Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 434
Lúc trước, cô đã bay vào khoảng sương mù bao phủ mặt biển thì đến được nơi này.
Cô không trải qua cái chết, vẫn đến được đảo Sương.
Đây là người đầu tiên trong trăm năm qua.
Sự may mắn của cô khiến vô số người ghen tị.
Càng không cần phải nói, sau khi trải qua việc đối chiếu kiểm tra thân phận, mọi người thấy rõ thân phận của cô không bị đảo Sương từ chối.
Cha mẹ cô từng vì đảo Sương này mà hy sinh tính mạng.
Tuy hai người chỉ là hạng không đáng để mắt, nhưng bọn họ có ơn với đảo Sương.
Kể từ đó, con gái của bọn họ, cô gái mồ côi có sẵn vận mệnh may mắn, đương nhiên đảo Sương sẽ không từ chối.
Lúc này, Tô Tuyết Nhi đang ở trong phòng của đạo sư Isha.
"Nếu đã trở thành đệ tử của ta, vậy thì phải học được một chuyện. "" Người phụ nữ mặc áo bào đen nói.
"Nhất định phải chịu được đau đớn. ""
Bà ta đưa tay ra, vừa gõ theo nhịp, vừa nói: "Cho chúng ta nhìn xem, trước khi cô chết đã chịu hình phạt gì, kể chuyện thú vị cho ta nghe. ""
Tô Tuyết Nhi im lặng.
Còn chưa được ư?
Chẳng lẽ còn chưa tới lúc?
Cô đang suy nghĩ thì có tiếng đập cửa truyền từ đỉnh núi.
Tô Tuyết Nhi âm thầm siết chặt nắm tay.
Cuối cùng, chuyện sắp xếp đã đến.
"Ai? "" Người phụ nữ mặc áo bào đen không vui nói.
Trong không khí, hắc ám vô hình tản khắp bầu trời, giống như miệng cống nặng nề bất ngờ mở ra.
Hai đội khôi giáp cổ đại mang theo khiên sắt, cầm kiếm dài, lao ầm ầm tới.
Trong khôi giáp không có ai...
Hình như đây là một loại phép thuật không tên, hoặc là Thiên Tuyển Kỹ.
Khôi giáp liên tục đi tới, dừng trước bãi đất trống trên đỉnh núi.
"Đạo sư Isha, làm phiền rồi. "" Người đàn ông dẫn đầu khôi giáp nói.
"Người Chấp Pháp, các vị đến chỗ ta làm gì? "" Người phụ nữ mặc áo bào đen hỏi.
"Chúng ta nghi ngờ vị đệ tử tập sự này đã làm ra chuyện không thích hợp. "" Khôi giáp nói.
"Cái gì? Có chuyện như vậy ư? Nghiệm trọng lắm không? ""
"Có khả năng sẽ dùng án tử hình. "" Khôi giáp nói.
"Được, xin cứ tự nhiên. "" Người phụ nữ mặc áo bào đen suy nghĩ một lúc rồi nói.
Hai đội khôi giáp được bà cho phép. đi đến bên cạnh Tô Tuyết Nhi.
"Tô Tuyết Nhi? "" Khôi giáp dẫn đầu phát ra giọng nói trầm.
"Là tôi. ""
"Sở Giới Luật mời cô đến để tiến hành thẩm vấn. ""
Tô Tuyết Nhi không ngẩng đầu, trong lòng rất bình tĩnh.
Là chuyện bản thân mong muốn, nhưng vẫn đến chậm một chút.
Cô nói: "Vì sao lại là tôi? Mấy lần bọn họ vu oan hãm hại tôi, không phải đã bị mấy vị đạo sư răn dạy rồi sao? ""
Khôi giáp nói: "Lần này cô phạm vào tội chết, cho nên bảy vị đạo sư đều tới. ""
Người phụ nữ mặc áo bào đen hào hứng hỏi: "Kinh động đến bảy vị đạo sư, còn là tội chết, xem ra cô còn một số chuyện chưa kể cho ta nghe. ""
Tô Tuyết Nhi nhìn về phía bà ta, khẩn cầu nói: "Xin ngài cứu tôi. ""
Người phụ nữ mặc áo bào đen vốn còn do dự, nghe thấy lời này, lập tức vẫy tay rồi khẽ mỉm cười: "Như vậy cũng tốt, cô đi nhận mệnh của mình đi, còn muốn ta quan tâm làm gì. ""
"Tô Tuyết Nhi, mời đi theo tôi đến sở Giới Luật, nếu không chúng tôi sẽ dùng vũ lực. "" Khôi giáp lạnh lùng nói.
