm được càng nhiều phong cảnh hùng vĩ hơn, chứ không phải giống như một kẻ yếu đuối, mình sống hay chết đều nằm trong tay người khác." Cố Thanh Sơn tiếp tục nói.
Ở xung quanh, có người muốn xông lên, có người muốn tiến lên trước để phòng ngự, cũng có người muốn chạy trốn. Lúc bóng kiếm xuyên qua thân thể của bọn họ, trong đầu bọn họ chẳng còn bất cứ một ý nghĩ nào, đầu óc trống rỗng.
Vô số tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, mùi máu tanh nặng nề lan tràn trong bóng đêm.
Cố Thanh Sơn thu kiếm, nhìn Diệp Phi Ly nói: "Cậu muốn trở thành cường giả, thì trước tiên nhất định phải có một trái tim của cường giả."
Vì không có bất kỳ âm thanh nào khác quấy nhiễu nữa, cho nên giọng của hắn truyền đi rất xa, loáng thoáng còn nghe thấy cả tiếng vọng lại.
Khắp nơi đều yên tĩnh, không còn ai sống sót.
"Tôi... Hiện tại đã rất mạnh rồi." Diệp Phi Ly nói. Hắn ta mở bàn tay ra, phía trên có những tia sáng máu đỏ tươi đang chuyển động.
"Không, cậu không hề mạnh mẽ." Cố Thanh Sơn nói.
Diệp Phi Ly không đồng ý: "Sức mạnh của tôi..."
Thế nhưng, Cố Thanh Sơn đã ngắt lời hắn ta: "Lúc cậu có được sức mạnh, cậu liền cho rằng cậu đã trở nên mạnh mẽ, nhưng thật ra lại không phải như vậy."
"Vì sao?" Diệp Phi Ly ngơ ngẩn, buột miệng hỏi.
"Cái gọi là cường giả, có lẽ là ở chỗ tâm linh... Lúc trong lòng cậu khát vọng một việc gì đó, mà hành động của cậu cũng là làm theo khát vọng ấy, thì lúc đó cậu mới thực sự là một cường giả."
Bình luận facebook