Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 415
“Bệ hạ, trước giờ tôi vẫn nghĩ ngài là một kẻ chinh phục, nếu là vậy, cho dù ngài đối phó với Cửu phủ thế nào, chỉ cần không phát động chiến tranh, tôi đều cảm thấy đây là việc tôi không cần nhúng tay vào.”
Cố Thanh Sơn đeo mặt nạ bạc lên mặt, nói tiếp: “Không ngờ ngài lại chỉ là một con chó săn hèn yếu, vậy thì tôi chỉ có thể giết ngài!”
“Làm càn!” Hoàng đế Phục Hi không thể kìm được, giận dữ hét lên: “Lên hết cho ta, giết hắn!”
“Giết hắn!” Lý Đông Nguyên và Tống Thiên Thành cùng kêu lên.
Tất cả những cường giả nhân bản cùng nhau quát lên: “Giết!”
Những luồng ánh sáng tượng trưng cho sức mạnh Ngũ Hành xuất hiện trên người họ, chiếu sáng cả một mảnh trời.
“Nhiều người thì lợi hại sao? Xem ra phải cho các người một bài học rồi.” Cố Thanh Sơn thở dài, lắc đầu.
Hắn thay đổi danh hiệu chiến thần thành “Vương Bài Thích Khách” rồi lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Nhưng cùng lúc đó lại có một luồng ánh sáng lóe lên đâm thẳng vào trong đám kẻ địch trùng điệp.
Chỉ trong khoảnh khắc, kiếm khí cuồn cuộn bốc lên tận trời.
Cả không gian bị chấn động mãnh liệt.
Hai bên đã bắt đầu chiến đấu.
...
Đế quốc Phục Hi.
Hành cung trên ốc đảo sa mạc.
Vương tọa trống không.
Cả đại diện trống rỗng.
Hoàng hậu đứng trước cửa sổ, kinh ngạc nhìn về phía ốc đảo.
Cửa đại điện đột nhiên mở ra.
Trương Anh Hào đi tới.
Là người phụ trách an toàn nên bây giờ anh ta là người duy nhất được phép tự ý ra vào.
“Điện hạ. Mấy vị đại thần cầu kiến.” Trương Anh Hào nói.
Hoàng hậu không quay đầu lại.
“Không gặp, bảo bọn họ lui hết đi, giờ gặp ta còn có ý nghĩa gì?” Bà yếu ớt nói.
“Người vẫn nên gặp một lát đi, bọn họ đều là những thần tử ủng hộ người.” Trương Anh Hào nói.
“Ồ? Sao cậu biết?”
“Tôi cũng nên có những hiểu biết nhất định đối với khách hàng của mình, như vậy mới có thể cung cấp dịch vụ tốt hơn.”
“Không vào được Thiết Mạc, chúng ta có làm gì cũng vô ích.” Hoàng hậu thở dài nói.
Trương Anh Hào ngẫm nghĩ nói: “Bên cạnh tôi có vài chuyên gia hacker đỉnh cao, có lẽ người có thể nói với bọn họ về vài thói quen sinh hoạt của hoàng đế.”
“Việc này có tác dụng gì?”
“Sau khi họ hiểu đầy đủ về Hoàng đế bệ hạ sẽ cố gắng tìm được chìa khóa vào Thiết Mạc của Hoàng đế.”
Hoàng hậu trầm mặc một lát rồi bỗng nhiên bật cười.
“Hiểu rõ ông ta? Hiểu rõ Hoàng đế bệ hạ?”
Trên gương mặt mỹ lệ đoan trang của bà lộ ra bi thương sâu đậm.
“Nhớ lại trước đây rất lâu, có một lần ông ta uống say nói với ta từ nhỏ ông ta đã mơ ước có được một chiếc vương miện bằng vàng ròng, trên vương miện phải khảm những loại bảo thạch hiếm có nhất trên đời.”
Hoàng hậu chậm rãi nói: “Ta để tâm tìm mười năm, cuối cùng tìm được một viên bảo thạch vũ trụ, viên bảo thạch này vô cùng xinh đẹp, là viên duy nhất trên cả tinh cầu.”
