Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 466
Isha bay ngược lại, né sang một bên.
Bà ta nhường lại chỗ cho Hart, để hắn ta thay mình đối đầu với Cố Thanh Sơn.
Chỉ cần Hart có thể ngăn lại thanh trường kiếm của Cố Thanh Sơn, bà ta sẽ có đủ thời gian rút thêm hai lá bài!
Có hai lá bài, bản thân còn có cơ hội thở dốc.
Nhưng không hề có ai xuất hiện.
Trường kiếm của Cố Thanh Sơn đâm về phía ngực bà ta.
Sắc mặt Isha thay đổi, đánh cược tính mạng, liều lĩnh rút ra hai lá bài.
Bà ta nhìn bài, bỗng dưng mừng như điên.
Đây là một lá bài phòng ngự.
Chỉ cần Hart thế chỗ, hơn nữa có lá bài này, bản thân có thể thong dong một chút.
Isha lập tức kích hoạt lá bài phòng ngự này.
Một thánh thuẫn chợt xuất hiện che chắn trước mặt bà ta.
Phốc!
Đột nhiên có một thanh kiếm từ sau lưng đâm xuyên ngực bà.
Isha cứng đờ.
Đây là một kiếm đoạt mạng.
Bí kiếm, Yến Quy.
Sau lưng bà ta không có bài phòng ngự.
Isha gian nan quay đầu lại, nhìn về phía Hart.
Lửa trắng thánh khiết bùng cháy trên tay Đại thánh đồ Hart, nhưng hắn ta lại yên lặng đứng ở một bên.
Hắn ta bỏ mặc mình, không gia nhập trận chiến.
Hắn ta còn lùi lại rất xa.
"Vì... sao?" Isha hỏi.
Đôi mắt Hart đỏ bừng, hung hăng xiết chặt nắm đấm, nói: "Bà giết em trai ta, nó trung thành tận tâm với bà như vậy, nhưng bà lại giết nó."
"Em trai?"
Isha lộ ra vẻ châm chọc: "Vậy mà lại ngu xuẩn đi quan tâm đến cái tình thân buồn cười đó!"
Bà ta phun ra một búng máu, từ từ nhắm mắt lại.
Bà ta đã chết.
Cố Thanh Sơn thu kiếm, vẻ mặt có chút phức tạp.
Loài người lại mất đi một chức nghiệp giả cường đại.
Nhưng không có cách nào, dù là hoàng đế Phục Hy hay Giáo hoàng Thánh Giáo đều đã bước lên lối rẽ.
Bọn họ dẫn dắt loài người đến vực sâu hủy diệt.
Càng khiến Cố Thanh Sơn phải suy nghĩ sâu xa đó là, tất cả những chuyện vừa phát sinh thật ra đều là những cuộc chiến không thể tránh khỏi.
Một lá bài Thiên Tuyển lại có thể khiến thời gian ngưng đọng, có thể lập tức trói buộc ba người.
Những lá bài Thiên Tuyển bình thường khác không thể có sức mạnh kinh khủng như thế.
Nếu tất cả những lá bài Thiên Tuyển đều lợi hại như vậy, những chức nghiệp giả khác sao sống nổi.
Giáo hoàng tuy mạnh, nhưng cũng không đến nỗi sở hữu bộ bài nghịch thiên đến thế. (*)
Nếu bà ta thật sự có thể lợi hại đến vậy, chỉ cần tung ra thêm vài lá bài là có thể giết chết hết đám người bên mình.
Cố Thanh Sơn cẩn thận hồi tưởng lại tất cả thủ đoạn chiến đấu của Giáo hoàng.
Đúng thế.
Lá bài có thể khiến thời gian ngưng đọng chỉ là một lá ngẫu nhiên có trong bộ bài của bà ta.
Nhưng không ngờ Tô Tuyết Nhi cũng có một lá bài cùng đẳng cấp.
Cố Thanh Sơn đã có thể hoàn toàn xác định được nơi Tô Tuyết Nhi tới không phải là thế giới tu hành.
Có được lá bài lợi hại như vậy, thật ra cô đã đến một thế giới như thế nào?