Tô Tuyết Nhi bỗng nhiên không trả lời, lại bị bảy tám khôi giáp vây quanh, vốn không hề có cơ hội chạy trốn.
Tô Tuyết Nhi không hề hoảng hốt.
"Mời dẫn đường, tôi cũng muốn nhìn xem một chút, mấy người đó chuẩn bị đối phó với tôi thế nào. "" Cô bình tĩnh nói.
Cô theo khôi giáp bay vào bầu trời, biến mất trong một dãy núi.
Người phụ nữ mặc áo bào đen đứng một lát, khẽ lẩm bẩm: "Sở Giới Luật.... Không được mời không thể vào, cũng may, không cần bản thân ta động tay, tóm lại là một chuyện tốt. ""
Rời khỏi nhà đạo sư Isha.
Tô Tuyết Nhi đi theo hai đội khôi giáp, xuyên qua cây cầu xây lơ lửng trên vực sâu vạn trượng.
Gió lạnh như băng liên tục thổi.
Cô khống chế cơ thể, cố gắng tránh ánh mắt đi để không nhìn những con nhện ma khổng lồ giữa vực sâu đó.
Phía sau cầu lơ lửng là một đường hầm rộng rãi.
Cứ cách mấy chục mét, có thể nhìn thấy một cây đuốc cháy sáng treo trên vách tường.
Chúng chiếu sáng trong bóng tối, xua tan cái lạnh trong không khí ẩm ướt.
Tuy có bảy vị đạo sư đang đợi, nhưng Tô Tuyết Nhi vẫn đi từ từ như cũ, không có sử dụng chút sức nào.
Đây là hợp với quy tắc.
Bởi vì học viện thiết kế trong không trung, cho nên cả tòa kiến trúc đều bị lực lượng cấm ma tác động.
Đám đệ tử cũng không được sử dụng sức mạnh ở nơi công cộng.
Những nơi nào được phép sử dụng sức mạnh sẽ có bảng chỉ dẫn,
Như vậy sẽ có thể che giấu được học viện trên đảo Sương và cũng không kéo quái vật lớn mạnh đến.
Tô Tuyết Nhi mất một phút đồng hồ mới đến được sở Giới Luật.
Sở Giới Luật rất to lớn, giống như phong cách kiến trúc Goth thời trung cổ.
Đẩy cửa sở Giới Luật ra, đã thấy một bậc thềm chạy thẳng lên ngai vàng phía trên cao.
Trên ngôi báu, có một cái thây khô cúi gằm đầu.
Thây khô mặc trường bào màu đỏ, nghiêng người dựa vào ngai vàng, không hề nhúc nhích.
Sông lớn đỏ như máu, là cảnh tượng đồ sộ hình thành phía sau lưng hắn.
Sông máu bao phủ toàn bộ không gian phía sau thây khô, lấp đầy từ mặt đất đến trần nhà.
Sóng máu dâng trào mãnh liệt không tiếng động, xô vào nhau, bắn tung tóe.
Ngay cả một giọt nước máu trên cao, cũng không rơi xuống đất.
Một người, phía sau mang theo một dòng sông máu.
Đây cũng là nhân vật truyền thuyết của học viện.
Ma chủ Huyết Bào, người đứng đầu học viện Giới Luật.
Ở hai bên đường, có hơn mười pho tượng dựng đứng khác nhau.
Mỗi pho tượng đều có tư thế khác nhau, làm cho người ta cảm thấy trang nghiêm.
Mấy cô gái mặc trường bào đứng ở nơi trung tâm, không dám nhúc nhích, cũng không dám thở mạnh.
Bọn họ nhìn thấy Tô Tuyết Nhi tiến vào, bỗng ngẩng đầu lên nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập sự đắc ý.
Hai đội khôi giáp quỳ một gối xuống, bẩm báo nói: "Trưởng Giới Luật, bảy vị trưởng lão, đã dẫn người đến. ""
Thây khô trên ngôi báu ngẩng đầu lên nói: "Lui ra đi. ""
"Vâng ạ. ""
Nhóm khôi giáp đứng lên, hơi cúi đầu, xoay người rời khỏi viện Giới Luật.