“Trường Thiên tiết năm đó, cuối cùng vương miện cũng được chế tạo xong, ta đã tặng cho ông ta niềm vui bất ngờ vào ngày lễ.”
“Sau khi ông ta nhìn thấy quả thực đã rất vui, còn liên tục cảm ơn dụng tâm của ta, còn đeo ngay vương miện lên.”
“Thế không phải rất tốt sao?” Trương Anh Hào khó hiểu hỏi.
“Sau ngày hôm đó, ông ta chưa từng đeo vương miện kia một lần nào nữa, cho dù là trường hợp nào cũng chưa từng đeo.”
Hoàng hậu ngơ ngẩn nói: “Tính tình ông ta khó đoán, làm việc hỉ nộ vô thường, ta vốn không thể biết đưuọc trong lòng ông ta đang nghĩ gì, cậu bảo ta phải nói gì với những thủ hạ của cậu đây?”
Trương Anh Hào thở dài nói: “Vậy thì khó đây, xem ra chúng ta đành phải bó tay rồi.”
Đột nhiên bên ngoài vang lên những âm thanh hỗn loạn.
Chỉ lát sau đã thấy một đại thần bị áp giải vào, quỳ gối ở cửa đại điện.
Một đại thần khác trên người có vết máu, hét lớn: “Điện hạ, mau nghĩ cách đi, còn hai trăm dặm nữa, robot tiên phong của đế quốc sẽ tiến vào cảnh nội Liên Bang rồi!”
Robot tiên phong của Đế quốc đánh vào Liên Bang sẽ châm ngòi cuộc đại chiến giữa hai nước này.
Hoàng hậu nhìn đại thần kia.
Đây là nguyên lão tam triều của đế quốc, là một chính trị gia già cơ trí luôn có quan hệ khá tốt với hoàng hậu.
Lúc này, ông ta quỳ trên mặt đất, nước mắt tuôn đầy mặt.
“Điện hạ, Cửu phủ không hề đơn giản như bề ngoài đâu, một khi đánh nhau, chắc chắn sẽ chẳng thể ấn định thắng bại chỉ trong vài năm, hơn thế còn không biết sẽ có bao nhiêu vạn nhân dân sẽ phải chết trong chiến tranh kia nữa!”
Hoàng hậu thở dài một tiếng, đi lên trước, đỡ ông ta dậy.
“Ta cũng chẳng còn cách nào khác.” Bà chán nản nói.
Lúc này một đại thần khác chạy lên, quỳ xuống đất nói: “Điện hạ, ba quân chủng của Liên Bang Tự Do đã hành động, bộ đội của họ sẽ nhanh chóng áp sát biên cảnh.”
“Người thống lĩnh quân đội Liên Bang là Võ thánh của Liên Bang - Trương Tông Dương!”
Võ Thánh, Trương Tông Dương.
Người này là quân thần (1) của Liên Bang, trên chiến trường có thể một chọi một ngàn.
(1) Ý chỉ một người có tài thao lược, sức mạnh tài giỏi như thần linh.
Có ông ta, một khi hai quân chính thức va chạm, trận chiến sẽ lập tức tiến vào giai đoạn thảm khốc nhất.
Liên Bang chưa chắc có thể thắng, nhưng Đế quốc tất nhiên sẽ tổn thất nặng nề.
Hoàng hậu Valrhona Medici cuối cùng cũng lo lắng.
Mặt bà đầy ưu sầu đi tới đi lui.
“Làm sao bây giờ...”
Trương Anh Hào nói: “Điện hạ, tôi nhớ hình như người cũng có quyền hạn vào Thiết Mạc mà.”
“Ta không có quyền hạn chỉ huy quân đội. Hoàng đế khóa quyền hạn của tất cả mọi người, chỉ có ông ta mới chỉ huy được quân đội!” Hoàng hậu nói.
Trương Anh Hào ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Nếu như ông ta chết thì sao? Tôi nghe nói quyền hạn của Thiết Mạc chỉ dành cho hoàng thất sử dụng.”