Trương Anh Hào lau đi vệt máu bên khóe miệng, bước tới nhìn thi thể Giáo hoàng.
"Tôi thật không ngờ có một ngày mình lại tham gia ám sát một cường giả cấp cao như bà."
"Tôi rất vinh hạnh."
Anh ta trang trọng cúi chào thi thể của Giáo hoàng.
Diệp Phi Ly từ trên không trung bay xuống, đứng bên cạnh Cố Thanh Sơn.
Diệp Phi Ly nhìn Hart, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: "Giờ làm sao đây, người này có cần giết không?"
"Không cần quan tâm, chuyện của Thánh giáo tự nhiên sẽ có người xử lý." Cố Thanh Sơn nói.
"Chuyện của Thánh giáo?" Diệp Phi Ly ngây ngốc.
Bỗng nghe thấy một giọng nữ uy nghiêm vang lên.
"Hart! Lấy danh nghĩa của Thánh giáo Tử Thần, ta hỏi ngươi, ngươi còn trung thành với tín ngưỡng của mình nữa không?"
Nữ hoàng Valhrona chậm rãi đi tới.
Hart cúi đầu nói: "Bà không có tư cách hỏi tôi."
"Ta đương nhiên có tư cách." Valrhona nói: "Ta từng là Hồng Y giáo chủ của Thánh giáo, ngươi đi theo ta cùng làm việc năm năm hẳn đã rõ sự trung thành của ta với tín ngưỡng."
Hart ngẩng đầu nói: "Tôi biết, nhưng hiện tại bà là Nữ hoàng của đế quốc Phục Hy, không liên quan gì đến Thánh giáo."
Valrhona nói: "Điều ta muốn nói là, gia tộc Medici hiện tại đã có nữ chủ nhân chân chính, ngươi phải trung thành với cô ấy."
Hart khinh thường nói: "Bà nói Anna à? Cái con nhóc đó?"
"Cô ấy không phải là nhóc con, cô ấy là gia chủ ưu tú nhất của gia tộc Medici của chúng ta trong vòng mấy trăm năm nay, vô số tộc nhân đều kỳ vọng dựa dẫm vào bóng lưng này."
Ngữ khí Valrhona trở nên nghiêm khắc: "Hart, ngươi nhớ cho rõ, nếu ngươi bất trung với gia tộc Medici chính là phản bội Thánh giáo."
"Ngươi chọn đi, hoặc là rời khỏi Thánh giáo, hoặc là thề nguyện trung thành với Thánh giáo, đi cùng đường với thánh đồ của ngài, mau quyết định."
Valrhona tiếp tục nói: "Ta có thể cam đoan, Anna nhất định có thể khiến Thánh giáo ngày càng lớn mạnh dù có mấy người các ngươi hay không."
Valrhona bảo đám thị vệ cung đình tránh ra nhường đường.
Sắc mặt Hart phức tạp, nhìn bà một cái, sau đó xoay người rời đi.
Valrhona lại đi tới trước mặt đám người Cố Thanh Sơn, nhìn chăm chú vào thi thể Isha.
"Kẻ cướp nước hành thích vua này đã chết trong tay các cậu."
"Đây là thời khắc vô cùng quan trọng của gia tộc Medici, là thời khắc Thánh giáo tái sinh!"
Bà rơi nước mắt, nở nụ cười phát ra từ nội tâm.
Nữ hoàng đứng trước mặt tất cả mọi người, lớn tiếng tuyên bố: "Các cậu chính là ân nhân của gia tộc Medici, là ân nhân của Thánh giáo Tử Thần, ta dùng vinh quang vô thượng khen ngợi hành động dũng cảm của các cậu."
Cố Thanh Sơn chắp tay làm lễ, nói: "Cảm tạ Nữ hoàng bệ hạ."
...
Cùng lúc đó.
Ở Thánh quốc xa xôi.
Trong một nhà thờ lớn ở thủ đô Thánh Quốc.
Trong mật thất ngầm.
Một lá bài lơ lửng trên ao máu bỗng "ầm" một tiếng vỡ vụn.
Ánh sáng mà nó phát ra lập tức biến mất.
