Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 417
Anh ta hỏi: “Chẳng qua chỉ kéo dài chút thời gian, còn được giao thủ với Võ Thánh, cơ hội tốt như vậy mà không ai đăng ký sao?”
Không ai đáp lại anh ta.
Tên mập nhỏ giọng nói: “Mạng sát thủ cũng là mạng mà, ông chủ.”
...
Biên cảnh.
Băng sương dần dần phủ kín đại địa.
Trên sườn núi, một thiết lưu màu đen giẫm lên sương trắng, di chuyển nhanh như điện chớp.
Sư đoàn chiến giáp cơ động tiên phong của Đế quốc là đội quân mũi nhọn của đội tiên phong, trước nay luôn là đội quân tinh nhuệ hàng đầu.
Vượt qua ngọn núi này, lao xuống dốc núi sẽ là quốc cảnh của Liên Bang.
Hành quân vô cùng cấp tốc, cả quá trình cũng rất thuận lợi.
Các chiến sĩ lặng yên tiến lên không hề gây ra tiếng động, ai nấy đều xốc tinh thần lên 120%, cẩn thận điều khiển robot chiến đấu cơ động.
Ngay cả trong tần số truyền tin của quân đội cũng không ai dám nói câu nào.
Vì Nguyên soái lục quân Trương Bội Giáp đang ở trong quân.
Hắn ta cùng đi với sư đoàn robot tiên phong của Đế quốc.
Hắn nói muốn đích thân đến xem, sau đó gã ta đã đến.
Đây là một người rất thực tế.
Hôm nay tâm trạng của hắn ta không tốt, cho nên không ai dám nói lung tung, sợ rớ phải xui xẻo.
Nghe đồn, hôm nay hắn ta vừa tiếp đặc sứ của hoàng hậu điện hạ.
Hai bên đóng chặt cửa, xảy ra cãi vã và mắng chửi kịch liệt, đặc sứ của hoàng hậu mang theo mấy tên thủ hạ, giận đùng đùng đóng sập cửa bỏ đi.
Nguyên soái trực tiếp trói ba đặc sứ lại, bắn chết một người ngay tại chỗ.
Thiết Mạc cũng cảm nhận được tranh chấp nho nhỏ này.
Là AI quân sự tiên tiến nhất đế quốc Phục Hi, nó vượt quyền nguyên soái, phát mệnh lệnh với tất cả chiến sĩ robot.
Tất cả binh sĩ đều được yêu cầu toàn lực tiến công, không được Thiết Mạc cho phép không được rút lui, nếu không sẽ bị coi là phản quốc.
Nó bắt đầu tự chỉ huy trận chiến này.
Nguyên soái đại nhân bị một trí tuệ nhân tạo cho làm bù nhìn, cơn giận trong lòng không cần nghĩ cũng biết.
Nhìn dáng vẻ của hắn ta lúc này chắc là tức đến mức sắp phun được ra lửa rồi.
Mấy thân tín của nguyên sái đều không nói nhiều về những chuyện này.
Họ hy vọng tất cả mọi người đều biết, nguyên soái đã hạ quyết tâm đi theo Hoàng đế bệ hạ.
Một phía khác.
Trước núi.
Quân tiền trạm của Liên Bang đã đến.
Dù đã vội vàng tụ họp lại với quân tiên phong nhưng vẫn không chiếm được ưu thế về thực lực.
Đội quân như vậy, một khi gặp phải quân chính quy của đế quốc, kết quả duy nhất là tan tác.
Nhưng có người đàn ông kia ở đây, mọi chuyện sẽ khác.
Các binh sĩ ngồi trong robot, thỉnh thoảng điều chỉnh lại góc độ của máy chiếu 3D, lặng lẽ quan sát người đàn ông kia.
Đây là thần tượng trong lòng mỗi quân nhân.
Một người trung niên.
Mày rậm, mắt ưng, làn da ngăm đen, thân hình thẳng giống một cây giáo.
