Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 390
Giọng nói Cố Thanh Sơn vang lên lần nữa: "Tôi đưa ra một giả thiết... Nếu như tình hình đã tệ tới mức nguy hiểm đến tính mạng của ngài, mời đánh Nhị Đồng."
Hoàng hậu cất quân Bát Vạn vào dãy bài của mình, nhìn nhìn dãy bài một lúc rồi cầm lấy quân Nhị Đồng, không chút do dự đánh ra.
"Nhị Đồng!"
Giọng nói của Cố Thanh Sơn lại vang lên bên tai bà: "Tôi đã hiểu tình hình rồi, buổi tối muộn tôi sẽ trở lại."
Tiếng gió nhẹ phất qua, nhỏ đến mức chẳng thể nghe thấy.
Thần niệm của Cố Thanh Sơn rời khỏi nơi này.
Trên bàn bài, nhà dưới của hoàng hậu đang định bốc bài, thì lại bị nhà trên cản lại lần nữa.
"Đụng! Hôm nay sao điện hạ lại tốt với tôi như vậy." Nhà trên cười, quẳng lá bài ra rồi tiếp tục đánh một quân bài khác.
Nhà trên liên tục đụng bài, cho nên hai người còn lại đều không thể đánh ra quân nào, mà hoàng hậu lại có được cơ hội bốc bài lần nữa.
Hoàng hậu bốc được một quân bài, lúc nhìn thấy thì khá bất ngờ.
"Đôi Hồ - Thất, tới."
Bà đẩy ngã dãy bài trước mặt mình.
Trong phòng, mấy người lại xào bài, mở một ván khác.
Đang đánh, hoàng hậu bỗng nhiên cảm thán nói: "Không thể không nói, có vài cô bé còn nhỏ mà ánh mắt lại tốt thật đấy."
Mấy người cùng chơi nghe xong đều cảm thấy khó hiểu.
...
Cố Thanh Sơn mở cửa buồng vệ sinh, rửa tay rửa mặt, rồi đi ra khỏi toilet nam.
Hắn vẫn tìm cho mình một góc hơi khuất mắt, lấy một chai rượu mạnh và một cái ly không, tự rót cho mình một ly đầy rồi uống một ngụm.
Cố Thanh Sơn chậm rãi uống rượu, mỉm cười hiếu kỳ nhìn chăm chú vào những nhân vật trong yến hội long trọng kia. Hắn cần một chút thời gian dùng thần niệm tra xét toàn bộ hành cung, để xem rốt cuộc là có gì không đúng.
Lúc ấy, máy truyền tin bỗng nhiên vang lên.
Là Liêu Hành.
"Sao vậy?" Cố Thanh Sơn nhỏ giọng hỏi.
"Những thông tin này đều không có vấn đề gì. Hiện tại tôi muốn lấy số liệu trong phòng thí nghiệm của lão Thang, nhưng tất cả số liệu thì nghiệm của ông ấy đều đã bị người khác tiêu hủy."
"Cần tôi làm gì?" Cố Thanh Sơn nói.
"Chỉ có Nữ Thần Công Chính mới có thể khôi phục những số liệu thí nghiệm tương ứng, nhưng chuyện này trái với luật pháp Liên Bang. Tôi không có quyền hạn đặc biệt, Nữ Thần Công Chính không đáp ứng yêu cầu của tôi."
"Tôi cho ông ấy quyền hạn một lần." Cố Thanh Sơn nói.
[Đã rõ thưa ngài.] Nữ Thần Công Chính nói.
"Tôi nợ cậu một ân huệ." Liêu Hành nói xong vội vội vàng vàng ngắt liên lạc.
Cố Thanh Sơn lại rót cho mình một ly rượu.
Trên thế giới này, bất luận kẻ nào muốn đối phó với cường giả như Hoàng đế Phục Hy đều không thể làm tới mức lặng yên không một tiếng động. Thế nhưng Đế quốc Phục Hy quả thật vẫn sóng yên biển lặng, chưa từng xảy ra một gợn sóng nào.