"Tô Tuyết Nhi. ""
Ma chủ Huyết Bào dựa lưng vào ghế, dùng giọng nói khàn khàn hỏi: "Ngươi đã phạm tội chết, bây giờ còn muốn giải thích gì không? ""
Tô Tuyết Nhi nhìn đối phương, thoải mái hành lễ.
Cô nói: "Trưởng Giới Luật đại nhân, ngay cả tôi đã mắc tội gì cũng không biết. ""
Ma chủ Huyết Bào nói: "Tàng trữ pháp thuật tà ma. ""
Tô Tuyết Nhi cười rộ rồi nói: "Tà pháp ư? Tôi chưa bao giờ nghe tới loại tà pháp này. ""
"Có người tận mắt nhìn thấy ngươi đọc sách tà pháp. "" Ma chủ Huyết Bào nói.
"Vậy mời cô ta đứng ra đối chất với tôi. "" Tô Tuyết Nhi nói.
Ma chủ Huyết Bào thấy cô tự tin như thế, ngữ khí thoài mái hơn, nói: "Các ngươi, có gì để nói không? ""
Mấy cô gái đứng giữa liếc nhìn nhau.
"Có một buổi tối khi nghỉ ngơi, tôi đã nhìn thấy cô ta cầm một quyển sách nhỏ, đọc rất chăm chú, tôi đến gần cũng không phát hiện ra. "" Một cô gái nói.
Một người khác nói tiếp: "Lúc cô ta lật sách, tôi vô tình nhìn thấy một câu trong đó. ""
"Nói gì? "" Ma chủ hỏi.
"Cảnh giới tu hành, chia làm mấy tầng, đầu tiên là Luyện Khí, sau đó đến Trúc Cơ. "" Cô gái nói.
Bỗng nhiên hơn mười pho tượng ở hai bên đường, có bảy pho tượng lần lượt mở miệng phát ra âm thanh:
"Tà pháp!"
"Tà pháp!"
"Tà pháp!"
"Tà pháp!"
"Tà pháp!"
"Tà pháp!"
"Tà pháp!"
Cô không trải qua cái chết, vẫn đến được đảo Sương.
Đây là người đầu tiên trong trăm năm qua.
Sự may mắn của cô khiến vô số người ghen tị.
Càng không cần phải nói, sau khi trải qua việc đối chiếu kiểm tra thân phận, mọi người thấy rõ thân phận của cô không bị đảo Sương từ chối.
Cha mẹ cô từng vì đảo Sương này mà hy sinh tính mạng.
Tuy hai người chỉ là hạng không đáng để mắt, nhưng bọn họ có ơn với đảo Sương.
Kể từ đó, con gái của bọn họ, cô gái mồ côi có sẵn vận mệnh may mắn, đương nhiên đảo Sương sẽ không từ chối.
Lúc này, Tô Tuyết Nhi đang ở trong phòng của đạo sư Isha.
"Nếu đã trở thành đệ tử của ta, vậy thì phải học được một chuyện. "" Người phụ nữ mặc áo bào đen nói.
"Nhất định phải chịu được đau đớn. ""
Bà ta đưa tay ra, vừa gõ theo nhịp, vừa nói: "Cho chúng ta nhìn xem, trước khi cô chết đã chịu hình phạt gì, kể chuyện thú vị cho ta nghe. ""
Tô Tuyết Nhi im lặng.
Còn chưa được ư?
Chẳng lẽ còn chưa tới lúc?
Cô đang suy nghĩ thì có tiếng đập cửa truyền từ đỉnh núi.
Tô Tuyết Nhi âm thầm siết chặt nắm tay.
Cuối cùng, chuyện sắp xếp đã đến.
"Ai? "" Người phụ nữ mặc áo bào đen không vui nói.
Trong không khí, hắc ám vô hình tản khắp bầu trời, giống như miệng cống nặng nề bất ngờ mở ra.
Hai đội khôi giáp cổ đại mang theo khiên sắt, cầm kiếm dài, lao ầm ầm tới.
Trong khôi giáp không có ai...
Hình như đây là một loại phép thuật không tên, hoặc là Thiên Tuyển Kỹ.