Bộ quân trang màu sẫm, ủng chiến màu đen, trên vai là trường kiếm và khiên chắn. Trường kiếm và khiên chắn được chế tạo theo tiêu chuẩn dành cho quân hàm cấp Đại tướng.
Ông ta lẳng lặng ngồi trên vai một robot cao năm mét, châm điếu thuốc, im lặng nhìn ngọn núi ngoài biên cảnh kia.
Căn cứ theo tình báo, sư đoàn robot 477 của Đế Quốc sẽ đến trước.
Một khi sư đoàn có 8000 robot cơ động xuất hiện trên sườn núi, cuộc chiến giữa hai nước sẽ lập tức khai hỏa.
Trương Tông Dương thầm thở dài.
Liên Bang thái bình đã lâu, quân bị hoang phế.
Ngược lại Đế quốc Phục Hi, dưới sự chuẩn bị sẵn sàng của Hoàng đế đế quốc luôn kiên trì diễn tập, sức chiến đấu mạnh hơn Liên Bang rất nhiều.
Giờ chỉ có thể dựa vào mình chống đỡ trước.
Hy vọng trước khi mình tiêu hao hết sức mạnh có thể ngăn cản được một lúc, để tranh thủ chút thời gian chuẩn bị cho Liên Bang.
Ông ta đang nghĩ ngợi, trên sườn núi xuất hiện một điểm đen.
Con ngươi của Trương Tông Dương co lại.
Màu đen, là màu thường dùng của đội quân robot cơ động Phục Hi.
Sau khi điểm đen này xuất hiện, ngay sau đó lại là một điểm đen khác, rồi có vô số điểm đen liên tiếp xuất hiện.
Robot chiến đấu cơ động trải khắp dốc núi, phát ra những tiếng động liên tiếp.
Mấy ngàn robot chiến đấu màu đen bắt đầu tiến vào cảnh nội Liên Bang.
Võ Thánh ném điếu thuốc, đứng lên, hét lớn: “Chuẩn bị chiến đấu, vì Liên Bang Tự Do!”
“Vì Liên Bang Tự Do!” Các binh sĩ hét theo.
Từng chiếc robot chiến đấu phát ra tiếng động đã chuẩn bị sẵn để xuất kích bất cứ lúc nào.
Võ Thanh đang chuẩn bị xông lên dẫn đầu thì thấy trên sườn núi xuất hiện một màn kỳ quái.
Một chiếc robot chiến đấu màu đen vượt ra khỏi đám đông, một mình lao thẳng về phía trước.
Robot chiến đấu màu đen mở ra, một sĩ quan đế quốc mặc quân phục đen nhảy ra, đứng trên vai robot chiến đấu.
Sĩ quan Đế quốc hét lớn: “Trương Bội Giáp, nguyên soái lục quân đế quốc Phục Hi, khiêu chiến sinh tử với Võ thánh Liên Bang Trương Tông Dương.
Giọng nói như sấm sét, chấn động toàn trường.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà lại xuất hiện màn này.
Cả quân đội Liên Bang đang chờ xuất kích đều dừng lại.
Mấy ngàn robot chiến đấu cơ động của Đế Quốc trên sườn núi cũng dừng bước.
Hai đoàn quân chiến đấu của hai quốc gia giờ khắc này đều tạm dừng lại.
Giữa quân đội hai nước rất ít khi xảy ra khiêu chiến sinh tử giữa tướng lĩnh cao cấp.
Một khi xảy ra chuyện như vậy, hai tướng lĩnh sẽ đại diện cho vinh nhục quốc gia.
Là quân nhân, trong cuộc khiêu chiến không có đường lui như vậy chỉ có thể dốc hết sức giết chết đối phương, nếu không chính mình phải chết.
Đây là trận chiến quyết tử giữa tướng quân và tướng quân, đại diện thắng thua giữa hai nước.
Dựa trên quy tắc chiến trường, không có bất kỳ ai có thể quấy nhiễu quyết đấu cấp bậc tối cao này.
Thiết Mạc vẫn giữ im lặng, Nữ thần Công Chính cũng không can thiệp.
Trong lịch sử chiến tranh nhân loại đã từng xảy ra vô số trận quyết đấu thế này.