Lúc này, tính mạng của Hoàng hậu đang ngàn cân treo sợi tóc. Mà trong khắp Đế quốc Phục Hy này, người có thể khiến bà rơi vào tình trạng đó, chỉ có Hoàng đế.
Từ trước tới nay, tuy Hoàng đế và Hoàng hậu Phục Hy đến với nhau bởi cuộc hôn nhân chính trị, nhưng biểu hiện bề ngoài của hai người vẫn luôn hòa thuận. Cho dù là kiếp trước, cho tới một năm cuối cùng của tận thế, hai người cũng chưa từng xảy ra bất cứ vấn đề nào.
Đúng vậy, Hoàng đế bệ hạ của Phục Hy là một người có dã tâm, mà Hoàng hậu thì hy vọng thế cục của thế giới bảo trì ổn định. Chỉ có những phương diện khác ổn định, bà mới có thể nghĩ biện pháp giúp Anna chống lại Thánh quốc.
Hoài bão của Hoàng đế và Hoàng hậu khác nhau, nhưng có đôi khi cũng sẽ thỏa hiệp với nhau.
Kiếp trước, khi tận thế tới, tai họa giáng xuống không ngừng. Sau khi trò chơi Chư Giới được phát hành, mọi người đều bận rộn tăng cường thực lực bản thân. Khi ấy, Hoàng đế Phục Hy cũng phát hiện, hóa ra bản thân ông ta ở trong thế giới tu hành chẳng là cái gì.
Vì vậy, cũng giống như mọi người, hoàng đế bắt đầu cuồng nhiệt theo đuổi sức mạnh.
Dù sao cảnh giới tu hành cao không chỉ có thể tăng thực lực lên, còn có thể kéo dài tuổi thọ của con người. Chẳng hạn như cảnh giới Nguyên Anh, có tới một ngàn năm tuổi thọ.
Có chuyện tốt như vậy trước mắt, Hoàng đế lập tức quên luôn dự định mở rộng bản đồ Đế quốc. Nhờ đó, quan hệ giữa ông và Hoàng hậu cũng thuận lợi duy trì tiếp.
Nhưng mà đời này, thời gian trò chơi xuất hiện chưa tới, Hoàng đế Phục Hy đương nhiên chưa thay đổi suy nghĩ trong lòng.
Trong chớp nhoáng, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu Cố Thanh Sơn.
... Tai họa cuối cùng trước khi ngày tận thế giáng xuống, là tai họa Hàn Băng kia.
Nếu như tai họa lần này thực sự là tai họa Hàn Băng, thì chuyện mà hoàng đế muốn làm cũng đã rõ ràng cả rồi.
Dù sao, tai họa Hàn Băng bắt nguồn từ mấy nơi, một trong những nơi đó chính là khu vực trực thuộc Đế quốc Phục Hy.
Thời điểm khi tai họa đặc biệt không cách nào chống đỡ này giáng xuống, kiếp trước, hoàng đế Phục Hy thân là người tu hành đã đứng về phía nhân loại.
Cố Thanh Sơn bưng ly lên uống một ngụm rượu, trong lòng hơi dao động.
Cũng không hẳn là vậy.
Tuy Hoàng đế biểu hiện ra là đứng về phe nhân loại, nhưng ai mà biết ông ta nghĩ thế nào.
Trong những ngày cuối cùng của kiếp trước, thế giới dần dần hủy diệt, hết người này đến người kia nối bước nhau ngã xuống, nhóm người còn sống đa phần đều rơi vào khủng hoảng.
Quả thật cũng có người đã bán đứng linh hồn, đầu quân vào với tai họa.
Nếu như tai họa Hàn Băng bùng phát tại thời điểm này, hoàng đế Phục Hy vốn tràn ngập dã tâm như vậy sẽ lựa chọn như thế nào?
Ngay cả Cửu phủ cũng không có cách nào chống lại tai họa lần này.
Nếu như có thể giết chết Cửu phủ, hoàng đế bệ hạ sẽ tính toán chuyện này như thế nào?