Trong ao máu, một thanh âm nỉ non nói: "Cô ấy đã chết... Đây đúng là chuyện không ai đoán được."
"Xem ra Tử Thần vô cùng phẫn nộ, ngay cả lá bài kia của ta cũng không thể ngăn cản Tử Thần."
Máu hợp thành một cánh tay vươn lên từ ao máu.
"Ừ, sức mạnh của ao máu này ngưng tụ đã đủ để ta mở ra cánh cửa giữa hai thế giới, trở về thế giới luyện ngục."
Bàn tay máu này vươn tới giữa không trung như đang muốn với lấy thứ gì.
"Linh hồn Thiên Tuyển hiếm có đến từ Đảo Sương Mù trong vạn giới rồi sẽ rơi vào tay ta."
Bàn tay máu nắm chặt.
"Dựa theo khế ước, ta muốn mang linh hồn của ngươi đi."
Tiếng nói này lộ ra một tia hưng phấn.
Phục Hy.
Trong căn phòng tổ chức Quốc yến.
Isha đột nhiên mở mắt ra.
Kiếm của Cố Thanh Sơn vẫn đang cắm trên ngực bà ta.
Isha nhìn bốn phía, lại nhìn máu và thanh trường kiếm trên người mình.
Bà ta đứng dậy, nhìn chăm chú vào thi thể của bản thân.
Tất cả mọi người đều không nhìn thấy bà ta.
Đột nhiên trong lòng Isha hiểu ra.
Bà ta đã chết rồi.
"A, hóa ra cô lại chết như vậy." Một thanh âm vang lên giữa không trung.
Isha ngẩng đầu nhìn, kêu lên: "Asmodeus!"
"Là ta, ta tới đón cô rời khỏi thế giới hỗn loạn này."
Asmodeus hiện thân.
Không ai có thể nhìn thấy hắn ta.
Giờ phút này, hắn ta cũng tồn tại dưới dạng linh hồn.
Isha nhìn Asmodeus, thanh âm trở nên tràn ngập oán độc: "Asmodeus, xin ngài báo thù thay tôi, tôi nguyện trả giá."
Bà ta nhường lại chỗ cho Hart, để hắn ta thay mình đối đầu với Cố Thanh Sơn.
Chỉ cần Hart có thể ngăn lại thanh trường kiếm của Cố Thanh Sơn, bà ta sẽ có đủ thời gian rút thêm hai lá bài!
Có hai lá bài, bản thân còn có cơ hội thở dốc.
Nhưng không hề có ai xuất hiện.
Trường kiếm của Cố Thanh Sơn đâm về phía ngực bà ta.
Sắc mặt Isha thay đổi, đánh cược tính mạng, liều lĩnh rút ra hai lá bài.
Bà ta nhìn bài, bỗng dưng mừng như điên.
Đây là một lá bài phòng ngự.
Chỉ cần Hart thế chỗ, hơn nữa có lá bài này, bản thân có thể thong dong một chút.
Isha lập tức kích hoạt lá bài phòng ngự này.
Một thánh thuẫn chợt xuất hiện che chắn trước mặt bà ta.
Phốc!
Đột nhiên có một thanh kiếm từ sau lưng đâm xuyên ngực bà.
Isha cứng đờ.
Đây là một kiếm đoạt mạng.
Bí kiếm, Yến Quy.
Sau lưng bà ta không có bài phòng ngự.
Isha gian nan quay đầu lại, nhìn về phía Hart.
Lửa trắng thánh khiết bùng cháy trên tay Đại thánh đồ Hart, nhưng hắn ta lại yên lặng đứng ở một bên.
Hắn ta bỏ mặc mình, không gia nhập trận chiến.
Hắn ta còn lùi lại rất xa.
"Vì... sao?" Isha hỏi.
Đôi mắt Hart đỏ bừng, hung hăng xiết chặt nắm đấm, nói: "Bà giết em trai ta, nó trung thành tận tâm với bà như vậy, nhưng bà lại giết nó."
"Em trai?"
Isha lộ ra vẻ châm chọc: "Vậy mà lại ngu xuẩn đi quan tâm đến cái tình thân buồn cười đó!"