“Nếu ông ta chết, quyền hạn của Thiết Mạc dĩ nhiên sẽ trao cho ta... Nhưng thế giới này ai có thể giết được ông ta?”
Hoàng hậu lắc đầu liên tục, chán nản nói: “Không được, chúng ta không có cách nào ngăn cản được ông ta nữa.”
Trương Anh Hào cúi đầu hỏi quang não: “Cố Thanh Sơn biết chuyện này chứ?”
Nữ thần Công Chính đáp: [Ngài ấy biết.]
“Cậu ấy có đi tìm Hoàng đế không?”
[Ngài Cố Thanh Sơn đã tìm được chân thân của Hoàng đế, hai người đang chiến đấu ở ngoại ô thủ đô.]
Trương Anh Hào liền gật đầu, nói với Hoàng hậu: “Tôi cảm thấy người có thể thử xem thử đã có thể kết nối với Thiết Mạc chưa.”
“Tôi thử rồi.” Hoàng hậu nói.
“Thử lại, thử không ngừng, nói không chừng lúc nào đó có thể được.”
Hoàng hậu nhìn về phía anh ta, hỏi: “Vì sao?”
“Tôi phải xin lỗi một câu đã, chắc chắn Cố Thanh Sơn sẽ có cách giết chồng người.”
“Nói không chừng, một giây sau cậu ấy sẽ làm được.” Trương Anh Hào chắc chắn nói.
“Nếu vậy...” Hoàng hậu nhớ lại biểu hiện của Cố Thanh Sơn ở hành cung, cắn răng một cái, đưa ra quyết định.
Bà lấy quang não cá nhân ra, không chừng bấm, cho đến khi vào được một giao diện.
Đó là một bức tường thép lạnh lẽo.
“Thiết Mạc, tôi là Hoàng hậu đế quốc Valrhona Medici, xin hãy cho tôi đăng nhập.” Hoàng hậu nói với quang não.
Trên quang não vang lên giọng nói máy móc: [Người không có quyền hạn chỉ huy của Phục Hi đế, không được phép đăng nhập!]
Hoàng hậu tức giận vỗ quang não: “Không vào được!”
Xem ra Hoàng đế không dễ đối phó như vậy, chí ít ông ta vẫn còn sống.
Cố Thanh Sơn đeo mặt nạ bạc lên mặt, nói tiếp: “Không ngờ ngài lại chỉ là một con chó săn hèn yếu, vậy thì tôi chỉ có thể giết ngài!”
“Làm càn!” Hoàng đế Phục Hi không thể kìm được, giận dữ hét lên: “Lên hết cho ta, giết hắn!”
“Giết hắn!” Lý Đông Nguyên và Tống Thiên Thành cùng kêu lên.
Tất cả những cường giả nhân bản cùng nhau quát lên: “Giết!”
Những luồng ánh sáng tượng trưng cho sức mạnh Ngũ Hành xuất hiện trên người họ, chiếu sáng cả một mảnh trời.
“Nhiều người thì lợi hại sao? Xem ra phải cho các người một bài học rồi.” Cố Thanh Sơn thở dài, lắc đầu.
Hắn thay đổi danh hiệu chiến thần thành “Vương Bài Thích Khách” rồi lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Nhưng cùng lúc đó lại có một luồng ánh sáng lóe lên đâm thẳng vào trong đám kẻ địch trùng điệp.
Chỉ trong khoảnh khắc, kiếm khí cuồn cuộn bốc lên tận trời.
Cả không gian bị chấn động mãnh liệt.
Hai bên đã bắt đầu chiến đấu.
...
Đế quốc Phục Hi.
Hành cung trên ốc đảo sa mạc.
Vương tọa trống không.
Cả đại diện trống rỗng.
Hoàng hậu đứng trước cửa sổ, kinh ngạc nhìn về phía ốc đảo.
Cửa đại điện đột nhiên mở ra.
Trương Anh Hào đi tới.
Là người phụ trách an toàn nên bây giờ anh ta là người duy nhất được phép tự ý ra vào.
“Điện hạ. Mấy vị đại thần cầu kiến.” Trương Anh Hào nói.