Cố Thanh Sơn chuyển tầm mắt vào giữa sàn nhảy, nhanh chóng tìm được hoàng đế bệ hạ.
Ông ta đang ôm một quý phụ, nhảy tới hăng say. Khuôn mặt vị quý phụ kia hồng hồng, hiển nhiên rất hưởng thụ việc được hoàng đế ôm khiêu vũ.
Hôm nay hoàng đế không mang vương miện.
Trong lòng Cố Thanh Sơn có một ý tưởng.
Không chỉ có vấn đề của hoàng đế, mà hắn cũng cần cái vương miện kia.
Cho dù thế nào, lần này tới cũng phải lấy được Nhật Nguyệt Huyết.
Cố Thanh Sơn nhấp một ngụm rượu, kết thúc cuộc điều tra bằng thần niệm.
Trong thần niệm của hắn, khắp cả hành cung này đương nhiên không có vấn đề gì lớn.
Vấn đề duy nhất là các đại thần của đế quốc tới đây không ít.
Hoàng đế tới hành cung nghỉ phép mang theo một số người tới, là để tiện cho việc xử lý chính vụ. Nhưng lần này, có gần như là phân nửa đại thần theo tới đây.
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
Lúc này, một quân nhân anh tuấn cao lớn đi tới.
"Chào cậu." Quân nhân nói.
"Chào anh, có chuyện gì vậy?"
"Cậu chính là Cố Thanh Sơn? Chuyên gia chiến giáp cơ động của Liên Bang?"
"Đúng là tôi."
"Tuổi của công chúa điện hạ còn nhỏ, lúc khiêu vũ với cậu không đủ tôn trọng, tôi thay mặt công chúa xin lỗi cậu."
"Không có gì, cô ấy khiêu vũ rất giỏi... Nói vậy thì hai người đang yêu nhau sao?"
"Đúng vậy."
"Chúc hai người hạnh phúc."
Cố Thanh Sơn nói xong gọi bồi bàn tới, lấy một ly rượu rỗng, bỏ vài viên đá vào. Sau đó, hắn rót cho đối phương một ly rượu rồi đưa qua.
Hoàng hậu cất quân Bát Vạn vào dãy bài của mình, nhìn nhìn dãy bài một lúc rồi cầm lấy quân Nhị Đồng, không chút do dự đánh ra.
"Nhị Đồng!"
Giọng nói của Cố Thanh Sơn lại vang lên bên tai bà: "Tôi đã hiểu tình hình rồi, buổi tối muộn tôi sẽ trở lại."
Tiếng gió nhẹ phất qua, nhỏ đến mức chẳng thể nghe thấy.
Thần niệm của Cố Thanh Sơn rời khỏi nơi này.
Trên bàn bài, nhà dưới của hoàng hậu đang định bốc bài, thì lại bị nhà trên cản lại lần nữa.
"Đụng! Hôm nay sao điện hạ lại tốt với tôi như vậy." Nhà trên cười, quẳng lá bài ra rồi tiếp tục đánh một quân bài khác.
Nhà trên liên tục đụng bài, cho nên hai người còn lại đều không thể đánh ra quân nào, mà hoàng hậu lại có được cơ hội bốc bài lần nữa.
Hoàng hậu bốc được một quân bài, lúc nhìn thấy thì khá bất ngờ.
"Đôi Hồ - Thất, tới."
Bà đẩy ngã dãy bài trước mặt mình.
Trong phòng, mấy người lại xào bài, mở một ván khác.
Đang đánh, hoàng hậu bỗng nhiên cảm thán nói: "Không thể không nói, có vài cô bé còn nhỏ mà ánh mắt lại tốt thật đấy."
Mấy người cùng chơi nghe xong đều cảm thấy khó hiểu.
...
Cố Thanh Sơn mở cửa buồng vệ sinh, rửa tay rửa mặt, rồi đi ra khỏi toilet nam.
Hắn vẫn tìm cho mình một góc hơi khuất mắt, lấy một chai rượu mạnh và một cái ly không, tự rót cho mình một ly đầy rồi uống một ngụm.