Khôi giáp liên tục đi tới, dừng trước bãi đất trống trên đỉnh núi.
"Đạo sư Isha, làm phiền rồi. "" Người đàn ông dẫn đầu khôi giáp nói.
"Người Chấp Pháp, các vị đến chỗ ta làm gì? "" Người phụ nữ mặc áo bào đen hỏi.
"Chúng ta nghi ngờ vị đệ tử tập sự này đã làm ra chuyện không thích hợp. "" Khôi giáp nói.
"Cái gì? Có chuyện như vậy ư? Nghiệm trọng lắm không? ""
"Có khả năng sẽ dùng án tử hình. "" Khôi giáp nói.
"Được, xin cứ tự nhiên. "" Người phụ nữ mặc áo bào đen suy nghĩ một lúc rồi nói.
Hai đội khôi giáp được bà cho phép. đi đến bên cạnh Tô Tuyết Nhi.
"Tô Tuyết Nhi? "" Khôi giáp dẫn đầu phát ra giọng nói trầm.
"Là tôi. ""
"Sở Giới Luật mời cô đến để tiến hành thẩm vấn. ""
Tô Tuyết Nhi không ngẩng đầu, trong lòng rất bình tĩnh.
Là chuyện bản thân mong muốn, nhưng vẫn đến chậm một chút.
Cô nói: "Vì sao lại là tôi? Mấy lần bọn họ vu oan hãm hại tôi, không phải đã bị mấy vị đạo sư răn dạy rồi sao? ""
Khôi giáp nói: "Lần này cô phạm vào tội chết, cho nên bảy vị đạo sư đều tới. ""
Người phụ nữ mặc áo bào đen hào hứng hỏi: "Kinh động đến bảy vị đạo sư, còn là tội chết, xem ra cô còn một số chuyện chưa kể cho ta nghe. ""
Tô Tuyết Nhi nhìn về phía bà ta, khẩn cầu nói: "Xin ngài cứu tôi. ""
Người phụ nữ mặc áo bào đen vốn còn do dự, nghe thấy lời này, lập tức vẫy tay rồi khẽ mỉm cười: "Như vậy cũng tốt, cô đi nhận mệnh của mình đi, còn muốn ta quan tâm làm gì. ""
"Tô Tuyết Nhi, mời đi theo tôi đến sở Giới Luật, nếu không chúng tôi sẽ dùng vũ lực. "" Khôi giáp lạnh lùng nói.
Tô Tuyết Nhi bỗng nhiên không trả lời, lại bị bảy tám khôi giáp vây quanh, vốn không hề có cơ hội chạy trốn.
Tô Tuyết Nhi không hề hoảng hốt.
"Mời dẫn đường, tôi cũng muốn nhìn xem một chút, mấy người đó chuẩn bị đối phó với tôi thế nào. "" Cô bình tĩnh nói.
Cô theo khôi giáp bay vào bầu trời, biến mất trong một dãy núi.
Người phụ nữ mặc áo bào đen đứng một lát, khẽ lẩm bẩm: "Sở Giới Luật.... Không được mời không thể vào, cũng may, không cần bản thân ta động tay, tóm lại là một chuyện tốt. ""
Rời khỏi nhà đạo sư Isha.
Tô Tuyết Nhi đi theo hai đội khôi giáp, xuyên qua cây cầu xây lơ lửng trên vực sâu vạn trượng.
Gió lạnh như băng liên tục thổi.
Cô khống chế cơ thể, cố gắng tránh ánh mắt đi để không nhìn những con nhện ma khổng lồ giữa vực sâu đó.
Phía sau cầu lơ lửng là một đường hầm rộng rãi.
Cứ cách mấy chục mét, có thể nhìn thấy một cây đuốc cháy sáng treo trên vách tường.
Chúng chiếu sáng trong bóng tối, xua tan cái lạnh trong không khí ẩm ướt.
Tuy có bảy vị đạo sư đang đợi, nhưng Tô Tuyết Nhi vẫn đi từ từ như cũ, không có sử dụng chút sức nào.
Đây là hợp với quy tắc.
Bởi vì học viện thiết kế trong không trung, cho nên cả tòa kiến trúc đều bị lực lượng cấm ma tác động.
Đám đệ tử cũng không được sử dụng sức mạnh ở nơi công cộng.