Hoàng hậu không quay đầu lại.
“Không gặp, bảo bọn họ lui hết đi, giờ gặp ta còn có ý nghĩa gì?” Bà yếu ớt nói.
“Người vẫn nên gặp một lát đi, bọn họ đều là những thần tử ủng hộ người.” Trương Anh Hào nói.
“Ồ? Sao cậu biết?”
“Tôi cũng nên có những hiểu biết nhất định đối với khách hàng của mình, như vậy mới có thể cung cấp dịch vụ tốt hơn.”
“Không vào được Thiết Mạc, chúng ta có làm gì cũng vô ích.” Hoàng hậu thở dài nói.
Trương Anh Hào ngẫm nghĩ nói: “Bên cạnh tôi có vài chuyên gia hacker đỉnh cao, có lẽ người có thể nói với bọn họ về vài thói quen sinh hoạt của hoàng đế.”
“Việc này có tác dụng gì?”
“Sau khi họ hiểu đầy đủ về Hoàng đế bệ hạ sẽ cố gắng tìm được chìa khóa vào Thiết Mạc của Hoàng đế.”
Hoàng hậu trầm mặc một lát rồi bỗng nhiên bật cười.
“Hiểu rõ ông ta? Hiểu rõ Hoàng đế bệ hạ?”
Trên gương mặt mỹ lệ đoan trang của bà lộ ra bi thương sâu đậm.
“Nhớ lại trước đây rất lâu, có một lần ông ta uống say nói với ta từ nhỏ ông ta đã mơ ước có được một chiếc vương miện bằng vàng ròng, trên vương miện phải khảm những loại bảo thạch hiếm có nhất trên đời.”
Hoàng hậu chậm rãi nói: “Ta để tâm tìm mười năm, cuối cùng tìm được một viên bảo thạch vũ trụ, viên bảo thạch này vô cùng xinh đẹp, là viên duy nhất trên cả tinh cầu.”
“Trường Thiên tiết năm đó, cuối cùng vương miện cũng được chế tạo xong, ta đã tặng cho ông ta niềm vui bất ngờ vào ngày lễ.”
“Sau khi ông ta nhìn thấy quả thực đã rất vui, còn liên tục cảm ơn dụng tâm của ta, còn đeo ngay vương miện lên.”
“Thế không phải rất tốt sao?” Trương Anh Hào khó hiểu hỏi.
“Sau ngày hôm đó, ông ta chưa từng đeo vương miện kia một lần nào nữa, cho dù là trường hợp nào cũng chưa từng đeo.”
Hoàng hậu ngơ ngẩn nói: “Tính tình ông ta khó đoán, làm việc hỉ nộ vô thường, ta vốn không thể biết đưuọc trong lòng ông ta đang nghĩ gì, cậu bảo ta phải nói gì với những thủ hạ của cậu đây?”
Trương Anh Hào thở dài nói: “Vậy thì khó đây, xem ra chúng ta đành phải bó tay rồi.”
Đột nhiên bên ngoài vang lên những âm thanh hỗn loạn.
Chỉ lát sau đã thấy một đại thần bị áp giải vào, quỳ gối ở cửa đại điện.
Một đại thần khác trên người có vết máu, hét lớn: “Điện hạ, mau nghĩ cách đi, còn hai trăm dặm nữa, robot tiên phong của đế quốc sẽ tiến vào cảnh nội Liên Bang rồi!”
Robot tiên phong của Đế quốc đánh vào Liên Bang sẽ châm ngòi cuộc đại chiến giữa hai nước này.
Hoàng hậu nhìn đại thần kia.
Đây là nguyên lão tam triều của đế quốc, là một chính trị gia già cơ trí luôn có quan hệ khá tốt với hoàng hậu.
Lúc này, ông ta quỳ trên mặt đất, nước mắt tuôn đầy mặt.
“Điện hạ, Cửu phủ không hề đơn giản như bề ngoài đâu, một khi đánh nhau, chắc chắn sẽ chẳng thể ấn định thắng bại chỉ trong vài năm, hơn thế còn không biết sẽ có bao nhiêu vạn nhân dân sẽ phải chết trong chiến tranh kia nữa!”