Trên thực tế, mỗi một lần như vậy, kết quả đều ảnh hưởng lớn tới hướng đi của trận chiến.
Thiết Mạc và Nữ thần Công Chính, vừa điều động quân đội dày đặc, vừa duy trì sự chú ý với trận chiến.
Trương Tông Dương híp mắt dò xét đối phương.
Đã lâu lắm rồi ông ta không gặp được kẻ địch to gan như vậy.
“Anh muốn khiêu chiến thế nào?” Trương Tông Dương hỏi.
“Chiến đấu robot.” Trương Bội Giáp nói.
“Được, sẽ như ý anh.”
Trương Tông Dương vào trong robot của mình.
Trương Bội Giáp cũng nhảy vào robot, đóng khoang điều khiển lại.
Quân doanh hai bên bắt đầu có những âm thanh cỗ vũ vang lên.
“Võ Thánh!” “Võ Thánh!” “Võ Thánh!”
“Nguyên soái!” “Nguyên soái!” “Nguyên soái!”
Quân đội hai nước phát ra những tiếng reo hò vang trời.
Robot chiến đấu cơ động màu đen hành động trước.
Nó bước nhanh chân lao xuống sườn núi.
Vừa chạy vội vừa tháo binh khí hỏa lực trên người.
Súng máy nổ mạnh dạng luân chuyển, đao phân tử tần suất cao, đạn chấn động tầm xa, đạn laser cỡ nhỏ, đạn xuyên giáp khống chế lửa dày đặc...
Những trang bị hỏa lực này lăn xuống dốc, phát ra những tiếng động ầm ầm.
Tháo hết tất cả những trang bị này, tốc độ của robot dường như nhanh hơn ba phần.
Robot không ngừng tăng nhanh tốc độ.
Trong tiếng động cơ nổ vang, robot màu đen như một con ngựa vượt qua gò núi, tiến thẳng về phía Võ thánh.
“Thú vị đấy.”
Trương Tông Dương nhìn hành động của đối phương, trong lòng hiểu ra.
Chỉ vật lộn robot thuần túy sao?
Không ai đáp lại anh ta.
Tên mập nhỏ giọng nói: “Mạng sát thủ cũng là mạng mà, ông chủ.”
...
Biên cảnh.
Băng sương dần dần phủ kín đại địa.
Trên sườn núi, một thiết lưu màu đen giẫm lên sương trắng, di chuyển nhanh như điện chớp.
Sư đoàn chiến giáp cơ động tiên phong của Đế quốc là đội quân mũi nhọn của đội tiên phong, trước nay luôn là đội quân tinh nhuệ hàng đầu.
Vượt qua ngọn núi này, lao xuống dốc núi sẽ là quốc cảnh của Liên Bang.
Hành quân vô cùng cấp tốc, cả quá trình cũng rất thuận lợi.
Các chiến sĩ lặng yên tiến lên không hề gây ra tiếng động, ai nấy đều xốc tinh thần lên 120%, cẩn thận điều khiển robot chiến đấu cơ động.
Ngay cả trong tần số truyền tin của quân đội cũng không ai dám nói câu nào.
Vì Nguyên soái lục quân Trương Bội Giáp đang ở trong quân.
Hắn ta cùng đi với sư đoàn robot tiên phong của Đế quốc.
Hắn nói muốn đích thân đến xem, sau đó gã ta đã đến.
Đây là một người rất thực tế.
Hôm nay tâm trạng của hắn ta không tốt, cho nên không ai dám nói lung tung, sợ rớ phải xui xẻo.
Nghe đồn, hôm nay hắn ta vừa tiếp đặc sứ của hoàng hậu điện hạ.
Hai bên đóng chặt cửa, xảy ra cãi vã và mắng chửi kịch liệt, đặc sứ của hoàng hậu mang theo mấy tên thủ hạ, giận đùng đùng đóng sập cửa bỏ đi.
Nguyên soái trực tiếp trói ba đặc sứ lại, bắn chết một người ngay tại chỗ.