Cố Thanh Sơn chậm rãi uống rượu, mỉm cười hiếu kỳ nhìn chăm chú vào những nhân vật trong yến hội long trọng kia. Hắn cần một chút thời gian dùng thần niệm tra xét toàn bộ hành cung, để xem rốt cuộc là có gì không đúng.
Lúc ấy, máy truyền tin bỗng nhiên vang lên.
Là Liêu Hành.
"Sao vậy?" Cố Thanh Sơn nhỏ giọng hỏi.
"Những thông tin này đều không có vấn đề gì. Hiện tại tôi muốn lấy số liệu trong phòng thí nghiệm của lão Thang, nhưng tất cả số liệu thì nghiệm của ông ấy đều đã bị người khác tiêu hủy."
"Cần tôi làm gì?" Cố Thanh Sơn nói.
"Chỉ có Nữ Thần Công Chính mới có thể khôi phục những số liệu thí nghiệm tương ứng, nhưng chuyện này trái với luật pháp Liên Bang. Tôi không có quyền hạn đặc biệt, Nữ Thần Công Chính không đáp ứng yêu cầu của tôi."
"Tôi cho ông ấy quyền hạn một lần." Cố Thanh Sơn nói.
[Đã rõ thưa ngài.] Nữ Thần Công Chính nói.
"Tôi nợ cậu một ân huệ." Liêu Hành nói xong vội vội vàng vàng ngắt liên lạc.
Cố Thanh Sơn lại rót cho mình một ly rượu.
Trên thế giới này, bất luận kẻ nào muốn đối phó với cường giả như Hoàng đế Phục Hy đều không thể làm tới mức lặng yên không một tiếng động. Thế nhưng Đế quốc Phục Hy quả thật vẫn sóng yên biển lặng, chưa từng xảy ra một gợn sóng nào.
Lúc này, tính mạng của Hoàng hậu đang ngàn cân treo sợi tóc. Mà trong khắp Đế quốc Phục Hy này, người có thể khiến bà rơi vào tình trạng đó, chỉ có Hoàng đế.
Từ trước tới nay, tuy Hoàng đế và Hoàng hậu Phục Hy đến với nhau bởi cuộc hôn nhân chính trị, nhưng biểu hiện bề ngoài của hai người vẫn luôn hòa thuận. Cho dù là kiếp trước, cho tới một năm cuối cùng của tận thế, hai người cũng chưa từng xảy ra bất cứ vấn đề nào.
Đúng vậy, Hoàng đế bệ hạ của Phục Hy là một người có dã tâm, mà Hoàng hậu thì hy vọng thế cục của thế giới bảo trì ổn định. Chỉ có những phương diện khác ổn định, bà mới có thể nghĩ biện pháp giúp Anna chống lại Thánh quốc.
Hoài bão của Hoàng đế và Hoàng hậu khác nhau, nhưng có đôi khi cũng sẽ thỏa hiệp với nhau.
Kiếp trước, khi tận thế tới, tai họa giáng xuống không ngừng. Sau khi trò chơi Chư Giới được phát hành, mọi người đều bận rộn tăng cường thực lực bản thân. Khi ấy, Hoàng đế Phục Hy cũng phát hiện, hóa ra bản thân ông ta ở trong thế giới tu hành chẳng là cái gì.
Vì vậy, cũng giống như mọi người, hoàng đế bắt đầu cuồng nhiệt theo đuổi sức mạnh.
Dù sao cảnh giới tu hành cao không chỉ có thể tăng thực lực lên, còn có thể kéo dài tuổi thọ của con người. Chẳng hạn như cảnh giới Nguyên Anh, có tới một ngàn năm tuổi thọ.
Có chuyện tốt như vậy trước mắt, Hoàng đế lập tức quên luôn dự định mở rộng bản đồ Đế quốc. Nhờ đó, quan hệ giữa ông và Hoàng hậu cũng thuận lợi duy trì tiếp.