Những nơi nào được phép sử dụng sức mạnh sẽ có bảng chỉ dẫn,
Như vậy sẽ có thể che giấu được học viện trên đảo Sương và cũng không kéo quái vật lớn mạnh đến.
Tô Tuyết Nhi mất một phút đồng hồ mới đến được sở Giới Luật.
Sở Giới Luật rất to lớn, giống như phong cách kiến trúc Goth thời trung cổ.
Đẩy cửa sở Giới Luật ra, đã thấy một bậc thềm chạy thẳng lên ngai vàng phía trên cao.
Trên ngôi báu, có một cái thây khô cúi gằm đầu.
Thây khô mặc trường bào màu đỏ, nghiêng người dựa vào ngai vàng, không hề nhúc nhích.
Sông lớn đỏ như máu, là cảnh tượng đồ sộ hình thành phía sau lưng hắn.
Sông máu bao phủ toàn bộ không gian phía sau thây khô, lấp đầy từ mặt đất đến trần nhà.
Sóng máu dâng trào mãnh liệt không tiếng động, xô vào nhau, bắn tung tóe.
Ngay cả một giọt nước máu trên cao, cũng không rơi xuống đất.
Một người, phía sau mang theo một dòng sông máu.
Đây cũng là nhân vật truyền thuyết của học viện.
Ma chủ Huyết Bào, người đứng đầu học viện Giới Luật.
Ở hai bên đường, có hơn mười pho tượng dựng đứng khác nhau.
Mỗi pho tượng đều có tư thế khác nhau, làm cho người ta cảm thấy trang nghiêm.
Mấy cô gái mặc trường bào đứng ở nơi trung tâm, không dám nhúc nhích, cũng không dám thở mạnh.
Bọn họ nhìn thấy Tô Tuyết Nhi tiến vào, bỗng ngẩng đầu lên nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập sự đắc ý.
Hai đội khôi giáp quỳ một gối xuống, bẩm báo nói: "Trưởng Giới Luật, bảy vị trưởng lão, đã dẫn người đến. ""
Thây khô trên ngôi báu ngẩng đầu lên nói: "Lui ra đi. ""
"Vâng ạ. ""
Nhóm khôi giáp đứng lên, hơi cúi đầu, xoay người rời khỏi viện Giới Luật.
"Tô Tuyết Nhi. ""
Ma chủ Huyết Bào dựa lưng vào ghế, dùng giọng nói khàn khàn hỏi: "Ngươi đã phạm tội chết, bây giờ còn muốn giải thích gì không? ""
Tô Tuyết Nhi nhìn đối phương, thoải mái hành lễ.
Cô nói: "Trưởng Giới Luật đại nhân, ngay cả tôi đã mắc tội gì cũng không biết. ""
Ma chủ Huyết Bào nói: "Tàng trữ pháp thuật tà ma. ""
Tô Tuyết Nhi cười rộ rồi nói: "Tà pháp ư? Tôi chưa bao giờ nghe tới loại tà pháp này. ""
"Có người tận mắt nhìn thấy ngươi đọc sách tà pháp. "" Ma chủ Huyết Bào nói.
"Vậy mời cô ta đứng ra đối chất với tôi. "" Tô Tuyết Nhi nói.
Ma chủ Huyết Bào thấy cô tự tin như thế, ngữ khí thoài mái hơn, nói: "Các ngươi, có gì để nói không? ""
Mấy cô gái đứng giữa liếc nhìn nhau.
"Có một buổi tối khi nghỉ ngơi, tôi đã nhìn thấy cô ta cầm một quyển sách nhỏ, đọc rất chăm chú, tôi đến gần cũng không phát hiện ra. "" Một cô gái nói.
Một người khác nói tiếp: "Lúc cô ta lật sách, tôi vô tình nhìn thấy một câu trong đó. ""
"Nói gì? "" Ma chủ hỏi.
"Cảnh giới tu hành, chia làm mấy tầng, đầu tiên là Luyện Khí, sau đó đến Trúc Cơ. "" Cô gái nói.
Bỗng nhiên hơn mười pho tượng ở hai bên đường, có bảy pho tượng lần lượt mở miệng phát ra âm thanh:
"Tà pháp!"
"Tà pháp!"
"Tà pháp!"
"Tà pháp!"
"Tà pháp!"
"Tà pháp!"
"Tà pháp!"
Bình luận facebook