Thiết Mạc cũng cảm nhận được tranh chấp nho nhỏ này.
Là AI quân sự tiên tiến nhất đế quốc Phục Hi, nó vượt quyền nguyên soái, phát mệnh lệnh với tất cả chiến sĩ robot.
Tất cả binh sĩ đều được yêu cầu toàn lực tiến công, không được Thiết Mạc cho phép không được rút lui, nếu không sẽ bị coi là phản quốc.
Nó bắt đầu tự chỉ huy trận chiến này.
Nguyên soái đại nhân bị một trí tuệ nhân tạo cho làm bù nhìn, cơn giận trong lòng không cần nghĩ cũng biết.
Nhìn dáng vẻ của hắn ta lúc này chắc là tức đến mức sắp phun được ra lửa rồi.
Mấy thân tín của nguyên sái đều không nói nhiều về những chuyện này.
Họ hy vọng tất cả mọi người đều biết, nguyên soái đã hạ quyết tâm đi theo Hoàng đế bệ hạ.
Một phía khác.
Trước núi.
Quân tiền trạm của Liên Bang đã đến.
Dù đã vội vàng tụ họp lại với quân tiên phong nhưng vẫn không chiếm được ưu thế về thực lực.
Đội quân như vậy, một khi gặp phải quân chính quy của đế quốc, kết quả duy nhất là tan tác.
Nhưng có người đàn ông kia ở đây, mọi chuyện sẽ khác.
Các binh sĩ ngồi trong robot, thỉnh thoảng điều chỉnh lại góc độ của máy chiếu 3D, lặng lẽ quan sát người đàn ông kia.
Đây là thần tượng trong lòng mỗi quân nhân.
Một người trung niên.
Mày rậm, mắt ưng, làn da ngăm đen, thân hình thẳng giống một cây giáo.
Bộ quân trang màu sẫm, ủng chiến màu đen, trên vai là trường kiếm và khiên chắn. Trường kiếm và khiên chắn được chế tạo theo tiêu chuẩn dành cho quân hàm cấp Đại tướng.
Ông ta lẳng lặng ngồi trên vai một robot cao năm mét, châm điếu thuốc, im lặng nhìn ngọn núi ngoài biên cảnh kia.
Căn cứ theo tình báo, sư đoàn robot 477 của Đế Quốc sẽ đến trước.
Một khi sư đoàn có 8000 robot cơ động xuất hiện trên sườn núi, cuộc chiến giữa hai nước sẽ lập tức khai hỏa.
Trương Tông Dương thầm thở dài.
Liên Bang thái bình đã lâu, quân bị hoang phế.
Ngược lại Đế quốc Phục Hi, dưới sự chuẩn bị sẵn sàng của Hoàng đế đế quốc luôn kiên trì diễn tập, sức chiến đấu mạnh hơn Liên Bang rất nhiều.
Giờ chỉ có thể dựa vào mình chống đỡ trước.
Hy vọng trước khi mình tiêu hao hết sức mạnh có thể ngăn cản được một lúc, để tranh thủ chút thời gian chuẩn bị cho Liên Bang.
Ông ta đang nghĩ ngợi, trên sườn núi xuất hiện một điểm đen.
Con ngươi của Trương Tông Dương co lại.
Màu đen, là màu thường dùng của đội quân robot cơ động Phục Hi.
Sau khi điểm đen này xuất hiện, ngay sau đó lại là một điểm đen khác, rồi có vô số điểm đen liên tiếp xuất hiện.
Robot chiến đấu cơ động trải khắp dốc núi, phát ra những tiếng động liên tiếp.
Mấy ngàn robot chiến đấu màu đen bắt đầu tiến vào cảnh nội Liên Bang.
Võ Thánh ném điếu thuốc, đứng lên, hét lớn: “Chuẩn bị chiến đấu, vì Liên Bang Tự Do!”
“Vì Liên Bang Tự Do!” Các binh sĩ hét theo.
Từng chiếc robot chiến đấu phát ra tiếng động đã chuẩn bị sẵn để xuất kích bất cứ lúc nào.