Nhưng mà đời này, thời gian trò chơi xuất hiện chưa tới, Hoàng đế Phục Hy đương nhiên chưa thay đổi suy nghĩ trong lòng.
Trong chớp nhoáng, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu Cố Thanh Sơn.
... Tai họa cuối cùng trước khi ngày tận thế giáng xuống, là tai họa Hàn Băng kia.
Nếu như tai họa lần này thực sự là tai họa Hàn Băng, thì chuyện mà hoàng đế muốn làm cũng đã rõ ràng cả rồi.
Dù sao, tai họa Hàn Băng bắt nguồn từ mấy nơi, một trong những nơi đó chính là khu vực trực thuộc Đế quốc Phục Hy.
Thời điểm khi tai họa đặc biệt không cách nào chống đỡ này giáng xuống, kiếp trước, hoàng đế Phục Hy thân là người tu hành đã đứng về phía nhân loại.
Cố Thanh Sơn bưng ly lên uống một ngụm rượu, trong lòng hơi dao động.
Cũng không hẳn là vậy.
Tuy Hoàng đế biểu hiện ra là đứng về phe nhân loại, nhưng ai mà biết ông ta nghĩ thế nào.
Trong những ngày cuối cùng của kiếp trước, thế giới dần dần hủy diệt, hết người này đến người kia nối bước nhau ngã xuống, nhóm người còn sống đa phần đều rơi vào khủng hoảng.
Quả thật cũng có người đã bán đứng linh hồn, đầu quân vào với tai họa.
Nếu như tai họa Hàn Băng bùng phát tại thời điểm này, hoàng đế Phục Hy vốn tràn ngập dã tâm như vậy sẽ lựa chọn như thế nào?
Ngay cả Cửu phủ cũng không có cách nào chống lại tai họa lần này.
Nếu như có thể giết chết Cửu phủ, hoàng đế bệ hạ sẽ tính toán chuyện này như thế nào?
Cố Thanh Sơn chuyển tầm mắt vào giữa sàn nhảy, nhanh chóng tìm được hoàng đế bệ hạ.
Ông ta đang ôm một quý phụ, nhảy tới hăng say. Khuôn mặt vị quý phụ kia hồng hồng, hiển nhiên rất hưởng thụ việc được hoàng đế ôm khiêu vũ.
Hôm nay hoàng đế không mang vương miện.
Trong lòng Cố Thanh Sơn có một ý tưởng.
Không chỉ có vấn đề của hoàng đế, mà hắn cũng cần cái vương miện kia.
Cho dù thế nào, lần này tới cũng phải lấy được Nhật Nguyệt Huyết.
Cố Thanh Sơn nhấp một ngụm rượu, kết thúc cuộc điều tra bằng thần niệm.
Trong thần niệm của hắn, khắp cả hành cung này đương nhiên không có vấn đề gì lớn.
Vấn đề duy nhất là các đại thần của đế quốc tới đây không ít.
Hoàng đế tới hành cung nghỉ phép mang theo một số người tới, là để tiện cho việc xử lý chính vụ. Nhưng lần này, có gần như là phân nửa đại thần theo tới đây.
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
Lúc này, một quân nhân anh tuấn cao lớn đi tới.
"Chào cậu." Quân nhân nói.
"Chào anh, có chuyện gì vậy?"
"Cậu chính là Cố Thanh Sơn? Chuyên gia chiến giáp cơ động của Liên Bang?"
"Đúng là tôi."
"Tuổi của công chúa điện hạ còn nhỏ, lúc khiêu vũ với cậu không đủ tôn trọng, tôi thay mặt công chúa xin lỗi cậu."
"Không có gì, cô ấy khiêu vũ rất giỏi... Nói vậy thì hai người đang yêu nhau sao?"
"Đúng vậy."
"Chúc hai người hạnh phúc."
Cố Thanh Sơn nói xong gọi bồi bàn tới, lấy một ly rượu rỗng, bỏ vài viên đá vào. Sau đó, hắn rót cho đối phương một ly rượu rồi đưa qua.
Bình luận facebook