Hoàng hậu thở dài một tiếng, đi lên trước, đỡ ông ta dậy.
“Ta cũng chẳng còn cách nào khác.” Bà chán nản nói.
Lúc này một đại thần khác chạy lên, quỳ xuống đất nói: “Điện hạ, ba quân chủng của Liên Bang Tự Do đã hành động, bộ đội của họ sẽ nhanh chóng áp sát biên cảnh.”
“Người thống lĩnh quân đội Liên Bang là Võ thánh của Liên Bang - Trương Tông Dương!”
Võ Thánh, Trương Tông Dương.
Người này là quân thần (1) của Liên Bang, trên chiến trường có thể một chọi một ngàn.
(1) Ý chỉ một người có tài thao lược, sức mạnh tài giỏi như thần linh.
Có ông ta, một khi hai quân chính thức va chạm, trận chiến sẽ lập tức tiến vào giai đoạn thảm khốc nhất.
Liên Bang chưa chắc có thể thắng, nhưng Đế quốc tất nhiên sẽ tổn thất nặng nề.
Hoàng hậu Valrhona Medici cuối cùng cũng lo lắng.
Mặt bà đầy ưu sầu đi tới đi lui.
“Làm sao bây giờ...”
Trương Anh Hào nói: “Điện hạ, tôi nhớ hình như người cũng có quyền hạn vào Thiết Mạc mà.”
“Ta không có quyền hạn chỉ huy quân đội. Hoàng đế khóa quyền hạn của tất cả mọi người, chỉ có ông ta mới chỉ huy được quân đội!” Hoàng hậu nói.
Trương Anh Hào ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Nếu như ông ta chết thì sao? Tôi nghe nói quyền hạn của Thiết Mạc chỉ dành cho hoàng thất sử dụng.”
“Nếu ông ta chết, quyền hạn của Thiết Mạc dĩ nhiên sẽ trao cho ta... Nhưng thế giới này ai có thể giết được ông ta?”
Hoàng hậu lắc đầu liên tục, chán nản nói: “Không được, chúng ta không có cách nào ngăn cản được ông ta nữa.”
Trương Anh Hào cúi đầu hỏi quang não: “Cố Thanh Sơn biết chuyện này chứ?”
Nữ thần Công Chính đáp: [Ngài ấy biết.]
“Cậu ấy có đi tìm Hoàng đế không?”
[Ngài Cố Thanh Sơn đã tìm được chân thân của Hoàng đế, hai người đang chiến đấu ở ngoại ô thủ đô.]
Trương Anh Hào liền gật đầu, nói với Hoàng hậu: “Tôi cảm thấy người có thể thử xem thử đã có thể kết nối với Thiết Mạc chưa.”
“Tôi thử rồi.” Hoàng hậu nói.
“Thử lại, thử không ngừng, nói không chừng lúc nào đó có thể được.”
Hoàng hậu nhìn về phía anh ta, hỏi: “Vì sao?”
“Tôi phải xin lỗi một câu đã, chắc chắn Cố Thanh Sơn sẽ có cách giết chồng người.”
“Nói không chừng, một giây sau cậu ấy sẽ làm được.” Trương Anh Hào chắc chắn nói.
“Nếu vậy...” Hoàng hậu nhớ lại biểu hiện của Cố Thanh Sơn ở hành cung, cắn răng một cái, đưa ra quyết định.
Bà lấy quang não cá nhân ra, không chừng bấm, cho đến khi vào được một giao diện.
Đó là một bức tường thép lạnh lẽo.
“Thiết Mạc, tôi là Hoàng hậu đế quốc Valrhona Medici, xin hãy cho tôi đăng nhập.” Hoàng hậu nói với quang não.
Trên quang não vang lên giọng nói máy móc: [Người không có quyền hạn chỉ huy của Phục Hi đế, không được phép đăng nhập!]
Hoàng hậu tức giận vỗ quang não: “Không vào được!”
Xem ra Hoàng đế không dễ đối phó như vậy, chí ít ông ta vẫn còn sống.
Bình luận facebook