Võ Thanh đang chuẩn bị xông lên dẫn đầu thì thấy trên sườn núi xuất hiện một màn kỳ quái.
Một chiếc robot chiến đấu màu đen vượt ra khỏi đám đông, một mình lao thẳng về phía trước.
Robot chiến đấu màu đen mở ra, một sĩ quan đế quốc mặc quân phục đen nhảy ra, đứng trên vai robot chiến đấu.
Sĩ quan Đế quốc hét lớn: “Trương Bội Giáp, nguyên soái lục quân đế quốc Phục Hi, khiêu chiến sinh tử với Võ thánh Liên Bang Trương Tông Dương.
Giọng nói như sấm sét, chấn động toàn trường.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà lại xuất hiện màn này.
Cả quân đội Liên Bang đang chờ xuất kích đều dừng lại.
Mấy ngàn robot chiến đấu cơ động của Đế Quốc trên sườn núi cũng dừng bước.
Hai đoàn quân chiến đấu của hai quốc gia giờ khắc này đều tạm dừng lại.
Giữa quân đội hai nước rất ít khi xảy ra khiêu chiến sinh tử giữa tướng lĩnh cao cấp.
Một khi xảy ra chuyện như vậy, hai tướng lĩnh sẽ đại diện cho vinh nhục quốc gia.
Là quân nhân, trong cuộc khiêu chiến không có đường lui như vậy chỉ có thể dốc hết sức giết chết đối phương, nếu không chính mình phải chết.
Đây là trận chiến quyết tử giữa tướng quân và tướng quân, đại diện thắng thua giữa hai nước.
Dựa trên quy tắc chiến trường, không có bất kỳ ai có thể quấy nhiễu quyết đấu cấp bậc tối cao này.
Thiết Mạc vẫn giữ im lặng, Nữ thần Công Chính cũng không can thiệp.
Trong lịch sử chiến tranh nhân loại đã từng xảy ra vô số trận quyết đấu thế này.
Trên thực tế, mỗi một lần như vậy, kết quả đều ảnh hưởng lớn tới hướng đi của trận chiến.
Thiết Mạc và Nữ thần Công Chính, vừa điều động quân đội dày đặc, vừa duy trì sự chú ý với trận chiến.
Trương Tông Dương híp mắt dò xét đối phương.
Đã lâu lắm rồi ông ta không gặp được kẻ địch to gan như vậy.
“Anh muốn khiêu chiến thế nào?” Trương Tông Dương hỏi.
“Chiến đấu robot.” Trương Bội Giáp nói.
“Được, sẽ như ý anh.”
Trương Tông Dương vào trong robot của mình.
Trương Bội Giáp cũng nhảy vào robot, đóng khoang điều khiển lại.
Quân doanh hai bên bắt đầu có những âm thanh cỗ vũ vang lên.
“Võ Thánh!” “Võ Thánh!” “Võ Thánh!”
“Nguyên soái!” “Nguyên soái!” “Nguyên soái!”
Quân đội hai nước phát ra những tiếng reo hò vang trời.
Robot chiến đấu cơ động màu đen hành động trước.
Nó bước nhanh chân lao xuống sườn núi.
Vừa chạy vội vừa tháo binh khí hỏa lực trên người.
Súng máy nổ mạnh dạng luân chuyển, đao phân tử tần suất cao, đạn chấn động tầm xa, đạn laser cỡ nhỏ, đạn xuyên giáp khống chế lửa dày đặc...
Những trang bị hỏa lực này lăn xuống dốc, phát ra những tiếng động ầm ầm.
Tháo hết tất cả những trang bị này, tốc độ của robot dường như nhanh hơn ba phần.
Robot không ngừng tăng nhanh tốc độ.
Trong tiếng động cơ nổ vang, robot màu đen như một con ngựa vượt qua gò núi, tiến thẳng về phía Võ thánh.
“Thú vị đấy.”
Trương Tông Dương nhìn hành động của đối phương, trong lòng hiểu ra.
Chỉ vật lộn robot thuần túy sao?