Bà ta phun ra một búng máu, từ từ nhắm mắt lại.
Bà ta đã chết.
Cố Thanh Sơn thu kiếm, vẻ mặt có chút phức tạp.
Loài người lại mất đi một chức nghiệp giả cường đại.
Nhưng không có cách nào, dù là hoàng đế Phục Hy hay Giáo hoàng Thánh Giáo đều đã bước lên lối rẽ.
Bọn họ dẫn dắt loài người đến vực sâu hủy diệt.
Càng khiến Cố Thanh Sơn phải suy nghĩ sâu xa đó là, tất cả những chuyện vừa phát sinh thật ra đều là những cuộc chiến không thể tránh khỏi.
Một lá bài Thiên Tuyển lại có thể khiến thời gian ngưng đọng, có thể lập tức trói buộc ba người.
Những lá bài Thiên Tuyển bình thường khác không thể có sức mạnh kinh khủng như thế.
Nếu tất cả những lá bài Thiên Tuyển đều lợi hại như vậy, những chức nghiệp giả khác sao sống nổi.
Giáo hoàng tuy mạnh, nhưng cũng không đến nỗi sở hữu bộ bài nghịch thiên đến thế. (*)
Nếu bà ta thật sự có thể lợi hại đến vậy, chỉ cần tung ra thêm vài lá bài là có thể giết chết hết đám người bên mình.
Cố Thanh Sơn cẩn thận hồi tưởng lại tất cả thủ đoạn chiến đấu của Giáo hoàng.
Đúng thế.
Lá bài có thể khiến thời gian ngưng đọng chỉ là một lá ngẫu nhiên có trong bộ bài của bà ta.
Nhưng không ngờ Tô Tuyết Nhi cũng có một lá bài cùng đẳng cấp.
Cố Thanh Sơn đã có thể hoàn toàn xác định được nơi Tô Tuyết Nhi tới không phải là thế giới tu hành.
Có được lá bài lợi hại như vậy, thật ra cô đã đến một thế giới như thế nào?
Trương Anh Hào lau đi vệt máu bên khóe miệng, bước tới nhìn thi thể Giáo hoàng.
"Tôi thật không ngờ có một ngày mình lại tham gia ám sát một cường giả cấp cao như bà."
"Tôi rất vinh hạnh."
Anh ta trang trọng cúi chào thi thể của Giáo hoàng.
Diệp Phi Ly từ trên không trung bay xuống, đứng bên cạnh Cố Thanh Sơn.
Diệp Phi Ly nhìn Hart, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: "Giờ làm sao đây, người này có cần giết không?"
"Không cần quan tâm, chuyện của Thánh giáo tự nhiên sẽ có người xử lý." Cố Thanh Sơn nói.
"Chuyện của Thánh giáo?" Diệp Phi Ly ngây ngốc.
Bỗng nghe thấy một giọng nữ uy nghiêm vang lên.
"Hart! Lấy danh nghĩa của Thánh giáo Tử Thần, ta hỏi ngươi, ngươi còn trung thành với tín ngưỡng của mình nữa không?"
Nữ hoàng Valhrona chậm rãi đi tới.
Hart cúi đầu nói: "Bà không có tư cách hỏi tôi."
"Ta đương nhiên có tư cách." Valrhona nói: "Ta từng là Hồng Y giáo chủ của Thánh giáo, ngươi đi theo ta cùng làm việc năm năm hẳn đã rõ sự trung thành của ta với tín ngưỡng."
Hart ngẩng đầu nói: "Tôi biết, nhưng hiện tại bà là Nữ hoàng của đế quốc Phục Hy, không liên quan gì đến Thánh giáo."
Valrhona nói: "Điều ta muốn nói là, gia tộc Medici hiện tại đã có nữ chủ nhân chân chính, ngươi phải trung thành với cô ấy."
Hart khinh thường nói: "Bà nói Anna à? Cái con nhóc đó?"
"Cô ấy không phải là nhóc con, cô ấy là gia chủ ưu tú nhất của gia tộc Medici của chúng ta trong vòng mấy trăm năm nay, vô số tộc nhân đều kỳ vọng dựa dẫm vào bóng lưng này."
Ngữ khí Valrhona trở nên nghiêm khắc: "Hart, ngươi nhớ cho rõ, nếu ngươi bất trung với gia tộc Medici chính là phản bội Thánh giáo."
"Ngươi chọn đi, hoặc là rời khỏi Thánh giáo, hoặc là thề nguyện trung thành với Thánh giáo, đi cùng đường với thánh đồ của ngài, mau quyết định."
Valrhona tiếp tục nói: "Ta có thể cam đoan, Anna nhất định có thể khiến Thánh giáo ngày càng lớn mạnh dù có mấy người các ngươi hay không."
Valrhona bảo đám thị vệ cung đình tránh ra nhường đường.
Sắc mặt Hart phức tạp, nhìn bà một cái, sau đó xoay người rời đi.
Valrhona lại đi tới trước mặt đám người Cố Thanh Sơn, nhìn chăm chú vào thi thể Isha.
"Kẻ cướp nước hành thích vua này đã chết trong tay các cậu."
"Đây là thời khắc vô cùng quan trọng của gia tộc Medici, là thời khắc Thánh giáo tái sinh!"
Bà rơi nước mắt, nở nụ cười phát ra từ nội tâm.
Nữ hoàng đứng trước mặt tất cả mọi người, lớn tiếng tuyên bố: "Các cậu chính là ân nhân của gia tộc Medici, là ân nhân của Thánh giáo Tử Thần, ta dùng vinh quang vô thượng khen ngợi hành động dũng cảm của các cậu."
Cố Thanh Sơn chắp tay làm lễ, nói: "Cảm tạ Nữ hoàng bệ hạ."
...
Cùng lúc đó.
Ở Thánh quốc xa xôi.
Trong một nhà thờ lớn ở thủ đô Thánh Quốc.
Trong mật thất ngầm.
Một lá bài lơ lửng trên ao máu bỗng "ầm" một tiếng vỡ vụn.
Ánh sáng mà nó phát ra lập tức biến mất.
Trong ao máu, một thanh âm nỉ non nói: "Cô ấy đã chết... Đây đúng là chuyện không ai đoán được."
"Xem ra Tử Thần vô cùng phẫn nộ, ngay cả lá bài kia của ta cũng không thể ngăn cản Tử Thần."
Máu hợp thành một cánh tay vươn lên từ ao máu.
"Ừ, sức mạnh của ao máu này ngưng tụ đã đủ để ta mở ra cánh cửa giữa hai thế giới, trở về thế giới luyện ngục."
Bàn tay máu này vươn tới giữa không trung như đang muốn với lấy thứ gì.
"Linh hồn Thiên Tuyển hiếm có đến từ Đảo Sương Mù trong vạn giới rồi sẽ rơi vào tay ta."
Bàn tay máu nắm chặt.
"Dựa theo khế ước, ta muốn mang linh hồn của ngươi đi."
Tiếng nói này lộ ra một tia hưng phấn.
Phục Hy.
Trong căn phòng tổ chức Quốc yến.
Isha đột nhiên mở mắt ra.
Kiếm của Cố Thanh Sơn vẫn đang cắm trên ngực bà ta.
Isha nhìn bốn phía, lại nhìn máu và thanh trường kiếm trên người mình.
Bà ta đứng dậy, nhìn chăm chú vào thi thể của bản thân.
Tất cả mọi người đều không nhìn thấy bà ta.
Đột nhiên trong lòng Isha hiểu ra.
Bà ta đã chết rồi.
"A, hóa ra cô lại chết như vậy." Một thanh âm vang lên giữa không trung.
Isha ngẩng đầu nhìn, kêu lên: "Asmodeus!"
"Là ta, ta tới đón cô rời khỏi thế giới hỗn loạn này."
Asmodeus hiện thân.
Không ai có thể nhìn thấy hắn ta.
Giờ phút này, hắn ta cũng tồn tại dưới dạng linh hồn.
Isha nhìn Asmodeus, thanh âm trở nên tràn ngập oán độc: "Asmodeus, xin ngài báo thù thay tôi, tôi nguyện trả giá."
Bình luận facebook